• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Thế giới 1: Cô bé trong gia đình trọng nam khinh nữ

Chương 03

0 Bình luận - Độ dài: 2,056 từ - Cập nhật:

"À, Chiêu Đệ đấy hả? Em làm gì ở đây thế?"

Khi Mộng Đình vào nhà vệ sinh thì phát hiện Lý Chiêu Đệ đã đợi sẵn ở đó, cô thấy sắc mặt cô bé hơi kỳ lạ thì hỏi han, nhưng không ngờ Lý Chiêu Đệ lại nắm chặt lấy tay cô, không giải thích một lời lôi kéo tay cô chạy mất.

Mộng Đình không có ý ngăn cản, ngược lại rất tự nguyện chạy theo cô bé.

Lý Chiêu Đệ kéo Mộng Đình vòng ra phía sau nhà chính, băng qua một chiếc giếng nước để đến phần sương phòng phía Đông.

Mộng Đình nhận ra rằng đây là phòng ở của gia đình Lý Chiêu Đệ.

Căn phòng này có trong ký ức của cơ thể mà hệ thống cung cấp cho cô. Có một chiếc giường lớn nằm ngay chính giữa dành cho cha mẹ Lý Chiêu Đệ nằm, ở góc phòng là chiếc nệm nhỏ giường của Lý Chiêu Đệ, ngoài ra chỉ có thêm một chiếc tủ quần áo, một cái bàn nước nhỏ.

Lý Chiêu Đệ đẩy Mộng Đình xuống chiếc nệm của mình, đôi chân nhỏ nhắn chạy đi lục cái gì đó trong tủ quần áo, lúc quay lại đã cầm theo một chiếc hộp cứu thương.

Mộng Đình hơi ngạc nhiên khi một cô bé mới có sáu tuổi như Lý Chiêu Đệ biết dùng thứ này, nhưng cô vẫn đành đẩy cô bé ra:

"Chị không cần đâu Chiêu Đệ."

Lý Chiêu Đệ nhíu mày nhìn chằm chằm Mộng Đình, lúc bấy giờ cô mới nhận ra đôi mắt cô bé long lanh nước:

"Tay chân chị bị sưng hết trơn rồi kìa! Tại khi nãy chị đẩy em ra không đó!"

Mộng Đình nghiêm mặt nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng thì cô cũng hiểu ra. Ý của Lý Chiêu Đệ là vì khi nãy Mộng Đình đẩy cô bé ra, nên cô mới phải lãnh trọn cả trận đòn của bà nội Lý.

Nàng gương mặt nhỏ nhỏ xinh xinh nước mắt nước mũi tèm lem của Lý Chiêu Đệ, Mộng Đình cảm thấy dở khóc dở cười. Không biết cô bé này là do quá lương thiện, hay là quá ngốc nghếch nữa.

"Chiêu Đệ này, chị có chuyện này muốn nói cho em nghe."

Mộng Đình cầm hai bàn tay thô ráp của Lý Chiêu Đệ. Lúc đầu cô tính sẽ hành động một mình, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ cô cũng nên nghĩ cho cảm xúc của Lý Chiêu Đệ nữa.

Dù có làm gì, cũng không nên để trẻ con lo lắng cho mình.

"Chị tính sẽ gọi điện báo cáo chuyện của hai đứa mình lên chính quyền địa phương. Họ sẽ cử người xuống giúp chúng ta!"

"Chính... chính quyền á?"

Lý Chiêu Đệ há hốc mồm. Chính quyền có phải là mấy chú công an rất đáng sợ trong lời cha và ông bà nội?

Cô bé vẫn còn nhỏ, mặc dù không thể hiểu hết sức nặng trong ba chữ "báo chính quyền", nhưng trực giác nói cho cô bé biết, gia đình họ chắc chắn sẽ không chịu để yên nếu chị Tiểu Nam dám làm như thế.

Chị ấy sẽ bị bà nội đánh chết mất!

"Mình có thể... có thể không báo cho chú công an được không chị?"

Lý Chiêu Đệ lý nhí nói.

Cuộc sống như thế này, đằng nào cô bé cũng đã quen rồi. Tuy có phải làm việc nhà quần quật, suốt ngày bị ông bà chì chiết vì là con gái, còn bị anh họ bắt nạt mà chẳng dám nói gì, nhưng cô bé cũng có nhiều ngày vui lắm!

Giống như sáng nay, chị Tiểu Nam nắm tay cô bé đưa đến chỗ vắng người ăn kẹo đường mà chị tìm được trong bếp. Tuy cuối cùng vẫn bị anh Tiểu Trình giật mất, nhưng cuối cùng cô bé vẫn được ăn kẹo đấy thôi.

Như vậy là được rồi. Cuộc sống kéo dài mới có sáu năm cũng đã đủ để dạy cho Lý Chiêu Đệ biết rằng, cô bé phải biết đủ. Không thể quá tham lam mà đòi hỏi thêm nhiều thứ mình không thể có được.

Nhưng quả thật, càng nghĩ thì Lý Chiêu Đệ lại càng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Dù cô bé biết mình đã có đủ, nhưng cảm giác buồn bã tận sâu bên trong vẫn không hề biến mất. Còn buồn về chuyện gì, thì chính cô bé cũng chẳng rõ nữa.

"Chiêu Đệ, nhìn thẳng vào chị."

Trước mặt Mộng Đình là gương mặt nhỏ mang đầy vẻ hoang mang như muốn khóc của Lý Chiêu Đệ.

"Làm người thì phải sống cho bản thân mình trước tiên."

Cô nắm chặt hai tay Lý Chiêu Đệ, lắc lắc đầu:

"Chị chịu hết nổi cuộc sống cực khổ này rồi! Lần này chị không muốn nhẫn nhịn nữa, nên chị muốn đứng lên chiến đấu thử một lần."

Toàn bộ những ký ức đau đớn từ nhỏ đến giờ, cũng như giấc mơ đen tối về tương lai chạy qua một lượt trong đầu Lý Chiêu Đệ như một cuộn phim.

Phải rồi, hình như nếu cứ như vậy thì sau này việc cô bé sẽ chết là điều vô cùng hiển nhiên.

"Vâng, em muốn nghe theo chị Tiểu Nam!"

Cuối cùng Lý Chiêu Đệ cũng hiểu được tại sao bản thân vẫn cảm thấy buồn rồi.

Đó là vì một phần nào đó sâu thẳm bên trong cô bé vẫn muốn được gia đình yêu chiều, giống như Tiểu Hoa, Tiểu Cúc nhà hàng xóm vậy.

Cô bé không muốn phải làm việc nhà quần quật cả ngày, cũng không muốn bị bà nội đánh.

Vì thế... bây giờ cô bé sẽ nghe theo lời chị Tiểu Nam. Cô bé không muốn chạy trốn nữa!

Ting! [Độ hảo cảm: 40 - 50%]

Khóe môi Mộng Đình khẽ nhếch. Cô đã "thông não chi thuật" thành công!

"Khát quá... tôi muốn uống nước..."

"A! Là mẹ của em!"

Vừa dứt lời, Lý Chiêu Đệ đã lon ton chạy vào bếp lấy nước. Mộng Đình tranh thủ quan sát người phụ nữ đang ngồi trên giường.

Một thân đầu bù tóc rối cũng không thể che đi được sắc vóc của cô ta. Suối tóc đen dài thẳng, làn da trắng bệch kết hợp cùng đôi mắt phượng u buồn, có chút ương ngạnh nhưng không đáng kể, ngược lại tạo cho người ta cảm giác yếu đuối cần được bảo vệ trong vòng tay.

Chậc chậc, thảo nào tên nam chính kia sau gần chục năm mà vẫn còn thầm thương trộm nhớ cô bạn từ thuở nhỏ, chính cô đây nhìn mà còn thấy mê cơ mà.

Nhưng người phụ nữ nhìn có vẻ vô hại này lại không hé răng dù chỉ một lời về Lý Chiêu Đệ cho gia đình biết trong suốt cả chục năm trời.

Coi bộ cũng không ngây thơ vô tội giống như ngoại hình của cô ta đâu.

"Mẹ ơi, mẹ uống nước đi này!"

Lý Chiêu Đệ lon ton chạy đến trước giường đưa nước cho Diệu Ngọc, đôi mắt to sáng đầy vẻ mong chờ như muốn được mẹ mình khen ngợi, nhưng Diệu Ngọc chỉ lạnh lùng nhấp môi, ánh mắt chưa từng nhìn đến cô bé dù chỉ một chút. Lý Chiêu Đệ bèn lẳng lặng đứng về một bên góc giường.

"Ê hệ thống. Cái nhà này có thiết bị liên lạc nào không?"

Mộng Đình giả vờ như đang thất thần nhìn ra ngoài sân nắng, nhưng thực chất là cô đang nói chuyện với hệ thống trong đầu.

"Cha của nguyên chủ thi thoảng vẫn đem nông sản vào thị trấn phía trên buôn bán, có khi ông ta có điện thoại cục gạch cũng nên."

Mộng Đình cũng chỉ ôm tâm lý thử hỏi xem hệ thống có chịu giúp đỡ cô không mà thôi, không ngờ nó lại thật sự trả lời. Có lẽ là do độ khó của thế giới này chỉ ở mức tân thủ, cô phải tận dụng hết công suất mới được.

Nhìn về phía hai mẹ con Lý Chiêu Đệ, Mộng Đình khẽ vuốt cằm, lại hỏi hệ thống thêm một câu hỏi nữa khiến nó giật mình vô cùng:

"Cô hỏi vấn đề này làm gì chứ?"

Mộng Đình khịt mũi khinh thường:

"Đơn giản vậy mà ngươi cũng hỏi ta đấy à? Tất nhiên là ta muốn đẩy nhanh cốt truyện của thế giới này chứ còn thế nào?”

***

Tiếng gà gáy vang vọng khắp thôn Hạ. Một ngày mới đã đến.

Mộng Đình thức dậy ngay sau tiếng gà gáy đầu tiên, cùng Lý Chiêu Đệ bắt đầu làm việc nhà.

Gia đình nhà nông đều có thói quen dậy sớm, khi hai đứa nhỏ bước chân vào bếp đã thấy Đỗ Yên - cô của Lý Chiêu Đệ, cũng là mẹ ruột của Lý Hoài Nam đang tất bật chuẩn bị bữa sáng.

"Hôm nay chúng mày trễ thế? Lại tính trốn việc đấy phỏng?"

Từ cái hôm bị bà nội Lý mắng câu này, mỗi ngày đều bị người phụ nữ này đem ra nói đi nói lại mãi không dứt. Lý Chiêu Đệ đi đến bên bếp, nhận lấy rổ rau:

"Cháu xin lỗi cô. Bây giờ cháu làm ngay đây ạ."

Bếp chỉ cần một người phụ giúp là đủ nên Mộng Đình xung phong lãnh nhiệm vụ thu thập trứng gà. Cô chạy xuống chuồng gà, lấy đầy một rổ trứng lớn rồi nhanh nhảu chạy lên.

Nhưng khi sắp bước qua bậu cửa, Mộng Đình bỗng nhiên bị vấp ngã, chỉ kịp kêu lên một tiếng, rổ trứng đã bay thành một đường cong parabol, rồi rơi thẳng xuống mặt đất, dưới sự chứng kiến của toàn bộ người lớn trong nhà họ Lý.

Thời gian như trôi chậm mất năm giây.

Lý Chiêu Đệ là người phản ứng đầu tiên, cô bé che miệng, sợ hãi lẩm bẩm:

"Rơi... rơi mất rồi..."

Bấy giờ, đám người lớn mới kịp phản ứng lại. Bà nội Lý tức điên lên, không thèm nói hai lời đã quơ lấy cây chổi, hằm hằm bước đến chỗ Mộng Đình đang nằm dài ra đất, quật xuống túi bụi:

"Mày này! Mày này! Đúng là con ăn hại, mày nghĩ sao vậy? Nghĩ sao vậy hả? Một quả trứng đều là tiền, là tiền nuôi ăn nuôi học cho anh mày đấy biết không? Tất cả đều là cho tương lai của cái nhà này! Giờ mày tính đền chúng tao như thế nào đây hả?"

Bà ta đánh đến đỏ cả mắt, không còn biết đang đánh vào cái gì nữa. Tay, chân, hay mặt của cháu gái mình? Bà ta chẳng thèm quan tâm.

Bà nội Lý đã bị cơn giận hoàn toàn che mất lý trí, giờ bà ta chỉ muốn đánh cho chết cái con đĩ nhỏ này.

Bên kia căn bếp, ba người đàn ông lặng lẽ quan sát cảnh tượng này. Cha Lý Hoài Nam có chút không nỡ, đã định bảo mẹ mình nhẹ tay lại chút, nhưng lại bị anh cả lườm trắng cả mắt, kết quả là không dám nói gì. Ông nội Lý chỉ im lặng, lạnh mắt theo dõi.

Từ trước đến giờ chỉ có mình bà nội Lý là người luôn ra tay dạy dỗ con cháu, chứ mấy ai biết được, thực chất ông ta mới là vị vua thật sự của cái nhà này?

Muốn Lý Hoài Nam không bị đánh, kỳ thật ông ta chỉ cần đưa mắt ra hiệu một cái. Bà vợ già vốn vẫn luôn là kẻ ngoan ngoãn ông ta sai đâu đánh đó, có cái gì mà khó đâu?

Nhưng ông ta hoàn toàn không muốn làm như vậy, bởi gần đây ông ta cảm thấy con nhóc Hoài Nam kỳ thật có chút phản nghịch.

Lần trước rồi mà còn chưa chừa hay sao? Chỉ là một đứa cháu gái mà cũng muốn phản nghịch ông ta?

Không có cửa đâu. Con nhóc đó cần phải được dạy dỗ lại.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận