Thế giới 1: Cô bé trong gia đình trọng nam khinh nữ
Chương 04
0 Bình luận - Độ dài: 2,288 từ - Cập nhật:
Trong lòng Đỗ Yên nóng như lửa đốt.
Hồi mới sinh con trai rồi ngay lập tức mang thai đứa tiếp theo, gia đình chồng đã đối xử với cô ta rất tốt. Nhưng đến khi cô sinh ra một đứa bé gái, mọi chuyện liền khác hẳn.
Mãi sau này Đỗ Yên mới biết, hồi trước ba chồng cô ta đã đi xem bói. Thầy bói phán rằng đời này nhà họ chỉ có được duy nhất một mụn con trai, nhưng nó sau này sẽ trở thành một thằng ăn hại chẳng ra gì.
Con gái của họ ngược lại đều giỏi giang, nhưng nội tâm của chúng nó không hề hướng về phía gia đình.
Đối với một người vốn một mực với lề lối xưa cũ như ba mẹ chồng Đỗ Yên, lời phán này chả khác gì kết cho họ một cái án tử.
Và cái án tử ấy đã đang trong quá trình thi hành rồi. Chồng Đỗ Yên bỗng nhiên đem từ đâu về một con nhỏ xinh đẹp hơn cô ta gấp vạn lần, rồi cùng người phụ nữ đó sinh con.
Lần này lại con gái.
Từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Lý Chiêu Đệ, Đỗ Yên đã nghĩ là cô ta sắp tiêu đời rồi.
Bà thầy bói đã nói nhà bọn họ sẽ chỉ có một đứa con trai. Chẳng lẽ con cô ta rồi sẽ trở thành kẻ ăn hại hay sao?
Không thể như thế được. Nó là đứa con trai duy nhất của cô ta cơ mà? Nếu nó mà ăn hại thật, thì cuộc đời sau này của cô ta sẽ ra sao đây?
Ngày qua ngày, những cảm xúc tiêu cực của Đỗ Yên đều được trút lên đầu đứa con gái. Cô ta chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người mẹ đúng nghĩa đối với Lý Hoài Nam.
Nhưng như thế không có nghĩa là cô ta không có cảm giác gì với nó. Đỗ Yên vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu khi nhìn thấy Lý Hoài Nam bị mẹ chồng mình đánh đập tơi tả.
Dẫu sao thì nó vẫn là khúc ruột do cô ta hoài chín tháng mười ngày mới sinh ra được cơ mà.
Cô ta nên làm gì? Mặc kệ hay tiến lên ngăn cản?
Trong đám người đó, cũng chỉ có mình Lý Chiêu Đệ là không thể tiếp tục đứng nhìn chị gái mình bị đánh. Cô bé nhỏ nhắn là vậy nhưng ánh mắt lại đầy quyết tâm. Chỉ chớp mắt một cái đã thấy Lý Chiêu Đệ thẳng vào ôm chặt lấy ống quần bà nội Lý, mặc cho bà ta có mắng chửi thế nào cũng không chịu buông.
"Đủ rồi! Tất cả mau dừng lại!"
Một âm thanh nghiêm nghị từ đâu vang lên, dọa cho người nhà họ Lý giật bắn mình. Chỉ có mình gương mặt đầy máu của Mộng Đình là nở một nụ cười nhẹ, cuối cùng "mấy người đó "cũng chịu đến.
Hai người đàn ông, một trẻ, một trung niên bước vào, quần áo đóng thùng nghiêm nghị, đầu đội mũ. Gương mặt lạnh lùng như một tòa núi băng của người đàn ông trung niên khiến bà nội Lý hoảng hốt, bà ta vội vàng lùi lại. Ông nội Lý bèn giả lả bước lên, giọng gượng gạo:
"Các anh là..."
Người thanh niên trẻ chắp hai tay sau lưng, thái độ vô cùng xa cách:
"Ông nhìn mà không thấy sao? Chúng tôi là công an từ thị trấn xuống đây thị sát."
Một hôm nọ, tổng đài liên lạc dành riêng cho trẻ em bị bạo hành lần đầu tiên vang lên kể từ khi nó được lắp đặt ở khu vực nông thôn hẻo lánh này một khoảng thời gian rất lâu về trước.
Cấp trên của anh ta cũng vô cùng tò mò về đứa bé mới khoảng sáu, bảy tuổi đã báo cáo đầy đủ mọi thành viên trong gia đình nó về tội bạo hành, còn cung cấp địa chỉ nhà hết sức rõ ràng rành mạch.
Anh ta cùng cấp trên đã theo lời đứa bé đó, mới sáng bảnh mắt đã đến đây kiểm tra. Không ngờ lại được chứng kiến một màn đặc sắc như thế này.
"Các chú là công an sao? Cháu nghe nói các chú công an sẽ bảo vệ cho kẻ yếu! Các chú bảo vệ chúng cháu với!"
Ngồi bệt dưới sàn nhà lạnh lẽo, Mộng Đình với cơ thể đầy những vết thương, vết bẩn ôm lấy Lý Chiêu Đệ, mắt ráng rặn ra vài giọt nước. Lý Chiêu Đệ thì đã thật sự nước mắt ngắn nước mắt dài nhưng cô bé lặng lẽ cắn chặt môi, tuyệt đối không dám khóc toáng.
Cử chỉ nhỏ này không thoát khỏi được đôi mắt tinh anh của các chú công an, hai người nhìn người lớn nhà họ Lý đầy vẻ trách móc.
Anh công an trẻ lẩm nhẩm mấy câu như đọc bài, nhưng rơi vào tai người nhà họ Lý giống như sét đánh ngang tai:
"Bạo hành trẻ em, pháp luật đã quy định nhẹ nhất là phạt tiền, còn nặng thì phải đi tù!”
Đi tù?
Bà nội Lý tái mặt, cây chổi đang cầm trên tay rơi xuống đất, bà ta cứ như vậy khụy chân xuống ngay tại chỗ đống trứng gà đã rơi vỡ.
Đám dân đen quê mùa bọn họ trước giờ nặng nhất cũng chỉ là bị trưởng làng nhắc nhở vài câu, mấy cơ quan hành chính chỉ dám đứng bên ngoài nhìn chứ cơ hội bước vô có mấy lần, mà giờ đùng cái lại bảo đi tù?
Đây là muốn luôn cái mạng già của bà ta đấy phải không?
Cha Lý Hoài Nam tới tận lúc này mới do dự bước lên. Ông ta thi thoảng buôn bán ở trấn trên nên tiếp xúc nhiều hơn hẳn người trong nhà, lúc này cũng không lo sốt vó lên như mấy người khác.
"Các chú hiểu nhầm rồi, mẹ tôi đây nào có bạo lực gì con bé Hoài Nam đâu. Chỉ là đánh nó vài cái dạy dỗ vì tội làm đổ trứng thôi mà. Con nít con nôi, xung quanh đây nhà nào mà chẳng dạy dỗ!"
Đánh vài cái? Dạy dỗ?
Ha ha, nếu không phải chứng kiến cảnh tượng dã man vừa rồi mà chỉ nghe người đàn ông này nói, có khi công an bọn họ đã tin ông ta thật luôn đấy.
Đánh như đánh kẻ thù thế kia mà dám bảo là chỉ “dạy dỗ” thôi à?
Còn có đám người lớn khác đứng xa xa quan sát chứ không thèm can thiệp... chứng tỏ mọi chuyện hoàn toàn không phải là lần đầu tiên mới xảy ra. Các cô bé này đã phải chịu đựng bạo hành trong một khoảng thời gian dài nhất định rồi!
"Không nói nhiều nữa! Mấy người mau khai họ tên và báo số liên lạc cho chúng tôi để lấy giấy phạt!"
"Ôi ôi, cầu các chú tha cho người nhà tôi! Nhà tôi không dám nữa đâu các chú ơi!"
Đỗ Yên bỗng từ đâu nhảy ra rồi quỳ sụp xuống dập đầu xối xả. Nền đất dơ bẩn, cô ta cũng đành cắn răng chịu đựng.
Đối mặt với ánh mắt ác độc của cha mẹ chồng, cô ta không thể không hành động như vậy. Nhưng sâu trong thâm tâm cô ta thì cay cú lắm.
Hành hạ được thì tại sao mấy người lại không có can đảm nhận phạt luôn đi?
Cay thì cay thật, nhưng Đỗ Yên cũng biết rõ mình không thể chống lại đám người nhà chồng. Cô ta chỉ có thể trút giận lên kẻ yếu hơn mà thôi!
Mà khoan đã!
Trong đầu Đỗ Yên bỗng nghĩ ra một vấn đề, cô ta ngẩng cao cái trán đã vương vãi vết trứng vỡ, sâu cay mà hỏi:
"Chú công an, không biết ai là người đã báo cáo nhà chúng tôi đấy ạ?"
Đúng vậy. Ai là kẻ báo cáo?
Câu nói của Đỗ Yên như thức tỉnh cả đám người lớn nhà họ Lý. Cũng chỉ tại kẻ đó mà bọn họ bị vu tội bạo lực trẻ em!
Kẻ đó có thể là ai? Hàng xóm á?
Ông nội Lý không tin. Nhà mấy người đó không phải cũng đầy chuyện xấu à? Làm gì dám dại mà để lộ ra. Chỉ có... chỉ có...
Ánh mắt ông ta bắn về phía hai cô bé đang ôm nhau ở một bên.
Mộng Đình hoàn toàn cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí đang nhìn chằm chằm vào lưng mình, nhưng cô mặc kệ, chỉ cẩn thận xoa đầu Lý Chiêu Đệ đang run rẩy rúc vào l*иg ngực mình.
"Chúng tôi đã bảo rồi, chúng tôi xuống đây thị sát, chẳng có ai báo cáo với chúng tôi hết. Các vị vui lòng nhanh chóng cung cấp thông tin để chúng tôi còn về sở làm việc."
Vị cảnh sát trung niên đã bắt đầu không kiên nhẫn, chực chờ rút cây gậy đang để bên hông ra. Cả nhà họ Lý đã sợ xanh mặt, bèn quỳ xuống thành một hàng, luôn mồm kêu:
"Xin ngài cán bộ tha cho chúng tôi! Chúng tôi biết lỗi rồi! Thật sự đã biết lỗi rồi mà!"
"Các vị làm ơn đứng lên nói chuyện hộ tôi!"
"Hu hu ngài cán bộ ơi, làm ơn thương cho bà già này già cả…”
Đe nẹt thêm một lúc, cảm thấy dọa đã đủ rồi, người cán bộ trung niên thở dài:
"Lần sau chúng tôi còn đến đây kiểm tra, thấy lần nữa thì nhất định sẽ phạt mấy người!"
"Cảm ơn, cảm ơn hai ngài cán bộ. Để tôi kêu con dâu đi pha cho hai người chén nước nhé..." Ông nội Lý cười giả lả.
"Không cần đâu. Bây giờ chúng tôi còn có nhiều việc phải làm."
"Vâng vâng, vậy chào các ngài cán bộ!"
Ông nội Lý cúi gập đầu thấp đến chín mươi độ. Cả nhà họ Lý dám thề rằng cả đời họ còn chưa thấy ông ta hạ cái cằm thấp xuống một phân, chứ đừng nói là cúi gập người như thế.
Mộng Đình đứng dậy, tranh thủ thời cơ cả nhà đang rối loạn mà kéo Lý Chiêu Đệ chạy ra ngoài.
"Chú công an ơi!"
"Ồ, là các cháu đấy à?"
Hai người cán bộ nghe thấy tiếng trẻ con trong veo, quay lại xem thì đúng là hai đứa bé gái trong gia đình nông hộ khi nãy.
Đứa bé chạy phía trước tuy nhỏ bé, gầy gò nhưng đôi mắt lại rất to và sáng, nhìn giống y như con gái của người cán bộ trung niên vậy.
Nhưng điểm khác biệt giữa hai đứa trẻ lại khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng đau lòng. Con gái ông nào có ăn mặc rách rưới, bàn tay bàn chân nào có nhiều vết thương như thế kia?
Người cán bộ trẻ hơn ngược lại thoải mái xoa đầu con bé, mỉm cười hỏi:
"Sao hai đứa lại chạy ra đây thế?"
Cô bé ấp úng một hồi, mới phụng phịu giơ hai bàn tay bé xíu nãy giờ giấu sau lưng ra. Trên đó là một quả trứng gà tròn quay.
"Đây là trứng gà chị Tiểu Nam khó lắm mới giấu được đó hai chú. Nhưng mà... chị ấy bảo là do các chú đã giúp tụi cháu, nên tụi cháu phải biết cảm ơn."
"À... vậy cho hai chú cảm ơn cháu và Tiểu Nam nhé..."
Cô bé đứng cách bọn họ một quãng phát hiện ra bọn họ đang nhìn nó thì khẽ gật đầu, không hiểu tại sao mà viên cán bộ lại bất giác gật đầu đáp lại.
Cô bé ấy... nói sao ấy nhỉ? Cả hai người cán bộ đều không hẹn mà nghĩ ngay tới đứa bé đã gọi điện đến báo cáo cả gia đình mình tội bạo hành.
Ánh mắt kia không hiểu tại sao lại quá mức trầm tĩnh, quá mức sắc bén, không hề giống với một đứa trẻ ở độ tuổi của nó.
Ngược lại, càng giống với người làm cùng ngành với bọn họ hơn.
Viên cán bộ trẻ rùng mình nghĩ đến ngày thi tốt nghiệp trường công an phải đối mặt với mấy ông cấp trên lão làng đã kinh qua hàng trăm vụ án hình sự.
Kỳ lạ quá, tại sao anh ta lại có cảm giác này với một đứa con nít vắt mũi còn chưa sạch?
"Nếu hai đứa đã nói vậy, thì bọn chú xin nhận quả trứng này nhé."
Viên cán bộ trung niên thở dài. Trực giác nói cho ông biết, hai cô bé sẽ không cho các ông từ chối đâu.
Cô bé kia bỗng nhiên cúi đầu với bọn họ, chất giọng nghiêm nghị của cô khiến họ có cảm giác quay về những ngày tháng còn huấn luyện ở trường cảnh sát.
"Xin các chú hãy trở lại vì em gái của cháu."
Tại sao lại chỉ vì em gái cô bé? Còn bản thân cô bé thì sao?
Vị cán bộ trẻ hơn vốn đã định hỏi nhưng bị sếp mình ngăn lại. Cán bộ trung niên sảng khoái đáp ứng:
"Bọn chú hiểu rồi. Chào hai cháu nhé."
Anh cán bộ trẻ bị sếp kéo tay đi khỏi khoảnh sân nhà họ Lý với vẻ mặt đầy hoang mang.


0 Bình luận