• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Thế giới 2: Đứa con riêng của nhà tài phiệt

Chương 01

0 Bình luận - Độ dài: 2,306 từ - Cập nhật:

Khi Mộng Đình mở mắt ra, đập vào mắt cô là ánh nắng chói chang có chút lóa mắt của buổi sớm chiều. Cô nhìn kỹ lại, phát hiện trên cặp đùi nhỏ nhắn của mình có một cuốn sách dày cộp, bên trên toàn chữ là chữ.

Mộng Đình giở bìa sách để xem tên. Là một cuốn sách về thiên văn học.

Nguyên chủ là trẻ con mà lại đọc một cuốn sách phức tạp như thế này à?

Cô đang ngồi trên một băng ghế sô pha trắng muốt trong một căn phòng khách sang trọng. Trước mặt có một bàn trà hình chữ nhật màu trắng viền vàng, phía trên bày vài chiếc tách cùng đĩa bánh ngọt. Dưới sàn nhà trải thảm lông đỏ, chẳng cần giẫm lên cũng biết rằng cảm giác vô cùng mềm mượt.

Xem ra lần này là một gia đình giàu có của thời cổ đại đây.

Mộng Đình không hề thay đổi sắc mặt tiếp tục lật sách, nhưng thật ra cô đang nhắm mắt tiếp thu cốt truyện.

***

Câu chuyện xảy ra tại nhà họ Lâm, một gia đình giàu có, sở hữu công ty về sản xuất vật liệu xây dựng đa quốc gia Vạn Lâm. Ông nội Lâm là người thành lập cơ nghiệp, con trai ông - Lâm Nguyên tiếp tục thừa kế và phát triển công ty lên đến địa vị hiện giờ.

Nhưng Lâm Nguyên cũng là kẻ lắm tài nhiều tật. Trong một chuyến đi công tác, ông ta bị tai nạn giao thông mất mạng, có thế cả nhà họ Lâm mới té ngửa ra là ông ta đã nuôi bồ nhí ở bên ngoài một thời gian rất dài, còn có với ả ta một mụn con trai.

Ả bồ nhí Tô Linh kia cũng không phải là dạng vừa. Sau khi Lâm Nguyên mất, ả ta lập tức đến tìm chính thất náo loạn, nói ra một đống chuyện nào nhà nào xe... mà Lâm Nguyên đã hứa cho ả lúc còn sống. Về chuyện đứa con, ả lại có cả giấy xác nhận huyết thống đã được Lâm Nguyên ký xác nhận.

Nhưng Lâm lão gia là một con cáo già trên thương trường, ông ta tuyệt đối không phải người ngu ngốc mặc cho tiểu tam lừa gạt dễ dàng như thế. Trên giấy tờ của ngôi nhà mà Tô Linh đang ở, chiếc xe mà cô ta đang dùng ngoài tên của người mua nó là Lâm Nguyên ra, thì cũng chỉ có tên của cha mẹ ông ta. Ngoài ra không còn ai khác.

Tuy bất mãn với hành động của thằng con trai duy nhất, nhưng chưa bao giờ mà người lớn nhà họ Lâm lại cảm thấy đoàn kết với nhau như lúc này. Một nhà ba người đóng cửa bảo nhau, cuối cùng đưa ra một quyết định, Lâm phu nhân sẽ thay chồng tiếp quản công ti, còn vụ đứa trẻ, họ bỏ mẹ lấy con là được.

Không chỉ vì tờ giấy xét nghiệm kia, mà còn vì nhà họ Lâm không thể bỏ mặc đứa trẻ cùng huyết thống với bọn họ lưu lạc ở bên ngoài.

Nhà họ Lâm vốn đã có ba đứa con, hai nữ một nam, lần lượt là trưởng nữ Lâm Tử Yên, nguyên chủ - cũng là nhị nữ Lâm Tử Hi và cậu út là Lâm Tử Sâm.

Nguyên chủ là con thứ, trên bị ép bởi chị gái, dưới thì có em trai nên đâm ra tính tình đã nhút nhát lại càng nhút nhát tợn. Trước khi đứa con riêng là Lâm Tử Văn tới nhà thì cô bé vẫn thường xuyên bị bọn họ bắt nạt. Sau này dù không còn bị nữa nhưng cô vẫn vô cùng đồng cảm với cậu bé cũng chịu cùng hoàn cảnh với mình.

Nhưng tính tình Lâm Tử Hi lại quá nhút nhát. Dù có đồng cảm thì cô vẫn chẳng có gan chạy đến giúp đỡ Lâm Tử Văn.

Chịu áp lực lâu ngày, Lâm Tử Văn dần trở nên quái đản. Cậu ta tự lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, nhưng chẳng lo tập trung phát triển mà chỉ lo điên cuồng phá hoại công ty Vạn Lâm, cho đến một ngày cuối cùng cũng lật đổ được nó.

Nhưng gϊếŧ địch một ngàn, bản thân Lâm Tử Văn cũng tự tổn hại đến tám trăm. Trụ chẳng được bao lâu, cậu ta bị một công ty khác đánh bại, kết cục cuối cùng là chết trong bệnh tật và đau khổ.

***

Đối tượng giải cứu của nhiệm vụ lần này tất nhiên chính là cậu nhóc con riêng Lâm Tử Văn kia.

Mắt Mộng Đình lướt nhanh trên trang sách, không tiếng động hỏi:

"Kết quả của nhiệm vụ lần này là do người ủy thác đánh giá à?"

Hệ thống đáp: "Đúng thế, hoàn toàn là do người ủy thác quyết định đấy! Nên cô nhất định phải đứng trên lập trường của người ta mà suy nghĩ đó nha."

Hiểu thì hiểu rồi, nhưng Mộng Đình chợt nhận ra chuyện này cũng kéo theo rất nhiều điều phiền phức.

Ví dụ như, lỡ đâu bỗng nhiên nhảy ra một người ủy thác muốn ăn chặn, nhiệm vụ đã xong hết mà cứ muốn đánh giá thất bại thì sao?

Nhưng chẳng để cô kịp nghĩ nhiều, từ phòng trong của căn nhà bỗng bước ra một bóng người. Bà cụ tuổi đã cao nhưng vóc dáng thẳng tắp, mái tóc bạc được búi cao gọn gàng, trên người mặc áo khoác mỏng màu be, bên trong là váy dài nâu vô cùng thanh lịch. Thế nhưng chất giọng bà cất lên lại đầy vẻ uy nghiêm:

"Tử Hi, cháu có muốn cùng ta đi đón thằng bé Tử Văn không? Ta đã nhờ dì Phúc đi hỏi chị và em trai cháu, nhưng chúng nó đều có vẻ không nguyện ý đấy."

Lâm lão phu nhân vừa nói vừa đi lướt qua người Mộng Đình, dĩ nhiên cũng không trông mong vào phản ứng của đứa cháu gái thứ hai lầm lì này cho lắm.

Bình thường con bé vẫn hay làm theo những gì chị em nó làm mà, lần này có vẻ như cũng không ngoại lệ.

Lão phu nhân đi ra cổng, bên cạnh xếp một tủ giày lớn, đã có một đôi mà bà thích được đặt gọn gàng trên chiếc bệ cao bằng đầu gối. Bà ngồi xuống từ từ đeo giày, khi ngẩng lên đã thấy Lâm Tử Hi đứng bên cạnh từ lúc nào.

"Vậy là cháu quyết định đi sao?"

Nhìn cô bé nhỏ nhắn ôm quyển sách dày cộp gật gật đầu, lão phu nhân chợt thấy hơi hài lòng. Chẳng mấy khi mà thấy con bé chủ động làm việc gì như thế. Có vẻ như đã trưởng thành hơn rồi.

***

Dù là nhiệm vụ ủy thác thì vẫn hệ thống vẫn phải tính số lần OOC như bình thường. Chỉ khác một điều, mức độ OOC không còn do chính hệ thống quyết định, mà sẽ tùy theo yêu cầu của từng nguyên chủ.

Trong nhiệm vụ lần này chỉ có một quy định, trừ những trường hợp bất khả kháng và có liên quan đến Lâm Tử Văn, Mộng Đình phải cố gắng hành xử giống như tính cách vốn có của Lâm Tử Hi hết mức có thể.

Lâm Tử Hi đặc biệt không thích thú gì với việc trở nên nổi bật trong mắt người khác. Nhưng suy nghĩ của Mộng Đình, đó là việc khó mà làm được trong một nhiệm vụ nghịch thiên cải mệnh.

Thử nghĩ mà xem, cải mệnh mà hành với chả xử chẳng khác gì lúc đầu, thế thì cải mệnh như thế nào đây?

"Nhận ủy thác của người khác rất phiền phức, lần sau ngươi đừng có đẩy cho ta nữa đấy hệ thống."

Ngồi trên băng ghế sau của chiếc xe cổ đắt tiền, ánh mắt Mộng Đình vẫn chăm chăm dán vào cuốn sách trước mặt. Băng ghế cô đang ngồi có màu be nhạt, xung quanh có mùi bạc hà thoang thoảng.

Bác tài xế Lý Tam là chồng của dì Phúc giúp việc, vợ chồng họ đã phục vụ ở nhà họ Lâm từ khi lão phu nhân còn trẻ. Dù đã có tuổi nhưng Lý Tam trông vẫn vô cùng vạm vỡ, mấy nếp nhăn dưới mắt khi cười lên trông cũng khá dễ mến.

Cốt truyện đã tiến triển đến đoạn nhà họ Lâm quyết định lấy con bỏ mẹ, bây giờ lão phu nhân đang trên đường đến ngôi nhà ở ngoại ô thành phố X để đón cậu bé Lâm Tử Văn về dinh thự. Kiếp trước nguyên chủ không đi nên cũng không biết những chuyện đã xảy ra trong lần đi đón này.

Đã không biết thì nhất định phải ứng biến. Mộng Đình chẳng phải diễn viên, bảo cô phải hành xử giống y hệt một người mà cô còn chưa gặp bao giờ đúng là một thử thách không tưởng. Khả năng cô gây OOC là vô cùng cao.

Hệ thống đáp: "Điểm thuộc tính trong nhiệm vụ ủy thác thường cao hơn hẳn bình thường, mấy hệ thống khác còn thi nhau mà tranh giành đấy!"

Mộng Đình không trả lời nó nữa, ánh mắt cô khóa chặt vào cuốn sách thiên văn học trước mặt.

***

Sau khoảng hai tiếng đồng hồ, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước một ngôi nhà khang trang. Mộng Đình buông sách ngó ra ngoài, hai chậu hoa bìm bìm trồng hai bên cánh cổng mở toang đáng ra sẽ vô cùng đẹp, nếu không phải một trong hai đã bị đá bể, ba người lớn đang giằng co lôi kéo ở gần đó.

"Thả ra! Thả ra! Tôi không phục! Mấy người phải để tôi gặp con trai tôi! Không ai được đưa nó đi đâu hết!"

"Thưa cô, xin cô hãy bình tĩnh lại đi!"

Người phụ nữ với mái tóc dài rũ rượi, váy trắng đang bị hai người đàn ông vạm vỡ xốc hai bên cánh tay. Cô ta liên tục giãy dụa, áo quần xốc xếch khiến hai người kia bối rối vô cùng. Tiếng "kít" của chiếc ô tô dừng lại trước cổng nhà giống như một tiếng còi báo hiệu. Người phụ nữ la hét ầm ỹ, bảo mình nhất định phải nói chuyện với người đang ngồi trong chiếc xe kia.

Mộng Đình nheo mắt. Người đó không phải cô bồ nhí Tô Linh thì còn là ai vào đây?

Gương mặt ả ta lộ ra từ trong đám tóc. Đó rõ ràng là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng khí chất trên người cô ta thật sự khiến cho người khác khó chịu.

"Mẹ! Con biết mẹ đang ở trong đó! Hai kẻ này thật là đáng ghét, chúng muốn bắt con trai con đi, lại còn muốn đuổi con ra khỏi nhà nữa! Mẹ, mẹ mau bảo bọn họ dừng lại mau đi..."

Cánh cửa sổ bên hông xe mở ra, bên trong truyền ra tiếng quát to, bầu không khí xung quanh dường như chấn động:

"Ai mẹ con gì với cô? Cô đừng có mà ăn nói hàm hồ!"

Chẳng phải tự nhiên mà nhà họ Lâm không muốn đón Tô Linh vào cửa, dù cho ả ta đã có một đứa con trai. Vòng tròn quyền quý nhìn thì có vẻ lỏng lẻo nhưng thực chất lại liên kết với nhau vô cùng chặt chẽ! Con dâu nhà họ Lâm còn sống sờ sờ ở đó, lão phu nhân cũng chẳng rảnh đâu mà đi rước thêm một miếng nhục to tướng vào người.

Cũng may mà con trai bà vốn là người vô tình, ăn bánh xong không trả tiền nên giờ đây nhà họ Lâm mới dễ dàng phủi đi tầng quan hệ này như vây. Chứ với cái tính không biết nhục này của Tô Linh, chỉ cần có một cơ hội nhỏ nhất, cô ta nhất định vẫn sẽ đeo bám bọn họ tới tận cùng.

"Mẹ nói như vậy là sao chứ? Rõ ràng tôi cũng là con dâu của mẹ mà? Tôi đã sinh con rồi! Lâm Nguyên cũng đã hứa sẽ cho tôi ngôi nhà này..."

"Đủ rồi! Hai anh mau đưa cô ta đi đi! Nếu gây ra chuyện gì thì đưa luôn tới đồn cảnh sát cũng được."

Lâm lão phu nhân khó chịu day day lông mày.

Hai người áo đen kia cũng không hề chậm trễ. Nhưng Tô Linh có vẻ như đã phát rồ. Cô ta giãy dụa quá mạnh, giữ cô ta thì được chứ đưa đi thì thật sự quá khó. Ba người giằng co qua lại thêm một lúc, chậu hoa bìm bìm còn lại cũng sắp có xu hướng ngã lăn ra vỡ như chậu còn lại. Đến bác tài Lý Tam cũng được lão phu nhân gọi xuống giúp hai người kia xử lý.

Giữa bầu không khí hỗn loạn, Mộng Đình tinh mắt bắt gặp một bóng dáng lấp ló bên khe cửa. Cậu bé chỉ ló đầu ra một chút rồi lại núp vào bên trong, dù sao thì chứng kiến cảnh mẹ mình hành xử như thế cũng chẳng phải là chuyện vui vẻ gì.

Mộng Đình đảo mắt, Lâm lão phu nhân đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tình hình có vẻ như không có gì bất lợi. Cô nhẹ nhàng mở cửa xe, nhân lúc hỗn loạn lách qua đám người, chả mấy chốc đã đến chỗ cậu bé phía trong.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận