Ore ni torauma o ataeta j...
御堂ユラギ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol.2 (LN)

Chapter 6:「Cậu bé thủy tinh」(2)

8 Bình luận - Độ dài: 3,176 từ - Cập nhật:

Vừa bước chân vào lớp, Yukito đã ngay lập tức nhận ra có gì đó không ổn ở đây.

Trên bàn học, những dòng chữ nguệch ngoạc đập vào mắt. Nào là “thằng trộm cắp”, nào là “tội phạm”, muốn viết gì thì viết, đầy cay nghiệt. Lục ngăn kéo lấy sách giáo khoa ra xem, cậu phát hiện ngay cả sách cũng bị vẽ bậy lên, xé rách tươm. Mới giữa tháng Năm thôi, sách giáo khoa vừa được phát chưa đầy hai tháng, vậy mà giờ nhìn chẳng ai dám gọi nó là đồ mới nữa.

“Cậu có biết ai làm không?”

Yukito quay sang hỏi Kazahaya Akari, cô bạn ngồi ngay bên cạnh.

Kazahaya Akari, chắc vì ngồi gần nhau nên khá thân, là một đứa con gái hay chủ động bắt chuyện với cậu. Những lúc không hiểu bài trong lớp, cô nàng thường quay sang hỏi han, và Yukito cũng hay giải thích cho cô ấy nghe.

“Ăn cắp đồ của người ta là đồ tồi tệ nhất! Chết quách đi cho xong! Nhưng đừng có đụng vào đồ của tôi đấy nhé!”

Akari thẳng thừng phun ra mấy lời đó, ánh mắt lồ lộ sự ghê tởm và khinh bỉ chẳng thèm che giấu.

Giữa tiếng cười khúc khích đầy chế nhạo vang lên quanh lớp, những câu như “đồ ngốc”, “ối, tên trộm kìa”, “chết rồi, nó sẽ cuỗm đồ của mình mất” bay tới tấp từ mọi hướng.

Yukito chẳng nói gì, lặng lẽ ngồi xuống chỗ. Có vẻ như điều đó càng làm cả đám hứng chí, tiếng trêu chọc ngày càng to hơn, dày đặc hơn.

Một lúc sau, khi giáo chủ nhiệm Sanjouji Suzuka và cô giáo sinh thực tập Himiyama Misaki bước vào, những lời mỉa mai lập tức im bặt. Lớp học trở nên yên ắng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trước buổi sinh hoạt đầu giờ, không đợi Sanjouji Suzuka lên tiếng, Yukito đã cất lời trước.

“Cô ơi.”

“Có chuyện gì vậy, Kokonoe-kun?”

Cậu cảm thấy ánh mắt của cô như nhìn mình là một kẻ phiền toái, một chướng ngại vật. Himiyama Misaki đứng bên cạnh cũng chẳng khác gì, ánh mắt lạnh lẽo tương tự hướng về cậu.

“Hôm nay, giày trong nhà của em biến mất rồi ạ.”

“Hả!”

Lúc đó, ánh mắt của hai người mới chịu nhìn xuống dưới. Yukito đang mang một đôi dép lê.

Thấy vậy, cả Sanjouji Suzuka và Himiyama Misaki đều nhăn mặt. Họ chợt nhận ra, chính sự thiếu cẩn trọng của mình đã vô tình châm ngòi cho vụ bắt nạt này. Nhưng hối hận thì cũng đã muộn. Đáng lẽ họ phải suy nghĩ kỹ hơn. Giờ thì mọi chuyện đã lỡ rồi.

Sanjouji Suzuka nghiêm nét mặt, quét mắt quanh lớp học.

“Ai đã giấu giày của Yukito?”

Tiếng cười nhạo báng vang lên ầm ĩ khắp phòng.

“Em không biết! Chắc tại nó là tên trộm cắp nên mới bị trộm đồ thôi!”

“Kẻ trộm thì toàn nói láo, chắc bịa chuyện thôi mà!”

“Dừng lại ngay!”

Sanjouji Suzuka cố gắng ngăn cản, nhưng như một con đập vỡ toang, như một dòng sông tràn bờ, ác ý đã tuôn trào chẳng thể dừng lại. Nó hóa thành một cơn lũ bùn cuốn phăng mọi thứ trong lớp.

Ai đang nói? Hay là cả đám cùng nói?

Ác ý cứ thế lan rộng, ngày càng bành trướng. Thằng này là đối tượng có thể bắt nạt. Có thể làm tổn thương, có thể chế giễu thoải mái. Một nhận thức chung dần hình thành trong lớp.

Himiyama Misaki mặt cắt không còn giọt máu. Sanjouji Suzuka thì mang vẻ mặt chua chát.

Làm giáo viên thì không thể tránh khỏi chuyện bắt nạt. Ai cũng phải đối mặt với vấn đề này. Thậm chí, nếu trốn tránh nó, họ chẳng xứng đáng làm giáo viên. Làm ngơ để sống yên ổn liệu có phải là một giáo viên tốt? Đó có phải là nhà giáo đáng tự hào? Với tư cách một nhà giáo, Sanjouji Suzuka, và với tư cách người sắp trở thành giáo viên, Himiyama Misaki, không thể bỏ qua chuyện đang xảy ra trước mắt. Họ không được phép để lớp học rơi vào hỗn loạn. Đó là điều cả hai cùng đồng ý.

Sanjouji Suzuka định lên tiếng để dẹp yên sự ồn ào, nhưng người ngăn cô lại chính là Yukito.

“Tôi sẽ chờ đến giờ nghỉ trưa. Trước lúc đó, ai giấu giày thì mang trả lại cho tôi. Ai vẽ bậy lên bàn và sách thì đến xin lỗi tôi. Ai biết người làm thì báo cho tôi. Tôi nói lại lần nữa, hạn chót là giờ nghỉ trưa.”

Cậu tuyên bố với cả lớp, nhưng đáp lại chỉ là tiếng cười chế giễu càng lúc càng to hơn.

“Nếu đến giờ nghỉ trưa mà không tìm thấy thì cậu định làm gì hả?”

Takayama Kosuke phá lên cười ha hả, giễu cợt cậu. Lấy đà từ đó, đám học sinh ngỗ nghịch do Takayama cầm đầu bắt đầu hùa theo trêu chọc. Từ nam đến nữ, tất cả đều cười nhạo, như thể Yukito là một trò tiêu khiển mới mẻ. Dĩ nhiên, không phải ai cũng mang ác ý.

Nhưng những nỗ lực chống đối lẻ loi ấy chẳng thể làm gì trước làn sóng chung của cả lớp. Đó là thứ bạo lực mang tên áp lực nhóm. Và trong tình huống này, đứng ngoài cuộc, giả vờ không biết gì, cũng chỉ là đồng lõa với kẻ xấu mà thôi.

Giữa tất cả, Yukito vẫn giữ ánh mắt lạnh lùng, không chút cảm xúc, và tuyên bố.

“Vì trách nhiệm chung, cả lớp này là kẻ thù của tôi.”

Chẳng hiểu sao, cả lớp lại bật cười to hơn nữa.

-

Tiết một được chuyển thành giờ tự học.

Yukito được Sanjouji Suzuka gọi đến một lớp học trống. Himiyama Misaki cũng đi cùng.

“Kokonoe-kun, em có sao không?”

“Sao là sao ạ?”

“Ý em là…”

Họ lúng túng, không biết phải nói gì. Dù cậu ấy có vẻ bình thường, chắc chắn cậu ấy đã bị tổn thương. Chính việc họ công khai trách cậu trước lớp đã gây ra chuyện này. Cả Sanjouji Suzuka và Himiyama Misaki đều cảm thấy day dứt vì điều đó.

“Không sao đâu, Kokonoe-kun. Cô sẽ bảo vệ em đàng hoàng. Khi nói chuyện xong, cả lớp sẽ cùng tìm giày cho em nhé.”

“Cô cũng sẽ giúp. Được chứ?”

