Tập 1: Định Nghĩa Của Sự Khởi Đầu (Cũ)
Chương 5: Định Nghĩa Của Sự Chứa Đựng
2 Bình luận - Độ dài: 2,073 từ - Cập nhật:
Ren quan sát Caina.
Đó là việc anh đã làm trong suốt bảy ngày qua, và cũng là việc anh đã làm trong suốt cuộc đời mình. Quan sát. [The Void] không phải là một sức mạnh chủ động, nó là một trạng thái tồn tại. Một sự trống rỗng hoàn hảo, một tấm gương tĩnh lặng phản chiếu lại thế giới ồn ào xung quanh mà không hề bị ảnh hưởng. Anh là một khán giả ngồi trong một nhà hát vô tận, chứng kiến vô số vở kịch của các Định Danh khác nhau mà không bao giờ bước lên sân khấu.
Nhưng Caina thì khác.
Cô không phải là một diễn viên trên sân khấu xa xôi. Cô là một âm vang khác lạ, một sự rung động dai dẳng ngay bên cạnh anh, và lần đầu tiên trong đời, khoảng trống của anh có một người đồng hành. Anh không biết phải gọi tên cảm giác này là gì. Nó không ấm áp, cũng không vui vẻ. Nó chỉ đơn giản là... một sự hiện diện. Một biến số mới đã được thêm vào một phương trình đã bất động trong suốt hai mươi mốt năm.
Anh nhớ lại những ngày ở ngôi làng. Âm vang của họ khi nhìn anh không phải là sự thù ghét, mà là một nỗi sợ hãi bản năng. Nỗi sợ về một thứ gì đó không hoàn chỉnh.
"Linh hồn nó có một cái lỗ."
"Đừng lại gần nó, con sẽ bị hút vào đấy."
"Một đứa trẻ sinh ra đã thiếu khuyết. Một cái vỏ rỗng."
Khi còn nhỏ, Ren không hiểu. Cậu không cảm thấy mình "thiếu" bất cứ thứ gì. Cậu chỉ đơn giản là tồn tại. Thế giới trong mắt cậu là một hệ thống của những âm vang, và âm vang của cậu là sự im lặng. Nhưng trong mắt họ, im lặng đồng nghĩa với hư vô. Thiếu khuyết. Anh là một lỗi sai trong bản thiết kế vĩ đại của các Chân Ngôn Định Danh.
Anh đã chấp nhận điều đó. Anh là một người quan sát. Mãi mãi.
Rắc.
Tiếng động kéo Ren về thực tại. Caina vừa thất bại trong việc tạo ra một vụ nổ có kiểm soát. Hòn đá trong tay cô bé chỉ đơn giản là nứt vỡ, năng lượng tiêu tán một cách vô ích. Nó cắn môi, sự thất vọng hằn rõ trên gương mặt lấm lem bụi đất, rồi lại kiên trì nhặt một hòn đá khác.
Ren quan sát cô. Anh thấy những vết trầy xước trên mu bàn tay nó do những lần thất bại. Anh thấy sự kiệt sức hằn rõ dưới quầng mắt sau những đêm dài chiêm nghiệm. Anh thấy cơ thể run rẩy sau mỗi lần cố gắng dồn nén một sức mạnh vốn sinh ra để giải phóng. Sự khổ cực đó, đối với Ren, là một chuỗi dữ liệu rõ ràng. Nhưng thứ anh không thể phân tích được là ngọn lửa trong đôi mắt nó. Một ngọn lửa không hề lụi tàn dù bị dập tắt hết lần này đến lần khác.
Anh đã tính toán. Kế hoạch để hạ gục Obsidian Heart Golem dựa trên một chuỗi hành động gần như hoàn hảo. Anh sẽ dùng [The Void] để tạm thời áp chế và tạo ra một "khoảng lặng" trong trường năng lượng phòng thủ của con Golem. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Caina phải tung ra một đòn tấn công đủ mạnh để xuyên qua lớp vỏ và phá hủy Tinh hạch.
"Sự Rạn Nứt" không đủ. "Vụ Nổ" chính là chìa khóa.
Nhưng dựa trên những gì anh quan sát được, khả năng thành công của kế hoạch này chưa đến bốn phần. Quá thấp. Quá mạo hiểm. Quay trở về là lựa chọn hợp lý nhất.
Nhưng rồi anh nhìn vào Caina. Nó vừa thành công tạo ra một vụ nổ nhỏ, nhưng phản lực đã khiến nó ngã ngồi xuống đất. Nó không than vãn. Nó chỉ ngồi đó, thở dốc, rồi lại nhìn vào bàn tay mình với một sự tập trung đáng sợ, phân tích thất bại và chuẩn bị cho lần thử tiếp theo.
Ánh mắt đó.
Nó không phải là sự ngoan cố mù quáng. Nó là sự quyết tâm tuyệt đối.
Ý chí của cô ấy... là một biến số không thể đo lường.
Trong hệ thống logic của Ren, đây là một yếu tố không thể tính toán. Một sự phi lý có thể làm thay đổi mọi kết quả. Và lần đầu tiên trong đời, anh muốn đặt cược vào một sự phi lý. Anh muốn cho cô bé này một cơ hội.
Đêm đó, sau khi Caina đã kiệt sức và chìm vào giấc ngủ, Ren ngồi trong tư thế thiền định quen thuộc. Anh nhìn vào bên trong chính mình, vào khoảng không gian nội tâm tĩnh lặng và trống rỗng của [The Void]. Đó là nơi trú ẩn của anh, một cõi hư vô nơi không có âm vang, không có sự phán xét.
Nhưng đêm nay, có một thứ khác lạ.
Trong sự tĩnh lặng tuyệt đối đó, anh "thấy" một thứ. Một vết nứt cực nhỏ, mỏng như một sợi tóc, vừa xuất hiện trên nền hư vô đen đặc.
Ren tập trung vào nó. Đây là điều không thể. [The Void] là sự toàn vẹn của hư không, nó không thể bị rạn nứt.
Anh đến gần hơn trong tâm thức, và rồi anh nhận ra. Vết nứt đó không phải là một sự phá hủy. Nó là một sự ghi đè. Và bên trong vết nứt mỏng manh ấy, một âm vang yếu ớt nhưng đầy hỗn loạn đang len lỏi.
Âm vang của [The Destruction].
Bảy ngày ở cạnh Caina. Bảy ngày "chứa đựng" và "thấu hiểu" sức mạnh của nó. Dường như, một phần bản chất của [The Destruction] đã không chỉ cộng hưởng, mà còn bắt đầu khắc ghi dấu ấn của nó vào chính khoảng trống của anh.
Tấm gương hoàn hảo đã có một vết xước.
Và Ren, lần đầu tiên sau rất nhiều năm, không biết liệu đó là một điềm báo tốt, hay là sự khởi đầu của một sự mục rữa còn đáng sợ hơn cả [The Chaos].
……………………………………………….
Hành trình lên đỉnh Ignis trở thành một chuỗi những bài tập lặp đi lặp lại. Ren vẫn dẫn đầu trong im lặng, nhưng thỉnh thoảng, anh lại nói một từ duy nhất.
"Được."
Ngay lập tức, Caina, người đã đi sau và luôn cầm sẵn một hòn đá trong tay, sẽ ném nó đi. Mục tiêu của nó là bất cứ thứ gì lọt vào tầm mắt. Một tảng đá có hình thù kỳ lạ. Một bụi cây gai khô khốc. Hoặc đôi khi, là một con Rock Skink xấu số đang sưởi nắng. Vụ nổ nhỏ sẽ vang lên, khiến những sinh vật tội nghiệp chết trong sự ngơ ngác tột cùng, không hiểu tại sao bầu trời lại trút giận lên chúng.
Đó là cách Caina làm quen với "âm vang" mới của mình. Mỗi lần giải phóng năng lượng, nó lại cảm nhận rõ hơn về sự dồn nén và bùng nổ, học cách kiểm soát quy mô và giảm thiểu sự khó chịu sau đó.
"Này, Ren," Caina lên tiếng, phá vỡ sự im lặng sau một lần luyện tập. Nó vừa co người lại vì một cơn gió lạnh buốt thổi qua. "Tại sao ngọn núi này lại tên là Ignis? Rõ ràng là nó lạnh muốn đóng băng."
Ren không dừng bước. "Ignis có nghĩa là lửa. Bởi vì trước đây nó là lửa."
Anh giải thích. "Theo ghi chép của Mạo Hiểm Giả Hội, khoảng hai mươi năm trước, đỉnh Ignis là một miệng núi lửa luôn hoạt động, trực chờ phun trào. Nhưng rồi một sự kiện kỳ lạ đã xảy ra. Chỉ trong một đêm, toàn bộ nhiệt lượng của ngọn núi biến mất. Nó nguội đi một cách đột ngột và phi tự nhiên."
"Chuyện gì đã xảy ra?" Caina tò mò.
"Không ai biết chắc. Một vài đội mạo hiểm giả đã được cử đến điều tra. Họ báo cáo về dấu vết của một cuộc chiến kinh hoàng và cho rằng có một Quái vật hùng mạnh nào đó đã làm ảnh hưởng đến lõi của ngọn núi. Ngay sau đó, con Obsidian Heart Golem xuất hiện. Vì nó chỉ lẩn quẩn ở đỉnh núi, không chủ động tấn công và cũng chẳng có gì giá trị ngoài Tinh hạch, nên không ai muốn gây sự với một Tai Ương cả."
Ren đột ngột dừng lại, khiến Caina suýt nữa đâm sầm vào lưng anh. Anh quay đầu lại, đôi mắt xám nhìn về phía đỉnh núi mờ sương.
"Nhưng ta không nghĩ nó đơn giản như vậy. Thời điểm xuất hiện của con Golem quá trùng khớp. Một ngọn núi lửa đột ngột nguội đi, và rồi một thực thể được tạo ra từ đá và nham thạch xuất hiện ngay sau đó. Nó không phải là một sự trùng hợp." Anh nói, giọng đầy suy tư. "Nó giống như một người cai ngục hơn là một con Quái vật lang thang. Nó đang bảo hộ thứ gì đó ở bên trong."
Caina gật gật đầu, cố gắng tiêu hóa thông tin đó. Một bí mật được canh giữ bởi một Tai Ương? Cuộc đi săn này có vẻ còn phức tạp hơn nó nghĩ.
"Được."
Tiếng của Ren kéo nó về thực tại. "Rõ!" Caina đáp lại một cách hào hứng, ném hòn đá đã cầm sẵn trên tay. Có vẻ nó rất thích thú với năng lực mới này. Vụ nổ vang lên cách đó không xa, khiến một đàn dơi lửa hoảng hốt bay ra từ một kẽ nứt.
Hai ngày liên tục trôi qua như vậy. Cuối cùng, sự khổ luyện của Caina cũng đã có kết quả. Nó đã dần quen với sự phản hồi từ [The Destruction]. Giờ đây, sau mỗi lần sử dụng "Vụ Nổ", nó không còn cảm thấy đau đầu nữa, chỉ là một chút choáng váng nhẹ.
"Thời gian hồi phục đã rút ngắn còn bốn mươi phút," Ren thông báo sau khi quan sát nó. "Cô có thể thử giải phóng hai lần liên tiếp, nhưng sau đó sẽ cần ít nhất hai giờ để âm vang ổn định lại, và tác dụng phụ sẽ mạnh hơn nhiều."
"Ta có thể làm được!" Caina tự tin nói.
"Đừng," Ren nói một cách dứt khoát. "Chỉ sử dụng nó như một phương án cuối cùng. Một rủi ro không thể lường trước sẽ phá hỏng mọi kế hoạch."
"Ta... ta hiểu rồi." Caina gật đầu, dù có hơi thất vọng.
Cuối cùng, sau gần mười ngày hành trình, họ đã đến nơi.
Đỉnh Ignis là một cảnh tượng kỳ lạ. Một miệng núi lửa khổng lồ, nhưng thay vì nham thạch sôi sục, bên dưới chỉ là một mặt hồ băng màu đen tĩnh lặng. Không khí ở đây mỏng và lạnh đến cắt da cắt thịt. Sự im lặng bao trùm, một sự im lặng chết chóc.
Mặt đất dưới chân họ bắt đầu rung chuyển.
Từ giữa mặt hồ băng, những tảng đá obsidian đen bóng từ từ trồi lên, kết hợp lại với nhau. Nham thạch nguội chảy ra từ các kẽ nứt, tạo thành những khớp nối. Một hình người khổng lồ được tạc nên từ đá và sự giận dữ của lòng đất đứng sừng sững trước mặt họ. Ở giữa ngực nó, một viên Tinh hạch đỏ rực đang đập những nhịp yếu ớt, le lói như một hòn than sắp tàn.

Con Obsidian Heart Golem đã xuất hiện.
Nó cúi cái đầu đá khổng lồ xuống, hai điểm sáng đỏ rực trong hốc mắt khóa chặt vào hai kẻ xâm nhập. Một âm thanh khô khốc, nặng nề như tiếng đá nghiến vào nhau vang lên, ngắt quãng và đầy vẻ đe dọa.
"Rời... Khỏi... Đây."
Ren không nói một lời, chỉ lặng lẽ rút con dao găm ra. Bên cạnh anh, Caina cũng vào tư thế, bàn tay không cầm kiếm của nó bắt đầu phát ra những gợn sóng năng lượng vô hình.
Trận chiến sắp bắt đầu.
2 Bình luận