Arc 3: Hỏa Châu Cháy Trên Trời Đêm
Chương 17: Đôi Sáng Sáng Trên Lãnh Nguyên, Hợp Ánh Lúc Hoàng Hôn Xuống
0 Bình luận - Độ dài: 2,184 từ - Cập nhật:
Cuối tháng 9, mùa đông dần lui đi, tuyết cũng đã tan dần. Những ngọn cỏ đầu tiên đã mọc lên, những non đầu tiên đã rời khỏi mặt đất, lũ côn trùng cũng vậy. Chúng thoát khỏi cơn ngủ đông dài đẳng đẳng của chúng để tiến vào làn nắng ấm. Mây tan rồi, tuyết cũng tan rồi, chỉ còn lại một mặt đất ẩm ướt và đầy những vụn sỏi.
Đây chính là tuần thứ 4, tháng mùa đông thứ 9, thật chất nhiều người Avernyst gọi đây là tháng giao mùa. Trong tháng này thì họ sẽ có truyền thống chuẩn bị những khu trại lớn được gọi là Hỏa Hiển. Đó là nơi mà họ sẽ tập hợp lại, chuẩn bị nông cụ, chuẩn bị dụng cụ để khi tháng 10 vừa tới là họ có thể gieo trồng để khi thang 12 tới họ có thể kịp thu hoạch trước tháng 1.
Vậy nên Hỏa Hiển không chỉ đơn giản là một phần trong văn hóa lễ hội của người Avernyst, nó là một sự kiện thiết yếu nhằm giúp họ sinh tồn ở trên mảnh đất khắc nghiệt này. Đây được cho là lúc mà người ta sẽ ngưng lại chiến tranh, tranh giành mà tập trung vào việc trồng trọt hay sinh tồn.
-Nói thật ra thì ai lại muốn chiến đấu với cái bụng đói chứ, ở miền nam vào khoảng này đã là mùa đông. Họ sẽ không mạo hiểm tấn công lên miền bắc đâu, vậy nên mọi người cứ chuẩn bị Hỏa Hiển như bình thường nhé - Đó là những gì mà Alanta đã nói trong buổi gặp mặt chung của làng vài tuần thứ 3 của tháng 9.
Khi này tuyết đã tan gần hết, Alanta và các đại diện từ đoàn tản cư đã quyết định nhập làng chính thức, ngôi làng của những người tản cư này nằm ở phía sau làng Nanan, họ quyết định lấy tên Nandaxsa. Giờ đây họ được coi như là một phần của hệ thống làng mà Alanta đã lập nên.
Người từ Nandaxsa có thể tham gia vào bất kỳ hoạt động nào của làng, được cấp vũ khi, lương thực từ Nanan. Ngược lại họ đồng ý đặt mình dưới sự kiểm soát từ làng Nanan đồng thời sẽ cung cấp nhân lực và hỗ trợ làng Nanan.
Mọi thứ được quyết định rất nhanh, như thể có sắp xếp từ trước vậy. Không có một cuộc họp nào diễn ra, các đại diện chỉ tới gặp mặt, nói vài câu, lập giấy xác nhận, ghi ấn ký và rồi vui vẻ rời đi.
Trong căn phòng trên đỉnh núi, nơi vừa diễn ra cuộc gặp mặt để nhập làng, khi các đại diện vừa rời đi thì Kyra đứng bên cạnh Alanta hỏi:
-Nhanh vậy sao, tớ không nghĩ là mọi người lại có thể chỉ quyết định mọi thứ qua trao đổi thư từ thôi đấy.
-Viết thứ sẽ giúp ta truyền đạt ý muốn và suy nghĩ của mình rõ hơn đó, cô công chúa nhỏ. - Alanta trả lời
-Tớ có điểm không hiểu. Lần này các điều khoản trong đây đều là do đơn phương chúng ta lập ra hết sao? Nếu vậy thì làm sao họ có thể dễ dàng đồng ý như vậy chứ? - Kyra hỏi Alanta trong lúc đang nhìn lại tờ giấy ghi các điều khoản nhập làng.
Alanta chỉ âm thầm cười nhẹ, cô lấy một tách trả lên, húp một ngụm rồi nói:
-Kyra, mọi thứ giống như tách trà trên tay tớ vậy, phải có người tìm đất sét về, phải có người trộn, có người tạo hình, có người đun, cũng phải có người vẽ trang trí. Lá trà cũng phải có người thu hoạch, người làm khô, nước trả thì phải có người tìm củi, tìm than, tìm nước rồi pha.
-Khi được mọi người đồng ý, họ đã góp phần vào trong đó và nhận ra lợi ích của nó có cho mình. Dù ta là người thưởng trà nhưng ta cũng là người chi trả cho nó, tôn trọng những giá trị mà nó mang lại.
-Đó là một nghệ thuật trao đổi, miễn là ta có khả năng chịu trách nhiệm và phản hồi thì chén trà này vẫn sẽ trên tay ta. Kyra, con người có tình cảm nhưng cũng có lý trí. Không tự nhiên họ lại đồng ý dễ dàng vậy đâu.
Kyra suy ngẫm một hồi rồi nói:
-Ý cậu là họ tuyệt vọng tới mức độ đó rồi sao? Họ cần một chỗ ở dù cái giá có là gì đi nữa?
Alanta cười lên rồi nói:
-Cô công chúa nhỏ à... Cậu hãy thử nghĩ xem, cũng là cánh rừng thông đó, cũng là dãy núi Nanha này, nếu không có làng ta thì sao?
Kyra cố gắng ngẫm nghĩ, cô cố gắng mô phỏng lại theo những gì mà Alanta đã nói. Đoàn người vẫn sẽ phải tiến về rừng dù có hơi ấm hay không, họ cần một nơi để nghĩ ngơi và kiếm đồ ăn. Tuy vậy họ sẽ không thể duy trì khả năng tiếp tục di chuyển trong cái lạnh giá của tuyết nữa, họ buộc phải ở đó và kiên trì đến mùa xuân.
Khi này trong đoàn người lại có bệnh, bệnh này hóa dịch và cuối cùng vì thiếu thảo dược, họ qua đời cả. Phải, Kyra nghĩ vậy, lúc khi mà Senvana nói rằng trong đoàn có người bệnh, làng Nanan đã chở hai xe đầy lương thực và thuốc men tới, nhờ thế mà cả đoàn mới có thể sống sót được.
Cuộc sống ở đây quá khắc nghiệt, nó quá dữ dội tới mức ta không thể tư duy và suy nghĩ mọi thứ theo một cách bình thường được nữa. Khi này Alanta bỗng lên tiếng:
-Kyra à... Đoàn người tản cư đó dù trông có vẻ mạnh mẽ nhưng thật chất họ đã sắp đạt tới cực hạn rồi, vậy nên họ buộc phải dựa vào làng của chúng ta để sinh tồn.
-Người Avernyst bọn tớ không biết yếu đuối là gì đâu và vì thế nếu như đạt tới giới hạn của mình, bọn tớ cũng không biết phải thể hiện ra như thế nào...
Khi này Alanta đứng dậy rồi nhìn qua Kyra đang có vẻ và nói:
-Cô công chúa nhỏ, chúng ta cùng đi chuẩn bị Hỏa Hiển cũng mọi người nào!
Trong lúc đó, Rasva cùng với Senvana bắt đầu công việc do thám, họ sẽ là người tìm kiếm và đánh dấu những vị trí có cây trái, có quả mọng, nơi có thể có nấm mọc, nơi có thể trồng trọt và thậm chí là cả những nguồn nước sắp trỗi dậy từ lòng đất nữa.
Điều này đồng nghĩa với việc họ phải rời khỏi làng, rời đi một khoảng cách rất xa. Tuyết đã tan và gió dù ấm hơn bình thường nhưng vẫn còn lạnh. Điều này đồng nghĩa với việc cả hai phải mang theo máy sưởi. Chính vì vậy, Kyra đã trực tiếp làm ra một loại máy sưởi có khả năng sưởi ấm, có bọc cách nhiệt và vì thế nó có thể mang bên người mà không lo sợ bị bỏng.
Song song với đó họ cần một thiết bị định hướng mới, dãy Nanha dù cao nhưng địa lý xung quanh đây đối với Rasva vẫn còn rất lạ, anh chưa bao giờ phải rời xa làng thế này kể từ khi làng được thành lập. Vậy nên Kyra ngay lập tức chế ra đèn trời, ngọn đèn này hội tụ và chiếu thẳng ánh sáng trực tiếp lên trời, tạo thành một luồng sáng.
Khi này họ đang ở phòng chỉ huy trên tường thành. Ngoài Kyra ra còn có cả Alanta, Yakav, Skera và nhiều người khác nữa cũng đang góp mặt tại đó để nghe yêu cầu của Rasva.
-Ánh đèn này có thể sáng liên tục trong suốt 1 tháng, chỉ cần nó không bị hỏng là được, hai người nhớ kỹ đấy. - Kyra dặn dò
-Tớ và Senvana cũng cần súng nữa, một bao đựng túi đạn, kính ngắm. Đây là vật dụng cần thiết để tránh thú dữ. Ngoài ra bọn tớ cũng cần lều nữa, một loại lều cực gọn, kế tiếp là nồi và chảo, bọn tớ cũng cần một loại dao, một loại xẻng, rìu, cưa chuyên dụng nữa. - Rasva
-Về phần công cụ thì để tôi làm cho cậu, Rasva, tôi sẽ gộp lại xẻng, rìu, cửa, cuộc vào một thứ duy nhất gọi là Sathy, đây là món mà người Oryzark hay sử dụng đấy. - Yakav
-Còn phần chảo nồi và chảo thì hãy tôi làm cho, Rasva. - Soko
-Súng thì chưa tới ngày cấp phát nhỉ nhưng bọn tôi cũng làm gần xong rồi, tôi sẽ cho cậu và Senvana mỗi người một khẩu KMZ-14, kèm theo đó là một nòng 900 Carn cho mỗi người. Nếu hai người còn cần gì nữa thì nói tui luôn nhé. - Kyra
-Phần túi đạn, lều cực gọn và cả túi ngủ nữa, tôi sẽ may cho hai người, nếu có cần thì gì liên quan đến may vải nữa thì cứ nói với tôi nhé, Rasva. - Alanta
Sự nhiệt tình này làm cho cậu bất ngờ, chưa bao giờ cậu lại chứng kiến sự nhiệt tình này đến từ mọi người. Cậu quay qua nhìn Senvana, đôi má của cô đã hồng hồng lên một chút và đôi mắt thì có chút e thẹn ngại ngùng. Cậu quay qua nhìn mọi người thì thấy đôi mắt họ ai cũng sáng cả, Alanta thì vẫn nhắm mắt lại trước mặt cậu như thường lệ.
-Rasva, nếu không còn yêu cầu gì nữa thì cậu và Senvana cứ về trước đi, bọn tôi sau khi làm xong thì sẽ báo cho cậu biết. - Kyra
Rasva không nói gì, cậu gật đầu nhẹ và dẫn Senvana ra ngoài. Trong khi đó thì mọi người trong phòng họp vẫn tiếp tục thì thầm bàn nhau việc gì đấy, cậu không nghe rõ được. Trong khi đó Senvana khi này ở bên cậu, đôi mắt đã liu thiu mệt nhằn. Cô ngã xuống vào người cậu rồi nói:
-Rasva, tớ mệt rồi, mấy đêm kia ở lớp của Kyra giảng buồn ngủ quá... Nhà ở Nandaxsa chưa xây xong, cậu cho tớ qua chỗ của cậu ở được không?
Rasva không nói gì nhiều, cậu chỉ gật đầu và cõng cô lên. Rasva đi tới chỗ căn tháp của mình, đi lên lầu. Lúc này căn tháp của cậu đã có thêm giường và đệm được chế tạo bởi Kyra bằng một công nghệ kéo sợi mới đây.
Cậu nhẹ nhàng đặt cô xuống đệm rồi đắp mền còn bản thân thì quay người lại rời đi. Trong lúc đó, cậu lại thấy có một lực rất mạnh kéo mình xuống lại giường, sau đó lực này còn siết lại rất chặt. Là Senvana, cậu nhận ra cô đang ôm cậu rất chặt. Rasva chưa tìm được cách nào để thoát ra, lúc này cậu hỏi :
-Vậy là cậu vẫn chưa buồn ngủ đúng không, Senvana?
Senvana chỉ mở một mắt ra mà trả lời:
-Không đâu tớ buồn ngủ lắm rồi, cho tớ ôm cậu ngủ đi, bữa này thôi, tớ phải có gối ôm mới ngủ được.
Rasva không nói gì nhiều, dù gì thì cậu cũng không an tâm nếu như để Senvana một mình ở đây. Lúc này Rasva chợt nhận ra và đặt câu hỏi rằng tại sao cậu lại thấy bất an khi để cô ấy một mình như vậy. Nó như là một bản năng, một điều gì đó thôi thúc trong lòng cậu, trái tim cậu đập mạnh hơn bình thường.
Trong lúc này cậu cũng có thể nghe được mùi hương từ cô, đó là mùi từ rất nhiều loại hoa mà cậu chưa từng nghe, một mùi hương tổng hợp của vạn hương hoa hợp lại. Có lẽ đó là những bông hoa rừng của miền nam. Cậu đưa mùi lên ngửi ngửi về phía cổ của Senvana, phát hiện chỗ đó có nhiều mùi hương nhất.
"Vậy có khi nào cô ấy có một túi thơm ở trong người không?" - Cậu hỏi thầm.
Mùi hương này rất dịu, không gắt, nó dần dần ru cậu vào giấc ngủ, mắt cậu nhắm dần, tim cũng nhẹ nhịp đi. Một cảm giác an tâm đến kỳ lạ quanh quẩn trong lòng ngực của Rasva, cậu đã ngủ, một giấc ngủ thoải mái mà Rasva chưa từng có, không cần phải cảnh giác, không cần phải giữ dao bên người và cũng không cần phải nhớ xem rằng liệu súng có lên đạn hay chưa.
Tất cả chỉ đơn giản là nhắm mắt và ngủ thôi.


0 Bình luận