Tập 01: Ta sẽ thống trị Liên minh phòng thủ của Nhân loại!
VII: Lời khiêu chiến
0 Bình luận - Độ dài: 3,128 từ - Cập nhật:
Tiếng chuông báo động vang lên dồn dập, xé toạc bầu không khí ồn ào náo nhiệt của khu chợ chiều.
Âm thanh chói tai vọng từ tháp canh cao nhất của thành phố lan ra khắp mọi ngõ ngách, khiến dòng người đang mua bán tấp nập bỗng chốc khựng lại. Những nụ cười tắt ngấm, thay vào đó là sự hoang mang và sợ hãi hiện rõ trên từng khuôn mặt.
“Có chuyện gì vậy? Quái vật tấn công sao?”
“Không phải! Đó là chuông triệu tập! Anh hùng Katherine sắp xuất hiện!”
Zatina, người đang dẫn chúng tôi đi tìm quán trọ rẻ tiền nhất, nghe thấy tiếng chuông thì giật mình, mặt biến sắc. Cô quay phắt lại, giọng thúc giục:
“Mọi người! Nhanh chân lên! Chúng ta phải ra quảng trường trung tâm ngay. Khi tiếng chuông này vang lên, tất cả công dân đều phải có mặt để nghe lệnh, nếu không sẽ bị coi là kẻ phản bội!”
Tôi nhíu mày. Phản bội? Chỉ vì vắng mặt trong một buổi họp thôn thôi sao? Cái luật lệ quái quỷ gì thế này?
Nhưng nhìn dòng người đang ùn ùn đổ về phía trung tâm như đàn kiến vỡ tổ, tôi biết mình không có lựa chọn nào khác.
“Đi thôi.” Tôi ra hiệu cho ba tên thuộc hạ đang ngơ ngác. “Ta cũng muốn xem chủ nhà của chúng ta mặt mũi ra sao.”
Chúng tôi bị dòng người cuốn đi. Atheros phải dùng thân mình to lớn để che chắn, tạo ra một khoảng trống nhỏ cho tôi và Kyveli không bị bẹp ruột. Lyriel thì cảnh giác cao độ, tay luôn đặt hờ ở thắt lưng, sẵn sàng móc mắt bất cứ kẻ nào dám chen lấn xô đẩy tôi.
Quảng trường trung tâm của thành phố Katherinas rộng lớn đến mức choáng ngợp, được lát đá trắng phau. Ở chính giữa là một đài cao sừng sững được trang trí bằng cờ phướn màu đỏ và vàng – màu biểu tượng của anh hùng.
Hàng vạn người chen chúc nhau bên dưới. Không khí nóng hầm hập, đặc quánh mùi mồ hôi và sự lo âu.
Đột nhiên, tiếng tù và vang lên, trầm hùng và uy lực.
Từ trên ban công của pháo đài phía sau đài cao, một bóng người bước ra.
Đó là một người phụ nữ.
Và tôi phải thừa nhận, dù có ghét cô ta đến đâu, thì màn xuất hiện của cô ta cũng vô cùng ấn tượng.
Cô ta khoác trên mình bộ giáp vàng ròng sáng loáng, chạm khắc tinh xảo ôm sát lấy thân hình cao lớn, khỏe mạnh của một chiến binh. Tấm áo choàng đỏ rực sau lưng tung bay trong gió như một ngọn lửa sống.
Mái tóc cô ta đỏ rực, xõa dài xuống tận thắt lưng, rực rỡ và kiêu hãnh. Khuôn mặt cô ta góc cạnh, toát lên vẻ cương nghị và lạnh lùng. Đôi mắt sắc lẻm như mắt đại bàng quét một lượt qua biển người bên dưới, khiến ai nấy đều phải cúi đầu e sợ.
Trên tay cô ta nắm chặt một cây thương dài quá khổ. Mũi thương tỏa ra ánh sáng hào quang lạnh lẽo, thân thương quấn quanh bởi hình rồng uốn lượn.
“Hỡi những công dân của Katherinas!”
Giọng Katherine vang lên, được khuếch đại bởi ma pháp hệ Phong, đanh thép và vang vọng đến tận từng ngóc ngách của quảng trường.
“Hôm nay, ta triệu tập các ngươi đến đây không phải để ăn mừng, mà là để chuẩn bị cho một cuộc chiến sinh tử!”
Cả quảng trường ồ lên kinh hãi. Những tiếng xì xào bàn tán nổi lên như ong vỡ tổ.
Zatina đứng bên cạnh tôi, siết chặt đứa em trai Rinoa vào lòng, đôi môi run rẩy: “Chiến tranh… lại là chiến tranh sao?”
Katherine giơ cao ngọn thương, lập tức đám đông im bặt.
“Cách đây chưa đầy một giờ đồng hồ.” Katherine dõng dạc tuyên bố, ánh mắt rực lửa nhìn thẳng về phía chân trời. “Tại thung lũng chết cách thành phố chúng ta năm dặm về phía Tây, lính canh trên tháp quan sát đã ghi nhận một hiện tượng dị thường.”
Tim tôi hẫng một nhịp. Thung lũng chết? Phía Tây? Chẳng phải đó là chỗ tôi và đám này rơi xuống sao?!
“Một con Rồng Đen khổng lồ!” Katherine gào lên. “Một con quái vật với kích thước chưa từng thấy trong lịch sử, to lớn như một tòa thành, mang theo hắc khí của địa ngục đã xuất hiện!”
“Hả?” Atheros đứng sau lưng tôi buột miệng thốt lên một tiếng, quên mất mình đang đóng vai ảo thuật gia. Hắn lấy tay chỉnh lại cái kính vỡ, mặt lộ rõ vẻ bối rối pha lẫn chút tự hào?
“Con rồng đó đã xé toạc bầu trời, bay lượn với tốc độ kinh hoàng!” Katherine tiếp tục, giọng điệu ngày càng kịch tính. “Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là sự xuất hiện của nó. Mà là sự biến mất của nó!”
Cô ta chỉ mũi thương về phía đám đông, như thể đang buộc tội ai đó.
“Ngay khi vẫn còn bay trên bầu trời, con quái vật khổng lồ đó đã bốc hơi! Biến mất không một dấu vết! Không một tiếng động! Không một dư chấn!”
Katherine nghiến răng, vẻ mặt nghiêm trọng tột độ:
“Các ngươi biết điều đó có nghĩa là gì không? Đó không phải là một con rồng hoang dã. Đó là một con rồng có trí tuệ! Nó sở hữu ma pháp ẩn thân cấp cao nhất! Nó đã đến đây để do thám! Nó đang lẩn khuất đâu đó ngay ngoài kia, tàng hình và chờ đợi thời cơ để nuốt chửng chúng ta!”
Tôi quay sang nhìn Atheros, hắn đang gãi đầu, cắn móng tay và trông “rất có trí tuệ” xong nhìn Katherine chuẩn bị chém gió tiếp.
“Đây là một lời tuyên chiến!” Katherine gầm lên, tiếng hét chứa đầy sự phẫn nộ. “Thế lực hắc ám đã nhắm vào Katherinas! Chúng muốn san phẳng bức tường thành tự hào của chúng ta! Chúng muốn cướp đi sự bình yên của các ngươi!”
Cả quảng trường vỡ òa trong hoảng loạn.
“Trời ơi! Rồng tàng hình sao?”
“Chúng ta chết chắc rồi!”
“Anh hùng Katherine! Xin hãy cứu lấy chúng tôi!”
Tôi đứng chôn chân giữa dòng người hỗn loạn. Khóe miệng tôi giật giật không kiểm soát được.
Rồng tàng hình? Ma pháp ẩn thân cấp cao? Do thám?
Tôi quay từ từ, rất từ từ cái cổ cứng ngắc của mình lại phía sau.
Con rồng tàng hình mà Katherine đang nhắc đến, hiện tại đang đứng ngay sau lưng tôi, mặc một bộ vest đuôi tôm rách bươm, đeo cái kính vỡ nát, và đang che miệng cười khúc khích.
“Chủ nhân! Người nghe thấy không?” Atheros thì thầm, giọng không giấu nổi sự phấn khích. “Ả ta sợ tôi! Ả ta gọi tôi là cơn ác mộng đến từ địa ngục! Tôi ngầu quá mà!”
“Câm mồm, đồ thằn lằn ảo tưởng.” Lyriel đứng bên cạnh, mặt mày cau có, huých khuỷu tay vào sườn Atheros một cái đau điếng. “Ngươi chỉ là hạ cánh lỗi và biến thành người để trốn tránh trách nhiệm thôi. Ở đó mà ma pháp ẩn thân cấp cao.”
“Nhưng cô đâu biết, đồ vịt lai dơi!” Atheros cãi lại, ưỡn ngực đầy tự hào. “Trong mắt nhân loại, cú ngã sấp mặt của tôi chính là một chiến thuật quân sự đỉnh cao!”
Kyveli thì chẳng quan tâm lắm đến nội dung câu chuyện. Cậu ta đang bận rộn dùng vạt váy công chúa của mình để lau quả táo thứ hai mà Zatina vừa cho.
Tôi day day thái dương, cảm thấy mình già đi thêm vài tuổi.
Hóa ra cái màn hạ cánh thảm họa của chúng tôi, qua lăng kính của sự sợ hãi và trí tưởng tượng phong phú của vị nữ anh hùng kia, lại biến thành một mưu đồ chiến lược nham hiểm (mà cũng đúng).
Trên khán đài cao chót vót, Katherine vẫn đang thao thao bất tuyệt, kích động tinh thần đám đông.
“Nhưng đừng sợ hãi! Ta, Katherine, anh hùng của Ngọn Lửa, thề sẽ bảo vệ thành phố này đến hơi thở cuối cùng! Bức tường này sẽ không sụp đổ! Bất kể con rồng đó có tàng hình hay chui xuống đất, ngọn thương của ta cũng sẽ tìm ra nó và xiên nó thành xiên thịt nướng!”
“Hoan hô anh hùng Katherine!”
“Katherine vạn tuế!”
Tiếng hò reo vang dội như sấm rền.
Zatina quay sang nhìn chúng tôi, khuôn mặt cô tái nhợt vì sợ hãi nhưng ánh mắt lại ánh lên niềm tin mãnh liệt.
“Mọi người đừng lo.” Cô nói, cố gắng trấn an bốn kẻ lạ nước lạ cái đang đứng ngơ ngác. “Có ‘ngài Katherine’ ở đây rồi. Ngài ấy mạnh lắm. Chắc chắn ngài ấy sẽ đánh bại được con rồng tàng hình đó thôi.”
Cô nắm lấy tay tôi, bàn tay chai sạn của cô truyền sang chút hơi ấm run rẩy.
“Đoàn xiếc của mọi người cứ yên tâm ở lại nhà tôi. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không để ai bị bắt đâu.”
Tôi nhìn vào mắt Zatina, rồi nhìn lên Katherine đang đứng hiên ngang trên bục cao, và cuối cùng liếc nhìn con rồng tàng hình, nơi Atheros đang đứng ngoáy mũi ngay bên cạnh.
Một sự trớ trêu đến nực cười.
Kẻ mà Katherine thề sẽ tiêu diệt đang đứng ngay dưới mũi cô ta, trong vai một gã ảo thuật gia rách rưới.
Và người mà cô ta coi là mối đe dọa hắc ám, lại đang được một cô gái nghèo bảo vệ.
“Cảm ơn cô, Zatina.” Tôi đáp, cố nén một tiếng thở dài, đồng thời nở một nụ cười méo xệch. “Đúng vậy… Hy vọng ngài anh hùng đó sẽ tìm ra con rồng đấy sớm. Tôi cũng tò mò muốn biết… xiên thịt rồng nướng có vị như thế nào lắm.”
Atheros nghe thấy thế thì rùng mình, vội vàng rụt tay lại, đứng nghiêm chỉnh như một pho tượng.
Tôi âm thầm thi triển “thẩm định” lên Katherine:
[ĐỐI TƯỢNG KHÔNG XÁC ĐỊNH – KHÔNG THUỘC HỆ THỐNG]
Thật là, nếu tôi biết cấp độ của cô ta thì có phải dễ hơn không? Con người luôn luôn sợ hãi trước những thứ mà họ không biết và thứ này cũng thế.
Tôi chỉ biết thở dài rồi ngước lên nhìn Katherine nói tiếp.
Trên cao, ánh mắt sắc lẹm của Katherine vô tình quét qua khu vực chúng tôi đứng. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh nhìn của vị anh hùng và tôi chạm nhau.
Nhưng Katherine chỉ lướt qua, không hề nhận ra rằng, cơn ác mộng thực sự của cô ta không phải là con rồng ngoài kia, mà là bốn kẻ lập dị đang đứng lẫn trong đám đông này.
Cuộc chiến chưa bắt đầu đâu, nhưng màn hài kịch thì đã chính thức mở màn rồi. Hãy đón xem cuộc chiến giữa chúng ta sẽ như nào – nữ anh hùng Katherine, kẻ ích kỷ bỏ dân chúng chỉ để đảm bảo cái mạng của mình.
Không để cho đám đông kịp định thần sau tin tức về con rồng tàng hình, Katherine lại tiếp tục giáng thêm một đòn sấm sét nữa xuống quảng trường. Cô ta dộng mạnh cán thương xuống nền đá, âm thanh chát chúa vang lên như tiếng búa của thẩm phán.
“Để đối phó với kẻ thù quỷ quyệt này, ta xin ban bố tình trạng khẩn cấp toàn thành phố Katherinas!”
Ánh mắt cô ta rực lửa, quét qua đám đông như muốn soi rõ tâm can từng người:
“Kẻ thù có thể dùng ma pháp để ngụy trang thành bất cứ ai. Do đó, kể từ giờ phút này, đội vệ binh của ta sẽ phong tỏa mọi cổng thành. Nội bất xuất, ngoại bất nhập! Đồng thời, ta ra lệnh tiến hành rà soát từng hộ dân.”
Cô ta hít một hơi sâu, giọng nói lạnh lùng đến tàn nhẫn:
“Tất cả những kẻ lạ mặt, những người không có giấy tờ cư trú, hoặc bất kỳ ai có hành tung khả nghi xuất hiện trong thành phố từ hôm nay đều sẽ bị bắt giữ ngay lập tức! Chúng sẽ bị tống vào ngục tối để ‘thẩm vấn’ cho đến khi chứng minh được sự trong sạch. Thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót!”
“Rõ!” Hàng ngàn binh lính đồng thanh hô vang, tiếng giậm chân rầm rập rung chuyển cả quảng trường.
Tôi cảm thấy mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra sau gáy.
Thẩm vấn? Ngục tối? Với cái tính khí hung hăng của cô ả kia, thẩm vấn chắc chắn đồng nghĩa với việc bị nướng chín bằng hỏa thuật hoặc bị xiên như chả nướng.
Mà chúng tôi thì hội tụ đủ mọi yếu tố chết người: Lạ mặt? Có. Không giấy tờ? Có. Hành tung khả nghi? Một gã to con mặc vest rách, một cô gái với máy tóc rối bời tràn đầy sát khí – một “cô” bé mặc váy công chúa rách tả tơi và một con nhỏ mặc đồ đen u ám. Quá đủ để bị tống vào tù mọt gông.
Bên cạnh tôi, mặt Zatina cắt không còn giọt máu. Cô run bắn lên, bàn tay đang nắm lấy tay tôi siết chặt đến mức đau điếng.
“Không xong rồi… mọi người… không có giấy tờ tùy thân đúng không?” Cô thì thào, giọng lạc đi vì hoảng sợ.
Tôi gật đầu nhẹ, mắt vẫn liếc chừng đám lính đang bắt đầu tản ra các hướng: “Ừ, bọn tôi là dân du mục mà. Giấy tờ gì đó… chắc rơi đâu đó lúc đi đường rồi.”
“Nếu bị bắt, mọi người sẽ chết chắc!” Zatina nuốt nước bọt, ánh mắt đảo nhanh tìm lối thoát. “Ngục tối của Katherine nổi tiếng là nơi vào thì dễ, ra thì thành tro. Chúng ta phải đi ngay! Trước khi lính gác khép vòng vây!”
Không đợi tôi trả lời, cô ấy kéo giật tay tôi, lôi xềnh xệch cả đám lùi lại phía sau, len lỏi qua những kẽ hở chật hẹp của đám đông đang xôn xao.
“Đi theo tôi! Đừng ngẩng đầu lên! Cố gắng trông tự nhiên nhất có thể!”
Chúng tôi lách qua những con hẻm nhỏ, tránh xa các trục đường chính nơi những tên lính giáp vàng đang bắt đầu chặn người lại để kiểm tra. Zatina di chuyển thoăn thoắt như một con mèo hoang, dẫn chúng tôi đi qua những con đường tắt ngoằn ngoèo mà chỉ dân bản địa mới biết.
Càng đi xa khỏi quảng trường trung tâm lát đá trắng phau, khung cảnh xung quanh càng thay đổi rõ rệt. Những tòa nhà cao tầng lộng lẫy, những cửa hiệu sang trọng dần biến mất. Thay vào đó là những bức tường loang lổ rêu phong, những con đường đất lầy lội bốc mùi xú uế.
Ánh sáng rực rỡ của ma pháp đèn đường thưa thớt dần, rồi tắt hẳn.
“Đây là đâu?” Lyriel nhíu mày, đưa tay bịt mũi trước mùi hôi thối nồng nặc bốc lên từ rãnh nước đen ngòm bên đường.
“Chào mừng đến với bóng đêm của thành phố Katherinas.” Zatina thở hắt ra, bước chân chậm lại nhưng vẫn cảnh giác nhìn quanh. “Đây là nơi tôi sống.”
Trước mắt tôi là một thế giới hoàn toàn khác biệt. Những túp lều lụp xụp dựng tạm bợ bằng gỗ mục và vải bạt rách nát chen chúc nhau. Tiếng trẻ con khóc, tiếng chửi bới, tiếng cãi vã ồn ào vang lên từ mọi ngóc ngách.
Những gã say rượu nằm la liệt bên vệ đường, và những ánh mắt soi mói, đầy vẻ đề phòng từ trong bóng tối nhìn chằm chằm vào chúng tôi – những kẻ ăn mặc kỳ quặc.
“Tại sao lại đưa chúng tôi đến đây?” Atheros ngơ ngác hỏi, tay vẫn cố phủi bụi trên bộ vest rách bươm của mình. “Chỗ này trông… kém vệ sinh quá.”
“Câm miệng và đi tiếp đi.” Tôi nhảy lên và gõ mạnh vào đầu hắn.
Zatina quay lại giải thích, giọng buồn buồn:
“Vì đây là nơi duy nhất an toàn lúc này. Lính của ‘anh hùng Katherine’ không bao giờ đặt chân đến đây. Họ coi nơi này là rác rưởi, là ung nhọt của thành phố. Họ sợ bẩn giày, và họ cũng chẳng quan tâm lũ chuột bọ sống chết ra sao. Ở đây không có luật pháp, không có kiểm tra giấy tờ, và tất nhiên… cũng chẳng có an ninh.”
Một sự mỉa mai chua chát. Thành phố của đại diện công của anh hùng lại dung dưỡng một vùng tối tăm mục nát ngay trong lòng nó. Nhưng trớ trêu thay, chính sự mục nát này lại đang cứu mạng chúng tôi.
Chúng tôi đi sâu vào trong khu ổ chuột, qua những con hẻm hẹp đến mức Atheros phải đi nghiêng người mới lọt.
Cuối cùng, Zatina dừng lại trước một căn nhà nhỏ xập xệ nằm lọt thỏm giữa hai bức tường cao ngất. Cánh cửa gỗ mọt nát treo lủng lẳng trên bản lề, mái nhà lợp bằng những mảnh tôn gỉ sét.
“Đến rồi.” Zatina nói, nở một nụ cười ngượng ngùng, tay xoa đầu đứa em trai Rinoa đang ngủ gật trên vai. “Đây là nhà của tôi. Nó hơi… chật chội và tồi tàn một chút, mong mọi người đừng chê.”
Tôi nhìn căn nhà, rồi nhìn Zatina đang cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mình.
“Không sao.” Tôi đáp, giọng nhẹ nhàng hơn hẳn vẻ cộc cằn thường ngày. “Với những kẻ đang trốn chạy như bọn tôi, đây chẳng khác nào khách sạn năm sao cả.”
“Khách sạn năm sao là gì ạ?” Kyveli ngây thơ hỏi, miệng vẫn nhai nhồm nhoàm quả táo.
“Là nơi có đồ ăn ngon.” Tôi nói bừa.
Zatina đẩy cửa bước vào. Bên trong tối om và ẩm thấp, nhưng ít nhất, nó che chắn chúng tôi khỏi ánh mắt của đám vệ binh ngoài kia.
Vậy là, hành trình thống trị thế giới của tôi và đám thuộc hạ lại bắt đầu ở một nơi như thế này, quả là một khởi đầu thú vị.
0 Bình luận