“Không cần tìm đâu ạ.”

“Không được đâu. Em đừng bướng bỉnh vậy. Hãy tin vào giáo viên đi.”

“Cô không tin em, vậy làm sao em tin cô được?”

“Kokonoe-kun!”

Như bị nói trúng tim đen, cả hai người đều tỏ vẻ khó chịu.

Nhưng bỏ qua điều đó, Yukito quay sang Himiyama Misaki.

“Nhân tiện, Himiyama-sensei, đồ cá nhân của cô bị mất lúc nà vậy ạ?”

Không ngờ lại bị hỏi lúc này, Himiyama Misaki lúng túng đáp.

“Cô nghĩ là sau giờ học ngày hôm kia. Sao vậy?”

“Cô chắc không?”

“Ừm, chắc là không nhầm đâu…”

Không hiểu cậu định nói gì, cô chỉ biết trả lời theo câu hỏi.

“Lạ nhỉ. Ngày đó, em về nhà ngay sau giờ học với Hi-chan… ý em là Suzurikawa Hinagi ở lớp ba, và tụi em chơi với nhau. Vậy em lấy trộm lúc nào được?”

“Eh? Vậy à? Vậy có lẽ là khoảng sau tiết năm—”

“Vừa nãy cô nói sau giờ học mà? Cô nói dối à? Đừng nói lung tun ạ.”

“C-cô không nói dối!”

Thấy tình hình không ổn, Sanjouji Suzuka xen vào.

“Kokonoe-kun, em vẫn còn nói vậy sao? Đừng cố chấp nữa, nhận tội và xin lỗi đi. Phụ huynh em cũng mắng em rồi, đúng không?”

“Em không làm gì sai để bị mắng cả.”

“Thật ra, việc chỉ trích em trước mặt mọi người là sai. Nhưng giờ đây chỉ có các cô ở đây thôi. Thành thật đi, Kokonoe-kun. Nếu em xin lỗi tử tế, chuyện sẽ kết thúc. Các cô sẽ đứng về phía em, sẽ xử lý những đứa giấu giày và vẽ bậy. Chúng tôi sẽ không kỳ thị hay bỏ rơi em đâu.”

“Vậy em hiểu chứ?” Như khuyên răn một đứa trẻ cứng đầu, Sanjouji Suzuka tiếp tục.

“Kokonoe-kun, cô không giận đâu, và các cô đều là đồng minh của em. Nếu em quý cô, cô rất vui. Nhưng lén lấy đồ của người khác là sai mà, đúng không?”

Những lời dịu dàng ấy với Yukito lại ghê tởm đến không chịu nổi.

“Hahaha. Em không cần đồng minh đâu.”

“Chính vì em cứ giữ thái độ đó mà giày mới bị giấu! Sao em không hiểu hả!”

Bỏ ngoài tai sự tức giận của Sanjouji Suzuka, Yukito lấy ra một tờ giấy vẽ mang theo và trải ra.

“Himiyama-sensei, em hỏi lại lần nữa. Đồ của cô mất lúc nào? Nhìn cái này đi ạ. Tờ giấy này ghi lại toàn bộ việc em làm ngày hôm kia. Xem nó, cô sẽ thấy em không phải thủ phạm—”

“—Đủ rồi đấy!”

Cái tát của Sanjouji Suzuka trúng vào má cậu.

Ngay lúc đó, tờ giấy trong tay cậu rách toạc.

“Kokonoe-kun!”

Himiyama Misaki vội vàng đỡ lấy Yukito đang loạng choạng.

Sanjouji Suzuka giật mình tỉnh lại. Cô đã vô thức đánh học sinh. Ngày xưa thì việc này có thể bình thường, nhưng giờ đây, trong ngành giáo dục, đó là điều không thể tha thứ. Không cách nào biện minh. Nếu bị kiện, sự nghiệp của cô sẽ chấm dứt.

Cô quá xúc động. Không hiểu sao, khi đối diện Yukito, tâm trí cô rối bời. Cô bị cuốn vào bầu không khí mong manh của cậu.

