Hắc anh hùng - Huyền thoạ...
Phạm Quang Trung Phạm Quang Trung, Zen Ava, AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1: Thế Giới Mới (Remake)

Chương 08: Người "bạn tốt" của anh hùng

0 Bình luận - Độ dài: 9,404 từ - Cập nhật:

Khi bầu trời dần chuyển sắc và những ngôi sao bắt đầu mờ dần đi thì cũng là lúc sự yên tĩnh của ban đêm bị thay thế bằng tiếng chim líu lo trên những tán cây. Ánh nắng ban mai chiếu vào những giọt sương vẫn còn đọng lại trên lá khiến chúng trở nên long lanh như những viên kim cương.

Tất cả như tạo nên một sân khấu để cho chim chóc thỏa sức cất tiếng hót của chúng vậy. Bất cứ ai thấy khung cảnh yên bình này đều không khỏi sinh ra cảm giác si mê… Mà, cái gì cũng có ngoại lệ của nó.

Long lúc này đang trùm chăn thật kín và bịt tai lại để cố không nghe thanh âm kia. Ai mà chẳng muốn nướng thêm chút trên chiếc giường êm ái chứ? Nhất là với một người mệt mỏi đến độ cơ thể và tinh thần như cậu.

Mặc dù Long đã quen với việc những giấc ngủ ngắn nhưng tối qua cậu thật sự muốn được nướng thêm chút nữa. một phần là để khôi phục lượng ma lực khổng lồ đã tiêu hao, phần khác là để đầu óc nghỉ ngơi thêm chút nữa.

Dù sao thì ngày hôm qua quả thực là một ngày dài.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, hàng đống sự kiện lớn nhỏ đã xảy ra. Cả lớp đột nhiên bị triệu hồi, sau đó là làm quen với môi trường mới, đấu trí với Ishal Takumi, cậu cũng có một cái nhìn khác với hai người bạn khá thân.

Và còn...

“Hà…”

Nhớ lại cảnh tượng đêm hôm qua, đôi mắt cậu lại thoáng qua vẻ ảm đạm. Tự dưng biết mình có liên hệ trực tiếp tới hàng nghìn mạng người, đổi lại là ai cũng sẽ không bình tĩnh.

Mặc dù đó cũng không hẳn là trách nhiệm của cậu và cũng không ai bắt cậu phải gánh, nhưng là một Anh hùng, Long không thể vì vậy mà ngó lơ làm như không biết.

-Cốc cốc!

Bỗng một tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu, sau đó là tiếng gọi của một cô hầu gái quen thuộc vọng vào:

“Thưa ngài, trời đã sáng rồi ạ! Tôi có thể vào giúp ngài vệ sinh buổi sáng trước khi dùng bữa được không ạ?”

Long thở dài một hơi, xem ra là không có ngủ nghỉ gì nữa rồi.

Cậu cố nâng người dậy rồi lết cái thân nặng nề xuống giường, bước đến mở cửa:

“Xin chào. Chuyện vệ sinh cá nhân… Tôi có thể tự làm được, ngươi cứ đưa tôi chút nước là được rồi!”

“Vâng! Của ngài đây ạ.” Cô hầu gái đó lẳng lặng cúi đầu khi cậu mở cửa. Cô lễ phép đưa chậu nước cho Long.

“Trông ngài có vẻ không khỏe, là không nghỉ ngơi tốt hay sao ạ?”

“Ha ha… Bỗng dưng lại đến một thế giới xa lạ, đổi lại bất cứ ai cũng vậy thôi.” Long tiện miệng viện một cái cớ không hẳn là sai.

“Ra là vậy. Mong ngài có thể mau chóng làm quen. Nếu có gì khó khăn xin cứ gọi tôi.

Xin phép.” Cô cúi đầu thanh lịch rồi giúp cậu đóng cửa.

Vừa rửa mặt rồi vệ sinh một chút, Long cũng kiểm tra một chút trạng thái của cơ thể, thầm nghĩ:

Không có Touka với Ginko ở đây nữa, linh hồn cũng có dấu hiệu khôi phục. Mà… Thật không biết là nên vui hay buồn nữa.

Tình trạng hiện tại của Long không được tốt lắm, linh hồn thiếu hụt khiến cho ma lực của cậu giờ ít đến đáng thương. Mặc dù sau khi tách ra, tình hình đang tốt dần lên nhưng muốn khôi phục hoàn toàn đến đỉnh cao thì cần phải mất một khoảng thời gian khá dài nữa.

Hơn nữa, Long còn phải dành ra một phần ma lực để hoàn thành "nó" nên việc hồi phục hoàn toàn còn xa lắm.

“Oáp… Buồn ngủ quá!” Long ngáp một cái, vươn vai giãn cơ rồi bước ra ngoài.

***

Một lúc sau, Long cùng cả lớp đi ăn sáng. Tuy chỉ là vài món ăn nhẹ nhưng không hổ là bữa ăn chốn cung đình, rất ngon miệng.

Sau khi nghe xong lịch trình được sắp xếp cho nhóm Anh hùng, Long đã bước tới trước mặt Takumi rồi nói. "Thưa ngài, tôi nghĩ là mình sẽ không đến sân tập cùng với những người khác."

Nghe vậy, Takumi ngạc nhiên hỏi lại. "Vị Dũng giả này, tại sao cậu lại quyết định như thế?"

Long nhẹ nhàng đáp. "Tôi là "Học giả", tôi nghĩ nơi mình nên đến là Thư viện thay vì sân tập ."

Vừa dứt lời, có không ít lời xì xào bàn tán của các đại thần cùng binh lính có mặt vang lên. Từ phía các bạn cùng lớp cũng có vài thanh âm cười cợt. Thậm chí có vài người trong lớp còn nói đùa bằng cách gọi thiên chức của cậu phải là "kẻ mọt sách" mới đúng.

Ngay cả Takumi cũng hơi chau mày. Lão vẫn đang do dự với yêu cầu này thì một người cao to vạm vỡ đã đứng ra, nói:

"Chỉ số của cậu vẫn trên người bình thường khá nhiều, cậu cũng có thể đi tập luyện cùng các đồng đội mà. Là đàn ông con trai, nên lên chiến trưởng cùng máu và lửa chứ không phải khư khư với đống giấy lộn đó." 

Long nhìn thoáng qua người này, trong mắt cậu chợt lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Bởi vì người này chính là vị “đồng loại” mà cậu vẫn luôn muốn tránh mặt. Đây vẫn là lần đầu khoảng cách của hai người gần đến vậy.

Tư thế đứng hiên ngang mà vững vàng không chút kẽ hở. Đôi bàn tay chai sạn là vết tích của việc sử dụng vũ khí nhiều năm. Cơ thể được giấu sau bộ giáp nhưng có thể ẩn ẩn cảm giác được từng khối cơ bắp đầy sức mạnh giống như của mãnh thú. Chỉ liếc qua một cái là Long đã biết đây là người có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu.

Còn về lượng ma lực được giấu trong cơ thể đó thì Long cũng không định đánh liều mà thăm dò sâu cạn, nhưng từ áp lực vô hình tỏa ra cũng biết nó là cực kỳ khổng lồ.

Long không ngờ mình lại trực diện với người này sớm đến thế.

Cẩn thận giấu ma lực của bản thân, Long mỉm cười đáp lại:

"Có lẽ là vì tôi đã có nền tảng võ thuật từ trước nên chỉ số mới được vậy. Tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Chúng ta cũng đã có quá nhiều nhân viên chiến đấu rồi, thêm một người cỡ như tôi sẽ chẳng tạo ra nhiều sự khác biệt.

Vậy nên, thay vì làm kẻ thừa thì tôi cho rằng bản thân nên phát huy điểm mạnh của mình thì hơn, ngài nghĩ có đúng không?"

“Hừ, rốt cuộc vẫn là vì cạu không muốn lên chiến trường thôi.” Alex hừ một tiếng nhưng cũng không khuyên nữa. Dù sao thì lời của cạu cũng rất có lý, không phải sao?

"Được." Takumi đồng ý. "Fergad, khanh đi cùng vị Dũng giả này đi."

"Vâng thưa Bệ hạ."

Sau khi dùng xong bữa sáng, cả bọn được dẫn đi đến sân tập luyện. Riêng Long thì được thẳng tiến tới thư viện.

Vừa vặn thay, từ nơi này có thể thấy được sân tập.

Sau khi cả bọn được phát vũ khí cho bản thân dựa vào “Thiên chức” của mình thì buổi tập đầu tiên cũng bắt đầu.

Long nhấp miếng nước, an ổn ở một bên nhìn đám bạn học phải vận động giữa trời nắng, hùng hục như trâu mà trong lòng tung tăng không thôi.

Một lần nữa, cậu cảm thấy mình thật quá ư là thông minh khi ngày hôm qua đã liều mình chọn cái thiên chức này.

Chỉ là khi nhìn thanh thánh kiếm được thiết kế theo kiểu châu Âu trong tay Minh, Long không khỏi nhíu mày:

Không phải chất lượng này có hơi quá thấp so với cái danh “Thánh kiếm” sao? Thứ đồ gì mà chỉ được mỗi hai phé…

Không đúng.

Long nhíu mày lại.

Không tính phần yểm phép, chất liệu của thanh kiếm đúng là Orichaclum và được rèn với tay nghề vô cùng tốt, viên ma thạch được đính ở chuôi kiếm tỏa ra hào quang ma lực cũng thuộc dạng cao cấp.

Dù kém hơn “Thánh kiếm” trong ấn tượng của cậu khá nhiều, nhưng theo lý thuyết, những thứ này hoàn toàn đạt tiêu chuẩn để làm một “thánh kiếm”.

Nhưng mà tại sao phần quan trọng nhất là yểm phép lại…

Long chợt nhớ ra, hình như cậu chưa từng thấy ma cụ nào ở thế giới này được yểm quá hai phép cả. Hôm qua cậu còn tưởng mới đến chưa thấy nhiều, nhưng mà giờ…

Đùa nhau à? Không lẽ người của thế giới này không biết tạo Mạch ma lực sao?

Ma thạch là một loại tinh thể được hình thành trong cơ thể của quái vật và quái thú, nó có khả năng tích trữ và cung cấp ma lực cho vật chủ, khi ma lực trong nó tiêu hao thì nó sẽ hấp thụ ma lực trong môi trường xung quanh để khôi phục lại, mặc dù quá trình này khá chậm nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với những vật liệu khác. Chính vì thế nên đây là thành phần không thể thiếu của công cụ ma thuật.

Mà viên ma thạch được đính trên thanh thánh kiếm có thể cung cấp ma lực cho cả chục ma pháp cường hóa ấy chứ.

Nhưng điều kiện tiên quyết là tạo dựng được Mạch ma lực để điều hòa dòng chảy ma lực, bằng không thì các phép được yểm sẽ chồng chất lên nhau và xảy ra xung đột.

Kết quả là “Bùm” một tiếng, ma cụ sẽ phát nổ, tan thành từng mảnh.

Chỉ là thanh thánh kiếm được chế tạo từ Orichaclum, là một kim loại có vô cùng bền và tính tương tác cực kỳ, cực kỳ cao với ma lực. Vì vậy mà nó có thể chịu được khi có hai phép xung đột với nhau mà không bị phá hủy.

Trong lòng Long gào thét, hô to đây là phá của.

Dù cậu không chuyên chế tác nhưng chỉ cần đưa cho cậu một thanh kiếm cũng bằng Orichaclum như thanh này và viên ma thạch như trên, cậu sẽ trả lại một thanh khá ổn với tầm năm hay sáu phép cường hóa. Nếu may mắn, nó có thể có đến bảy tám phép.

Long thở dài ngao ngán:

Thế giới này cũng quá không ổn đi. Bảo sao mà cứ liên tục thua quỷ tộc.

Nhưng không thể không nói, chế tạo ma cụ kiểu này dễ hơn của Agalas nhiều. Chỉ cần khắc Ma pháp trận vào rồi đổ lên ít thuốc làm từ ma thạch là được. Ma cụ cao cấp một chút thì được gắn sẵn một viên ma thạch chất lượng tốt để liên tục cung cấp ma lực cho nó.

Sau khi tất cả mọi người nhận được vũ khí của mình, cả bọn nhanh chóng được đưa đến sân tập, tại đây đã có vài kỵ sỹ cùng vài pháp sư đang đứng chờ sẵn. Khi thấy cả bọ đang tiến vào, hai người trong số họ đại diện cho hai phía tiến lên phía trước rồi lần lượt giới thiệu:

“Chào các cô cậu từ thế giới khác! Ta là Alex, đoàn trưởng của kỵ sỹ đoàn và là người đào tạo mấy cô cậu trở thành những chiến binh ưu tú nhất. Hãy chuẩn bị tinh thần đi!” Người đàn ông cao to ban nãy chen lời Long tự giới thiệu mình

Người đàn ông sở hữu dáng người cao lớn với cơ bắp cuồn cuộn lấp ló sau bộ giáp trụ toàn thân tự xưng là Alex, ông ta sở hữu cho mình mái tóc hơi xoăn màu nâu, trên vai vác một thanh đại kiếm. Mặc dù có chút thô lỗ nhưng ông ta đem lại cảm giác ông là một người đáng để tin cậy.

Long thật sự bất ngờ, một “đồng loại” của cậu vậy mà lại đi huấn luyện cho tân binh thế này. Ishal có vẻ như thật sự nghiêm túc muốn họ làm được việc.

“Xin chào các vị dũng giả! Tên của ta là Oswald Wayne. Hiện tại ta là đoàn trưởng pháp sư hoàng gia Ishal và sắp tới là giáo viên chỉ dạy ma pháp cho các vị. Nếu có gì thắc mắc thì xin cứ hỏi tự nhiên.”

Người còn lại thì khoác trên mình bộ áo bào trắng cùng một cây trượng phép trên tay. Giọng của Oswald Wayne có phần trầm tĩnh khiến người nghe không khỏi có một cảm giác êm ái nhẹ nhàng.

-Đoàn trưởng Kỵ sỹ đoàn mà không có họ. Ông chú đó không phải quý tộc sao? Long nghĩ thầm.

Đáp lại, cậu cùng cả lớp cũng luân phiên giới thiệu về bản thân. Sau khi đã xong màn giới thiệu, cả bọn liền tiến vào phần luyện tập.

Cả lớp được chia ra làm hai, một bên chuyên môn phép thuật và một bên chuyên về thể thuật. Sân tập cũng được chia đôi và ngăn cách bằng một kết giới để tránh ma pháp bị mất kiểm soát lại bay sang bên kia, bất quá là không hổ là sân tập của hoàng gia, rất chi là rộng lớn, cho dù chia đôi cũng còn rộng chán.

Bên chuyên ma pháp theo lời của Oswald, cả đám ngồi xuống quanh ông ta, háo hức muốn học thứ ma pháp trong truyền thuyết.

Còn bên chuyên về thể thuật thì mỗi người họ bỏ vũ khí được phát xuống để rồi nhận lại một vũ khí bằng gỗ, những người sử dụng cung tên hay tương tự thì được phát lại là vũ khí dùng để luyện tập. Đối thủ của họ là những con hình nhân bằng rơm.

Tất nhiên là không ai có dị nghị gì, dù sao cũng là luyện tập thôi. Chỉ là ai mà chả muốn bắn ra mấy cái phép thật hoành tráng như trong phim chứ, đúng không? Nên ai cũng ghen tị mà nhìn mấy người khác bên kia kết giới.

Long cũng có tâm tư tương tự. Cậu vẫn muốn tìm hiểu thêm về thứ gọi là Ma pháp này, xem xem nó có khác biệt như thế nào với Phép thuật của cậu.

Nhưng mà khi nhìn những bạn học ngồi xuống, tay đưa ra và nhắm mắt tập trung, Long có thể đoán rằng hiện tại họ đang tập thao túng ma lực. Mà cái này là cơ bản của cơ bản, cậu đã học suốt mười năm rồi.

Để có được trình độ thao túng ma lực đạt tiêu chuẩn để sử dụng phép thuật cơ bản nhất, một Anh hùng như Long đã mất tận nửa tháng, thành ra cậu đoán chắc là đối với Ma pháp cũng tầm tầm đó. Đó là còn chưa kể đến việc những người khác không có tài năng bằng Anh hùng, chắc sẽ tốn thời gian hơn nhiều trước khi chính thức được học Phép thuật là gì.

Thôi thì cầu người không bằng cầu mình, sau khi hỏi Fergad về những gì mà mình muốn đọc, Long bắt tay vào tìm kiếm sách.

Mái tóc đen và mắt đen là tiêu chí của những người bị triệu hồi, những người quản lý thư viện sớm đã được dặn dò từ trước, hơn nữa còn có cận thần của Hoàng đế là Fergad đi cùng nên Long hoàn toàn không bị cản trở, ngược lại còn được nhiệt tình chỉ dẫn đến nơi cất giữ những cuốn sách quý giá nhất về ma thuật nữa.

“Chính là nơi này thưa ngài, sách lịch sử, địa lý và cả những cuốn tự truyện của các nhà lữ hành đều được cất giữ ở đây.” Cô gái quản lý thư viện kiêm người dẫn đường lễ phép nói.

“Cảm ơn. Đến đây là được rồi, tôi sẽ tự mình nghiên cứu.” Long nói.

“Vâng, nếu còn thắc mắc gì khác, hãy tìm đến tôi ạ.”

Long gật đầu, cũng không từ chối.

Đập vào mắt cậu là cuốn sách có tên “Kazar phiêu lưu ký”, Long liền đem nó lấy xuống. Không cần phải nói thì đây là một cuốn tự truyện, lý do mà cậu chọn loại sách này là vì chúng chắc chắn sẽ đề cập tới văn hóa, tập tục của những nơi mà người viết đi qua, nói cách khác, là thường thức.

Thường thức, dù đôi khi không được chú ý nhưng lại là thứ rất quan trọng, thậm chí có thể nói là ưu tiên hàng đầu.

Nếu lỡ như nói sai, vô tình đụng chạm chuyện gì đó nhạy cảm, ở đây có thể cười một tiếng bỏ qua vì khác biệt văn hóa, nhưng ngoài kia thì khác rồi. Với người muốn ra ngoài như cậu thì đây là chuyện cần ưu tiên.

Nhưng lúc này, ở chỗ ngồi mà cậu cho là lý tưởng đã có một người khác ngồi đó.

“Công chúa Amane.” Cậu bất giác gọi tên cô gái ấy.

Nghe thấy có người gọi tên mình, công chúa Amane ngẩng đầu lên, mái tóc vàng óng của cô ấy lấp lánh như phát ra ánh sáng. Cô chớp chớp đôi mắt xanh to tròn của mình có vẻ hơi kinh ngạc rồi hô lên:

“Ngài Long, ngài Fergad, hai ngài cũng đến đây đọc sách sao?”

Fergad cười đáp: “Ha ha… thần chỉ là người dẫn đường mà thôi. Thần còn có việc, nếu đã xong thì thần xin lui.”

Long cũng lên tiếng chào:

“Xin chào công chúa điện hạ. Lý do tôi ở đây thì tôi cũng là một học giả, đọc sách là bản năng thôi. Còn người thì sao, công chúa?”

Ngón tay Amane lướt qua trang sách để trên bàn, nhẹ giọng nói:

“Tôi ở nơi này là vì tôi muốn trau dồi một chút kiến thức Ma pháp. N-nếu có thể, tôi sẽ cố gắng hết sức để kiến tạo một Ma pháp trận để mọi người có thể trở lại thế giới cũ.”

Nói xong, đôi vai của cô ấy lại chùng xuống đầy bất lực.

“Nhưng quả nhiên là sáng tạo một ma pháp mới quả thực rất khó khăn, Ma pháp bình thường thì đã như thế, càng không nói đến một Ma pháp cấp độ thế giới ngang với Triệu hồi Anh hùng. Ư ư ư...”

Càng nói, cả người cô ấy càng thấp xuống. Cô ôm đầu tựa như con thú nhỏ đầy bất lực.

Long bất giác đưa tay lên, nhưng vừa mới đến một nửa, cậu đã ép xuống thôi thúc đưa tay lên xoa đầu cô. Không biết từ lúc nào, cậu đã max cấp thông thạo kỹ năng xoa đầu của mấy đứa nhân vật chính trong anime rồi.

Có thể là do Nguyệt. Cậu tự nhủ.

“Công chúa, tôi có thể ngồi ở cạnh người không?” Long mỉm cười, nói.

“Ê-Ể? N-Ngài muốn ngồi cạnh tôi sao? N-nhưng t-tôi chưa bao giờ... nghĩ rằng m-mình l-lại bắt đầu mối quan hệ kiểu đó sớm như vậy.”

Công chúa Amane bắt đầu lắp bắp, ánh mắt cô ấy đảo quanh trong khi khuôn mặt dần trở nên đỏ.

Khóe mắt Long hơi giật một cái, cô công chúa này đang nghĩ cái gì trong đầu vậy chứ?

“Khụ Khụ.” Long giả vờ ho để kéo sự chú ý của cô trở về, nói:

“Từ chỗ ngồi đó khá sáng tốt cho việc đọc sách. Hơn nữa, cái của sổ đó có thể cho phép tôi thấy được sân tập. Tôi muốn quan sát sự tiến bộ của mọi người.”

“A-À! R-Ra là vậy! A ha.. A ha ha ha...”

Bây giờ thì mặt cổ đã hoàn toàn đỏ bừng luôn.

“V-Vậy thì ngài cứ tự nhiên.” Công chúa Amane xê dịch cơ thể một chút, nhường ra một chỗ trống đủ cho một người ngồi.

“Cảm ơn.”

Đặt sách lên bàn rồi ngồi xuống, Long hơi ngẩng đầu nhìn về sân tập, tìm kiếm thân ảnh của Minh. Nhìn anh bạn sắp bước lên con đường Anh hùng, cậu không khỏi nở nụ cười.

“Quả không hổ danh Anh hùng. Tiến bộ thật nhanh.”

Thay đổi này rất nhỏ, nhưng không khó để Long có thể nhìn ra rằng sau mỗi cú vung, đường kiếm của Minh lại càng mượt mà, sắc bén hơn.

Đã từng có một thời gian, mình cũng đã luyện tập như thế nhỉ?

