Tập 03
Chương 137: Liên Minh Hắc Ám Bất Diệt nổi tiếng rồi!
3 Bình luận - Độ dài: 3,168 từ - Cập nhật:
Hôm đó, Đế quốc Averik nghe được tin dữ. Điện thờ Daumantas đã bị tấn công bởi một thế lực tự xưng là Liên Minh Hắc Ám Bất Diệt. Cái tên nghe thôi là đã thấy kiêu ngạo cùng cực, cũng như mang tính thách thức với điện thờ. Nhưng có một tin còn sốc hơn cả, điện thờ lớn nhất thủ đô, tập trung nhiều Thần Sứ với thánh lực mạnh mẽ, còn có Giám Tế và Đại Thần Quan. Vậy mà điện thờ đã bị đả bại một cách thê thảm.
Không ai biết ngọn ngành ra sao, chi tiết như thế nào. Họ chỉ biết điện thờ Daumantas sừng sững trong mắt họ thế mà lại phải chịu thua thiệt?
“Nghe nói Liên Minh Hắc Ám Bất Diệt kéo quân đến đông lắm, bọn chúng bí mật đánh úp các Thần Sứ khiến họ trở tay không kịp. Nên điện thờ mới gặp phải tổn thất!”
“Tàn ác quá vậy? Chúng là Ác Ma à?”
“Chưa rõ, nhưng chắc chắn là lũ mọi rợ chui ra từ cống rãnh nào đó rồi!”
“Giám Tế bị thương nhẹ sau khi hạ gục bọn chúng, vì cứu Thần Quan Cassian mà để bọn chúng thừa cơ bỏ chạy. Nhiều Thần Sứ bị thương lắm, đã thế còn có một Thần Sứ bị bắt cóc nữa cơ!”
“Cái gì? Bọn chúng còn dám bắt cóc Thần Sứ? Ôi, xin thương xót cho kẻ ngu muội đáng thương ấy, Paamova!”
“Thật quá quắt! Sao bọn chúng dám bắt cóc Thần Sứ chứ?”
“Lũ ác ôn không có tim phổi!”
“Paamova! Mong rằng Thần Sứ sẽ an toàn, hay là chúng ta tới điện thờ cầu nguyện đi?”
“Đi, đi thôi!”
Kelcey nhận lấy giỏ bánh từ tay chủ cửa hàng rồi quay người đi, hắn liếc nhìn nhóm người ồn ào kề vai bá cổ rủ nhau đi điện thờ, rồi thu lại ánh mắt tiếp tục đi về một hướng.
Sau khi luồn lách qua vài con lối ngoằn ngoèo, chắc chắn không còn ai để ý đến mình, hắn mới men theo đường vòng quay lại khách sạn.
Khách sạn có phục vụ đồ ăn, nhưng lại không có món chay. Mà nếu tự dưng yêu cầu làm món chay thì dễ gây nghi ngờ, nhất là khi trước đó cả nhóm đều gọi đồ ăn mặn.
Thế nên, Kelcey đành phải ra ngoài, lẳng lặng mua vài chiếc bánh thuần chay cho cái tên Thần Sứ đang ở trong phòng hắn.
Đúng vậy. Chính là cái tên đã bị bắt đi trong vụ tấn công của Liên Minh Hắc Ám Bất Diệt, theo lời đồn vừa được dân chúng xì xào trong cuộc tán gẫu ban nãy.
“Bên ngoài đồn ầm lên cả, Liên Minh Hắc Ám Bất Diệt chết tiệt coi như là nổi tiếng rồi đấy! Nói thật, chúng ta ở đây lâu quá cũng không phải chuyện tốt.”
Kelcey vừa trở về phòng đã để giỏ bánh trái lên bàn, đồng thời cũng thông báo tình hình sơ bộ cho cả hội biết.
Căn phòng hiện tại là phòng tập trung dành cho nhiều người nên có diện tích rộng, cả hội tụ tập lại cũng không quá chật, nhưng không thể xem là thoải mái. Nhất là có tên Thần Sứ kênh kiệu luôn thích gây phiền hà.
Kelcey liếc mắt nhìn tên Thần Sứ bị trói lại bằng ma thuật của Ibrahim, ngay cả việc lên tiếng cũng không thể. Hắn ta không quá sợ hãi, mà còn rất bình thản quan sát xung quanh, khi nhìn đến cặp sinh đôi và cô bé Tinh Linh thì nheo mắt lại, chẳng biết đang nghĩ gì.
“Sao tự dưng lại bắt hắn về vậy?”
“Hỏi con sói nhà mi ấy.” Ibrahim chán chường chỉ vào Lai.
Lai lúc này đang ở dạng sói, gí mũi vào người tên Thần Sứ ngửi không ngừng. Tên Thần Sứ làm vẻ mặt ghê tởm nhưng cũng không tài nào né tránh hay phản kháng được.
“Không phải con sói của tôi nhé.” Kelcey khó chịu đáp lại.
“Có mùi của chủ nhân!” Lai biến về hình người, lập tức gào lên. “Nãy chỉ là nghi ngờ thôi nên tôi không dám khẳng định, nhưng bây giờ thì chắc chắn rồi!”
Saul ngồi lặng lẽ, đưa khăn chậm rãi lau dọc theo lưỡi kiếm đen tuyền dù bề mặt không vướng chút bụi bẩn nào, như thể việc lau chùi ấy chỉ để giữ cho đôi tay của cậu có việc làm. Sau khi nghe lời Lai khẳng định, hắn nắm lấy chuôi kiếm, lại gần tên Thần Sứ, kề kiếm vào cổ hắn.
Ibrahim búng tay, tách.
Tên Thần Sứ nhận ra mình có thể lên tiếng, nhưng chỉ cần sơ suất một hành động dại dột, lưỡi kiếm lạnh lẽo đang kề sát cổ hắn sẽ lập tức cắt sâu vào máu thịt; tàn nhẫn và khát máu chẳng khác gì lúc nó đã nhuộm đỏ điện thờ Daumantas. Khi ấy, không chỉ nhiều Thần Sứ gục ngã, mà ngay cả Giám Tế cũng buộc phải thi triển thánh thuật thượng cấp để cầm cự và ứng phó.
“Nói đi, hôm nay ngươi đã tiếp xúc những ai.” Saul lạnh lùng tiếp lời. “Tốt nhất là đừng quên phải thề nguyện dưới tín ngưỡng của ngươi.”
Tên Thần Sứ bày ra thái độ nhàn nhã, không hề sợ hãi với thái độ đe dọa của Saul.
“Ta là Thần Sứ chuyên trách nghi lễ tại điện thờ, một ngày có biết bao nhiêu tín đồ vào ra, sao ta có thể biết được? Ngươi muốn giết ta thì cứ chém một nhát dứt khoát đi. Vòng vo như thế làm gì?”
“Giết phứt hắn đi cho rồi.” Kelcey đồng tình lên tiếng, song thực chất anh chỉ có ý đe dọa.
“Chà, không cần phiền đến thế. Để ta vào trong đầu hắn xem qua một chút là biết ngay ấy mà.”
Ibrahim mỉm cười và bước tới nhẹ nhàng, lão giơ tay lên định chạm vào đầu của tên Thần Sứ, nhưng khi tay chỉ vừa mới tiếp xúc với tóc của hắn ta. Chợt có tia lửa bật ra, Ibrahim nhíu mày nhìn lửa bốc cháy trên đầu ngón tay mình.
Tay cuộn lại thành nắm đấm, tia lửa cháy bùng trên ngón tay lão cũng tắt ngấm.
“Thần Sứ bình thường không thể làm ta cháy được đâu.” Ibrahim nghiêng đầu nhìn tên Thần Sứ, ánh mắt đầy vẻ hứng thú chứ không hề sợ hãi dù chuyện vừa rồi đã xảy ra với chính lão.
“Vong Linh bình thường đã tiêu đời từ lúc nãy rồi mới đúng.” Tên Thần Sứ nhướng mày. “Ông là Chúa Quỷ à?”
Ibrahim chậc lưỡi. “Hắn ta đã biết quá nhiều rồi.”
“Ông không làm được à?” Saul rút kiếm lại khi biết không thể uy hiếp được tên Thần Sứ này, cậu liếc mắt nhìn Ibrahim với vẻ chán nản.
Ibrahim mím môi, hiển nhiên lão làm được. Nhưng trong quá trình thâm nhập vào trong đầu của tên Thần Sứ bí ẩn này, chắc chắn lão sẽ bị bốc cháy cả linh hồn trong suốt quá trình đó. Không chết được nhưng cũng đau đớn đến tột cùng. Khó khăn lắm sức mạnh của lão mới phục hồi được non nửa, lão tất nhiên không muốn mọi thứ đã được vãn hồi lại trôi tuột đi mất trong một khoảnh khắc.
“Chết tiệt, trên người ngươi có mùi của chủ nhân! Ta chắc chắn! Ngươi đã gặp chủ nhân của ta ở đâu hả? Chủ nhân của ta rất giống hai đứa này này! Nhìn kĩ đi!!!” Lai gào lên, không thể kiềm chế thêm được nữa. Gã kéo cặp sinh đôi lại gần, cho chúng đứng trước mặt tên Thần Sứ.
Cặp sinh đôi không phản kháng, để mặc Lai lôi kéo. Từ đầu đến giờ cả hai đều im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hắn.
Đến khi bị đẩy sát lại gần, chúng cùng ngẩng đầu, đôi mắt buồn bã đối diện với ánh nhìn của tên Thần Sứ.
“Tụi con nhớ cha lắm…”
Xanthe - cũng chính là Thần Sứ bị Liên Minh Hắc Ám Bất Diệt do nhóm Saul cầm đầu bắt đến đây - im lặng hồi lâu, gương mặt không biểu lộ rõ cảm xúc. Chẳng rõ là vì thấy cặp sinh đôi quá đáng thương, hay vì lý do nào khác, mà cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng khai ra:
“Thật ra anh cũng không biết…”
Cặp sinh đôi tròn mắt nhìn Xanthe, chớp mi hai cái, rồi quay sang nhìn nhau. Sau một thoáng im lặng đầy thấu hiểu, cả hai ngẩng đầu lên, hướng về phía Saul.
“Chú mang cái tên phiền phức và vô dụng này về làm gì vậy?” May hỏi, giọng không giấu nổi khó chịu.
“Giết phứt đi cho nhẹ nợ.” Sao thở dài, ra chiều ông cụ non mệt mỏi với thế giới này quá.
Xanthe trầm mặc với tốc độ thay đổi tính cách chóng mặt của cặp sinh đôi.
Chắc chắn là con đẻ của tên Bá tước chướng mắt đó rồi.
“Vậy… vậy là vẫn chưa tìm được ngài ấy sao?” Chi thỏ thẻ lên tiếng hỏi.
“Phải, vẫn chưa tìm được cha…” May gật đầu với Chi, mặt mày buồn hiu.
“Suýt là tìm được rồi ấy chứ…” Sao cũng buồn bã cúi đầu xuống nhìn sàn nhà. “Ma cụ truy vết tự dưng không hiệu nghiệm nữa, lại mất dấu của cha rồi… Hức…”
Chi không thể nhìn nổi cảnh con nít buồn, điều này chạm đến lòng mẫu tử trong cô. Thế nên trong vô thức cô đã tiến tới, nhón chân lên đưa tay lên xoa đầu Sao và May.
Cặp sinh đôi nhận được cái xoa đầu ấm áp bất ngờ, cả hai ngạc nhiên nhìn Chi. Đây cũng là lúc Chi nhận ra hành động thất thố của mình. Cô vội rụt tay lại, mặt mày đỏ bừng nói:
“Xin, x-xin lỗi…”
Cặp sinh đôi có vẻ không giận, mà ngược lại còn nói:
“Bé con muốn xoa tiếp không?”
“Có em gái cũng không tồi nhỉ?”
Chi nghe được mà tim cứ đập rộn. Nếu cô làm em gái của hai đứa nhỏ này thật vậy có nghĩa là cô sẽ gọi con trai của mình là cha sao?
Không phải là Chi khó chịu với vấn đề đó, nhưng để gọi đứa con trai mình một tay nuôi nấng từ nhỏ đến lớn ở kiếp trước là cha… Cô cần thời gian để chuẩn bị tâm lý đã.
Mặc kệ ba đứa nhỏ tự quây lấy nhau trong thế giới riêng của chúng, những người còn lại nhanh chóng xác định rằng Xanthe cũng không biết tung tích của Khan. Và rồi, dường như bọn họ thật sự định xử lý luôn cái tên vô dụng này.
Thế nhưng, ngay lúc Xanthe chuẩn bị được làm gỏi thì tiếng gõ cửa đúng lúc vang lên, kế đến là giọng nói lanh lảnh quen thuộc:
“Molly đây.”
Mặt mày Xanthe sa sầm, lúc đó Elijah cũng tiến lên mở cửa cho cô.
Judia bước vào với gương mặt của Molly, chiếc áo choàng cởi mũ ra ngay khi cửa đóng lại phía sau lưng. Nhưng cô khựng lại ngay sau đó khi thấy Xanthe - người đáng lẽ ra không thể nào ở đây - đang ngồi trong căn phòng này, và bị trói bằng ma thuật.
“Cái quái gì vậy?” Judia thốt lên, cô mở to mắt nhìn Xanthe và chắc chắn mình không bị ảo giác.
“Judia… Nực cười làm sao khi đường hoàng là Thánh Nữ như mày bây giờ lại sa đọa vào bóng tối.” Xanthe nhếch môi phun ra lời nói chứa đầy nọc độc.
“Judia?” Elijah cầm cây quyền trượng màu trắng đứng bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn Molly với vẻ khó hiểu.
Kelcey cũng nhìn sang, mang vẻ hiếu kỳ tương tự như không biểu hiện quá đà.
Còn Lai thì ngây ngốc luôn, hả một tiếng phô trương rồi hỏi Kelcey: “Ê, thằng này bị đần hả? Sao gọi Molly là Judia rồi còn Thánh Nữ gì nữa? Có Thánh Nữ nào như vậy không?”
Kelcey cũng không biết gì nhưng anh có thể chắc chắn mình không thể xếp cùng loại với con sói ngu này được.
“Khỉ gió! Như tôi thì sao hả?” Cú sốc vì sự xuất hiện của Xanthe cũng phải gãy nửa trước phản ứng không thể tưởng tượng được của Lai.
“Thì… vậy đó?” Lai cụp đuôi lại trước dáng vẻ dữ dằn của Judia, nhưng vẫn cứng miệng nói cho bằng được.
Judia hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế xúc động muốn đập con sói trước mặt ra bã.
“Thả anh ta ra đi…” Judia nói, giọng có phần nhỏ đi và hơi run.
“Để xem, hắn biết mặt của chúng tôi rồi. Giờ mà thả đi thì có phần bất tiện, hay là… giết luôn nhỉ?” Ibrahim lên tiếng, lão nở nụ cười giảo hoạt. “Cũng chỉ là một tên Thần Sứ nhãi nhép thôi mà, chẳng quan trọng lắm đâu. Máu đổ ở điện thờ không ít gì, chảy thêm vài giọt ở bên ngoài cũng chẳng ai quan tâm đâu.”
“Tôi quan tâm.” Judia lên tiếng dứt khoát. “Xanthe là không được.”
“Câm miệng, Judia. Mày đừng làm tao buồn nôn!” Xanthe lên giọng có phần gắt gỏng.
“Ra là vậy… Tình nhân hả?” Ibrahim gật gù đưa ra suy đoán.
“Khỉ gió!” Xanthe chửi thề.
“Không phải!” Judia lập tức phủ nhận. “Đủ rồi. Làm ơn đấy… Tha cho hắn.” Cô cúi đầu xuống khi thốt ra những lời yếu ớt không phù hợp với hình tượng của mình đã xây dựng từ trước đến giờ. Ngay cả Lai cũng ngạc nhiên và nhận ra có điều gì đó kì lạ.
Ibrahim có phần ngạc nhiên, cuối cùng ông cũng nhận ra, có lẽ giữa Judia và Xanthe có gì đó không thể nói cho người ngoài cuộc biết. Bất kể họ có mối liên kết gì với nhau, thì đó cũng chẳng phải điều đơn giản để có thể diễn tả trong một lời.
“Tôi có manh mối về tung tích của ngài ấy rồi.”
Saul lập tức tiến lên, cậu ta nhìn chằm chằm vào Judia, nghiêm túc hỏi lại:
“Cô vừa nói gì?”
Judia ngẩng đầu nhìn Saul, trả lời không chút giấu giếm. “Lúc ngài ấy bị bắt đi. Tôi thoáng thấy mái tóc màu tím. Ngoài kẻ đã đụng độ ở Vùng đất Bạc Đen thì còn có ai có tóc màu tóc mà còn mang hiềm khích với ngài ấy đến mức có thể giở trò bắt cóc này chứ? Nhưng để chắc chắn hơn nên tôi có đi thăm dò trước. May mắn là, đúng như tôi nghĩ, ngài Khan đang ở chỗ của hắn ta - Alessandro Garrett.”
“Là đầu Cà Tím!!!” Lai lập tức nhớ ra.
“Hắn bắt cóc ngài ấy sao?” Elijah lẩm bẩm nói với giọng điệu đầy sát khí.
“Xem ra nhà Garrett sắp tới sẽ mất đi một người con trai đây, có nên tặng cho họ cành hoa huệ tây trước không?” Ibrahim bật cười, đôi mắt màu hoàng hôn của lão càng thêm đậm màu, như nhuộm phải sắc máu.
“Thế giới này nguy hiểm quá.” Sao bĩu môi nói.
“Ai cũng muốn bắt cha đi!” May than thở đầy tủi thân.
Kelcey chẳng nói gì, nhưng trông hắn có vẻ cũng không phản đối hoặc xa lạ gì với tình cảnh này.
Chỉ có Xanthe và Chi đều cảm thấy nhóm người này đều có vấn đề.
Nhất là với Chi, cô càng chắc chắn khi gặp lại Khan, mình và con trai phải có một buổi tâm sự mẹ con cho ra lẽ.
“Đi.” Saul không hề nhiều lời. Cậu đã dẫn trước muốn cô dẫn đường.
Nếu là Alessandro thì có thể hắn ta là nguyên nhân khiến ma cụ truy vết đột nhiên mất đi hiệu lực, mặc dù chính Saul cũng không biết lý do chính xác tại sao.
“Hắn ta hiện đang ở trong ký túc xá của Học viện Ma thuật Solarae.” Judia mím môi, trong giọng không giấu được căng thẳng. “Vì là thiên tài được chọn nên hắn được đặc cách ở một phòng riêng rộng nhất. Thậm chí phòng còn được yểm ma thuật bảo vệ canh phòng vô cùng nghiêm ngặt. Tôi không thể xâm nhập vào được.”
Nghe vậy, Saul thoáng chau mày. Dựa vào ký ức từ kiếp trước, cậu thừa biết Học viện Ma thuật Solarae là nơi như thế nào. Đó là nơi quy tụ vô số pháp sư tài ba; hầu hết những nhân vật có tiếng tăm, dù là người đức cao vọng trọng, hay là kẻ khiến người ta khinh ghét kinh sợ, phần lớn đều xuất thân từ ngôi trường này.
Xông vào điện thờ là việc Saul có thể liều lĩnh làm, nhưng tấn công Học viện Ma thuật Solarae một cách công khai lại là chuyện hoàn toàn khác. Chính cậu cũng hiểu rõ đó là hành động ngu xuẩn không chỉ gây chấn động giới ma pháp, mà còn có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến cả Evangeline.
“Nếu không xông vào được thì cứ gọi hắn ra thôi.” Ibrahim lên tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người. Lão mỉm cười. “Chắc hẳn mọi người đã quên nhưng mà hắn ta là con nợ của ngài Khan mà.”
“Phải ha… Là con trai của Hầu tước, là một pháp sư thiên tài của học viện, chắc chắn hắn sẽ không muốn mình bị bẽ mặt trước đám đông.” Elijah lầm bầm đưa ra suy đoán.
“Nhưng nếu hắn cứ chối không chịu đưa chúng ta gặp chủ nhân thì sao đây?” Kelcey hỏi phòng hờ, không thể cứ thế mà xông vào Học viện Ma thuật Solarae mà chẳng có kế hoạch gì được.
“Chà, cái này thì ta nghĩ… Đưa ra lời thách đấu là được.”
“Hả?” Lai hào hứng hơn khi nghe đến hai chữ “thách đấu”, gã nói. “Được đó lão già, để tôi lên đấm hắn!”
“Không phải ngươi.” Ibrahim gạt phắt đi. “Học viện Ma thuật Solarae có một truyền thống thách đấu ma thuật, không suy xét đến học vị hay thân phận, chỉ cần là pháp sư đều có thể thách đấu với học sinh tại Học viện. Hiển nhiên phải cùng cấp, hoặc thách đấu vượt cấp.”
Ibrahim vừa dứt lời, mọi ánh mắt đều đổ dồn về một người. Chỉ có mỗi Chi là không hiểu gì nhưng vẫn nhìn theo.
Elijah chỉ ngón tay vào chính mình, hỏi:
“Tôi… thách đấu sao?”


3 Bình luận