Arc 1: Thế Giới Mới (Remake)
Chương 03: Buổi chiều ngày hôm đó
0 Bình luận - Độ dài: 7,094 từ - Cập nhật:
Thực nghiệm thành công.
Long lặng lẽ thở phào một hơi.
Trên thực tế, cậu có nhiều hơn một cách để thực hiện điều tương tự, ví dụ như dùng phép Ảo ảnh để tạo ra một “Bảng trạng thái” giả ghi đè lên cái thật chẳng hạn.
Nhưng nếu làm như thế thì nguy cơ bại lộ cao hơn nhiều, chỉ cần hơi lanh mắt là có thể nhìn ra bất thường.
May thay, cậu đã không cần phải sử dụng đến kế hoạch B. Toàn bộ quá trình vừa rồi nhìn qua không khác với các bạn học khác chút nào, chắc hẳn không gây nghi ngờ gì.
Long từ tốn quay mặt về phía Takumi cùng đám bạn học, điềm tĩnh cất lời:
“Để cho chắc thôi, có lẽ nào cỗ máy dùng nhiều quá nên bị hỏng rồi chăng? Có thể là có một trục trặc nào đó khiến nó hiển thị sai các chỉ số chẳng hạn.”
Takumi sực tỉnh. Sau khi phản ứng lại ông ta không khỏi thở dài, nói với tông giọng ngập tràn thất vọng:
“Điều đó là không thể, cỗ máy này từ trước đến nay chưa bao giờ hiển thị sai kể cả sau khi nó giám định liên tục cho cả trăm người đi chăng nữa. Chắc chắn, đây chính là Bảng trạng thái của cậu.”
“Vậy sao?”
Dù rất điềm tĩnh, song ai cũng nghe ra được âm thanh kia chứa đầy thất vọng khi hi vọng nhỏ nhoi bị bóp tắt. Cậu thở dài một hơi:
“Hà! Quả nhiên, tôi vẫn khác với bọn họ.”
“Long.” Nguyệt run giọng, tính cất lời an ủi nhưng lại không biết nên nói gì. Nhìn khuôn mặt có thể đạt giải Oscar của Long, khó ai mà nghi ngờ cho được.
Nhưng mà, trong lớp này không phải ai cũng là bạn của Long.
Sau khi nghe thấy lời khẳng định của Takumi và phản ứng lại, nhiều người trong lớp cũng thay đổi cách nhìn ngay lập tức.
“Học giả sao? Do nó không đủ tiền mua sách đọc nên mới ra thiên chức này hả?” Một người trong đám bạn học lên tiếng mỉa mai. Có vẻ cậu ta không thích Long cho lắm.
“Hừ! Cái chỉ số gì như con creep. Mà cũng đúng thôi.” Một đứa con trai khác nhìn Long với nửa con mắt, cất giọng mỉa mai. “Đừng tưởng khoác lên mình bộ đồng phục đắt tiền liền thành có thể đổi đời, bản chất còn lâu mới thay đổi được, mày chưa bao giờ là một trong số tụi tao cả.”
“Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con sẽ đào thành động.” Một nữ sinh che miệng cười mỉa mai.
“Ồ ồ! Câu này hay đó Ngân!” Cả đám bắt đầu ủng hộ câu nói vừa rồi của cô gái kia.
“…”
Một đám bạn học trước giờ nhìn không vừa mắt Long bắt đầu lên tiếng mỉa mai. Giống như là lâu ngày bị đè nén, những lời lẽ mỉa mai đến từ đám con ông cháu cha liền nhanh chóng bộc phát mà không kiêng dè gì.
Nghe thấy những lời đó, Long cũng không cảm thấy quá bất ngờ. Cậu biết, bản thân ngay từ đầu đã không được mấy ai chào đón.
Cậu thậm chí đã từng bị bắt nạt, và lý do duy nhất mà chuyện đó dừng lại là sau nhiều lần thất bại, những kẻ đó đã nhận ra nắm đấm của cậu đủ cứng để tự vệ, chân cũng đủ nhanh để chạy trốn khi không tự mình giải quyết được.
Bây giờ, khi đã có chút sức mạnh, lại nghĩ rằng Long không thể lại phản kháng, không chạy nhanh bằng thì bọn họ cũng không thèm cố kỵ gì nữa mà xả hết ra những điều bất mãn đã tích tụ trong lòng bấy lâu.
Thế nhưng, khi Long định làm ra hành động tiếp theo thì bóng lưng bé nhỏ của một ai đó che trước mặt cậu. Cậu ngẩn người, nhìn cô gái bé nhỏ đang che trước mặt mình.
“Nói đủ chưa?” Nguyệt cất giọng. Không còn nét trẻ con tinh nghịch trước mặt Long, thay vào đó là gương mặt hung dữ cùng giọng nói chứa đầy vẻ tức giận, giống một chú mèo con đang xù lông.
“Có tý chỉ số là có thể lên mặt xem thường người khác hả?”
Ngân, cũng chính là cô gái vừa rồi nhập hội mỉa mai Long cười nhìn Nguyệt. “Làm gì gắt vậy Nguyệt? Tụi này đâu có nói sai, ham học hỏi nên được thiên chức Học giả rồi, còn đòi gì nữa? Đến cả thế giới này cũng thừa nhận sự ham học hỏi của cậu ta mà.”
“Chỉ là sau này, khi chúng ta phải chiến đấu với những con quái vật đáng sợ, chàng hoàng tử của cậu chỉ có thể ru rú trong phòng, để đọc sách. À mà quên mất, hắn làm gì mà là hoàng tử, hắn chỉ là một kẻ nghèo hèn được bố của cậu khoác lên bộ cánh lộng lẫy thôi, bên trong xương cốt vẫn không có gì thay đổi cả, vẫn là...”