“Ôi, tiếc quá. Em đã vất vả làm nó cả hôm qua đấy.”

Nhặt lên tờ giấy rách tan tành, Yukito vò nát nó rồi ném đi.

“Ra vậy. Cuối cùng em cũng hiểu. Em là người có lỗi, phải không ạ?”

Cuối cùng, cậu cũng nói lời xin lỗi.

Nghe vậy, Sanjouji Suzuka nghĩ mình cũng phải xin lỗi ngay. Đương nhiên rồi, dù lý do gì, đánh học sinh là không thể chấp nhận. Nhưng trước khi nghĩ đến trách nhiệm hay bảo vệ bản thân, cô phải xin lỗi vì hành động của mình, nếu không, cô không xứng là người lớn.

“Cô cũng quá xúc động. Xin l—”

“Các cô không quan tâm sự thật, phải không ạ? Nếu vậy, ngay từ đầu cứ nói thẳng ra đi ạ. Nói cách khác, nếu em không phải thủ phạm thì sẽ gây rắc rối cho các cô.”

Giọng nói lạnh lẽo đến rợn người vang vọng trong lớp học trống.

Yukito vốn là một học sinh khó nắm bắt. Suy nghĩ, cảm xúc của cậu khó mà nhìn thấu. Vậy mà cậu lại giỏi cả việc học lẫn thể thao. Một học sinh kỳ lạ, đó là cách Sanjouji Suzuka nhìn cậu, và Himiyama Misaki, dù mới tiếp xúc với học sinh không lâu, cũng nghĩ vậy.

“Em đang nói gì—”

“Em làm ra cái này cứ như thằng ngốc vậy. À, phải rồi. Ngay từ đầu em đã ngốc khi nghĩ rằng nói ra thì các cô sẽ hiểu.”

“—!”

Nhìn vào đôi mắt ấy, họ không kìm được mà nín thở.

Sâu thẳm, tối tăm, như một vực thẳm không đáy. Trong veo nhưng lại đục ngầu, đôi mắt ấy khóa chặt Sanjouji Suzuka và Himiyama Misaki.

“Thật đơn giản. Em đã sai. Sai lầm của em là đã coi các cô là giáo viên. Em xin lỗi.”

Như chẳng có gì, Yukito thản nhiên nói ra lời xin lỗi mà trước đó cậu kiên quyết từ chối.

Nhưng những lời đó, chúng là—

“Các cô cũng là kẻ thù.”

Đó chắc chắn là sự đoạn tuyệt.

Sanjouji Suzuka muốn gọi Yukito lại khi cậu bình thản rời đi, nhưng không biết nói gì. Trong lúc cô còn do dự, cậu đã sải bước xa khuất.

“Sao lại thành ra thế này…”

Himiyama Misaki chìm trong nỗi buồn. Đáng lẽ không nên như vậy.

Chỉ vài ngày trước, mọi thứ còn vui vẻ. Cô ấy hạnh phúc với nghề giáo, cảm nhận đó là thiên chức của mình. Nhưng chỉ trong hai ngày, tất cả lý tưởng về việc dẫn dắt học sinh đã tan vỡ.

Bất chợt, tờ giấy Yukito ném đi lọt vào mắt cô. Lúc nãy, cô chẳng buồn nhìn nó.

Tò mò không biết đó là gì, cô lê bước đến, nhặt tờ giấy vò nát lên và mở ra.

Himiyama Misaki lập tức nhận ra ý nghĩa của nó.

S-Suzuka-sensei! Hãy xem cái này!”

“Có chuyện gì vậy?”

Sanjouji Suzuka cũng kiệt quệ tinh thần. Dù mới sáng, cô đã mệt mỏi tột độ. Việc cô đánh Yukito và những lời cuối cùng của cậu ám ảnh cô.

Mơ màng, cô nhìn xuống tờ giấy Himiyama Misaki trải ra.

“Cái này là của ngày hôm kia…? K-khoan đã! Không thể nào!”

Tờ giấy ghi lại chi tiết mọi việc xảy ra ngày hôm kia.

