Ore ni torauma o ataeta j...
御堂ユラギ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol.2 (LN)

Chapter 3:「Chàng trai náo loạn Đại học」(5)

5 Bình luận - Độ dài: 1,978 từ - Cập nhật:

Tôi không thích mùa mưa. Cứ phải che ô thật phiền phức. Mang giày cao gót lại còn bị ướt nữa.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa cứ ào ào không ngớt, không ngừng nghỉ. Cái thời tiết này lúc nào cũng làm tôi nhớ về hồi ấy. Từ rất lâu về trước.

Năm đó, ngày kỷ niệm 50 năm khai trương của sở thú trở thành một cơn sốt.

“Trông thú vị đấy. Chúng ta đi thử nhé.”

“Vâng ạ.”

Thằng bé khẽ gật đầu. Lẽ ra tôi phải vui mừng mới đúng, vậy mà lại bị cuốn vào công việc mà quên đi mất. Dù lúc nào điều đó cũng lởn vởn trong tâm trí, mà tôi lại chủ quan nghĩ đi lúc nào cũng được.

“Này mẹ, lúc nào mình đi được vậy? Sắp kết thúc rồi đó. Em ấy thích lắm đấy.”

“Eh?”

“Đùa chứ. Đừng nói mẹ quên rồi nhé.”

Bị Yuuri hỏi, tôi cuống quýt kiểm tra lại. Tôi không biết sự kiện này chỉ tổ chức trong thời gian giới hạn. Đã hứa rồi thì không thể lấy lý do không biết ra để biện minh được.

Hơn một tháng trôi qua. Thằng bé đã chuẩn bị rất chu đáo, tìm hiểu kỹ càng về sinh thái các loài động vật trong một cuốn bách khoa toàn thư động vật. Giá mà thằng bé nói sớm hơn - nhưng không thể than thở trước mặt lũ trẻ được. Dù rất bận rộn, chúng vẫn cố gắng quan tâm tới tôi. 

Nhìn vào lịch, tôi thấy ngày cuối cùng của sự kiện trùng với ngày nghỉ của tôi. Tôi nhẹ lòng vì vẫn kịp. May mà không thất hứa. Đáng lẽ là vậy――

“Không thể nào…”

Hôm đó, từ sáng trời đã đổ mưa không ngớt. Mưa mỗi lúc càng nặng hạt, đến mức ngay cả tới cửa hàng tiện lợi cũng trở nên rắc rối. Kể từ khi xem dự báo thời tiết tôi đã lo lắng, và rồi nỗi lo của tôi hóa sự thật. Sở thú đóng cửa, sự kiện cũng vì thế mà kết thúc.

Buổi sáng hôm đó, thằng bé không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Lồng ngực nhỏ bé ấy, đã phải trải qua những cảm xúc gì? 

Tôi không dám hỏi, vì sợ. Một sai lầm quá lớn chẳng thể biện minh.

Lẽ ra tôi đã có thể tránh được chuyện này nếu cẩn thận kiểm tra ngày và sắp xếp lịch trình hợp lý.

Kể từ đó, dù tôi có rủ đi đâu, thằng bé cũng không còn gật đầu đồng ý nữa.

Chỉ là đang hờn dỗi thôi mà. Tôi có thể nói vậy vì chúng tôi đã có những gắn kết bền chặt của một gia đình được xây dựng qua năm tháng. Dù có một hai chuyện đáng tiếc có xảy ra, thì vô số những kỷ niệm vui vẻ vẫn sẽ vượt qua được chúng, và gia đình không thể nào tan vỡ.

Nhưng giữa tôi và thằng bé, thì chẳng có gì cả.

Sau này, tôi thường chỉ đi ra ngoài với Yuuri. Dù có rủ thằng bé đi cùng, thằng bé cũng chỉ ở nhà như một lẽ dĩ nhiên. Dù cố gắng ép thằng bé đi theo, thằng bé cũng chỉ nói “Xin lỗi con đang bận”, chẳng hề có chút vui vẻ.

Mà cũng đúng thôi. Đối với thằng bé, việc ra ngoài cùng tôi là một nỗi khổ.

Trẻ con rất nhạy cảm, luôn chăm chú quan sát người lớn. Nếu cảm thấy đối phương không chịu lắng nghe, chúng sẽ không nói gì cả, nếu cảm thấy đối phương không giữ lời hứa, chúng sẽ không tin tưởng nữa.

Tôi ghét cái từ “Phục vụ gia đình”. Nếu cứ cư xử miễn cưỡng, như thể đó là một nghĩa vụ, con trẻ cũng sẽ nhận ra ngay. Mọi thứ chỉ là cái cớ, và đến cả việc viện cớ cũng không còn khả thi. 

Không thể nào bù đắp lại, thời gian cứ thế trôi đi, và thời gian trôi đi rồi thì việc hàn gắn lại càng trở nên khó khăn hơn. Thời gian để trở thành người lớn, và thời gian để trải nghiệm trưởng thành là như nhau. 

Tôi chẳng thể đem lại chút ký ức vui vẻ nào cho thằng bé. Trái lại, còn khiến thằng bé phải mang trên vai biết bao đau khổ.

“Một người mẹ thất bại. Dù bị Yuuri nói như thế, mình cũng chẳng thể phản bác…”

Tôi cúi đầu lẩm bẩm. Mơ hồ bất an, chẳng biết ở đây lúc này có ổn không.

Trái ngược với thời tiết ảm đạm, buổi họp lớp sau bao lâu mới gặp lại lại vô cùng náo nhiệt.

Một chút rượu làm cơ thể tôi nóng bừng lên. Trò chuyện với những người bạn cũ thân thiết, ôn lại những ngày tháng sinh viên đầy vui vẻ. Họ kể tôi nghe về tình hình gần đây, tôi có lúc ngạc nhiên, có lúc vui, có lúc buồn. Tôi được biết về hành trình sống muôn hình muôn vẻ mà họ đã trải qua sau khi tốt nghiệp.

Trong lúc trò chuyện với nhau, chúng tôi tự nhiên chia ra làm hai nhóm chưa kết hôn và đã kết hôn. 

Nhóm đã kết hôn chủ yếu phàn nàn về chồng, hoặc vợ, hoặc về chuyện con cái của họ.

Nhóm chưa kết hôn thì có những người tuyên bố sẽ sống độc thân, cũng có những người đang tìm kiếm bạn đời, và biết đâu cuộc gặp gỡ ở đây lại dẫn đến một mối quan hệ trong tương lai. Còn với tôi, một người đã ly hôn, cảm thấy bản thân chẳng thuộc về bên nào cả, nên lặng lẽ rời khỏi nhóm.

“Sao thế Megumi? Không uống rượu à?”

Tôi bắt chuyện với Megumi, đang đứng vào một góc, tâm trạng vui vẻ.

“Ouka? Ừ, với tớ trà là đủ rồi. Tớ không muốn để Haruhiko-san lo đâu.”

“Eh, bạn trai của Megumi kiểm soát đến vậy sao?”

“Không phải vậy. Anh ấy còn tiễn tớ đi rồi chúc vui vẻ mà. Chỉ là trừ khi có Haruhiko-san ở cùng thì tớ sẽ không uống rượu đâu.”

“Haruhiko-san là anh chàng lúc đó nhỉ?”

“Ừ, là một người rất quan trọng đối với mình.”

Nụ cười thẹn thùng đó là bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy Megumi đang ở đỉnh cao hạnh phúc.

Hồi đại học, Megumi từng bị người bạn trai đầu tiên của cô tàn nhẫn phản bội, khiến cô mất niềm tin vào đàn ông và khép mình suốt một thời gian dài. Thậm chí còn từng có ý định tự sát. Chúng tôi đã cố gắng hết sức động viên cô ấy, nhưng người luôn ở bên và âm thầm hỗ trợ cho Megumi lại chính là người yêu hiện tại của cô. Cuối cùng thì cô cũng quyết định kết hôn với anh ta. 

“Dù có tầm thường đến đâu, tớ nhất định cũng sẽ không để cho Haruhiko-san phải lo lắng. Vì đó chính là cách tớ đền đáp lại tấm lòng chân thành của anh ấy.”

Nghĩ lại thì, từ đầu buổi họp lớp đến giờ, Megumi chưa từng nói chuyện riêng với người đàn ông nào. Lúc nào cũng có bạn nữ quen biết đi cùng. Quả là triệt để đến cùng.

Tôi chợt bừng tỉnh. Tại buổi họp lớp, tôi đã bị tán tỉnh và cũng không khó chịu gì mấy, dù bản thân tôi không phải kiểu người như vậy. Nhưng tôi không hề có ý định đó. Thế nhưng thực sự là tôi đã để lộ sơ hở khiến người ta hiểu lầm như vậy. 

“Cậu có gì không hài lòng không?”

Cảm thấy hơi áy náy, tôi lỡ buột miệng hỏi một câu đầy ác ý như vậy.

“Không có đâu. Mà nếu có thì cũng chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần tớ và Haruhiko-san ngồi xuống nói chuyện là được. Tớ ấy mà, dù là khi anh ấy không có mặt, tớ cũng không muốn nói xấu chuyện gì về anh ấy cả. Tớ không nghĩ chỉ cần không nghe không thấy là sẽ được đâu. Bởi vì nếu tớ có lỡ nói thế, tớ cũng chẳng thể nào cười trước mặt Haruhiko-san được nữa.”

Thật kỳ lạ. Ngày xưa trông Megumi mong manh biết bao… Giờ đây cô ấy lại mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác.

Tôi vô thức nhìn thấy hình bóng Yuuri trong dáng vẻ đó. Điểm chung giữa cả hai người họ mà tôi không có.

Như bị dội một gáo nước lạnh, tôi lập tức tỉnh khỏi cơn say. Sự phấn khích mới nãy dần trở thành xấu hổ, và tôi cảm thấy mình thật thảm hại. 

Những lời than thở, những giằng xé như muốn tuôn trào ra khỏi miệng, nhưng tôi cố kìềm lại.

Tại sao tới giờ tôi mới nhận ra chứ! Từ ngày hôm đó, tôi vẫn chẳng thể thay đổi điều gì. Tôi cứ mắc đi mắc lại một sai lầm. Yuuri ghét bỏ tôi cũng là lẽ đương nhiên.

Yuri từ lâu đã nhìn thấu sự ngây thơ trong tôi. Một con người nửa vời, không có dũng khí để đối mặt như tôi.

“Ouka, cậu có người quan trọng nào không?”

“Đám trẻ nhà tớ.”

Đó là điều duy nhất mà tôi không thể từ bỏ. Tôi hiểu ý nghĩa những gì Megumi nói. Nếu lúc nãy tôi chỉ cần một thoáng do dự trước câu hỏi của cô ấy, chắc tôi không thể gượng dậy nổi nữa.

“Thế thì hãy nói với chúng chính chúng là quan trọng đối với cậu, rằng chúng chính là báu vật của cậu. Chỉ thầm nghĩ trong lòng thôi thì chưa đủ đâu. Cậu không thể nào xây dựng lòng tin mà không thể hiện lời nói thông qua hành động được.”

Tôi luôn xem con cái quan trọng hơn tất thảy. Nhưng, tôi chỉ nghĩ như vậy mà thôi. Lời nói, hành động, thái độ của tôi, tất cả đều phủ nhận cảm xúc ấy, và đã làm tổn thương tới thằng bé, Yukito.

Suốt mười sáu năm trời. Dù bây giờ tôi bỗng dưng muốn đối mặt, thì những lớp niềm tin tiêu cực đã chất chồng suốt bao năm qua vẫn là trở ngại. Cuối cùng tôi cũng nhận ra, xuất phát điểm giữa tôi và Yuuri vốn dĩ hoàn toàn khác nhau. Tôi không thể nào tiếp bước giống Yuuri được. Tôi đã tụt hậu quá xa.

Nhìn quanh, tôi thấy một vài người thân thiết với Megumi nhìn tôi đầy dịu dàng.

“Megumi, cậu trở thành một người phụ nữ tuyệt vời rồi đấy.”

“Cũng là nhờ mọi người hỗ trợ tớ hồi đó mà.”

“Aah. Hay là tớ cũng về nhà mời chồng đi chơi một chuyến nhỉ, cũng lâu lắm rồi.”

“Tớ cũng vừa mới nhận được tin nhắn. Lúc tớ ra ngoài thì giả vờ không quan tâm, vậy mà cũng dễ thương ra phết.”

Không khí dần trở nên náo nhiệt quanh Megumi làm trung tâm cuộc trò chuyện. Không còn ai than phiền như mới nãy nữa. Từ lúc nào chẳng hay, những lời than vãn đã chuyển thành những câu khoe người yêu đầy tình cảm.

“Vậy ạ. Đúng vậy nhỉ. Megumi, tớ cũng sẽ cố gắng hết sức.”

Chào tạm biệt mọi người xong, tôi rời khỏi buổi họp lớp sớm. Tôi muốn gặp thằng bé càng nhanh càng tốt. Không màng bị mưa làm ướt, tôi vội bắt một chiếc taxi.

Tôi, một kẻ bị đóng mác là một người mẹ thất bại, giờ đây muốn giành lại mười sáu năm đã mất.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

đấng đến như một cơn bão rồi lại rời đi như một cơn gió
Xem thêm
Đấng đã trở về
Xem thêm
mừng ngày đại đế trở về
Xem thêm
trở lại rồi à
Xem thêm