Nhìn anh bạn của mình chăm chỉ như vậy, ký ức trong đầu Long lại ùa về. Phảng phất hình bóng của cậu trong quá khứ chồng lên hình ảnh trước mắt. Lúc đó, cậu cũng cầm một thanh kiếm gỗ, cũng điên cuồng đánh vào hình nhân như vậy.

Nhưng rất nhanh, đôi mắt đắm chìm trong hồi ức của cậu bị lấp đầy bởi nỗi buồn cùng ân hận. Hình ảnh của cậu thay đổi, lúc đó, cậu mặc áo giáp, trên tay là một thanh kiếm sắc lẹm sắp sửa vung xuống đầu của...

“Ngài có thể thấy được sự tiến bộ của họ sao?” Âm thanh đầy ngạc nhiên của công chúa Amane cắt đứt dòng suy nghĩ của Long.

Long khẽ gật đầu:

“Ở thế giới cũ, tôi đã từng luyện võ thuật. Tuy không lợi hại lắm nhưng cũng đủ để tự vệ. Vậy nên tôi có thể thấy được ở một mức độ nào đó.”

“Ra là vậy.”

Dời ánh mắt khỏi Minh, Long nhìn về những người khác của nhóm chiến binh. Bọn họ tuy không thể so sánh với Anh hùng được nhưng cũng tiến bộ rất nhanh, Minh mà không chăm chỉ thì có khi bị vượt mặt cũng nên. Chỉ là khả năng này rất nhỏ, gần như bằng không khi cậu ta cũng không phải dạng lười biếng gì, nhất là sau khi Long đã cho cậu ta hiểu tầm quan trọng của sức mạnh trong thế giới này.

“Những người khác cũng không tệ. Tuy không thể so sánh với Minh nhưng cũng có sự tiến bộ.” Long lại thêm một lời bình.

Còn công chúa Amane chỉ đành xấu hổ cười gượng:

“A-Aha... tôi hoàn toàn không nhìn ra gì hết trơn.”

“Người là công chúa, không tập kiếm nên không nhìn ra là phải.”

“Mu!” Công chúa Amane phồng má giận dỗi. “Xin đừng gọi ta là công chúa nữa mà. Ngài không cần gọi tôi trang trọng như vậy đâu. Dù sao thì chúng tôi đã triệu hồi mọi người đến đây mà chưa có sự cho phép. Ngài cứ gọi tên ta đi. Amane. A-ma-ne.”

“A… nhắc mới nhớ. Ngày hôm qua tôi đã muốn nói điều này rồi mà không có cơ hội, người không cần gọi một “kẻ vô dụng” như tôi là Ngài đâu. Dù gì thì người cũng là công chúa mà.

Amane lắc đầu nguầy nguậy, đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng noãn liên tục vung vẩy đầy bối rối.

“Tôi không thể vô lễ như vậy với bạn của Anh hùng được.”

Nghe vậy, Long rốt cuộc cũng nở nụ cười như ý:

“Vậy thì người cũng đừng gọi thần là “ngài” nữa, được chứ.”

“A?” Công chúa Amane hơi sửng sốt. Bây giờ mới phản ứng lại: “Ngài Long thật là xấu. Ngài đã nhắm vào mục đích này ngay từ đầu rồi đúng chứ?”

“Vậy, ý kiến của người là sao.” Long cười cười hỏi lại.

“Ngài thật là...”

Bất lực chùng vai xuống, cô công chúa đành chịu thua:

“Được rồi, theo ý của cậu vậy, Long.”

“Tốt, Amane.”

Gật đầu một cái, Long thoáng nhìn sang đội Ma pháp, thấy họ vẫn đang học thao túng ma lực, cậu đành thu tầm mắt lại, tập trung vào cuốn sách trên tay.

***

Vài giờ sau. Có vẻ như mấy người bạn của cậu họ đã thao túng được ma lực đến một mức độ nào đó rồi và đang được Oswald giảng ma pháp. Điều này thu hút sự chú ý của Long, cậu hơi ghé mắt nhìn sang, ánh mắt hơi nhíu.

Tuy cậu có hơi nghi ngờ một chút về trình độ thao túng ma lực cỡ đó có ổn không, song ông ta dù gì cũng là Ma pháp sư bậc nhất Ishal, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.

Cậu hơi do dự, tự hỏi có nên dùng 'Cường hóa thính lực' để nghe lén hay không, nhưng tiếng vũ khí gỗ va chạm với những con hình nhân cứ vang lên không dứt bên phía những chiến binh khiến Long đành phải từ bỏ ý tưởng này.

Thử tưởng tượng mà xem, khi đang dồn hết sự tập trung vào tai hi vọng nghe được tiếng thì thầm của mấy đứa gần đó thì một tên trong đó bỗng thét lên như bị chọc tiết. Lúc đó thì có mà thốn đến tận rốn.

Long bất giác đánh mắt trở về hướng mà tiếng động sinh ra từ việc luyện tập vang lên nhiều nhất, cậu thấy Minh và Tuyết đang đánh mắt ra hiệu với nhau.

Hẳn là họ chuẩn bị hẹn nhau để thảo luận tiếp cái kế hoạch đây mà. Chậc, hai cái người này…

Dù nghĩ vậy, song khóe môi Long lại hiện lên một nụ cười. Cậu không lo kế hoạch của bọn họ bị phát hiện. Sau đêm hôm qua thì chắc bọn họ đã hiểu được phần nào về sự cẩn thận, hẳn sẽ không làm gì quá mức lộ liễu đâu. Nơi này trống trải, không có chỗ bố trí một ma pháp trận như Giám sát.

“Ngài Long? Ngài đang nhìn gì vậy?” Bất chợt, giọng nói đầy tò mò của Amane vang lên bên cạnh.

Long nhanh chóng bình tĩnh lại:

“Lại nữa, không phải người vừa hứa với tôi xong sao công chúa.”

“Aha.” Công chúa Amane ngượng ngùng gãi má. “Xin lỗi, tôi vẫn chưa quen thuộc lắm nên...”

“À mà, tôi hỏi là cậu đang nhìn gì mà.”

Long không nói gì mà chỉ về phía hai người bạn.

“Đó là... ngài Anh hùng và một cô gái? Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô ấy gọi là Tuyết nhỉ? Thiên chức của cô ấy là “bậc thầy ám sát”. Tôi nhớ là chỉ số sức mạnh và tốc độ của cô ấy cao tới 95, gần bằng với Anh hùng.”

Long gật đầu.

“Cô ấy là lớp phó. Khi còn ở bên kia, địa vị và tiếng nói của cô ấy trong lớp chỉ đứng sau mỗi Minh.” Nói xong, Long cười một tiếng.

“Mặc dù tôi chưa bao giờ nghe theo.”

“Đứng đầu và thứ hai? Mặc dù chỉ là một cô gái?” Công chúa Amane kinh ngạc mở to mắt.

Cũng đúng, dù sao thế giới nào mà chẳng có vụ “trọng nam khi nữ”, trước đây cậu ở Agalas cũng từng gặp qua.

“Cô ấy rất ưu tú.” Long không định tiếp tục đào sâu hơn, chỉ nói một câu như vậy kết thúc cái đề tài này.

“Trông bọn họ cũng thật xứng đôi.”

“Ừm!”

Long vốn định thu lại ánh mắt để tiếp tục đọc sách thì bỗng dưng nghe công chúa Amane nói như vậy. Cậu không khỏi nhìn lại, không thể không nói lời này đúng là có lý.

Đầu óc của cậu nhảy số thật nhanh, trong nháy mắt cậu nảy ra một ý tưởng trên cả tuyệt vời.

-Mình có nên biến hai người họ thành một cặp không nhỉ? Long xoa cằm, thầm nghĩ.

Việc làm giả “bảng trạng thái” chắc chắn sẽ mang đến nhiều ích lợi, cậu không cần lãng phí vào việc luyện tập mà có thể nhàn nhã đọc sách, tìm hiểu thế giới mới này.

Nhưng mặt trái chính là một kẻ khác biệt như cậu chắc chắn sẽ bị chú ý. Và việc giả làm kẻ yếu sẽ khiến cho người trong lớp cũng sẽ hiểu lầm về thực lực của cậu.

Và hẳn ai cũng biết, không phải ai cũng là bạn của Long. 

Cậu từng bị bắt nạt, và nếu như không nghĩ ra phương án sớm thì chuyện này sẽ lặp lại.

Đương nhiên, Long không sợ bị bắt nạt, cái cậu sợ là bản thân có thể sẽ lỡ tay làm những Dũng giả “mạnh” hơn cậu cả chục lần bị thương.

Không thể nghi ngờ nhất cử nhất động của Anh hùng đều rất đáng chú ý. Và nếu thêm cô nàng tiểu thư lạnh lùng nữa thì phản ứng hóa học sẽ bùng nổ. Khi đó thì sự chú ý về phía cậu cũng sẽ được phân tán phần nào.

Bên cạnh đó, Minh và Tuyết là hai trong số những người mà Long có thể gọi là bạn, vậy nên cậu cũng mong họ được hạnh phúc. Nếu hai người có thể đến với nhau được thì thật tốt quá.

Long khẽ nheo mắt, bắt đầu nghiêm túc cân nhắc khả năng này.

Với thân phận Anh hùng của Minh thì sẽ có không ít người muốn móc nối quan hệ với cậu. Bọn quý tộc chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn, cho dù việc đó có khiến cho con gái mình trở thành vật hi sinh đi chăng nữa.

Mà Long thì không muốn Minh bị kéo vào mấy vụ hôn nhân chính trị đâu, nó phiền phức và đau đầu cực kỳ.

Nhưng nếu tin hai người đang cặp nhau được truyền ra thì có lẽ sẽ tránh được điều đó trong tương lai.

Ví dụ như việc có một công chúa nào đó muốn kéo Minh vào một cuộc hôn nhân chính trị thì cậu có thể từ chối với lý do đã có người khác. Cho dù đây là một thế giới cho phép đa thê đi chăng nữa thì hai người bọn họ hoàn toàn có thể lấy lý do là họ muốn theo truyền thống ở thế giới cũ là chỉ có một vợ một chồng.

Bên cạnh đó, chuyện này cũng sẽ có lợi cho cậu.

Còn một lý do nữa, nếu họ cứ gặp nhau lộ liễu như thế thì chắc chắn sẽ có vài thằng nào đấy đánh ghen rồi phá hoại khi hai người đáng bàn chuyện cho coi. Khi đó nó có thể khiến cho những kế hoạch của Minh và Tuyết bị gián đoạn, hoặc xui hơn là bị lộ tẩy khi cả đám còn chưa đủ sức thoát khỏi sự không chế của lão cáo già kia để rồi...

Long không muốn thấy cảnh đó chút nào. Cậu tin tưởng Minh và Tuyết sẽ chọn đúng thời khắc tốt nhất để đưa cả bọn chạy trốn. Vì vậy những nhân tố làm gián đoạn kế hoạch của hai người họ, Long sẽ quét sạch.

-Khi sự chú ý đã bị lái sang một hướng khác, ánh mắt trên người mình sẽ dời đi ít nhiều. Minh sẽ có cơ hội cua được gái, Tuyết có thể cưa trai và còn không bị làm phiền bởi ba cái vụ hôn nhân chính trị vớ vẩn. Đây là một mũi tên trúng bao nhiêu đích.

-Xin lỗi nhé, mình sẽ làm mà không tham khảo ý kiến của hai người.

Thấy biểu cảm của Long liên tục biến hóa, cuối cùng lại hóa thành một nụ cười âm trầm, công chúa Amane không khỏi tò mò. Cô kéo kéo tay áo của cậu kéo cậu từ trong cơn suy nghĩ trở về.

“Ngà- Khụ... Cậu đang nghĩ gì vậy.”

Thấy ánh mắt cậu hơi nheo lại, cô biết mình suýt nữa lại gọi sai, vội vàng sửa lại cách xưng hô.

Long cũng không tiếp tục bắt bẻ cô, cậu nhún nhún vai, trả lời mật cách đầy ẩn ý:

“Tôi định đi làm một “người bạn tốt” ấy mà.”

“Ể?!”

Không giải thích gì thêm, Long với nụ cười nhuốm màu hắc ám trên mặt, thầm nghĩ. 

-Mình quả là một thằng bạn tốt, tốt nhất quả đất, nhỉ?!

Nghĩ vậy, cậu bắt đầu thêu dệt nên một câu chuyện trong đầu, đó là một cuộc tình đẹp, rất đẹp giữa vị anh hùng nghiêm nghị nhiệt huyết với nàng sát thủ xinh đẹp nhưng lạnh lùng.

Đến nỗi sẽ ra sao nếu hai người phát hiện? Long đã chuẩn bị sẵn lý do thoái thác, không đáng để lo.

***

Rất nhanh thì giờ giải lao đã đến và những người khác cũng tiến về khu vực nghỉ ngơi, riêng Minh thì dẫn Tuyết đi đâu đó đúng như Long đã đoán.

Không bỏ lỡ cơ hội hai người vắng mặt, cậu nghênh ngang bước ra trước mặt một đám bạn tụm lại một bó rồi bắt đầu chém gió:

“Tụi bay biết gì không? Minh với Tuyết hình như đang cặp với nhau đó.”

Uỳnh!

Một trái bom dưới đáy đại dương được kích nổ, tạc cả đám con trai đương trường sững sờ đến mức tay chân cũng không biết đặt ở đâu. Ai mà chả biết Tuyết vô cùng lạnh lùng, chưa để vào mắt bất cứ thằng con trai nào tỏ tình với mình, trực tiếp từ chối một cách tàn nhẫn. Còn Minh thì chưa bao giờ có tình cảm nam nữ với bất cứ ai mà đối xử với mọi người chỉ đến mức bạn bè thôi.

Nhưng chưa kịp để cho lũ bạn nói gì thì cậu đã bồi tiếp:

“Cái này là tao không có chém đâu nhé! Chắc chắn không có sai!” Long trực tiếp khẳng định, mặc dù lúc nãy cậu dùng từ ‘hình như’.

Lời này vừa ra thì cả đám bị dọa cho sợ đến ngây người, không ai tin tưởng. Một đứa bật dậy phản bác:

“Mày đừng có đùa, không có chuyện nữ thần lại có thể nảy sinh tình cảm nam nữ với lớp trưởng được, đừng có lừa tao.”

Người nói câu này là Tuyến, anh bạn lớp phó lao động này hiện giờ là một Ma kiếm sư - thiên chức sử dụng kiếm bậc thầy, có tài năng Ma pháp ở một mức độ nhất định. Trong lớp Tuyến luôn dành sự ngưỡng mộ của mình đến Tuyết nên thanh niên này kích động là bình thường.

Tuyến cũng có vẻ ngoài khá ưa nhìn với mái tóc đen hơi hơi đỏ, thân hình cũng khá chuẩn đẹp. Tuy không thể so sánh với Long hay Minh nhưng cũng coi như một nhân vật có tiếng tăm.

Nhưng đó không phải là điều đáng chú ý. Điểm nổi bật nhất của Tuyến là đôi mắt mang hai màu sắc khác nhau, mắt bên phải thì cũng màu đen như bao người khác, song bên mắt trái lại là một màu đỏ như máu.

Ở Trái đất, đây là một trường hợp hiếm gặp mà thôi. Nhưng Long hiểu rõ, đôi mắt này ở thế giới khác có ý nghĩa như thế nào.

Ma nhãn.

Không phải tất cả những ai sở hữu ma nhãn là có mắt hai màu nhưng người có mắt hai màu chắc chắn có ma nhãn.

Sau một thời gian nữa, khi cơ thể đã quen với ma lực thì Tuyến chắc chắn sẽ thức tỉnh được ma nhãn và nó sẽ cho cậu một hoặc thậm chí một vài khả năng đặc biệt.

Còn khả năng gì Long không dám chắc. Có lẽ phải đến lúc thức tỉnh hoàn toàn thì mới biết được.

Nhưng có thể khẳng định một điều, sau khi nắm vững những khả năng mà đôi mắt này mang lại thì người sở hữu sẽ có lợi thế cực lớn so với những người khác. Suy cho cùng thì đây là thứ đã từng làm cho Long phải ghen tị cơ mà.

Nhưng ít nhất thì bây giờ ma nhãn còn chưa thức tỉnh. Thời gian để cơ thể Tuyến quen với ma lực không phải là ngắn khi mà cậu ta không phải là Ma pháp sư mà là một kiếm sỹ. Mà cho đến khi đó, có lẽ Long sẽ không còn ở đây nữa rồi nên cậu cũng không quá chú ý.

Dù vậy, khi nghe Tuyến nói xong thì đám còn lại cũng nhao nhao cả lên, Long đã đoán trước được phản ứng của mấy gã này nên cậu ngay lập tức mở miệng thề thốt:  

“Tao thề! Tao thề là hôm qua vào lúc đêm hôm khuya khoắt thì chính mắt tao thấy Tuyết đứng trước cửa phòng của Minh nói chuyện gì đó, hơn nữa bộ dáng còn rất thân mật.

Hơn nữa tụi bay nhìn mà xem.”

Nói xong, Long hất mặt về hướng Minh với Tuyết, cả bọn cũng ngay lập tức nhìn sang và thứ đập vào mắt họ là cảnh hai người đã tách ra khỏi lớp và cặm cụi đang bí mật to nhỏ gì đó với nhau.

Thực tế thì làm gì có chuyện yêu đương gì, thế nhưng trong mắt các bạn học thì hình ảnh đó của ‘công chúa băng giá’ đã là vô cùng gần gũi và tình tứ khi cô vốn rất ít tiếp xúc với các nam sinh. Mà điều này chẳng khác gì bằng chứng cho lời Long nói.

Long mỉm cười, cậu thề là tối qua có thấy Tuyết nói chuyện với Minh thôi chứ đâu có thề là hai người đang cặp đâu, vậy nên không tính là cậu vi phạm lời thề.

“Có… Có lẽ là hai người đang thảo luận gì đó, dù sao thì Minh là lớp trưởng mà, còn Tuyết thì lại là lớp phó học tập. Có đi chung thì bình thường thôi… Chắc vậy.” Tuyến nói ra với giọng có hơi đứt đoạn.

Có vẻ như cậu trai trẻ không dễ dàng chấp nhận ‘sự thật’ và cố an ủi mình.

Đoán đúng rồi đó, nhưng còn non lắm! Long nghĩ, thầm cười lạnh một tiếng.

“Hừ! Tụi bay nghĩ thế nào thì tùy. Tao chỉ nói những gì tao biết thôi.” Long hừ hừ một tiếng rồi nói, đôi mắt nheo lại.

Cả đám thấy bộ dáng trông rất nghiêm túc như chuẩn bị đi đánh trận của Long thì không khỏi tò mò thằng này muốn làm gì. Mấy đứa dồn dập hỏi thì Long nghiêm nghị đáp:

“Bây giờ tụi bây có hai sự lựa chọn. Mà có ai muốn nghe không? Không nghe thì cút ra chỗ khác để anh em còn thảo luận.”

“Nghe, tao nghe.” Nghe Long nói, cả đám nhao nhao cả lên. Làm gì có đứa nào chịu xoay mặt đi trong khi nữ thần có khả năng vào tay thằng khác cơ chứ.

“Khụ… Vậy, buổi họp về vấn đề liên quan đến hạnh phúc của đấng mày râu xin được phép bắt…”

“Đừng lề mà lề mề, mau nói.”

“…”

Long hơi kinh ngạc vì sao đám này bỗng dưng nghe lời thế? Không phải là sẽ có vài đứa sẽ khịt mũi bỏ đi à? Còn chẳng phải vì trong đám này đa phần đều là mấy thằng ghét cay ghét đắng cậu sao?

“Khụ khụ…” Long đành ho khan để che giấu sự kinh ngạc của mình rồi nói:

“Thứ nhất: Chúng ta sẽ phá.” Vừa nói, Long vừa chỉ tay về phía Minh và Tuyết.

“Tụi bay nhìn xem, bọn họ còn chưa nắm tay, bộ dáng này chứng tỏ bọn họ vẫn không có quá nhiều tiếp xúc thân mật. Chắc là vừa mới tiến đến chưa lâu. Nếu mọi người chúng ta hợp lực phá đám thì khả năng chia cắt được bọn họ là rất cao.”

Long phân tích như thật, bộ dáng như một thám tử kinh nghiệm đầy mình đang cùng lũ học trò giảng giải.

Thế nhưng trong lòng cậu lúc này thì đang muốn thổ huyết. Hai má của cậu cũng bắt đầu đau đau vì cố nhịn cười. Kết quả cũng làm cậu hài lòng vì có vẻ như đã thành công lừa qua được.

Quả nhiên, khi Long vừa dứt lời thì cả đám đã hò hét:

“Thứ nhất thứ nhất. Phải bóp chết ngay, không cho nó đẻ trứng.”

“Tao sẽ phá. Đệt. Tao ăn cẩu lương ngán rồi. Tao nhất định sẽ phá.”

“…”

Phản ứng này không có gì lạ. Suy cho cùng thì Tuyết cũng là một trong những nhân vật cấp nữ thần nổi nhất trường mà. Làm gì có thằng nào nguyện trơ mắt nhìn nữ thần của lòng mình tay trong tay với thằng khác chứ, đúng không? Vậy nên đây đều là những gì Long đã đoán trước.

“A hèm.” Long giả ho để kéo sự chú ý về mình. Xong cậu tiếp tục nói:

“Tụi bây yên tí coi. Nghe tao phân tích này.” Vừa nói, Long vừa đưa ngón tay ra.

“Nếu tụi bay làm theo lựa chọn thứ nhất, cùng lắm chỉ là phương án trước mắt thôi. Quá lắm chỉ kéo mỗi Tuyết ra, thậm chí còn không chắc.”

“Hả? Mày nói vậy là có ý gì?” Cả lũ nhao nhao hỏi lại.

Dừng một lúc lấy hơi, Long hừ một cái rồi nói tiếp:

“Tụi bay cũng đừng quên tên đó là Anh hùng, sức hút của hai chữ này tốt nhất là đừng có xem thường. Chẳng có gì đảm bảo việc làm của chúng ta có thể thành công chia cắt được bọn họ. Thậm chí, không để ý một cái là nhá, một đám gái bu đầy quanh hắn cho mà xem.

