Ore ni torauma o ataeta j...
御堂ユラギ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol.2 (LN)

Chapter 3:「Chàng trai náo loạn Đại học」(7)

5 Bình luận - Độ dài: 3,069 từ - Cập nhật:

“Nói ra thì hơi ngại, nhưng mà đây chẳng phải phòng của em sao?”

“Chị biết mà.”

“Thừa nhận thẳng thắn như vậy, thật là dứt khoát.”

“Cảm ơn nha.”

“Em có khen đâu mà…”

Chẳng hiểu sao, hôm nay chị ấy lại tắm xong rồi vào phòng tôi thư giãn. 

Khuôn mặt ửng hồng của chị ấy có phần gợi cảm. Chắc chắn không phải vì chị nhầm phòng mình với phòng tôi đâu. 

Chị ấy tự nhiên quá mức, đến nỗi tôi thoáng nghĩ có khi nào chính tôi mới là người nhầm lẫn không. Nhưng mà không, tôi vẫn bình thường mà. 

Chị gái tôi đúng là kiểu siêu siêu bảo bọc. Chắc chị ấy nghĩ tôi là đứa trẻ ba tuổi hay gì đó. Có lẽ vì những chuyện xảy ra trong quá khứ, nhưng dù vậy đi nữa, cái kiểu bạo ngược này thì không thể chấp nhận được. 

Mắt tôi vô tình lướt qua cặp mông của chị đang nằm dài trên giường, rồi vội vàng nhìn đi chỗ khác. Dù là chị gái, nhưng chị ấy vẫn là con gái mà! Khỉ thật, bộ chị cố tình mặc đồ mỏng manh thế này để làm tôi bấn loạn hả?! Đúng là succubus mà! Mà này, tại sao lại mặc hot pants chứ, trời ơi!

“À mà này, hình như ngực chị lại tăng kích cỡ nữa rồi.”

“Cái chủ đề cấm kỵ với con trai này, em tận dụng kiểu gì trời.”

“Chị cần mua áo ngực mới, nên lát nữa đo cho chị nhé.”

“Why!?”

Tôi bất giác hét lên như một tên ngoại quốc ngớ ngẩn, nhưng chị ấy thực sự muốn tôi đo kích cỡ ngực cho chị ấy à!? Chị gái tôi đúng là bạo ngược vô pháp vô thiên quá rồi. Nghe cứ như tựa đề Light novel ấy. Không biết cái phanh của chị bị phá hủy kiểu gì rồi, mà có recall được không đây? Tôi chỉ cầu mong công nghệ xe tự lái sớm được áp dụng thôi.

“Chỉ để tham khảo thôi, chị là cỡ cup bao nhiêu?”

“F đấy. Nhưng gần đây cảm thấy chật, có thể đã thành G rồi. Em may mắn đấy nhỉ.”

“Em may mắn cái gì chứ?”

“Hãy mong chờ nhé.”

“Quá đã.”

Mắt tôi chắc đã chết rồi. Chắc chắn là đôi mắt cá chết luôn. Máy dò cá cũng chẳng phát hiện nổi đâu.

“Em không có sách người lớn hay gì à? Phòng này chả có gì cả.”

“Chị nói chuyện y hệt như succubus vậy.”

“Hả? Vậy để chị hút em nhé.”

“Hút cái gì chứ!?”

Tôi run lẩy bẩy như một con hamster bị thiên địch lườm. Đúng lúc đó, điện thoại chợt reo lên. Không phải điện thoại di động, mà là điện thoại bàn. Thời buổi này, điện thoại bàn reo đúng là hiếm. Chắc là khảo sát tỷ lệ ủng hộ Nội các hay gì đó?

“Em nghe cho.”

Tôi thoát khỏi bàn tay ma quỷ của succubus và đi ra phòng khách. Tôi kiểm tra người gọi, nhưng là số lạ.

“Alo, nhà Kokonoe xin nghe.”

“A, trưởng phòng… không, chị là đồng nghiệp của Ouka-san. Bây giờ có tiện nói chuyện không?”

“Chuyện gì thế ạ? em nghe nói hôm nay mẹ đi ăn tiệc mà.”

“Etto, em là Yukito đúng không? Chuyện là, sếp bảo muốn em ra ga đón. Có được không?”

“Mẹ em á? Không gọi taxi được sao ạ?”

“Ừ, chị cũng nghĩ vậy, nhưng sếp cứ khăng khăng muốn em đến. Mẹ em say rồi. chị đưa sếp về được tới đây, nhưng để sếp về một mình thì nguy hiểm quá. em đến đưa sếp về nhé.”

“Ra vậy. Được, em đi ngay đây.”

“Ừ, chị đợi nhé.”

Mẹ mà say xỉn thì đúng là hiếm. Gần như tôi chưa nghe bao giờ.

Bình thường mẹ không hay tham gia mấy buổi nhậu, nhưng dạo này công ty chuyển sang làm việc tại nhà nhiều, nên chắc ít có cơ hội giao lưu. Mẹ bảo lần này có kế hoạch tổ chức tiệc nên mẹ đi.

Mà bảo tôi đến đón thì đúng là bất ngờ. Mẹ là kiểu người sẽ gọi taxi về thẳng nhà mới đúng…

Thôi, lo lắng cũng chẳng ích gì. Tôi nói với chị một tiếng, thay quần áo, và bắt đầu đi bộ đến ga.

“Xin lỗi đã để chị chờ.”

“em là Yukito phải không? Rất vui được gặp em, chị là Hiiragi Haruka, cấp dưới của trưởng phòng.”

Vừa đến ga, tôi thấy hai người ngồi đợi cách chỗ hẹn một chút. Mẹ trông mệt mỏi thấy rõ. Bình thường mẹ luôn chỉn chu những lúc làm việc, nên cảnh này đúng là hiếm.

Có chút mùi rượu thoang thoảng, nhưng Hiiragi-san thì không say lắm. Nhìn gương mặt, chị ấy trông trẻ hơn mẹ tôi khá nhiều. Rất trẻ. Nói là sinh viên đại học chắc cũng chẳng ai nghi ngờ.

“Cảm ơn đã đưa mẹ em đến đây”

“Ồ, không có gì đâu! Đó là yêu cầu của trưởng phòng mà. Ngoài ra, chị có chuyện muốn nói với em đó, Yukito-kun.”

“Với em á?”

Tôi di chuyển ra xa một chút khỏi mẹ, đang ngồi trên ghế. Có phải là cuộc trò chuyện mà nếu mẹ nghe được thì sẽ không hay không? Nhìn mẹ bây giờ thì chắc cũng chẳng để tâm nổi đâu…

“Bình thường, trưởng phòng không say đâu, nhưng hôm nay chị ấy có vẻ rất vui. Nên chị ấy uống hơi quá chén”

“Vậy ạ?”

“Chị ấy bảo vui vì được thân với em hơn đó, Yukito-kun."

“Chúng em cũng có cãi nhau gì đâu.”

“Ừm, chị không rõ lắm, nhưng hình như sếp từng lo lắng gì đó.”

Khi nói vậy, ánh mắt của Hiiragi-san chợt trở nên sắc bén.

“Vậy nên là, Yukito-kun, chị muốn em nghe điều này.”

“Vâng?”

“Trưởng phòng Ouka-san rất xinh đẹp, phải không?”

“Vâng, dù là con trai mẹ, em cũng thấy mẹ em đẹp.”

Tôi biết rõ mẹ xinh đẹp cỡ nào. Dáng người vẫn chuẩn, lúc nào cũng trẻ trung. Hơn nữa, không biết vì lý do gì, dạo gần đây, mẹ lại hay tiếp xúc cơ thể với tôi mãnh liệt không khác gì chị, và là một chàng trai tuổi dậy thì còn zin, tôi luôn phải vất vả để giữ cho đầu óc mình trong sáng.

“Vậy nên, trưởng phòng rất được yêu thích ở công ty.”

“Vậy ạ.”

“Hôm nay, vì hiếm khi trưởng phòng say đến mức đó, nên đám đàn ông bu quanh, phiền chết đi được.”

“Xin lỗi đã làm phiền chị ạ.”

“Không sao, nhưng để chị nói lại nhé. Có thể em không muốn nghe đâu, Yukito-kun, nhưng ý là có nhiều người nhắm đến sếp lắm”

“Ừm, ý chị là tái hôn à? Nếu mẹ muốn tái hôn, em không có ý định phản đối. Chắc chị em cũng nghĩ vậy thôi.”

“Nếu là mối quan hệ nghiêm túc thì không sao, nhưng nói trắng ra, họ chỉ nhắm đến cơ thể của chị ấy thôi.”

“Điều đó…”

“Họ cố gắng quấy rối tình dục trưởng phòng say xỉn hoặc đưa chị ấy về nhà. Thật là, đúng là do sếp quá đẹp mà”

“Nghe chẳng vui chút nào.”

“Phải không? Vì vậy, phải bảo vệ chị ấy cẩn thận nhé!”

“Em á?”

“Bình thường, chị ấy mạnh mẽ lắm nên không sao, nhưng vào những ngày như hôm nay. Có thể có những tình huống như vậy. Chắc chắn em là người duy nhất mà trưởng phòng có thể dựa vào.”

“Như em đã nói, nếu mẹ có ý định tái hôn, em sẽ không phản đối. Tất nhiên, những kiểu lợi dụng thể xác thì miễn.”

“Ừm, chị nghĩ sếp không có ý đó đâu.”

“Eh?”

Mẹ rất xinh đẹp. Mẹ được yêu thích ở công ty là điều đương nhiên. Tôi đã nghĩ rằng một ngày nào đó mẹ có thể tái hôn, và tôi không có ý định phản đối. Nhưng tôi không ngờ lại nghe rằng không phải là chuyện tái hôn, mà là mẹ đang bị nhắm đến về mặt tình dục...

“Sếp lúc nào cũng lo cho em, và hơn nữa, khuôn mặt đó của chị ấy có phần— Ah, chị không nên nói thêm nữa. Hãy chăm sóc trưởng phòng cho cẩn thận nhé! Thôi, chị về đây.”

Hiiragi-san thản nhiên dội bom và rời đi. Không biết cuối cùng chị ấy định nói gì. Lời nói đầy ẩn ý của chị ấy khiến tôi tò mò, nhưng có lẽ tôi không thể hiểu được. Tôi quay lại nhìn mẹ, mẹ đang nhìn tôi với đôi mắt dịu dàng tràn đầy hạnh phúc.

-

“Nào, chúng ta về nhà nhé”

“Xin lỗi đã làm phiền con.”

“Không sao đâu ạ. Chuyện nhỏ thôi mà.”

Tôi dìu vai mẹ trong lúc chúng tôi về nhà cùng nhau. Nhà không xa lắm. Tôi định gọi taxi thì mẹ đã ngăn lại. Có vẻ như mẹ muốn đi bộ về. Có phải vì sức khỏe không? Giữ dáng chắc cũng mệt lắm.

“Vừa nãy, con và Hiiragi-san nói gì thế? Đừng nói là tỏ tình với con nhé!? Với cấp dưới, mẹ, mẹ không cho phép đâu!”

“Không có chuyện đó đâu mẹ, mới gặp lần đầu mà.”

“Ai biết được! Con có ma nhãn mê hoặc mà”

“Con nghe lần đầu đấy!? Chị ấy không có đâu. Hơn nữa, nếu có thì chắc chắn sẽ làm mọi người bất hạnh thôi.”

“Vậy tại sao con lại được yêu thích đến thế?”

“Có lẽ vì con là con của mẹ”

“Eh? V-vậy à. Là do mẹ…”

“Vì mẹ cũng được yêu thích mà, phải không?”

“Mẹ đã lớn tuổi rồi, không có đâu.”

“Hiiragi-san nói rằng mẹ bị đám đàn ông nhắm đến, chắc phiền lắm.”

“Ahaha... Vậy à. Xin lỗi vì làm con cảm thấy không vui. Hôm nay mẹ uống hơi nhiều. Bình thường không như vậy đâu. Những kẻ nhắm đến mẹ vào những lúc như vậy thực ra ai cũng được với chúng thôi.”

“Nếu mẹ có ý định tái hôn, con sẽ không phản đối. Nhưng mấy kẻ lợi dụng thì miễn ạ.”

“Mẹ cũng chẳng thích kiểu bạn tình gì đó. Với lại, mẹ không tái hôn đâu.”

“Tại sao ạ?”

“Vì mẹ có con mà, Yukito.”

“Giải thích gì kỳ vậy?”

“Không sao. Hiện tại, chỉ vậy thôi là mẹ đã hạnh phúc rồi.”

“Khoan, đừng cử động nhiều quá. Có thứ gì đó mềm mềm đang chạm vào con này!”

“Mẹ cố tình đấy.”

Mẹ nở nụ cười tinh nghịch, áp sát vào tôi. Chúng tôi chưa bao giờ gần gũi như thế này. Nhờ vậy, sự căng thẳng của tôi lên đến đỉnh điểm. Dù là ban đêm, trời vẫn còn nóng. Không biết là mồ hôi do nóng hay mồ hôi lạnh, tôi chỉ muốn về nhanh để tắm thôi.

“Đúng rồi, khi về nhà, chúng ta hãy tắm chung nhé.”

“Why!?”

Tên ngoại quốc ngớ ngẩn lại xuất hiện rồi. Xin phép cho tên đó nghỉ diễn từ đây. Mẹ cũng siêu bảo bọc rồi. Tôi không còn ở độ tuổi tắm chung với mẹ nữa. Tôi đâu phải là trẻ lên ba. Đúng rồi, tôi cần chuyển chủ đề...

“À, nee-san bảo ngực chị ấy to lên nữa rồi.”

“Ara, vậy à?”

“Cỡ G lận.”

“Fun, mẹ thắng nha. Mẹ cỡ H cơ.”

AD_4nXcTW_h_boGj7zjNh9Pu8bn7Z5lha1VyA1Evwczqe09qs_zzMwot5vQFD_tSG335ypEw-2FmEIZjWZ1iA3w953qBPho2fNBK7gG22GeNczF0QL1jFtSqB06kMEPV0L1WniQtAA-GCQ?key=Ge1S_PsQsEwKUQRGjdpW-Q

“Shock thật, nhưng có cần phải ganh đua thế không?”

“Lát nữa tắm, mẹ cho con xem. Muốn sờ cũng được đấy.”

“Chết tiệt! Chủ đề vẫn chưa đổi sao!?”

Đột nhiên, giọng mẹ trầm xuống. Mẹ khó nhọc thốt lên từng lời, như đang chịu đựng nỗi đau.

“—Làm ơn. Mẹ muốn được con chạm vào.”

“Mẹ?”

“Xin lỗi. …Xin lỗi con. Nhưng vì con quá tốt bụng, quá tử tế!”

Tôi nhẹ nhàng xoa lưng mẹ, cố trấn an.

“Hôm trước, mẹ đi kiểm tra ung thư vú, kết quả không tốt. Có thể… là ác tính. Phải làm xét nghiệm chi tiết mới biết được.”

Lời của mẹ như sét đánh ngang tai. Giờ nghĩ lại, đúng là dạo trước có lúc mẹ trông đau khổ lắm. Chắc mẹ đã âm thầm chịu đựng khi nhận kết quả kiểm tra.

Tôi cảm nhận được cơ thể mẹ đang run lên từng hồi.

“Thật ra mẹ định đợi đến khi rõ ràng mới nói. Mẹ không muốn con lo lắng vô ích. Nhưng mẹ không chịu nổi. Mẹ yếu đuối quá. Làm ơn, đi bệnh viện với mẹ nhé. Có con ở đó, mẹ không sợ gì hết. Cho mẹ chút can đảm đi.”

Mẹ cúi đầu, mắt đỏ hoe. Tôi chỉ có một câu trả lời.

“Tất nhiên, con sẽ đi cùng mẹ.”

“Sợ quá! Mẹ sợ quá, Yukito!”

Mẹ òa khóc trong lòng tôi. Mẹ không bất ổn vì rượu. Mẹ đã một mình gánh chịu suốt thời gian qua. Không thể nói với ai về những lo lắng, không thể than thở. Tôi nguyền rủa ông trời. Người phải chịu đựng lẽ ra là tôi. Phải là tôi mới đúng.

Tôi cảm thấy bất lực vì chỉ có thể cho mẹ mượn bờ ngực để khóc.

Mẹ đã tin tưởng và dựa vào tôi như thế này. Có lẽ tôi đã được nhìn nhận là một thành viên của gia đình.

Dù thế nào cũng được. Nếu có thể làm nhẹ bớt gánh nặng trong lòng mẹ, nếu có thể giúp đỡ, tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể.

--Vì mẹ là gia đình quý giá của tôi.

Mẹ khóc suốt mười phút sau đó.

-

“Ở tuổi này rồi, mẹ được khuyên nên tự kiểm tra định kỳ. Kiểm tra xem có cục u ở ngực không. Con cũng giúp mẹ kiểm tra nhé.”

“C-chuyện này để nee-san làm chẳng phải tốt hơn sao ạ?"

“Mẹ cũng sẽ nhờ Yuri. Nhưng con cũng làm đi. Nhé?”

Bị nói thế, tôi chẳng còn đường cãi.

Tôi là Yukito Kokonoe, thằng con trai không bao giờ cãi lời gia đình. Dù là lúc nào, bất cứ nơi đâu.

Ngẩng nhìn bầu trời, ánh trăng vẫn như cũ, soi sáng màn đêm.

Trăng chẳng đổi thay, nhưng tôi có đang thay đổi không? Những cảm xúc mà tôi chưa từng biết đến đang cuộn xoáy trong lòng. Những mâu thuẫn nảy sinh từ mối quan hệ với người khác.

Tôi hy vọng một ngày nào đó, tôi sẽ hiểu được cảm xúc này là gì.

-

“Chuyện này là sao... Mutsuki, đang đau khổ sao...?”

Bình thường tôi sẽ cười cho qua. Không đáng để tâm. Thậm chí còn phải nghi ngờ. Nhưng ở đó, câu trả lời cho nghi ngờ của tôi đã được ghi rõ.

Nhìn thấy sự thật không thể phớt lờ, tôi nổi da gà. Những con chữ kinh tởm xếp hàng trước mắt. Tôi đọc ngấu nghiến, mắt dán chặt, rồi vò nát tờ giấy trong tay.

“Chờ mà xem. Tớ nhất định sẽ đuổi tên đó ra khỏi trường này…”

Gã đàn ông ghê tởm tên Kokonoe Yukito. Một lần nữa chứng kiến bản chất thấp hèn của hắn, lòng tôi ngập tràn căm hận, cơn giận dữ thiêu đốt tâm hồn tôi.

Với tôi, chủ tịch hội học sinh Mutsuki Keido là mặt trời. Cao quý hơn bất kỳ ai, đầy kiêu hãnh.

Một con người vô cùng đáng ngưỡng mộ, luôn kiên định với chính nghĩa của bản thân. Hòa đồng, dịu dàng, đối xử công bằng và thẳng thắn với tất cả mọi người, sống một cuộc đời trong sạch. Tôi luôn thấy cô ấy thật rực rỡ.

Tôi từng ước mình có thể trở thành như Mutsuki. —Một khát khao viển vông như thế.

Không phải tinh thần cạnh tranh hay ghen tị, không phải thế. Ngày nghĩ, đêm mơ. Đó là mối tình đầu. Tình cảm thầm kín ấy, chẳng biết từ bao giờ, đã âm thầm bùng cháy, sưởi ấm trái tim tôi.

Mỏng manh, thuần khiết, một thánh địa không ai được phép vấy bẩn.

Nhà tôi giàu có, đó là sự thật hiển nhiên, và tôi được nuôi dạy như một tiểu thư. Có lẽ vì thế mà tôi luôn bị cuốn hút bởi sự tự do, phóng khoáng của Mutsuki.

Với tôi, Mutsuki chính là chàng hoàng tử lý tưởng bước ra từ những câu chuyện cổ tích.

Tôi chẳng có ý định áp đặt tình cảm này lên cô ấy. Cái tôi của tôi chỉ là một thứ quá nhỏ bé.

Nếu một ngày Mutsuki gặp được một chàng trai tuyệt vời, kết đôi và sống hạnh phúc, tôi chỉ mong được đứng bên cạnh chúc phúc cho hạnh phúc bình dị ấy. Vậy là đủ rồi. Nhưng mà—

Mutsuki đã thay đổi, thay đổi quá nhiều. Ban đầu, tôi không tin nổi.

Nghe nói cô ấy quỳ gối trước một học sinh năm nhất và đề nghị làm bạn tình, nghe như một trò đùa.

Nhưng đó không phải là tin đồn. Điều đó đủ để đẩy tôi vào tuyệt vọng.

Nhìn thấy hình ảnh Mutsuki quỳ gối, tôi suýt ngã quỵ.

Từ đó, cô ấy như bị sốt, lúc nào cũng để tâm đến ai đó.

Nhìn bề ngoài, Mutsuki vẫn như cũ. Nhưng với tôi, người luôn dõi theo cô ấy, sự thay đổi ấy rõ như ban ngày.

Mutsuki không phải là người như vậy! Vì thế, tôi quyết tâm tìm kiếm sự thật.

Lý do khiến cô ấy thay đổi. Và rồi, tôi phát hiện ra. Một góc sự thật được hé mở. Hắn nắm điểm yếu, thao túng con gái.

Một cái bẫy để hãm hại Mutsuki, vu oan giá họa.

Không thể tha thứ! Tôi không thể tha thứ cho gã đàn ông làm ô uế lý tưởng của tôi!

Không thể chấp nhận việc một kẻ như vậy ở cùng trường được! Không chỉ mỗi mình Mutsuki.

Nanh độc của hắn có thể không chỉ nhắm vào cô ấy mà còn đến người khác.

Phải đuổi hắn đi, phải loại bỏ hắn khỏi tầm mắt của cô ấy! Vì vậy, tôi--.

“Cha, con có chuyện muốn nói.”

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

🗣"Why!?"🔥🔥🔥🔥
Xem thêm
H gì mà nhìn y như C vậy :v
Xem thêm
Bộ này trở lại rồi à :v
Xem thêm
Minh hoạ mặc dù là cup h nma sao bị nerf dữ v=))))
Xem thêm