Tập 1: Định Nghĩa Của Sự Khởi Đầu (Cũ)

Chương 4: Định Nghĩa Của Một Người Lính

Chương 4: Định Nghĩa Của Một Người Lính

Bình minh trên núi Ignis lạnh lẽo và sắc như một lưỡi dao. Caina tỉnh giấc khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua kẽ lá, rọi lên mặt cô. Ngọn lửa đã tàn từ lâu, chỉ còn lại một đống tro xám. Cô ngồi dậy, cảm giác an toàn của đêm qua vẫn còn vương lại, một cảm giác xa lạ nhưng dễ chịu.

Ren đang ngồi cách đó không xa, lưng tựa vào một mỏm đá, đôi mắt nhắm nghiền. Mái tóc đen dài rũ xuống, che đi phần lớn gương mặt, nhưng dưới ánh ban mai, những đường nét của anh hiện ra rõ ràng hơn. Làn da nhợt nhạt, sống mũi thẳng, đôi môi mím nhẹ. Trông anh không giống một người mang trong mình sự trống rỗng, mà giống một bức tượng điêu khắc hoàn hảo, tĩnh lặng và xa cách.

Bị thôi thúc bởi một sự tò mò thầm kín, Caina rón rén bước lại gần. Lần đầu tiên, cô có cơ hội nhìn rõ người đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời mình. Cô khom người xuống một chút, cố gắng nhìn kỹ hơn.

"Cô đang xem gì vậy, Caina?"

Giọng nói đều đều của Ren vang lên khiến Caina giật nảy mình, lùi lại một bước. Anh đã mở mắt từ lúc nào, đôi mắt xám tro tĩnh lặng đang nhìn thẳng vào cô.

"Không... không có gì!" Caina lắp bắp, hai má hơi ửng đỏ. Nó vội quay đi, nói lí nhí. "Chỉ là... ta muốn xem mặt anh cho rõ thôi."

Ren không nói gì thêm, chỉ đơn giản là đứng dậy. Sự ngượng ngùng nhanh chóng bị xua tan bởi không khí khẩn trương của cuộc hành trình. Họ im lặng dọn dẹp khu trại, dập tắt những tàn tro cuối cùng và tiếp tục đi về phía đỉnh núi đang âm ỉ khói.

Họ đi được khoảng một giờ thì một bóng người xuất hiện ở phía xa trên con đường mòn. Một bóng người đơn độc, với dáng đi khập khiễng, giật cục một cách kỳ lạ.

"Dừng lại," Ren ra lệnh, tay anh đặt lên chuôi con dao găm giắt bên hông.

Họ đứng nép sau một tảng đá, quan sát bóng người đó tiến lại gần. Khi khoảng cách được rút ngắn, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng Caina. Làn da của người đó mang một màu xám xịt như giấy cũ, và đôi mắt... đôi mắt của hắn trống rỗng, vô hồn. Nhưng thứ khiến Caina rùng mình là những luồng khí đen mỏng manh, tựa như khói, đang quấn quanh cơ thể hắn. Chúng không phải là một phần của tự nhiên. Chúng mang một cảm giác sai trái đến tận cùng.

85663183-0167-4321-9643-b36c5b4d9695.jpg

"Cái... cái gì vậy?" Caina thì thầm, tay bất giác siết chặt thanh kiếm. Đây là lần đầu tiên nó thấy một thứ như vậy, một sự hiện diện khiến bản năng của nó gào thét lên nguy hiểm.

"Hắn đã bị [The Chaos] ảnh hưởng," Ren nói, giọng lạnh đi vài phần. "The Chaos ăn mòn Định Danh, bóp méo nó thành một phiên bản mục rữa."

Anh nheo mắt lại, như đang lắng nghe một thứ âm thanh chỉ mình anh nghe thấy. "Ta có thể cảm nhận được âm vang còn sót lại. Hắn từng là một [Soldier]. Nhưng giờ đây, nó đã bị biến chất."

Ren nhìn Caina, ánh mắt cảnh báo. "Bây giờ, hắn là một [Decaying Soldier]."

Caina nuốt nước bọt. Nó biết điều này có nghĩa là gì. Khi bị [The Chaos] xâm chiếm, con người sẽ mất đi lý trí, chỉ còn lại bản năng được thúc đẩy bởi một Định Danh đã mục rữa.

Người đàn ông đó dường như cũng đã phát hiện ra họ. Hắn ngẩng cái đầu cứng đơ lên, một tiếng gầm gừ phi nhân tính phát ra từ cổ họng rồi lao về phía họ.

Ren không hề nao núng. Anh bước ra khỏi chỗ nấp, đối mặt trực diện với kẻ địch. "Ta sẽ vô hiệu hóa năng lực của hắn. Cô vòng ra sau."

Ngay khi Decaying Soldier lao tới, một sự tĩnh lặng vô hình lan tỏa từ người Ren. Luồng khí đen quấn quanh kẻ địch bỗng chốc dao động dữ dội rồi bị đẩy lùi, không thể tiến vào phạm vi một mét quanh Ren. [The Void] đã cắt đứt kết nối giữa hắn và Định Danh tha hóa của mình. Tốc độ của hắn chậm lại rõ rệt, những bước chân trở nên lảo đảo.

Thấy thời cơ đã đến, Caina hít một hơi thật sâu, dẹp đi nỗi sợ hãi và lao vòng ra sau lưng hắn, thanh đoản kiếm giơ cao, nhắm vào gáy.

Nhưng ngay khi cô sắp ra tay, một điều không ngờ tới đã xảy ra.

Dù đã mất đi sức mạnh siêu nhiên, cơ thể của Decaying Soldier vẫn còn đó những phản xạ của một người lính được huấn luyện. Hắn đột ngột xoay người, một chân quét một vòng cung mạnh mẽ trên mặt đất. Cú đá trúng vào sườn Caina trước khi nó kịp phản ứng.

Một cơn đau nhói khiến nó nghẹn thở. Caina bị đá văng ra sau vài mét, ho sặc sụa. Tầm nhìn của nó mờ đi.

Ren nhận ra ngay lập tức. [The Void] chỉ có thể áp chế "âm vang" của Định Danh, nó không thể xóa bỏ kỹ năng và thể chất đã được rèn luyện của một người lính.

Người đàn ông quay lại, đôi mắt vô hồn khóa chặt vào Ren. Hắn không còn tốc độ phi thường, nhưng mỗi bước chân vẫn vững chãi, đầy sát khí.

Ren không lùi bước. Anh nhanh chóng rút ra một vật nhỏ từ trong túi – một viên tinh thể màu đỏ được bọc trong một bộ khung kim loại nhỏ, trông như một món đồ trang sức. Đó là một công cụ được chế tạo từ Tinh hạch của một con Dơi Lửa có Định Danh [Fire]. Anh dùng ngón cái ấn mạnh vào một cái nút nhỏ trên khung. Viên tinh thể bắt đầu phát ra một ánh sáng đỏ rực và một tiếng rít khe khẽ.

Anh ném nó thẳng về phía Decaying Soldier.

BÙM!

Viên tinh hạch phát nổ, tạo ra một quả cầu lửa nhỏ nhưng đủ mạnh để hất văng người lính về phía sau. Thân thể hắn bay thẳng về phía Caina đang cố gắng đứng dậy.

Caina vội lăn người sang một bên để né tránh.

Ngay khi thân thể Decaying Soldier nặng nề tiếp đất, Caina đã ở ngay cạnh. Cơn đau ở sườn vẫn còn đó, nhưng trong mắt nó lúc này chỉ có sự quyết đoán lạnh lùng. Nó không dùng kiếm. Nó đặt thẳng bàn tay trần của mình lên gáy của người lính.

"The Destruction."

