Thế giới 1: Cô bé trong gia đình trọng nam khinh nữ
Chương 05
0 Bình luận - Độ dài: 2,450 từ - Cập nhật:
Một ngày hè đẹp trời, sau khi làm xong vài việc nhà cần thiết, lần đầu tiên Lý Chiêu Đệ có thời gian cùng Mộng Đình ra đồng chơi với đám trẻ con hàng xóm.
Vụ việc nhà họ Lý bị công an trên trấn tới tìm đã lan ra khắp cả thôn Hạ, khiến giờ đây ai ai cũng biết bọn họ còn có thói ngược đãi trẻ em. Tất nhiên là ở vùng nông thôn thì nhà ai cũng có đầy chuyện xấu, nhưng những chuyện xấu lộ ra ngoài thì tất bị người đời phỉ nhổ, dù nhà người phỉ nhổ có làm y như vậy hay không.
Dưới tình hình này, mấy người nhà họ Lý sẽ không dám ló mặt ra ngoài, ít nhất là cho đến khi mấy người đó tự mình thay đổi, hoặc là họ tự nghĩ ra đối sách.
Nói gì thì nói, Mộng Đình và Lý Chiêu Đệ sẽ được thoải mái trong một thời gian.
Làn gió mát lành thổi qua cánh đồng quê yên ả, tiếng đùa nghịch của đám trẻ con lập lờ bên tai như một khúc đồng dao. Mộng Đình nằm dựa bên gốc cây trông như đang ngủ, nhưng thực tế trong đầu cô đang không hề yên tĩnh chút nào.
"Ngươi nói hôm đó hai viên cán bộ kia phản ứng kỳ lạ như vậy đều là do danh hiệu [Thượng tướng anh dũng] trong bảng trạng thái của ta à?"
Hệ thống đáp: "Đúng thế. Danh hiệu đó được cấp lúc cô tử trận ở thế giới cũ của mình. Một buff mạnh đấy. Chỉ cần đứng trước mặt mấy người sĩ quan thì họ phải một hai xem xét mặt mũi của cô."
"Ối chà, được phết ấy nhỉ?"
Hệ thống chợt cảm thấy nổi hết cả da gà, mặc dù nó không hề có da:
"Không... không thể dùng để tẩn ai được đâu."
Phân tích sắc mặt Mộng Đình xong, nó càng hoảng hồn hơn. Trông cô có khác gì mấy đứa tặc phỉ tính đi làm chuyện xấu đâu chứ?
Và hệ thống nghĩ không sai. Mộng Đình quả là muốn đi làm chuyện xấu thật. Nhưng thứ kí©h thích cô hoàn toàn không phải là cái buff nghe thích tai kia, mà là từ "tẩn" hệ thống lỡ mồm nói ra sau đó.
Hôm nay là một ngày quá đẹp trời để khởi động chân tay ấy nhỉ?
Chưa gì mà cô đã thấy háo hức lắm rồi đấy.
***
Trong thôn Hạ không một đứa trẻ nào là không biết, Lý Tiền Trình là một thằng nhóc thích ỷ mạnh hϊếp yếu.
Nhưng chẳng có đứa trẻ nào tự nhiên mà được gắn một cái mác như thông minh, xấu tính, hòa đồng... cái gì cũng phải đáp ứng một số tiêu chí của nó.
Mà điều kiện đầu tiên để trở thành kẻ ỷ mạnh hϊếp yếu, đó là mạnh.
Từ hồi còn nhỏ xíu, Lý Tiền Trình đã nhận ra rằng nó "mạnh" hơn bạn bè cùng trang lứa.
Về mặt thể chất, tất nhiên rồi. Đứa nào dám đυ.ng tới nó, nó sẽ đấm đứa đó một trận ra trò, đấm cho cái đứa ấy sợ đến nỗi sau này chỉ cần thấy mặt nó là sẽ tự động tránh xa ra mươi bước.
Sau khi bị nó đánh, thằng/con nhóc kia kiểu gì cũng chạy về nhà mách ba mẹ, rồi mấy người nhà kia sẽ hùng hổ đi tìm người nhà nó nói chuyện.
Lúc này, cái "mạnh" của nó mới thực sự được thể hiện.
"Hức hức."
"Ôi trời ơi cháu yêu ơi, là ai đánh cháu ta khóc thế này?"
"Ông bà ơi... là thằng đó đánh cháu trước mà... cháu chỉ đánh lại nó thôi..."
"Cha mẹ hiểu rồi, cha mẹ sẽ cho nó một trận. Con đừng khóc nữa nhé!"
Nó vừa cười vừa quệt nước mũi, chấm dứt cái trò rơi nước mắt giả trân: "Vâng ạ."
Luôn luôn là như vậy. Cho dù có làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần nó khóc thì ông bà và cha mẹ sẽ nhất mực bảo vệ nó.
Đánh mấy đứa trẻ khác cũng vậy, mà đẩy em gái xuống sông cũng thế.
Chẳng phải cuối cùng người bị đánh vẫn là Lý Hoài Nam hay sao?
Nó chính là đứa trẻ mạnh nhất ở thôn Hạ này, không ai có thể đánh lại.
***
Gần đây trong đám trẻ cũng lan truyền tin đồn công an đến bắt cả nhà họ Lý nên tâm trạng Lý Tiền Trình chẳng tốt chút nào cả.
Nó ngứa tay quá, muốn tìm đứa nào đánh cho bõ tức.
Lý Tiền Trình cười nham hiểm chạy ra đồng, từng thớ mỡ lúc lắc theo chuyển động của cơ thể béo mập. Mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nó thở phào khi một cơn gió mát thổi qua.
Ủa? Sao hôm nay ngoài này yên ắng thế?
Cánh đồng vốn là nơi bọn con nít thôn Hạ tụ tập chơi đùa, chỉ cần là lúc trời còn sáng thì không bao giờ thiếu tiếng cười đùa ầm ĩ của chúng nó cả.
Lý Tiền Trình chạy vòng vòng tìm kiếm, hết ngó sau cây cổ thụ lớn giữa đồng đến vòng quanh con mương... nhưng vẫn không thấy bóng dáng đứa nào quanh đây. Và điều đó càng làm cho nó muốn tức điên lên.
Mặt nó khó ở hằm hằm, quay người tính đi về nhà, nhưng ngay lúc đó, trước mặt nó tối sầm lại, rất nhanh, chỉ trong chốc lát mà toàn bộ ánh sáng trước mắt nó như bị bao phủ bởi một lớp vải đen sì.
Có thứ gì đó gạt chân Lý Tiền Trình, nó theo quán tính ngã oạch xuống đất, kéo theo ngay sau đó là cảm giác bị ai đó đá liên tục vào người.
"Dừng... dừng lại! Tao bảo mày dừng lại! Đau quá... rốt cuộc mày là ai!?"
Lý Tiền Trình phát hiện kẻ đang đánh nó không chỉ có hai cánh tay, mà là năm, sáu đôi tay cùng hợp lại đánh! Nó hét, nó gào, nó chới với quờ quạng, nhưng đầu nó đã bị thứ gì đó bao cứng lại, nó chẳng thể làm gì, cũng chẳng nhìn thấy được cái người khốn nạn đang đánh nó.
Đau quá! Đau quá!
Nó càng dọa nạt, đám người đánh nó lại càng mạnh tay hơn. Cuối cùng nó không chịu nổi nữa mà òa khóc nức nở. Nhân lúc đám người phân tâm vì tiếng khóc, nó vùng thoát ra, chạy trối chết khỏi cánh đồng.
Đợi cho cái bóng mập ú kia lảo đảo biến mất sau ngã rẽ, Mộng Đình mới phất tay ra hiệu. Đám trẻ con sau lưng cô phá lên cười sung sướиɠ, đứa nào đứa nấy nằm lăn đùng ra đất.
***
"Các cậu không biết được đâu! Khi nãy nó òa lên khóc sau cú đâm cùi chỏ của tớ đấy!"
"Tớ thì thụi cho thằng mập ấy ba phát!"
"Tớ đá nó được hai phát đây này!"
Mấy đứa con nít thi nhau kể công sôi nổi, chỉ riêng Mộng Đình đứng một bên là thấy chưa thoải mái.
Với tội lỗi của thằng nhóc đó đã gây ra thì đánh hội đồng thế này vẫn còn quá nhẹ!
Một đứa trẻ trỏ tay về phía Mộng Đình:
"Khi nãy các cậu có thấy không? Lúc mà Lý Hoài Nam trùm cái bao tải lên đầu Lý Tiền Trình ấy, cậu ấy nhảy cao dữ thần luôn!"
Mấy đứa khác cũng nhao nhao:
"Có có! Tớ có thấy!"
"Cậu ngầu lắm đấy! Lúc đó tớ giật hết cả mình!"
"Đúng đúng!"
Mộng Đình chỉ cười kéo tay Lý Chiêu Đệ đang đứng phía sau mình ra:
"Tất cả là nhờ kế hoạch của Chiêu Đệ đấy chứ! Nếu không thì hôm nay chúng ta đã không được đánh thống khoái như vậy đâu!"
Vốn dĩ Mộng Đình là "thủ phạm" nghĩ ra cái trò đánh người giấu tay này, nhưng ý tưởng rủ cả đám trẻ trên cánh đồng, cùng việc chỉ huy chúng chạy ra hội đồng Lý Tiền Trình mà không phát ra bất cứ âm thanh gì là công của Lý Chiêu Đệ.
Nhìn cô bé nhỏ nhắn vô hại, còn ngại đến đỏ mặt trước lời khen của các bạn, Mộng Đình cũng khó mà tưởng tượng ra cô bé cũng có mặt "thú vị" như thế.
Hệ thống: "..."
"Không phải là do cô dạy xấu con bé hay sao hả?"
Giọng người phụ nữ nghiêm nghị vang trong đầu Mộng Đình. Cô nhún vai như thể chẳng có chuyện gì:
"Muốn cảnh cáo hay gì thì tùy ngươi."
Hệ thống: Bây giờ mà còn cảnh báo cái gì nữa chứ? Cô tính biến tôi thành đồ phản diện hay gì?
Nhưng mà nó vẫn rất tức giận với hành vi dạy xấu đám trẻ em của Mộng Đình, giận đến mức tự động offline, không thèm nói chuyện với cô nữa.
Ting! [Độ hảo cảm: 50% -> 55%]
Âm thanh hệ thống bên tai Mộng Đình lại vang lên.
***
Sau khi thằng cháu độc đinh bị người ta đánh đến sưng tím mặt mày, nhà họ Lý đã xáo xào hết một hồi. Ông bà Lý làm ầm cả lên khi Lý Tiền Trình nói cả đám trẻ trong thôn này đều hùa nhau đánh nó, nhưng do không có bằng chứng gì nên bị người ta chửi cho vì tội vu khống. Vụ này cũng ồn ào mất mất một hồi rồi mới tan đi.
Dạo này, ông nội Lý nổi lên nghi ngờ rằng kẻ đã gọi công an báo cáo cả gia đình nhà họ là đứa cháu gái lớn Lý Hoài Nam.
Bởi con bé đó thay đổi so với hồi trước.
Bắt đầu từ khi nào nhỉ?
Phải rồi, là từ khi nó bị rơi xuống nước. Giờ đây ông ta có cảm giác chẳng thể kiểm soát nổi nó nữa, dù cho cử chỉ, hành động của nó vẫn y như trước đây.
Nhưng Lý Hoài Nam chưa từng đi học, nhà họ Lý cũng chưa bao giờ cho nó động đến điện thoại di động, làm sao mà nó có thể gọi điện thoại lên báo công an được?
Càng nghĩ lại càng thấy vô lý, nhưng linh cảm của ông ta lại mách bảo rằng ông ta không hề sai.
Đúng vậy, ông ta không hề sai. Chẳng phải bà Đại Sư năm đó đã phán là cháu gái của ông ta tài giỏi hơn cháu trai rất nhiều hay sao?
Ông nội Lý khịt mũi khinh thường.
Có lẽ bằng cách nào đó mà nó học lóm được cũng nên.
Thế là ông ta sai cả nhà họ Lý tìm cách dọa nạt Lý Hoài Nam, nhưng con bé này trước sau như một vẫn tỏ ra vô cùng ngây thơ, thậm chí khi ông ta vứt chiếc điện thoại di động ra trước mặt nó, nó cũng chả có phản ứng gì đặc biệt.
Ông nội Lý tức giận mà không thể làm được gì, bây giờ công an trên kia mỗi tuần sẽ đến thôn Hạ một lần để kiểm tra, ông ta cũng không thể làm ra mấy hành động dại dột.
***
Mộng Đình đã ứng phó thành công biết bao nhiêu bẫy rập dụ dỗ cô ra mặt của ông nội Lý, bây giờ mọi chuyện đã tạm lắng xuống, cô vẫn có một vấn đề quan trọng cần phải xử lý.
Đó không gì khác ngoài việc học hành của Lý Chiêu Đệ.
Trong cốt truyện chính, Lý Chiêu Đệ không được đi học cho đến tận khi cô bé tự sát vào năm mười lăm tuổi. Có thể thấy, việc thiếu kiến thức gây ra vấn đề rất lớn đối với một cô bé ở độ tuổi vị thành niên.
Lúc mới đến thế giới này, Mộng Đình đã gieo xuống một hạt giống, thậm chí vì nó mà chấp nhận thêm một lần cảnh cáo từ hệ thống.
Tuy hơi muộn, nhưng cái ngày mà cô thu lại được kết quả cuối cùng cũng tới.
Buổi sáng nọ đáng lẽ đã là một ngày vô cùng bình thường ở thôn Hạ, nếu không phải có một chiếc xe hơi đen sáng loáng đang đậu trước cổng thôn.
Người đầu tiên phát hiện có xe đến là lão Tư nhà hàng xóm của Mộng Đình. Mỗi ngày lão ta đều đánh xe bò từ rất sớm nên người đầu tiên là lão phát hiện cũng không lạ. Sau đó thì bà com xóm giềng trong thôn Hạ, từ già, trẻ, gái, trai cùng nhau lũ lượt kéo ra xem cái xe kia đến là vì chuyện gì, cả đám người đạp bẹp hết mấy bụi cỏ dại đang vươn cao bên rìa cổng.
Số người ngoài đến từ thôn Hạ vốn đã ít ỏi, người lạ còn mang cả xe hơi đến thế này lại càng hơn cả của ngon vật lạ. Không biết là nhà nào trong thôn lại có họ hàng giàu có đến mực này?
"Các cô các bác làm ơn tránh ra giúp cháu ạ! Cháu đến gặp họ hàng!"
Trong lúc mấy bà thím đầu quấn khăn còn đang ríu rít đoán già đoán non, trong đám đông vang lên một giọng nói trẻ con non nớt. Nghe đến hai từ "họ hàng" kia, bọn họ đều tự động tránh ra.
Chỉ thấy có hai cô bé ốm nhom nắm tay nhau đi về phía chiếc xe, trên đó bước xuống một người đàn ông mặc vét đen, chẳng rõ bọn họ nói gì với nhau mà sắc mặt người đàn ông trông nghiêm trọng vô cùng.
Lúc này thì cửa sau chiếc xe bỗng nhiên bật mở. Một người phụ nữ trung niên vô cùng thanh lịch bước xuống. Chỉ nhìn nhan sắc hiện tại cũng hiểu được khi trẻ bà là mỹ nhân tuyệt sắc cỡ nào. Nhưng quầng mắt dưới đôi mắt ngọc kia thâm xì, dù có đánh bao nhiêu lớp phấn cũng không thể che giấu nổi sự mỏi mệt.
"Đi tìm! Dù chỉ là hy vọng nhỏ nhoi, em vẫn muốn tìm lại con gái của chúng ta!"
Bà vừa nói vừa chỉ về phía hai cô bé.
Người đàn ông không nói gì, đưa tay cho người phụ nữ nắm, rồi gật đầu với một trong hai cô bé, ý bảo cô dẫn đường vào thôn.


0 Bình luận