Arc 1: Thế Giới Mới (Remake)
Chương 04: Những câu chuyện cổ tích
0 Bình luận - Độ dài: 4,775 từ - Cập nhật:
Long rảo bước trên vườn hoa của lâu đài, bộ dáng thong thả như thật sự đang đi dạo sau bữa ăn vậy.
Mặc dù ở đã là cuối xuân, nhưng những bông hoa vẫn nở rộ. Những giọt sương đêm vương vấn trên cánh hoa long lanh dưới ánh trăng tạo nên một khung cảnh đẹp như tranh.
Long hít vào một hơi, hương hoa nhè nhẹ cũng theo đó tràn vào trong phổi làm cậu có một cảm giác thật thư thái.
Đương nhiên, cậu không đơn thuần chỉ là “đi dạo”.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện từng luồng ma lực đang hướng về chỗ cậu chạy tới, tràn vào cơ thể trống rỗng của cậu, cấp tốc bị hấp thu.
Một buổi chiều, Long đã thu thập được vài thông tin cơ bản của “đồng loại”, cũng là đối tượng nguy hiểm nhất. Alex là đoàn trưởng kỵ sĩ đoàn, làm nhiệm vụ chủ yếu là bảo vệ nhà vua và hoàng tộc. Ngoài ra thì ông ta đôi khi còn huấn luyện cho binh lính, nhưng cũng không thường xuyên.
Như vậy, Long chỉ cần tránh mặt Takumi và ít bén mảng đến sân huấn luyện là có thể giảm xuống đáng kể cơ hội chạm mặt, từ đó xác xuất bị phát hiện cũng hạ xuống thật thấp. Cho dù có vô tình gặp mặt, miễn là Alex không dùng “đôi mắt” soi xét thật kỹ thì cậu cũng có tự tin che giấu được.
Những gì sau đó là bài kiểm tra khả năng che giấu và kỹ năng diễn xuất của cậu, điều mà cậu rất giỏi.
Chính vì nỗi lo đã nhỏ đi rất nhiều, bây giờ là lúc Long thả cửa để cơ thể hấp thu ma lực, từ từ lấp đầy bể ma lực khổng lồ mà cậu đã để nó cạn khô bấy lâu.
Long cảm nhận cảm giác cơ thể nhẹ nhõm đã lâu không thấy, thoải mái mà thở ra một hơi, hơi nước dưới cái lạnh của màn đêm trở thành làn khói mờ mờ. Chỉ là nó không kéo dài lâu, lý trí thôi thúc cậu sắp xếp lại tình báo mới kiếm được.
Từ lúc vừa được triệu hồi đến cậu đã để ý rồi. Tuy nhìn thì không có gì, nhưng nếu hiểu biết về ma lực một chút thì đã có thể dễ dàng cảm nhận được sự hiện hữu của một cái kết giới cực lớn đang bao phủ toàn lâu đài, ngoài việc mắt thường không thể nhìn thấy ra thì nó hoàn toàn không có ý định che giấu.
Vừa rồi Long có thăm dò qua, nó không phải kết giới bình thường mà là một kết giới không gian, làm cho không gian bên trong lâu đài gần như ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Vì thế nên việc dịch chuyển từ trong ra hay từ ngoài vào là một điều cực kỳ khó.
Dịch chuyển là việc tạo ra một “cổng” hoặc “đường hầm” không gian kết nối hai điểm cách xa nhau rồi đi qua nó, rút ngắn vô số lần quãng đường cần di chuyển. Chỉ là thường độ dài của “đường hầm” có thể xấp xỉ bằng không nên quá trình đi qua nó cũng gần như không tốn thời gian, có thể coi là “tức thời”.
Kết giới không gian thì giống như tấm chắn cắt ngang qua không gian và khiến cho việc liên kết giữa hai điểm thất bại.