Đó là toàn bộ một ngày của Yukito. Buổi sáng đi học cùng ai, trong lớp, giờ nghỉ, sau giờ học, cậu ở với ai, gặp ai, ở đâu, tất cả đều được viết rõ ràng đến mức chỉ cần liếc qua là hiểu.

Nhưng làm sao cậu có thể nhớ chi tiết đến vậy?

Chi tiết đến mức khó tin, chẳng khác gì bịa đặt. Không giống một lịch trình hè viết qua loa. Nhưng phần lớn nội dung lại khớp với ký ức của họ.

Nói cách khác, nội dung trên tờ giấy là đáng tin cậy.

Bàn tay run rẩy lướt trên tờ giấy.

Sau giờ học. Ngày đó, lớp tan sau tiết năm.

14:45, cậu về cùng Suzurikawa Hinagi. Chi tiết trên đường về cũng được ghi lại, cẩn thận đến đáng sợ.

“Không phải Kokonoe-kun? Khoan đã. Vậy ai, ai đã lấy trộm!? Những gì tôi làm, những gì tôi nói với em ấy—”

“Misaki-sensei, bình tĩnh!”

Cô không muốn tin. Cô thầm mong đó là giả dối, dù biết đó là ý nghĩ xấu xa. Nếu tờ giấy này đúng, Yukito không thể là thủ phạm.

“C-cái này! Misaki-sensei, xem đi!”

Sanjouji Suzuka chỉ vào một điểm trên tờ giấy.

Ở đó ghi rằng trước khi về, cậu đã gặp và chào nhân viên văn phòng Takikawa.

“Phải kiểm tra ngay! Mau lên!”

“Vâng!”

Họ không thể ngồi yên. Như bị siết cổ bằng khăn lụa, họ nhận ra mình có thể đã sai lầm nghiêm trọng.

Lớp đang tự học. Nếu không quay lại sớm, có thể lại có rắc rối. Nhưng giờ, làm rõ sự thật là quan trọng nhất. Nếu không, họ không thể đối mặt Yukito nữa.

Thường ngày, cô cấm học sinh chạy trong hành lang, nhưng giờ chính cô lại chạy.

Dù tự giễu mình, Sanjouji Suzuka vẫn cảm thấy một thảm họa đang đến gần.

-

“Takikawa-san, Takikawa-san có ở đây không!”

Người giáo viên trẻ lao vào phòng hành chính. Thấy vẻ mặt tuyệt vọng của cô, Takikawa giật mình. Nghĩ có chuyện không hay, anh lên tiếng.

“C-có chuyện gì vậy?”

“Takikawa-san, ngày hôm kia sau giờ học, anh có gặp học sinh nào gần tủ giày không?”

“Học sinh à? Tôi gặp nhiều lắm, nhưng…”

“À, không, ý tôi là em này.”

Sanjouji Suzuka đưa ra danh sách lớp có ảnh.

“À, cậu nhóc đó hả? Cậu ấy nắm tay một cô bé và về nhà rất thân thiết.”

“Việc đó vào khoảng mấy giờ!?”

“Tôi nhớ là ngay sau khi chuông reo. Chắc trước 3 giờ. Cậu ấy chào tôi rồi về.”

“Không thể… nào…”

Lời xác nhận ấy như lưỡi hái tử thần kề sát cổ họng.

Trước sự thật phũ phàng, Himiyama Misaki gục xuống khóc nức nở. Sanjouji Suzuka cũng đau lòng, nhưng kinh nghiệm và tự trọng giúp cô trụ vững.

“C-có chuyện gì vậy?”

Không biết chuyện, Takikawa vội đỡ Himiyama Misaki dậy. Mọi thứ đều sai lầm.

Ngay từ đầu, Yukito đã đúng, còn họ thì sai hoàn toàn.

Tại sao? Sao họ không chịu lắng nghe cậu ấy dù chỉ một chút?

Sao họ không nghĩ đến khả năng là người khác? Cậu ấy đã kiên quyết phủ nhận, nhất quyết không nhận tội.

Cậu ấy còn chuẩn bị tờ giấy ghi chi tiết hành động của mình. Vậy mà họ vẫn không tin.

Vì thế, cậu ấy từ bỏ và cắt đứt với họ.

Giờ nhận ra và hối hận cũng đã muộn.

-

Giờ nghỉ trưa.

Từ sáng, không ai nói chuyện với Yukito, và giờ nghỉ trưa đã đến.

Tất nhiên, cậu vẫn đi dép lê, giày trong nhà chưa được trả lại.

Vì Yukito đặt hạn chót là giờ nghỉ trưa, cả lớp ngược lại quyết định phớt lờ cậu đến lúc đó. Những ánh mắt chế nhạo, đầy khinh miệt từ khắp nơi hướng về cậu.

Kazahaya Akari ngồi cạnh kéo bàn ra xa, tạo khoảng cách rõ rệt. Không rõ là để trêu tức hay chỉ đơn giản là không muốn ở gần, nhưng với Yukito, điều đó chẳng quan trọng. Vì sao ư? Vì họ là kẻ thù.

“Hạn chót rồi nhỉ. Đi thôi.”

Cậu lẩm bẩm một mình rồi bước về phía tủ giày.

Yukito lấy túi rác từ kho dụng cụ vệ sinh.

Giờ này, chẳng có học sinh nào ra cổng. Cậu thản nhiên nhét hết giày ngoài của cả lớp vào túi rác. Một túi không đủ, phải dùng đến hai, nhưng cũng chẳng sao. Vác túi rác trên vai, trông cậu như ông già Noel lạc mùa.

Cậu đến sân trong. Dù gọi là sân, nhưng cũng chẳng rộng lắm, cũng không đủ để chơi đùa thoải mái. Mục tiêu của Yukito là cái ao.

“Ừm, cứ thế này thì không ổn nhỉ? À, phải rồi, nhét đá vào thôi.”

Cậu nhặt đá từ bờ ao nhét vào túi. Với số lượng ấy, cái túi nặng trịch là chuyện bình thường.

Rồi cậu buộc lỏng miệng túi và ném thẳng xuống ao. Chỉ một cái ùm, đống giày chìm nghỉm cùng túi rác. Túi không kín, nước nhanh chóng ngấm vào trong.

“Uwa, thảm thật.”

Giày ướt nhẹp ai mà muốn đi? Cảm giác nhớp nháp kinh lắm.

Nghĩ vậy, nhưng Yukito chẳng mảy may lo lắng xem hôm nay đám bạn cùng lớp sẽ về kiểu gì. Chẳng quan tâm, chẳng hứng thú.

Vì sao? Vì họ không phải bạn cùng lớp, mà là kẻ thù. Cậu bé thủy tinh phản chiếu mọi thứ.

Ác ý thì đáp lại bằng ác ý. Chỉ vậy thôi là đủ.

“Lúc nào cũng vậy, chỉ cần kẻ thù là đủ.”

Đó là chân lý duy nhất mà cậu biết.

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

đúng là giáo viên mầm non. não này chỉ làm porn star được thôi, 2 con phò
Xem thêm
Bro trách v là sai, ng ta là thực tập sinh là cái thứ 1, cái thứ 2 là trẻ con tầm đấy nó hay trêu và thiếu trung thực là đúng, vì các cô nghĩ là yuki muốn tạo ấn tượng thôi. Bro suy nghĩ thiếu chín chắn quá. Sao tôi biết á ? Vì hồi cấp 1 tôi cũng cố thu hút sự chú ý của gvcn mà =)))
Xem thêm
@DuongLoveKeqing: hết cứu. Tôi thì chắc là ko gặp trường hợp này trong cuộc sống của tôi nên tôi ko hiểu đc. Đúng là phải chơi mới biết :v
Xem thêm
Ko thể cản phá 🖐️🗿🤚
Xem thêm
Đoạn này vẫn mạnh như trong WN
Xem thêm
thanks for the chapter
Xem thêm