Khan không nghĩ mình là ăn cướp.
“Nếu ngươi nghĩ ta đang lừa gạt thì ta có thể cho ngươi xem qua hợp đồng. Đó là hợp đồng ma thuật nên không thể làm giả.”
Hầu như hợp đồng hay khế ước ở thế giới này đều ký kết bằng ma thuật để đảm bảo độ uy tín. Rất khó để làm giả hợp đồng. Thế nên khi ai đó ký kết bất cứ thứ gì đều cân nhắc và cẩn thận.
Mà thật ra có điều Khan cũng chưa nói, hợp đồng giữa hắn và Judia có khi chẳng có hiệu lực.
Vì hợp đồng mà Judia ký là dưới cái tên Molly.
Thảo nào ban đầu cô ta ký vào đồng nhanh thế, chẳng thèm đọc qua các điều khoản.
Song, Khan nghĩ mình không nhất thiết nói ra sự thật đó vào lúc này.
“Ngươi không thể đơn phương hủy hợp đồng à? Ngươi là chủ mà.” Xanthe nhíu mày, giọng điệu ẩn chứa cảm xúc bực dọc. Hắn ta bắt đầu thấy mất kiên nhẫn.
“À, hợp đồng của ta khác với các loại hợp đồng khác. Ta là ông chủ thật, nhưng mà ta không đối xử tệ bạc với cấp dưới của mình thế đâu. Trong hợp đồng bên ta có ghi rõ, ta không thể đơn phương chấm dứt hợp đồng được.”
Nói rõ hơn là hắn không thể đơn phương chấm dứt hợp đồng nếu không có sự thỏa thuận nhất trí giữa hai bên. Nhưng hắn cũng không có ý định tiết lộ điều này.
“Ngươi cần ta thề không?” Khan bày ra bộ dạng sẵn lòng chứng minh vì sự thật tối thượng.
Khan không ngại thề thốt, không phải vì hắn không có tín ngưỡng, mà vì hắn thật không nói dối. Chỉ là đưa ra thông tin không đầy đủ thôi.
Nom bộ dạng tự tin của Khan, Xanthe cuối cùng cũng tin rằng mình không thể đóng con dấu nô lệ này lên Judia được nếu không có 1000 đồng vàng.
Xanthe tiếc nuối cất con dấu đi.
“Hay là mình giết con khốn này luôn nhỉ…” Xanthe bật thốt suy nghĩ trong đầu của mình thành lời.
Vì hắn không thể đợi đến ba năm.
“Thật ra có một cách.” Khan chủ động hiến kế, nở một nụ cười hết sức vô hại, khéo léo che giấu phần tính toán nơi đáy mắt.
Xanthe không trả lời, ánh mắt liếc về phía Khan. Động thái cao ngạo cho thấy hắn cho phép Khan trả lời.
Nếu là một quý tộc khác khi bị đối xử với thái độ xấc xược như thế này hẳn là họ sẽ nổi điên từ lâu, nhưng Khan ngược lại vẫn bình thản, vui vẻ trả lời:
“Ngươi có thể vay ta 1000 đồng vàng.”
Xanthe đen mặt nói. “Ta làm cả đời cũng không đủ 100 đồng vàng để trả được cho ngươi, thì nói gì đến 1000 đồng vàng?”
Khan ồ lên một tiếng, mặt mày tỏ ra tiếc nuối. “Làm Thần Sứ nghèo đến vậy à…”
“...Ta giết cả ngươi luôn vậy.” Xanthe đưa tay lên cổ, làm động thái bẻ khớp nghe tiếng xương nghiến vào nhau răng rắc. Sát khí bùng lên xung quanh, trông không có vẻ gì là đang đùa.
Khan vội vàng nói. “Thật ra còn một cách khác n–”
Ầm!! Ầm!!
Mặt đất rung bần bật dưới chân. Cơn địa chấn ập đến bất ngờ khiến Khan mất thăng bằng, cả người loạng choạng suýt ngã.
Xanthe quay ngoắt người ra sau, ngẩng đầu nhìn về một hướng như thể cảm nhận được gì đó. Judia cũng nhìn theo.
Không để Khan mù mờ tình hình quá lâu, trong đầu đã vang lên giọng nói của Kahan tiết lộ cho hắn biết:
“Bây giờ họ mới tới sao? Chậm quá!”
Nghe vậy, Khan biết ngay là ai. Nhưng ngoài mặt hắn vẫn không có biểu hiện nào quá rõ ràng, ngược lại hắn còn bày ra vẻ ngạc nhiên.
“Cái gì vậy?”
“Ở yên đây.” Xanthe lạnh lùng buông lời cảnh cáo rồi quay người rời khỏi căn phòng, trước khi đi còn đóng cửa lại. Hình như hắn ta còn đứng ở ngoài yểm phép lên để đề phòng bọn họ bỏ trốn.
Đợi đến khi Xanthe hoàn toàn rời đi rồi, Khan mới hỏi Judia.
“Đi không?”
“Tôi…” Judia chần chừ, có vẻ như ngay cả cô cũng bị giằng co giữa hai lựa chọn.
“Không đi thì trả ta 1000 đồng vàng.” Khan nói thẳng.
Judia sửng sốt, cô ta nhất thời không nói nên lời. Phải một lúc sau mới tìm lại lưỡi của mình. “Tôi tưởng ngài nói thế là vì muốn giải vây cho tôi…?”
“Cô nghĩ thế cũng được.” Khan gật đầu không từ chối thân phận người tốt này của mình. “Nhưng 1000 đồng vàng thì phải trả.”
“...Ngài sinh nhầm chủng tộc rồi. Ngài phải sinh ra ở tộc Ác Ma mới đúng!”
Khan không để tâm đến lời mỉa mai của Molly, hắn gọi Kahan ra, bảo con rắn nhà mình phá lớp phép yểm ở cửa đi. Kahan có phần vui vẻ khi lớp phép yểm ở cửa mạnh hơn lần trước, còn khen ăn rất ngon.
Nếu Xanthe mà quay về thấy hắn lần nữa bỏ trốn chắc sẽ cay cú lắm đây.
“Tôi… tôi nợ Xanthe.” Judia ngập ngừng, mi mắt cụp xuống cùng nắm tay run rẩy từng hồi. “Đền mạng cũng không đủ.”
“Còn cô thì nợ tôi 1000 đồng vàng.” Khan lạnh nhạt vạch trần. “Bán cô đi cũng chưa chắc đủ một nửa.”
Judia ngỡ ngàng, cô không biết Khan đang nghiêm túc hay đang đùa giỡn cô nữa. Trông hắn không có vẻ gì là đùa giỡn, nhưng nếu bảo là nghiêm túc thì cũng chẳng đúng.
Khan tự tay mở cửa. Ban đầu, do cánh cửa cũ kỹ nên việc mở ra có phần khó khăn. Nhưng hắn kiên trì giật vài cái, cuối cùng nó cũng chịu nhượng bộ trước sức kéo của hắn. Khan bước ra ngoài, ngó trước nhìn sau, thấy chẳng có ai mới yên tâm.
“Ngài không nghĩ nếu tôi đi theo ngài… sẽ rất khốn nạn với Xanthe sao?”
Ngay lúc ấy, một câu hỏi lí nhí vang lên từ phía sau. Khan ngoái đầu lại. Hắn không biết rằng, ở vị trí ngược sáng này, dáng vẻ của hắn được bao phủ bởi ánh sáng chói chang của buổi trưa, trông chẳng khác gì một vị thần vừa giáng trần.
“Cô không nghĩ mình sẽ rất khốn nạn với dì Sierra nếu đồng ý với Xanthe sao? Cô định phản bội sự tự do mà dì ấy đã đánh đổi cả mạng sống để mang lại cho cô à?” Khan thản nhiên cất tiếng. “Hay cô nghĩ vì Xanthe là con trai của dì Sierra nên việc cô tự cầm tù chính mình ở bên hắn là điều đúng đắn? Làm vậy có khiến cô bớt tội lỗi hơn không? Nếu có… thì cứ làm đi.”
“Nhưng mà…” Hắn lắc đầu, giọng điệu không lên cao xuống thấp, cứ như đang kể một câu chuyện nhạt nhẽo. “Việc cô tự vứt mình vào một cái lồng khác chỉ vì cảm thấy tội lỗi thì cũng chẳng cao thượng như cô nghĩ đâu.”
“Cô muốn chuộc lỗi? Tốt thôi. Nhưng ít nhất thì nên biết mình đang chuộc lỗi cho ai, và bằng cách nào. Không phải cúi đầu trước người sống chỉ vì ám ảnh người chết.”
Khan khựng lại một nhịp, rồi thêm bằng giọng gần như lẩm bẩm:
“Chết cả rồi thì cũng chẳng thể xác nhận là họ đồng ý hay không đâu mà.”
Judia đờ người, cô không biết phải nói gì, nên đáp trả thế nào. Mỗi lời Khan nói đều thốt ra nhẹ nhàng nhàng với ngôn từ sắc như dao, như cứa vào thâm tâm những nhát sâu rát, khiến cô bừng tỉnh khỏi cơn mê tự mình dằn vặt suốt bấy lâu.
Cô nhìn theo bóng lưng của Khan đang thập thò ở phía trước, hắn không thèm để ý đến cô nữa.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi lý do, nỗi sợ, và những lời thề lặng thầm với quá khứ… tất cả như đang bị gỡ bỏ từng lớp một, để lộ ra thứ còn sót lại.
Chính là sự trốn tránh và nỗi hèn nhát của bản thân mình.
Cuối cùng, cô khẽ lên tiếng, đủ để chính mình nghe thấy. “Tôi hiểu rồi…”
“Cô muốn rời đi ta cũng không cản, chỉ cần trả–”
Nhưng hắn còn chưa dứt câu, một bó người đã xuất hiện ở trước mặt hắt và lên tiếng với giọng điệu bực tức.
“Thấy ngươi rồi.”
“Hả?”
Khan giật mình, vô thức lùi lại. Người trước mặt xuất hiện như tia chớp chợt lóe, không cho ai chút thời gian để chuẩn bị. Song, Khan chợt nhận ra ngay khi nhìn kỹ lại đối phương.
Mái tóc màu tím bóng mượt được chăm sóc cẩn thận, được buộc lên và đặt chéo một bên vai. Trên khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo là nếp nhăn sâu ở giữa trán, cùng đôi mắt xanh sáng quắc chiếu thẳng vào người Khan.
“Cái quái gì–”
Judia lấy lại tinh thần, định xông lên. Nhưng Khan đã che khuất tầm nhìn, khiến cô không thấy rõ chân dung kẻ vừa xuất hiện. Bước chân cô còn chưa kịp chạy đến bên cạnh hắn, thì đã thấy vai Khan bị bàn tay người kia túm chặt. Ngay sau đó, một vòng tròn ma pháp bùng sáng, tỏa ra thứ ánh sáng chói lòa rực rỡ.
Judia đứng khựng lại, giơ tay che mắt theo bản năng. Đến khi nhìn lại, cả Khan và người kia đều biến mất. Chỉ còn lại một mình cô trong căn phòng cũ kĩ đầy bụi bặm.
“Chết tiệt… Không xong rồi!”
Judia không ngờ Khan sẽ bị bắt đi ngay trước mặt mình, đã vậy cô chẳng còn kịp nhìn ra đó là ai. Chỉ thấy loáng thoáng một lọn tóc màu tím.
Nhưng chuyện tệ hơn còn chưa dừng ở đó.
“Cha đâu rồi?”
“Sao chỉ có chị Molly?”
Judia kinh ngạc nhìn cặp sinh đôi bỗng dưng xuất hiện, trong khi đáng lẽ ra đây là chỗ tụi nó không nên đặt chân đến mới đúng. Càng ngạc nhiên hơn là cả hai đứa nó có thể nhận ra cô.
Cặp sinh đôi khoác áo choàng trắng, là dạng áo choàng ngụy trang mà Ibrahim đã cho chúng nó dùng hôm buổi đấu giá ngầm tại Vùng đất Bạc Đen. Sau khi xác nhận không có cha mình ở đây mà chỉ có mỗi Molly đang đứng đần người ra, tụi nó chau mày đầy thất vọng.
“Mùi ma pháp dịch chuyển.” Sao hít mũi nói.
“Cha lại bị bắt đi rồi?” May nghiêng đầu, trán nhăn tít lại.
“Hay là sau này không cho cha ra ngoài nữa nhỉ?” Sao nhỏ nhẹ đề nghị.
“Sáng kiến tuyệt vời!” May gật đầu đồng ý liên tục.
Cặp sinh đôi có vẻ như không biết mình gây ra cho người khác sự kinh ngạc nhường nào, và cả đề xuất rất không phù hợp với hình tượng trẻ nhỏ của chúng nữa.
Judia hít một hơi tự mình lấy lại bình tĩnh, cô hỏi điều mình đang thắc mắc nhất lúc này. “Sao hai đứa lại ở đây, những người khác đâu rồi?”
“Hừm, đang dương đông kích tây rồi.” Sao nhạt nhẽo đáp.
“Nhưng công cốc rồi.” May bĩu môi trả lời.
Dương đông kích tây? Vậy vụ nổ gây rúng động khi nãy là…?
Bây giờ, Judia càng chắc chắn mình không có lý do ở lại đây. Cô chạy đến bên cạnh May và Sao, nắm lấy tay hai đứa.
“Rời khỏi đây thôi. Trước mắt thì ngài Khan sẽ an toàn, chị cũng nhớ ra là ai đã bắt ngài ấy đi rồi.”
Nghe nói có tin tức về cha mình, cặp sinh đôi ngoan ngoãn phối hợp. Để Judia kéo mình rời khỏi điện thờ Daumantas.
“Mà sao hai đứa vào đây được vậy?”
“Mở cửa rồi đi vào thôi?” Sao chớp mắt trả lời, vẻ mặt còn như đang nói tại sao Judia lại hỏi mình một câu ngốc nghếch như thế.
Judia im lặng. Tụi con nít vẫn đáng ghét như thế, nhất là con của ai đó.
*
Trong lúc đó, Xanthe đã chạy đến nơi phát ra chấn động. Rất nhiều Thần Sứ khác cũng đang đổ về cùng hướng. Hiện tại, cả Giáo Hoàng lẫn Hồng Y đều không có mặt tại điện thờ Daumantas. Trước đó, họ đã nhận được tin tức về Thánh Tích và đã rời đi để xác minh sự tồn tại của nó. Vì vậy, điện thờ lúc này chỉ còn hai Thần Quan và một Giám Tế trấn giữ.
Khi Xanthe tới nơi, hắn thấy cả Giám Tế cũng đã xuất hiện. Điều đó đủ để cho thấy mối đe dọa lần này nghiêm trọng đến mức nào.
Bởi lẽ, một Giám Tế sẽ không dễ dàng ra mặt trừ khi tình hình vượt khỏi khả năng xử lý của các Thần Quan. Việc giữ khoảng cách này nhằm bảo toàn uy thế của một Giám Tế, cũng là người nắm vị trí chỉ sau Hồng Y.
“Các ngươi là ai?”
Người lên tiếng là Thần Quan Cassian, gã bay lơ lửng trên không trung, đứng đối diện với nhóm người xâm nhập. Gã có thân hình gầy gò và vẻ ngoài khắc khổ. Là kẻ trọng quy tắc nhất điện thờ Daumantas, hầu hết các Thần Sứ đều sợ gã.
Nhóm xâm nhập có bốn người, đều mặc áo choàng màu đen và đeo mặt nạ cùng màu. Hẳn là phụ kiện có yểm phép ngụy trang nên họ không thể nhìn thấu được nhân dạng của bất kì ai.
“Chúng ta là đêm đen không ngủ, là vĩnh hằng không lụi tàn! Liên Minh Hắc Ám Bất Diệt!”
Một trong số bốn người gào lên đầy giận dữ, nhưng giọng nói nghe qua rất giả tạo. Chỉ có cảm xúc bùng cháy như ngọn lửa là thật.
Xanthe ngẩng đầu nhìn bốn kẻ xâm nhập kia, hắn cảm nhận được sát khí. Và nỗi áp lực khủng khiếp.
Thảo nào Giám Tế cũng phải ra mặt, chỉ có bốn người thôi nhưng không có kẻ nào là tầm thường.
Liên Minh Hắc Ám Bất Diệt? Chưa từng nghe qua.
Mà không hiểu sao, Xanthe cứ thấy nổi da gà với cái tên gọi này. Chắc chắn không phải vì hắn dọa sợ. Mà là cảm giác như lỡ đi chân trần rồi đạp chết một con gián vậy.
“Chưa từng nghe qua. Các ngươi muốn gì?” Thần Quan Cassian nói cụt ngủn. Vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, không hề coi bọn chúng ra gì.
“Chúng ta muốn…!” Kẻ vừa rồi lên tiếng lại gào lên, nhưng được nửa chừng thì khựng lại, hắn ta quay đầu hỏi người kế bên. “Eli– À, không Bóng Trắng Ma Quỷ, mình muốn gì nhỉ?”
“Ừ ờ… Muốn thị uy?” Người được gọi là Bóng Trắng Ma Quỷ cứng ngắc lên tiếng.
“Không phải đâu. Chúng ta muốn gây sự.” Một kẻ khác cất tiếng, giọng khàn đặc, không giống thật, nhưng âm điệu lại thong thả lạ thường, như thể chỉ đang tán gẫu cho vui trong một buổi dạo chơi. “Móng Vuốt Đẫm Máu à, sao ngươi không thuộc bài gì hết vậy?”
“Im đi! Hiền Triết Sa Đọa!”
Hiền Triết Sa Đọa thở dài. “Hầy, Ác Mộng Câm Lặng, lên tiếng công bằng đi.”
Kẻ được gọi là Ác Mộng Câm Lặng, người duy nhất từ đầu đến giờ chưa hé một lời, chỉ lặng im hồi lâu, rồi vẫn tiếp tục giữ im lặng.
Bốn kẻ xâm nhập không coi ai ra gì, thong dong tranh cãi như thể đây là chốn không người.
Hành vi không biết vô tình hay cố ý này hoàn toàn khiến những con chiên ngoan đạo của Thần Khởi Đầu nổi cơn thịnh nộ. Vì chúng cho rằng mình đang bị xem thường.
“Đúng là láo xược.” Thần Quan Damian, lớn tiếng quát tháo. Cũng ngay sau đó, ông ta bay tới chủ động tấn công bốn kẻ xâm nhập tự xưng là Liên Minh Hắc Ám.
Damian là Thần Quan ở điện thờ trước đó mà Xanthe học việc, sau khi hắn gây ấn tượng thành công với lão và thường xuyên cố tình xuất hiện trước mặt lão với dáng vẻ thông minh, ngoan ngoãn hiểu chuyện. Hắn cũng được Damian coi trọng và đưa đến Daumantas bồi dưỡng.
Xanthe lạnh nhạt nhìn Damian chủ động tiến công, lạnh lùng nghĩ lão mà chết luôn thì hay.
Song, hắn biết rõ suy nghĩ hão huyền đến chừng nào. Một Thần Quan có thánh lực mạnh gần với một pháp sư thượng cấp, không lý nào lại không trừ khử được một tên. Chứ đừng nói là khiến lão ta phải mất mạng như hắn mong muốn.
Các Thần Sứ xì xào với nhau, trên môi đều là điệu cười giễu cợt đã biết trước kết quả. Thế nhưng tình hình lại xảy ra chuyển biến đột ngột không ai lường trước được.
“Á á á á á!!!”
Thần Quan Damian gào lên đầy đau đớn, một cơn mưa máu bất ngờ rơi xuống, các Thần Sứ đứng gần trong phạm vi Damian tấn công nhóm xâm phạm hưởng trọn vị mặn và sắc đỏ tưới tắm trên mặt mình. Máu của Thần Quan Damian. Máu chảy từ cánh tay phải đứt lìa tận gốc.
Nụ cười của các Thần Sứ tắt ngấm, trên khuôn mặt của họ là vẻ kinh ngạc, ngay cả Giám Tế và Thần Quan Cassian cũng không giữ nổi vẻ bình tĩnh.
“Làm gì mà gấp gáp thế?” Kẻ được gọi là Hiền Triết Sa Đọa nhẹ nhàng nói. “Bọn ta đã xong màn mở đầu đâu nào?”
Trong tay Hiền Triết Sa Đọa là cánh tay đứt lìa của Thần Quan Damian, kẻ vừa ngã gục, thân thể đập thẳng xuống mảnh đất linh thiêng của điện thờ Daumantas. Damian gần như không tin nổi mình lại bị hạ gục theo cách tàn nhẫn và nhục nhã đến thế. Đôi mắt đỏ ngầu, đẫm nước mắt sinh lý vì đau đớn, trừng trừng ngước nhìn lên. Mà lúc đó, Hiền Triết Sa Đọa chỉ cười khẩy, âm thanh khô lạnh như dao cạo lướt trên xương, tăng lực siết chặt cánh tay đứt lìa của Thần Quan Damian, tựa như đang nghiền nát một cành khô mục trong tay.
Âm thanh giòn rụm vang lên, đánh vào tai từng kẻ vẫn còn đang bàng hoàng. Cánh tay Thần Quan Damian vỡ vụn từng mảnh, máu thịt và xương văng tung tóe, nát vụn như bùn lầy rơi lả tả xuống đất.
Damian chỉ kịp co giật, đôi mắt đỏ ngầu gắng gượng mở lớn, chứng kiến sự sỉ nhục tột cùng trước khi toàn thân hắn đổ sụp, tuyệt vọng như một pho tượng bị đập vỡ.
“Được rồi. Màn mở đầu tạm ổn.”
Hiền Triết Sa Đọa giơ tay lên đầy kiểu cách, giọng trầm khàn cất lên có phần du dương như đang ngâm nga.
“Lên hết đi.”
Ngay tức khắc, toàn bộ sứ đồ của Thần Khởi Đầu tại điện thờ Daumantas đồng loạt bùng nổ.
Sát khí tràn ngập bốn phương tám hướng, cuộn lên như đại hồng thủy muốn nuốt chửng mọi thứ.


0 Bình luận