Buồn quá đi mất. Đau đớn, khổ sở. Sao tôi lại quên mất chuyện này chứ?
Trong lồng ngực, cảm xúc này trào dâng, mơ hồ gợi nhớ ra đây chính là nỗi buồn.
Dù bị từ chối hay không được ra sân trong trận đấu, tôi cũng không hề chẳng buồn. Chỉ còn lại sự cam chịu ở đó, và bản thân tự nhủ rằng mọi chuyện là vậy, chỉ thế thôi.
Chắc hẳn là vì cái ngày tôi nắm tay Setsuka-san, tôi đã buồn hết cả phần đời rồi chăng? Ly biệt trong tình yêu. Buồn, buồn, buồn đến cạn khô, đến mức chẳng còn nước mắt.
Nỗi buồn ngày ấy đã che phủ mọi thứ, khiến tôi không còn khóc được nữa.
“Sao chị lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho bản thân thế hả!”
“Setsuka, xin em! Chị không còn nhiều thời gian nữa đâu!”
Cũng như ngày hôm đó, vì tôi mà mẹ và Setsuka-san lại cãi nhau.
Tôi tràn ngập cảm giác tội lỗi. Tôi ghét bản thân vô dụng của mình.
Tôi chìm trong nỗi buồn sâu thẳm. Nếu tôi không tồn tại, nếu tôi không được sinh ra, có lẽ hai người đã chẳng bao giờ bất hòa. Sự hiện diện của tôi chính là nguyên nhân gây ra mâu thuẫn giữa họ.
Một kẻ ngoại lai được thế giới này ban phước, nhưng lại gieo rắc bất hạnh. Đó chính là tôi, Yukito Kokonoe.
Vậy mà tôi vẫn còn trơ trẽn đứng đây, tôi chẳng thể chịu nổi.
Mẹ tôi đẹp lắm, một người phụ nữ tuyệt vời. Một người mẹ dịu dàng, luôn nghĩ cho con cái, khiến tôi tự hào.
Nhưng nếu quan sát kỹ, tôi thấy mẹ có chút già đi. Đó là điều hiển nhiên, và mẹ vẫn trẻ hơn nhiều so với tuổi thật. Nhưng tôi biết, gánh nặng mang tên tôi, áp lực và khó khăn mà tôi gây ra, đã khiến mẹ khổ tâm. Không chỉ là tiền bạc. Tôi còn cướp đi thời gian, tuổi trẻ của mẹ. Một sự tồn tại phiền phức vô cùng.
“Chị sẽ thay đổi. Thành một người mẹ mà các con chị không phải xấu hổ, có thể ngẩng cao đầu!”
“Sao chị không làm điều đó sớm hơn, vì Yukito――”
Mọi chuyện không đáng ra như thế này. Thật tệ hại, đến mức chẳng thể biện minh nổi.
Nguyên nhân khiến hai người cãi nhau bắt đầu từ một tiếng trước.
-
“Chỉ là món quà nhỏ thôi ạ.”
“Trời ơi! Yuki-chan, cô đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng khách sáo thế mà.”
Tôi định đưa hộp chocolate xịn vừa mua, nhưng bị Setsuka-san mắng ngay.
Con thỏ cưng của chị, Friedrich II, nhảy phốc lên đùi tôi, bắt đầu nhóp nhép thức ăn. Prít. Ah, nó ị lên người tôi rồi. À mà, sở dĩ gọi là II vì nó là thế hệ thứ hai, đơn giản vậy thôi.
“Yuki-chan, không hiểu sao từ hồi xưa cháu đã được động vật quý rồi nhỉ.”
“Đâu có chuyện đó… chắc không… hay là có nhỉ… có thật không ta?”
Nói giữa chừng thì tôi hết tự tin. Nghĩ lại thì, mỗi lần ra công viên, tôi hay bị mấy con bồ câu bu lại xin ăn. Nhưng tôi đâu phải lúc nào cũng tiện mang theo đồ ăn đâu chứ.
“Chắc kiếp trước cháu là người thuần thú nhỉ. Yuki-chan, cháu có thích thỏ không?”
“Thỏ á? Có ạ.”
Chúng dễ thương mà. Tên tôi cũng có chữ “thỏ” trong đó, nên cảm thấy có phần thân thiết.
“Vậy tốt rồi. Thế dì đặt một bộ reverse-bunny nhé!”
Setsuka-san gật gù hài lòng, bắt đầu hí hoáy với cái laptop. Reverse-bunny là cái quái gì? Tôi liếc nhìn lưng Friedrich II. Prít. Ah, lại ị nữa.
Chắc chẳng liên quan gì đến Friedrich II đâu, nên tôi lôi điện thoại ra tra.
“Khoan khoan! Bình tĩnh, nói chuyện đàng hoàng đã!”
“Yuki-chan, nhìn chính trị quốc tế mà xem. Nói chuyện đâu có giải quyết được gì đâu.”
“Ừm, cũng đúng.”
“Bấm nè.”
“Aaaaaaaa!”
Với cú bấm nút mua hàng online không chút thương tiếc, tiếng thét tuyệt vọng của Kokonoe Yukito vang vọng khắp nơi.
“Cái này không ổn, không ổn chút nào! Dì định làm gì vậy!?”
“Thì mặc nó chứ gì.”
“Ai mặc?”
“Dì chứ ai.”
“Lợi khuẩn Lactobacillus gasseri trong ruột cháu chắc cạn rồi. Thôi vậy.”
“Nghĩ là chạy được à?”
Chênh lệch level lớn quá, tôi trốn không nổi! Mà nghĩ lại thì, chỗ này đúng phòng boss thật. Tôi run lẩy bẩy không ngừng, còn Setsuka-san thì vui vẻ hớn hở. Đây chính là chênh lệch trình độ sao?
Hôm nay tôi đến căn hộ của Setsuka-san là để nhờ dì ấy đến buổi dự giờ lớp học, và tiện thể hỏi ý kiến về chuyện mẹ tôi gần đây cứ lạ lạ sao ấy. Còn nee-san thì lúc nào chả kỳ quặc nên tôi bỏ qua, nhưng tôi lo không biết mẹ bị làm sao nữa.
“Yuki-chan, cảm ơn đã rủ dì nhé. Dì sẽ trang điểm thật đẹp để đi!”
“Dì làm ơn nhẹ tay thôi. Dì mà đẹp hơn nữa là cháu khốn đốn luôn đó.”
“Trời ơi! Yukito đúng là giỏi nịnh người ta thật mà. Đồ tiểu quỷ này!”
Setsuka-san ngượng chín người, cứ vặn vẹo mãi. Với tôi, dì ấy là người tôi luôn mắc nợ, lúc nào cũng chăm sóc tôi. Chỉ biết cảm ơn thôi.
“Mà này, thay đổi tâm hồn á… Chị ấy, tự dưng sao thế?”
“Biết đâu mẹ thực ra là robot thì sao.”
“Thay đổi tâm hồn chắc không phải kiểu đó đâu, Yuki-chan.”
Tôi cũng nửa tin nửa ngờ cái giả thuyết mẹ là robot, nhưng dù sao cũng không thể bỏ mặc chuyện này, nên mới đến hỏi Setsuka-san.
Ban đầu, tôi nghĩ có khi mẹ lo lắng vì bệnh tật gì đó, nhưng không hẳn, dạo này mẹ trở nên quyến rũ hơn hẳn.
“Lạ là lạ thế nào hả Yuki-chan?”
Bị hỏi lại thế này thì tôi bí thật. Không có thay đổi cụ thể nào rõ rệt cả. Nếu phải nói thì là không khí, hay khoảng cách gì đó, mấy thứ mơ hồ vậy thôi.
“Ừm… kiểu như là gợi cảm ấy…”
“Gợi cảm!?”
Hỏng rồi! Lại lỡ miệng nói bậy nữa rồi.
“Không phải vậy đâu ạ! À, đúng rồi, mẹ cháu bảo muốn làm lại vai trò mama gì đó!”
Cái kiểu như bắt đầu lại từ con số không, giống tu luyện ấy, làm tôi lo muốn chết.
“Làm lại mama? Cái đó mà làm lại được à?”
“Cháu cũng nghĩ thế, nhưng…”
Khó thật. Đến cả Setsuka-san cũng không biết nữa. Mẹ có trở lại vai trò mama thì cũng không có vấn đề gì lắm. Chỉ là tôi cứ hồi hộp, không yên tâm nổi thôi. Có khi là bệnh tim không chừng.
“Phải gọi cho mẹ cháu hỏi xem sao, tiện thể hỏi luôn chuyện này.”
“Nhờ dì ạ.”
Setsuka-san nhấc máy gọi cho mẹ. Tôi hỏi thì mẹ cứ mập mờ, nhưng Setsuka-san thông minh lắm, chắc chắn sẽ moi được sự thật.
“Alô, chị hả. Ừ, Yuki-chan nhờ em nên em sẽ đi buổi dự giờ lớp học. —Hả? Gì cơ? Sao lại là chị? Giờ này chị nói cái gì vậy! Yukito bảo dạo này chị lạ lắm—Hả? Làm lại mama là sao…Chị đã làm bao nhiêu chuyện tệ hại―Thôi đủ rồi, giờ em qua đó đây!”
Dì ấy cáu kỉnh cúp máy. Hình như lại cãi nhau với mẹ rồi. Tôi cũng định về, nên đi cùng dì ấy luôn.
“Này Yuki-chan, dạo này có chuyện gì không?”
Nghĩ lại thì trước đây tôi hay tâm sự với Setsuka-san lắm. Một mình tôi chẳng hiểu gì, cũng chẳng giải quyết được gì. Tự nhiên thấy hoài niệm, tôi bắt đầu kể hết mấy chuyện gần đây.
Gặp lại những người tưởng chừng không bao giờ gặp nữa, được tỏ tình nghiêm túc hẳn hoi, gặp một người lạ mà độ thiện cảm cao ngất, gia đình thì hành xử kỳ kỳ, bị vu oan là sàm sỡ, rồi tai nạn xe đạp, đủ thứ chuyện luôn.
Nghe tôi kể xong, Setsuka-san tròn xoe mắt.
“Yuki-chan, có khi nào cháu—”
◆
Mẹ và Setsuka-san đang cãi nhau kịch liệt ngay trước mặt tôi. Một thảm họa nhân tạo bắt nguồn từ việc tôi đã dễ dãi nhờ vả Setsuka-san. Nghĩ lại, tôi luôn là người làm rạn nứt mối quan hệ của hai người họ.
Nếu không có tôi, hai người họ chắc hẳn vẫn là cặp chị em hòa thuận.
Cảnh tượng này tôi đã từng thấy. Một cuộc xung đột mà tôi không bao giờ muốn chứng kiến lần nữa. Tại vì lỗi tôi, vì sự tồn tại của tôi, vì tôi là nguyên nhân, lúc nào cũng thế, lúc nào cũng vậy.
Dù tôi có cúi đầu xin lỗi bao nhiêu lần, cuộc cãi vã vẫn không dừng lại, mà ngược lại, càng như đổ dầu vào lửa, tình hình càng trở nên tồi tệ hơn. Chỉ còn lại cảm giác bất lực vô tận.
“Đi thôi. Nếu ở đây, Yuki-chan sẽ bị hủy hoại mất.”
Giống như ngày hôm đó, Setsuka-san chìa tay ra. Tôi định nắm lấy tay dì ấy theo bản năng, nhưng lại bị ôm chặt từ phía sau.
“Chị sẽ không giao thằng bé cho em nữa đâu! Chị yêu thằng bé! Chị cần thằng bé!”
Cảm giác thật kỳ lạ. Hình như đây là lần đầu tôi thấy mẹ tuyệt vọng đến thế.
Không màng thể diện, chỉ một mực chân thành, thẳng thắn.
—Cần. Tôi thực sự cần thiết với mẹ đến vậy sao?
“Chị vẫn chưa nhận ra bản hân đã làm Yuki-chan tổn thương đến mức nào sao?”
“Chị không mong được tha thứ. Dù có bị căm hận cả đời cũng không sao. Nhưng chị không thể chịu nổi việc chia xa mà chưa thể tỏ rõ lòng mình, không thể để mọi thứ cứ thế này. Chị sẽ nói cho thằng bé biết. Chị muốn thằng bé hiểu. Rằng chị yêu thằng bé đến nhường nào, chị trân trọng thằng bé biết bao.”
“Mẹ làm sao vậy? Ơ, lại nữa à!? Mặt mẹ càng ngày càng gần—nn—nnn—nnnn!?”
“Khoan, chị, chị đang làm gì vậy――!?”
Tôi giãy giụa nhưng không thể nhúc nhích. Dần dần, tôi cảm thấy ngạt thở.
Setsuka-san vội vàng chạy đến kéo mẹ ra, nhưng tôi vẫn bị ôm chặt, không thể cử động.
“Haa… haa…”
Lần thứ hai còn nồng nàn và mãnh liệt hơn nhiều— Cú sốc mạnh đến mức cơn đau đầu của tôi bay biến.
Nguy rồi… Đầu óc quay cuồng. Phổi tôi đang gào thét đòi oxy tươi.
