Khan không quá bất ngờ trước sự xuất hiện của Xanthe. Nhìn vào mối quan hệ căng thẳng của Judia và hắn ta bấy giờ, chẳng lạ gì khi cả hai có gì đó dây dưa lằng nhằng ở quá khứ.
Thậm chí, hắn nghĩ rằng bản tính nổi loạn của Thánh Nữ hẳn là được đánh thức ở trong cái ổ quỷ– à không, phải nói là, một băng đảng trông rất giống trộm cướp này.
“Ngài có thể đừng làm ra vẻ mặt ta đã biết rõ mọi chuyện được không?” Judia nghiến răng khi thấy biểu cảm “ồ thế à, chẳng ngạc nhiên lắm nhỉ” của Khan lúc bấy giờ. Mọi cảm xúc bồi hồi trào dâng khi cô đang hoài niệm về quá khứ cũng bay biến sạch.
“Ta không biết tất cả đâu.” Khan ôn tồn giải thích trước khi núi lửa mang tên Judia phun trào. “Nhưng ta không mù, ừm và thông minh nữa.”
Judia cứ tưởng mình đã hiểu con người Khan ra sao, nhưng hóa ra cô chẳng biết gì cả. Cuối cùng thì cô trông chờ gì ở Khan nhỉ?
Khan nhún vai không muốn phản hồi gì thêm, hắn tiếp tục xem thước phim của quá khứ đang tái hiện lại một cách chân thật. Còn hơn cả lúc hắn chứng kiến qua đá ghi hình ký ức nữa.
Nếu không gian này là ảo ảnh khơi gợi lại nỗi đau thì cũng quá chân thật và đáng sợ rồi. Xanthe thực sự mạnh đến vậy sao?
Nhưng trông bộ dáng bệnh tật của hắn ta mà Khan đang thấy, lại chẳng khác gì với kẻ gần đất xa trời, một chân đã bước sẵn vào quan tài.
“Mẹ… thật sự bắt Thánh Nữ về đấy à?” Xanthe nhìn thiếu nữ xa lạ bất tỉnh, hắn ảo não lên tiếng. Nghe vậy chứng tỏ hắn đã nắm được tình hình, song có vẻ không phải là thành phần đã khiến vụ bắt cóc này diễn ra.
“Ừ thì mượn mấy hôm rồi trả về…” Người phụ nữ quẹt ngang mũi, mắt không dám nhìn thẳng con trai mình. Không giống với bộ dạng uy nghiêm vừa rồi khiến bọn lính tráng đằng kia phải nể sợ.
“Giờ đưa người ta về còn kịp.”
“Thế thì không được!” Người phụ nữ lập tức phản đối, bà cứng đầu nói. “Mẹ biết con không thích mẹ làm vậy, nhưng mà… Ừ, xon không cần thuyết phục mẹ thêm đâu. Mẹ quyết rồi.”
Bà nói nhanh một tràng, mạnh mẽ và dứt khoát như không cho Xanthe có cơ hội khuyên nhủ. Mặc dù Xanthe cũng không định làm thế, vì mọi chuyện không thể vãn hồi nữa rồi.
Thánh Nữ đã tỉnh.
Xanthe trầm mặc nhìn Thánh Nữ ngồi dậy, mở mắt nhìn bọn họ với ánh mắt hoang mang.
“Sophie.”
Cô gái xinh đẹp bên cạnh Xanthe khi được gọi tên chớp mắt đã biến mất, sau đó xuất hiện ở phía sau Judia bé nhỏ. Một cú chặt ngang gáy khiến Thánh Nữ chưa tỉnh được bao lâu, cũng chưa kịp sợ hãi khi bản thân mình đã rơi vào ổ cướp thì cô lại lần nữa ngất đi.
Xanthe thở dài. “Con thua.”
Người phụ nữ thấp đậm được Judia gọi là dì Sierra lại đưa tay quệt ngang mũi, nở một nụ cười gượng, tránh ánh mắt dữ dằn của con trai mình.
“DỪNG LẠI ĐI!”
Khan giật mình vì tiếng thét bất ngờ của Judia. Cô đột ngột ôm lấy đầu, ngồi thụp xuống, vùi mặt giữa hai đầu gối. Dáng vẻ trốn tránh hiện lên quá rõ rệt. Cô ấy không thể nào đối mặt với quá khứ của mình, dù Khan còn chưa kịp chứng kiến hồi cao trào. Chỉ bấy nhiêu cũng đủ cho thấy đoạn ký ức ấy đã để lại vết thương sâu đến mức nào.
Tiếng thút thít vang lên giữa không gian hồi tưởng. Dòng ký ức vốn đang trôi chảy bỗng đóng băng, như thể khuất phục trước ý chí của cô.
Eihan nghiêng đầu nhìn Khan, nó nhún vai một cái rồi đột nhiên biến mất. Bằng thần giao cách cảm thông qua khế ước, Khan hiểu là Eihan cảm thấy tình cảnh trước mắt chẳng có gì thú vị, vì ngán ngẩm nên nó không tiếp tục theo dõi.
Khan cũng chẳng trông mong gì vào sự đồng cảm - cũng không biết là có hay không - của một Linh Hồn Sơ Khai.
“Tôi… không thể…” Judia nức nở thốt lên. Cảm xúc của cô đang vỡ òa như những mảnh thủy tinh vỡ không ngừng cứa vào da thịt. Đau đớn và thống thiết. “Tôi… luôn mơ về cảnh tượng đó suốt một thời gian dài…”
Tương ứng theo tiếng khóc của Judia, không gian đột nhiên vặn vẹo rồi tập hợp lại thành những bức tranh đan xen, một dải ký ức hỗn loạn đang được trình chiếu lại trước mặt Khan.
Một Judia bị bắt cóc nhưng không hề sợ hãi hay chịu cảnh hành hạ.
Một Judia hạnh phúc khi ở cùng băng nhóm đã bắt cóc mình.
Tiếng gọi dì Sierra vô cùng ngọt ngào và đong đầy hạnh phúc, hay tiếng gọi chị Sophie và anh Xanthe cũng rất mực vô tư vui vẻ.
Một Judia như được tái sinh tại chốn ô hợp luôn phải lẩn trốn khỏi sự truy bắt của bên phía điện thờ.
Một Judia không muốn quay về thờ phụng vị thần của mình như một con búp bê dần dà bị rút mất linh hồn.
Sau đó, một Judia đầy đau khổ khi bị bắt lại, phải quay trở về điện thờ.
Và một người mà Judia gọi là dì Sierra đã quay lại cứu lấy cô, dẫu cho rằng cô ta chỉ đang quay trở về chốn mà mình vốn thuộc về.
Người phụ nữ thấp bé, nhưng lại có lòng quả cảm và thiện lương quá đỗi vĩ đại so với thân hình ấy.
“Đừng bỏ cuộc! Con phải tự do! Con phải làm những gì mình muốn chứ con bé này!!! Sao lại bỏ cuộc dễ dàng như thế hả???”
Dì Sierra quát tháo, giọng đầy tuyệt vọng khi Judia từ chối bỏ trốn cùng mình.
Judia, sau khi tái sinh, lại bị kéo xuống địa ngục một lần nữa. Đôi cánh của cô lại bị cắt đi như một con thú đã bị điện thờ thuần hóa hoàn toàn. Cô không dám nắm lấy bàn tay của người phụ nữ ấy, không dám bước ra khỏi chiếc lồng thiêng liêng được bao bọc bởi ân điển của thần linh. Dẫu trong đôi mắt kia vẫn thấp thoáng khao khát tự do, khao khát được bay.
Nhưng nỗi sợ hãi đã trói chặt cô.
Cô sợ dì Sierra sẽ gặp nguy hiểm. Sợ chị Sophie sẽ gặp bất trắc. Sợ rằng băng đảng ô hợp bị thế gian khinh miệt ấy sẽ bị xóa sổ bởi bàn tay tàn khốc của điện thờ.
Thà đánh mất tự do một lần nữa.
Thà để đôi cánh bị cắt bỏ vĩnh viễn.
Còn hơn phải chứng kiến sự kết thúc của họ.
Vậy mà, dì Sierra lại không hiểu. Dì vẫn xuất hiện trước mặt cô, vẫn muốn cô được tự do.
Lúc đó, Judia vừa giận, vừa vui, lại vừa sợ. Cảm xúc cuộn trào, chồng chất đến mức không thể suy nghĩ sáng suốt.
Rồi cô nắm lấy bàn tay chai sạn của người phụ nữ ấy.
Đứng lên, bỏ chạy.
Cô lần nữa trốn khỏi điện thờ. Đôi cánh vô hình vỗ mạnh sau lưng, như thể tự do đang thực sự nằm trong tầm tay.
Cô nghĩ, lần này mình phải giữ chặt lấy hạnh phúc. Tuyệt đối không để bản thân bị thao túng nữa.
Cô không muốn trở thành Thánh Nữ.
Nhưng tự do chưa kịp ôm trọn, hạnh phúc chưa kịp chạm đến, thì bất hạnh đã ập xuống như cơn bão cuồng nộ.
Khắp nơi đều là lửa và xác chết, máu chảy thành dòng dưới chân. Judia nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, từng cười đùa với mình giờ đây đã cứng ngắc, chết không nhắm mắt, có những cái xác còn chẳng nhìn ra hình dạng ban đầu.
Dì Sierra cũng không ngoại lệ…
Bà bị chặt đầu, rồi cái xác không đầu ấy bị đem treo lên cổng thành để bêu riếu.
Judia đã phát điên.
Vào khoảnh khắc cô muốn tự mình kết liễu cuộc đời bất hạnh này, giọng của dì Sierra lại văng vẳng dội về trong tâm trí.
“Đừng bỏ cuộc! Con phải tự do! Con phải làm những gì mình muốn chứ con bé này!!! Sao lại bỏ cuộc dễ dàng như thế hả???”
Cô không thể chết.
Không phải vì tự do.
Mà là để chuộc tội.
Cô phải sống, để chuộc tội.
“Tôi đã bỏ trốn rất thành công, một thời gian dài, bên điện thờ vẫn không thể nào tìm thấy tôi…” Judia bần thần nói. Nhìn những mảnh vỡ ký ức trước mặt bằng đôi mắt đẫm lệ. “Tôi thay đổi danh tính và ngoại hình liên tục, không bao giờ duy trì nơi ở. Tôi đã lang bạt biết bao nhiêu địa phương… Thật ra, tôi cũng chưa từng nghĩ là Xanthe còn sống… À không, tôi chưa từng nghĩ có ai trong số họ còn sống cả…”
Cái chết của họ quá thảm thương và tàn khốc, có những cái xác không nhìn ra hình dạng ban đầu. Judia nghĩ đó là hình phạt của thần linh, của điện thờ gieo xuống cho mình vì tội gạt bỏ ân sủng của thần.
Cô chưa từng nghi ngờ.
“Gặp được Xanthe… đáng lẽ ra tôi phải vui mừng đúng không? Nhưng tôi lại sợ… tôi lại sợ đến cùng cực…” Judia ôm lấy đầu mình, cô thều thào đầy đau đớn. “Tôi đúng đồ là khốn nạn mà…”
“Nực cười thật.”
Ký ức đau khổ của Judia rút đi như thủy triều, để lộ ra vùng không gian hiện tại. Hóa ra là một căn phòng chứa đầy vật dụng linh tinh, trông như một cái kho chứa đồ. Nhưng mọi thứ ở đây đều bị phủ bụi, chẳng khác gì nhà bị bỏ hoang. Song, nhìn vào phần kiến trúc thì có thể thấy họ vẫn đang ở trong điện thờ. Daumantas là một trong những điện thờ lớn nhất thủ đô, thế nên cũng không lạ gì khi có một hay hai phòng kho chứa bị bỏ quên.
Người vừa lên tiếng cũng như thu lại thứ phép thuật đày đọa tinh thần Judia không ai khác ngoài Xanthe. Hắn vẫn mặc trang phục của Thần Sứ, áo thụng dài màu trắng tinh khôi gần như che lấp hình thể. Song hắn vẫn nổi bật với chiều cao dong dỏng, còn cao hơn cả Khan. Hắn từng bước đi tới, đứng trước mặt Judia vẫn còn đang cúi đầu khóc lóc. Cô ấy đã biết Xanthe đến gần nhưng vẫn không có ý định nhúc nhích.
Xanthe lạnh lùng nhìn cô gái quỳ sụp dưới chân, trong mắt chỉ toàn băng giá. Không chút cảm thông, cũng chẳng có sự chế giễu. Xanthe nhìn Thánh Nữ đang quỳ dưới chân mình như nhìn người chết.
“Mày không có tư cách để khóc cho họ. Đừng làm tao buồn nôn.”
Từng lời của Xanthe như dao cứa, lưỡi của Judia bị cắt phăng bởi ngôn từ tàn nhẫn thoát ra từ miệng hắn.
Judia – Molly, cô gái từng không nể nang ai đấu khẩu với một ai, thậm chí bật lại cả chủ nhân tạm thời của mình là Khan. Giờ đây lại chẳng khác gì con chuột chết khi đối diện với Xanthe.
Khan không lên tiếng. Hắn không tài nào chen vào mối quan hệ rối rắm này của hai người họ được. Nhất là khi sau mối dây dưa của họ là chục mạng người đổ xuống.
Nếu mẹ hắn vì ai đó mà chết thì sao? Nếu mẹ không ra đi vì bệnh tật mà hy sinh vì ai đó thì sao?
Khan hoàn toàn có thể hiểu cảm giác của Xanthe bây giờ.
“Cậu lấy đi.” Judia khàn giọng lên tiếng.
Cô ngẩng đầu nhìn Xanthe, thanh niên yếu ớt bệnh tật trong ký ức hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một người đàn ông trưởng thành đầy gai góc, gánh trên vai nỗi đau mất mẹ, mất bạn bè, mất người yêu. Chỉ vì một Thánh Nữ khao khát tự do sai lầm.
Cô nở nụ cười với đôi mắt tàn lụi ánh sáng.
“Mạng của tôi là của cậu.”
“Ha…” Xanthe bật ra tiếng cười nhỏ.
“Nghĩ đẹp nhỉ. Lấy mạng của mày, thế là xong. Phải không?” Xanthe tặc lưỡi. “Nếu là tao trong quá khứ, thì mày nghĩ mày còn đứng đây tán gẫu với tao được à? Mạng của mày, tất nhiên tao sẽ lấy. Nhưng trước đó, mày phải trả hết nợ cái đã. Hiểu chứ?”
Judia có phần ngạc nhiên, song rất nhanh cô đã hiểu được nguyên nhân. Xanthe không muốn cô chết dễ dàng như thế. Hắn muốn cô phải chịu đau khổ, tinh thần hay thể xác, tất cả. Cô phải thống khổ đến mức muốn chết cũng không được, muốn sống cũng không xong. Đó mới là hình phạt tàn khốc nhất.
“Được…” Judia dễ dàng chấp nhận. Mà thật ra, đây cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Đây cũng là kết thúc cô luôn mường tượng đến.
Chỉ là khi xưa cô không nghĩ Xanthe còn sống, nên cô cứ trốn chạy, sống tự do bằng máu và tính mạng của dì Sierra và nhiều người khác đã đổ xuống vì mình. Nếu cô biết, cô đã tự mình tìm Xanthe vào giao cái mạng này cho hắn.
“Cậu muốn tôi làm gì?” Giọng Judia khô khốc, cô không hề có ý định chống trả.
Xanthe như biết Judia sẽ không từ chối và phản kháng, đúng vậy, hắn biết thừa. Thế nên biểu cảm của hắn vẫn không chút thay đổi. Hắn đưa tay vào tay áo rồi lấy ra một thứ.
Judia sững người nhìn thấy thứ trong tay Xanthe.
Trong tay Xanthe là một vật nhỏ với thân làm từ kim loại đen, và phần cán có chạm khắc các ký hiệu cổ ngữ cấm kỵ. Mặt con dấu là một biểu tượng tròn, gồm các vòng tròn đồng tâm xoắn xoáy như những sợi xích đang trói buộc một linh hồn đang gào thét, khắc chìm sâu vào lõi. Thứ đó nhỏ bé là thế nhưng lập tức mang lại cảm giác ngột ngạt khi nhìn vào nó.
“Ấn Nô Lệ…”
Judia nhận ra ngay lập tức. Đây là thứ được dùng để áp chế ma thú cấp cao, cũng như các chủng tộc khác. Chỉ cần muốn đối phương trở thành nô lệ nghe lời, không thể phản kháng thì chỉ cần đóng Ấn Nô Lệ lên kẻ đó, sau đó đọc thần chú là được.
Khan nhướn mày khi nghe tên gọi của đồ vật trong tay Xanthe.
“Đúng vậy. Sao? Muốn rút lại lời?” Xanthe cười nhạt hỏi Judia.
Thánh Nữ há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng cũng lựa chọn im lặng. Cô lắc đầu. Tự nguyện đưa tay mình ra.
Xanthe lạnh lùng giơ cao con dấu lên, không định dọa nạt mà sẽ đóng thẳng Ấn Nô Lệ lên tay Judia.
“Khoan đã.” Khan lên tiếng ngăn cản đúng lúc.
Xanthe khựng lại. Hắn ngán ngẩm nói. “Chuyện này không liên quan đến ngươi, thằn lằn con.”
Thằn lằn con?
Khan ngớ người, rồi sực nhớ ra mình đúng là thằn lằn. Không phải, là hắn bị biến thành thằn lằn mới đúng. Còn là giống thằn lằn tuyết hiếm có.
“Ta là con người… Với lại, chuyện ân oán của hai người đúng là không có liên quan đến ta nhưng mà cô ta có liên quan đến ta.” Khan chỉ vào Judia. “Liên quan rất lớn.”
Xanthe không nói gì, nhưng cũng không có hành động nào khác. Dường như đang đợi Khan giải thích.
“Cô ta có ký kết một hợp đồng làm thuê với ta, bây giờ ta là chủ nhân tạm thời của cô ta trong ba năm tới. Nên tạm thời cô ta không thể làm nô lệ cho ngươi được.”
Judia giật mình, cô lầm bầm trong miệng. “À, mình quên mất…”
Xanthe thờ ơ nói. “Vậy hủy nó đi.” Hắn thấy đây chẳng phải việc gì quan trọng.
Khan gật đầu, không hề có ý định dùng hợp đồng này níu kéo. Hắn khẳng khái nói:
“Được. Tiền bồi thường khi chấm dứt hợp đồng trước thời hạn được quy định là gấp mười lần tổng lương năm. Vì cô ấy là thợ thủ công ma thuật cao cấp nên thu nhập mỗi năm là 100 đồng vàng.”
Dưới cái nhìn ngơ ngác của Xanthe và Judia, Khan nở nụ cười chuyên nghiệp trên môi.
“Tức là bây giờ cô ta, hoặc là ngươi, phải bồi thường cho ta 1000 đồng vàng thì mới có thể chấm dứt hợp đồng một cách hợp lệ.”
Xanthe im lặng.
Judia trầm mặc.
Bầu không khí căng thẳng bị món nợ từ miệng Khan đánh úp khiến cả hai không hỏi sững sờ.
“Vậy ai trả ta 1000 đồng vàng đây?” Khan bình tĩnh hỏi. “Sau đó ta chắc chắn không can thiệp vào việc riêng của hai người.”
Một lúc sau, Judia mới yếu ớt lên tiếng: “Tôi có vàng nhưng chỉ có 16 đồng vàng thôi…”
Xanthe vẫn giữ im lặng.
Hắn ta không thể nói là mình ngay cả một đồng vàng cũng không có được.
Nếu quay trở về thời gian làm cướp thì…
À không, thời gian hắn làm cướp 100 đồng vàng cũng không có.
Cuối cùng, Xanthe cũng không nhịn được phải lên tiếng hỏi Khan:
“Thằn lằn con à, ngươi còn hơn cả ăn cướp!”


1 Bình luận