Ore ni torauma o ataeta j...
御堂ユラギ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol.2 (LN)

Chapter 4:「Kẻ thua cuộc đầy ác ý」(3)

3 Bình luận - Độ dài: 2,774 từ - Cập nhật:

“Tại sao lại thành ra thế này…”

Cuộc họp nhân viên khẩn cấp được triệu tập, không khí căng thẳng đến ngột ngạt.

Vừa mới qua cuộc thanh tra suôn sẻ, đang yên tâm thì lại có chuyện khác xảy ra.

Hiệu trưởng run lẩy bẩy, mắt dán vào xấp tài liệu trên tay, cố gắng nói ra từng lời.

“Chúng ta đâu có làm gì sai…”

Không biết nghĩ gì, video của Kokonoe Yukito tham gia cuộc thi đố vui đã bị soi mói ngay lập tức vì nội dung phát ngôn, nhưng lúc đó chỉ gây ra một chút rối loạn thôi.

Thực ra, không có chuyện gian lận quy mô lớn xảy ra. Ngay cả khi hỏi các giáo viên giám sát kỳ thi, họ cũng kết luận rằng không có hành vi đáng ngờ nào.

Chính nghi ngờ đó là một hành vi quấy rối độc ác đối với lớp B, nhưng phía nhà trường không nghĩ rằng mình đã có phán đoán sai lầm, cũng chẳng có sơ suất nào đáng để bị chỉ trích.

Hơn nữa, không thể có chuyện hiệu trưởng và các giáo viên tự mình làm xấu danh tiếng của trường, dù có cố đổ lỗi, thì cũng chẳng ai tin được.

Lời khẳng định lố bịch của Kokonoe Yukito, với nội dung ngớ ngẩn, không được lan truyền rộng rãi. Không đáng để quan tâm. Thậm chí hành động đó còn gây tranh cãi vì làm tổn hại nghiêm trọng đến danh dự của trường.

Rốt cuộc, những chiến thuật áp lực bằng SNS như trong drama hay tiểu thuyết chẳng bao giờ thành công. Đó chỉ là ý tưởng non nớt, coi thường người lớn, bị chi phối bởi cảm giác toàn năng đặc trưng của tuổi dậy thì. Nhà trường đã nghĩ đó chỉ là trò trẻ con vặt vãnh, chẳng đáng để mắt.

Và đúng là chẳng có ảnh hưởng gì lớn thật.

Tuy nhiên, vào đầu tuần, báo cáo của Fujishiro khiến mọi người run sợ.

“Fujishiro-sensei, cái này... có chắc chắn không...?”

Hiệu trưởng toát mồ hôi hột, trong lòng mong rằng đó là giả dối, nhưng vẫn phải xác nhận.

“Những học sinh còn lại cũng không biết cho đến phút cuối.”

“Tại sao lại thành ra thế này…”

Hiệu trưởng lẩm bẩm lại câu nói ban nãy. Không ai khác lên tiếng.

Cuối cùng cũng nhận ra. Từ đầu, mục tiêu chính là cái này. Không phải là hành vi ngu ngốc và liều lĩnh của một học sinh gây phiền toái. Mà là cách tấn công vào điểm yếu, chính xác và tính toán kỹ lưỡng đến mức khó chịu.

“Nghe nói, có nhiều phụ huynh đang rất tức giận.”

Sanjoji nháy mắt với Fujishiro, và cô cũng nhìn lại.

(Sanjouji-sensei đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra sao?)

Thường thì chỉ có khoảng 20% phụ huynh tham gia buổi dự giờ lớp học, nhưng năm nay hầu hết đều dự định tham gia. Chỉ có hai người đánh dấu không tham gia, và cả hai vào phút chót cũng đang cố gắng điều chỉnh công việc để đến.

Khi cầm tờ giấy, tay Fujishiro cũng run lên vì toát mồ hôi lạnh, giống như hiệu trưởng.

Thông thường, đây là điều đáng mừng. Nhưng trong tình huống này, rõ ràng đây là một sự phản đối rõ ràng từ phụ huynh đối với nhà trường.

Nếu chỉ một hoặc hai người thì không sao, nhưng với số lượng lớn phụ huynh có thể sẽ chỉ trích, thì làm sao giữ được bình tĩnh. Trong số đó có những người có địa vị xã hội cao, ai biết được họ có những mối quan hệ hay quyền lực gì.

Giờ thì muốn phủi tay cho xong cũng chẳng được nữa. Nhà trường đã rơi vào thế bí, tứ bề thọ địch.

(Thật không ngờ, đến mình cũng được Kokonoe Yukito bảo vệ...)

Fujishiro tự giễu trong lòng. Nếu có thể làm được như vậy, thì không cần phải làm những trò như thế. Tuy nhiên, việc cố tình đưa ra những lập luận vô lý dưới hình thức video là để làm rõ lập trường của Fujishiro và Sanjoji.

Đó là một kiểu tạo chứng cớ ngoại phạm, và nếu trong video đó, không nhắc đến tên của Fujishiro và Sanjoji, thì Fujishiro cũng sẽ run sợ như hiệu trưởng và những người khác.

(Ừ, lần sau mình sẽ đối xử tử tế với cậu nhóc đó vậy. Mà nói đến, không ngờ cả cha mẹ của Mikuriya cũng tham gia. Thằng nhóc đó… thật sự là giáo viên hay học sinh đây?)

Mikuriya Masamichi. Ngoài Kokonoe Yukito, cậu ấy cũng là nhân vật cần chú ý trong lớp.

Fujishiro cũng luôn để ý đến cậu ấy. Không phải vì có vấn đề về hành vi, mà là một học sinh bình thường. Tuy nhiên, có nguy cơ sắp tới sẽ có vấn đề.

Cha mẹ của Masamichi đã ly hôn, và quyền nuôi con thuộc về cha. Nhưng điều đó cũng chỉ mới được quyết định gần đây. Mẹ của Masamichi đã ngoại tình trong suốt năm năm.

Người đàn ông kia cũng đã có vợ, nên đây là ngoại tình của cả hai bên. Vợ của người đàn ông kia nghi ngờ và thuê thám tử tư điều tra, và sự việc bị phơi bày.

Một mối quan hệ bình thường của người lớn. Nhưng một khi bị phát hiện, họ nhận ra rằng đó chỉ là ảo tưởng. Không phải là mối quan hệ bình thường, mà là con đường một chiều dẫn đến địa ngục, lôi kéo không chỉ gia đình mà cả họ hàng vào sự hủy diệt.

Khi ly hôn do ngoại tình, số tiền bồi thường cũng tăng vọt. Không chỉ bồi thường cho vợ/chồng, mà còn bị vợ/chồng của người tình đòi bồi thường, mất hết tất cả. Nếu là đàn ông có thu nhập cao thì không sao, nhưng mẹ của Masamichi là nội trợ. Không có cách nào chi trả được, chỉ còn cách cầu xin cha mẹ giúp đỡ.

Việc xử lý hậu quả kéo dài vài tháng, và người đàn ông kia cũng ly hôn. Nhưng không phải là kết thúc. Sự phản bội như ngoại tình hay không chung thủy sẽ tiếp tục hành hạ các bên liên quan.

Bi kịch của Masamichi bắt đầu từ đây. Cha của Masamichi, người không hề biết về việc vợ ngoại tình trong nhiều năm, trở nên nghi ngờ với mọi thứ, và vô tình hỏi vợ rằng Masamichi có phải là con của mình không. Masamichi tình cờ nghe được và bị sốc, thu mình lại.

Dĩ nhiên, Masamichi chắc chắn là con của cả hai. Masamichi, đã 16 tuổi, cậu ấy có quyền chọn người giám hộ. Là thiếu niên ở độ tuổi nhạy cảm và ngây thơ, cậu ấy không thể tha thứ cho việc ngoại tình. Hơn nữa, cậu cũng không thể đi theo mẹ đang gánh khoản nợ lớn do bồi thường. Quyền nuôi con dễ dàng được quyết định về phía người cha, nhưng trong tình huống đó, cha của Masamichi nghi ngờ cậu không phải con ruột mình, khiến Masamichi cảm thấy như không còn ai trong gia đình là đồng minh nữa, cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy cậu.

Masamichi là con một, không có anh chị em. Cha của Masamichi nhận ra sai lầm và xin lỗi ngay lập tức, nhưng đã quá muộn.

Ngày ngày tháng tháng cô độc ôm lấy nỗi đau, vật lộn trong khổ sở. Lúc đó, Masamichi, ngay cả Fujishiro cũng có thể thấy rõ, sắc mặt kém đi và tinh thần suy sụp.

Khi cậu sắp chạm tới giới hạn, người giang tay giúp đỡ Masamichi chính là Kokonoe Yukito.

Bản thân Kokonoe Yukito vốn thường trò chuyện với nhiều bạn cùng lớp. Không hiểu sao, cậu ta luôn bị người khác nhờ vả tư vấn đủ thứ, từ cách giải bài tập không hiểu đến cách đuổi con bọ xít dính trên cửa lưới. Có lẽ vì tự coi mình nằm ở vị trí thấp nhất, nên ai cũng dễ dàng bắt chuyện với cậu ta. Cậu ta hay lẩm bẩm một mình kiểu “Sao mình không thể làm kẻ cô độc được chứ!?”, nhưng Fujishira cá là chừng nào còn ở trường, cậu ta chẳng bao giờ cô độc nổi.

(Nói mới nhớ, gần đây Soma cũng tươi tắn hơn hẳn. Cả Suou nữa. Thằng nhóc đó rốt cuộc ngày nào cũng làm gì vậy trời…)

Soma Kyoka. Là học sinh nổi tiếng trong khối năm hai, nhưng thực tế, có nhiều người không thích cô ấy.

Nói là bông hoa trên cao nghe thì hay, nhưng có lẽ do thái độ và bầu không khí đó mà không được lòng các bạn cùng giới... ít nhất là trước đây.

Tuy nhiên, gần đây không biết có chuyện gì mà cô ấy trở nên rất mềm mỏng, không còn gai góc như trước, nên không chỉ con trai, mà cả con gái cũng bắt đầu nhìn cô nàng bằng ánh mắt khác.

Ngoài ra, Suou Reika, cô giá bị người yêu ở trường khác đá và rơi vào tuyệt vọng, tự hủy hoại bản thân, đã được Kokonoe Yukito khích lệ tận tình, thậm chí còn làm cầu nối để cô ấy đến với anh chàng đội trưởng câu lạc bộ cờ vây vốn thầm thích Suou từ lâu. Mạng lưới quan hệ quanh Yukito Kokonoe đúng là phức tạp đến kỳ lạ.

Chẳng hiểu sao người ta cứ tụ tập quanh cậu ta, dù bản thân cậu ta chẳng hề muốn thế.

Không rõ vì sao Masamichi lại chọn tâm sự với Yukito. Có thể vì Yukito cũng lớn lên trong gia đình đơn thân, nên dễ đồng cảm. Hoặc vì cậu ta luôn gặp chuyện xui xẻo, hay vì Masamichi đã chứng kiến những gì Yukito làm cho Suzurikawa hay Kamishiro? Dù lý do là gì, Masamichi rõ ràng cần ai đó giúp đỡ.

Nghe xong câu chuyện, Yukito thường xuyên ghé nhà Masamichi. Mẹ cậu ấy, vì xấu hổ, không dám đối diện con trai. Cha cậu ấy thì day dứt vì đã làm tổn thương con. Kokonoe Yukito trở thành người trung gian, lắng nghe tâm sự của cả hai bên và truyền đạt lại cho Masamichi, rồi lại nghe Masamichi nói để truyền đạt ngược lại.

Ban đầu, bố mẹ Masamichi khá lúng túng với sự xuất hiện đột ngột của Yukito. Nhưng khi nghe cậu kể về tình trạng của Masamichi ở trường, về việc cậu ấy đau khổ thế nào, cả hai đã khóc. Họ xin lỗi trong nước mắt. Yukito kiên nhẫn kể lại cho Masamichi nghe, và cứ thế, cậu bền bỉ làm cầu nối cho cả hai bên.

Những ngày như vậy tiếp diễn, và dần dần mối quan hệ bắt đầu cải thiện, nhưng việc ly hôn không thay đổi.

Nhưng cha của Masamichi quyết định không đòi bồi thường từ vợ cũ. Thay vào đó, yêu cầu cô ấy tự mình làm việc để trả khoản bồi thường cho vợ của người tình. Thực tế, ông ngoại Masamichi đứng ra ứng trước, và bà sẽ trả dần.

Họ cũng hứa rằng, khi mọi khoản nợ được trả xong, họ sẽ cân nhắc việc tái hợp.

Masamichi chính là bằng chứng của vợ chồng Mikuriya. Cả hai đều rất yêu thương Masamichi. Vì vậy, dù ban đầu cứng nhắc, nhưng họ đã chọn cách hòa giải.

Mẹ của Masamichi không còn có thể hành xử như một người mẹ nữa. Dù có nói với con về đạo đức hay quy tắc chung, nhưng bị con cái phản pháo rằng không muốn nghe từ một người đã ngoại tình, thì hết chuyện. Có khi sự tồn tại của bà còn là một ảnh hưởng xấu.

Khi đã ngoại tình, không thể có chuyện êm đẹp. Mọi người đều bị tổn thương, và cái giá của sự cám dỗ nhỏ nhoi là quá đắt. Dù vậy, cách giải quyết này đã cứu vãn tâm hồn của Masamichi.

Và như một khởi đầu mới, Masamichi đã yêu cầu cha mẹ đến tham dự buổi dự giờ lớp học.

Mẹ của Masamichi, khóc lóc hàng giờ và nói rằng mình không xứng đáng, cuối cùng cũng gật đầu, và cha cậu cũng khóc hứa sẽ tham gia.

Masamichi không hẳn là tha thứ cho mẹ. Nếu còn nhỏ hơn, có lẽ cậu đã thẳng thừng từ chối bà. Nhưng khi đã có khả năng phân biệt, và có người giang tay giúp đỡ, chính vào thời điểm đó, sự lựa chọn này mới thành công. Lựa chọn ấy đúng hay sai, chẳng ai biết. Kết quả chỉ rõ ràng sau nhiều năm nữa.

Fujishiro được nghe trực tiếp từ Masamichi về kết cục này. Có vẻ như Kokonoe Yukito đã nói với Masamichi rằng giáo viên chủ nhiệm đang lo lắng cho cậu ấy. Thật là một cậu nhóc chu đáo.

Fujishiro cảm thấy bất lực với chính mình. Đúng là cô có lo lắng, nhưng cũng chỉ là lo lắng mà thôi. Nếu là vấn đề ở trường thì còn có thể xử lý, nhưng can thiệp vào chuyện gia đình là điều không thể đối với một giáo viên bình thường. 

Nếu chỉ xem nghề giáo như một công việc bình thường, thì càng chẳng có lý do gì để dấn thân. Vì vậy, Fujishiro tôn trọng Sanjoji, một con người đầy lý tưởng, nhưng ngay cả Sanjoji cũng không thể làm gì.

(...Thật phi thường. Nếu là mình, chắc đã thủng dạ dày rồi. Rốt cuộc, phải có tinh thần thế nào mới làm được như vậy...? Cậu nhóc đó không biết sợ là gì sao? Mà nói đến, cậu ấy từng nói sợ đào... Vẫn là một kẻ khó hiểu.)

Ít nhất, việc tự mình bước vào bãi chiến trường và nỗ lực cải thiện mối quan hệ là điều Fujishiro không thể bắt chước.

Đối với gia đình Mikuriya, Kokonoe Yukito là ân nhân.

Có lẽ đối với cha mẹ của Suzurikawa và Kamishiro cũng vậy.

Nếu vậy, nếu có ai làm hại Kokonoe Yukito, chắc chắn họ sẽ không tha thứ. Hơn nữa, nghe nói mẹ của Kokonoe Yukito cũng rất thương con.

“――Fujishiro-sensei, hãy cẩn thận giải thích rõ ràng cho các phụ huynh để không có hiểu lầm, và giải quyết êm đẹp. Chúng ta không có ý định làm tổn hại học sinh.”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng với khả năng hạn chế của tôi, có thể không đối phó được hết. ...Lúc đó, mong thầy hiệu trưởng giúp đỡ.”

Hiệu trưởng giật mình run rẩy. Nếu xử lý sai một bước, có thể thành chuyện lớn. Chưa bao giờ bị dồn đến mức này. Chỉ còn cách cầu nguyện cho mọi thứ trôi qua êm đẹp.

“...Tôi hiểu rồi.”

(Run rẩy mà ngủ đi, đồ hói!)

Fujishiro thầm chửi rủa. Họ không hiểu mình đang đối đầu với cái gì. Cảm giác như phía trước có một tình huống quyết định đang chờ đợi.

Cuộc họp giáo viên từ đó trở nên hỗn loạn. Họ sắp xếp lại các điểm mấu chốt, chứng minh rằng cách đối phó không có vấn đề, và tạo ra bộ câu hỏi dự kiến.

Quyết định rằng trước buổi tham quan lớp học, sẽ giải thích rõ ràng cho học sinh lớp B, và khi cuộc họp gần kết thúc, có một cuộc điện thoại gọi đến cho hiệu trưởng.

“――Vâng, Toujou-sensei! Có phải về vụ việc lần trước không? ...Học sinh đó đúng là đang học ở đây. Chúng tôi cũng đã nhiều lần gặp vấn đề――Vâng, vâng. Chúng tôi sẽ xử lý ngay.”

Thấy hiệu trưởng hốt hoảng, Fujishiro toát mồ hôi lạnh. Vì ánh mắt của hiệu trưởng thỉnh thoảng lại nhìn về phía Fujishiro.

Thấy vẻ khẩn trương của hiệu trưởng, không khí trong phòng lại càng thêm căng thẳng. Sau khi kết thúc cuộc gọi, hiệu trưởng thở dài nặng nề, và chậm rãi mở miệng.

“――Fujishiro-sensei, hãy gọi cậu học sinh đó đến ngay.”

Fujishiro có cảm giác như đang bước chân vào một đầm lầy không đáy.

---

Sau vài năm gắn bó với bộ này, giờ lớn lên rồi mới thấy, đây không phải là tác phẩm về căm hận hay trả thù rẻ tiền, mà là về hành trình chữa lành tổn thương.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

tội thanh niên masamichi vcl :v. mọe 2 vợ chồng đều có máu ngoại tình đúng là cùng tầng mây đó
Xem thêm
TRANS
Ông bố có ngoại tình đâu, hình như là bà mẹ ngoại tình với 1 người khác đã có vợ
Xem thêm
đoạn 49: Giá--> Gái
Xem thêm