“Setsuka, chị nghiêm túc đấy. Hơn bất cứ ai, hơn cả em.”
Giống như một lời tuyên chiến. Setsuka-san đứng ngây ra một lúc, rồi đột nhiên bừng tỉnh.
“Giờ này mà chị còn trơ trẽn như vậy! …Em không thua chị đâu――Không bao giờ”
Setsuka-san đối mặt. Ánh mắt dì ấy lấp lánh vô cùng mạnh mẽ, không hề thua kém mẹ.
◇
BGM lười biếng vang lên, ru tôi vào cơn buồn ngủ mơ màng.
Ngay cả chị Setsuka-san cũng không thể giải quyết được “vấn đề mẹ hành xử lạ lùng”, nhưng tôi đã nghĩ ra một giả thuyết. Nghe này, người ta hay bảo rằng tích tụ quá nhiều stress là không tốt. Nếu không giải tỏa, nó sẽ gây ra những biến đổi về thể chất và tinh thần.
Liệu có phải tình mẫu tử cũng có tính chất tương tự?
Nói cách khác, mẹ hiện tại đang bị dư thừa tình mẫu tử dẫn đến hành vi trở nên bất thường.
Nghe có vẻ lạc quan, nhưng tôi nghĩ tình trạng này chỉ như một chương trình khuyến mãi bản năng làm mẹ thái quá. Một khi mẹ xả hết, có lẽ mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Tôi chỉ mong mẹ sớm quay về phiên bản dịu dàng, chẳng quan tâm gì đến tôi như trước đây.
“Sao thế? Hiếm khi thấy Yukito mệt mỏi như vậy.”
“Tại đang học lại Goseibai Shikimoku.”
“Nghe thì có vẻ chăm chỉ, nhưng chắc chắn không phải ý đó đâu”
Riêng ở nhà tôi, tình mẫu tử còn xen lẫn với cả dục vọng. Đến Hojo Yasutoki cũng phải cười khổ.
Dù tôi đã quen với việc gặp đủ thứ rắc rối hàng ngày, nhưng vụ lần trước đúng là vượt ngoài sức chịu đựng. Cứ thế này thì tôi không chịu nổi đâu! Tôi sẽ bị mẹ mê hoặc mất.
Thế là đêm qua tôi thức trắng để suy nghĩ, và đã soạn ra năm mươi mốt điều luật trong gia đình.
Một là, khi vào phòng phải gõ cửa.
Một là, khi ngủ phải ở phòng riêng.
Một là, tắm một mình.
Một là, không vứt quần áo lung tung.
Một là, tự đánh răng.
Một là, cấm sờ soạng quá mức.
Một là, tiền tiêu vặt không quá ba trăm yên.
Một là, nạp game có chừng mực.
Và nhiều điều khác nữa, đều là những quy tắc hết sức hợp lý, nên tôi hăng hái đề xuất, nghĩ rằng sẽ dễ dàng được chấp nhận ngay, nhưng lại bị từ chối thẳng thừng. Trả lại đây! Trả lại giấc ngủ cho tôi!
Chị tôi còn tồi tệ hơn. “Không đi lại trong nhà bằng đồ lót? Ha, được thôi. Vậy khỏa thân là được chứ gì.” Chị ấy chẳng hiểu gì cả.
Nhà Kokonoe có ba người, nên theo chế độ hợp nghị, nếu hai người đồng ý thì đề xuất sẽ được thông qua…
Ơ, nghĩ kỹ thì hình như không có ai đứng về phía tôi… không có sao?
“Mà này… tớ ở đây… có ổn không nhỉ…?”
Từ phía sau tôi, Shakado ló mặt ra, ngạc nhiên. Cô ấy vẫn luôn có khả năng tàng hình cấp cao tới vô dụng như mọi khi. Có cần giấu hơi thở kỹ vậy không?
“Ngược lại, cậu là nhân vật then chốt đấy. Nếu có vấn đề về bò sát, trông cậy cả vào cậu.”
“Hihi… cứ để đó cho tớ… Nhưng có vẻ không có cơ hội…”
Kéo theo Shakado đang ủ rũ, tôi cùng tên ikemen xán lạn ngồi vào chỗ.
Bầu trời đẹp quá. Trời trong vắt. Các bà nội trợ và cụ già xung quanh đều trông rất vui vẻ.
Cuối tuần, nhóm ba người kỳ lạ là chúng tôi, với tinh thần “thử vô địch xem sao”, tham gia cuộc thi đố vui của khu phố. Tất cả bạn cùng lớp đều biết chuyện này.
Tên đội tham gia nghe mà giật mình. Đó là ‘Lớp 1B Cheatingz’.
Cái tên đội tuyệt vời, quá hợp để trả đũa.
“Trừ phi có vua đố vui xuất hiện, không thì vô địch là cái chắc.”
-
—Và nói xong, thế là chúng tôi vô địch luôn. Còn được phỏng vấn nữa chứ!
“Vâng, tên đội này có ý nghĩa đặc biệt. Thực ra, lớp chúng cháu đã đạt thành tích tốt trong kỳ thi vừa rồi, nhưng lại bị vu oan là gian lận, phải chịu đối xử bất công. Chỉ có giáo viên chủ nhiệm của chúng cháu, Fujishiro-sensei và Sanjouji-sensei là tin tưởng chúng cháu. Vậy mà, không ngờ chính thầy hiệu trưởng lại tự tay làm xấu đi danh tiếng của trường, thật không thể tin nổi. Hôm nay, để chứng minh rằng chúng tôi không hề gian lận, chúng cháu đã tham gia cuộc thi đố vui này!”
“Chúng em… vô tội mà… bị nghi ngờ… thật buồn…”
“À, tới tớ hả? Ờm… Thầy hiệu trưởng, xin hãy dừng lại đi. Chúng em không hề gian lận! Chúng em vô địch hôm nay là nhờ thực lực của chính mình.”
Tên ikemen này, cậu diễn tệ quá đáy. Không ngờ lại phát hiện ra điểm yếu bất ngờ luôn.
Có lẽ cảm thấy không khí không ổn, cuộc phỏng vấn bị cắt ngắn.
Thực ra, cuộc thi đố vui này được phát sóng trực tiếp trên kênh thông tin địa phương. Ngay lúc này đang được chiếu trên TV.
Tôi tình cờ thấy thông báo tuyển người tham gia trên mục địa phương của báo, nên quyết định tận dụng. Dù lượng khán giả ít và không có tính lan truyền, nhưng đó không phải vấn đề. Tôi cảm thấy áy náy với người phỏng vấn đang cười gượng, nhưng thời đại này, không thể che giấu mãi được đâu. Chúng tôi nhanh chóng rời khỏi hội trường, upload bản đầy đủ của cuộc phỏng vấn lên một website đăng tải video, rồi nhờ các bạn cùng lớp chia sẻ.
“Làm thế này có gây bão không? Hiệu quả có vẻ không cao…”
“Không cần thiết.”
“Chẳng phải đó là mục tiêu sao?”
Những gì chúng tôi làm chỉ là dọn đường mà thôi. Việc gây ồn ào không hẳn là điều tốt.
“Nghĩ xem, ai là người tức giận nhất trong chuyện này? Chúng ta không cần làm gì cả, cứ để mặc họ. Shakado chắc chắn hiểu ngay mà. Đúng không?”
“Đúng vậy. Mama… giận lắm đó…”
“Ra vậy, thì ra là thế. Tớ bắt đầu thấy tội nghiệp rồi đấy…”
“Ai mà biết, tự làm tự chịu thôi. Nhà tên ikemen cậu có gì hot không?”
“À, có. Khi tớ nói với mẹ, mẹ vui lắm, dù thấy hơi ngại.”
Có lẽ với cha mẹ, được con cái ở tuổi dậy thì khó chiều nhờ vả là một niềm vui.
Có gia đình còn có kiểu “Yoshi, papa sẽ cố gắng hết sức!”
Mỗi nhà mỗi cảnh. Nghe nói trong lớp cũng có những bạn do ngại nên hâu như không mấy nói chuyện với gia đình. Nếu đợt này có thể là cơ hội để cải thiện, thì quả là nhất cử lưỡng tiện. Dù có vẻ lý tưởng hóa, nhưng gia đình hòa thuận vẫn là tốt nhất. Tuy nhiên, cũng có những bậc phụ huynh độc hại, không thể lý giải được, những con người chỉ biết gây hại cho con cái. Không thể nói rằng hòa thuận là tuyệt đối đúng, nhưng tôi vẫn muốn giữ lý tưởng đó.
“Mẹ tớ…từ đầu đã định tham gia rồi…”
“Còn Yukito thì sao?”
“Ugh, đầu tôi…”
Đến lúc này, thiếu ngủ mới phát tác. Tôi không thể suy nghĩ thêm được nữa. Chúc ngủ ngon nha.


1 Bình luận