Tập 01: Ta sẽ thống trị Liên minh phòng thủ của Nhân loại!
V: Thiêu rụi
0 Bình luận - Độ dài: 7,986 từ - Cập nhật:
Tôi nhìn vào cái hố đen ngòm đang xoáy tít trước mặt, cánh cổng không gian dẫn thẳng xuống mặt đất. Nó nhanh. Nó tiện lợi. Nó an toàn. Chỉ cần bước một bước, vù một cái là đến nơi. Không gió mây, không bụi bặm, tóc tai vẫn vào nếp chuẩn chỉ.
Nhưng…
Tôi liếc nhìn sang ba thuộc hạ của mình.
Lyriel đang cầm đại kiếm, mắt sáng rực sát khí. Atheros đang chỉnh lại găng tay, vẻ mặt hăm hở như sắp đi dự tiệc thịt người. Kyveli thì đang xoay xoay cây bút lông vũ (xuất hiện từ khi nào thế), miệng lẩm bẩm mấy câu thần chú nghe sặc mùi hủy diệt.
Khí thế đang hừng hực thế này mà đi cổng dịch chuyển thì… tụt hứng quá nhỉ?
Chúng ta đang đi xâm chiếm (theo lời họ hiểu) cơ mà?
Một ác nhân vừa trở về lãnh địa, một “Đấng Sáng Tạo” tái xuất giang hồ mà lại chui lủi thủi ra từ một cái lỗ đen thù lù ở góc rừng nào đó sao?
Không! Quá tầm thường! Quá thiếu điểm nhấn!
Một ý nghĩ táo bạo, điên rồ và đậm chất làm màu của một người thích thể hiện bỗng nảy ra trong đầu tôi.
“Dừng lại.”
Tôi phất tay. Cánh cổng không gian rung lên bần bật rồi khép lại, tan biến vào hư vô.
Cả ba người ngơ ngác nhìn tôi.
“Chủ nhân? Có trục trặc gì ạ?” Lyriel lo lắng hỏi.
“Không.” Tôi lắc đầu, môi nhếch lên một nụ cười nửa miệng. “Ta đổi ý rồi. Đi cổng không gian là cách của những kẻ lén lút. Remelis ta đường đường chính chính trở về, tại sao phải đi cửa sau?”
Tôi quay sang Atheros, nhìn hắn từ đầu đến chân.
“Atheros.”
“Có tôi!” Hắn dập gót giày, lưng thẳng tắp.
“Ngươi nói muốn thiêu rụi tất cả, đúng không?”
“Vâng! Chỉ cần người ra lệnh!”
“Tốt. Vậy hãy cho lũ sâu bộ bên dưới thấy bóng dáng của sự hủy diệt thực sự đi.”
Tôi chỉ tay ra phía xa, nơi những tầng mây trắng xóa bao quanh thành phố.
“Ta sẽ cưỡi lên lưng Rồng Khởi Nguyên, xé toạc bầu trời và giáng lâm xuống đầu chúng!”
Nghe thấy câu nói đó, hắn im lặng một giây rồi rú lên. Lần này hắn không rú ra khói đen nữa mà rú ra cả lửa.
“Chủ nhân! Ngài muốn cưỡi tôi! Ngài thực sự muốn cưỡi tôi sao?!”
Hắn kích động đến mức suýt thì ôm chầm lấy tôi, nhưng may mắn là hắn kìm lại được, thay vào đó hắn quay sang Lyriel và Kyveli với vẻ mặt đắc thắng tột độ:
“Nghe thấy chưa? Chủ nhân chọn ta! Ta là thú cưỡi cho chủ nhân! Còn cô chỉ là hành khách đi ké thôi!”
Lyriel tặc lưỡi, vẻ mặt ghen tị ra mặt nhưng không dám phản đối mệnh lệnh của tôi.
“Được rồi, tên thằn lằn may mắn. Đừng có làm rơi chủ nhân đấy.”
“Ra phía rìa của thành phố. Ở đây quá chật chội cho chân thân của ngươi.”
Tôi ra lệnh, rồi xoay người bước đi, áo choàng tung bay đầy khí chất. Phía rìa là khu vực mép ngoài cùng của thành phố bay.
Nơi đây không có lan can, không có rào chắn. Chỉ có một vách đá dựng đứng dẫn thẳng xuống vực thẳm mây trắng xóa.
Gió ở đây mạnh khủng khiếp, quất vào mặt rát rạt.
Tôi đứng ở mép vực, nhìn xuống biển mây cuồn cuộn bên dưới.
Sâu. Sâu thăm thẳm.
Tim tôi hẫng một nhịp. Cái bệnh sợ độ cao cố hữu của con bé Axolia thất nghiệp bỗng nhiên trỗi dậy mạnh mẽ.
Trong trò chơi, tôi bay lượn như chim, nhào lộn trên không trung chẳng biết sợ là gì vì tôi biết mình không thể chết.
Nhưng giờ… gió thổi lồng lộng thế này, lỡ trượt chân một cái thì có hồi sinh tại điểm lưu gần nhất được không?
“Chủ nhân, xin hãy lùi lại một chút.”
Giọng Atheros vang lên đầy phấn khích. Hắn đã cởi bỏ áo vest, nới lỏng cà vạt.
“Tôi cần không gian để bung lụa.”
Tôi lùi lại, cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, nhưng hai tay đã vô thức nắm chặt lấy quyền trượng.
Atheros hét lớn một tiếng, lao mình ra khỏi vách đá, rơi tự do xuống biển mây.
Một giây. Hai giây.
Một cột khí đen khổng lồ bùng nổ từ dưới vực sâu, xé toạc mây trời, lao vút lên cao.
Tiếng gầm rú long trời lở đất vang lên khiến cả hòn đảo bay rung chuyển. Từ trong cột khí đen, một sinh vật khổng lồ hiện ra, che khuất cả ánh mặt trời.
Đó là một con rồng phương Tây màu đen tuyền, kích thước phải to bằng cả một tòa nhà chọc trời. Lớp vảy của hắn đen bóng như hắc diện thạch, lấp lánh ánh kim dưới nắng. Đôi cánh khổng lồ dang rộng, mỗi lần vỗ là tạo ra một cơn bão nhỏ.
Cái đầu rồng uy nghiêm với cặp sừng xoắn ốc dài ngoằng, đôi mắt đỏ rực như hai hồ dung nham đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Đẹp. Hùng vĩ. Và đáng sợ vãi linh hồn.
Con quái vật này… là thuộc hạ của tôi sao?
Tôi nuốt nước bọt cái ực, cổ họng khô khốc.
Trong trò chơi tôi nhìn qua thì thấy nó ngầu. Còn nhìn trực tiếp thế này thì tôi thấy mình chẳng khác gì con kiến đứng trước cái máy hút bụi công nghiệp.
Con rồng đen khổng lồ hạ thấp đầu xuống, ghé sát vào mép vực nơi tôi đang đứng.
Hơi thở của nó nóng hổi, phả ra mùi lưu huỳnh nồng nặc.
“Mời người, thưa chủ nhân.”
Giọng nói của Atheros lúc này vang vọng như sấm rền, ồm ồm và đầy uy lực, không còn chút nào cái vẻ nhố nhăng của tên quản gia mặc quần đùi vịt con lúc nãy.
Lyriel và Kyveli đã nhảy phắt lên lưng rồng từ khi hắn vẫn còn đang nhìn tôi.
Lyriel đứng khoanh tay hiên ngang trên lưng rồng, tà váy bay phấp phới.
Kyveli thì ngồi vắt vẻo, vẫy tay với tôi: “Lên đi chủ nhân! Chỗ ngồi ở trên này êm lắm!”
Tôi hít một hơi thật sâu.
Được rồi Remelis. Mày là pháp sư vĩ đại. Mày có thể bay. Mày không sợ độ cao.
Mày là sếp. Sếp thì không được run chân trước thuộc hạ mình.
Tôi niệm chú “Phi Hành”, từ từ bay lên và đáp xuống đỉnh đầu của Atheros, ngay giữa hai cái sừng khổng lồ.
Chỗ này… cao quá.
Gió ở đây mạnh đến mức tôi cảm giác như sắp bị thổi bay cả người. Tôi vội vàng ngồi thụp xuống, hai tay bám chặt lấy một cái gai nhọn trên đầu Atheros như người chết đuối vớ được cọc.
“Tất cả đã sẵn sàng chưa?” Tôi hét lên, cố át tiếng gió.
“Sẵn sàng!” Cả ba đồng thanh hô to.
“Atheros! Xuất phát!”
Tôi chỉ quyền trượng về phía trước, tạo dáng chỉ huy oai phong lẫm liệt.
“Rõ!”
Atheros gầm lên một tiếng, và rồi… Hắn không bay từ từ. Hắn không lượn lờ ngắm cảnh.
Hắn cụp cánh lại và lao đầu cắm thẳng xuống đất theo phương thẳng đứng.
Trọng lực biến mất.
Dạ dày tôi bị đẩy ngược lên tận cổ họng.
Tim tôi dường như văng ra khỏi lồng ngực và bay đâu đó lại phía sau. Tốc độ gia tăng chóng mặt. Mây mù xé toạc ra xung quanh như những vệt mờ.
Hình tượng pháp sư lạnh lùng vỡ tan tành ngay giây đầu tiên. Tôi hét. Tôi hét bằng tất cả sức bình sinh của buồng phổi.
Tiếng hét thất thanh của một đứa con gái chưa bao giờ dám chơi tàu lượn siêu tốc giờ đây đang bị ném từ độ cao 10.000 mét xuống đất với tốc độ âm thanh.
Gió quất vào mặt tôi như những cái tát trời giáng. Nước mắt tôi bắn ra theo phương ngang, bay vèo vèo ra sau tai.
Nước mũi cũng không chịu kém cạnh, tuôn trào như suối nguồn tươi trẻ bất chấp mọi nỗ lực hít vào của tôi.
Tôi nhắm tịt mắt, hai tay và cả hai chân bám chặt lấy cái sừng rồng, người dán chặt vào lớp vảy cứng ngắc của Atheros.
Mái tóc bạch kim quý phái của tôi giờ rối tung mù mịt, quất vào mặt tôi đau điếng.
Cái miệng từng thốt ra những lời châu ngọc uy nghiêm giờ đang méo xệch, nước dãi chảy ròng ròng vì gió tống vào mồm không khép lại được.
Nhưng… tiếng gió rít quá lớn.
Tiếng xé gió khi Atheros phá vỡ bức tường âm thanh đã át đi tất cả những âm thanh thảm thiết của tôi. Ở phía sau, Lyriel đang đứng vững chãi, tóc bay phần phật, nhìn tấm lưng đang run rẩy (thực ra là co giật vì sợ) của tôi với ánh mắt ngưỡng mộ tột độ.
“Nhìn kìa! Chủ nhân đang run lên vì hưng phấn!” Lyriel hét lớn với Kyveli.
“Người đang tận hưởng tốc độ này! Người cảm thấy hạnh phúc khi được chơi một trò như này!”
“Đúng vậy!” Kyveli cũng reo lên, bám vào gai lưng rồng. “Nghe tiếng hét của người xem! Đầy uy lực! Đầy khát khao chinh phục! Chủ nhân đang gào để thét thách thức cả bầu trời!”
Atheros nghe thấy thế thì càng hăng máu hơn.
“Chủ nhân thích nhanh hơn sao? Được thôi! Atheros này sẽ không làm người thất vọng!”
Hắn gầm lên, vỗ cánh một cái thật mạnh, gia tăng tốc độ thêm gấp đôi. Một vòng tròn sóng xung kích màu trắng bùng nổ quanh thân rồng.
Tôi cảm thấy như có một tảng đá đè nát phổi mình. Tôi không hét nổi nữa. Tôi tắt tiếng hoàn toàn.
Mắt tôi trợn ngược, linh hồn dường như đã lìa khỏi xác, bay lơ lửng đâu đó trên tầng bình lưu.
Trong đầu tôi chỉ còn lại một màu trắng xóa và dòng chữ chạy qua: Tại sao… tại sao mình không đi cổng dịch chuyển… mình đúng là ngu thật…
Chúng tôi xuyên qua tầng mây cuối cùng.
Mặt đất Myvanov hiện ra trước mắt. Những ngọn núi, những con sông, và những cánh rừng phóng to dần với tốc độ chóng mặt.
Dạ dày tôi bị quăng quật từ trái sang phải, rồi lại từ phải sang trái. Tôi thề, nếu sáng nay tôi có ăn gì thì chắc chắn tôi đã phun một cơn mưa “thức ăn” xuống đầu cư dân bên dưới rồi. May mà tôi đã ngủ ba ngàn năm nên bụng rỗng tuếch.
“Chuẩn bị hạ cánh!” Atheros thông báo.
Hắn dang rộng đôi cánh khổng lồ, cày nát cả một cánh rừng bên dưới để giảm tốc.
Cây cối đổ rạp, bụi đất bay mù mịt. Chân rồng chạm đất, tạo ra một cơn địa chấn nhỏ.
Khi mọi thứ dừng lại, sự yên tĩnh quay trở lại một cách đáng sợ.
Atheros cúi đầu xuống thấp, thở ra một làn khói trắng thỏa mãn.
“Một chuyến bay tuyệt vời, thưa chủ nhân. Chúng ta đến nơi rồi!”
Không có tiếng trả lời.
Lyriel và Kyveli nhảy xuống đất, chạy lại phía đầu rồng để đón tôi.
“Chủ nhân?” Kyveli gọi.
Tôi vẫn nằm sấp trên đỉnh đầu Atheros, hai tay cứng đờ vẫn còn đang ôm chặt lấy cái sừng, không thể gỡ ra được.
Mắt tôi mở trừng trừng nhưng vô hồn, nhìn vào khoảng không vô định. Tóc tai dựng ngược như tổ quạ, mặt mũi tèm lem nước mắt nước mũi đã khô lại vì gió.
Hai chân tôi run lẩy bẩy, va vào nhau lạch cạch như hai thanh tre.
“Ôi trời!” Lyriel thốt lên đầy cảm động.
Cô ấy nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của tôi.
“Chủ nhân… người đã khóc.”
Lyriel quay sang Atheros và Kyveli, giọng nghẹn ngào:
“Nhìn xem! Đây là những giọt nước mắt của cảm xúc! Sau ba ngàn năm xa cách, cuối cùng chủ nhân cũng đã chạm chân xuống mặt đất. Sự xúc động mãnh liệt đến mức người là không thể kìm nén được!”
“Thật vĩ đại!” Kyveli sụt sùi, lấy khăn tay ra chấm nước mắt.
Atheros cũng rưng rưng đôi mắt rồng khổng lồ:
“Tôi tự hào vì đã mang lại cho người cảm xúc thăng hoa này! Lần sau tôi sẽ bay lượn nhiều vòng hơn nữa!”
Tôi nghe thấy tất cả. Nhưng tôi không thể mở miệng.
Cơ hàm tôi đã bị khóa cứng vì sợ hãi.
Trong đầu tôi chỉ còn vang vọng một ý nghĩ duy nhất: Lần sau ta dùng cổng dịch chuyển.
Sau khoảng mười lăm phút nỗ lực hít thở khí trời và tự trấn an bản thân rằng mặt đất sẽ không bất ngờ sụt xuống, cuối cùng tôi cũng lấy lại được chút cảm giác ở đôi chân. Dù đầu óc vẫn còn lâng lâng như người say sóng, nhưng ít nhất tôi đã có thể đứng thẳng nhờ Lyriel lén đỡ sau lưng.
“Atheros.” Tôi cố gắng lấy lại chất giọng lạnh lùng, dù nó vẫn còn hơi run rẩy.
“Có tôi, thưa chủ nhân!” Cái đầu rồng khổng lồ sà xuống, đôi mắt rực lửa nhìn tôi đầy mong chờ, như một con cún bự xác đang đợi được khen sau khi tha quả bóng về
“Ngươi sẽ ở lại đây.”
“Sao cơ ạ?” Atheros ngơ ngác, khói đen phì ra từ mũi. “Người không muốn tôi đi cùng để san phẳng cái ổ kiến trước mặt sao?”
“Không.” Tôi phẩy tay áo, cố tỏ vẻ cao thâm. “Chân thân của người quá lớn, sẽ gây chú ý không cần thiết. Ta muốn hành động một cách… nhẹ nhàng.”
Hơn nữa, nếu ngươi đi vào đó rồi hắt hơi một cái thiêu rụi cả làng thì ta lấy ai để hỏi đường?
“Hiểu rồi!” Mắt Atheros sáng lên. “Chủ nhân muốn tôi canh gác! Người đã tin tưởng giao phó tấm lưng của người cho tôi!”
“Đại loại thế. Bất cứ kẻ nào lảng vảng lại gần khu vực này…”
“Giết không tha?” Hắn hăm hở.
“Đuổi đi thôi!” Tôi gắt nhẹ. “Đừng có hở tí là đòi giết chóc. Ta đang xây dựng hình tượng… văn minh.”
Atheros có vẻ hơi thất vọng, nhưng vẫn cúi đầu tuân lệnh. Hắn cuộn tròn người lại, ngụy trang thành một quả đồi đen sì giữa rừng rậm, mắt vẫn long sòng sọc quét ngang quét dọc.
Giải quyết xong cục nợ to xác, tôi ra hiệu cho Lyriel và Kyveli. Ba chúng tôi chỉnh trang lại quần áo và yêu cầu Lyriel cất đại kiếm đi rồi thong thả bước ra khỏi bìa rừng.
Trước mắt chúng tôi là một ngôi làng nhỏ nằm lọt thỏm giữa thung lũng. Gọi là làng thì có lẽ hơi sang trọng quá. Những ngôi nhà lụp xụp được dựng tạm bợ bằng gỗ mục và rơm rạ, xiêu vẹo như sắp đổ sập trước một cơn gió nhẹ. Con đường đất dẫn vào làng đầy ổ gà, vắng tanh không một bóng người.
“Chủ nhân.” Lyriel nhăn mũi, ánh mắt khinh bỉ quét qua khung cảnh tồi tàn. “Nơi này nồng nặc mùi của sự nghèo nàn và tuyệt vọng. Tại sao chúng ta phải hạ cớ đến cái chuồng lợn này?”
“Thu thập thông tin, Lyriel.” Tôi đáp, cố gắng bước đi thật khoan thai dù dạ dày vẫn đang biểu tình. “Muốn nắm được thế giới, phải hiểu từ những nơi thấp kém nhất.”
Kyveli thì tò mò hơn, cậu ta chọc chọc cây trượng vào một hàng rào gỗ mục: “Trông dễ cháy thật đấy.”
Chúng tôi vừa bước đến cổng làng thì nghe thấy tiếng xôn xao. Từ sau những cánh cửa gỗ ọp ẹp, vài cái đầu rụt rè thò ra. Rồi dần dần, thấy chúng tôi không có vẻ gì là quái vật ăn thịt (dù hai người đi cạnh tôi sát khí còn ghê hơn quái vật), những người dân làng bắt đầu bước ra.
Họ gầy gò, quần áo rách rưới vá chằng vá đụp, khuôn mặt hốc hác khắc khổ. Một ông lão râu tóc bạc phơ, tay chống gậy run rẩy bước lên đầu tiên. Theo sau ông là vài người đàn ông cầm cuốc xẻng, tay chân run lẩy bẩy nhưng vẫn cố đứng chắn trước phụ nữ và trẻ em.
“Các vị…” Ông lão lên tiếng, giọng khàn đặc. “Các vị là ai?”
Tôi chưa kịp mở miệng thì Lyriel đã định quát lên cái gì đó kiểu như ‘Quỳ xuống trước Đấng Sáng Tạo’, may mà tôi kịp giơ tay ngăn lại.
“Chúng tôi là đặc phái viên đến từ hoàng đô Aldoria.” Tôi nói dối không chớp mắt, tiện thể nâng tầm quan trọng của bản thân lên một chút.
Cái danh phận này trong bối cảnh chính trị hiện tại chắc chắn là tấm kim bài miễn tử. Tôi nhớ Atheros có nói nhân loại có một cường quốc trung tâm và bốn tiểu quốc nhỏ. Nếu tôi đến từ cường quốc, đám dân đen ở tiểu quốc này chắc chắn phải nể sợ.
“Chúng tôi đang thực hiện nhiệm vụ khảo sát tình hình các tiểu quốc chư hầu.”
Vừa nghe thấy hai chữ “Hoàng đô”, mắt ông lão sáng rực lên. Đám đông phía sau cũng ồ lên kinh ngạc.
“Đặc phái viên? Từ hoàng đô của anh hùng trưởng sao?”
“Ôi thần linh ơi, cuối cùng vị đại anh hùng đó cũng nhớ đến chúng ta rồi!”
Ông lão vội vã tiến lại gần, vẻ mặt lo lắng xen lẫn hy vọng: “Quý cô… à không, quý đặc phái viên đại nhân. Các ngài… các ngài có sao không?”
“Ý ông là sao?” Tôi nhướng mày.
“Ban nãy… chúng tôi nghe thấy một tiếng nổ long trời lở đất ở trong khu rừng kia!” Ông lão chỉ tay về phía Atheros đang nằm. “Mặt đất rung chuyển cứ như ngày tận thế vậy. Chúng tôi cứ tưởng là quái vật cấp cao xuất hiện hay núi sập…”
Tôi chột dạ. Tiếng nổ đó chính là cái cú hạ cánh cày nát cánh rừng đầy tinh tế của con rồng nhà tôi chứ đâu.
“À, chuyện đó…” Tôi ho khan, cố giữ vẻ mặt bình thản. “Đó là do phép thuật dịch chuyển của chúng tôi gặp chút… cộng hưởng âm thanh thôi. Không có gì đáng lo ngại cả. Con quái vật gây ra tiếng động đó (Atheros) đã bị chúng tôi trừng trị và thuần phục nằm im một chỗ rồi.”
Nghe đến đây, đám dân làng như vỡ òa. Họ vứt cả cuốc xẻng xuống đất, có người còn quỳ sụp xuống khóc nức nở.
“Cảm tạ trời đất! Cảm tạ các ngài!”
“Các ngài thực sự đến để cứu chúng tôi sao?”
Một người phụ nữ bế con rơm rớm nước mắt nói: “Chúng tôi cứ tưởng bị rơi rồi… Vì anh hùng Katherine đã rút hết quân lính về thành phố Katherinas, để mặc cho lũ quái vật hoành hành ở biên giới tiểu quốc…”
Tôi nhíu mày. Katherine? Một trong bốn vị anh hùng cai quản bốn tiểu quốc đây sao.
“Katherine bỏ mặc dân? Rút quân về thành phố Katherinas?”
“Vâng, thưa đại nhân.” Ông lão trưởng làng thở dài sườn sượt, nét mặt già nua càng thêm sầu não. “Từ khi có tin đồn về sự trỗi dậy của thế lực hắc ám nào đó ở phương Bắc, Katherine đã ra lệnh triệu hồi toàn bộ binh lực về để phòng thủ thành phố. Những ngôi làng xa xôi hẻo lánh như chúng tôi… hoàn toàn bị bỏ mặc. Chúng tôi không có lính gác, không có lương thực tiếp tế, sống chết mặc bay.”
Hóa ra là thế. Cái thế lực hắc ám mà họ nói, khéo khi lại chính là tin đồn về sự trở lại của tôi cũng nên. Và đây chính là quốc gia của vị anh hùng Katherine, một thông tin rất hữu ích.
“Họ nói rằng Katherinas quan trọng hơn mạng sống của những kẻ nhà quê chúng tôi.” Một thanh niên trẻ tuổi căm phẫn nói, tay nắm chặt cán cuốc. “Chúng tôi đã đợi mòn mỏi, cứ tưởng sẽ chết dần chết mòn ở đây. Nhưng giờ các ngài đã đến! Các ngài từ hoàng đô của vị anh hùng trưởng đến để bảo vệ chúng tôi đúng không?”
Hàng chục cặp mắt tràn đầy hy vọng đổ dồn vào tôi. Họ nhìn tôi như nhìn một vị thánh cứu thế, một tia sáng cuối đường hầm.
Lyriel ghé sát tai tôi, thì thầm bằng chất giọng lạnh băng: “Chủ nhân, lũ nhân loại này thật ngu ngốc. Đám anh hùng mà chúng thờ phụng coi chúng như rác rưởi, vậy mà chúng lại tôn vinh kẻ thù lớn nhất của nhân loại (là ngài) thành đấng cứu thế. Thật nực cười.”
Tôi nhếch mép cười. Đúng là nực cười thật. Một ác nhân, một pháp sư hư vô vĩ đại, lại được chào đón nồng nhiệt hơn cả quân đội hoàng gia.
Nhưng mà… cảm giác được tung hô này cũng không tệ lắm. Với cả, nếu muốn xâm chiếm thế giới này, thu phục lòng người chẳng phải là bước đi khôn ngoan nhất sao?
“Đúng vậy.” Tôi dõng dạc tuyên bố, ưỡn ngực đầy tự hào. “Ta… à nhầm, chúng tôi đến đây là để mang lại trật tự mới. Yên tâm đi, chừng nào ta còn ở đây, sẽ không có con quái vật nào dám bén mảng đến gần ngôi làng này đâu.”
Bởi vì con quái vật to nhất, đáng sợ nhất đang nằm canh cửa cho các người rồi còn đâu.
“Tốt lắm, tốt lắm!”
Ông lão trưởng làng run rẩy nắm lấy bàn tay của tôi, nước mắt ngắn nước mắt dài.
“Có lời hứa của ngài, chúng tôi yên tâm rồi. Dân làng ơi! Đặc phái viên từ hoàng đô đã đến cứu chúng ta!”
Tiếng hò reo vang lên yếu ớt nhưng đầy chân thành. Tôi gật đầu, mỉm cười một cách công nghiệp, trong lòng đang tính toán xem làm sao để chuồn êm vào một căn nhà nào đó nghỉ ngơi vì chân tôi vẫn còn đang run sau cú đáp đất kinh hoàng ban nãy.
Nhưng đời không như là mơ. Ông lão bỗng nhiên khựng lại, đôi mắt đục ngầu nhìn tôi với vẻ tò mò xen lẫn lo lắng:
“Thưa đại nhân, tiện ngài từ hoàng đô xuống, ngài cho lão già này hỏi thăm một chút được không ạ?”
“Được chứ.” Tôi trả lời nhanh nhảu, cố gắng tỏ ra thân thiện. “Ông cứ hỏi tự nhiên. Ta biết gì sẽ nói nấy.”
“Chuyện là…” Ông lão hạ thấp giọng, thì thầm như sợ có tai vách mạch rừng. “Nghe đồn mối quan hệ giữa anh hùng trưởng và Katherine đang rất căng thẳng. Có phải Katherine định ly khai khỏi liên minh để đầu quân cho tộc Tiên không? Và liệu hoàng đô có phế truất tước hiệu anh hùng của cô ta để đưa Hầu tước Búa Sắt lên thay không ạ?”
Rầm.
Đó không phải tiếng sấm. Đó là tiếng tảng đá vô hình vừa rơi cái “bộp” trúng đầu tôi.
Anh hùng trưởng là thằng cha nào?
Katherine định đầu quân cho Tiên tộc á?
Hầu tước Búa Sắt là cái thể loại vũ khí hay tên người vậy?
Não bộ tôi bắt đầu chạy hết công suất, quay mòng mòng như cái quạt trần hỏng tụ điện.
Ba ngàn năm. Tôi đã ngủ ba ngàn năm đấy!
Cái thời tôi còn chưa bị đưa vào thế giới này thì đám anh hùng của loài người chắc là những gã to con thích cởi trần đi cầm giáo đi săn ấy mà.
Giờ nhân loại đã đẻ đến đời anh hùng thứ bao nhiêu rồi? Tôi mở miệng định nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn ứ lại.
“À… ừm… Về chuyện đó…”
Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra sau gáy. Mắt tôi đảo như rang lạc, tìm kiếm sự trợ giúp.
Nếu tôi trả lời sai, cái vỏ bọc “Đặc phái viên giả đến từ hoàng đô” sẽ toang ngay lập tức.
Họ sẽ nghi ngờ. Họ sẽ hỏi giấy tờ tùy thân. Và khi tôi lôi cái thẻ bài từ thời đồ đá ra, họ sẽ biết tôi là đồ dỏm!
“Sao ạ?” Ông lão nghiêng tai lắng nghe. “Mọi thứ vẫn ổn chứ ạ?”
Hồn tôi lúc này đã bay lơ lửng đâu đó trên ngọn cây rồi.
Tôi cảm thấy mình ngu ngốc kinh khủng. Một Đấng Sáng Tạo, một pháp sư vĩ đại, đi xâm chiếm thế giới mà quên mất không cập nhật tin tức thời sự!
Đây chẳng khác gì đi thi đại học môn Sử mà trong đầu chỉ toàn kiến thức Toán!
Tôi lắp bắp:
“Thì… ừm… bọn họ… bọn họ vẫn… ăn ngon ngủ kỹ…”
“Hỗn xược!”
Một tiếng quát lạnh lùng vang lên, cắt ngang màn ú ớ thảm hại của tôi. Lyriel bước lên một bước, chắn ngang giữa tôi và ông lão.
Ánh mắt cô ấy sắc như dao cạo, tỏa ra hàn khí khiến ông lão giật bắn mình lùi lại ba bước, suýt thì ngã ngửa.
“Một thường dân quèn mà dám đem những chuyện chính trị dơ bẩn ở triều đình ra để làm phiền thính giác của chủ nhân ta sao?”
Lyriel khoanh tay trước ngực, giọng nói đầy vẻ khinh miệt và ngạo nghễ.
“Cô nương… à không, nữ hiệp… ý tôi không phải thế…” Ông lão run lẩy bẩy.
“Ngươi nghĩ chủ nhân ta là ai?” Lyriel hất cằm về phía tôi – người vẫn đang đứng đơ ra như ph tượng sáp.
“Người là một chiến binh vĩ đại, là lưỡi gươm đơn độc nơi tiền tuyến! Chúng tôi dành cả cuộc đời mình ở những vùng đất chết chóc nhất, những hầm ngục tăm tối nhất để tàn sát quái vật, bảo vệ sự bình yên cho cái liên minh này!”
Lyriel vung tay, chém gió thành bão.
“Trong khi bọn quý tộc ở kinh thành đấu đá tranh giành quyền lực, thì chủ nhân ta đang tắm máu kẻ thù ở biên cương! Trong khi các ngươi lo lắng ai lên làm vua, thì chủ nhân ta đang bận chặt đầu rồng (xin lỗi Atheros) và đập nát lũ quỷ!”
Cô ấy quay lại nhìn tôi, ánh mắt rực lửa sùng bái:
“Chủ nhân của ta không có thời gian để đọc báo hay nghe ngóng tin tức lá cải! Đối với người, thông tin từ liên minh là con số không, bởi vì người luôn chiến đấu một mình ở những nơi mà ngay cả ánh sáng của anh hùng cũng không chiếu tới được!”
Tôi đứng hình.
Cái miệng nhỏ nhắn của tôi, vốn đang định thốt ra mấy lời bào chữa vụng về, giờ đây cứ thế mà há hốc ra thành hình chữ O tròn vo.
Không phải kiểu há hốc kinh hãi của một ác nhân bị dồn vào đường cùng. Cũng chẳng phải vẻ uy nghiêm khi chuẩn bị niệm chú hủy diệt thế giới. Mà là kiểu ngơ ngác đến ngây dại.
Mắt tôi chớp chớp liên tục, hàng lông mi dài rung rinh một cách đầy hoang mang. Tôi nhìn chằm chằm vào cái lưng thẳng tắp đầy tự hào của Lyriel, rồi lại nhìn xuống đôi bàn tay trắng trẻo, mềm mại của mình.
Ủa?
Trong đầu tôi, hàng vạn dấu chấm hỏi đang bay lượn như đàn ong vỡ tổ.
Cô ấy đang nói về ai thế? Mình hả?
Lưỡi gươm đơn độc? Tắm máu kẻ thù? Bận rộn chặt đầu rồng?
Ký ức của tôi bị mất đoạn nào sao? Rõ ràng là tôi vừa mới mở mắt ra thì đã bị đưa vào đây thôi mà?
Lần cuối tôi “tắm máu” chắc là lúc lỡ tay làm đổ ly nước dâu lên người khi đang háo hức chơi Drakotonas. Còn vụ chặt đầu rồng… tôi liếc mắt về phía khu rừng, nơi Atheros đang nằm cuộn tròn ngoan ngoãn như cún con. Tôi mà chặt đầu nó thì lấy ai làm xe ôm cho tôi khám phá thế giới này?
Lyriel bịa chuyện… mà sao nghe nó hùng hồn và hợp lý đến mức chính bản thân tôi nghe xong cũng suýt tin là thật thế này?
Tôi cứ giữ nguyên tư thế há hốc mồm đó, trông ngố tàu không chịu được, giống hệt như một con mèo con lần đầu tiên nhìn thấy dưa chuột vậy. Cái vẻ lạnh lùng băng giá, cái khí chất cao ngạo mà tôi cố công xây dựng từ lúc bước xuống lưng rồng đến giờ, bỗng chốc bay biến sạch trơn chỉ vì cái biểu cảm “ngáo ngơ” này.
Kyveli đứng bên cạnh thấy tôi đơ ra thì tưởng tôi đang xúc động vì lòng trung thành của thuộc hạ. Cậu ta vội vàng bồi thêm, mặt mày nghiêm trọng gật gù như gà mổ thóc:
“Chính xác! Chủ nhân của chúng tôi ngầu đến mức vua chúa gặp còn phải xếp hàng lấy số, hơi đâu mà người quan tâm mối quan hệ giữa các anh hùng!”
Đám dân làng nghe xong thì sững sờ mất vài giây. Rồi như một chuỗi hiệu ứng xuất hiện, họ đồng loạt òa khóc nức nở hơn cả lúc nãy. Ông trưởng làng run rẩy quỳ sụp xuống, dập đầu lia lịa:
“Ôi thần linh ơi! Chúng con thật ngu muội! Một anh hùng vĩ đại, âm thầm hy sinh vì đại nghĩa như ngài mà chúng con lại dám đem chuyện thế tục ra làm phiền! Xin ngài hãy tha thứ cho sự thiển cận của chúng con!”
“Xin ngài tha tội!” Cả đám đông đồng thanh hô vang.
Tôi giật mình thon thót, vội vàng ngậm miệng lại cái cụp.
Cố gắng nuốt nước bọt để làm dịu cái cổ họng khô khốc, tôi chỉnh lại cơ mặt, cố gắng vớt vát chút hình tượng cuối cùng.
Tôi nhìn vào đôi bàn tay gầy guộc như que củi của ông lão trưởng làng, nhìn vào ánh mắt đục ngầu vì đói khát và sợ hãi của những người phụ nữ đang ôm con co ro phía sau. Họ nhìn tôi như nhìn một vị thánh sống, một chiếc phao cứu sinh cuối cùng giữa biển khơi tuyệt vọng.
Nhưng chiếc phao này liệu có cứu được họ không?
Trong đầu tôi, một dòng suy nghĩ lạnh lẽo và tàn nhẫn bắt đầu len lỏi. Tôi có thể cho họ lương thực. Tôi có thể cho họ vàng bạc. Thậm chí tôi có thể để lại vài món vũ khí ma pháp cấp thấp. Nhưng rồi sao nữa? Chúng tôi sẽ rời đi. Đó là điều chắc chắn. Tôi không thể chôn chân ở cái làng khỉ ho cò gáy này mãi được.
Mục tiêu của tôi là cả thế giới Myvanov, không phải là bảo mẫu cho một nhóm người ở biên giới.
Và khi chúng tôi đi rồi, chuyện gì sẽ xảy ra?
Bản đồ ma thuật của Atheros lúc nãy đã chỉ rõ: Quân đoàn Thú nhân ở phía Nam, Yêu tinh ở phía Bắc. Chúng đang áp sát. Một ngôi làng không có lính canh, không có tường thành, lại vừa nhận được tiếp tế từ “đặc phái viên”, sẽ trở thành miếng mồi ngon nhất.
Tôi rùng mình khi tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
Lũ Yêu tinh tàn bạo sẽ tràn vào đây. Chúng sẽ không giết người dân ngay đâu. Chúng thích chơi đùa với con mồi. Đàn ông sẽ bị lột da sống. Phụ nữ… tôi không dám nghĩ tiếp. Trẻ em sẽ bị bắt làm nô lệ hoặc thức ăn dự trữ.
Cái chết sẽ đến với họ, nhưng không phải ngay lập tức. Nó sẽ đến sau hàng tuần, hàng tháng bị tra tấn và nhục mạ trong những trại tập trung hôi thối của lũ quái vật.
Nếu tôi cứu họ bây giờ, chẳng khác nào tôi đang nuôi béo họ để dâng cho lũ ác quỷ đó. Tôi đang gieo cho họ một tia hy vọng hão huyền, để rồi khi tuyệt vọng ập đến lần nữa, nó sẽ đau đớn gấp ngàn lần.
“Đại nhân?” Ông lão thấy tôi im lặng quá lâu thì rụt rè gọi. “Ngài… ngài đang suy tính cách đưa chúng tôi về thành phố Katherinas sao?”
Về Katherinas?
Tôi cười nhạt trong lòng. Thành phố Katherinas là nơi tôi sẽ đến, nhưng sao phải mang họ theo? Chắc gì tên anh hùng đó đã chào đón họ, và với cái thể trạng yếu ớt này, một nửa số họ sẽ chết đói hoặc chết bệnh dọc đường. Số còn lại cũng sẽ làm mồi cho thú dữ trong rừng.
Chẳng có con đường sống nào cả. Số phận của họ đã bị định đoạt ngay từ khoảnh khắc cái tên anh hùng đốn mạt kia ra lệnh rút quân rồi.
Họ đã chết rồi. Chỉ là họ chưa biết mà thôi.
Trái tim tôi thắt lại. Một cảm giác thương hại dâng lên, nhưng ngay lập tức bị lý trí lạnh lùng của Remelis đè bẹp.
Nếu cuộc sống phía trước chỉ toàn là địa ngục trần gian thì cái chết thanh thản ngay lúc này chẳng phải là một ân huệ hay sao?
Một sự giải thoát. Đúng vậy. Là sự giải thoát tuyệt đối khỏi đói khát, khỏi sợ hãi, và khỏi sự tàn độc của lũ quái vật sắp đến.
Đôi mắt tôi tối sầm lại. Ánh sáng nhân từ giả tạo tắt ngấm, thay vào đó là sự quyết đoán của một kẻ cai trị Hư Vô.
“Xin lỗi.” Tôi thì thầm, nhỏ đến mức chỉ mình tôi nghe thấy. “Ta không thể bảo vệ các ngươi mãi mãi được… Nhưng ta có thể cho các ngươi một cái kết êm ái nhất.”
Tôi quay lưng lại với đám đông đang hy vọng, và ra lệnh cho Lyriel, Kyveli bước nhanh về phía bìa rừng.
“Đại nhân? Ngài đi đâu vậy?” Tiếng gọi với theo đầy hoang mang.
Tôi không trả lời. Tôi không dám quay lại nhìn họ thêm một lần nào nữa. Sợ rằng chỉ cần nhìn thấy đôi mắt ngây thơ của đứa trẻ kia, tôi sẽ mềm lòng.
Tôi bước đến nơi Atheros đang ngụy trang thành đồi đất đen sì.
“Atheros.” Tôi gọi, giọng lạnh băng, không chút cảm xúc.
Đống đất rung chuyển. Đôi mắt rồng khổng lồ mở ra, rực lửa.
“Chủ nhân? Người xong việc rồi sao?”
Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh ngắt, hít một hơi thật sâu cái không khí trong lành của thế giới này lần cuối trước khi nó bị vấy bẩn bởi mùi tro cốt.
“Atheros. Ngươi nói đúng.”
“Vâng?”
“Sự hủy diệt… đôi khi cũng là một loại lòng tốt.”
Tôi chỉ tay về phía ngôi làng tồi tàn sau lưng.
“Thiêu rụi nó đi.”
Atheros sững sờ trong vài giây. Hắn chớp mắt, dường như không tin vào tai mình. Vừa nãy tôi còn mắng hắn là không não, muốn xây dựng hình tượng văn minh cơ mà.
“Chủ nhân… người chắc chứ? Còn những con người đó…”
“Đừng để họ cảm thấy đau đớn.” Tôi cắt ngang, giọng đanh lại. “Dùng ngọn lửa nóng nhất của ngươi. Biến tất cả thành tro bụi trong tích tắc. Đừng để ai kịp hét lên một tiếng nào. Đó là mệnh lệnh.”
Atheros nhìn sâu vào mắt tôi. Có lẽ hắn nhìn thấy sự mâu thuẫn, sự dằn vặt, nhưng trên hết là sự kiên định tàn nhẫn trong đó.
Hắn cúi đầu, một sự kính trọng thực sự hiện lên trong đáy mắt.
“Tuân lệnh, thưa chủ nhân. Tôi sẽ ban cho họ sự giải thoát dịu dàng nhất.”
Atheros đứng dậy, rũ bỏ lớp ngụy trang. Hắn vươn cái cổ dài ngoằng lên trời cao, hít một hơi thật sâu, lồng ngực phồng lên, ánh sáng đỏ rực tích tụ trong cổ họng.
Ở phía xa, dân làng bắt đầu la hét khi thấy con quái vật khổng lồ hiện hình. Nhưng đã quá muộn.
Một cột lửa khổng lồ, trắng lóa và nóng đến mức khiến cả không gian vặn vẹo, được phun ra từ miệng rồng. Nó không giống như ngọn lửa thiêu đốt từ từ, mà giống như một chùm tia hủy diệt.
Nó quét qua ngôi làng trong một cái chớp mắt.
Không có tiếng kêu thảm thiết.
Không có cảnh chạy trốn hoảng loạn.
Bởi lẽ mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Chỉ trong một giây, những ngôi nhà gỗ mục nát, những hàng rào bằng rơm, và cả những con người khốn khổ kia, tất cả đều bốc hơi.
Họ biến mất vào hư vô trước khi não bộ kịp nhận ra tín hiệu đau đớn. Tôi đứng quay lưng lại với biển lửa, tà áo choàng đen bị gió nóng thổi tung bay phần phật. Ánh lửa hắt lên bóng lưng tôi một màu đỏ rực như máu.
Lyriel và Kyveli đứng bên cạnh, im lặng quan sát. Họ không hỏi, cũng không bình luận. Họ hiểu.
Tôi siết chặt Quyền trượng Tận Thế trong tay, móng tay cắm sâu vào cán gỗ đến bật máu.
Katherine.
Cái tên đó vang lên trong đầu tôi với sự căm hận tột độ.
Chính cô ta. Chính sự hèn nhát và ích kỷ của cô ta đã ép tôi phải làm điều này.
Một vị anh hùng sẵn sàng vứt bỏ con dân của mình như vứt một đôi giày rách chỉ để bảo toàn mạng sống cho bản thân. Cô ta coi mạng sống của những người dân biên giới này là cỏ rác, là vật hy sinh để câu giờ cho lũ quái vật.
“Kẻ như vậy…” Tôi gằn từng chữ qua kẽ răng. “Không xứng đáng được tôn vinh. Không xứng đáng được sống.”
Nếu cô ta đã không thể bảo vệ dân của mình, thì để ta – một ác nhân làm thay việc đó. Ta đã “bảo vệ” họ khỏi sự thống khổ của tương lai theo cách của ta. Và giờ, ta sẽ đến “thăm” ngươi.
Không khí, bám vào tà áo choàng đen tuyền của tôi như những bông tuyết chết chóc. Mùi khét lẹt của gỗ cháy và sự hủy diệt vẫn còn nồng nặc, nhưng lòng tôi lúc này lại lạnh lẽo một cách kỳ lạ.
Cơn giận dữ bùng phát ban nãy đã lắng xuống, nhường chỗ cho một sự toan tính sắc bén. Tôi hít một hơi, cố gắng gạt bỏ hình ảnh ngôi làng ra khỏi tâm trí. Việc đã làm thì không thể vãn hồi. Giờ là lúc tính sổ với kẻ đã gián tiếp gây ra bi kịch này.
Tôi ngước nhìn cái đầu rồng khổng lồ đang cúi xuống chờ lệnh.
“Atheros.”
“Có tôi, thưa chủ nhân.” Hắn đáp, giọng ồm ồm vang vọng, đôi mắt vẫn còn vương chút dư vị hưng phấn của màn hủy diệt vừa rồi.
“Ngươi biết thành phố Katherinas chứ?”
Atheros khịt mũi, một luồng khói đen phì ra, tỏ vẻ khinh miệt rõ rệt.
“Biết chứ ạ. Cái ổ chuột được dát vàng đó. Nó nằm cách đây khoảng 300 dặm về phía Đông Bắc. Đó là thủ phủ của tiểu quốc này, và cũng là nơi con đàn bà tên Katherine kia đang trú ngụ.”
“Mô tả nó cho ta.” Tôi ra lệnh ngắn gọn.
Atheros nheo mắt, như thể đang lục lọi trong trí nhớ của loài rồng, vốn được kết nối với dòng chảy ma thuật của mặt đất.
“Đó là một pháo đài được xây dựng dựa lưng vào vách núi Thiên Thanh, ba mặt còn lại được bao bọc bởi những bức tường thành cao đến 50 mét, được gia cố bằng ma pháp hệ Thổ cao cấp. Trên tường thành bố trí dày đặc các tháp canh và nỏ thần công.”
Hắn dừng lại một chút, giọng điệu trở nên chế giễu:
“Nghe đồn Katherine tự hào khoe khoang rằng đó là ‘Bức tường không thể sụp đổ’. Ả ta đã gom hết tài nguyên, lương thực và binh lính từ các vùng biên giới về đó, biến thành phố ấy thành một cái hộp sắt khổng lồ chỉ để bảo vệ cái mạng quèn của mình.”
Lyriel đứng bên cạnh tôi cười khẩy một tiếng, tiếng cười sắc lẹm như dao:
“Bức tường không thể sụp đổ? Trước mặt chủ nhân, nó cũng chỉ là đống đồ chơi xếp hình của trẻ con mà thôi.”
Tôi gật đầu nhẹ. Thông tin trùng khớp với những gì dân làng đã nói. Katherine đã chọn co cụm, hy sinh vùng ngoài để giữ lấy vùng lõi. Một chiến thuật quân sự không sai về mặt lý thuyết, nhưng thối nát về mặt nhân đạo.
“Quy mô quân đội ở đó thế nào?” Tôi hỏi tiếp.
“Rất đông, thưa chủ nhân.” Atheros hăng hái báo cáo. “Theo cảm nhận ma lực của tôi, có ít nhất năm vạn quân đang tập trung ở đó. Chưa kể đến đám pháp sư hoàng gia và các hiệp sĩ hộ vệ. Nồng độ ma lực ở đó dày đặc đến mức ngửi thấy mùi tanh tưởi từ đây.”
“Năm vạn quân…”
Tôi lẩm bẩm. Trong trò chơi, năm vạn quân là con số không nhỏ. Nhưng đó là khi tôi chơi một mình. Còn giờ…
Tôi liếc nhìn ba quái vật dưới trướng của mình. Một con Rồng Khởi Nguyên được sinh ra từ trước khi thế giới hình thành, một Quỷ Thiên – sự kết hợp giữa Quỷ tộc và Thiên Thần, một đại Pháp sư nhân loại dễ thương. Năm vạn quân của loài người liệu có đủ để làm món khai vị cho bọn họ không?
“Chủ nhân.” Kyveli nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng, mắt sáng rực lên vẻ tò mò. “Thành phố đó… có to không ạ?”
Tôi không trả lời câu hỏi ngây ngô đó của Kyveli, mà quay sang nhìn Atheros, khóe môi từ từ nhếch lên một nụ cười lạnh.
“Atheros. Ngươi nói rằng Katherine rất tự hào về bức tường thành đó đúng không?”
“Vâng, thưa chủ nhân. Ả coi đó là tuyệt tác phòng thủ.”
“Tốt.”
Tôi siết chặt quyền trượng, ánh mắt hướng thẳng về phía Đông Bắc, nơi những đám mây đen đang vần vũ.
“Vậy thì chúng ta sẽ đến đó. Ta muốn xem, khi cái ‘tuyệt tác’ đó sụp đổ dưới chân ta, vẻ mặt của vị anh hùng kia sẽ đặc sắc đến mức nào.”
Tôi phất áo choàng, ra hiệu.
“Đi thôi. Mục tiêu là thành phố Katherinas. Chúng ta sẽ đến ‘gõ cửa’ và hỏi thăm sức khỏe của vị chủ nhà hiếu khách này.”
Atheros gầm lên một tiếng đầy phấn khích, hạ thấp thân mình xuống để chúng tôi leo lên.
“Tuân lệnh! Thành phố Katherinas sẽ là sân khấu tiếp theo cho sự trở lại của ngài!”
Tôi vừa định leo lên lưng Atheros thì một suy nghĩ chợt lóe lên, chặn đứng cái chân đang định bước tới.
Khoan đã.
Nếu bây giờ tôi cưỡi con rồng đen to bằng tòa nhà này bay thẳng đến Katherinas, thì còn gì là yếu tố bất ngờ?
Làm thế thì khác nào tuyên chiến ngay lập tức. Năm vạn quân lính cùng pháp sư sẽ xả hết hỏa lực vào chúng tôi.
Dù thuộc hạ của tôi mạnh thật, nhưng tôi – Remelis, với cái dạ dày yếu ớt và chứng sợ độ cao không chắc có thể giữ vững phong thái “bá đạo” khi phải né tránh mưa tên bão đạn trên lưng rồng đâu.
Tôi muốn nhìn thấy sự sợ hãi từ từ gặm nhấm họ. Tôi muốn thấy vẻ mặt của Katherine khi ả nhận ra vị “Đặc phái viên” này thực chất là ai.
“Khoan đã, Atheros.”
Tôi giơ tay lên, ra hiệu dừng lại. Con rồng khổng lồ đang hừng hực khí thế chuẩn bị cất cánh bỗng khựng lại, quay cái đầu to lớn về phía tôi, đôi mắt đỏ rực chớp chớp vẻ khó hiểu.
“Chủ nhân? Người đổi ý không muốn hủy diệt cái chuồng đó nữa sao?”
“Hủy diệt là chắc chắn. Nhưng cách thức thì cần thay đổi một chút.”
Tôi chỉnh lại cổ áo, cố gắng lấy lại vẻ mặt thâm trầm, nguy hiểm.
“Bay thẳng vào đó quá ồn ào và thiếu tế nhị quá. Ta muốn chúng ta đường đường chính chính đi vào từ cổng chính.”
Tôi chỉ tay về phía chân trời xa xăm.
“Atheros, hãy tìm một nơi nào đó gần thành phố Katherinas. Một bãi đất trống, một khe núi hay khu rừng thưa cũng được. Miễn là nó vắng vẻ, không có bóng người và đủ rộng để ngươi hạ cánh an toàn mà không gây ra động đất.”
“Hạ cánh… ở ngoài thành ạ?” Atheros có vẻ hơi hụt hẫng. Hắn đang tưởng tượng cảnh đáp thẳng xuống quảng trường trung tâm và nướng chín mọi thứ.
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu, giọng đanh thép. “Ta muốn cả bốn chúng ta cùng đi vào thành phố. Với tư cách là những ‘vị khách’ ghé thăm.”
Tôi liếc nhìn bộ dạng rồng khổng lồ của hắn.
“Và sau khi hạ cánh, ngươi hãy thu lại chân thân, trở về hình dạng con người. Mang cái thân xác to lớn này đi vào chỉ tổ vướng víu và làm lộ hết bài tẩy của ta.”
Lyriel nghe vậy thì gật gù tán thưởng, ánh mắt lại ánh lên vẻ sùng bái mù quáng:
“Chủ nhân thật anh minh! Đi thẳng vào hang ổ địch bằng cửa chính, nhìn thẳng vào mặt kẻ thù rồi mới ban phát sự tuyệt vọng. Đó mới là phong thái của bậc đế vương! Việc tấn công bất ngờ từ trên cao chỉ dành cho lũ trộm cướp hèn nhát mà thôi!”
Kyveli cũng hùa theo: “Đúng! Đúng! Đi bộ vào mới ngầu! Để bọn họ thấy chúng ta mà không làm gì được mới vui!”
Tôi thầm thở phào. May mà đám thuộc hạ này giỏi nhất là tự suy diễn hành động của tôi theo hướng tích cực.
Atheros dù hơi tiếc nuối màn khè lửa chào sân của mình nhưng mệnh lệnh là tuyệt đối. Hắn cúi đầu tuân phục.
“Đã rõ, thưa chủ nhân! Tôi sẽ tìm một bãi đáp hoàn hảo nhất, đảm bảo bí mật tuyệt đối. Cách thành phố khoảng 5 dặm có một thung lũng chết, nơi đó chắc chắn không có ai bén mảng tới.”
“Tốt. Đi thôi.”
Tôi leo lên vị trí cũ – giữa hai cái sừng rồng, nhưng lần này tâm thế đã vững vàng hơn một chút. Ít nhất tôi biết mình sẽ không phải bay lượn lờ giữa vòng vây quân địch.
Atheros vỗ cánh, tạo ra một cơn cuồng phong rồi vút lên bầu trời, mang theo chúng tôi hướng về phía thành phố Katherinas, nơi màn kịch tiếp theo chuẩn bị được vén màn.
0 Bình luận