Tập 1: Định Nghĩa Của Sự Khởi Đầu (Cũ)
Chương 3: Định Nghĩa Của Rạn Nứt
2 Bình luận - Độ dài: 2,603 từ - Cập nhật:
Con đường mòn dẫn lên chân núi Ignis hiểm trở hơn Caina tưởng. Rễ cây trồi lên như những con rắn đá, và không khí bắt đầu mang theo mùi lưu huỳnh khen khét. Cô bé bám theo bóng lưng trầm lặng của Ren, tay siết chặt chuôi thanh đoản kiếm mà Borin đã đưa. Nó nặng nề và xa lạ, một gánh nặng hơn là một vũ khí.
Đi được một quãng, Ren đột ngột dừng lại bên một khoảng đất trống, nơi một vài tảng đá cuội xám xịt nằm rải rác.
"Chúng ta luyện tập một chút," anh nói, giọng đều đều như mặt hồ không gợn sóng. Anh chỉ vào một tảng đá to bằng đầu người. "Thử phá hủy nó đi."
Caina giật mình. "Phá... hủy?"
"Đó là bản chất Định Danh của cô," Ren nói, không một chút phán xét. "Hãy thử làm điều đó một cách có chủ đích."
Caina do dự. Đó là từ mà nó ghét nhất. Phá hủy. Hủy diệt. Nó hít một hơi thật sâu, cố gắng tái tạo lại cảm giác giận dữ và bất lực trong con hẻm tối. Nó vung thanh đoản kiếm, dồn hết sức bình sinh đập vào tảng đá.
KENG!
Một tiếng động chói tai vang lên. Tảng đá không hề suy suyển. Cú va chạm làm cánh tay Caina tê dại, thanh kiếm suýt văng khỏi tay. Năng lượng của nó không hề tuôn chảy.
Nó thử lại, lần này không dùng kiếm. Nó đặt tay lên tảng đá, nhắm mắt lại, cố gắng triệu hồi cái sức mạnh hỗn loạn đã luôn ám ảnh nó. Một luồng năng lượng nóng rực dâng lên trong lồng ngực... rồi tắt ngấm. Như một ngọn lửa bị dội nước.
"Ta... ta không làm được," Caina lí nhí, cảm thấy xấu hổ và bất lực.
"Nó sẽ không trả lời cô," Ren nói.
Caina ngẩng lên, khó hiểu. "Trả lời?"
"Âm vang Định Danh của cô đang gào thét, nhưng chính cô lại đang bịt miệng nó lại." Anh bước tới, đôi mắt xám tĩnh lặng nhìn thẳng vào nó. "Cô căm ghét [The Destruction]. Cô phủ nhận nó. Cô xem nó như một con quái vật bên trong mình."
Ren dừng lại, để cho những lời nói của mình thấm vào.
"Một Chân Ngôn Định Danh không phải là một công cụ để cô sử dụng. Nó chính là cô. Khi cô phủ nhận nó, cô đang phủ nhận chính bản thân mình. Làm sao cô có thể điều khiển một thứ mà cô không chấp nhận sự tồn tại của nó?"
Những lời nói của Ren như những mũi kim châm thẳng vào vết thương mà Caina đã cố gắng che giấu. Nước mắt bắt đầu lưng tròng.
"Nhưng... nó đã hủy hoại mọi thứ!" nó nức nở. "Vì nó mà ta không có gia đình! Vì nó mà mọi người gọi ta là tai ương! Ta không muốn trở thành một kẻ phá hoại!"
Ren im lặng, để cho Caina trút hết nỗi lòng. Sự tĩnh lặng của anh không phải là sự thờ ơ, mà là một không gian an toàn, một khoảng trống để những cảm xúc hỗn loạn của nó có chỗ để tồn tại mà không bị phán xét.
Khi tiếng khóc của Caina ngớt dần, Ren mới lên tiếng. "Một dòng sông không căm ghét tảng đá mà nó bào mòn. Một rễ cây không căm ghét mặt đất mà nó xuyên qua. Chúng chỉ đơn giản là tồn tại và làm theo bản chất của mình. [The Destruction] cũng vậy. Nó là một quy luật tự nhiên, một phần của thế giới. Nó không tốt, cũng không xấu. Người mang nó mới là người quyết định ý nghĩa của nó."
Anh nhặt một viên sỏi nhỏ. "Đừng nghĩ đến việc hủy diệt. Hãy thử một cách khác. Chấp nhận nó. Chấp nhận rằng cô là [The Destruction]. Và sau đó, hãy ra lệnh cho nó."
Caina hít một hơi thật sâu, lau vội nước mắt. Lời nói của Ren không hề an ủi, nhưng chúng mang một sự thật trần trụi. Để chấp nhận một thứ đã mang lại cho mình toàn đau khổ là một cuộc đấu tranh nội tâm khủng khiếp.
Nó ngồi xuống, đặt tay lên tảng đá lúc nãy. Nó nhắm mắt lại. Thời gian trôi đi. Bóng nắng dịch chuyển trên mặt đất. Caina không cố gắng triệu hồi năng lượng nữa. Nó chỉ ngồi đó, cố gắng đối diện với chính mình. Cố gắng nói với cái phần sâu thẳm nhất trong linh hồn rằng: Ta chấp nhận ngươi.
Dần dần, nó bắt đầu cảm nhận được. Một sự liên kết mỏng manh, những đường vân vô hình chạy dọc tảng đá. Những điểm yếu. Nó không còn nhìn tảng đá như một thứ cần bị hủy diệt, mà như một cấu trúc cần được thấu hiểu.
"The Destruction," nó thì thầm, không phải với sự căm ghét, mà với một sự chấp nhận miễn cưỡng.
Nó tập trung ý nghĩ vào một trong những đường vân đó. Một ý niệm đơn giản, lạnh lùng, nhưng không còn sự giằng xé: "Vỡ ra".
Rắc...
Tảng đá không nổ tung. Nó chỉ đơn giản là nứt làm đôi, rồi vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, đổ sụp xuống đất một cách nhẹ nhàng.
Caina mở bừng mắt, kinh ngạc nhìn thành quả của mình. Nó đã làm được. Với sự kiểm soát.
"Làm... làm sao anh biết những điều này?" Caina ngước nhìn Ren.
Ren đứng dậy, tạo ra một vùng tối trên bàn tay phải và giải thích:
"Bởi vì ta có thể 'nghe' thấy sự mâu thuẫn trong Định Danh của cô," Ren nói.
"Sự đồng vọng với [The Void] đã cho ta hai khả năng."
Anh giải thích một cách rành mạch. "Thứ nhất, bản chất của ta không có 'âm vang'. Điều này làm ta trở thành thiên địch của Sự Nhiễu Loạn, bản chất hoạt động của Sự Nhiễu Loạn là bám vào và làm biến chất một Định Danh đã tồn tại. Nhưng bản thân Định Danh của ta là một khoảng trống, không có khái niệm cố định nào để nó bám vào. Vì vậy, ta không thể bị biến chất hay thay đổi, đồng thời ta cũng có thể tạo ra một không gian “Trống Rỗng” để vô hiệu được các âm vang của những Định Danh khác."
Nói xong, Ren lập tức khiến quả cầu trên tay chậm chạp mở rộng, khi chạm tới cơ thể của Caina, nó cảm thấy một sự yên ắng đến từ Định Danh của mình.
"Thứ hai," anh dừng lại một chút, "vì ta là một khoảng trống, nên khi ở gần các Định Danh khác, âm vang của họ sẽ cộng hưởng bên trong ta. Ta không biết được nó có ý nghĩa gì, ta chỉ đơn giản là... thấu hiểu ngôn ngữ và âm vang của các định danh đó. Khi ở cạnh Borin, ta hiểu được sự bền bỉ của kim loại. Khi ở cạnh cô, Caina, ta hiểu được sự rạn nứt."
Anh nhìn thẳng vào mắt Caina, đôi mắt xám tĩnh lặng đến mức khiến người đối diện cảm thấy chính cảm xúc của mình cũng bị hút vào trong đó.
"Ta là một khoảng không. Một khoảng không có thể triệt tiêu những âm vang khác hoặc thấu hiểu chúng trong thời gian tiếp xúc, nhưng không thể tự mình tạo ra tác động để hủy diệt những thứ đó. [The Void] có thể là một hệ thống phòng thủ vô dụng nếu không có một công cụ tấn công."
Ren ngồi xuống. "Đó là lý do ta cần [The Destruction] của cô."
Lần này, Caina đứng dậy, siết chặt thanh đoản kiếm trong tay. Nó nhìn vào Ren, và lần đầu tiên, nó không thấy một bí ẩn, mà là một lời giải đáp. Một sự chắc chắn lạnh lùng và đáng tin cậy hơn bất kỳ lời hứa hẹn ấm áp nào.
Họ tiếp tục lên đường. Không phải là một người cứu rỗi và một nạn nhân. Mà là một sự cộng sinh cần thiết. Một khoảng không và một sự tàn phá, cùng nhau bước đi về phía mục tiêu đã định.


.......................................................
Càng lên cao, con đường càng trở nên hoang vu. Những tảng đá sắc cạnh thay thế cho rễ cây, và những sinh vật của ngọn núi bắt đầu xuất hiện. Chúng không phải là những Quái vật mạnh mẽ, chỉ là những Dị Thường – những con thằn lằn đá với lớp vảy cứng như sắt, hay những con dơi lửa nhỏ bé bay ra từ các kẽ nứt.
Đối với Caina, chúng là những đối tượng luyện tập hoàn hảo.
"Đừng nhắm vào lớp vảy," Ren nói, giọng anh đều đều giữa tiếng gió rít. Anh đang đứng cách đó vài bước, quan sát Caina đối mặt với một con Rock Skink to bằng con chó. "Nó được sinh ra để chống lại va đập. Hãy nhìn vào cấu trúc của nó. Các khớp nối. Nơi các lớp vảy chồng lên nhau. Đó là những điểm yếu."
Caina hít một hơi thật sâu, gạt đi bản năng muốn dùng hết sức để đập nát con quái vật. Nó nhớ lại cảm giác khi làm vỡ viên sỏi. Chấp nhận. Thấu hiểu. Ra lệnh.
Con thằn lằn rít lên một tiếng và lao tới. Thay vì hoảng sợ lùi lại, Caina lại bước lên một bước, bàn tay không cầm kiếm của nó giơ ra. Nó không nhìn vào cái miệng đầy răng sắc nhọn, mà nhìn vào khớp nối ở chân trước của con vật.
Vết nứt ở đó.
"The Destruction," nó thì thầm.
Bàn tay nó chạm nhẹ vào lớp vảy ở vai con thằn lằn. Không có một tiếng nổ nào. Chỉ có một tiếng rắc khô khốc vang lên. Toàn bộ chiếc chân trước của con Rock Skink bỗng mềm nhũn, gãy gập một cách phi tự nhiên. Mất thăng bằng, con quái vật ngã dúi dụi xuống đất, kêu lên những tiếng a oán.
Ren lặng lẽ rút một con dao găm và kết liễu nó một cách nhanh gọn.
Nhiều trận chiến nhỏ nữa diễn ra. Dưới sự chỉ dẫn của Ren, Caina dần học được cách "đọc" thế giới theo ngôn ngữ của sự rạn nứt. Nó không còn là một cơn bão mù quáng, mà là một bác sĩ phẫu thuật chính xác, tìm ra và phá vỡ những điểm yếu chí mạng nhất.
Nhưng sự tự tin vừa chớm nở của nó đã bị thử thách khi màn đêm bắt đầu buông xuống.
Từ trong một hang đá, một bóng đen lao vọt ra. Nó di chuyển nhanh như một tia chớp, một con thú săn mồi bốn chân với bộ lông màu xám tro và đôi mắt đỏ ngầu.
"Cẩn thận!" Ren cảnh báo. "Định Danh của nó là [Frenzy]!"
Con quái vật không gầm gừ. Nó chỉ có một mục tiêu duy nhất là xé xác. Tốc độ của nó quá nhanh, vượt xa khả năng phản ứng của Caina. Khi nó nhận ra mối nguy hiểm, con thú đã ở ngay trước mặt, bộ móng vuốt sắc lẹm giơ lên.
Caina nhắm nghiền mắt lại, chờ đợi cơn đau ập đến.
Nhưng không có gì xảy ra.
Nó từ từ mở mắt. Ren đã đứng chắn trước mặt nó từ lúc nào. Anh không cầm vũ khí, không có tư thế phòng thủ. Anh chỉ đơn giản là đứng đó, một sự tồn tại tĩnh lặng.
Con quái vật [Frenzy] khựng lại giữa không trung, cách Ren chỉ vài tấc. Sự điên cuồng trong mắt nó bỗng dao động, rồi phai nhạt đi như màu mực bị pha loãng. Tiếng gầm gừ trong cổ họng nó biến thành một tiếng rên rỉ bối rối. Cơn cuồng loạn, thứ bản năng đã thúc đẩy nó, dường như đã bị một khoảng không vô tận hút cạn. Nó nhìn Ren, rồi nhìn Caina, nghiêng đầu như thể không hiểu tại sao mình lại ở đây.
Lợi dụng khoảnh khắc đó, Caina dồn sức vào thanh đoản kiếm và đâm một nhát quyết định vào cổ con thú.
Sau khi chắc chắn rằng không còn mối nguy nào gần đó, họ tìm một hốc đá khuất gió để dựng trại. Ánh lửa bập bùng nhảy múa, xua đi cái lạnh của màn đêm trên núi. Caina ngồi ôm đầu gối, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, vẫn còn run rẩy sau cuộc chạm trán vừa rồi.
"Cảm ơn anh," nó lí nhí.
Ren chỉ khẽ gật đầu, đang sắp xếp lại túi đồ của mình.
Một sự im lặng bao trùm, chỉ có tiếng củi cháy lách tách. Caina nhìn Ren, nhìn bộ quần áo tuy đơn sơ nhưng vẫn lành lặn, nhìn cách anh bình tĩnh lấy ra lương khô và một bình nước. Một câu hỏi mà nó đã thắc mắc từ lâu chợt bật ra.
"Này, Ren... làm sao anh...?" nó ngập ngừng. "Ý ta là, anh cứ đi lang thang như vậy, nhưng vẫn có tiền để mua đồ ăn, ở trọ... Trong khi ta, dù có cố gắng thế nào, cũng chưa bao giờ có đủ."
Ren dừng tay, ngước lên nhìn nó. Dưới ánh lửa, đôi mắt xám của anh dường như sâu hơn. "Thông tin về [The Chaos] không miễn phí," anh nói.
"The Chaos là tên mà ta dùng để gọi Sự Nhiễu Loạn."
"Để tồn tại và tìm kiếm dấu vết của nó, ta cần một mạng lưới. Và Mạo Hiểm Giả Hội là mạng lưới lớn nhất."
Caine chợt nghĩ ra gì đó và hỏi: “Nhưng tại sao anh lại phải đi tìm [The Chaos] ?”
Ren tiếp tục bỏ củi vào đống lửa, từng tia lửa lách tách văng ra.
“ Ta cũng không biết, nhưng từ lần đầu tiên gặp hiện tượng của [The Chaos], ta đã có cảm giác rằng nó chính là thiên địch của ta.
Anh nhìn Caina. "Sau khi chúng ta quay về, ta sẽ đăng ký cho cô. Trở thành một Mạo Hiểm Giả, sẽ tốt hơn là một kẻ trộm."
Lần đầu tiên, Caina nghĩ về một tương lai khác, một tương lai mà nó không phải chạy trốn. Một tương lai mà nó có thể dùng sức mạnh của mình để kiếm sống một cách đường hoàng. Ý nghĩ đó vừa đáng sợ lại vừa đầy hứa hẹn.
Họ im lặng ngồi ăn. Hơi ấm từ ngọn lửa và sự yên bình sau một ngày dài khiến mí mắt Caina bắt đầu trĩu xuống. Nó đã quá quen với việc phải ngủ trong những góc hẻm lạnh lẽo, luôn phải cảnh giác. Nhưng đêm nay, bên cạnh khoảng lặng mang tên Ren, nó cảm thấy một sự an toàn chưa từng có.
Nó gục đầu xuống, tựa vào chiếc ba lô và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngọn lửa vẫn cháy. Ren không ngủ. Anh ngồi đó, bất động như một bức tượng đá, mái tóc đen dài khẽ bay trong gió đêm. Đôi mắt xám của anh nhìn ra màn đêm thăm thẳm, cảnh giác với mọi âm vang, mọi sự nhiễu loạn có thể phá vỡ sự bình yên hiếm hoi của họ. Bên cạnh anh, Caina đang ngủ, lần đầu tiên sau một thời gian rất dài, không có một cơn ác mộng nào.
2 Bình luận
Mà hành trình của main giống như kiểu theo đuổi lý do tồn tại của mình ấy nhỉ?