Thế giới 1: Cô bé trong gia đình trọng nam khinh nữ
Chương 02
0 Bình luận - Độ dài: 2,103 từ - Cập nhật:
Mộng Đình xuyên vào cơ thể của cô bé Lý Hoài Nam, được thiết lập là chị họ của Lý Chiêu Đệ. Hai đứa nhóc vốn dĩ bằng tuổi nhau, trước giờ trong nhà cả hai đứa bị hắt hủi chung thì cũng coi như có đồng có bạn, nhưng Lý Hoài Nam xui xẻo hơn, mới tròn sáu tuổi đã bị anh ruột mình xô ngã xuống nước chết đuối, từ đó chỉ còn một mình Lý Chiêu Đệ chịu đựng.
Nhiệm vụ của cô là thay đổi cuộc đời của Lý Chiêu Đệ, giúp cô bé có cuộc sống tốt hơn trong tương lai.
"Thế còn cái cảnh báo khi nãy lại là sao nữa đấy?"
Mộng Đình nhớ khi nãy khi cô bơi lên đã bị hệ thống cảnh báo, nhưng cô mặc kệ nên vẫn chưa hiểu nó cảnh báo cái gì.
Hệ thống dùng chất giọng ngọt sâu răng giống y như nói chuyện với con nít mà đáp lại:
"Ting ting! Đó là cảnh báo OOC đó! Nếu cô dùng các kỹ năng mà cơ thể được thiết lập không có thì sẽ bị cảnh báo đó nha!"
"Cảnh báo thì sao hử?"
Vừa nghe đã biết không phải thứ tốt lành gì.
"Nếu bị cảnh báo quá ba lần, cô sẽ bị cưỡng chế rời khỏi thế giới, xem như nhiệm vụ thất bại luôn!"
Đúng như cô nghĩ. Thảo nào mà một người có khả năng chiến đấu ở cấp độ cao như cô lại được đưa đến thế giới cổ đại nơi ai ai cũng yếu như gà thế này.
"Hức, hức."
Vừa tỉnh lại, Mộng Đình đã nghe thấy tiếng khóc. Là cô bé Chiêu Đệ đang ngồi cuộn lại thành một cục, úp mặt vào giữa hai đầu gối mà thút thít. Nghe thấy âm thanh, cô bé giương đôi mắt to tròn ướt đẫm nước lên nhìn.
"Chị... chị Tiểu Nam..."
Mộng Đình gật gật đầu: "Ừm, chị đây mà, mọi chuyện ổn rồi."
"Oa... chị ơi..."
Chiêu Đệ khóc òa lên, sà vào lòng Mộng Đình. Cô rất tự nhiên xoa đầu cô bé, động tác không có chút sượng tay, như thể cô đã làm điều này nhiều lần lắm rồi vậy.
"Em đừng khóc, chị đâu có chết đâu mà."
Chiêu Đệ khóc đến mức thở hổn hển, nhất thời không thể dừng lại được:
"Em... em sợ lắm. Em sợ Tiểu Nam sẽ bỏ em lại. Em... em mơ thấy. Em rồi chỉ còn lại có một mình!"
Chiêu Đệ rúc đầu sâu vào hõm vai Mộng Đình, thân thể nhỏ bé không ngừng run rẩy.
Lý Chiêu Đệ tuy còn nhỏ nhưng cô bé vẫn biết được mình không hề được yêu thích trong nhà. Dù cho Lý Hoài Nam trước giờ cũng không thân với cô bé cho lắm, nhưng cô bé cũng chỉ xem mình Lý Hoài Nam là đồng minh duy nhất. Vì hai người bọn họ có hoàn cảnh giống nhau.
Những lúc yếu lòng như thế này, điều mà cô bé cần nhất chính là một sự đảm bảo.
Dù không biết là bao lâu, nhưng trong một thời gian nhất định, Mộng Đình có thể đảm bảo với cô bé.
"Em yên tâm đi. Chị sẽ không bao giờ bỏ em lại một mình."
Lý Chiêu Đệ ngước lên đôi mắt đẫm nước, đối mặt với ánh nhìn vô cùng kiên định và nghiêm túc của Mộng Đình.
Cô bé chợt cảm thấy chị Tiểu Nam có gì đó khang khác, nhưng không biết là khác ở đâu.
"Nếu em không tin thì chúng ta móc nghéo đi. Móc nghéo rồi là phải giữ lời."
Mộng Đình cầm bàn tay nhỏ bé của Lý Chiêu Đệ, móc nó vào ngón út của cô:
"Ai phá vỡ lời hứa sẽ biến thành con rùa!"
Nhìn hai bàn tay nhỏ bé đan vào nhau, Lý Chiêu Đệ bất giác nở nụ cười. Khuôn mặt tèm lem nước mắt mà ngoác ra như thế kia quả thật trông rất ba chấm, nhưng Mộng Đình không có ý định cười cô bé. Cô móc trong túi ra một viên kẹo màu đỏ, đưa cho Lý Chiêu Đệ:
"Dù bị ướt rồi, nhưng mà em cứ cầm đi."
Gương mặt Lý Chiêu Đệ sáng lên: "Cho em thật sao?"
"Thật."
"Oa! Em cảm ơn ạ!"
Ting! [Độ hảo cảm: 30 -> 35%]
Mộng Đình hơi kinh ngạc khi nhìn thấy cái thông báo này, nhưng cô không hề để lộ chút nào đưa tay cho Lý Chiêu Đệ đang ăn kẹo ngon lành nắm:
"Chúng ta cùng về nhà thôi!”
***
Nhà họ Lý là một hộ nhà nông rất bình thường của thôn Hạ hẻo lánh này. Thôn Hạ cũng chẳng có nhiều người lắm, tổng cộng hết các nhà lại cũng chỉ khoảng chừng hơn ba mươi hộ. Mộng Đình và Lý Chiêu Đệ đi một mạch thẳng về nhà cũng không gặp ai, vì giờ này phần đông người lớn vẫn đang ở ngoài ruộng cày.
Nhà họ Lý là căn nhà ba gian có khoảng sân nhỏ. Đối với gia đình một nông hộ thì cũng coi là khá rộng rãi thoải mái. Điều duy nhất khiến Mộng Đình khó chịu chỉ có tiếng gào khan như thể cha mẹ ai chết vang lên từ trong nhà.
"Ôi trời ơi tiểu tổ tông của ta ơi, rốt cuộc là đứa không có mắt nào làm con khóc vậy hả?"
Bà nội Lý thấy thằng cháu quý hóa duy nhất khóc toáng như vậy thì nào chịu nổi, cố hết sức dùng giọng ngon ngọt mà dỗ nó. Nhưng thằng cháu cứ như muốn trêu ngươi bà, nó cứ gào mãi mà chẳng thèm nói cho bà ta biết là chuyện gì xảy ra, cứ thế này làm sao mà bà đi mắng chết đứa đó giúp đứa cháu yêu được?
Ông nội Lý tuy không khoa trương như bà già nhà mình, nhưng nhìn đứa cháu cưng khóc thế kia mông ông cũng nóng như có lửa đốt, không thể nào mà ngồi yên được.
Trong lúc cả hai ông bà già đang bối rối thì nghe tiếng mở cửa, là hai đứa cháu gái chẳng biết chạy đi đâu chơi từ tuốt hồi sáng.
Vừa nhìn là đã thấy ghét!
Nhất là con nhãi Chiêu Đệ kia, mẹ nó chỉ có mỗi cái mã đẹp khiến thằng con trai cả của bà nhất thời mê muội mà mua về, chứ làm thì chẳng biết làm, đẻ cũng chẳng biết đẻ!
"Chúng mày đi đâu suốt từ sáng đến giờ hả? Tính trốn việc nhà đúng không?"
Nhìn hai đứa này ướt như chuột lột, quần áo thì lôi thôi lếch thếch, bà ta cảm thấy chúng nó tất có liên quan đến việc thằng cháu quý hóa của mình khóc om sòm từ nãy đến giờ, bèn lớn giọng chất vấn:
"Nói đi! Rốt cuộc chúng mày đã làm gì cháu tao mà nó khóc thành ra thế này hả?"
Ồ? Thằng nhãi đấy là cháu bà ta, vậy hai đứa nhóc đứng sờ sờ ở đây lại không phải chắc?
Mộng Đình thì còn ổn, nhưng Lý Chiêu Đệ vừa nghe bà ta quát đã run lẩy bẩy, sắp có khuynh hướng òa lên khóc tiếp. Cô bèn nắm lấy bàn tay cô bé, đẩy Lý Chiêu Đệ ra phía sau lưng mình.
Còn thằng nhóc mập kia... dù thân phận Lý Hoài Nam này của cô là do hệ thống tạo ra để giải cứu Lý Chiêu Đệ, nhưng không thể phủ nhận sự thật rằng nó chính là thủ phạm gây nên cái chết của đứa em gái cùng chung máu mủ.
Chuyện này không thể cho qua dễ dàng như thế được.
"Ting ting! Phát hiện ký chủ có ý định bạo lực vượt quá mức cho phép! Đề nghị ký chủ kiềm chế lại. Chúng ta là hệ thống chuẩn thân thiện với trẻ em, không được có ý định bạo lực á nha!"
Hệ thống bỗng từ đâu nhảy vào, vẫn dùng cái giọng ngọt đinh tai nhức óc để cảnh báo Mộng Đình.
"Chậc, thì ta đã làm cái gì đâu nào?"
Mộng Đình chặc lưỡi. Không lẽ hệ thống còn có thể kiểm soát cả suy nghĩ của cô?
Nhưng còn chưa đợi Mộng Đình suy nghĩ thêm về chuyện đó thì thằng nhóc mập cuối cùng đã chịu nín, nước mắt nước mũi dính tèm lem trông rất ghê:
"Hồi nãy... là do Hoài Nam chơi ở sông không cẩn thận ngã xuống. Cháu sợ quá... bèn chạy về nhà tính nhờ bà đến cứu..."
Lúc nó nói ánh mắt láo liên không dám nhìn vào Mộng Đình, rõ ràng là đang chột dạ.
"Ôi trời, Tiểu Trình nhà ta đúng là thương em gái quá đi mất!"
Bà nội Lý đắc ý xoa đầu cháu trai, ông nội Lý cũng thầm gật đầu. Ánh mắt Mộng Đình lạnh tanh nhưng giọng nói phát ra lại hết sức ngọt ngào:
"Cứ cho là cháu vô ý rơi xuống sông đi á! Nhưng sao anh hai lại chạy tuốt về nhà mà kêu cứu chứ không nhờ người ở gần đó ạ?"
Nhà họ Lý cũng chỉ còn ở hai người già giống như nhà người ta, thế thì việc gì phải chạy về tận nhà?
Ông nội Lý từ nãy đến giờ mới lên tiếng:
"Đó là bởi vì thằng bé sợ người lạ, chỉ dám về nhà nhờ chúng ta!"
"Nhưng khi về đến nhà anh hai cũng không báo với ông bà ngay mà còn đứng khóc nhè thế kia. Trong lúc đó lỡ con..."
"Hỗn xược! Thế ý mày là Tiểu Trình chạy về đây vì cố ý hãm hại cả đám chúng mày đấy à?"
Bà nội Lý đã nhịn hết nổi, chỉ ngón tay vào mặt Mộng Đình mà quát. Mộng Đình chỉ đợi mình câu này, chu môi vẻ ngây thơ:
"Cái này là bà nội nói á nha, cháu không có nói đâu á."
"Mày... mày..."
Rồi bà ta đi ngay về phía góc nhà để cây chổi, xách cây chổi lăm lăm đi về phía Mộng Đình. Cô nhanh như chớp đẩy Lý Chiêu Đệ qua một bên, ngay trước khi phát chổi đầu tiên giáng xuống:
"Bốp!"
"Đúng là cái đồ súc sinh láo xược! Ai dạy mày dám nói như thế với bà hả?"
Ánh mắt ông nội Lý hơi dao động, rõ ràng đã định mở miệng can ngăn, nhưng cuối ông ta cùng lại thôi không nói gì. Ông ta thầm nghĩ, thỉnh thoảng để bà già nhà mình giáo dục mấy đứa cháu gái cũng coi như hợp lý hợp tình. Cứ kệ vậy để sau này chúng nó trèo lên đầu ông già như ông ta thì cũng không ổn.
"Bà ơi, đừng! Đừng đánh chị Tiểu Nam mà!"
Lý Chiêu Đệ chạy lại, ôm chặt vòng eo to như cái lu của bà nội Lý, nhưng bị bà ta đẩy ra dễ như bỡn. Cô bé lảo đảo suýt nữa thì ngã lăn quay ra đất, nhưng ngay lúc đó lại bắt gặp ánh mắt của Mộng Đình.
Giữa cơn mưa đòn roi tới tấp, lông mày Mộng Đình không thèm nhấc dù chỉ một chút, ánh mắt cô sáng rõ, còn nháy nháy mắt với Lý Chiêu Đệ.
Động tác của Lý Chiêu Đệ dừng lại, không hiểu tại sao cô bé lại cảm thấy chị Tiểu Nam như muốn dặn dò cô bé hãy tin tưởng ở chị, rằng chị sẽ không sao đâu.
Chị ấy sẽ không sao thật mà phải không?
Vào lúc ấy, bên tai Mộng Đình cũng vang lên một thông báo:
Ting! [Độ hảo cảm: 35% -> 40%]
***
Mộng Đình quả thật là có ý đồ mới để cho bà nội Lý đánh thoải mái như thế.
Dù là ở thời cổ đại này hay ở thời đại của cô, luôn luôn có cách để giải quyết tình trạng bạo hành gia đình, vấn đề chỉ nằm ở chỗ người bị bạo hành có dám đứng lên đấu tranh hay không mà thôi.
Khi bị bà nội Lý đánh, Mộng Đình đã cố ý điều chỉnh phần cơ thể tiếp xúc với cây chổi sao cho phần bị đánh sưng lên có vẻ dọa người nhất, nhưng thực ra lại ít đau đớn nhất. Mấy vết thương này là cần thiết cho kế hoạch tiếp theo của cô.


0 Bình luận