Ore ni torauma o ataeta j...
御堂ユラギ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol.2 (LN)

Chapter 4:「Kẻ thua cuộc đầy ác ý」(5)

2 Bình luận - Độ dài: 6,045 từ - Cập nhật:

Nói ra thì hơi kỳ, nhưng hiện tại tôi đang bị đình chỉ học.

Dù vậy, tình hình có chút rắc rối hơn một tí. Chính xác thì tôi đang trong thời gian bị kỷ luật, và nếu hỏi kỷ luật khác đình chỉ ở điểm nào, thì đó là có để lại hồ sơ công khai hay không thôi. Nói đơn giản thì chắc là kiểu đình chỉ học (tạm thời) nhỉ. Tôi bị cấm đến trường một tuần. Ehehe♪

Trong khoảng thời gian đó, họ sẽ điều tra toàn bộ về tôi, nghe đâu là vậy.

Nhưng mà lạ thật. Tôi được gọi đến, cứ tưởng đối phương chắc ghét tôi lắm nên tôi hào hứng đi luôn, nhưng dù bị nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, mọi chuyện lại chẳng có gì to tát, thất vọng hết sức.

Có lẽ là vì trong buổi gặp hiệu trưởng, tôi đã chào kiểu: “Chào buổi sáng. Em là Kokonoe Yukito, biệt danh quả táo thối đây ạ,” nên mới tệ vậy chăng. Mặt mọi người cứng đờ luôn. Siêu buồn cười.

Cuộc điều tra kết thúc êm ru, nhưng tôi bị nói đủ kiểu như “Vì cậu làm mấy chuyện thừa thãi nên mới ra nông nỗi này…” hay “Học sinh như cậu ảnh hưởng xấu đến người khác…” bla bla.

Về phần tôi thì chẳng có ý định đối đầu hay cãi lại gì đâu. Tôi chỉ gật gù “Đúng như thầy nói. Thật sự là vậy luôn ạ,” mà đồng ý hết, nhưng không hiểu sao trong lòng lại bực mình, muốn giậm chân bình bịch.

Khi nghe về hình phạt, chị tôi nổi điên lên. Ở nhà thì còn kinh khủng hơn. Mẹ tôi muốn hỏi rõ sự thật từ tôi, nhưng chị tôi gào lên: “Sao mẹ không tin em ấy chứ!” làm mẹ khóc luôn, ôm chặt tôi không buông. Thế là cuối cùng, tôi lại phải ngủ chung với mẹ lần nữa.

Gần đây tôi hầu như chẳng ngủ ở phòng mình. Tôi là em bé hay gì đâu mà? Heihei, tôi vẫn còn đang bập bẹ mà.

Dù sao thì, chuyện cỏn con thế này với cái tâm lý cứng hơn thép molypden của tôi chỉ như làn gió thoảng qua thôi. Tôi quen với mấy vụ này lắm rồi, nên đình chỉ học chẳng đáng để bận tâm, nhưng cái dư chấn của vụ này lại ảnh hưởng đến người xung quanh nhiều hơn là tôi.

Nói gì thì nói, điện thoại tôi cứ reo liên tục vì tin nhắn với cuộc gọi. Tôi có nhiều người quen đến vậy từ bao giờ thế nhỉ?

Có mấy số lạ gọi đến, tôi còn cảnh giác kiểu lừa đảo hoàn tiền, nhưng hóa ra là Megami-senpai, rồi cả Aihara-senpai từ câu lạc bộ cờ vây, Masamichi cũng gọi nữa. Thậm chí đến cả bố mẹ cậu ấy cũng liên lạc luôn.

Tôi thân với Mikuriya Masamichi qua một lần tư vấn gì đó. Ban đầu tưởng cậu ấy hỏi chuyện tình yêu hay khác biệt giữa hiệu ứng Seebeck với Peltier thôi, ai ngờ nội dung nặng đô đến mức tôi ôm đầu luôn. Lỡ nhận lời giúp rồi, bỏ giữa chừng thì không đành, nên dù hơi cực, đó cũng là kỷ niệm đẹp.

Ơ, điện thoại lại reo nữa kìa. Lần này là Suou-senpai.

Sao mọi người biết địa chỉ của tôi hết vậy? Chẳng biết từ lúc nào mà thông tin của tôi bị rò rỉ rồi. Chắc là do bọn bán danh bạ chứ gì. Trong cái tình trạng sốt xình xịch chưa từng có này, có khi tôi phải từ bỏ danh hiệu “kẻ cô độc hướng nội” cũng nên. Nhưng mà, để sau đã.

Giờ tôi cần nghĩ về chính bản thân mình cái đã.

Có gì đó không ổn. Cảm giác bất an ngày càng tăng, nghi ngờ trong lòng cứ lớn dần. Tôi chẳng tin bản thân mình chút nào. Tâm lý tôi mạnh quá mức, giờ chẳng cảm thấy gì, cũng chẳng tổn thương được nữa.

Nhưng mà, thật sự có chuyện như vậy sao?

Những thứ tôi mất đi quá lớn. Đổi lại, tôi cảm giác mình đã có được cái sức mạnh không cần thiết này. Nhưng từ bao giờ tôi thành ra thế này vậy?

Nếu đang trong thời gian kỷ luật, thì tiện quá. Tôi sẽ dùng khoảng thời gian này để tìm manh mối về chính mình. Chắc chắn đó là bước cần thiết để sửa chữa cái tôi đã hỏng rồi.

Dù sao thì, bị đình chỉ học đúng là buồn cười thật. Cơn bão hài hước luôn ấy.

Trong bóng đá, hai thẻ vàng là bị đuổi, nhưng tôi thì chắc tích lũy đến cả chục thẻ rồi. Trước khi nhận ra, tôi đã từ bách hóa nghi ngờ leo lên thành trụ sở nghi ngờ luôn rồi. Thật hoài niệm.

Truyền thuyết về ác nhân Kokonoe Yukito vẫn đang tăng trưởng đều đều, đỉnh cao luôn. Nhưng mà, đa phần chỉ là mấy lời buộc tội vớ vẩn không căn cứ, chỉ mỗi vụ quấy rối Hinagi trên mạng xã hội là thật thôi.

Trong lúc điều tra, tôi chỉ thừa nhận đúng vụ đó. Lý do thì tôi bảo là do thù oán rồi im luôn, nhưng làm Sayuri-sensei phải mang vẻ mặt áy náy thì đúng là điều tôi hối hận nhất.

Lý do chính thức của hình phạt là vụ Hinagi, nhưng chuyện đó cũng lâu rồi. Bây giờ tự dưng điều tra với trừng phạt, tôi chẳng hiểu nổi. Nghe Sayuri-sensei kể lén thì hình như có áp lực từ một nghị viên tỉnh gì đó, nhưng tôi có thù oán với ai đâu mà, chi tiết thì cũng không rõ.

Tại sao tôi đột nhiên bị đình chỉ thế này, chính tôi là người muốn biết nhất đây.

Mọi chuyện bắt đầu từ vài ngày trước, khi một tin đồn lan ra trong trường.

Tin đồn bảo rằng Kokonoe Yukito đang đe dọa một học sinh lớp trên để ép buộc quan hệ thể xác.

“Chuyện này là sao vậy! Giải thích đi!”

“Yukito không làm chuyện đó đâu!”

“Em cũng nghĩ vậy!”

“Nếu không có câu trả lời thuyết phục, em sẽ báo cáo lên nơi cần báo cáo đấy!”

“Điều đó sẽ rắc rối lắm, Keido-kun, làm ơn bình tĩnh đi.”

“Không thể nào bình tĩnh được!”

Trong phòng hiệu trưởng. Một đám học sinh đang dồn ép hiệu trưởng và Fujishiro Sayuri về vụ đình chỉ của Kokonoe Yukito.

Nhưng mà cái hình phạt này mơ hồ quá, gọi là đình chỉ cũng không hẳn. Vì chẳng có bằng chứng nào được tìm thấy cả.

Trong tình hình hiện tại, khi nhà trường đã mất niềm tin từ học sinh và phụ huynh, dù có bị yêu cầu đến mấy thì cũng chẳng thể đuổi học được. Đưa ra lệnh đình chỉ cũng khó luôn. Thế nên mới có cái giải pháp thỏa hiệp là kỷ luật này. Hiệu trưởng và mấy giáo viên ủng hộ ông ấy giờ tiều tụy chẳng còn ra hình người nữa.

Phía nhà trường thì đang hoảng. Thời điểm này tệ thật. Họ muốn điều tra lặng lẽ để tránh làm lớn chuyện, nhưng phản ứng dữ dội quá, ngày nào cũng có học sinh kéo đến không ngừng.

Chưa hết, tin tức đã lan khắp nơi, phụ huynh lớp B là chính, tức giận vì vụ xử phạt này, gọi điện phản đối liên tục, làm nhà trường trở tay không kịp.

Rốt cuộc tại sao lại ra nông nỗi này, chẳng ai nắm được hết.

Một người trong cuộc là Suzurikawa cũng bị hỏi han, nhưng cô ấy khăng khăng bảo việc bôi nhọ là để tự vệ. Khi hỏi sao cậu ta lại bảo vệ cô, có bị đe dọa không, cô ấy nổi khùng lên phản bác thẳng thừng.

Thế này thì lý do xử phạt tan thành mây khói luôn. Chẳng có nạn nhân nào ở đây cả.

Với hội học sinh dẫn đầu, mọi người đều đã chuẩn bị chống đối tới cùng, việc đầu tiên phải làm là xác minh tin đồn thật hay giả đã.

Kokonoe Yukito thì thoải mái đáp lại lời gọi, tham gia điều tra, chẳng phản kháng gì mà đưa luôn điện thoại của mình ra. Lịch sử cuộc gọi, tin nhắn, cả thư mục ảnh, cậu ấy phơi bày hết chẳng giấu diếm gì.

Trong đó chỉ có mỗi mấy đoạn trao đổi với gia đình, thư mục ảnh thì trống rỗng. Cái đó thì cũng kỳ kỳ, nhưng dĩ nhiên chẳng tìm ra bằng chứng hay dấu vết gì hết.

“Nhìn đi này. Đây là phòng của Yukito. Em ấy không đời nào làm chuyện đó đâu!”

Yuri cho mọi người xem ảnh phòng Yukito mà cô ấy chụp bằng điện thoại.

“Vớ vẩn… Đây là phòng của Kokonoe Yukito sao…? Cậu ta rốt cuộc!”

“Dối trá đúng không…? Yukito ở đây á? Nhưng mà, cái này―!”

“Em chưa từng thấy phòng của Yuki. Cái này…”

Ai cũng câm lặng trước cái sự kỳ lạ của căn phòng. Có người còn rưng rưng nước mắt. Căn phòng đó chẳng có gì cả.

À không, có bàn, tủ quần áo, giường các kiểu, nên không hẳn là trống hoàn toàn. Nhưng chẳng có thứ gì chứng minh có người sống ở đó cả. Phòng thì phải có cá tính chứ. Như áp phích nghệ sĩ yêu thích, manga hay game gì đó, phải có cái gì phản ánh người ở trong phòng chứ, không thì kỳ lắm.

Nhưng căn phòng đó vô hồn. Tường trắng chói như bệnh viện. Chẳng có thứ gì thể hiện cá tính của Kokonoe Yukito, chỉ là một không gian trống rỗng. Đó chính là phòng của Kokonoe Yukito.

“Chắc chắn em ấy đã luôn chuẩn bị để biến mất bất cứ lúc nào. Chuẩn bị xóa bỏ sự tồn tại của mình. Mọi thứ vừa mới khá lên một chút, sao lại định làm em ấy tổn thương nữa chứ! Dừng lại đi!”

Yuri tức giận hét lên. Suzurikawa và Kamishiro cũng cảm thấy y chang. Nếu Yukito lại tan vỡ lần nữa thì sao, sao lúc nào cũng toàn chuyện như thế này, họ bị nỗi lo ấy đè nặng đến ngạt thở.

“Tại sao lại quyết định xử phạt khi không đủ bằng chứng? Chuyện này không thể chấp nhận được!”

“Bình tĩnh đi Keidou! Chúng tôi chưa chính thức quyết định đình chỉ đâu.”

“Lý do như vậy mà đòi qua mặt được ai! Hiện tại Kokonoe Yukito đang bị kỷ luật đấy thôi!”

“Nhưng chúng tôi cũng không thể không làm gì―”

“…Có liên lạc từ nghị viên tỉnh Toujou đấy.”

“―Fujishiro-sensei, dừng lại!”

Fujishiro vừa mở lời, hiệu trưởng đã vội vàng ngăn, nhưng Fujishiro chẳng thèm để ý mà nói tiếp.

“Có gì mà giấu nữa! Chuyện rối đến mức này thì sớm muộn gì cũng lộ thôi. Thầy nghĩ có bao nhiêu học sinh đang bất mãn hả? ―Nghị viên Toujou tức điên lên, bảo rằng sao trường con gái ông ấy học lại có loại học sinh như vậy được.”

“Vậy nên không có bằng chứng mà vẫn phạt cậu ấy à?”

“Để câu giờ thôi. Trong thời gian này, chúng tôi sẽ chứng minh Kokonoe Yukito vô tội.”

“Không còn cách nào khác đâu Keido-kun. Nghị viên Toujou gọi trực tiếp, dù chỉ là hình thức thì chúng tôi cũng không thể ngồi yên được.”

“Vậy là vì tiện lợi của mấy người mà làm Yukito tổn thương sao?”

“Fujishiro-sensei, cô thấy vậy là ổn à?”

“Tất nhiên là không! Tôi cũng―Khốn kiếp!”

Thật là một câu chuyện ngu ngốc. Có lý do nào cẩu thả đến vậy không chứ. Mà khoan, nghị viên Toujou… Toujou? Keido chợt nhận ra. Có khi nào người đó là―

“Người tên Toujou đó đó là cha của Toujou Erika lớp ba đúng không?”

“Nghị viên Toujou là cựu học sinh trường ta, rất tâm huyết với giáo dục. Ông ấy từng đến kiểm tra nữa. Nhưng giờ thì chẳng liên quan gì đến tôi.”

Fujishiro nhổ toẹt ra. Tâm trạng của Fujishiro gần với đám học sinh lắm. Cô ấy ghét bản thân vì không ngăn được vụ xử phạt này. Mấy ngày nay cô cứ tự dằn vặt, tự hỏi mình có hợp làm giáo viên không nữa.

“…Em hiểu hết rồi. Thì ra là vậy.”

“Này Keido, em hiểu cái gì vậy!”

Keido hoảng lắm. Nguồn cơn tin đồn là từ cô. Và cái học sinh lớp trên mà Kokonoe Yukito bị bảo là đe dọa chắc chắn là mình. Nếu vậy thì cô lại một lần nữa làm hại Yukito―

“Chính Erika đã nhờ bố cô ấy ép xử phạt. Yuri, đi đến lớp của Erika với tôi. Có vẻ mấy thầy cô chẳng định bảo vệ học sinh gì đâu.”

“Này Keido, chờ đã!”

“Giờ này Yukito chắc đang khổ sở một mình đấy! Đừng đùa nữa!”

Tình hình cứ xấu đi nhanh chóng, chẳng ai tìm ra cách giải quyết, và cái kết đang lặng lẽ đến gần.

Khi bị cảm và nghỉ học ở nhà, dù cơ thể không khỏe nhưng lại thấy phấn khởi một cách kỳ lạ, chắc nhiều người từng trải qua cảm giác đó nhỉ? Trong khi mọi người học ở trường, bản thân thì một mình tận hưởng thời gian nhàn rỗi tự do, tràn đầy cảm giác tội lỗi.

Thế nên, cái vụ kỷ luật này, tôi đang tận hưởng nó hết mức luôn.

“Đến bờ sông rồi đây!”

Bầu trời xanh trong, gió thổi vừa phải. Điều kiện hoàn hảo luôn. Ủa, kỷ luật? Ai thèm ở yên chứ!

Nếu bị đình chỉ chính thức thì còn nói được, chứ bảo là đang điều tra thì liên quan gì đến tôi đâu mà. Tôi chẳng có gì để hối hận cả, nên chẳng cần tuân theo yêu cầu của họ làm gì.

Rảnh rỗi quá, tôi quyết định thử thả diều, phần đầu tiên trong “Những  thứ tôi muốn thử một ngày nào đó” mà tôi âm thầm ấp ủ. Thế là tôi hì hục kéo đến bờ sông đây! Mấy trò chơi cổ điển kiểu này lãng mạn thật, như chơi beigoma ấy.

Tôi hỏi bà chủ tiệm kẹo, bà bảo giờ người lớn cũng chẳng biết cách quấn dây nữa. Cũng được thôi, nhưng đến lúc thả diều lên trời thật thì tôi nhận ra mình thất bại rồi.

“…To quá nhỉ?”

Làm sao thả nổi cái này đây? Từ hôm qua tôi đã bắt tay làm, nhưng vì lần đầu tiên nên không biết kích thước chuẩn, đùa vui một chút thì nó bự quá đà luôn.

Mà bây giờ đang gần hè nữa. Muốn dùng lực nâng thì mùa hè, với luồng khí xuống, vốn dĩ không hợp để thả diều chút nào.

Thả diều thường gắn liền với mùa đông, vì đó là lúc có luồng khí lên. Trò chơi truyền thống từ xa xưa đúng là chứa đựng trí tuệ thiên nhiên.

Kokonoe Yukito ngu ngốc này đã phạm hai sai lầm chí mạng với con diều khổng lồ của mình.

Thực tế đúng là tàn nhẫn màaaaa!

“Này nhóc, giờ này thả diều là sai mùa vụ rồi. Cái gì cũng có thời điểm của nó mà.”

Một ông chú trung niên cool ngầu đứng nhìn từ xa gọi tôi. Chắc khoảng sáu mươi, một ông già ngầu đét với những đường nét sâu sắc hợp tuổi. Bộ râu trông oai lắm. Tôi cũng muốn thành người đàn ông lịch lãm như thế sau này.

“Ah, onii-san, xin chào. Luồng khí đi xuống của mùa hè đúng là không đùa được nhỉ.”

“Này này. Onii-san cái gì chứ, nình gì mà vụng quá! Tôi trẻ đến vậy sao? Trời ạ, lần đầu tiên sau bốn chục năm có người gọi tôi thế đấy.”

“Em tưởng ai cũng thích được khen trẻ hơn mà.”

Ông chú cool ngầu hơi ngượng, gãi má. Mẹ tôi cũng vui khi tôi bảo bà trông như sinh viên đại học, chắc ít ai khó chịu khi được khen trẻ hơn tuổi thật nhỉ?

“Nhưng cái gì cũng có giới hạn chứ! Dù sao thì, con diều này bự quá nhỉ? Sao lại thả diều vào mùa hè vậy?”

“Em thử lần đầu nên muốn làm. À, onii-san ơi! Onii-san giúp được không ạ? Một mình không kham nổi rồi.”

“Lại onii-san nữa hả… Thôi, giúp thì cũng được, nhưng nhóc, trường học thì sao? Lông bông ở đây vậy ổn không?”

Ông chú cool ngầu này tính cách cũng ngầu luôn. Giọng điệu hơi thô, nhưng tràn đầy lòng tốt.

“Thực ra em đang bị kỷ luật, rảnh quá nên ra đây.”

“Hả? Làm gì xấu hả?”

“Không, chẳng có gì hết. Nên em không định tuân theo hình phạt, định nhân dịp này tận hưởng luôn. Trường hay nhà cũng đâu có chỗ chứa em.”

Gần đây không chỉ chị tôi mà mẹ cũng hay ở trong phòng tôi nhiều hơn.

Nhờ vậy mà tôi thấy khó chịu kinh khủng. Căng thẳng muốn chết. Chắc là họ muốn đuổi tôi đi. Ngầm bảo tôi ra khỏi nhà sớm đi. Ngày tôi ra đảo xa trồng quýt chắc không còn xa nữa.

“Nhóc… đừng nói mấy lời buồn bã vậy chứ! Có chuyện gì à? Nếu khó khăn thì nói ra đi. Nghe này, trẻ con có quyền dựa vào người lớn bao nhiêu cũng được! Một ông già sắp hết đời như tôi với một đứa nhóc đầy tương lai như cậu, giá trị xã hội khác nhau mà. Đừng tự coi thường bản thân.”

Ông chú cool ngầu mít ướt à, khịt mũi một cái rồi lấy bàn tay to vuốt đầu tôi.

“Cảm ơn onii-san đã lo. Nhưng có một tuần thôi, em ổn mà. Anh đang nghỉ ngơi hay gì vậy?”

“Tôi hả? Đến đây sắp xếp chút việc. Không thể giao hết cho người khác được. Một thằng nhóc tôi biết từ hồi bé xíu giờ sắp cưới rồi. Nên tôi phải tổ chức mừng cho nó thật hoành tráng.”

“Chúc mừng ạ?”

“Ừ, nói với tôi thì cũng chẳng để làm gì, nhưng cảm ơn nhé.”

Himiyama-san cũng bảo anh trai cô ấy sắp cưới, đúng là vui thật. Mong hai người họ có một khởi đầu hạnh phúc trong tương lai. Một tương lai đi cùng ai đó đối với tôi thì chói lòa quá.

“Nhóc. Kokonoe… Yukito đúng không?”

“Sao onii-san biết tên em? Có phải anh có khả năng tâm linh không?”

“Sao được chứ! Trên diều viết to đùng kìa. Cậu làm nó nổi bật quá còn gì?”

“Em định vẽ hình, nhưng không nghĩ ra được, nên viết tên cho xong.”

Trên con diều trắng là dòng chữ to bự chảng “Kokonoe Yukito”. Viết tên lên đồ đạc là quy tắc cơ bản mà.

“…Cậu đúng là kỳ lạ thật.”

“Lạ ư? Sao ai cũng bảo em thế nhỉ…”

“Nhưng trông cậu không tệ đâu. Tôi tự tin là mình nhìn người chuẩn lắm. Này nhóc, đói chưa? Tôi đãi cậu một bữa. Kể tôi nghe thêm chi tiết đi. À, nếu đang kỷ luật mà rảnh thì đến chỗ tôi chơi bất cứ lúc nào nhé. Tôi sẽ dạy cậu cách làm cá với cuộn sushi.”

“Ooh, kỹ năng sinh tồn này chắc hữu ích nếu bị triệu hồi sang thế giới khác!”

“Nhóc thì… kiểu gì cũng bị đuổi ngay lập tức ấy…”

 

“Onii-san rành ghê nhỉ. Hay anh từ thế giới khác trở về vậy?”

“Thân già này mà cứu thế giới nổi sao! Cháu tôi thích mấy thứ đó, xem anime cùng nó nên tôi cũng rành luôn. Nào, nhanh lên, thả diều thôi―Hây!”

Tôi cùng ông chú cool ngầu kéo mạnh một cái, con diều cưỡi gió bay vút lên trời cao.

“Ooooh!”

Đám người đứng xem từ xa reo hò lên. Chắc họ để ý từ nãy rồi.

Mấy bà nội trợ đẩy xe nôi đi dạo, mấy ông nhân viên trông rõ là đang trốn việc, cả mấy người đang chạy bộ dừng lại xem nữa, ai cũng vỗ tay rần rần.

“Đây chính là thả diều! Mình mãn nguyện rồi!”

“Thường thì người ta làm cái này vào mùa đông cơ, sao lại chọn lúc này chứ…”

Đang cảm động thì một cơn gió mạnh bất ngờ ập đến.

“Uwaaaaaaaaaa!”

“Này, đi đâu đấy!? Nhóc ổn không!?”

“Erika, cậu hài lòng chưa? Loại bỏ những kẻ cô không thích, đuổi họ ra khỏi trường. Đây là điều cô muốn làm sao!”

“Dối trá! Toàn là dối trá! Mutsuki, cậu bị lừa rồi! Tỉnh táo lại đi—”

“Người cần tỉnh táo là cậu đó!”

Hội trưởng Keido túm cổ áo Erika-senpai, ép cô ấy phải đối mặt.

Một tiếng tát khô khốc vang lên, Erika-senpai loạng choạng sau cái bạt tai.

Các bạn cùng lớp của Erika-senpai chỉ biết đứng nhìn cảnh đó với vẻ ngỡ ngàng.

Không khí căng thẳng đến mức chúng tôi, những người đi theo sau, cũng phải nín thở. Tôi không biết mối quan hệ giữa Hội trưởng Keido và Erika-senpai là gì, nhưng có một điều chắc chắn: Yukito chỉ là nạn nhân bị cuốn vào mà thôi. Mới nhập học có vài tháng, mà danh tiếng của Yukito đã tệ hại đến mức này.

Khắp nơi, người ta nói xấu cậu ấy không thương tiếc. Thông thường, việc đình chỉ học là rất hiếm.

Mà lại là một học sinh năm nhất đang ở tâm điểm, nên dù muốn hay không, cậu ấy cũng thu hút sự chú ý. Ai cũng chỉ vì tò mò mà tha hồ sỉ vả. Nếu cứ thế này, dù Yukito có quay lại, cậu ấy cũng như ngồi trên đống lửa thôi.

“Em ấy, sao lại bay trên trời thế nhỉ...?”

Yuri-san lẩm bẩm gì đó trong khi nhìn vào điện thoại.

Xin lỗi, Yuri-san. Tôi thầm xin lỗi trong lòng.

Nguyên nhân ban đầu là do tôi đã quá dễ dãi mà nhờ vả Yukito, để rồi thành ra thế này. Dù có xin lỗi bao nhiêu lần cũng không thể được tha thứ. Vậy mà, tôi đã làm tổn thương cậu ấy hết lần này đến lần khác, khiến cậu ấy đau khổ hết lần này đến lần khác.

Nhưng, tôi đã hứa rồi. Ngày hẹn hò đó, Yukito đã nhờ cậy tôi.

Tôi phải làm gì đó! Vì tôi đã thề rằng lần này đến lượt tôi giúp cậu ấy!

“Nhưng, làm sao đây... Một mình mình thì chẳng làm được gì…”

Lo lắng, cảm xúc cứ quay cuồng vô ích. Tôi ghét cái sự ngu ngốc của bản thân.

Đến lúc này, tôi mới nhận ra sự bất lực của mình. Thiếu kỹ năng giao tiếp. Từ khi nhập học đến giờ, tôi chỉ đuổi theo Yukito, không chủ động kết nối với người khác.

Trong tình huống này, nếu là Yukito, cậu ấy luôn nghĩ ra cách giải quyết ngay lập tức.

Vì vô dụng, nước mắt tôi tuôn rơi. Rốt cuộc, tôi đã làm được gì cho đến nay?

Chỉ biết nhận sự giúp đỡ, nên tôi không nhận ra khó khăn của việc đó. Không nhận ra nỗi đau, sự khổ sở ấy.

“Hãy bình tĩnh lại, Suzurikawa Hinagi. Nếu cần giúp đỡ, không nhất thiết phải là tôi. Mình là nữ phụ thất bại. Vậy thì, ai khác cũng được. Yukito không kén chọn phương tiện. Nếu vậy, tôi cũng—”

Tôi nhớ lại lời của Yukito. "Đừng để tầm nhìn bị thu hẹp." Yukito đã nói như thế.

Ở đây, có rất nhiều người lo lắng cho Yukito, tụ tập đông đến vậy.

Đó là dấu chân mà Yukito để lại. Không phải thứ mơ hồ. Không phải tin đồn vớ vẩn.

Những người biết Yukito, những người đã tiếp xúc với cậu ấy, sẽ lật đổ hình ảnh giả tạo về cậu ấy.

“—Ah, ra là vậy…”

Bây giờ tôi mới hiểu ý nghĩa của những lời đó. Tầm nhìn mở ra, suy nghĩ trở nên rõ ràng. Tôi luôn chỉ biết dựa dẫm, luôn chỉ nhìn vào Yukito, thiếu sót trầm trọng một thứ.

Có thể gọi đó là kinh nghiệm sống, sức mạnh để giải quyết và cứu vãn tình huống.

Yukito còn nói gì nữa nhỉ? Nhớ lại đi, Suzurikawa Hinagi! Đúng rồi, Yukito đã—

“Suzurikawa-san!”

“Satou-san?”

“Tớ không chịu nổi nữa! Sao lúc nào cũng là Kokonoe-kun. Người gây ra chuyện là tôi cơ mà!”

Hai người chạy đến. Cô ấy, Satou Koharu, vì ghen tuông mà tôi đã phải khổ sở. Chỉ là hận thù vô cớ.

Nhưng, tôi không còn oán hận gì nữa. Tôi không hề trách cô ấy. Vì tôi hiểu rõ cảm giác của cô ấy đau đớn đến nhường nào.

Tôi cũng đã yêu thương người bạn thuở nhỏ đến mức không thể chịu nổi. Đến độ không muốn nhường cho ai.

Ngay cả bây giờ, bên cạnh cô ấy có Miyahara-kun đang ủng hộ. Một cặp đôi lý tưởng.

“Sao mình lại quên mất nhỉ... Chính mình đã nói với Yukito mà.”

Hít một hơi sâu, nhìn quanh, tôi thấy rất nhiều điều tốt đẹp. Đúng như thế.

Tôi đã chỉ nhìn vào những thứ xấu xí. Cứ nghĩ xung quanh toàn là kẻ thù. Nhưng không phải vậy. Bình tĩnh lại, tôi mới thấy rõ.

Kamishiro-san đã nói muốn làm bạn với tôi, dù tôi như thế này. Hội trưởng Keido, Yuri-san, Satou-san, các bạn trong lớp. Trong số các thầy cô cũng có người sẵn sàng hợp tác.

Yukito có rất nhiều người ủng hộ. Một người bạn thuở nhỏ tuyệt vời mà tôi tự hào.

Chính tôi đã nói với Yukito rằng hãy cùng nhau suy nghĩ. Một mình tôi nghĩ không được.

Không cần phương án giải quyết mà ai đó phải hy sinh nữa.

“Satou-san, tớ muốn nhờ cậu hợp tác một chuyện.”

“—! Ừ, nói đi. Lần này đến lượt chúng ta phải cố gắng!”

Không một giây do dự, Satou-san đồng ý. Satou-san mạnh mẽ vì cô ấy không đơn độc.

“Xin lỗi! Tớ có chuyện muốn mọi người nghe.”

Tôi gọi hội trưởng và mọi người. Không cần giấu giếm gì nữa. Vì bên cạnh tôi có Yukito. Người bạn thuở nhỏ đã khiến tôi tin rằng có thể vượt qua bất kỳ khó khăn nào.

“Chờ nhé, Yukito. —Tớ nhất định sẽ lấy lại nơi thuộc về cậu.”

Tôi vô tình có trải nghiệm hiếm có là bay trên trời bằng một con diều lớn. Tôi là ninja sao. Ninnin, ông chúi cool ngầu không phải onii-san mà là một đại tướng lận. Tự tay làm sushi đãi tôi, món nào cũng tuyệt cú mèo, nội thất quán thì sang chảnh, khác xa mấy quán ăn bình thường. Quan trọng hơn là――

“…Tra trên mạng mà chẳng ra gì cả. Tổ chức ác nhân bí mật à?”

Dù có sức mạnh của công cụ tìm kiếm bao quát vạn vật, tôi vẫn không tìm được chút thông tin nào về cửa hàng.

Tên quán là 【Imachizuki】, theo ông chủ nói thì chỉ mở cửa vào những ngày đặc biệt, nhưng bảo tôi cứ đến chơi bất cứ lúc nào cũng được. Lần sau tôi sẽ rủ cả mẹ đến đây vậy.

“Dù sao thì, Yukito-kun, sao cậu lại ở đây vào giờ này? Không phải đang ở trường sao?" Himiyama-san vẫn cười tươi như mọi khi, nhưng thoáng chút lo lắng”

Dù đang trong thời gian bị đình chỉ, tôi cũng không thể thật sự ở lì trong nhà không bước chân ra ngoài mãi. Như vậy còn bất lợi hơn.

Trên đường về sau khi được đãi ăn, chắc là đi mua sắm gì đó, tôi lại đụng mặt Himiyama-san với tỷ lệ chạm mặt kinh khủng, và giờ thì thế này đây.

Cũng không sao đâu, ổn mà. Nhưng người này, khoảng cách cứ sao sao ấy… ừm.

“Xấu hổ thật, nhưng cháu đang bị đình chỉ học ạ.”

“Cô vừa thử nướng bánh quy này. Cháu thấy sao?”

“Cảm ơn cô. Cái gì thế này, ngon quá!?”

“…Đình chỉ học nghe ghê gớm nhỉ. Yukito-kun, cháu làm gì xấu à?”

“Thật ra tính cách cháu đúng là thuộc kiểu ‘ác’ thật, nhưng cháu không làm gì đâu mà.”

Nếu xét theo thuộc tính, Himiyama-san chắc là kiểu ‘Fairy’. Cảm giác cô ấy cứ nhẹ nhàng, mơ màng thế nào ấy. Nói cách khác, theo tương khắc thì tôi tuyệt đối không thắng nổi cô, mà cô ấy lại có hiệu quả siêu mạnh với tôi. Hôm nay cũng vậy, cô ấy ngồi cạnh tôi, tay đặt lên đùi tôi như chuyện đương nhiên.

Tại sao chứ!? Sao lại làm vậy!? Pién.

Dù sao thì, chẳng có lý do gì để giấu, nên tôi kể thật.

Kinh nghiệm cho thấy, nếu tôi giấu giếm hay làm gì đó phức tạp, không hiểu sao lại bị hiểu lầm hay gây ra rắc rối to hơn. Tôi không lặp lại sai lầm đó đâu. Con người sống thật thà là tốt nhất.

Nhưng cô làm ơn rời xa cháu một chút được không!?

“ái gì mà không tha thứ được!”

“Himiyama-san?”

“Khổ lắm đúng không, Yukito-kun…”

Không hiểu sao tôi lại bị Himiyama-san ôm chầm lấy. Mùi bạc hà ngọt ngào kích thích đầu óc tôi.

Dạo này tôi hay bị ai đó ôm lắm thì phải, nhưng tôi không phải gối ôm đâu nhé.

“Cô sẽ giúp cháu. Nghị viên tỉnh thì sao chứ? Có gì to tát đâu? Loại cỏn con đó mà dám làm tổn thương Yukito-kun của cô, không thể tha thứ!”

“Eh, khoan đã Himiyama-san, cô định làm gì vậy? Eh? Của cô?”

Himiyama-san đứng dậy, bắt đầu gọi điện cho ai đó. Tôi nghe loáng thoáng tiếng “anh trai” với “ông nội”. Không biết đang âm mưu gì nữa, tôi không muốn nghe. Nghe xong chắc chắn chẳng có gì hay ho đâu. Linh cảm thứ sáu của tôi mách bảo vậy, dù linh cảm này vốn chẳng đáng tin chút nào.

Rồi Himiyama-san quay lại, vẫn cười tươi rói.

“Yukito-kun, giờ thì ổn rồi nhé.”

“Cháu có cảm giác không nên hỏi tại sao…”

"Fufufufu. Dám vu oan cho người ta, cần phải trừng phạt chứ, đúng không?”

“Bẩm quan lớn, xin giơ cao đánh khẽ ạ!”

“Không sao đâu. Sẽ giải quyết nhanh thôi.”

“Ah, cái này nguy hiểm rồi.”

Trong cuộc sống, có những thứ không nên đụng vào để sống cho yên ổn. Đời là vậy mà.

Tôi là Kokonoe Yukito, kẻ đập đá cầu đến vỡ tan tành rồi chẳng qua nổi cầu.

Dẫu cuộc đời đầy rủi ro, tôi vẫn sẽ cố sống thật an lành mà xem!

“Đúng rồi! Yukito-kun, cháu thử gọi cô là mẹ được không?”

“Eh? Mẹ cháu chỉ có mình Kokonoe Ouka thôi…”

“Vậy thì gọi mama thử xem?”

“Vậy thì, vậy thì cái gì cơ ạ!? Chuyện đổi chủ đề rồi còn đâu!? Với lại gần đây mẹ cháu cũng vừa thăng cấp thành mama xong—”

“Cô giúp cháu rồi mà. Được chứ Yukito-kun? Fuu~—”

“Pya!”

Cô ấy thổi nhẹ vào tai tôi. Hơi thở ngọt ngào làm tôi chóng mặt. Chẳng biết từ lúc nào tôi đã được cứu, nhưng với tôi, tình cảnh này mới là nguy hiểm.

Himiyama-san đã giúp tôi, nhưng có vẻ cô ấy không định cứu tôi khỏi tình huống này.

“Himiyama-san xinh đẹp quá, làm mấy chuyện này làm cháu khó giữ lý trí lắm…”

“Fufufufu. Không sao đâu Yukito-kun. Cứ thoải mái dựa vào cô nhé… đây… nhìn xem?” Nhìn gì cơ? Ơ? Khoan! Cái gì—!?

Trời ơi, không tả nổi nữa rồi.

Làm sao thoát khỏi ải thiên đường địa ngục này đây!? Tôi đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc.

Nhân tiện, tôi nghĩ mãi, này nhé. Tôi, bao giờ mới được về vậy?

Ghế sofa nơi em ấy ngồi lúc nãy vẫn còn ấm.

Ngón tay khẽ chạm vào, cảm nhận hơi ấm còn sót lại, tôi thấy nhớ nhung. Lại một lần nữa khao khát hơi ấm con người như thế này.

Thật cô đơn. Tôi thầm than thở với chính mình. Thời gian vui vẻ trôi qua nhanh chóng, và khi Yukito-kun ra về, tôi lại một mình, vô định trải qua từng ngày.

“Nếu không gặp lại em, có lẽ tôi đã không biết—”

Cuộc tái ngộ đột ngột, và nỗi hối hận lại hành hạ tôi. Yukito-kun không nhớ gì về tôi. Nhưng không phải vì đối với em ấy, tôi không đáng nhớ. Tôi đã khéo léo hỏi về quá khứ.

“Mình cố gắng quên đi những chuyện cũ. Vì toàn là ký ức tồi tệ.”

Tôi không thể giả vờ bình tĩnh. Cố gắng kìm nén để không cho em ấy thấy nước mắt, nhưng em ấy đã hoảng hốt và ân cần chăm sóc tôi.

Giá như tôi không biết—sự dịu dàng ấy.

Khi biết rồi, chỉ còn lại sự thật tàn khốc.

Tôi, con quỷ xấu xí đã chà đạp và gây ra tội ác.

Những giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên má. Khi nhận ra, giọt lệ đã rơi xuống tay.

Lần cuối tôi khóc là khi nào nhỉ… Tôi cố nhớ nhưng ký ức mơ hồ, và trái tim tôi đã đóng băng từ lúc nào không hay.

Tôi đã nghĩ mình là một người phụ nữ lạnh lùng. Tưởng rằng sẽ không bao giờ khóc nữa.

Vậy mà, không hiểu sao, tôi lại rung động. Như thể trở về quá khứ.

Trên bàn có một đồng xu. Đó là thứ Yukito-kun dùng trong trò ảo thuật lúc nãy. Không biết từ lúc nào, nó đã nằm trong tay tôi.

Đó là đồng 6 xu may mắn có hình nữ hoàng Anh.

Nghe nói anh tôi sắp cưới, Yukito-kun đã đặc biệt chuẩn bị nó.

Mấy năm trước, vì xui xẻo quá mà em ấy mua nó, nhưng nghe nói nó dùng trong đám cưới, nên không biết làm gì với nó nữa. Tôi định từ chối, nhưng em ấy bảo không có ý định dùng nên đưa cho tôi.

Chắc anh tôi sẽ vui lắm. Không như tôi. Tôi mong anh ấy hạnh phúc.

Tôi cầm hộp nhẫn, đưa đồng xu lên.

“…Yukito-kun, liệu cô có được hạnh phúc không?”

Còn một đồng xu nữa. Không phải cho anh tôi, mà là cho tôi.

Như thể nhìn thấu lòng tôi, từ đầu em ấy đã chuẩn bị hai đồng.

“Himiyama-san, hãy hạnh phúc nhé.”

Em ấy nói đầy vô tư, dịu dàng hơn ai hết, và giờ đây, lại có ai đó đang bình thản làm tổn thương, làm khổ em ấy, giống như tôi ngày xưa.

“Tôi sẽ không tha thứ… Tuyệt đối không.”

Cơn giận sôi sục, xen lẫn cảm giác tội lỗi vì đã lừa dối em ấy.

Dù là chuộc lỗi, tôi cũng không nghĩ mình sẽ được tha thứ.

Con quỷ ẩn nấp trong bóng tối đã bị ánh sáng chiếu rọi, dễ dàng bị kéo trở lại sân khấu. Tôi không tha thứ cho những kẻ làm vẩn đục ánh sáng của tôi. Có lẽ tất cả là định mệnh.

Cô ấy, sau khi nghỉ việc ở trường tiểu học, tưởng chừng đã gục ngã, nhưng vẫn đứng dậy, thi lại và trở thành giáo viên trung học. Và rồi lại gặp nhau. Như số phận.

Và tôi cũng gặp em ấy. Như thể bị hút về nhau, dù cả hai đều đã quên.

“…Không thể cứ thế này mãi. —Lần này, cô sẽ bảo vệ em.”

Cảm giác phấn khích đã lâu không có. Tôi để cảm xúc dâng trào, nắm chặt đồng xu.

Để không đánh mất may mắn mà em ấy mang đến, tôi giữ vững quyết tâm trong lòng.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

🗣🔥"Tất cả đều nằm trong tính toán của tao"
Xem thêm
Đoạn 210: ái--> Cái
Xem thêm