Đương nhiên, nếu đủ mạnh thì có thể cưỡng ép đột phá. Song, đây là kết giới của một trong tam đại cường quốc, nó chắc chắn sẽ là một chuyện vô cùng tốn sức, đến nỗi cậu ở thời kỳ đỉnh cao cũng sẽ không làm trừ phi không còn lựa chọn nào khác. Còn cậu hiện tại? Vẫn là mơ đi.
Đây cũng là một trong số những lý do mà Long muốn tranh thủ đi tìm hiểu về kết giới này, không ai muốn trở thành rùa trong hũ chim trong lồng cả.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cậu dự tính đục một lỗ trên kết giới, một cái lỗ chỉ mình cậu biết làm đường chạy trốn khi có chuyện.
Nếu cho cậu thời gian để phân tích kết cấu ma lực, từ đó sáng tạo ra cách thì cũng được thôi, nhưng việc này cũng cực kỳ tốn sức lực và thời gian, cậu cũng không muốn bị nghi ngờ khi suốt ngày lảng vảng ở gần kết giới. Thay vào đó, đi lấy “đáp án” có sẵn rồi “sao chép” chẳng phải thoải mái hơn nhiều hay sao.
Lâu đài cũng đâu có hoàn toàn tách biệt, những lối ra vào thực chất là những cái lỗ trên kết giới sẽ được mở ra đóng lại bằng ma cụ được người điều khiển khi có người vật ra vào, cậu chỉ cần tìm cách lấy được một cái, sao chép nó là được.
Đang lúc cậu đang nghĩ cách làm sao để lộng tới một cái, một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện trước mắt cậu.
“Xin chào.” Công chúa Amane mỉm cười, khó nhận ra khẽ thở phào một hơi.
“Thật may quá. Các Dũng giả khác đã dùng bữa xong và về phòng một lúc rồi, nếu ngài không quay lại nữa thì tôi sẽ phải gọi người đi tìm ngài mất.”
Ánh mắt Long lướt qua một cây cột ở tòa nhà phía sau cô, trong lúc nhất thời không hiểu vì sao một nàng công chúa lại đặc biệt chờ cậu, lại còn mang theo Nguyệt và Tuyết.
-Trước tiên cần thăm dò mục đích một chút.
Nghĩ vậy, cậu khẽ mỉm cười, đáp: “Làm phiền công chúa rồi. Thực ra công chúa điện hạ không cần làm đến mức như vậy, khả năng định hướng của tôi vẫn rất tốt, sẽ không bị lạc. Chỉ là quanh cảnh về đêm ở đây đẹp quá, làm tôi nán lại một chút mà thôi.”
“Còn có, công chúa không cần trang trọng với tôi như thế đâu. Suy cho cùng thì so sánh với những người khác – những Dũng giả thực sự thì tôi giống là một người ngoài vô tình bị kéo theo hơn. Thú thực, ngoài việc lãng phí lương thực, tôi không biết mình có thể làm gì cả.”
Nghe vậy, Amane quả quyết lắc đầu, ánh mắt đầy nghiêm túc: “Trí thông minh của ngài rất cao, có rất nhiều chuyện cần tới trí tuệ. Chỉ cần cố gắng, ngài cũng có thể tạo ra những đóng góp to lớn không thua với các Dũng giả khác.”
Nghe vậy, Long chỉ cười cười lắc đầu, không phản bác, nhưng càng không đồng tình. Thoạt nhìn cứ như vì địa vị của nàng mà nhún nhường hơn là xuất phát từ đáy lòng.
“Cho dù như ngài nói như thế, việc triệu hồi lầm ngài đến một phần cũng là lỗi ở chúng tôi, chúng tôi có trách nhiệm đảm bảo cho ngài.”
Nghe vậy, ánh mắt Long lóe lên vẻ ngạc nhiên, bởi vì cậu nhận ra lời của cô không phải giống làm bộ, nhằm lấy lòng những người khác mà thể hiện thiện ý.
Nhưng, cậu cũng biết hoàng tộc là những kẻ có khả năng diễn xuất siêu hạng, thậm chí có thể đánh lừa cả những đôi mắt tinh tường nhất. Thế là cậu thở ra một hơi, đổi chủ đề:
“Được rồi, gác chuyện đó qua một bên. Hiện tại, tôi càng tò mò hơn là vì lý do gì mà công chúa điện hạ lại đặc biệt ở đây chờ tôi.”
“N-Ngài… Sao ngài biết?”
Có vẻ bị bất ngờ, Công chúa Amane cũng phải sửng sốt một lúc.
“Tối nay không có nhiều sương, nhưng tóc của công chúa lại rất ẩm ướt, phần đất dưới chân người cũng khô ráo hơn những nơi khác rõ ràng, không ở đó nửa tiếng thì không tạo được hiệu ứng như vậy.” Long bình tĩnh đáp.
Amane thì ngẩn người ra, mãi một lúc mới phản ứng lại.
“Ngài Long quả thật là người vô cùng sắc sảo đâu.
Ài, được rồi, là tôi tò mò về chuyện của ngài và cô gái tên là Nguyệt rồi. Tôi đã chú ý từ lúc mọi người vừa được triệu hồi, ngài ôm cô ấy vào lòng để bảo vệ, sau đó hai người còn thường nói chuyện với nhau nữa.
Chính vì vậy tôi mới càng không hiểu, lấy sự sắc sảo đó của ngài, hẳn là phải nhận ra rồi chứ? Tâm ý của cô ấy… và cả của bản thân ngài.”
Nghe vậy, Long hiểu lý do mà nàng công chúa ở rồi. Thì ra là thay mặt Nguyệt đi tìm hiểu ý nghĩ của cậu. Cũng không biết là do cô bạn kia tìm tới vẫn là nàng công chúa này chủ động đứng ra nữa.
-Cũng tốt, có vài lời không tiện nói trước mặt Nguyệt. Nếu cô ấy cũng đang nghe, vậy thì nhân cơ hội này…
“Điện hạ nói đúng. Không phải là không nhận ra, mà là do tôi không dám đến gần hơn.”
“A?” Thấy cậu thẳng thắn thừa nhận như vậy, Amane không khỏi hơi sửng sốt.
Những đồng thời, cô lại càng tò mò hơn.
“Không phải là không yêu thương, mà là bởi sợ làm tổn thương. Bởi vì, ngoài yêu ra, tôi dường như không thể cho cô ấy bất cứ điều gì nữa cả.”
Lời nói của cậu nhẹ tênh, tựa như một cơn gió thoảng, nhưng chất chứa trong đó là bao nhiêu trọng lượng, chắc chỉ có mình cậu biết.
“Tôi ấy à, chỉ là một người bình thường, thậm chí còn là trẻ mồ côi. Vì vậy mà không có đường do cha mẹ trải sẵn, chỉ có thể tự mình từng bước lần mò mà đi. Tôi hiện tại mới miễn cưỡng có thể tự lo cho bản thân mà thôi.”
Long có học bổng, nhưng nó cùng với lãi suất từ tiền tiết kiệm chỉ miễn cưỡng đủ để nuôi sống cậu. Cậu phải ra ngoài, phải kiếm sống.
Thật sự tưởng rằng cậu sau khi vào lớp chỉ học tập những kiến thức được giảng sao? Sai, sai hoàn toàn. Nếu thật sự cậu ngu như vậy, chỉ biết cắm mặt vào sách thì mãi mãi chỉ là vệ sĩ của Nguyệt mà thôi.
Ba năm, nghe các bạn học nói chuyện, nhìn cách họ giao tiếp, Long học được cách mà những người giàu có tư duy, cách đầu tư, cách kiếm tiền,… Cho dù chỉ là một chút da lông, chưa phải là bản lĩnh thực sự thì cũng đã là quá đủ.
Nhưng mãi đến năm cuối cấp, cậu mới đủ mười tám tuổi để làm những giao dịch hợp pháp, có thể đầu tư, có thể kiếm tiền.
Nghe các bạn học nói chuyện, thảo luận, Long biết được khi nào thị trường sẽ biến động, cái gì sắp tăng, cái gì sắp rớt giá, cái nào có giá trị, cái nào không nên mua,…
Và biết gì không? Với hàng đống thông tin hữu ích như vậy, ngắn ngủi mấy tháng, cậu đã kiếm lời được mấy trăm triệu, khoản tiền mà người bình thường có khi mấy cả mấy chục năm tích góp được.
Nói nhẹ nhàng, nhưng trong đó có bao nhiêu gian khó, chừng nào mệt nhọc, bao nhiêu lần suýt trắng tay. Đừng quên cậu chỉ mới vào xã hội, không hậu thuẫn, không quan hệ, va vấp là tất nhiên, ngươi lừa ta gạt là chuyện thường ngày. Long phải rất cố gắng rất cố gắng mới kiếm được chừng đó.
Nhưng càng kiếm được nhiều, Long mới càng hiểu, bản thân chẳng qua là đầu cơ trục lợi, ăn chút cơm thừa canh cặn mà thôi. Số tiền đó với Nguyệt lại không đáng kể chút nào.
“Cô ấy giống như tên, đẹp như vầng trăng kia vậy, tỏa sáng lấp lánh dưới bầu trời. Điều đó càng khiến tôi không muốn cô ấy vì tôi mà phải buồn lòng, không muốn đôi mắt trong veo đó phải nhuốm màu thất vọng.”
“Tôi đã dành thời gian suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng đi đến một kết luận. Yêu một người, đâu chỉ là muốn nắm tay, mà còn là chia sẻ sự bình yên. Nếu không thể khiến cô ấy thấy an toàn, vậy tôi thà từ bỏ. Có thể sẽ khiến cô ấy tổn thương, nhưng nó sẽ lành lại sớm thôi.”
Đấy là về phần cậu, phía Nguyệt cũng có một thứ khiến khoảng cách của họ càng xa.
“Công chúa có biết, địa vị của Nguyệt khi ở thế giới của chúng tôi là như thế nào không? Để mà hình dung, nó không khác với công chúa điện hạ người bao nhiêu đâu.” Long nói, âm thanh điềm tĩnh, như là trần thuật một sự thật.
“A… Như vậy sao?” Cái này Amane đúng là không biết.
Nhưng nghĩ lại, cả đám đã nói bọn họ ngoại trừ Long là con ông cháu cha, thái độ của mọi người lúc cô nàng bảo vệ Long cũng đủ tôn trọng, chí ít thì lúc cô lên tiếng thì hầu hết những người vừa mới cười nói đều im bặt, chỉ còn Ngân là vẫn cứng cựa nói tiếp thôi. Điều đó gián tiếp khẳng định vị thế của cô nàng trong lớp.
Không phải lớp trưởng, lớp phó, chỉ là sau lưng cô là tập đoàn lớn nhất cả nước - Thiên thanh. Khắp cả nước, trong thế hệ trẻ tuổi có thể so sánh với cô chỉ vỏn vẹn vài người mà thôi.
“Mà tôi, chỉ là một người bình thường, giống như những dân chúng đầy bên ngoài kia. Nếu không phải nhờ bố mẹ cô ấy, chúng tôi chắc còn chẳng có cơ hội gặp mặt lần thứ hai.”
Thở dài một hơi, Long nói tiếp:
“Trong những câu chuyện cổ tích, khi một chàng hoàng tử muốn cưới một cô gái thường dân, điều đó rất dễ dàng. Nhưng khi đổi vị trí cho nhau, một chàng trai bình thường, không có địa vị, chẳng có tiền tài, muốn cưới một công chúa, vậy chàng trai đó… phải giết rồng? Hay là đánh bại ma vương đây?”
Nghe thấy những lời đó, Amane, Nguyệt cùng Tuyết đồng loạt sững sờ. Một cơn cuồng phong quét ngang qua tâm trí, chỉ để lại hỗn độn ngổn ngang.
Amane mấp máy môi, nhưng lại không biết phải nói gì. Hơn ai hết, cô biết để không bị biến thành công cụ chính trị, không bị gả đi cho người khác, cô đã phải bỏ ra bao nhiêu mồ hôi công sức.
Một chàng hoàng tử chỉ cần đủ bản lĩnh, chứng minh rằng không cần đến hôn nhân chính trị cũng có thể đạt được thành tựu, thậm chí thủ đoạn đến mức có thể độc đoán, duy trì sự thống trị và quyền lực tuyệt đối thì kết hôn với ai thì cũng chẳng ai có ý kiến, thậm chí còn được âm thúc đẩy vì đã cho họ nhìn thấy một điểm yếu.
Còn công chúa? Bọn họ có mấy ai được quyền chọn. Kết hôn với một thường dân? Không thể nào.
Long chợt nhớ lại những năm tháng khi ở trái đất.
Trước đó, cậu chưa bao giờ tìm hiểu xem tập đoàn Thiên thanh là như thế nào, giá trị bao nhiêu, sợ rằng điều đó sẽ khiến cậu bốc lên suy nghĩ khác, làm ô uế tình cảm giữa hai người.
Khi kiếm được tiền rồi, lần đầu tiên cậu chủ động đi tìm hiểu, để rồi hiểu thế nào là tuyệt vọng.
Có lẽ, nếu như cậu còn là một chàng trai ngây ngô, chưa bị xã hội đánh đập, nhiệt huyết tuổi trẻ rực cháy thì cậu còn có thể động viên bản thân hãy gồng mình, tiếp tục leo lên mà không bị những suy nghĩ khác làm phiền.
Nhưng không, cậu lý trí, trưởng thành trước tuổi nhiều lắm, chuyện tình cảm không thể khiến cậu mờ mắt mà ảo tưởng hão huyền. Chính vì vậy cậu mới hiểu con đường này sẽ gian nan cỡ nào.
Mỗi một lần thời đại thay đổi, cơ hội lại càng nhiều, sau đó sẽ rơi vào tình trạng bão hòa. Hai mươi năm trước, không dám nói nỗ lực một chút là sẽ thành công, nhưng chí ít là dễ dàng hơn hiện tại nhiều. Hiện nay cơ hội càng lúc càng ít, khởi nghiệp càng lúc càng khó khăn, khả năng thất bại càng lúc càng lớn, thất nghiệp càng lúc càng nhiều.
Vậy nên, vấn đề của Nguyệt không phải là vì cô ấy chưa đủ tốt, mà là vì cô ấy quá cao, quá xa.
Nhưng đó cũng không phải là điều khiến Long lo sợ.
“Tôi không sợ mấy con rồng, cũng không sợ cái gì ma vương.”
Long không sợ khổ, không sợ mệt. Cơ hội có thể ít, có thể mong manh, nhưng cho dù như vậy, cậu vẫn sẽ cố bám lấy, vẫn sẽ nỗ lực, vẫn sẽ cố gắng. Xa đi nữa, miễn là còn tiến lên, sớm muộn cũng sẽ có ngày tới.
Chỉ là… có một vấn đề.
“Tôi chỉ sợ duy nhất một thứ, một thứ thôi.”
Nếu không phải là những khó khăn giông bão, vậy thì thứ gì mới có thể ngăn cản cậu, làm cậu sợ hãi đến mức tuyệt vọng như thế?
Có một thứ, một thứ mà người ta hay quên đi.
Long ngửa đầu lên trời, chầm chậm phun ra hai chữ:
“Thời gian.”
“Kết truyện của những câu chuyện cổ tích thường rất đẹp, nhưng nghĩ kỹ một chút, từ một người bình thường đến một dũng sĩ có sức mạnh diệt rồng phải mất bao lâu để rèn luyện? Năm năm, mười năm, vẫn là hai mươi năm? Qua lâu như vậy, cô công chúa đó có đợi được không?”
Đúng vậy, cho dù tương lai cậu có thể xứng với cô ấy, nhưng lúc đó là bao lâu?
“Cái này…” Amane không trả lời được.
Cái đáng sợ nhất của thời gian không phải là thứ hữu hình mà là việc nó cứ lặng lẽ trôi, không gì cản được.
Tốt nghiệp cấp ba, cậu sẽ phải lên đại học, không lên không được. Từ đó lại bỏ ra ít nhất bốn năm nữa để học tập. Lúc đó bọn họ đã hai mươi hai tuổi, hai mươi hai tuổi rồi đấy, mà cậu lúc này mới khởi nghiệp, chập chững chạy những bước đầu tiên trên con đường dài đến với cô ấy.
Cho dù cậu có thể vừa học vừa kiếm tiền, nhưng khi đó cậu sẽ mất nguồn thông tin từ những người bạn, việc kiếm tiền sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều, càng không nói sau đó, thật sự đi ra xã hội lăn lộn lại là cái dạng gì?
“Tôi hiểu, hiểu hết… thế nhưng mà…”
Amane như nghĩ đễn điều gì, cắn răng lên tiếng:
“Nếu như… Tôi nói nếu như, nếu cô ấy nguyện ý đợi thì sao? Nếu cô ấy không màng chuyện cuộc sống có thể trở nên khó khăn, chấp nhận một cuộc sống không xa hoa giàu có để được bên ngài thì sao?”
Nghe vậy, Long thở dài, lần thở dài không biết bao nhiêu trong ngày hôm nay.
“Nếu cô ấy ngốc như vậy, sao tôi có thể ngốc nghếch theo được chứ?”
“Cho dù cô ấy sẵn lòng đợi, nhưng tôi không muốn. Tôi không muốn vì tôi mà lãng phí thanh xuân của cô ấy. Những tháng ngày đẹp nhất trong đời chỉ có mấy năm ngắn ngủi thôi.”
Nếu không muốn để cô công chúa chờ đợi quá lâu, vậy thì chàng trai đó phải có sức mạnh đủ để diệt rồng từ trước. Nhưng mà cậu, lúc đó lại chỉ là người bình thường mà thôi.
Thậm chí, kể cả sau khi “trở về”, sức mạnh của cậu không có nhiều đất dụng võ cho lắm. Nó giúp cậu làm nhiều thứ, nhưng cũng không thể giúp cậu nhảy vọt một cái, trở thành người có thể đứng bên Nguyệt.
“Vậy nên, tôi đã chọn, thà rằng chưa từng có được, chưa từng có gì thực chất, còn đỡ hơn là để mất sau khi có được.”
Nếu chưa từng có được, nỗi đau chỉ tập trung ở việc mình chưa từng chạm vào, là những tiếc nuối kéo dài khó mà nguôi ngoai. Khi đó, có thể tự huyễn hoặc bản thân rằng là đã sai người sai thời điểm, có khi bên nhau thật lại không hạnh phúc như vậy.
Nhưng nếu đã từng có rồi mất, nó sẽ thực chất hơn rất nhiều. Nó hiện hữu trong từng kỷ niệm, những món quà trao tặng nhau ngày lễ. Có thể so sánh rõ ràng khi người ấy bên cạnh và khi không còn ai. Mất đi không chỉ là một người mà còn cả một phần bản thân mình.
“Đến cuối cùng, vẫn phải chấp nhận có những thứ sẽ không kéo dài mãi mãi. Trên con đường mang tên “cuộc đời” dài dằng dặc mà ngắn ngủi này, thiếu gì những tiếc nuối, ta vẫn phải bước tiếp thôi.”
Hai người trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, Long là người nói chuyện trước.
“Hoặc là... nãy giờ tôi chỉ là đang kiếm cớ, để bao biện cho bản thân vì đã thay lòng mà thôi.” Lời nói của Long chợt biến đổi, là một cú ngoặt mà ba người đang nghe đều không ngờ đến.
Long lặng lẽ nén một hơi thở dài, rốt cuộc cậu cũng đã nói ra.
Đúng vậy, khi “trở về” thì cậu không đi một mình mà còn mang theo họ nữa.
“Tôi đã thích người khác, không phải cô ấy.”
Nghe vậy, Amane không khỏi kinh ngạc, nhưng không phải là vì cậu đã yêu một người rồi lại thích một người nữa. Cô công chúa kinh ngạc là vì cách cậu nói giống như là đã phạm vào một tội lỗi vô cùng nghiêm trọng vậy.
Bởi vì trong nhận thức của cô, điều này khá là bình thường mới đúng.
Thấy phản ứng này của cô, Long cũng hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh thì cậu cũng phản ứng lại. Nãy giờ cậu chỉ mượn danh nghĩa trò chuyện với Amane để nói với Nguyệt, vô thức xem cô là trung gian mà bỏ qua một vấn đề, chính là thường thức của hai thế giới có sự khác biệt rất lớn.
Thế giới này - Alandagia tồn tại chế độ đa thê.
“Ở thế giới của chúng tôi, lẽ thường là chế độ một vợ một chồng. Việc tôi thích người khác giống như là phản bội vậy.”
“R-Ra là vậy.”
Amane vẫn còn chờ cậu nói tiếp, song, bị ngắt mạch cảm xúc như vậy, nhất thời Long cũng không biết làm sao để tiếp tục.
Bầu không khí lần nữa rơi vào trầm mặc… Không, nếu cẩn thận nghe thật kỹ thì sẽ nhận ra trong không gian vốn chỉ có tiếng côn trùng kêu đã xen lẫn với một âm thanh mới. Không biết tự bao giờ, âm thanh giống như tiếng ai đó khóc thút thít đã quanh quẩn. Chỉ là nó nhỏ đến mức chỉ có người đã sớm không phải người bình thường như Long mới có thể nghe thấy.
Trái tim cậu thắt lại, nắm tay vô thức siết chặt trong khi lòng thầm nguyền rủa chính mình.
“Người mới ấy, ngài thích cô ấy nhiều không?” Mãi một lúc sau, Amane mới tò mò hỏi.
“Có, rất nhiều.” Long không chút do dự nào đáp.
Cho dù có đang mắng bản thân là kẻ tệ bạc, song tình cảm này là thật, không được phép nghi ngờ.
“A…”
Thấy cậu đáp dứt khoát như vậy, Amane cũng có hơi kinh ngạc, cô buột miệng hỏi:
“Có thể cho tôi biết cô ấy là người như thế nào không?”
Long hơi trầm mặc một chút, nhưng cũng trả lời:
“Cô ấy hơi trầm tính một chút, vẻ ngoài xinh đẹp dễ khiến người ta nhầm tưởng nhưng thực tế lại là một cô gái rất thông minh, cũng rất mạnh mẽ, cứng rắn và kiên cường, nhưng đôi lúc cũng sẽ thấy vẻ dịu dàng. Nghe hơi mâu thuẫn nhưng sự thật chính là như thế.
Nếu nói Nguyệt là kiểu con gái khiến người ta muốn bảo vệ che chở, thì cô ấy là một người đáng tin cậy để dựa vào. Tôi hoàn toàn có thể giao lại mọi thứ sau lưng mình cho cô ấy và chỉ cần tập trung vào những thứ ở trước mặt.”
“Ồ, nghe có vẻ là một người rất tuyệt vời.”
“Đúng vậy, rất tuyệt vời.” Long gật đầu, hoàn toàn không có ý phản bác.
“Tuyệt vời đến mức dù cho đã được cô ấy tỏ tình, tôi vẫn phải mất rất lâu mới có thể tin tưởng. Nếu không phải ký ức quá chân thật và chắc chắn mình không nằm mơ, có lẽ tôi vẫn sẽ không tin được rằng một người như cô ấy lại có ngày yêu một ai đó.”
Nói đến đây, trên mặt cậu vô thức nở một nụ cười nhàn nhạt.
Cậu vẫn nhớ như in ngày hôm đó, khi cô ấy gọi cậu ra và nói “tôi yêu cậu. Nhưng cũng đừng bận tâm, cậu không cần trả lời, không để ý đến cũng được. Tôi nói ra điều này chẳng qua là vì cứ giữ những cảm xúc này trong lòng rất khó chịu, vậy thôi” với khuôn mặt tỉnh bơ, rồi sau đó quay đi mà chẳng thèm để ý đến cậu đang sốc đến ngây người.
Từ ngày hôm đó, cậu mới nhận ra dù đã bên cạnh nhau bấy lâu mà bản thân chẳng biết gì về cô ấy cả. Sau đó, cậu cứ nhìn, cứ quan sát để hiểu hơn về cô, để rồi xiêu lòng từ lúc nào chẳng hay.
“Vậy đó, tôi là một gã tồi, là kẻ tệ bạc, hai lòng,… Bây giờ, càng là một gã tầm thường, tôi không xứng ở bên cô ấy.” Long nhún vai, cười nói.
Nhưng đằng sau nụ cười ấy là cái gì, chắc chỉ có mình cậu biết.
“Được rồi, cũng muộn rồi. Trở về ngủ đi thôi, xin lỗi vì đã làm mất thời gian của người, công cháu điện hạ.”
Nói rồi, cậu bước đi, bước qua Amane đang sững sờ, cũng bước qua Nguyệt cùng Tuyết đang ẩn thân. Giống như, bước qua cuộc đời cô ấy.
Lúc này, từ sâu trong linh hồn cậu, một âm thanh chỉ có cậu nghe thấy vang lên.
‘Anh… thật sự nghiêm túc hả? Anh biết là bọn em sẽ không để bụng mà.’
‘Ờ!’ Long đáp lại, nụ cười không biết từ lúc nào đã tắt ngúm.
‘Nhưng anh sẽ để bụng. Cô ấy… cũng sẽ để bụng.”
Không chỉ có một, âm thanh thứ hai cũng xen vào.
‘Này, lúc nãy anh là đang nói về chị Touka đúng không? Vậy còn em? Em đâu?’
Không giống với giọng nói đầu tiên, trầm lắng và nhẹ nhàng, giọng nói thứ hai nóng nảy và dữ dội hơn nhiều, giống như ngọn núi lửa đang chuẩn bị phun trào.
Điều này cũng dễ hiểu, không giống Touka - người được nhắc là sẽ là nơi đáng tin cậy để dựa vào. Giọng nói thứ hai lại sẽ là người lao lên phía trước đầu tiên, không phải vượt qua mà là sẽ đạp nát mọi chông gai, xé tạc bão giông. Hoặc cô nghĩ vậy.
‘Như nhau, anh cũng cần dựa vào em mà Ginko.’
Đúng vậy, lúc nãy cậu có nói “người khác” mà không phải chỉ là “một người khác”. Có hai người, và những gì cậu nói, “xinh đẹp, thông minh, cứng rắn, kiên cường, dịu dàng, đáng tin” đều là điểm chung của cả hai.
‘Như bây giờ, anh cần hai người giúp một việc.
Nhưng trước đó, cần chuẩn bị một chút đã.”


0 Bình luận