“Ngân! Một vừa hai phải! Long dù thế nào cũng là thành viên lớp ta.” Minh cau mày, nghiêm giọng quát, ngắt lời cô khi sắp động đến từ mấu chốt.
Đồng thời, ánh mắt có phần lạnh đi của cậu lớp trưởng cũng thể hiện ý cảnh cáo rõ ràng.
Long hơi xúc động, đúng là trong lớp này cũng không phải mọi người là bạn, nhưng cũng không phải ai ai cũng là thù.
Chỉ là bây giờ cậu phải nhập tâm vào vai diễn của mình nên không .
“Long, cậu sao vậy? Cảm giác cậu bây giờ hơi lạ.” Minh nhẹ giọng hỏi.
Long cũng cảm thấy thái độ của mình chuyển biến như vậy đúng là có hơi nhanh, nhưng cậu cũng chuẩn bị sẵn lý do: “Không có gì. Chỉ là cảm thấy... đầu óc tốt lên, nghĩ thông thật nhiều chuyện mà thôi.”
Nguyệt vẫn một mực bảo vệ trước mặt Long, lạnh giọng: “Ngân, vừa phải thôi! Cho dù cậu ta có thế nào cũng không đến phiên cậu ý kiến ý cò.”
Long nhìn bóng lưng nhỏ bé trước mặt mình, trong lòng như ngổn ngang những cảm xúc phức tạp. Cậu cảm thấy ấm áp bởi giờ phút này Nguyệt vẫn sẵn sàng vươn tay giúp đỡ cậu. Nhưng đồng thời, sự tốt bụng đó của cô cũng khiến cậu cảm thấy vô cùng áy náy khi lừa gạt cô.
Nhưng tên đã lên dây không thể không bắn, cậu đã bắt đầu vở diễn này và nó vẫn phải được tiếp tục.
“Hừ!” Ngân nhìn Long bằng nửa con mắt. “Vậy cậu quay đầu thử xem, nhìn lại cậu ta đi. Có vẻ cậu ta đã biết viết hai chữ “bỏ cuộc” rồi đấy! Ha ha...”
“A!” Nguyệt sững sờ, từ từ ngoảnh mặt lại, thấy Long đang làm ra vẻ mặt mà cô chưa từng thấy bao giờ.
Nụ cười tự tin biến mất, vẻ lười biếng không thèm để ý cái nhìn của người khác không thấy tăm hơi.
“L-Long... Này...”
Nguyệt nhẹ giọng kêu, nhưng chẳng được đáp lại. Cậu ta đánh mắt đi chỗ khác, để trốn tránh cô? Hay là trốn tránh gì đó khác?
“Khụ khụ…”
Đột nhiên, một tiếng ho khan vang lên cắt ngang bầu không khí nặng nề, thu hút sự chú ý của cả bọn về một hướng khác. Mọi người đưa mắt nhìn về phía người đã phát ra tiếng ho đó. Là Takumi.
“Nếu mọi người đã xong thì mọi người cũng nên nghỉ ngơi chút đỉnh đi. Các hầu gái sẽ dẫn các vị đi, ta đã chuẩn bị phòng cho các vị rồi. Chiều nay, ta sẽ đích thân dẫn mọi người tham quan lâu đài để các vị làm quen. Đến ngày mai chúng ta mới tiến hành luyện tập, được không?”
“Tôi đồng ý!”
“Được, cảm ơn Ngài.” Minh đại diện cả lớp đồng ý với lời của Takumi.
Nguyệt cũng tươi cười gật đầu thỏa mãn, nụ cười cảu cô vẫn tươi tắn như vậy.
Chỉ là, nếu để ý kỹ một chút, ánh mắt cô lại không hoàn toàn vui như vậy. Bàn tay mà Nguyệt để trước ngực khẽ nắm lại, không biết cô đang nghĩ gì.
Nhận được sự đồng ý của các học sinh, Takumi vẫy tay, một nhóm mười người hầu gái xuất hiện rồi cúi đầu.
Một cô hầu như đại diện tiến lên phía trước tay hướng về phía cánh cửa ra vào căn phòng nói: “Mời các vị dũng giả đi lối này.”
Nói xong, cô ta dẫn đường đi trước, đám học sinh cũng đi theo sau.
****
Sau khi cả bọn đã đi khỏi, căn phòng giờ chỉ còn lại Takumi. Ông ta ngẩng đầu nhìn cỗ máy với vẻ suy tư. Sau một lúc, ông ta thở dài một hơi:
“Đáng kinh ngạc thật, nhất là tên Anh hùng đó.”
Nhớ lại Bảng trạng thái của Minh, ông ta không khỏi mỉm cười. Với tiềm năng như thế, nếu có thể lợi dụng thì có lẽ giấc mộng hắn ấp ủ bấy lâu có thể thành sự thật. Nghĩ tới viễn cảnh kia, khuôn mặt hắn méo mó thành một nụ cười dữ tợn.
Cánh cửa ra vào căn phòng lại một lần nữa mở ra, đứng đó là một người đàn ông lực lưỡng cao tận hai mét. Trông thì cứ như một vị tướng quân, nhưng lại khoác trên mình một bộ trang phục lộng lẫy lạ thường.
“Tới rồi hả, Takuma.”
Người này hẳn là đại hoàng tử. Tuy thật khó mà tưởng tượng hai người có thân hình tương đối như quốc vương và hoàng hậu lại có thể sinh ra một đứa con cao to vạm vỡ như thế, nhưng thông qua đôi mắt xanh lam và mái tóc vàng óng giống hệt với quốc vương và công chúa Amane, hẳn là không có nghi ngờ gì về quan hệ huyết thống giữa ba người.
Bước tới trước mặt Takumi, Takuma hỏi:
“Phụ hoàng, mọi chuyện đã xong sao? Đám người từ dị giới đó như thế nào?”
Takumi thở dài, vẫn còn khó tin nói:
“Đó chỉ là lũ trẻ vừa trưởng thành và trông không có vẻ gì là được huấn luyện cả, thế nhưng chỉ số của chúng lại cao một cách đáng kinh ngạc, nhất là tên Anh hùng.”
“Đương nhiên, trừ một kẻ có thiên chức “Học giả”.”
Như nghĩ đến điều gì, Takumi lại bổ sung: “Dù vậy, sự điềm tĩnh quá mức của nó cộng với quan hệ khá tốt với Anh hùng, trông không giống là một kẻ dễ dàng điều khiển.”
“Vậy chúng ta có cần...” Takuma đưa tay, làm động tác cắt cổ.
“Ngu xuẩn!” Takumi tức giận quát.
“Đừng động tí là đánh đánh giết giết. Hãy đi làm quen với chúng. Trước mắt, hãy tìm cách chia rẽ chúng, như vậy sẽ dễ dàng khống chế hơn.”
Takuma bị tiếng quát của Takumi làm sững người, dù có bất mãn nhưng lại không dám hó hé bất kì tiếng nào, chỉ có thể im lặng phục tùng mệnh lệnh của vua cha.
Takumi nhớ lại những người châm chọc Long ban nãy. “Chỉ cần nhớ, bọn chúng không đoàn kết.”
“V-Vâng!”
Sau đó, hai cha con lại nói vài thứ, rồi Takumi để Takuma xuống để chuẩn bị.
“Ài, đứa con trai ngu ngốc.”
Chờ cho thân ảnh của thằng con trai tứ chi phát triển của mình đi mất, Takumi nhìn cỗ máy, nói với người vẫn luôn đi sau lưng mình.
“Fergad, khanh nghĩ trẫm có nên để nó tiếp tục làm thái tử chỉ vì nó được sinh sớm không?”
“Trong lòng Bệ hạ đã có quyết định, hà tất hỏi thần.” Người đàn ông trầm mặc đi theo sau Takumi lên tiếng.
“Với lại, chỉ cần bệ hạ còn sống, ai làm thái tử cũng không khác gì.”
Takumi im lặng không đáp.
“Thôi…” Takumi thở dài một hơi. “Không bàn đến nó. Ngươi theo sát tên Học giả đó, nhớ kĩ đừng để nó biết những gì không nên biết.”
“Thần lấy toàn bộ những gì mình có để phục vụ bất cứ yêu cầu nào của Hoàng tộc Ishal.” Người đàn ông quỳ một gối, cung kính cúi đầu trước bóng lưng của Takumi.
“Khanh đi chuẩn bị đi.” Takumi thở dài, phất tay để hắn rời đi.
***
Theo sau nhóm hầu gái, cả lớp đang tiến đến những căn phòng được chuẩn bị sẵn cho mình. Ai nấy đều hiếu kỳ nhìn ngắm xung quanh, dù sao thì đa số mọi người đều là lần đầu tiên nhìn thấy một lâu đài thật sự, nhìn một chút cũng chả sao.
Tất cả, trừ một vài người.
Thấy Long đã bị tụt lại phía sau, Nguyệt cũng thả chậm bước chân để tới bên cạnh cậu. Cô cười hì hì nói: “Có cảm giác quen thuộc không? Đúng vậy đấy, tình cảnh hiện giờ rất giống với lúc cậu vừa vào học. Và cậu có nhớ chuyện gì đã diễn ra sau đó không?”
"Đúng vậy, lúc đầu không ai công nhận cậu là một phần của lớp cả. Mọi người đều xa lánh cậu, trừ mình. Nhưng rất nhanh sau đó cậu đã chiếm được sự công nhận và làm bạn với nhiều người khác mà, có nhớ không?”
Nguyệt bắt chước nụ cười gan góc của cậu, tiếp tục: “Cậu đã có thể làm được một lần thì có thể làm lại lần thứ hai. Đúng không? Huống chi bây giờ cũng không chỉ có mỗi mình mình, còn có Minh, Tuyết,... nữa.”
Càng nói, âm thanh của cô càng nhỏ dần, bởi vì người mà cô muốn nghe, từ đầu đến cuối đều trốn tránh, không hề nhìn thẳng vào cô.
Sau một hồi lâu, Long mới mở miệng:
“Được rồi, cậu không cần lừa mình nữa, càng không cần tự lừa dối chính mình. Chắc cậu phải rõ ràng chứ, mình và các cậu ở vào hai thế giới khác biệt, trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy.”
Nghe vậy, bước chân Nguyệt khựng lại, khóe mắt cô đỏ lên, cắn cắn môi, toàn thân khẽ run rẩy như sắp khóc. Chỉ là lần này, người vẫn luôn an ủi dỗ dành cô sẽ không lại là nơi đáng tin để cô dựa vào.
Bầu không khí lập tức trầm mặc, cả hai người không nói gì nữa.
Sau một chuyến đi thật ngắn nhưng cũng thật dài, cuối cùng cả nhóm cũng tới nơi ở đã được chuẩn bị. Các hầu gái phân mỗi người vào một phòng riêng.
Vì đang đi ở cuối nhóm, Long và Nguyệt được xếp vào hai phòng cuối cùng.
Lúc mở cửa bước vào, Long lặng lẽ tựa người vào cửa, trong lòng là vô vàn cảm xúc ngổn ngang.
Cậu khẽ thở ra một hơi thật dài.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, song nỗi đau khi thực sự buông bỏ vẫn không phải là thứ mà ta có thể quen, dù cho cậu có là...
“Ừm?”
Bất chợt, cậu cảm nhận được gì đó, cắt ngang mạch suy nghĩ. Vừa rồi, tuy rất yếu nhưng cũng đã đủ để cậu cảm nhận được một tia ma lực trên đầu.
Đôi mắt đen sâu thẳm của cậu hơi nheo lại.
Long cẩn thận cảm ứng kỹ hơn, lần theo đường đi của tia ma lực yếu ớt. Cuối cùng, đường đi của nó tạo thành một cấu trúc hình tròn với hoa văn phức tạp - một Ma pháp trận.
Cậu giả vờ nhìn quanh như để ngắm nghía căn phòng rồi theo đà nhìn lên. Hơi đối chiếu với Ma pháp trận vẽ ra trong đầu, Long phát hiện nó được ngụy trang rất kỹ bằng những chiếc đèn chùm cùng các hoa văn trang trí nên rất khó thấy được.
Với cậu còn như thế, những người khác càng không có gì để nói. Cho đến ngày hôm nay thì họ còn không biết ma thuật là có tồn tại, nếu không nói thì chắc không ai nghĩ trên đầu mình có một Ma pháp trận.
Kể cả Long cũng không ngoại lệ, cho đến mới nãy cậu cũng không biết rằng có tồn tại thứ gọi là Ma pháp này.
May thay, nó không khác lắm với một thứ tương tự mà cậu biết.
Mặc dù không biết Ma pháp là cái gì, nhưng hiện tượng ma lực vẫn là hiện tượng ma lực, nguyên lý cốt lõi vẫn là đem ma lực chuyển đổi sang các dạng khác phù hợp với mục đích của bản thân.
Trong lúc còn giả vờ ngắm nghía, sờ soạng các đồ vật trong phòng, Long tập trung phân tích ma lực mà Ma pháp trận kia rò rỉ ra. Kiểm tra xem các nguyên tố ma thuật cấu thành nó, chức năng, tác dụng của từng loại là như thế nào? Sau khi kiểm tra xong thì cậu có thể hiểu đại khái tác dụng của cái thứ kia.
Rất nhanh, cậu đã có kết luận.
-Giám sát?
-Cái này có hơi quá đáng rồi đó.
Bất cứ ai bình thường đều không muốn bản thân bị giám sát hai tư trên hai tư, đây là cái gọi là quyền riêng tư, không nên bị xâm phạm.
Căn phòng này cậu nhận được là hoàn toàn ngẫu nhiên. Vậy tức là mọi căn phòng được chuẩn bị cho cả bọn đều có cái này hết.
Mặt Long khẽ trầm xuống, trong lòng dấy lên tức giận. Vào “lần trước”, có lẽ đã có chuyện tương tự, chỉ là khi đó cậu không nhận ra.
Nếu như màn giới thiệu lúc trước mới chỉ là vô thưởng vô phạt thì lúc này, Ishal đã để lại một ấn tượng không mấy tốt đẹp cho cậu rồi.
-Quả nhiên, việc che giấu sức mạnh là chính xác. Quốc gia này có lẽ cũng không phải thứ tốt đẹp gì.
Điều đáng an ủi là sau khi kiểm tra, cậu phát hiện Takumi đã không quá đáng tới mức làm một cái trong nhà vệ sinh. Có vẻ chỉ một cái Ma pháp trận bên ngoài là đã đủ nên đã không tốn công ở đây.
Loay hoay một hồi, Long quyết định tạm gác lại chuyện này đã. Bây giờ nên tập trung vào chuyện trước mắt.
Nghĩ vậy , Long đánh mắt về phía kệ sách được đặt trong phòng, cậu lấy xuống những cuốn sách về địa lý và lịch sử chất thành đống.
Lúc nãy, mặc dù việc chọn thiên chức “học giả“ trong khi chưa biết nó có tồn tại hay không là một quyết định khá mạo hiểm, nhưng điều này hoàn toàn có thể giải thích bằng cách nói cậu là người từ thế giới khác, lạ một chút cũng có thể nói thông.
Long cũng cân nhắc qua việc tạo một Bảng trạng thái có chỉ số tương đương với những người khác để không gây chú ý, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thì cậu từ bỏ ý định này.
Một phần là cậu không muốn bị đưa đi huấn luyện trên danh nghĩa là “đồng đội của anh hùng”. Một phần khác....
-Lần này, mình phải vung kiếm về đúng hướng.
Cậu hiểu rõ một điều, đó là không biết rất đáng sợ. Cho dù muốn lên kế hoạch tương lai thì cũng nên có chút hiểu biết. Tuyệt đối không nên biến bản thân thành kẻ vô tri.
Giờ cậu đã biết mình còn chút ít thời gian, cậu phải tranh thủ bổ sung kiến thức mới được. Không thể cứ mơ mơ màng màng, hành động theo kiểu người ta nói gì tin nấy, làm việc một cách mù quáng, để rồi biến thành công cụ cho người ta lợi dụng khi nào không hay.
Ngón tay Long lướt qua từng cuốn, không ngừng lựa chọn những cuốn sách có thể hữu ích. Lại nói, cậu đang là một Học giả, dù là diễn kịch thì cũng phải diễn cho tròn vai chứ.
-Nhưng trước hết, để chắc chắn nơi này có phải là Agalas hay không thì…
Lật cuốn sách về địa lý ra, cậu lướt qua thật nhanh, cậu muốn một bức ảnh và phần chữ như bức tường kia hoàn toàn có thể bỏ qua.
Rất nhanh, một tấm bản đồ thế giới xa lạ đập vào mắt cậu. Đúng, xa lạ. tấm bản đồ trong sách hoàn toàn khác với trong trí nhớ của cậu.
“Quả nhiên là không phải sao?”
“Mà, cũng tốt.” Nghĩ đến điều gì, Long khẽ thì thào như vậy.
Đóng lại cuốn địa lý, đồng ý là nó hữu ích, nhưng tạm thời cậu không phải là ưu tiên hàng đầu của cậu.
Sau khi đặt lại chỗ cũ, Long lần nữa cắm mặt vào một cuốn sách khác, lịch sử của thế giới này cũng là điều cậu khá chú ý. Nhưng chỉ một lúc sau cậu lại nhíu mày.
-Mấy cuốn sách này quả nhiên không thể hoàn toàn tin tưởng được. Rất có thể mấy cuốn này là do Takumi cố ý đặt ở đây với mục đích làm lệch lạc suy nghĩ của những người bị triệu hồi. Để họ tin rằng con người là kẻ bị hại, chứ không phải là quỷ tộc hay các tộc khác.
-Sau cùng thì kẻ viết lịch sử là kẻ chiến thắng, sự thật là như thế nào thì ai dám chắc chứ?
Tuy những cuốn sách này hoàn toàn không đáng tin, thế nhưng cậu vẫn có thể biết được chút ít thông tin hữu ích. Ví dụ như bản đồ thế giới, biên giới các quốc gia, phong tục và một vài thứ khác. Vậy cũng tốt hơn là hoàn toàn không biết gì.
Dứt khoát vứt cái lo nghĩ ra sau đầu, Long một lần nữa tập trung vào cuốn sách trên tay. Chỉ một lúc sau, cậu đã xem qua ba bốn cuốn sách dày cộm. Đương nhiên, những gì thu được cũng đủ để khiến cậu thỏa mãn phần nào.
Vào lúc đang đọc dở một cuốn lịch sử sặc mùi lừa đảo thì cậu cảm nhận được có vài người đang tiến về đây. Điều này khiến Long căng cứng người, cậu không ngừng ngẫm nghĩ là mình có biểu hiện kỳ lạ hay không trong khi vẫn giữ bộ dáng trấn định như chưa phát giác ra được gì.
Nhưng trong lòng bàn tay đang úp xuống của Long, vài chiếc phi tiêu đột nhiên xuất hiện và trong trạng thái sẵn sàng.
***
Giống với Long, Minh cũng đã rất sớm tìm hiểu thế giới này thông qua những cuốn sách và cậu cũng thu được kha khá thông tin. Tuy nhiên, càng đọc thì cậu lại càng có một cảm giác kỳ lạ, nhưng sau khi ngẫm nghĩ mà không tìm ra nguyên nhân thì cậu cũng không để ý đến nữa mà tập trung bổ sung kiến thức.
Đang chuyên tâm với quyển sách trên tay, tiếng gõ cửa vang lên đã kéo Minh trở về hiện thực. Cậu hơi sửng sốt, trong lúc đang tự hỏi chuyện gì xảy ra thì một tiếng gọi truyền đến:
“Thưa ngài dũng giả, quốc vương Takumi cho tập hợp mọi người lại để giới thiệu lâu đài cho mọi người ạ. Mong ngài nhanh chóng chuẩn bị, tránh để cho quốc vương đợi lâu.”
Tiếng nói kia trùng khớp với giọng của người hầu gái đã dẫn cả bọn đến đây, Minh thở phào một hơi, nhìn lại thì đúng là đã đến chiều thật. Cậu đành bỏ cuốn sách xuống rồi bước ra mở cửa.
Tuy cậu vẫn muốn đọc tiếp nhưng vẫn nên đi xem là hơn. Dù gì thì nơi này cũng là nơi mà cả đám sẽ ở trong một khoảng thời gian nên cần phải tìm hiểu kĩ lưỡng.
Như đã hứa, Takumi dẫn cả lớp đi tham quan lâu đài. Nếu một ông vua không tiếc bỏ chút thời gian quý báu chỉ để đích thân dẫn đường cho ai đó thì đây chắc chắn là một vinh dự không nhỏ, nhưng có vẻ như là chỉ có một số ít người hiểu được ý nghĩa đích thực của hành động này. Minh là một trong số đó, nhưng cũng vì cậu hiểu, cậu lại càng cảm nhận sâu sắc trọng lượng của cái danh hiệu Anh hùng.
Vì lý do gia đình, Minh thường được tiếp xúc với những nhân vật quyền cao chức trọng nên cậu cũng tự nhận mình đã quen với cái áp lực vô hình này.
Nhưng có vẻ như cậu đã lầm, việc người lãnh đạo của một quốc gia đích thân làm người hướng dẫn khiến dạ dày cậu không khỏi quặn đau, cậu không nhớ mình đã phải lén lau mồ hôi bao nhiêu lần. Lúc cơn đau sắp đến giới hạn, một bàn tay rắn chắc vỗ nhẹ lên vai cậu.
“Thả lỏng một chút, đừng nghĩ nhiều quá.”
Minh quay đầu lại nhìn, ra là Long.
Nhìn cậu, Minh sững sờ đến ngây người. Lấy sự thông minh của Long, không lý nào lại không hiểu được cảm giác của cậu lúc này, dù cho hoàn cảnh xuất thân có khác nhau đi chăng nữa thì ít nhất từ biểu hiện của cậu Long cũng đã biết được tình huống của Minh. Ấy vậy mà Long còn vô tư bảo cậu không nên nghĩ nhiều là sao? Long có biết bao nhiêu suy nghĩ đang ứ đọng trong đầu cậu hay không?
Nhưng không chờ Minh mở miệng, Long lại lên tiếng:
“Tập làm quen dần đi. Đây là áp lực của cái danh Anh hùng, mà cái này chỉ mới là bắt đầu thôi. Sau này khi tiếng tăm lan xa thêm một chút thì cậu sẽ hiểu, nhiêu đây chẳng là gì cả.”
Nói xong, Long lại lẩn mình vào đám người, hạ thấp sự hiện diện của mình xuống, cố gắng ít gây chú ý nhất có thể.
Minh không khỏi thẫn thờ. Có hàng ngàn câu hỏi, vô vàn thắc mắc nổi lên trong đầu Minh. Nhưng thứ làm cậu sốc nhất có lẽ là…
-Ánh mắt đó…
Từ lúc bảng trạng thái cậu đã cảm thấy cậu bạn có gì đó rất lạ, từ một người hay cười, đôi lúc còn thả vài câu bông đùa trở thành một người trầm tính và ít lời.
Minh cũng biết sự thay đổi này không phải chỉ trong khoảng khắc. Sau khi hiện ra bảng trạng thái của mình, cậu đã quan sát những người khác trong lớp.
Giữa một rừng ngạc nhiên, ngưỡng mộ và ghen tỵ của các bạn học, Long lúc đó lại có một biểu cảm rất khác. Sau khi ngạc nhiên đi qua thì cậu ta lại trở nên trầm tư, đắm chìm vào suy nghĩ riêng của bản thân cậu ấy, để rồi như quyết định điều gì đó.
Kể từ khoảnh khắc đó, cậu ta thay đổi, đến mức cứ như thể là ai đó đã đánh tráo cậu với người khác vậy.
Minh rất hiếu kỳ, muốn hỏi, nhưng nghĩ lại thì Long chưa bao giờ là người sẽ chia sẻ bí mật hay khó khăn của bản thân cả. Cậu ta giữ lấy chúng và tự giải quyết một mình, chưa từng lên tiếng nhờ vả hay lợi dụng tình bạn để kiếm chác, chính vì vậy mà cậu ta trở thành một trong số ít người Minh thật sự coi là bạn.
Biết mình có hỏi cũng chẳng được đáp án, cậu trực tiếp không nghĩ nữa. Làm theo Long nói, không để ý đến nó nữa, tưởng tượng đứng trước mặt không phải là vị quốc vương của một đất nước mà là một ông cụ hướng dẫn viên tận tâm.
Đúng như những gì Long bảo, Minh nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cậu nhẹ thở ra một hơi, lấy lại lý trí của mình để đối đáp với Takumi.
Nhìn Takumi trông có vẻ hơi bất ngờ, chắc là vì cả bọn nắm bắt tình hình rất nhanh.
Minh liền giải thích một chút, nói cho ông ta biết về sự tồn tại của những văn hóa giải trí như trò chơi, anime,..
Chỉ thấy Takumi gật đầu lẩm bẩm “Ra vậy, ra vậy.” vài tiếng, rồi sau đó lại tiếp tục dẫn đường.
Sau khi tham quan hết một vòng, đặc biệt phải nhớ kỹ một vài nơi cần thiết như thư viện, sân tập, phòng ăn và một vài nơi không được phép vào.
Minh cũng không hỏi nhiều về những cấm khu đó, nơi này không cho vào thì không vào, đó là tốt nhất. Chỉ cần biết những gì mình nên biết, và đừng biết những gì mình không nên biết.
Tuy cậu cũng tò mò, nhưng cậu không phải là tên liều, ngốc nghếch đến mức đi tìm hiểu những gì quá sức với mình.
Thời gian thấm thoát trôi qua, lúc cả nhóm một lần nữa trở lại căn phòng ăn lúc trưa thì trời đã sập tối, cũng vừa đúng lúc để chuẩn bị cho bữa tối.
Thức ăn đã được bày biện sẵn chỉ chờ được thưởng thức. Với cái bụng đói meo vì cứ đi loanh quanh cả buổi nên Minh lẫn cả đám học sinh lao vào đánh chén.
Thức ăn phải nói là rất ngon, tuy nhiên vì sinh ra ở một đất nước có truyền thống lúa gạo nên việc thiếu cơm khiến cho cậu và nhiều người không khỏi thất vọng một chút.
Minh được sắp xếp ngồi cạnh bên cạnh Takumi, hai người nhìn như vui vẻ chuyện trò trong suốt bữa ăn. Chủ đề chủ yếu là về thế giới cũ của cả lớp.
Minh cũng trả lời qua loa lấy lệ, chỉ miêu tả đơn giản là ở đó không tồn tại ma pháp hay ma thú. Cậu không tiết lộ nền khoa học kỹ thuật, nói không chừng nó là lá bài tẩy trong tương lai.
Cậu biết rõ, tuy không hoàn chỉnh và sơ sài, nhưng những kiến thức hiện giờ đang có trong đầu đám học sinh là đủ để trở thành mỏ vàng vô tận cho Hoàng tộc Ishal. Nếu không cẩn thận, những thứ đó có thể sẽ khơi mào chiến tranh nhằm tranh giành những người được triệu hồi.
Hoặc cũng có thể Takumi sẽ triệu hồi thêm nữa để đạt được nhiều kiến thức hơn và hoàn chỉnh hơn. Tuy ông ta đã nói ma pháp xuyên qua các thế giới rất tốn kém và khó khăn nhưng ai biết điều đó đúng hay sai. Tất cả những gì họ gì biết đến nay đều chỉ là lời nói từ một phía.
Trải qua một ngày quan sát, Minh đoán được trình độ phát triển ở đây không khác mấy với châu Âu thế kỉ thứ mười, mười một. Chính vì vậy, cậu cũng miêu tả cho Takumi một Trái đất vào cùng thời. Trang phục của họ đẹp đơn giản là vì họ là con em quý tộc, riêng điều này cũng không hẳn là nói dối.
Trong lúc hai người nói, không có đứa bạn học nào nhảy ra phản bác hay khoe khoang về Trái Đất cả. Là con em của những người thành công và giàu có bậc nhất cả nước, ngạo mạn đương nhiên có, nhưng ở trong lớp này không có kẻ quá đần.
Đương nhiên, có một ngoại lệ.
“Tất cả các vị đều xuất thân không phú thì quyền? Thảo nào…”
“Không hẳn, có một người không phải.” Minh đáp, ánh mắt vô thức nhìn về phía Long.
Lúc này, trùng hợp là Long cũng đã ăn xong. Cậu buông xuống con dao và cây nĩa đang cầm trên tay rồi đứng dậy.
“Cậu ăn xong rồi sao? Nhanh vậy.” Nguyệt đang ngồi cạnh Long trố mắt ra. Cô nhớ rõ ràng là ít phút trước trước mặt họ là một núi thức ăn, cô còn tưởng là chúng sắp bị lãng phí nữa chứ.
“Cũng tạm.” Long đáp.
“Mình sẽ đi dạo một chút cho tiêu cơm, các cậu cứ tự nhiên, không cần để ý tới mình.”
Nhìn về phía bóng lưng Long đang rời khỏi phòng ăn, Minh lại tự hỏi. Rõ ràng vẫn là Long, nhưng không hiểu sao cậu lại có cảm giác bóng lưng kia là của một người khác, và cả ánh mắt kia nữa. Long nói rằng cậu ta đã nghĩ thông thật nhiều chuyện, chúng là gì? Trong vòng mười mấy phút chờ đến lượt bản thân được giám định, cậu ta đã có những suy nghĩ gì?
“Là cậu ta sao?” Takumi nhìn theo ánh mắt của Minh, hỏi.
“Đúng vậy, Long trước đây chỉ là người bình thường. Sau đó, một sự có xảy đến và bố mẹ cậu ấy mất sớm. Vốn dĩ cậu ta vốn không thể vào lớp học này, chúng tôi là người của hai thế giới. Song, cậu ta vô tình gặp và giúp đỡ Nguyệt, sau đó bố mẹ cô ấy đã giúp cậu ta vào học cũng lớp với con gái mình.” Minh khái quát câu chuyện giữa hai người.
“Nguyệt… à, là cô gái đó.” Là người đầu tiên giám định, Takumi vẫn có ấn tượng với cô.
“Vậy ra đó là lý do cậu ta nói rằng bản thân khác với mọi người.”
“Vâng, có lẽ vậy.” Minh không thể phản đối.
Nói đến đây, cậu lại nhớ đến những lời khó nghe của các bọn học khác khi đó, chúng không phải là không có cơ sở. Nhưng thứ cậu để ý hơn hết là lớp học đã bắt đầu có những vết rạn… không, lấy bản chất của lớp học này là được xây dựng trên mối quan hệ lợi ích ràng buộc của những người sau lưng, lớp từ đầu vốn đã không có thứ gọi là đoàn kết.
Nhưng, một buổi chiều đi qua cậu cũng phản ứng lại rồi, nơi này là thế giới khác, họ không có người quen, không có các bậc cha chú có cùng huyết thống làm chỗ dựa, họ chỉ có thể dựa vào nhau.
Đến nỗi Takumi? Ishal? Những ai không cùng huyết thống, đều là người ngoài. Những bạn học khác chí ít là cùng nhìn mặt nhau mà lớn lên.
Khẽ lắc đầu để xua đi những suy nghĩ đang cuồn cuộn trong đầu, Minh gắng gượng hướng sự chú ý của mình trở lại dĩa thức ăn trước mặt và cố gắng lấp đầy những chỗ trống còn lại trong dạ dày, nhưng kỳ lạ là không hiểu sao, chúng không còn ngon như lúc đầu cậu ăn chúng.
Bỗng dưng, trước cửa lại xuất hiện một bóng người, đáng ra hắn nên ở đây từ sớm, nhưng mãi đến giờ mới xuất hiện.
“Takuma.”
Minh khẽ thì thầm tên của kẻ đang hướng tới đây. Cậu đã gặp hắn vào buổi chiều khi hắn đang huấn luyện cho các hiệp sĩ. Ấn tượng của cậu khi đó là một tên chỉ có cơ bắp và bản tính ngạo mạn là phát triển.
Ngửi thấy mùi mồ hôi từ trên người Takuma truyền tới, Minh hơi nhíu mày, không tự giác nghiêng người ra sau một chút. Hắn ta không vệ sinh một chút sao? Cậu tự hỏi. Loại người vừa ngu ngốc vừa kiêu ngạo này, tránh xa được bao nhiêu thì phải tránh bấy nhiêu.
“Takuma, con tới muộn.”
Ở một bên, Takumi lên tiếng đồng thời ra hiệu cho cô hầu gái phía sau. Hiểu ý, cô hầu tiến lên kéo một chiếc ghế ra để Takuma ngồi xuống.
“Thưa cha, con quên mất thời gian. Đám hiệp sĩ càng ngày càng vô dụng, con phải huấn luyện bọn hắn thật kỹ lưỡng nên khi nhận ra đã tối rồi.”
Hình như vì Takumi tỏ vẻ khá chịu, Takuma ngay lập tức cúi người đáp.
-Hở? Có vẻ như cho dù có kiêu ngạo cách mấy, Takuma vẫn phải sợ cha hắn. Nhỉ? Minh thầm nghĩ, giờ thì cậu càng muốn rời khỏi đây hơn.
“Hử? Anh hùng, cậu cứ dùng bữa tiếp đi. Không cần để ý đến tôi đâu.” Thấy Minh còn đang đứng, Takuma cười cười lên tiếng, bộ dáng rất ôn hòa.
-Không chỉ ngu ngốc mà khả năng diễn kịch cũng tệ nốt. Minh nghĩ thầm. Bằng mắt nhìn của một người sinh ra trong giới thượng lưu, sao cậu không nhận ra được nụ cười méo mó kia giả tạo đến mức nào.
Cậu chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra, cái thái độ này là đang cố lấy lòng cậu. Là chủ ý của Takumi sao?
“À… Ừ, tôi ổn. Anh vất vả rồi.” Minh cũng nở nụ cười đáp lại. Nhưng trái với Takuma, nụ cười của cậu rất thật. Thật đến nỗi khó ai phát hiện ra sự khó chịu trong đó.
“Ha ha ha… Nhiêu đây chẳng là gì đâu, nhớ lúc trước…”
Takuma cười to, rồi luyên thuyên trên trời dưới đất. Minh chỉ đành kiên nhẫn mà nghe. Lúc này, cậu bỗng ao ước được như Long, không phải nghe giọng nói đáng ghét này lải nhải bên tai.
***
Trong lúc Minh đang ứng phó với hai cha con, Nguyệt bên này lại trầm mặc lạ thường. Cô nhìn về dĩa thức ăn trước mặt nhưng không có vẻ gì là đang chú ý tới nó cả, chỉ vô thức động dao nĩa trong tay.
“Nếu cô tiếp tục, miếng bít tết đó sẽ bị cắt thành thịt vụn mất.”
Bỗng dưng, một âm thanh dịu dàng vang lên ở bên cạnh.
Nguyệt như giật mình khỏi cơn mê. Ngoảnh mặt nhìn lại đã thấy Amane mỉm cười đứng đó, chỉ tay vào chỗ ngồi mà Long đã để lại.
“Tôi ngồi ở đây được chứ?”
“A… C-Cứ tự nhiên.” Nguyệt vội đáp.
Amane mỉm cười, ngồi xuống, mọi cử chỉ đều vô cùng tao nhã như khẳng định cô là một nàng công chúa.
Trong lúc Nguyệt còn thắc mắc cô tới đây làm gì, Amane đã cất lời:
“Cô thích cậu ta, cái anh chàng vừa mới rời đi đó. Ừm… là Long đúng không?”
“A… Ài… C-Cái đó…”
Bị nói trúng tim đen, Nguyệt giật thót. Không ngờ tới cô công chúa lại nói đến chuyện này, lại còn trực tiếp như vậy, trong nhất thời cô không biết đáp lại như thế nào.
“Ha ha…” Amane khẽ cười, không nhanh không chậm nhận lấy ly rượu từ người hầu, đưa lên môi nhấp nhẹ.
“Không cần ngạc nhiên như thế, cảm xúc của cô đều viết hết lên trên mặt cả rồi. Đừng nói tôi cũng là con gái, tin chắc rằng anh chàng đó chỉ cần tinh tế một chút là cũng đọc được.”
Lúc đầu Nguyệt rất kinh ngạc, cũng hơi nghi hoặc bản thân biểu hiện có rõ ràng như vậy sao? Đúng là bố mẹ thường nói cô không biết che giấu cảm xúc, nhưng mà… Khi nghe Amane nhắc tới Long, ánh mắt cô lại ảm đạm xuống.
Nếu cậu ấy đã nhận ra, vậy thì vì sao?
“Có muốn tôi giúp một tay không?”
Nghe vậy, sự chú ý của Nguyệt lần nữa bị kéo trở lại. Cô nhìn cô công chúa trước mặt thật lâu, nhưng vẻ mặt ưu nhã đó khiến cô không thể nhìn ra điều gì, chỉ là có vẻ như cô ấy nghiêm túc muốn giúp. Thế là Nguyệt hơi do dự hỏi:
“Tại sao… cô lại muốn giúp tôi?”
Amane đặt ly rượu xuống, mỉm cười nói.
“Bởi vì cô rất xinh đẹp, khi cười lên hạnh phúc chắc hẳn sẽ còn đẹp hơn nhiều. Đương nhiên, một phần cũng là hiếu kỳ câu chuyện của hai người. Cô có sẵn lòng kể cho tôi nghe không?”
“Có thể là có thể, nhưng mà…” Nguyệt hơi do dự. “Cô định giúp tôi bằng cách nào?”
“Trước tiên, phải biết được nguyên nhân tại sao dù đã nhận ra, song anh ta lại không tiến tới, thậm chí lui bước, từ đó mới có thể lên kế hoạch xử lý được.”
Amane hồi tưởng lại bộ dáng của Long, nói:
“Anh chàng đó trông có vẻ có rất nhiều thứ vướng bận trong lòng, có lẽ một vài trong chúng chính là lý do. Có nhiều khi, con người khi có tâm sự lại không thể hiện ra cho những người thân yêu, lại dễ dàng chia sẻ với người lạ hơn.”
Dừng một chút, cô lấy ra một tấm mề đay, trên đó có khắc một ma pháp trận:
“Chút nữa tôi sẽ vờ chạm mặt và bắt chuyện với anh ta. Chỉ là tôi dù sao cũng là người ngoài, có thể sẽ không hiểu hết ý nghĩa của những lời anh chàng đó nói. Cô dùng thứ này để ẩn thân, một bên lắng nghe.”
“C-Chuyện này…” Nguyệt hơi do dự, nhưng rồi nghĩ đến bóng lưng lạnh lùng của Long, cô quả quyết nhận lấy.
Thấy vậy, Amane gật đầu.
“Vấn đề bây giờ là ma cụ đó chỉ có thể kích hoạt bằng ma lực của người tương thích với hệ Bóng tối. Cô có thể nhờ một người bạn đáng tin của cô trợ giúp, nhưng nếu không có ai thì tôi sẽ tìm cho thuộc hạ.”
“K-Không cần, tôi có.”
Nói rồi, Nguyệt nhìn về một nơi cách đó không xa. Tuyết ngồi đó, ánh mắt thi thoảng đảo quanh, thời khắc chú ý đám người, phòng ngừa ai đó trong lớp đột nhiên lên cơn cái gì, nói toạc ra sự thật về Trái đất coi như xong.
“Cô ấy, là người bạn thân nhất của tôi.”


0 Bình luận