Nhưng mà, nếu bên cạnh hắn ta có Tuyết sẽ là một chuyện khác. Mà đây cũng là lý do thứ hai, để yên cho bọn họ tình cảm.”

Cả đám ngẩn ngơ một hồi, không hiểu Long đang muốn nói gì.

Nhìn bộ mặt này, Long cố lắm mới không bật cười. Cậu tiếp tục lên tiếng:

“Tụi bay nghĩ mà coi, liệu Tuyết – một cô gái với tư tưởng hiện đại sẽ cho bạn trai của mình léng phéng với con khác sao? Chắc chắn không. Vì vậy cổ sẽ quản lý không cho cậu ta làm bậy mà cua thêm mấy em nữa.

Còn nếu sự tình với Tuyết đổ bể, có khả năng hắn ta sẽ tìm em khác để giải khuây. Mà ở thế giới này á, có vụ harem tụi bây à. Có nghĩa là ẻm mới đó sẽ không quan tâm hắn ta có thêm bao nhiêu con bên cạnh đâu.

Tụi bây thử nghĩ xem, một lúc nào đó hắn sẽ bị vây bởi một dàn gái xinh trong khi tụi bây đến cái bóng cũng chả có. Cay chưa?”

“Chuyện này…”

“Tụi bây cứ từ từ suy tính. Tao thì đã có bạn gái rồi nên cũng không nhất thiết phải làm vụ này đâu. Chẳng qua là tao rảnh rỗi, hỗ trợ tư vấn tụi bay một tí thôi.”

Long làm bộ như chả có gì quan trọng nói. Nhưng thực tế thì mọi việc đến đây cũng đã ngã ngũ rồi. Cái gọi là tư vấn chẳng qua chỉ là chém gió cho đã mồm mà thôi.

Quả nhiên chỉ thấy cả đám ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:

“Mày nói có lý. Tao đồng ý phương án thứ hai, để yên cho hai bọn họ.”

“Tao cũng đồng ý.”

“Tao cũng vậy”

“…”

Cả bọn nhìn Long với ánh mắt rưng rưng. Giờ phút này, họ coi cậu như vị thánh đã cứu rỗi họ kịp thời trước khi quá muộn. Bất quá, đám người này đã bị câu chuyện của Long thu hút đến mức không nhận ra cách nói chuyện của cậu giống như thể cậu đã nắm quá rõ, hiểu quá nhiều về thế giới này dù họ mới đến đây hôm qua.

Long gật gù nhìn đám bạn đã vào tròng, để mặc cậu xào nấu. Đồng thời, cậu không ngừng thán phục chính mình.

-Lửa đã được nhóm lên, giờ là lúc để thêm tí dầu vào.

“Mà nói đi cũng phải nói lại. May mà mày cảnh báo không thì tụi tao đã làm bậy rồi.”

“Tất nhiên. Đừng quên chỉ số Thông minh của tao cao hơn nhiều thằng ở đây.”

Cười một tiếng, Long nói tiếp:

“Lát nữa tập hợp anh em lại. Nói cho bọn nó những gì tao vừa mới nói, tất cả phải đoàn kết một lòng, nếu có đứa nào không đồng ý thì xử nó, rõ chưa?”

“Được. Để tao gọi đám anh em.”

“Khoan đã. Tốt nhất là hành sự trong bí mật, chút nữa chuyển lời cho bọn họ cũng được. Nếu cả đám túm tụm lại đây thì có thể khiến hai người bọn họ nghi ngờ.” Long dặn dò.

“Ừ! Mày nói cũng có lý!”

“Còn nữa, sau này nếu có đứa con gái nào ở thế giới này thân với thằng Minh một chút cũng phải dứt khoát ngay, không cho nó đẻ trứng. Hiểu chưa?” Long ra vẻ nghiêm túc, thực chất là cậu đang cố gắng để không cười thành tiếng, sắp nội thương luôn rồi.

“Hiểu rồi!”

“Tốt!” Long mỉm cười. Đến nỗi chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp thì phải xem mấy người này làm được đến mức nào.

Nhưng khi đám đông tán đi, một thân ảnh mới bước đến tiếp cận cậu.

Nhìn thấy Nguyệt, Long vô thức đánh mắt sang nơi khác tránh né.

“A… cái đó. Mình phải quay lại thư viện đây.”

Thấy vậy, Nguyệt vội vàng bước lên, không tự chủ mà nắm lấy góc áo của cậu. Cô mấp máy môi, nhưng lại không biết nói gì, cô hành động chỉ là do bản năng không muốn để cậu đi.

Trải qua một đêm trằn trọc suy nghĩ, cô đã nhận ra một điều.

Long có thể không biết nhưng cậu vẫn luôn được bố cô xem như con rể mà bồi dưỡng, mẹ của cô ban đầu có phản đối nhưng dần dà cũng không nói gì thêm xem như ngầm đồng ý. Chỉ là hai người không can dự nhiều vào cuộc sống đời tư của cậu và để cậu đối đầu sóng gió mà lớn lên, mạnh mẽ và trưởng thành, đó mới là phẩm chất mà họ tìm kiếm ở người thừa kế.

Và, không can dự không đồng nghĩa với không biết. Nếu cậu có bạn gái, chắc chắn thái độ của hai người sẽ khác mà không phải như đêm trước buổi triệu hồi.

Vậy nên, cậu ta đã nói dối chuyện mình có người khác.

Bằng chứng là nếu là thật, long chỉ việc trực tiếp nói mình có người khác là được, không cần thiết viện một đống lý do như thế, như vậy không giống với Long mà cô biết.

Cho dù vẫn không hiểu lý do vì sao cậu lại viện cớ như có người khác, song Nguyệt lại khá chắc chắn về suy đoán này của mình.

Hơn nữa, cho dù cậu nói thật thì đã sao? Công chúa Amane nói đúng lắm, không có công bằng trong tình yêu và chiến tranh, cô ta nếu có thật thì cũng không ở đây, và lúc này là cơ hội của cô.

Hôm qua Long mặc dù nói là từ bỏ, nhưng đồng thời cũng thừa nhận là có tình cảm với cô.

Nguyệt đang trong độ tuổi thanh xuân và có người thầm thương, cô đương nhiên có hứng thú với tình yêu và cũng tự tìm hiểu, không phải đống súp gà độc hại trên mạng, là chân chính tìm hiểu.

Vậy nên, cô hiểu rằng khi khoảng cách giữa hai người là một trăm bước, cô không thể để Long chạy hết chín mươi chín bước được. Chẳng qua là trước đó, hai người còn mập mờ, ngại ngùng nói ra miệng, chậm chạp không bước đi.

Nhưng vào hôm qua cô đã biết, nếu Long cảm thấy cô quá xa, vậy cô xuất phát trước thì đã sao?

Là con gái, nhưng đôi khi chủ động một chút thì có sao đâu.

Long lúc này cũng đứng lại, không rời đi nữa.

Mãi một lúc, Nguyệt mới tìm ra được chủ đề:

“C-Cậu đang tính làm gì vậy? cậu không phải là kiểu người… ừm, làm chuyện như tung tin đồn như thế này.”

“Mình cần kéo sự chú ý của mọi người sang một hướng khác. Mình bây giờ rất yếu, không thể chống trả nếu bị bắt nạt. Cậu biết đấy, nhiều bạn trong lớp không thích sự hiện diện của mình.” Long đáp.

“A… ra là vậy sao?” Nguyệt gật đầu, ra vẻ đã hiểu.

“Thật ra… cậu cũng không cần phí tâm như thế.”

Vừa nói, Nguyệt vừa tiến lên một bước. Cúi đầu chôn mặt vào lưng cậu, cô nói:

“Nếu như chuyện đó xảy ra, cậu vẫn còn có mình mà.”

“Lúc vừa mới đến cậu đã nói, rằng dù chuyện gì xảy ra đi nữa thì cậu cũng sẽ không bỏ rơi mình mà, đúng không? Nhưng vì cái gì? Vì cái gì cậu lại không dựa vào mìnhi? M-Mình cũng có thể bảo vệ cậu mà.”

Âm thanh cô hiếm thấy trầm thấp, nghẹn ngào. Long thậm chí cảm nhận được lưng áo ươn ướt.

Long khe khẽ thở dài, nếu đổi góc nhìn thành Nguyệt mà nói thì cô không sai. Cô là người như vậy, dù cho trước nay vẫn là cậu giúp đỡ cô, song cậu cũng không nghi ngờ gì nếu cô đứng ra chắn trước mặt mình.

Chỉ là, có quá nhiều chuyện mà Nguyệt không biết, cũng không nên biết.

Với cậu, Nguyệt bây giờ thật sự quá non nớt. Cậu không thể giãi bày lòng mình với cô hay thừa nhận thần phận thật của mình. Thậm chí, chưa nói đến những chuyện đó, chỉ riêng việc cho cô biết rằng bọn họ - những Dũng giả phải chịu trách nhiệm cho tính mạng của mấy nghìn người đã là quá sức chịu đừng với cô lúc này.

Nghĩ nghĩ, cậu quyết định đổi một chủ đề khác.

“Để bảo vệ được ai đó cậu cần có sức mạnh. Với một pháp sư mà nói thì nó không trực tiếp như chiến binh mà thông qua sức mạnh phé… ma pháp. Vậy, cậu đã học đến đâu rồi?

Lúc nãy các cậu chỉ có ngồi yên một chỗ, lười biếng thế có sao không đó?”

“Đ-Đương nhiên không phải.” Nguyệt vội vàng phản bác.

“Đó là do bọn mình đang tập thao túng ma lực mà thôi, với mọi pháp sư đề bắt đầu như thế cả. Lúc nãy ông Oswald bảo chỉ cần chừng đó là đủ rồi. Tiếp theo sau đó bọn mình mới bắt đầu học ma pháp.” Nguyệt nói, trên mặt không khỏi lộ ra kích động.

Nghe vậy, Long khẽ nhíu mày.

-Khoan! Sao nhanh vậy mà đã ngừng tập thao túng ma lực rồi?

Vồn là cậu chỉ định chuyển chủ đề thôi, không ngờ lại có phát hiện khác.

Với một Pháp sư mà nói thì việc thao túng ma lực một cách thuần thục là vô cùng cần thiết. Không chỉ là để hiệu ma lực thất thoát khi chuyển hóa ma thuật không quá nhiều, mà còn là để phòng tránh những sự cố đáng tiếc vì ma lực trong cơ thể mất kiểm soát.

Đối với một người sở hữu lượng ma lực cao như Nguyệt, thì càng không cần phải nói nhiều. Việc nâng cao trình độ thao túng ma lực là vô cùng cấp thiết. Trừ phi có tài năng thiên bẩm, bằng không thì như thế cũng quá qua loa.

Long không nghi ngờ trình độ hack game của bạn học, song, chỉ một hai tiếng đồng hồ để tập thao túng ma lực vẫn là quá ít.

Nhưng thắc mắc thì thắc mắc, hiện giờ trong đầu Long hiện lên hình ảnh của một vài nạn nhân của việc mất kiểm soát ma lực. Nghĩ đến đây, cậu chồm tới nắm chặt vai Nguyệt, ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn cô, cậu mở miệng:

“Nguyệt, nghe lời mình. Cậu phải luyện tập thao túng ma lực nhiều hơn nghe chưa? Bất cứ khi nào rảnh, hãy luyện, mình khá chắc là nó không thừa đâu.”

“A? Nhưng ông Oswald bảo như thế đã là đủ rồi mà!” Nhìn thái độ nghiêm túc của Long, Nguyệt không khỏi hơi giật mình.

“Cứ nghe mình là được.” Long nói, lộ ra vẻ chân thật đáng tin.

Những ai sở hữu lượng ma lực lớn nếu không được kiểm soát thì sẽ để lại những hậu quả vô cùng nghiêm trọng, cậu không thể để cô bạn thuở nhỏ của mình phạm cái sai lầm chết người đó được. Cậu vô thức dồn thêm sức mạnh vào đôi tay Nguyệt.

“Á! Đau! Đau! Cậu bỏ tay ra đi đã.”

“Xin lỗi. Mình không cố ý.” Long giật mình thả tay ra khỏi vai của Nguyệt.

Đến lúc này cậu mới nhận ra là mình đã hơi quá. Lo lắng có phải đã để sức mạnh của mình thể hiện có vượt quá chỉ số giả không.

Nguyệt xoa vai, phồng má lên như một chú sóc:

“Đau lắm luôn ấy. Hừ!”

Chợt, cô cũng buông lỏng xuống, nhẹ lau khóe mắt, đôi môi khẽ mỉm cười.

“Tốt quá, cậu cuối cùng cũng đối mặt mình nói chuyện.”

“A… ừm!” Long vô thức gật đầu, lúng túng nghiêng đầu sang một bên.

Thấy vậy, nụ cười của Nguyệt đậm hơn.

“Nhìn dáng vẻ này của cậu, có vẻ như cậu giấu rất nhiều thứ mà không cho mình biết nhỉ?”

“Chuyện đó…” Long hơi do dự một chút nhưng cũng gật đầu.

Với người khác, cậu có thể sẽ nói dối mà không nháy mắt lấy một cái. Nhưng không hiểu vì sao, khi đối mặt với Nguyệt, cậu luôn vô thức đảo mắt đi. Có lẽ trong thâm tâm, cậu không muốn lừa gạt cô bạn thuở nhỏ đơn thuần này.

Không bất ngờ lắm, lần nào cũng bị cô nhìn ra.

“Mình sẽ chờ, chờ cho đến khi cậu tự mình nói cho mình biết.”

Giờ là lúc Nguyệt chuyển sang thế tấn công.

“Cậu chỉ cần nhớ, mình vẫn sẽ chờ đợi để lắng nghe.”

Nói rồi, cô nhân lúc Long còn đang ngây người, thoắt một cái lao tới, đặt một nụ hôn lên má cậu.

Xong rồi, Nguyệt ngượng quá, mặt đỏ lên như trái gấc, ôm mặt chạy biến đi, để lại Long vẫn đang ngẩn người.

Mãi một lúc sau, cậu mới vô thức sờ lên mà, vẻ mặt phức tạp khẽ lẩm bẩm:

“Cô gái nhỏ này… Cậu như vậy, sao mình…”

Long không nói hết câu, vì những từ cuối cùng giống như cũng không muốn thoát ra khỏi miệng.

Có vẻ như ngoài miệng cậu nói từ bỏ dứt khoát, nhưng dường như sâu trong nội tâm lại không nghĩ vậy.

***

Trong lúc người "bạn tốt" đang tán gẫu với Nguyệt, tin đồn hai người Minh và Tuyết đang cặp với nhau nhanh chóng được mọi người biết đến. Còn hai nhân vật chính trong tin đồn thì hồn nhiên không biết. Mà khi biết thì có lẽ đã muộn rồi. 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận