Anh Trai Nhân Vật Chính
Tiên Sắc Xám Họa sĩ: Vanlious
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03

Chương 136: Anh trai biến hình

0 Bình luận - Độ dài: 3,149 từ - Cập nhật:

Khan không hề biết chuyện gì đã xảy ra sau khi mình bị ép rời đi.

Thật ra, hắn cũng chẳng ngờ bản thân lại có duyên với việc bị bắt cóc đến vậy. Khan lười đếm, không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu mình hết rơi vào tay kẻ này rồi đến kẻ khác.

Chỉ khác là lần này, ít ra hắn còn biết kẻ vừa bắt mình đi là ai. 

Alessandro Garrett.

Kẻ mà hắn đã chạm trán ở Vùng đất Bạc Đen, trong lần giành lại công bằng cho Elijah. Sau đó, hai người còn có dịp chung cảnh ngục tù, nhưng khi được giải thoát, hắn ta lại biến mất không một lời từ biệt.

Không ngờ hôm nay cả hai lại gặp nhau.

À không đúng, là chính hắn đã chủ động “hẹn gặp lại”. Nhưng đó là lúc hắn còn bị mắc kẹt ở chỗ công chúa, và chưa dính phải “lời nguyền” của thần linh.

Nhắc đến “lời nguyền” chết tiệt đó… 

“Mấy giờ rồi?” Khan vắt tréo chân, ngồi thoải mái trên chiếc ghế dài bọc đệm êm ái. Nếu có trà ở đây, hắn không ngại tự rót cho mình một tách mà uống rồi.

Tuy rằng hắn không biết đây là đâu, nhưng nhìn căn phòng ngủ thượng hạng và chói mắt với nội thất bày biện sang trọng có thể thấy được địa vị và tài sản của chủ nhân nó không phải hạng tầm thường. Căn phòng ngủ này còn xa hoa hơn sảnh chính đón khách của lâu dài nhà hắn nữa. Xem ra mình còn chưa đủ giàu có rồi…

Trong lúc nghĩ ngợi bâng quơ, Khan không hề nhận thức rằng bây giờ bộ dạng của hắn rất chướng mắt, trông hắn còn giống chủ nhân hơn chủ nhân của căn phòng này.

Alessandro ngồi ở đối diện mà giật giật mí mắt, tay siết chặt lấy quyền trượng, không nhịn được mà lên tiếng với giọng điệu mỉa mai:

“Ngươi thoải mái quá nhỉ? Có biết mình đang trong tình hình như thế nào không vậy?”

Khan suy nghĩ một lúc rồi búng tay đưa ra đáp án: “Ừm… tình hình của một chủ nợ đang đợi con nợ tự giác thanh lý nợ nần?” 

“...” Alessandro nhìn Khan chằm chằm bằng ánh mắt âm u.

Nếu có thể giết người bằng một ánh nhìn, Khan chắc chắn sẽ bị giết đến mức không còn đường siêu sinh.

Khan mỉm cười nói: “Đùa thôi mà, đừng căng thẳng quá. Nhờ có cậu mà ta thoát khỏi hang cọp đấy. Nhưng ta thắc mắc đấy, sao cậu biết ta ở đó?”

Địa chỉ hắn để trong thư không phải ở điện thờ. Đáng lý ra Alessandro không thể tìm hắn được ở điện thờ mới đúng. Khả năng Alessandro biết hắn ở điện thờ cũng không cao. Vì khi hắn bị đưa đến điện thờ, hình dạng của hắn khi đó còn chẳng phải con người.

“Chút trò vặt thôi, dù có hơi phiền phức… Nhưng một thiên tài… Mà ngươi biết để làm gì?” Đột nhiên Alessandro đổi giọng, nổi quạu lên giọng gắt gỏng.

Khan không hiểu lắm nhưng cũng chẳng lên tiếng nói gì thêm, kẻo lại kích thích hắn ta. Nhớ đến tài năng của Alessandro, Khan cảm thấy điều mình thắc mắc cũng thật ngốc nghếch.

“Con mắt của ngươi là bị nguyền rủa à?” Alessandro nhướng mày hỏi. Có vẻ như thắc mắc ngay từ đầu rồi.

“Cũng không hẳn. Có chút chuyện xảy ra ấy mà…” Khan không muốn kể lại chuyện cũ cho lắm. Đã vậy còn không phải chuyện gì đáng tự hào.

“Thế còn tóc của ngươi thì sao? Không lý nào nó lại dài nhanh như thế được…” Sau đó như đoán ra được gì, Alessandro tròn mắt hỏi. “Ngươi thích làm đẹp hả?”

Khan siết chặt nắm tay nhưng trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười chuẩn mực không đổi.

“Tiếc quá, đây là vấn đề riêng tư. Mà ta thì không thích chia sẻ chuyện cá nhân cho lắm.”

Alessandro bĩu môi trước phản ứng bình tĩnh của Khan, vẫn thấy ghét tên này như ngày nào. Rõ ràng cấp bậc địa vị đều thua hắn ta, nhưng tên Khan Evangeline này chẳng bao giờ có thái độ xun xoe nịnh nọt như những kẻ thấp kém khác. Đã vậy còn mang lại cảm giác như thể hắn ta mới là người trên cơ.

Đôi bên lại im lặng một lúc, song cuối cùng Alessandro vẫn không thể thắng nổi cuộc chiến tâm lý - chỉ có mình hắn ta cho là thế - nên hắn ta khó chịu mở miệng lên tiếng trước:

“Gọi nó tụi nó ra đây.” 

“Hả? Ai cơ?” Khan nghiêng đầu hỏi lại, vẻ mặt như đang hỏi ngươi đang nói cái gì thế.

“Đừng có giả ngu.” Alessandro lạnh lùng nói. “Một con rắn ngốc, một con hươu kì dị.”

Alessandro vừa dứt lời, chưa kịp để Khan phản ứng thì cả Kahan và Eihan đã đồng loạt xuất hiện. Cả hai lao vào quát tháo Alessandro, đứa nào đứa nấy cũng đều hùng hổ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

“Nói ai ngốc hả đầu cà tím? Ngươi mới là đồ ngốc! Cà tím ngốc!!!””

“Ta kì dị? Kẻ như ngươi thật không quý phái chút nào!!!”

Alessandro trừng mắt nhìn tụi nó rồi giơ cây quyền trượng đọc câu thần chú. Khan không kịp thời ngăn cản, ánh sáng của vòng phép giáng xuống Kahan và Eihan. Khi Khan lao tới, hắn lập tức bị đẩy ra bởi một lực cản mạnh mẽ. Khan bị dội ngược, hắn ngồi phịch lại xuống ghế.

“Cái quái gì vậy?” Giọng của Eihan hét toáng lên chói tai.

“Ồ!!” Kahan ngược lại có vẻ hứng thú bất ngờ.

Eihan và Kahan đều bị giam trong một vòng ma thuật hình trụ, mỗi khi Eihan cố gắng thoát ra, vòng sáng xung quanh lập lòe có vẻ nguy hiểm. Nhưng Eihan chẳng hề gặp tổn thương gì, chỉ là nó như đập vào bức tường, không tài nào phá vỡ được thứ rào chắn này. 

Khan chau mày đứng lên, hắn cất lời: “Alessandro, thả chúng ra.” Trong giọng nói điềm đạm của Khan ẩn chứa tia tức giận đang bị đè nén.

“Để xem đã.” Alessandro nhếch môi cười, cuối cùng hắn cũng có cảm giác lấy lại phong độ vốn có của bản thân. 

Đây mới là vị thế đúng của Alessandro Garrett. Một pháp sư thiên tài trăm… Quỷ tha ma bắt nó đi!

“Vậy cậu muốn gì?”

Khan nhìn sắc mặt Alessandro thay đổi thoăn thoắt mà chẳng hiểu nổi hắn ta đang nghĩ gì. Chỉ đoán rằng có lẽ Alessandro bị hai Linh Hồn Sơ Khai của hắn chọc tức, hoặc đơn giản chỉ muốn trả thù hắn cho bõ ghét.

“Nếu ta muốn ngươi quỳ xuống cầu xin ta tha thứ thì sao?” Alessandro ngẩng cao đầu, nâng cằm đầy ngạo mạn, ánh mắt nhìn Khan như kẻ hạ đẳng không biết điều.

“Được. Thế thôi?” Khan đơn giản hỏi lại, không tức giận hay có biểu cảm cho thấy bản thân được bị xúc phạm.

Điều này không đúng với tưởng tượng của Alessandro chút nào. Hắn ta ngỡ ngàng nhìn Khan khom người, có vẻ như thực sự sẽ quỳ xuống chứ không phải chỉ nói miệng.

“Ơ, chủ nhân ngốc!” Kahan gào lên đúng lúc. Khan khựng lại ngẩng đầu nhìn con rắn nhà mình.

Lúc này, miệng của nó há to như thể trước mặt có con mồi thịnh soạn để chén, nhưng thực chất thứ nó cắn vào, gặm lấy là vòng ma thuật đang sáng lên trên đỉnh đầu mình. 

“Cái gì…!” 

Alessandro trừng mắt nhìn vòng ma thuật giam cầm của mình cứ thế bị cắn vỡ. Chỉ trong một lần tấn công, không hề có chút khó khăn nào. Con rắn đã lao ra khỏi nơi bị giam cầm, ma thuật của hắn ta cũng không thể duy trì được nữa.

“Không cho ăn hiếp chủ nhân ngốc!!!” 

Kahan vừa thoát khỏi giam cầm đã lập tức lao về phía Alessandro, nhanh như một mũi tên xé gió. Alssandro chẳng kịp né tránh, phản xạ của hắn ta chẳng thể nào sánh kịp với tốc độ của Kahan. Trong chớp mắt, cổ hắn ta bị thân rắn quấn chặt lấy, siết mạnh tới mức hắn ta gần như không thể hít thở được. Tay thả rơi quyền trượng, hắn ta cố gắng lôi con rắn chẳng khác gì thòng lòng thít chặt cổ của mình ra.

“K-khoan… Cứu, c-cứu ta…”

Mới vừa rồi còn ở thế thượng phong, Alessandro bấy giờ như cá mắc cạn, thiếu điều giãy đành đạch.

Khan thong thả đi tới, nhìn gương mặt tím tái dần của Alessandro mà nở một nụ cười khiến hắn ta nhìn mà chỉ muốn hộc máu tại chỗ.

“Kahan, nhẹ nhàng lại nào.”

Khan thong dong lên tiếng dỗ dành. Kahan lập tức nghe lời mà thả lỏng thân mình. Nhờ vậy, Alessandro được một phen thở dốc, há miệng hít lấy từng ngụm không khí như kẻ suýt chết đuối vừa ngoi lên khỏi mặt nước. 

“Đầy tớ ngốc nghếch, ngươi thật sự bị ngốc à?” Eihan bay tới bên cạnh hắn, giọng líu ríu trách cứ. “Ngươi nghĩ bọn ta dễ bị ăn hiếp như ngươi sao? Lần sau khôn lanh hơn đi!”

“Ta tưởng các ngươi bị nhốt thật.” Khan cúi xuống nhặt lấy cây quyền trượng của Alessandro, ngắm nghía một lúc. Trông không đẹp bằng của Elijah nhưng trông cũng thượng hạng, liếc mắt có thể nhìn ra ngay đây không phải hàng tầm thượng.

“Kahan đang thấy hứng thú thôi. Ma thuật của tên này… rất quý phái.” Eihan chần chừ một lúc, cuối cùng cũng quyết định nói thật lòng. “Nhưng cho dù thế cũng không làm khó Kahan được.”

Eihan không nói thẳng ra, nhưng Khan có thể hiểu là hai đứa này đều ấn tượng với ma thuật của Alessandro, hẳn là phép giam cầm vừa rồi của hắn ta khiến chúng nó bất ngờ. Bên cạnh đó, ma thuật này tuy không làm khó được Kahan nhưng chắc là có thể gây phiền phức cho Eihan.

Cho dù đều là Linh Hồn Sơ Khai, nhưng đặc tính của Eihan thiên về hướng chữa lành hơn. Còn Kahan, bao quát về ma lực, ma thuật nên mới chẳng sợ chút thủ thuật của Alessandro.

Để khiến Kahan, một đứa chỉ thích ngủ và chơi caro này phải hứng thú, xem ra Alessandro thật sự rất có năng lực.

“Kahan? Thực sự là Kahan? Rắn Vua Kahan?” Alessandro chưa thoát khỏi tình trạng bị Kahan quấn lấy, nhưng ở độ siết vừa phải vẫn khiến hắn ta có thể thở, chỉ là bản thân không dám làm ra hành vi manh động nào. “Thực sự là Rắn Vua Kahan mà ta biết sao???”

Khan khựng lại, nhận ra mình vừa gọi tên Kahan. Thất thố rồi.

“Có cách nào xóa trí nhớ hắn ta không nhỉ?” Khan lầm bầm tự hỏi. Hắn không muốn lộ tung tích của Kahan ra. Bây giờ xung quanh hắn đã đủ chuyện phiền toái rồi.

“Khoan đã! Đợi chút! Nghe ta nói!!” Alessandro đứng bật dậy định ngăn Khan lại.

Nhưng hành vi quá khích của hắn ta khiến Kahan không hài lòng, lần nữa siết mạnh thân mình. Alessandro lập tức bị giật ngược trở lại, hắn ta lần nữa bị nghẹt thở, phải khó khăn vỗ vỗ thân rắn ra hiệu cho nó bình tĩnh.

“Kahan.” Khan nhắc nhở. 

Kahan rất dỗi, nhưng vẫn nghe lời Khan tha mạng cho Alessandro. Nếu không, nó nuốt tên Cà Tím này vào bụng từ lâu rồi. Ma thuật của tên này cũng rất ngon, tuy không bằng Elijah. Nhưng mà Elijah là thuộc hạ của chủ nhân ngốc, nên cũng không ăn được. Kahan rất muốn thở dài vì chính mình.

Nếu như Alessandro mà nghe được nội tâm của Kahan nghĩ gì, có khi hắn ta sẽ phát điên mất.

“T-ta sẽ giữ bí mật!” Alessandro được thả lỏng, hắn ta không chần chừ lên tiếng để chứng minh mình không nói dối. “Ta có thể tuyên thệ.”

Khan cầm lấy quyền trượng của Alessandro rồi thong thả quay lại chỗ ngồi của mình. Lúc này, trông hắn thật sự ung dung, như thể nơi đây là nhà hắn, và hắn mới chính là chủ nhân thực sự.

“Ta không quan tâm.” Khan thờ ơ nói.

Alessandro được một phen nghẹn họng, nhưng bây giờ vị thế thực sự đảo ngược. Hắn ta không thể lờ đi sự tồn tại của Khan.

Ánh mắt Alessandro lại liếc sang Eihan và Kahan. Trước đó, hắn đã nghe hai đứa trò chuyện tại học viện, khi chúng đưa cho hắn bức thư đòi nợ chết tiệt kia. Cái tên “Kahan” lúc ấy nghe rất quen, nhưng hắn không thể nhớ nổi mình đã nghe ở đâu.

Chi tiết đó cứ khiến hắn lấn cấn. Cộng thêm tờ giấy đòi nợ vô lễ đến mức muốn lật bàn, Alessandro quyết định phải làm rõ mọi chuyện. Hắn đã đến địa chỉ được ghi trong thư để tìm, nhưng nơi đó đã bị cháy rụi. Và tệ hơn, hắn còn trông thấy bóng dáng của Công chúa.

Chắc mẩm rằng Khan có liên quan không nhỏ đến vụ cháy biệt thự, Alessandro nhanh chóng rút lui, không để lại dấu vết. Hắn quay về, lần theo hơi thở còn sót lại trên lá thư mà Khan gửi để truy ra tung tích.

Và hắn đã thành công.

Trong quá trình lần theo dấu vết mờ nhạt ấy, Alessandro tình cờ phát hiện ra danh tính thật của Kahan qua một cuốn sách cổ - Linh Hồn Sơ Khai trong truyền thuyết. Thứ tưởng chừng chỉ tồn tại trong chuyện cổ tích, vậy mà lại thực sự tồn tại. Và tệ hơn, lại nhận cái tên đáng ghét kia làm chủ nhân.

Alessandro không thể phủ nhận, hắn thật sự thèm khát được sở hữu Linh Hồn Sơ Khai của Khan. Nhưng hắn cũng biết rõ, một khi nó đã nhận chủ, thì có cưỡng chế chiếm đoạt thế nào cũng vô ích.

“Ngươi muốn thế nào?” Alessandro hít sâu một hơi, hắn ta tin mình đã sử dụng hết mọi kiên nhẫn từ lúc sinh ra đến giờ để dồn tất cả vào thời khắc này.

“Một chỗ nghỉ ngơi an toàn, kín đáo. Ừm, không chỉ có mình ta mà còn… khoảng gần mười người nữa?” Khan chắc chắn là hội giải cứu của hắn đã đến thủ đô rồi, nhưng nhân số bao nhiêu thì Khan không chắc chắn. Mong là Carter vẫn ở lãnh thổ trông nhà.

Khi nào quay về phải tăng lương cho cậu ta mới được.

“Các ngươi đi tị nạn ấy à?” Alessandro không nhịn được mở mồm nói lời mỉa mai. Khi hắn dứt câu đã thấy hối hận rồi.

Từ trước đến nay hắn mới là kẻ được người khác nể trọng, phải dè chừng và cẩn thận từng li từng tí trong lời ăn tiếng nói. Bây giờ thời thế đảo ngược, Alessandro không thể làm quen ngay được.

Nhưng… Alessandro liếc nhìn Kahan đã buông tha cho mình, quay về với Khan. Nó thân thiết quấn lấy tay Khan như món đồ trang sức, than thở là mình thấy buồn ngủ. Còn con hươu kì dị kia thì đang trêu chọc Kahan như mua vui, không hề để ý đến họ.

Thật ra, Alessandro có phần nghi ngờ con hươu đó cũng có thể là một Linh Hồn Sơ Khai khác. Theo ghi chép trong cuốn sách cổ, tổng cộng có năm Linh Hồn Sơ Khai tồn tại, những thực thể duy nhất không bị thanh trừng trong Ngày Mưa Tro.

Dù được sinh ra từ thời đại của các cổ thần, khi những quyền năng nguyên sơ vẫn còn tồn tại trên thế gian, chúng vẫn sống sót qua tất cả. Không bị hủy diệt, không bị phong ấn, chỉ đơn giản là biến mất khỏi lịch sử, như thể chưa từng tồn tại.

Nếu như con hươu kì dị đó thật sự là một Linh Hồn Sơ Khai khác…

Vậy tính ra, không chỉ một... mà là hai Linh Hồn Sơ Khai xuất hiện cùng lúc, và đều xoay quanh Khan.

Khan Evangeline, hắn ta là thứ quái quỷ gì vậy???

Hiển nhiên, Alessandro không có đáp án cho câu hỏi đó.

“Nếu ngươi từ chối thì…” Khan vừa dợm mở lời cho qua thì Alessandro đã cắt ngang.

“Không, cứ theo ý ngươi. Ta sẽ đi chuẩn bị ngay. Bây giờ ngươi cứ ở yên trong phòng là được.” Alessandro vừa nói xong đã đứng dậy định rời đi thì Khan gọi giật lại.

“Làm người tốt cho trót nhé? Nhờ ngươi…”

Sau đó, Khan thực sự không hề ngần ngại mà đưa ra yêu cầu mà Alessandro phải trợn trừng mắt trước bản mặt dày của hắn ta.

Tại sao Linh Hồn Sơ Khai có thể chọn tên này làm chủ vậy? Alessandro tha thiết muốn biết điều đó.

Rời khỏi phòng, mặt mày Alessandro tái mét như thể vừa gặp cú sốc. Khan có để ý nhưng hắn chọn không quan tâm. Thiên tài pháp sư, con trai thứ của Hầu tước, sẽ vượt qua được thôi.

Căn phòng chỉ còn lại mình và hai Linh Hồn Sơ Khai, Khan không ngồi yên một chỗ mà đứng dậy tham quan. Hắn đi tới kệ sách và tủ trưng bày lọ thuốc ma thuật, cùng một số vật dụng khác liên quan đến việc nghiên cứu mà hắn nhìn không ra thứ gì. Bàn làm việc của Alessandro cũng chất đống sách và giấy, song cách sắp xếp lại rất ngay ngắn ngăn nắp. 

Trên bàn, có một cuốn sách ố vàng đang mở, hình ảnh bên trong khiến hắn khựng lại và quyết định lại gần để nhìn rõ hơn. 

Vì hắn nghĩ mình vừa thấy cái gì đó khá quen thuộc.

Nhưng khi đến gần, tầm nhìn của hắn lần nữa lại đảo lộn. Khan xây xẩm cả mặt mày, đến khi tỉnh táo đã thấy mọi thứ xung quanh trở nên to lớn hơn rất nhiều.

Nga cả Kahan và Eihan còn lớn cả hắn, đang ở bên cạnh mà nhìn hắn chằm chằm.

“Bộ dạng bây giờ của ngươi quý phái hơn rồi đó đầy tớ ngốc!”

“Chủ nhân ngốc sao lại thế này???”

Khan mệt mỏi chỉ muốn giả chết.

Hắn lại biến thành thằn lằn rồi…

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận