Tập 1: Định Nghĩa Của Sự Khởi Đầu (Cũ)
Chương 2: Định Nghĩa Của Một Lời Hứa
1 Bình luận - Độ dài: 2,441 từ - Cập nhật:
Quán ăn nhỏ nằm nép mình trong một con hẻm ít người qua lại, ấm áp và nồng mùi súp thịt hầm. Nó là một thế giới hoàn toàn khác với sự lạnh lẽo ngoài kia. Caina ngồi thu mình trên chiếc ghế gỗ, cắm cúi ăn. Nó ăn như thể đây là bữa ăn đầu tiên và cũng là cuối cùng trong đời, một sự vội vã xen lẫn ngờ vực.
Ren không ăn. Cậu chỉ ngồi đối diện, lặng lẽ quan sát. Mái tóc đen dài che đi gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ đôi môi mím nhẹ. Cậu là một khoảng lặng, một sự trống rỗng đối lập hoàn toàn với sự sống động và ấm áp của quán ăn này. Sự hiện diện của cậu không làm thức ăn nguội đi, nhưng nó khiến mọi âm thanh ồn ào xung quanh dường như phải hạ thấp tông độ.
Khi Caina đặt chiếc thìa cuối cùng xuống bát súp đã sạch bong, nó mới dám ngẩng lên nhìn Ren. "Tại sao?"
Một câu hỏi đơn giản, nhưng chứa đựng cả một tuổi thơ đầy rẫy những câu hỏi không lời đáp. Tại sao lại cứu ta? Tại sao lại cho ta ăn? Ngươi muốn gì ở ta?
Ren không trả lời ngay. Cậu đặt vài đồng xu lên bàn rồi đứng dậy. "Đi thôi. Có một nơi chúng ta cần đến."
Caina do dự, nhưng rồi cũng lẳng lặng đi theo. Cậu bé này là một bí ẩn, nhưng là bí ẩn duy nhất không nhìn nó bằng ánh mắt ghê tởm. Đối với nó lúc này, đó là tất cả những gì nó cần.
Họ bước ra khỏi con hẻm, hòa vào dòng người của kinh thành. Ren đi trước, mái tóc đen như một dòng mực lặng lẽ chảy giữa biển người. Caina theo sau, giữ một khoảng cách vừa đủ.
"Định Danh của cô," Ren bất chợt lên tiếng, giọng cậu đều đều, không gợn sóng, "không phải là một lời nguyền."
Caina giật mình. "Ngươi nói gì?"
"Trong thế giới này, Chân Ngôn Định Danh được chia thành nhiều cấp bậc," Ren tiếp tục, ánh mắt vẫn hướng về phía trước. "Hầu hết mọi người khi thức tỉnh đều mang một Danh Xưng. Đó là những vai trò, những chức nghiệp trong xã hội: [Hiệp Sĩ], [Thầy Thuốc], [Thợ Rèn]. Con đường của họ rõ ràng, định mệnh của họ được vạch sẵn."
Cậu rẽ vào một con phố vắng hơn, nơi những cửa hiệu cũ kỹ nằm san sát nhau.
"Cao hơn một bậc là Hiện Tượng. Những người này không còn là một vai trò, họ là hiện thân của một sức mạnh tự nhiên: [Bão Tố], [Sấm Sét], [Ánh Sáng]. Sức mạnh của họ to lớn và khó kiểm soát, họ vừa được kính sợ, vừa bị xa lánh."
Ren dừng lại, quay người đối diện với Caina. Lần đầu tiên, cô bé thấy rõ đôi mắt xám của cậu. Một vực thẳm tĩnh lặng.
"Và rồi, ở trên cùng, là Định Nghĩa. Cấp bậc cao nhất và cũng hiếm hoi nhất. Chúng ta không phải là một vai trò, cũng không phải là một hiện tượng. Chúng ta là một quy luật nền tảng của thế giới này. Ta là [Sự Trống Rỗng]. Và cô, Caina, là [Sự Phá Hoại]."
Tim Caina thắt lại. Sự Phá Hoại. Cái tên mà nó căm ghét, cái tên đã đẩy nó vào cuộc sống lang thang này.
Như đọc được suy nghĩ của nó, Ren nói tiếp, giọng nói lần đầu tiên mang một chút kiên định. "Không có Định Danh xấu, chỉ có người sử dụng chúng theo cách tồi tệ. Một [Hiệp Sĩ] có thể bảo vệ kẻ yếu, nhưng cũng có thể trở thành công cụ của bạo chúa. Một cơn [Bão Tố] có thể san bằng một ngôi làng, nhưng nó cũng có thể gột rửa một trận dịch bệnh."
Cậu tiến lại gần, đôi mắt xám nhìn thẳng vào Caina. "Sự phá hoại của cô không chỉ để hủy diệt. Cô có thể phá hủy xiềng xích đang trói buộc một người. Cô có thể phá hủy một lời nguyền đang gặm nhấm một linh hồn. Cô có thể phá hủy những con quái vật sinh ra từ Sự Nhiễu Loạn đang ăn mòn thế giới này."
"Sự... Nhiễu Loạn?" Caina lắp bắp.
"Đó là kẻ thù của chúng ta. Một căn bệnh của thực tại, một thứ âm thanh méo mó làm biến chất các Định Danh, biến những người lương thiện thành quái vật. Ta có thể che chắn khỏi nó, nhưng ta không thể tiêu diệt nó." Đôi mắt Ren ánh lên một tia sáng lạ. "Sự trống rỗng của ta có thể phòng thủ, nhưng nó không thể tấn công. Ta cần một sức mạnh có thể nghiền nát sự mục rữa đó tận gốc rễ."
Cậu nhìn thẳng vào mắt Caina, và lần đầu tiên trong đời, có người nói với nó câu nói ấy.
"Ta cần cô, Caina. Ta cần Sự Phá Hoại của cô để bảo vệ thế giới."
Thế giới? Caina chưa bao giờ quan tâm đến thế giới này. Thế giới này chưa bao giờ cho nó bất cứ thứ gì ngoài sự ghẻ lạnh và xua đuổi.
Nhưng... cần.
Lần đầu tiên, có người cần nó.
Lần đầu tiên, có người nhìn vào Định Danh của nó và không thấy một tai ương, mà thấy một hy vọng. Lần đầu tiên, có người không muốn xích nó lại, mà muốn trao cho nó một mục đích.
Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má Caina, rồi một giọt nữa, rồi cả một dòng sông vỡ òa. Nó không khóc vì tủi nhục hay đau đớn. Nó khóc vì một thứ cảm xúc lạ lẫm và mãnh liệt đến mức làm lồng ngực nó nhói đau. Cảm giác được nhìn nhận. Cảm giác được thấu hiểu.
Nó đưa tay quệt vội nước mắt, ngẩng lên nhìn Ren, đôi mắt đỏ hoe nhưng rực cháy một ý chí sắt đá.
Bảo vệ thế giới ư? Kệ nó đi.
Trong lòng Caina, một quyết tâm thành hình, vững chắc hơn bất cứ bức tường nào nó từng phá vỡ.
Thế giới này có thể tự lo cho chính nó. Nhưng người con trai này, khoảng lặng này, người đã cứu rỗi linh hồn ta... Ta sẽ phá hủy bất cứ thứ gì dám cản đường anh ấy.
Họ đã đến nơi. Một tiệm vũ khí cũ kỹ, cánh cửa gỗ treo tấm biển "Lò Rèn Của Gã Lùn". Ren đẩy cửa bước vào, tiếng chuông gió leng keng vang lên. Bên trong nồng nặc mùi sắt nung và dầu máy.
Ren bước đến quầy, nơi một người lùn râu rậm đang lau chùi một thanh đoản kiếm.
"Ta cần một thứ," Ren nói. "Không phải một vũ khí để tấn công. Mà là một công cụ để định hình. Một thứ có thể chịu được sức mạnh của Sự Phá Hoại."
.......................................
Tiếng chuông gió leng keng khi cánh cửa nặng trịch của lò rèn mở ra. Không khí bên trong đặc quánh mùi sắt nung, than đá và một thứ mùi hăng nồng đặc trưng của kim loại ma thuật.
Một giọng nói ồm ồm như sấm vang lên từ sâu bên trong. "Nếu là đám quý tộc tới đòi hàng, cứ nói là ta chết rồi!"
Từ sau lò rèn rực lửa, một người lùn với bộ râu màu nâu đỏ được bện cầu kỳ bước ra. Khi thấy Ren, đôi mắt tinh anh của ông sáng lên, nụ cười toe toét để lộ hàm răng đều tăm tắp.
"Ren! Cuối cùng cậu cũng chịu vác cái mặt trống rỗng của mình quay lại rồi à!" Người lùn, Borin, bước tới và vỗ mạnh vào vai Ren, một cái vỗ có thể làm một người thường lảo đảo. "Ta đã nghĩ cậu quên mất lời hứa của Lò Rèn này rồi chứ."
"Ta không quên, Borin," Ren đáp, giọng đều đều. "Chỉ là trước đây ta chưa cần đến nó." Cậu khẽ nghiêng người, để lộ Caina đang đứng sau lưng, ánh mắt vẫn còn chút e dè trước người thợ rèn to lớn. "Bây giờ thì khác. Đây là Caina. Định Danh của cô ấy là [Sự Phá Hoại]."
Borin nheo mắt lại, nhìn Caina từ đầu đến chân. Bộ râu của ông khẽ rung lên như thể đang cảm nhận một thứ gì đó. "Ra vậy," ông gật gù. "Một trận động đất được nhồi vào trong một cái bình thủy tinh, Sao? Cậu muốn một món vũ khí cho cô gái này à".
Ren gật đầu, cùng Borin bước về phía một chiếc bàn thiết kế ngổn ngang bản vẽ. "Vấn đề không phải là một vũ khí để chém hay đâm. Sức mạnh của Caine là một dòng năng lượng chấn động hỗn loạn. Cô ấy cần một thứ để định hình và giải phóng nó."
"Hừm, một bài toán thú vị." Borin xoa cằm, vẻ hứng thú của một nghệ nhân trước một thử thách lớn. "Bất kỳ kim loại thông thường nào cũng sẽ bị 'âm vang' Sự Phá Hoại làm cho mục rữa và vỡ tan từ bên trong. Nó không chỉ là vấn đề độ cứng." Ông gõ gõ vào một phôi thép. "Thép này có Định Danh là [Sự Bền Bỉ], nhưng khi đối mặt với một Định Nghĩa nền tảng như [Sự Phá Hoại], sự bền bỉ của nó sẽ bị nghiền nát."
Ông đi về phía một chiếc rương khóa kỹ, lấy ra một thỏi kim loại màu xanh lam tĩnh lặng, dường như không phản chiếu ánh sáng. "Chỉ có một thứ có thể chịu được nó. Orichalcum."
"Không phải vì nó cứng nhất," Borin nói, giọng đầy kính trọng. "Mà vì nó là thứ duy nhất trong tự nhiên có Định Danh là [Sự Trung Lập]. Nó không cộng hưởng, không phản ứng, không bị biến chất bởi bất kỳ dòng năng lượng nào. Nó là một vật dẫn hoàn hảo chính vì sự thờ ơ tuyệt đối của nó." Ông liếc nhìn Ren. "Thật thú vị, để chế ngự Sự Phá Hoại, chúng ta lại cần một thứ mang bản chất gần giống với Sự Trống Rỗng của cậu, Ren à."
Ren gật đầu. "Về hình dạng thì sao? Phản lực sẽ là một vấn đề."
"Đúng vậy. Một thanh kiếm sẽ xé nát cánh tay con bé," Borin đồng tình. "Ta đề xuất một chiếc găng tay sắt kéo dài đến gần khuỷu tay. Nó sẽ hoạt động như một bộ điều hướng. Các đường rãnh và khớp nối sẽ nén năng lượng lại thành một chấn động tập trung. Con bé chỉ cần chạm hoặc đấm, sức mạnh sẽ được phóng ra, tác động thẳng vào lõi của mục tiêu."
Ông dừng lại, vẻ mặt trở nên đăm chiêu. "Nhưng để ổn định một dòng năng lượng mạnh như vậy, chúng ta cần một trái tim cho chiếc găng tay. Một Tinh hạch của Quái vật."
"Cấp độ nào?" Ren hỏi.
"Phải là một Tai Ương," Borin đáp chắc nịch.
Caina chớp mắt. "Tai... Ương?"
Borin nhìn cô bé, không cười cợt mà giải thích một cách nghiêm túc. "Quái vật không được phân cấp bằng sức mạnh đơn thuần, mà bằng mức độ chúng làm nhiễu loạn quy luật của thế giới. Cấp 1 là Dị Thường - những con thú đột biến vẫn tuân theo logic cơ bản. Cấp 2 là Tai Ương - chúng là những 'lỗi logic' di động, có khả năng bẻ cong thực tại. Và Cấp 3 là Thần Thoại... chúng là những Định Nghĩa Lỗi tự viết lại quy luật của cả một vùng đất."
Ông kết luận. "Chúng ta cần Tinh hạch của một Tai Ương để điều khiển một Định Nghĩa."
Ren dường như không hề nao núng. Cậu đã tính toán đến khả năng này. "Xung quanh Aethel có ba mục tiêu tiềm năng," cậu nói, giọng phân tích lạnh lùng.
"Phía nam là Whispering Wastes, lãnh địa của bầy Moonfang Wolf. Thủ lĩnh Alpha của chúng là một Tai Ương. Vấn đề không phải là bản thân nó, mà là để tiếp cận nó, chúng ta phải vượt qua một đội quân Sói Ánh Trăng. Đó là một cuộc chiến tiêu hao mà chúng ta không có nguồn lực để thắng."
"Phía bắc là Glimmerwood Deep, một đế chế của các bộ tộc Hobgoblin. Warlord của chúng cũng là một Tai Ương, nhưng nó có trí tuệ và được bảo vệ trong một pháo đài tự nhiên. Xâm nhập và ám sát đòi hỏi kỹ năng mà cả hai chúng ta đều thiếu."
Cậu dừng lại, ánh mắt hướng về phía cửa sổ, nơi dãy núi hùng vĩ phía tây hiện ra. "Chỉ còn một lựa chọn có thể tính toán được. Đỉnh Ignis. Nơi đó có một con Obsidian Heart Golem đơn độc."
"Nó cũng là một Tai Ương," Ren tiếp tục. "Nhưng nó không có trí tuệ, hành động theo bản năng. Lãnh địa của nó hiểm trở nhưng không có bẫy rập hay quân đội. Nó là một bài toán sức mạnh thuần túy, một bài kiểm tra mà [Sự Phá Hoại] được sinh ra để giải quyết."
Một kế hoạch logic. Một lựa chọn chiến lược.
"Được rồi," Borin cười khà khà, hài lòng với thử thách. "Trong lúc hai người đi săn tim, ta sẽ chuẩn bị phần vỏ." Ông rút ra một thanh đoản kiếm bằng thép chắc chắn từ dưới quầy. "Cầm lấy cái này dùng tạm. Nó không chịu nổi sức mạnh của cháu đâu, nhóc ạ. Nhưng nó sẽ giúp cháu tập làm quen với việc cầm một thứ vũ khí trong tay."
Ren nhận lấy thanh kiếm và đưa cho Caina. Nó nặng hơn cô bé tưởng, một cảm giác vững chãi và thực tế. Đây không phải là một ổ bánh mì. Đây là một trách nhiệm.
Ren và Caina quay người rời đi. Khi họ bước ra khỏi lò rèn, ánh nắng chiều tà nhuộm đỏ cả con đường. Caina nhìn thanh kiếm trong tay, rồi nhìn bóng lưng trầm lặng của Ren đang đi trước.
Mục tiêu của họ là trái tim của một ngọn núi lửa. Một nhiệm vụ điên rồ.
Nhưng đối với Caina, đó là bước đầu tiên trên con đường mà lần đầu tiên trong đời, nó được tự mình lựa chọn.
1 Bình luận