Chương 3: Quán Trọ An Giấc
/---
Hiện tại, Hi đang ở trong nhà vệ sinh tại tầng hai quán trọ. Cô đang cảm thấy rất là phiền muộn.
Theo lý mà nói, quá trình đón khách vẫn diễn ra đúng theo kế hoạch. Hi phát hiện được một vài cá nhân có tiềm năng đáng giá đầu tư, cùng một đối tượng hợp tác dài hạn. Vốn nên là chuyện mừng, nhưng mà… ai đó làm ơn giải thích giúp cô, con bé đầy tiềm năng này đang làm cái quỷ gì vậy?
Trong một bầu không khí không thể diễn tả, Hi lén lút nhìn đối phương. Cô có chút mờ mịt không biết làm sao…
Không lâu trước đó, khi vừa chấm dứt buổi phỏng vấn năm phút của mình, Hi liền xoay người rời đi. Cô nữ sinh nhỏ con gọi là Naaka Ngọc Nguyệt này lập tức nhấc chân theo sau.
Ban đầu Hi còn cảm thấy bình thường. Con bé rất nhanh liền phân tích xong kết cấu nội bộ của quán trọ, thậm chí còn hỏi này hỏi kia xác nhận với cô. Tâm trạng Hi đang rất không tồi nên cũng giải thích tương đối rõ ràng.
Sau đó, Naaka Ngọc Nguyệt theo đà mà nhắc đến vấn đề phòng nghỉ: “Vậy nếu như, em muốn vào phòng ai đó dò xét thì sao ạ?”
“Miễn là em đảm bảo đối tượng đó không phải là đồng loại của mình là được.”
“Chậc.”
Ngay lúc này Hi cũng không tính toán nhiều (vẫn chưa ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề) mà lộ ra một quy tắc nhỏ, dù sao cũng không ảnh hưởng sáu tiếng sau đó. Cô làm lơ đi tiếng tặc lưỡi mà con bé bị cô hiểu nhầm là loi choi nhưng thực ra đang có ý đồ xấu với bà chị kỳ quái buột miệng thốt ra, thản nhiên mặc kệ Naaka Ngọc Nguyệt theo đuôi mình về đến tận phòng nghỉ của bản thân. Với ý nghĩ là chỉ cần con bé này đừng làm phiền thời gian lườ… phân tích thị trấn Trường Dạ của cô là được.
Và thế là, Hi vào tới phòng liền nằm liệt trên giường hết năm phút, đến khi mở mắt ra thì thấy được ánh đèn led của con bé kia vẫn luôn lấp loé tại nguyên vị trí phía sau khe cửa. Cô bắt đầu cảm thấy phiền muộn.
Hi ý thức được một vấn đề.
Phút thứ sáu, Hi một lần nữa mang lên ba lô, cầm đèn dầu mở ra cửa phòng. Cô rất sáng suốt mà mặc kệ con bé nữ sinh tóc đuôi ngựa nhỏ nhắn đang gật gù rình coi ở một bên hành lang, nhanh chóng đi tới cầu thang xuống lầu.
Phòng nghỉ của Hi ở tầng năm, một căn phòng duy nhất. Ngoài đó ra thì chỉ có một đoạn hành lang ngắn ngủi tầm năm mét, rộng ba mét, không có đèn treo, nối liền cầu thang.
“Cô còn đi theo tôi làm gì?”
Hi rất nhanh liền xuống tầng bốn, vừa bước qua nấc cuối cùng liền tới phòng quản lý chính của quán trọ. Cô không biết nói sao mà nhìn về phía con bé loi choi vẫn còn đi theo sau mình.
Naaka Ngọc Nguyệt, cho đến lúc này vẫn còn mang đầy đủ hành trang, chỉ là hơi nghiêng đầu trả lời với thái độ hiển nhiên: “Em đi theo chị để… học hỏi?” Cùng với nửa câu sau chưa nói ra là: chứ chẳng lẽ bà đây phải đi theo đám linh trưởng kia?
Nghe được câu trước, Hi càng không biết bình luận gì hơn nữa, lặng lẽ nhìn thêm hai giây. Và rồi chính cô cũng không thể hiểu được bản thân mình đã nghĩ như thế nào, tiếp tục mở cửa phòng bước vào, âm thanh văng vẳng: “Ừm. Vào rồi đừng có táy máy.”
Đến lượt lời này làm Naaka Ngọc Nguyệt có chút chần chờ, đột nhiên cảm thấy rất phiền muộn. Cô nàng lấp ló ngay cửa vào, không rõ tại sao bà chị kỳ quái này về phòng nghỉ một cái trở ra liền lạnh mặt.
“Chẳng lẽ bà chị này là cái loại nhìn chán rồi bỏ? Hay là… chị ta vừa bật chế độ hiền giả rồi?” Cô nữ sinh tóc đuôi ngựa nhỏ nhắn nhịn không được nghĩ thầm, rất may mắn là lần này không có buột miệng thốt ra.
Bên kia, Hi vào tới trong phòng cũng không giục, chỉ lo làm chuyện của mình. Phản chiếu trong mắt cô là diện mạo lờ mờ của căn phòng thoang thoảng mùi gỗ đàn hương, như phủ lên một ráng màu ma mị được hoà tan từ hai sắc thái trập trùng mờ ảo của đèn dầu và ánh trăng.
Căn phòng này không quá rộng, cũng không phức tạp. Vừa bước vào cửa liền có thể thấy được một khung cửa sổ ngoài dự đoán lớn tại đối diện, nằm ngay trung gian chiếm gần một nửa vách tường, rèm được kéo sẵn về hai bên. Phần lớn ánh trăng chính là thông qua lớp kính trong suốt đến không hợp thời đại này phản xạ ra khắp gian phòng.
Hi không nhanh không chậm bước vào, tiến về phía chiếc bàn gỗ ngay trung tâm nguồn sáng, phía trước khung cửa sổ trên. Nó tương đối lớn, chiếm gần một phần tư diện tích phòng, phần đáy lại như mọc rễ mà bám chặt vào mặt sàn. Thông qua ánh trăng, có thể thấy được bên trên đặt đủ loại giấy tờ, có đã được phân loại cũng có tương đối lộn xộn.
Lại nhìn sang bên trái của chiếc bàn, có thể thấy một chiếc ghế dựa bằng gỗ đang đưa lưng vào kệ sách, có vẻ như cả ba đều là một bộ. Kệ sách tương đối rộng, có năm tầng, cũng chiếm gần một nửa vách tường tương ứng. Phần chân của nó cũng nổi lên những cây “gân” gỗ kỳ lạ, đâm thẳng vào lớp sàn sậm màu.
Nhưng mà lúc này Hi cũng không rảnh bận tâm. Cô đặt chiếc đèn dầu lên bàn, sau đó lấy từ ba lô ra một cây nến mà cô tìm được khi “tham quan” căn tin với Naaka Ngọc Nguyệt trước đó, gần như cùng lúc tắt đèn rồi thắp nến. Ánh nến vàng lung linh ngược sáng chiếu bóng gương mặt của Hi trong giây lát - ánh trăng lại một lần nữa vô cớ bị che khuất, mặc cho bầu trời đen nhánh ngoài kia trước sau đều không có tầng mây.
“Thật đẹp…”
Hi không có lý do gì để bình luận như vậy. Là Naaka Ngọc Nguyệt, cô nữ sinh tóc đuôi ngựa nhỏ nhắn này không biết từ lúc nào đã đứng gần sát bên cạnh Hi, tay cầm chiếc đèn led đã tắt điện.
Hi không bình luận, liếc mắt một cái rồi thôi. Cô không có tâm trạng để quan tâm con bé loi choi này đang cảm thán điều gì, tiếp tục cẩn thận lục lọi mớ giấy tờ trên bàn - cô cố ý che mất phần nội dung chỉ xem tiêu đề.
Bên cạnh, Naaka Ngọc Nguyệt vừa mới đang mất hồn lẩm bẩm, bị liếc một cái mới chợt giật mình, mặt có chút đỏ - dù là trong không gian ánh sáng hạn chế biểu hiện không rõ ràng lắm. Cô nàng lùi lại nửa bước, sau đó nhìn theo hành động phân chia giấy tờ một cách kỳ quái của Hi đọc được dòng chữ “Hợp đồng…” mới lại tiến lên trước một bước, có chút thấp thỏm. Song khi nhìn thấy Hi ngược lại ưu tiên lựa chọn phần giấy tờ có kiểu bố cục văn bản khác mới lén lút chầm chậm đưa tay ra…
“Muốn thì lấy đi xem đi, tôi chưa cần.”
Người thông minh bị tiếng nói của Hi làm cho lần nữa giật mình rụt rụt một cái, cuối cùng vẫn cầm lên xấp giấy với tiêu đề “Hợp đồng vào trọ”. Nhìn kỹ dòng chữ này, một cảm giác thông suốt rõ ràng lan tràn trí óc, Naaka Ngọc Nguyệt nghĩ tới một khả năng…
Cô không lập tức đưa ra kết luận, một lần nữa nhìn về phía Hi. Xác nhận đối phương lúc này vẫn đang chú tâm lựa ra mấy bộ giấy tờ nào đó, Naaka Ngọc Nguyệt mới lùi tới vị trí bên cạnh cửa phòng.
Nơi này có một bộ bàn trà đơn giản, gồm một ấm pha, bốn chiếc tách và một cái khay đều làm bằng sứ. Nằm trên một cái bàn lùn được phủ vải, xung quanh mặt sàn đối ứng có bốn miếng đệm xốp. Nếu Naaka Ngọc Nguyệt nhớ không lầm thì đây là sản phẩm ra đời từ nền văn hoá phong kiến phương Đông cổ đại? Dù sao thì tri thức phương diện văn hoá trước thời đại cách mạng công nghệ cao cũng không phải là lĩnh vực trọng tâm của cô - tuy là kể cả “nhà văn hoá học” của thời đại này cũng không thể tiếp xúc tới bộ phận tri thức tương quan là được.
Naaka Ngọc Nguyệt rất nhanh liền bỏ qua vấn đề này. Cô tựa người vào tường bắt đầu lật xem tám bộ hồ sơ giấy được đánh dấu là “Hợp đồng vào trọ” trên tay.
“Đây là… giấy sao? Cảm giác nhám nhám.” Nhưng mà điểm chú ý đầu tiên của cô nàng ngược lại lại là chất giấy ố vàng chưa bao giờ xuất hiện ở Thế Giới Nơron Ảo.
Biết sao được, Naaka Ngọc Nguyệt bị Hi đánh giá là loi choi cũng không oan uổng. Một lần nữa bỏ dở cơn tuỳ hứng, cô nữ sinh tóc đuôi ngựa nhỏ nhắn bắt đầu học theo dáng vẻ nghiêm túc của Hi, nhanh chóng xác định trọng tâm.
Như tên gọi, đây là một bộ hợp đồng dành cho khách vào ở trọ tại quán trọ An Giấc, gồm thông tin hai bên A, B, điều khoản tương ứng và chữ ký ở sau cùng. Đáng tiếc là phần thông tin hai bên đều bị cố ý làm nhoè, Naaka Ngọc Nguyệt chỉ có thể xem được phần điều khoản và chữ ký.
Và phần điều khoản thì… chắc không cần nói nhiều. Nó chả khác gì mớ quy tắc công cộng khách sáo mà Naaka Ngọc Nguyệt nghe được hơn hai mươi phút trước cả. Nếu thật sự có gì đó cần chú ý ở đây thì, việc hợp đồng này tồn tại đã chứng minh rằng “thứ kia” bắt buộc phải thông qua một ràng buộc trung gian để đưa bọn họ ra bên ngoài - Nó sẽ không làm điều thừa. Hơn nữa, điều khoản cuối cùng này…
“Đối với các sản phẩm do bên A cung cấp nhưng không đạt yêu cầu của bên B, bên B có nghĩa vụ hoàn trả sản phẩm vẫn còn hoạt tính về cho bên A.”
Ha! Ha ha! Để xem ngài A cao quý này tự xưng là gì nào.
Naaka Ngọc Nguyệt giận đến bật cười. Nhanh chóng chuyển mắt xuống phần chữ ký của bên A.
α - Alpha. Chỉ một ký tự. Cực kỳ phù hợp phong cách giấu đầu giấu đuôi của Nó.
Lần này Naaka Ngọc Nguyệt ngược lại không có buột miệng nguyền rủa. Cô nhanh chóng làm lạnh đầu nhìn về bên còn lại, B - khả năng cao là “thứ” vốn nên tiếp đãi khách đường xa thay vì bà chị đáng tin cậy bên kia.
Một trường hợp hợp lý, nhưng lại cho cảm giác đoán không ra xuất hiện. Bên B không hề có người đại diện ký tên, thay vào đó chỉ đóng một con dấu hình tròn sẫm màu với cụm từ “Quán Trọ An Giấc” bằng ngôn ngữ thông dụng ở trung tâm. Song đồng thời, phần viền bên ngoài thì lại sử dụng một loại ngôn ngữ không thể đọc hiểu, nhưng có thể “nhận ra” là đang biểu hiện tên hiệu và tiêu ngữ của một tổ chức không thể nhắc đến. Khi nhìn vào nơi này, Naaka Ngọc Nguyệt liền như nghe được một tiếng nói mớ không gần không xa: Linh cảm của cô, không đủ sâu…
Naaka Ngọc Nguyệt có chút thẫn thờ, hạ xuống tám bộ hồ sơ có nội dung giống hệt nhau, rồi dời mắt về phía khung cửa sổ. Sau đó liền bị hành động của Hi làm cho hoàn toàn tỉnh ngủ.
“Chị đang làm gì vậy?”
“Đốt phong long.”
Lúc này Hi đang… đốt giấy. Cô đang dùng cây nến trên bàn để châm cháy mớ hồ sơ mà mình vừa lựa ra xong, mặt không biểu lộ cảm xúc, cũng không quay đầu mà đáp lại. Việc này đã gợi lên cảm giác tò mò của Naaka Ngọc Nguyệt, thúc đẩy cô nàng lặng lẽ tiếp cận sau lưng Hi, chuẩn bị ra vẻ nhìn lén một ch… Sau đó liền bật đèn, tự giác lui ngược thẳng ra khỏi phòng.
Hi tiếp tục giữ yên lặng, di chuyển tầm mắt lạnh lẽo của mình trở về nơi ánh lửa phát ra. Ánh vào mắt cô là hình ảnh tro tàn vẫn luôn đều đều từng lớp từng lớp rơi vãi xuống mặt sàn, rồi lại hoà tan như chưa từng tồn tại. Thẳng đến khi quá trình thiêu đốt hoàn toàn kết thúc, Hi mới quay đầu nhìn ra cửa một cái, rồi bước tới cửa sổ kéo rèm, tắt nến. Cô dựa vào ánh đèn led ngoài cửa nhìn xung quanh một lần cuối, xong liền nhanh chóng cầm chiếc đèn dầu vẫn chưa bắt lửa bước ra cửa phòng.
“Cạch.” Tiếng khoá cửa vang lên trong bầu không khí khó nói giữa hai người.
Naaka Ngọc Nguyệt, lúc này vừa lúng túng vừa thấp thỏm, dùng một ánh mắt né tránh giật giật tay áo của Hi - đối phương từ nãy đến giờ vẫn luôn giữ một vẻ mặt lạnh nhạt.
“Sao vậy?” Hi vừa loay hoay cất xong chìa khoá, có chút khó hiểu nhìn cô nữ sinh đang gục đầu như đà điểu.
“Lúc nãy…” Naaka Ngọc Nguyệt ấp úng.
“Hồ sơ nhân viên quán trọ thôi. Tôi sa thải cả rồi nên nếu giữ lại thì phiền phức lắm.”
“A?” Không phải bị giận hở?
Bằng một phép màu nào đó, Naaka người Ngọc thông Nguyệt minh lần này không có lỡ mồm. Vừa nhận ra không phải bị ghét bỏ cô nàng liền mạnh dạn đón lấy ánh mắt ngày càng lộ ra vẻ khó hiểu của Hi, nhanh trí đổi chủ đề: “Vậy chị có cần dùng cái này không?”
Hi có chút phản ứng không kịp mà nhìn vào bộ hồ sơ hợp đồng vào trọ, lắc lắc đầu: “Giữ đi, giờ chúng ta phải xuống dưới liền rồi.” Vừa nói, cô vừa ra hiệu, dứt lời xong đã hướng tới cầu thang.
“Có người xảy ra chuyện?” Naaka Ngọc Nguyệt theo sát phía sau nhạy bén nghe ra vấn đề.
Hiện tại hai người đang ở tầng bốn, bộ phận văn phòng. Tầng ba là căn tin, đã bị “tham quan” qua, những người khác cũng không vào được. Xuống phía dưới nữa thì chỉ còn có phòng nghỉ cho khách với bộ phận tiếp tân…
Đừng nói là đám nhân viên vừa bị bà chị đáng tin cậy này tuỳ hứng sa thải sắp sửa gây chuyện nha?
“Không phải là nhân viên đâu, tôi dọn dẹp sạch sẽ rồi.”
“Vậy ạ? Vậy chỉ còn có quy tắc rồi.”
Giữa ánh đèn trắng đung đưa và tiếng bước chân trên từng bậc gỗ, hai người vừa nhanh chóng di chuyển vừa câu có câu không đáp lời. Hi suýt soát nói ra suy nghĩ của Naaka Ngọc Nguyệt - dù không rõ ràng lắm đó chỉ là một câu nói đùa. Mà cô nữ sinh tóc đuôi ngựa nhỏ nhắn cũng rất phối hợp ra vẻ đang học hỏi - trước đó nghe Hi nói “sa thải”, cô nàng đã đại khái đoán được những vết máu lấp ló trên vạt áo của bà chị này bắt nguồn từ đâu ra.
Và rồi, khi hai người vừa bâng quơ kết thúc đề tài không bao lâu, “A!” một tiếng thét chói tai liền vang lên từ dưới lầu.
“Phiền phức.”
“Đợi…”
Naaka Ngọc Nguyệt chỉ nghe được bà chị trước mặt mình lẩm bẩm một tiếng. Vừa vươn cánh tay làm nguồn sáng có chút đung đưa, nói ra một chữ, liền thấy Hi đã lao vút xuống lầu với ánh lửa vàng trập trùng bên cạnh. Cô nàng cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhanh chân đuổi theo sau.
Cả hai rất nhanh liền giáp mặt ở nhà vệ sinh lầu hai, cách cầu thang một dãy hành lang. Khi Naaka Ngọc Nguyệt đến nơi thì nhóm người đã tập trung được một lúc, khách đường xa có thể trình diện đều có mặt. Nhưng mà trừ cô và hướng đạo sinh là Hi ra, sắc mặt của năm người kia ai nấy đều tái mét như nhau.
Hai người còn lại chết rồi.
Nạn nhân là một cặp tình nhân. Tử trạng… chỉ từ những mảnh mô khối sinh học vụn vặt cùng dịch thể tanh tưởi đã chuyển sang sẫm màu xung quanh, đã đủ để khiến cho đám đông qua đường bên cạnh không dám tiếp cận hiện trường gần hơn một bước.
Cô nữ sinh tóc đuôi ngựa vừa lẫn vào nhóm người, liền trông thấy Hi lúc này đang đứng cạnh lối vào nhà vệ sinh, nhìn chằm chằm vào những gì còn sót lại của hai sinh vật sống. Bà chị đáng tin cậy như đang suy tư gì, vừa nhận ra cái đầu hơn một mét năm bước đến bên cạnh mình liền giơ giơ đèn, ra hiệu Naaka Ngọc Nguyệt nâng đèn chiếu sáng vào bóng dáng của một vật thể đáng ngờ đang nằm yên trong góc.
Theo nguồn sáng di chuyển, bố cục của khu nhà vệ sinh cổ… hiện đại rẻ tiền không phân nam nữ hiện ra: sàn nhà có lót gạch men, hai bên là một dãy bồn rửa tay bằng sứ và một dãy phòng vệ sinh riêng lẻ. Vật thể… dị dạng kia đang được đặt ngay bên cạnh bồn rửa tay ở trong cùng.
Xuất hiện trong tầm mắt Hi là một “sản phẩm” kết hợp từ hai “khối cầu” hữu cơ, nơi nối liền đã từng là phần cổ, gương mặt trái ngược về hai phía. Xung quanh không ngừng rỉ ra từng giọt chất lỏng sẫm màu đặc sệt.
Hướng ra phía cửa là nam thanh niên, diện mạo của anh ta lúc này giống như… một trái bowling bọc vải. Miệng mở rộng, bị toác ngược ra ngoài tạo thành vòm tròn, bên trong lúc nhúc từng “con giun” đỏ trông như từng sợi chỉ khâu. Đối ứng với đó, hốc mắt đồng dạng đen ngòm, cũng bị đục khoét cho hoàn toàn tròn trịa. Mái tóc dài của cô gái phía sau liền từ bên ngoài nhét đầy vào hai vị trí này, thay thế cho thứ vốn có không biết đã đi đâu. Một quang cảnh báng bổ thách thức đến tận cùng giới hạn tinh thần của một người bình thường.
Như vậy thì, ai đó làm ơn giải thích giúp Hi... Con bé bên cạnh cô đang làm cái quỷ gì vậy?
Giữa bầu không khí quái đản, cô gái nhỏ xinh không biết vì sao hai tay ôm bụng, hai đùi kẹp chặt, cả người như khuỵu xuống, run bần bật. Hi có chút mờ mịt, lén lút nhìn Naaka Ngọc Nguyệt trong tư thế kỳ quái đang gục đầu vào trong ngực, thở hổn hển, vành tai đỏ hồng, đứt quãng vang lên âm thanh nghẹn ngào.
Bây giờ là 11 giờ 52 phút, điềm xấu dường như đã trước hẹn ghé thăm. Trường hợp tử vong mở đầu chỉ để lại một tiếng hét thông báo khó hiểu cùng “một” bộ thi thể dị dạng, đặt ra nghi vấn đầu tiên cho những vị khách đường xa vẫn còn lạc lõng nơi xứ người.
Đồng thời cũng là, khoảnh khắc khó quên đầu đời mà hai thiếu nữ độ tuổi thanh xuân cùng ở bên nhau.
---/


0 Bình luận