Không có âm thanh lớn. Chỉ có một tiếng crack khô khốc, sắc lẹm vang lên. Đầu của Decaying Soldier gục xuống một cách kỳ lạ.

Và rồi, mọi cử động ngừng lại.

…………………………………………..

Bầu trời buổi sớm trong vắt, nhưng không khí vẫn còn vương lại sự lạnh lẽo của cái chết. Trước một gò đất nhỏ được đắp vội, bên trên cắm một nhánh cây khô làm dấu, Caina đang chắp hai tay lại. Nó không cầu nguyện. Nó không biết cầu nguyện cho ai hay điều gì. Nó chỉ đứng đó, im lặng, một sự tôn trọng cuối cùng dành cho người lính vô danh đã bị [The Chaos] cướp đi linh hồn.

Ren đứng cách đó một khoảng, bóng lưng trầm lặng của anh hòa vào bóng của những tảng đá. Khi Caina quay lại, anh mới lên tiếng, giọng nói đều đều như thường lệ.

"Có lẽ chúng ta phải quay về."

Caina sững người. "Quay về? Tại sao? Chúng ta sắp đến nơi rồi."

"Kỹ năng của cô đã tiến bộ," Ren thừa nhận. "Nhưng nó vẫn chỉ dừng ở mức độ 'thấu hiểu' và 'tác động'. Đối mặt với một Tai Ương, chừng đó là không đủ. Hơn nữa, sự xuất hiện của Decaying Soldier cho thấy [The Chaos] đã bắt đầu lan đến khu vực này. Đi tiếp sẽ rất mạo hiểm."

Những lời nói của Ren như một gáo nước lạnh dội vào sự tự tin vừa nhen nhóm của Caina. Nó siết chặt tay lại, cảm giác bất lực quen thuộc lại ùa về. Lại là nó. Lại là nó quá yếu đuối, trở thành gánh nặng.

"Vậy... ta phải làm cách nào?" Giọng nó lạc đi. "Làm cách nào để mạnh hơn?"

"Không có con đường tắt," Ren đáp. "Sức mạnh của một Chân Ngôn Định Danh không phải là thứ có thể rèn luyện trong ngày một ngày hai. Nó đòi hỏi sự chiêm nghiệm. Cô phải chấp nhận và đi trên con đường đồng vọng với Định Danh của mình. Cô phải tìm ra con đường mà cô có thể bước đi."

Anh nhìn vào bàn tay của Caina. "Khả năng tạo ra 'Sự Rạn Nứt' mà cô đang sử dụng chỉ là một phần nhỏ, một câu chữ dễ kiểm soát nhất trong ngôn ngữ của [The Destruction]. Nếu bây giờ cô cố gắng sử dụng những khía cạnh sâu hơn, như 'sự hủy diệt' hay 'sự xóa bỏ', gánh nặng lên tinh thần và cơ thể cô sẽ là rất lớn."

Ren dừng lại, để cho Caina thực sự hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề. "Lạm dụng nó quá sớm, cô sẽ bị chính Định Danh của mình đồng hóa. Tính cách của cô sẽ thay đổi, trở nên tàn nhẫn và hiếu chiến hơn. Nặng hơn nữa, cô sẽ đánh mất bản thân và trở thành hiện thân đúng nghĩa của cái tên đó - một kẻ chỉ biết phá hoại tất cả."

Caina rùng mình. Nhưng ý nghĩ quay về, ý nghĩ thất bại khi đã đi xa đến thế này còn đáng sợ hơn. "Ta không muốn quay lại," nó nói, giọng đầy quyết tâm. "Cả hai chúng ta đã cất công đến đây. Xin anh, Ren... cho ta thời gian. Ta sẽ luyện tập. Ngay tại đây."

Ren im lặng nhìn nó một lúc lâu, đôi mắt xám như đang đo lường ý chí của nó. "Lương thực của chúng ta chỉ đủ cho một tuần. Và ta cũng phải tính thời gian để quay về báo cho Borin." Anh nói. "Nếu trong một tuần, cô vẫn không đạt đến mức có thể đối phó với con Golem đó, chúng ta sẽ quay về. Không bàn cãi."

"Ta đồng ý!" Caina gật đầu ngay lập tức.

Và thế là, cuộc huấn luyện đặc biệt bắt đầu. Ban ngày, Caina không chiến đấu với Quái vật nữa. Nó ngồi trên một mỏm đá, nhắm mắt lại, cố gắng chiêm nghiệm và cảm nhận [The Destruction]. Thứ mà nó đã luôn căm ghét. Nó cố gắng tìm kiếm một con đường khác, một cách diễn giải khác ngoài 'Sự Rạn Nứt'. Ren chỉ ngồi quan sát từ xa, sự hiện diện tĩnh lặng của anh tạo ra một không gian an toàn để nó có thể tập trung hoàn toàn. Xen kẽ vào đó là những bài tập về tốc độ và phản xạ, để cơ thể nó có thể theo kịp với sức mạnh đang dần thức tỉnh.

Ngày qua ngày. Đến ngày thứ năm, trong một buổi chiêm nghiệm sâu, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Caina. Nó nhớ lại quả cầu lửa mà Ren đã sử dụng. [The Destruction]... Phá hủy không chỉ là làm vỡ. Nó còn là giải phóng năng lượng bị dồn nén một cách đột ngột. Một vụ nổ.

Nó mở mắt ra, một ánh sáng khác lạ ánh lên trong đôi mắt. Nó nhặt một hòn đá nhỏ, đứng dậy. Lần này, nó không tìm kiếm những vết nứt. Nó nhìn vào chính cấu trúc của hòn đá, tưởng tượng việc tích tụ một lượng lớn năng lượng phá vỡ vào hòn đá cùng lúc.

Nó dồn ý niệm đó vào hòn đá rồi ném mạnh về phía một cái cây khô cách đó vài chục mét.

BÙM!

Hòn đá phát nổ ngay khi chạm vào thân cây. Vụ nổ không lớn, nhưng đủ mạnh để làm cái cây khô nổ tan thành từng mảnh vụn.

Thành công rồi! Caina định reo lên vui sướng, nhưng một cơn đau nhói ở thái dương khiến nó khựng lại, lảo đảo. Cảm giác như có ai đó vừa dùng búa gõ mạnh vào đầu nó.

"Đủ rồi," giọng Ren vang lên ngay sau lưng. Anh đã ở đó từ lúc nào. "Đó là giới hạn của cô hiện tại."

"Chuyện... chuyện gì vậy?" Caina ôm đầu, hỏi.

"Cô vừa giải phóng một lượng lớn 'âm vang' Định Danh một cách đột ngột. Tinh thần của cô chưa quen với sự phản hồi đó," Ren giải thích. "Với tình hình hiện tại, cô chỉ có thể sử dụng nó một lần mỗi giờ. Đó là khoảng thời gian cần thiết để âm vang của cô trở lại bình thường. Đây là hạn chế ta đặt ra cho cô."

Anh nói tiếp. "Sau mỗi lần sử dụng, giới hạn chịu đựng của cô cũng sẽ được cải thiện. Dần dần, cô sẽ thích ứng được với nó."

Dù đầu vẫn còn hơi đau, Caina không thể giấu được nụ cười. Nó đã làm được. Nó đã có một hình thức công kích tầm xa. "Ta hiểu rồi!"

Vào ngày thứ bảy, ngày cuối cùng của thời hạn, Ren đứng trước mặt Caina.

"Cô thật sự thiếu một chút so với mức an toàn," anh nói thẳng thắn. "Nhưng với khả năng mới này, chúng ta đã có thêm một phương án. Nó đủ để đối phó với con Golem đó hiện tại."

Caina nín thở.

"Chúng ta đi tiếp," Ren kết luận.

Một nụ cười rạng rỡ nở trên môi Caina. Họ lại một lần nữa hướng về phía đỉnh Ignis.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!