• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Thế giới 1: Cô bé trong gia đình trọng nam khinh nữ

Chương 06: Kết thế giới 1

0 Bình luận - Độ dài: 2,754 từ - Cập nhật:

Trong cốt truyện, họ Diệu là một gia tộc quyền quý vô cùng yêu thương con gái, cho dù Diệu Ngọc đã mất tích hơn cả chục năm, cha mẹ cô ta vẫn chưa từng bỏ cuộc. Như vậy, họ hẳn phải có đường dây nóng để gọi điện báo tin tìm người mất tích, điều Mộng Đình hỏi hệ thống chính là số điện thoại của đường dây nóng này.

Để giải quyết vấn đề học hành của Lý Chiêu Đệ, đây tuy không phải con đường duy nhất, nhưng lại chính là con đường tốt nhất hiện tại.

Mộng Đình chỉ gọi với tâm lý cầu may mắn, bởi tỷ lệ mấy người sống ở trên cao kia để ý đến cuộc gọi của cô ở vùng nông thôn hẻo lánh như thế này là quá thấp.

Nhưng có vẻ như do đây là thế giới tân thủ, hay do hào quang nhân vật chính gì đó, mà cái chuyện ảo diệu đến mức nghịch thiên như vậy đã thật sự xảy ra.

"Con gái của hai người đang ở trong căn phòng đó đấy ạ."

Khi về đến nhà họ Lý, Mộng Đình trỏ tay vào căn phòng nằm ở hướng Đông. Đúng là hướng căn phòng của mẹ Lý Chiêu Đệ.

Người đàn ông và người phụ nữ giàu có nhìn nhau một lúc, rồi người phụ nữ buông tay người đàn ông, cứ thế mà bước thẳng vào nhà.

Lý Chiêu Đệ từ nãy đến giờ vẫn chưa từng buông tay Mộng Đình. Bàn tay nhỏ nhắn ấy run lên nhẹ nhẹ. Gương mặt cô bé đỏ bừng, nhưng thật ngạc nhiên là cô bé lại không hề khóc.

Mộng Đình sớm dự đoán được, bởi dù sao cô cũng đã nói cho cô bé biết toàn bộ kế hoạch của mình rồi cơ mà.

Cô bé biết hai người trước mặt này là ai, cũng biết cả về xuất thân của Diệu Ngọc.

Trong tâm Mộng Đình không hề cảm thấy cắn rứt hay băn khoăn gì khi nói ra toàn bộ những sự thật ấy, vì nghĩ thử mà xem, nếu cô không nói thì sớm muộn gì Lý Chiêu Đệ cũng sẽ biết điều đó từ miệng một người khác mà thôi.

Đau ngắn còn hơn đau dài, cô bé cũng không còn nhỏ nữa, tất nhiên hoàn toàn có quyền biết về những chuyện có liên quan đến bản thân mình.

“Chị sẽ luôn ở bên cạnh em mà, đúng không?”

Mộng Đình cảm nhận được câu hỏi này từ ánh mắt trong trẻo của cô bé, và cô nghiêm mặt gật đầu.

Mộng Đình sẽ mãi mãi không biết được rằng, cái gật đầu này của cô đối với Lý Chiêu Đệ có sức nặng như thế nào.

Cả hai đứa trẻ đứng yên lặng dưới tán cây to trong vườn, tới mãi một lúc sau, trong căn phòng phía Đông vang lên tiếng khóc như đứt ruột đứt gan, ở hướng nhà chính cũng vọng ra tiếng chửi bới của ông bà nội Lý.

Lý Chiêu Đệ nhìn Mộng Đình, cô bé cảm giác sâu sắc được một chuyện rằng, cuộc đời mình rồi đây sẽ mở sang một trang mới.

***

Sau khi tìm lại được gia đình, giống y hệt như trong dự đoán của Mộng Đình, Diệu Ngọc nhất định muốn ngay lập tức rời khỏi vùng nông thôn, không còn muốn dính dáng gì đến tất cả mọi thứ ở đây nữa. Diệu phu nhân nước mắt ngắn nước mắt dài vì thương con gái, dù cô ta nói gì thì cũng nhất nhất đồng ý.

Nhà họ Lý loạn cào cào cả lên khi chuyện bát nháo này xảy ra, nhưng Diệu lão gia đúng là nhanh tay, ném cho bọn họ mấy cục tiền là lập tức cun cút nghe lời, nói gì làm nấy vô cùng quy củ.

Đặc biệt là cha Lý Hoài Nam vốn tính tham tiền như mạng, bây giờ Diệu lão gia kêu quỳ xuống sủa mấy tiếng như chó chắc hắn ta cũng làm.

Diệu phu nhân vốn ghét bỏ chốn làng quê lạc hậu nên khi tìm được con gái rồi, bà ta kéo tay áo chồng, ra hiệu muốn lên xe lên về thẳng thành phố luôn.

Nhưng Diệu lão gia nhất thời chưa thể đáp ứng yêu cầu của bà. Ông ta bước về phía hai cô bé đang đứng ở một bên theo dõi tình hình, rõ ràng rằng vẫn còn việc cần phải giải quyết.

***

Diệu Tử An quan sát hai cô bé trước mặt. Một cô bé tuy hơi gầy, ăn mặc rách rưới nhưng vẫn không che giấu được làn da trắng bóc cùng đôi mắt to đầy linh động, vừa nhìn vào là đã khiến người ta yêu thương.

Đôi mắt đó quá giống Diệu Ngọc, con gái ông có muốn chối bỏ đứa con này cũng chẳng được.

Trái tim người đàn ông đã quá tuổi ngũ tuần nhói đau, ông ta nhớ lại dáng vẻ của đứa con gái yêu từ thuở nhỏ.

Diệu Ngọc đã từng ngây thơ như thế, đã từng vui vẻ như thế...

Cũng chỉ vì vấn đề công việc của ông mà con bé bị bọn buôn người bắt đi ở tuổi mười tám - cái tuổi ngây thơ, tươi đẹp nhất trong cuộc đời một con người.

Nhìn đứa con gái đã gần mười năm không gặp đang khóc đến tả tơi trong lòng mẹ...

Trong lòng ông ta bỗng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.

Con người đó... thật sự là con gái của ông ta hay sao?

Diệu Ngọc trong ký ức của ông là một cô gái hãy còn bé bỏng, trong trẻo và thanh lịch tựa như dòng suối nhỏ. Con bé từng là đứa con gái bảo bối mà ông ta yêu thương nhất, ông ta đã từng thề sẽ sẵn sàng vì con bé mà làm mọi điều, dù cho nó có cực khổ đến đâu.

Nhưng khi phải đối mặt với sự thật trần trụi này rồi, ông ta có còn giữ được lời hứa như ban đầu hay không?

Điều này không phải ông ta chưa từng nghĩ đến. Đặc biệt với thời gian đứa con gái mất tích càng kéo dài, suy nghĩ của ông ta lại càng minh mẫn và tỉnh táo.

Dẫu sao thì trước khi là một người cha, ông ta còn là một doanh nhân, còn là kẻ đã tung hoành ngang dọc trên thương trường suốt những ngày tháng trai trẻ.

Suy cho cùng, ông ta hoàn toàn có thể cùng vợ có một đứa con khác. Bọn họ có nhiều tiền, đó hoàn toàn không phải việc khó khăn gì. Nhưng ông ta sớm đã thoát ra, không có nghĩa là vợ ông cũng như vậy.

Có thể nói bà chính là lý do duy nhất để khiến ông ta tiếp tục tìm kiếm Diệu Ngọc cho đến tận bây giờ.

Ông ta làm như vậy cũng chỉ để bà mất hết hy vọng, rồi bà sẽ cùng ông ta có một đứa con mới, xây dựng một gia đình mới.

Điều ông ta ngàn vạn lần không ngờ, ấy là Diệu Ngọc vậy mà lại thật sự xuất hiện.

Nhưng con bé bây giờ... không còn là "con gái" của ông ta nữa.

Ánh mắt của nó hoàn toàn xa lạ.

Nó đã bị một người đàn ông thô tục vấy bẩn.

Không! Không biết trong suốt quãng thời gian bị bắt cóc, nó đã qua tay không biết bao nhiêu người...

Trong một thoáng, ánh mắt Diệu Tử An nhìn về phía vợ con đầy vẻ căm phẫn. Lúc ông ta quay về phía Lý Chiêu Đệ, ánh mắt ấy lại chuyển thành nụ cười, một nụ cười đầy nhẹ nhõm.

Từ đầu đến cuối, không một chuyển biến nào của ông ta thoát khỏi ánh mắt Mộng Đình.

Và cô mỉm cười với ông ta. Một nụ cười ngây thơ đúng chuẩn mấy đứa con nít ở độ tuổi lên bảy.

"Nói đi cô bé, cháu muốn được thưởng gì nào? Cháu chính là người đã gọi qua đường dây nóng phải không?"

Diệu Tử An vừa hỏi, vừa xoa đầu Mộng Đình.

Vốn dĩ lúc đầu cô còn lo lắng liệu ông ta có thể dẫn Lý Chiêu Đệ về nhận tổ quy tông hay không, nhưng có lẽ cô đã cô đã lo lắng thừa rồi.

Đã vậy, không có gì để mà phải băn khoăn nữa.

"Có ạ! Cháu muốn được đi học!"

Nhà họ Diệu sẽ thực hiện một yêu cầu bất kỳ của người tìm được con gái của họ, miễn là nó ở trong điều kiện cho phép. Trong cốt truyện chính, nam chính Tô Lâm cũng nhờ có yêu cầu này mà thực hiện được một vụ làm ăn lớn, từ đó càng khẳng định vị thế công ti của hắn ta.

Diệu Tử An gật đầu đồng ý. Với gia thế của ông, tài trợ một đứa trẻ đi học chỉ là một cái nhấc tay. Điều ông ta không ngờ là đứa cháu gái mà ông ta vừa chấm phải cũng ngập ngừng lên tiếng:

"Cháu... cháu cũng đi cùng nữa! Chị Hoài Nam đi đâu thì cháu đi đó!"

Như vậy thì càng đỡ cho ông ta!

Diệu Tử An thở phào, nếu cháu gái nhỏ của ông ta mà cũng nũng nịu như Diệu Ngọc hồi nhỏ thì ông ta sẽ phải mệt mỏi dỗ dành nó, nhưng bây giờ thì có vẻ không sao nữa rồi.

***

Cảnh vật trước mặt lướt qua trước mắt Mộng Đình nhanh như một cuốn phim. Cô đang ngồi ở ghế sau của một chiếc ô tô kiểu cổ lổ sĩ của thời cổ đại. Bên cạnh là Lý Chiêu Đệ đang dựa đầu vào vai say sưa ngủ.

Đã hai ngày trôi qua kể từ khi nhà họ Diệu đến thôn Hạ. Không biết bằng cách nào mà Diệu Tử An thuyết phục nhà họ Lý một cách trót lọt, chỉ biết là đến sáng nay bọn họ đã không còn làm ầm lên vụ Mộng Đình và Lý Chiêu Đệ cùng đến thành phố lớn nữa. Diệu Ngọc nhất định không muốn đi cùng xe với hai cô bé nên vào ngày hôm qua, cả nhà họ Lý đã trở về nhà trước.

Bọn họ đã gọi một người hầu đến gấp trong ngày đến để đưa hai cô bé lên thành phố sau, và bây giờ bọn họ đang ở trên con đường đó rồi.

Mộng Đình chăm chú nhìn Lý Chiêu Đệ. Trong hai ngày này, cô bé đã không khóc một lần nào, ngay cả sau khi Diệu Ngọc từ chối nhìn mặt cô bé, Diệu Tử An nhận cô bé làm cháu ngoại.

Không biết tự khi nào, cô bé mít ướt mà cô biết đã trở nên can đảm hơn rồi.

Mộng Đình khe khẽ nở nụ cười tự hào.

"Này, rõ ràng cô biết rõ Diệu Tử An không có ý tốt, tại sao vẫn cho Lý Chiêu Đệ đi theo ông ta?"

Bên tai vang lên giọng nói của hệ thống lâu rồi không nói chuyện.

"Không cần thiết." Cô nhắm mắt, bình tĩnh trả lời.

Diệu Tử An đúng là có ý muốn xem Lý Chiêu Đệ thành thế thân cho hình mẫu con gái hoàn hảo "Diệu Ngọc" trong lòng ông ta, nhưng đó hoàn toàn không phải là vấn đề mà cô cần phải quan tâm.

Cái mà cô cần quan tâm, đó là ông ta chắc chắn sẽ cho Lý Chiêu Đệ một cuộc sống tốt hơn cuộc sống của cô bé từ trước tới giờ.

Trên đời này vốn dĩ không hề có thứ hoàn hảo, chỉ có tương đối.

Cuộc đời của chính cô còn đầy những vết sứt sẹo, vậy làm sao có thể tìm được một cơ hội mười phân vẹn mười cho người khác?

“Điều quan trọng năm ở chính bản thân Lý Chiêu Đệ. Còn vai trò của ta chỉ tới đây mà thôi.”

"Ồ~ vậy là cô cũng lạnh lùng phết đó chứ. Vậy mà tôi cứ ngỡ cô là mẫu người ngoài cứng trong mềm cơ đấy."

Lần đầu tiên nghe hệ thống nói mấy lời "buồn nôn" thế này, Mộng Đình nhướn mày:

"Chả phải ngươi cũng chỉ thế thôi à? Lúc ta quyết định có thấy ngươi ngoi lên thuyết giáo gì đâu?"

"Việc này vốn không cần thuyết giáo. Hệ thống chúng ta được tạo ra vốn chỉ có nhiệm vụ giải cứu cơ bản, chứ có phải hệ thống bảo mẫu đâu mà cái gì cũng phải lo lắng dùm đối tượng nhiệm vụ cơ chứ!"

"Chà, nói vậy là có cả hệ thống bảo mẫu thật?"

"Có thì có. Mà bọn đấy hạ cấp lắm. Sau này có khi cô cũng có cơ hội gặp qua đấy."

Trên đời này có lắm hệ thống đến thế cơ à?

Trong lúc Mộng Đình đang mải mê suy nghĩ, thì khung cảnh ngoài ô cửa sổ không còn lướt về phía sau nữa, chiếc xe đã dừng lại trước một khu dinh thự rất lớn.

Mộng Đình cùng Lý Chiêu Đệ, mỗi đứa xách một chiếc túi nhỏ bước xuống xe, nhìn cánh cổng đen lớn với những hoa văn được chạm khắc phức tạp từ từ mở ra…

***

Một năm sau

Đồng hồ báo thức điểm sáu giờ ba mươi phút sáng, Lý Chiêu Đệ - bây giờ là Diệu Thanh thức dậy trên chiếc giường êm ái trắng như tuyết. Cô bé mở cửa sổ, vươn vai dươi ánh nắng ban mai.

Lại một ngày mới đã đến. Cô bé phải nhanh chóng đến trường thôi.

Diệu Thanh thay bộ đồng phục đã được là phẳng phiu để sẵn trong tủ, vệ sinh cá nhân, rồi ra ngoài chào ông bà ngoại và mẹ.

Cô bé phải nhanh lên thì mới kịp gặp chị họ Hoài Nam, rồi cùng nhau mua đồ ăn sáng.

Lý Hoài Nam và cô bé cùng học chung một trường tiểu học có tiếng của thành phố, nhưng chị ở nội trú, còn cô bé thì ở nhà họ Diệu.

Lúc đầu Diệu Thanh làm ầm ỹ lên không chịu, nhưng Lý Hoài Nam đã hứa rằng dù không ở chung nhà thì hai đứa sẽ vẫn thân thiết như trước, cô bé mới miễn cưỡng đồng ý.

Dù người lớn không nói ra, Lý Hoài Nam cũng không nói, nhưng Diệu Thanh biết rõ rằng, do mẹ mình mang họ Diệu nên cô bé mới có tư cách được ở trong dinh thự to lớn kia. Còn chị Hoài Nam mang họ Lý nên không thể ở cùng cô bé được.

Diệu Thanh vô cùng háo hức khi yên vị trên xe hơi tới trường học.

Hôm nay cô bé nên mua bánh bao hay súp để ăn sáng ấy nhỉ? Có nên chọn giống Hoài Nam luôn không ta?

Rõ ràng là cô bé đang rất háo hức, nhưng dường như có điều gì đó đã xảy ra. Ký ức của cô bé bỗng dưng trôi tuột đi như một dòng nước. Một thứ gì đó vô cùng quan trọng đã biến mất.

Hai cẳng chân ngắn đang đung đưa theo nhịp hát thầm của Diệu Thanh bỗng nhiên dừng lại. Hình ảnh trong não cô bé bỗng nhiên đảo lộn, như thể bị ai đó dốc ngược đầu lại mà xóc ra cho ra bằng hết những thứ ở bên trong.

"Đau... đau quá!" Cô bé bỗng nhiên cảm thấy vô cùng buồn ngủ, bèn lắc đầu thật mạnh cho cơn mơ màng nhanh chóng qua đi.

Rốt cuộc là hôm nay cô bị sao thế này?

Rõ ràng Diệu Thanh đang trên đường tới trường, chút nữa phải nhờ chú tài xế dừng lại ở một quán ăn nào đó để mua đồ ăn sáng, vì sợ trễ giờ nên cô đã quên cùng ăn với gia đình rồi.

Ừm, thì ra mọi chuyện là như vậy.

Nhưng không hiểu sao Diệu Thanh lại cảm thấy rất bất an, hình như có một thứ gì đó không đúng.

Cô bé vô tình đưa tay sờ mặt mình, không biết hai dòng nước mắt ấm nóng đã tự lúc nào chảy ra.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận