168 Ngày Ôm Súng Bên Cậu
Vô Doãn Hà Vokar
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1: Gió Thổi Qua Núi, Gió Mang Theo Hơi Ấm Gọi Mời

Chương 2: Súng Đạn Lớn Nhanh Như Gió Thổi

4 Bình luận - Độ dài: 2,936 từ - Cập nhật:

Ai nói trong bão tuyết là ta sẽ không thể nghe sấm chứ? Ai nói trong bão tuyết là tà sẽ không thể nghe thấy tiếng lá cây rừng cọ nhau xào xạc chứ? Dù trời rất lạnh, lạnh tới mức tuyết đông lại cả rừng cây.

Rasva vẫn có thể nghe được những âm thanh của rừng, cậu ta không biết ở những nơi khác liệu có như vậy không, có tiếng gió ù ù, tiếng sấm âm ỉ trên những đám mây.

Quân đội hoàng gia đã vắng bóng khỏi nơi này từ nhiều năm trước. Có lẽ họ thấy rằng ở đây đã không còn mối nguy hiểm nào nữa. Họ đã rời đi nhưng với vẻ mặt ủ rũ và lo lắng. Rasva có lẽ vẫn còn nhớ những khoảnh khắc đó, từng đoàn lính đi qua trước mặt cậu, họ như không còn sức sống, họ như đã mất hồn.

Đó là lần cuối cậu có hình dung được về thứ gọi là chiến tranh, là thương, là kiếm, là những vết xước, là sự bạo lực. Giờ đây đứng trước nguy cơ của một cuộc chiến nữa, Rasva bỗng chốc trở nên bần thần hẳn đi.

Ngôi làng nhỏ này, Nanan là quê hương của cậu, chỉ có vỏn vẹn vài trăm người sống ở đây. Còn kẻ địch có thể lên tới hàng ngàn người:

- Nếu nó là thật, liệu chúng ta có chống trả nổi không? - Rasva tự hỏi.

Vài ngày sau đó, tất cả các chiến binh, trai tráng khỏe mạnh của làng được Alanta tập hợp lại trong chính điện. Cả nhóm đều không biết lý do tại sao nhưng họ lại có một nỗi lo vô hình rằng:

"Có lẽ nó sắp tới rồi, có lẽ chúng ta phải chuẩn bị chiến đấu rồi"

Kyra bỗng chốc xuất hiện, cô ấy đi từ tầng trên xuống, hai tay xách theo hai thùng gỗ rất lớn, không chỉ vậy mà trên lưng cô còn mang thêm một cái thùng gỗ khác nữa. Dù mang trên người rất nhiều đồ nhưng Rasva lại nhận ra rằng Kyra chẳng hề mệt mỏi hay tỏ ra sự nặng nhọc.

- Kyra, để bọn tôi phụ cho mà tại sao cô mang đồ nặng như vậy mà sao không báo bọn tôi lên phụ một tiếng? - Rasva

- Không sao đâu, đồ cũng không nặng lắm, tôi nghĩ là mình tôi tự bưng là được. - Kyra

Vừa nói xong, cô thả hai cái thùng gỗ xuống đất cái rầm và tương tự như vậy với cái thùng gỗ trên lưng. Kyra vừa phủi tay vừa quay qua nói:

- Trong vài ngày hôm qua, tôi làm ra vài thứ mới, mọi người qua coi thử xem. - Kyra

Rasva, Haya và mọi người xung quanh đều lặng im, một phần vì nể một cô gái mỏng manh phải mang trên mình những lớp áo cũ để giữ ấm giữa mùa đông lại có được sức mạnh tới như thế, một phần khác là vì tò mò bên trong đó có gì.

Một thanh niên bước từ đám đông đang sững sờ ra, anh lại gần và mở nắp thùng ra. Đôi mắt anh mở to trừng, bất ngờ, anh vội thò tay vào cầm lên một vật, thân nó màu đen, có phần tay cầm bằng gỗ.

Nó chính là một khẩu súng, hơn nữa là một khẩu súng trông thô và tầm thường nhất, không có hoa văn hay màu sắc rực rỡ. Trông nó rất bình dân so với những khẩu súng từ quân đội hoàng gia.

- Đây là súng sao ? Trông đỉnh thật đấy, nhìn đống chi tiết này xem, khẩu này thậm chí còn chưa có trong làng của chúng ta. Nó là mẫu mới nhất đấy! - anh thanh niên.

- Cậu tinh mắt thật, Yakav, đây là loại súng mới. - Kyra

Cô nhặt một khẩu lên rồi nói tiếp:

"Nó có chốt lên đạn tự động, các cậu không cần phải lên đạn bằng tay như những khẩu lần trước nữa"

Rồi sau đó Kyra mở những thùng gỗ còn lại ra. Một bên là những hộp sắt có đường cong kỳ lạ, một bên là súng nhưng với nòng đạn dài hơn.

- Thứ tôi đang cầm là một khẩu súng bình thường, còn thứ nằm ở dưới đây được gọi là súng viễn xạ. - Kyra

- Viễn xạ, ý của cô là nó có thể bắn rất xa? - ???

- Đúng vậy đó, Soko, cậu đoán đúng một nửa rồi, thứ này có thể bắn chuẩn xác ở một khoảng cách rất lớn. - Kyra

- Vậy còn mấy thứ trong giống hộp sắt kia thì sao ? Nó có tác dụng gì ? - Rasva

- Nó được gọi là hộp tiếp đạn đó, trong trường hợp mấy cậu chưa biết thì khi giở súng lên ngay bên cạnh phần tay cầm, các cậu sẽ thấy một cái lỗ như thế này, chỉ cần lấy một hộp tiếp đạn, gắn vào như thế này. -

Một tiếng cách vang lên khi Kyra đẩy hộp đạn vào trong súng

-Chỉ cần nghe tiếng như vậy là xong - Kyra

- Thế thì thay vì nạp đạn bằng tay như lúc trước, chúng ta giờ có thể nạp sẵn chúng vào những cái hộp này, gắn lên súng và chỉ việc ngắm bắn thôi sao ? - Soko

- CHÍNH XÁC LÀ VẬY - Kyra

- Sao nào, sao nào, nghe rất hay phải không, mau mau hẳn khen tôi đi. - Kyra

Bỗng từ sau lưng Kyra, một tay đưa lên và xoa đầu cô:

- Giỏi lắm Kyra, thứ cậu làm ra rất tuyệt vời đó! - Alanta

- Cảm ơn cậu nhiều, Alanta. - Kyra

Nói rồi Kyra quay người rời đi lại lên lầu. Alanta khi này cũng cầm một khẩu lên và kiểm tra thử.

- Mọi người, thứ này là vũ khí, là một món đồ tinh xảo nhất mà Kyra đã cố gắng làm ra trong nhiều ngày hôm qua. - Alanta

- Việc trao cho mọi người thứ này có vẻ là vì điều gì mọi người cũng đã hiểu, chúng ta sắp có thể sẽ phải giao tranh với rất nhiều, rất nhiều kẻ địch. Và thứ này sẽ cho chúng ta một lợi thế tuyệt đối trên chiến trường. - Alanta

- Khoang đã, Alanta, liệu người có thể cho tôi biết được rằng chúng ta sắp phải chiến đấu với ai được không và làm sao mà thứ này lại cho ta một lợi thế tuyệt đối khi chiến đấu với họ ? - Soko

- Câu hỏi của cậu rất hay, Soko, mọi người, cách đây vài hôm, Rasva đã phát hiện ra những cột khói rất lớn do người làm, chúng cách làng của ta không xa. Điều này chứng tỏ là có người đang di chuyển về hướng làng Nanan. - Alanta

- Vậy mặc nhiên họ là kẻ địch của ta sao? Như vậy có hơi quá hấp tấp không? - Haya

- Không, dù họ là một đôi quân, một nhóm dân di cư hay các nhóm tản cư đi nữa. Việc họ di chuyển tới đây đã cảnh báo rằng họ có thể sẽ tấn công bất kỳ thứ gì nhằm duy trì sự sinh tồn của họ. - Alanta

- Cũng hợp lý, trong cái lạnh khắc nghiệt như thế này, rất có thể, một nhóm người từ nơi khác sẽ không đủ lương thực để sống sót và do đó làng ta lại là một nơi quá hoàn hảo để họ tấn công. - Yakav

- Vậy nên ta muốn chuẩn bị trước, cả làng Nanan chỉ có mấy chục người chúng ta là những người có thể chiến đấu nếu giao tranh xảy ra. Kyra hôm trước đã có nói với ta rằng một viên đạn từ khẩu súng này, có thể giết chết một con người. - Alanta

- Do đó nếu mỗi người chúng ta có thể cầm theo những khẩu súng này, giữ trên mình trăm viên đạn thì đã đã có thể giết được cả ngàn người từ một khoảng cách rất xa rồi. Đó là lợi thế duy nhất mà chúng ta có. - Alanta

- Nghe tàn nhẫn thật, người đi bắt chúng tôi đi đồ sát một nhóm người sao? - Haya

- Đương nhiên là không, giết chóc chỉ là phương án cuối cùng, ta muốn mọi người hẳn đảm bảo rằng chúng ta sẽ không bị phát hiện, hãy cầm theo những khẩu súng này, chỉ khi cần thì mới được sử dụng, còn không thì đừng. - Alanta

- Vậy là người muốn chúng tôi, xóa hết dấu vết chỉ dẫn vào làng? - Rasva

- Đúng vậy, hãy tháo, xóa, phá hủy hết tất cả những gì có thể dẫn dụ người ngoài vào trong đây. Đồng thời thông báo với các làng khác xung quanh là có một nhóm người vừa mới tản cư tới và kêu họ làm tương tự. - Alanta

- Nếu vậy chẳng lẽ là các làng tự cô lập mình sao? - Rasva

- Ta đã có cách để liên kết các làng lại rồi vì thế các cậu hãy yên tâm thực hiện những điều này. - Alanta

- Chúng tôi sẽ tin tưởng thủ lĩnh, mong thủ lĩnh đừng làm chúng tôi thất vọng. - Haya

- Đương nhiên rồi, sau khi mọi thứ hoàn tất, cậu có lẽ sẽ thích đấy, Haya, cứ coi như đây sẽ là món quà bí mật của tôi dành cho cậu vậy. - Alanta

- Được rồi, mọi người, giải tán! - Alanta

Từng người một lấy súng và hộp tiếp đạn rồi rời đi. Rasva cũng vậy, cậu lấy theo một khẩu súng thường, vài hộp tiếp đạn rồi rời đi. Khi này thứ trên tay cậu đã tốt hơn rất nhiều so với "súng" của các pháp sư trong quân đội hoàng gia.

Vậy có lẽ giờ mình cũng đã là một pháp sư rồi chẳng ? - Rasva tự vấn

Đó là những ngày không ngủ của tháng 5, trời đang lạnh dần và nó sẽ còn lạnh hơn. Những cột khói từ ngoài xa đã tắt đi từ lâu nhưng họ, những người ở làng Nanan vẫn rất cảnh giác. Mùa đông vẫn còn dài và nó sẽ còn dai dẳng nuốt dần tâm hồn con người ta.

Ở trong khu tập bắn, Rasva cùng những người khác đang nghiên cứu cách sử dụng những khẩu súng mới này. Họ bây giờ mới nhận ra rằng họ chưa được chỉ cách xài thì Kyra đã rời đi mất.

-Cô ấy nói sao nhỉ ? Nghe tiếng cái cách như vầy là được rồi phải không? - Yakav

-Đúng là vậy đấy, sau đó thì Kyra không nói thêm gì nữa, đạn cũng không tự động lên sau khi gắn hộp tiếp đạn vào hay là ta thử kéo cái gạt này xem sao? - Haya

-Cái gạt này trong có vẻ giống một cái chốt đấy, có lẽ nó kéo được, để tôi thử.

Yakav kéo chốt, anh thấy viên đạn màu đen hiện lên từ trong buồng nạp rồi sau đó được đưa vào trong nòng súng. Anh hướng nó về phía bia mục tiêu định bắn thì chỉ nghe tiếng lắc cắc của cò súng:

-Chuyện gì nữa vậy ? Có phải cây súng này bị hư rồi không? - Yakav

-Có thể đây là cơ chế để tránh súng khai hỏa ngoài ý muốn chăng? - Soko

-Có vẻ là cậu phải xoay cái gạt nhỏ ngay bên cò súng này xuống rồi đấy, trên đây có cả chữ này, "An toàn" và "Pew Pew"? - Soko

-Được rồi, để tớ thử xem - Yakav kéo xoay nhỏ xuống hướng xuống chữ "Pew Pew" một cách tách, sau đó cậu ta bóp cò.

-Thành công rồi kìa, tôi cũng muốn thử nữa! - Haya

Cậu ta cũng hấp tấp chạy tới chỗ bắn rồimở chốt an toàn và bóp cò. Lần này không cần phải đợi lên đạn bằng tay nữa, cậu ta bóp cò luôn lần thứ hai. Viên đạn tiếp theo bay ra mà không cần yêu cầu thao tác nào nữa. Yakav thấy vậy cũng thử bắn tiếp. Cả hai cứ như vậy mà bắn hết cả một băng đạn.

-Ra đó là cách mà thứ này hoạt động, không quá phức tạp, dễ thao tác và dễ sử dụng - Rasva

-Nếu vậy thì có thể đạn bắn nhanh hay chậm thì tùy thuộc vào tốc độ của người bắn sao? - Soko

-Tôi không nghĩ đó là chức năng chính của thứ này, rõ ràng là Kyra đã làm ra một khẩu súng mà ta chỉ cần thao tác ít nhất có thể để bắn thoải mái - Yakav

-Điều đó có nghĩa là chúng ta có thể ẩn mình tốt hơn giữa mùa đông mà không lo bị lộ khi di chuyển quá nhiều - Rasva

-Đó có lẽ cũng là một tác dụng của thứ này - Haya

Sau đó những ai đã biết cách sử dụng khẩu súng mới thì lại tới và hướng dẫn lại cho mọi người, tất cả đều nắm được cách sử dụng và cách bắn. Họ tập bắn hết một băng đạn và ngừng lại bởi vì số đạn có được vẫn chưa nhiều, ai cũng cho rằng Kyra có lẽ đang làm thêm nhưng Rasva lại nghĩ rằng có thể giờ Kyra đã đang ngũ rồi.

Tuy vậy chỉ qua một vài lần bắn tập như vậy, họ nhận ra thứ này có đường bay thẳng xa hơn nhiều so với cả khẩu súng lần trước hay nỏ mà họ thường hay xài. Điều này có nghĩa là nếu trời lặng gió thì người dùng chỉ cần ngắm thẳng vào mục tiêu thì nó sẽ tự bay tới mà không cần phải tính tới đường đi viên đạn sẽ bị cong.

Yakav và Soko nhận ra rằng có lẽ là viên đạn vẫn bay theo đường cong nhưng nó không cong như lúc trước nữa mà dường như là một đường cong nhỏ hơn rất nhiều. Điều này có thể chứng tỏ rằng Kyra đã tăng sức mạnh cho mỗi viên đạn này, khiến cho nó bay mạnh hơn so với khẩu súng cũ.

Trong lúc bắn tập, Haya có nhận ra rằng đầu đạn sẽ bị vỡ ra khi đậm xuyên qua một khoảng nhất định hay nói đúng hơn là nó tự phát nổ khi đâm vào một vật nào đó. Một vụ nổ rất nhỏ, không đáng kể nhưng lai nguy hiểm đến chết người. Thứ này sẽ không ghim vào da thịt mà nó sẽ phát nổ, phân tán mảnh vỡ và gây tổn thương nổi tạng, giết chết sinh vật dính phải tại chỗ.

Đó có lẽ là lý do mà Alanta nói rằng khẩu súng này một phát bắn có thể giết chết một con người. Nó là một vũ khí, nhỏ gọn, chết chóc và hơn nữa là rất tiên tiến.

Trong một điểm quan sát được xây trên vách núi ngoài rìa làng, Haya và Rasva đang đi cùng nhau:

-Rất tiên tiến... Ông có thấy rằng là công nghệ của chúng ta đang ngày càng tiến bộ nhanh dần không ? - Haya

-Ý ông là...? - Rasva

-Người Avernyst chúng ta mất ít nhất 100 năm để nhận ra sức mạnh của cung và nỏ, mất thêm 100 năm nữa để nhận ra sức mạnh của phép thuật và mất thêm 100 năm nữa để tạo ra được một pháp cụ tên là "súng". - Haya

-Nhưng mà chúng ta chỉ mất một vài tháng để tạo ra một khẩu súng không cần đến phép thuật để sử dụng, có thể tự động hóa một phần và hơn nữa là có sức sát thương không kém gì so với pháp cụ "súng". - Rasva

-Ông hiểu ý tôi rồi đấy, Kyra là người đang đẩy nhanh tiến trình hiểu biết của chúng ta về chế tạo những thứ mới lạ và cũng có thể sẽ là người thay đổi tương lai của chiến tranh đấy - Haya

-Haya nhìn xa thật, tôi chưa bao giờ nghĩ được tới thế. - Rasva

-Không, kể cả tôi nếu không suy nghĩ kỹ, ắt hẳn cũng sẽ không nhận ra sức mạnh mà chúng ta đang nắm giữ có tiềm năng lớn tới cỡ nào. - Haya

-Mà cũng nhanh thật đấy, cách đây một năm trước chúng ta còn là các nhóm viễn du, định cư nhỏ mà giờ đây dưới sự tập hợp của Alanta mà chúng ta đã thành một ngôi làng lớn rồi đấy. Nếu nói về độ nhanh, cậu cũng nên nhắc đến điều này. - Rasva

-Cũng đúng nhỉ? Nhưng mà tại sao lại vậy? Tại sao chúng ta lại nhanh tới vậy?- Haya

Cuộc sống của họ đã thay đổi, họ như loài cây rừng của Avernyst được mùa, chỉ trong mấy chốc mà đã trở nên lớn mạnh. Về lại căn nhà nhỏ của mình câu hỏi của Haya cứ vang vảng trong đầu Rasva, ruốt cuộc không ai nhận ra rằng tại sao trong mùa đông khắc nghiệt thế này, cộng đồng nhỏ bé của họ lại lớn mạnh đến vậy.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

AUTHOR
chào, toi đã ghé qua và đọc tới đây😎
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Omaiwa, cảm ơn bri nhiều, tôi cũng viết về tuyết nhưng theo một hướng khác, không biết bro thấy thế nào, OwU?
Xem thêm
AUTHOR
@Vô Doãn Hà: Tui cũng ko phải tài giỏi gì, cơ mà nếu ôg muốn nghe cảm nhận của tui thì tui xin phép 😤
Về nội dung thì tui ko dám nêu ý kiến, tại tui ko hay đọc mấy bộ có súng ống lắm 🤦 Còn về văn phong, tui nghĩ mấy đoạn hội thoại ôg nên thêm miêu tả hành động của nhân vật trong khi nói (ko nhất thiết câu thoại nào cũng phải có), thay vì đưa ra một đống lời thoại rồi sau đó chỉ có tên người nói. Trước tui cũng mắc lỗi này i chang ôg xong may mắn được một tiền bối chỉ điểm cho.
Sau khi đọc 2 chương đầu thì tui chỉ nhận xét được đến đó.
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời