Chương 2: Khách Đường Xa
/---
“Tút… Có tội!”
Thân mang bộ đồng phục học sinh vẫn chưa kịp thay ra, cô gái nhỏ nhắn với bộ tóc đen buộc thành đuôi ngựa đứng lặng giữa một căn phòng năm mét vuông trắng xoá, hai mắt bị một “gọng kính” kim loại cồng kềnh bịt chặt. Tại không gian ngột ngạt này, thứ duy nhất bên cạnh âm thanh phán xét lạnh lẽo, lại chỉ là tiếng hít thở đều đều theo nhịp điệu sinh học của cô.
“Chấp hành xử lý theo điều luật Bảo vệ giá trị tri thức… Chấp hành xử lý theo điều luật An toàn thông tin cá nhân… Tút… Phán quyết: Khai trừ nhân đạo.”
Cô gái nhỏ xinh giữ yên lặng. Cô không có gì để bào chữa, mà lại “thứ kia” cũng chưa hề nhắc đến việc cho cô quyền bào chữa.
“Tút… Kết luận bản án:
- Phạm nhân: C177.M040.N1313.
- Tội danh: Một. Ý đồ xâm hại Hệ Thống Quản Lý; Hai. Mua bán tri thức; Ba. Ý đồ tiếp thu tri thức ngoài thẩm quyền; Bốn. Lạm dụng cơ sở dữ liệu thông tin cá nhân.
- Thi hành hình phạt: Khai trừ nhân đạo.
- Địa điểm: Khu Beta014 (tên khác: Thị trấn Trường Dạ).
- Thời hạn: Không xác định.”
“Mã khu Beta?” Nghe vậy, “C177.M040.N1313” buột miệng hỏi ra tiếng.
Thế nhưng Hệ Thống Quản Lý lại không phản ứng cô, âm thanh điện tử vô hồn vẫn luôn tiếp tục “tút tút” lặp đi lặp lại hết chuỗi số liệu này đến chuỗi số liệu khác. Cô không chịu thua, bắt đầu thử nắm chặt tay, rồi lại cắn lưỡi, cố ý làm rối loạn nhịp điệu sinh học của bản thân để “thứ kia” chú ý.
Tiếc là chỉ đổi lại được vài luồng điện giật từ cái còng đầu cô đang đeo ngay mắt. Mọi việc dường như đã đi đến hồi kết.
Kể cả như vậy, cho đến lúc này C177.M040.N1313 vẫn luôn rất bình tĩnh. Chưa nói đến việc cô là cố ý “phạm tội”, sau đó lại bị áp dụng án phạt cao nhất, ngay từ đầu C177.M040.N1313 đã không hề tin tưởng vào thứ gọi là xã hội pháp trị nhưng thực chất, ngoài cái tên ra chả có gì biểu hiện được cơ sở pháp lý này cả.
Cái gì mà “tri thức phải được thống nhất phân phối theo cấp thẩm quyền”… là sao? Cô từ chối hiểu, cho nên việc cô bị phán quyết ra sao cũng không quan hệ.
Trái lại lúc này đây, cái gọi là mã khu Beta mới thực sự là thứ đáng giá để tò mò.
Theo thường thức đương thời, con người đã sinh hoạt tại Thế Giới Nơron Ảo này sau cuộc cách mạng công nghệ cao lần thứ ba, thời gian không rõ - do không ai đủ thẩm quyền. Kể từ lúc đó, thay vì các quốc gia, lãnh thổ con người đã bị chia tách thành từng mã khu theo bảng chữ cái từ A đến Z, cùng một đặc khu Alpha - không thể xác định vị trí, được tuyên truyền là để đặt máy chủ chính của “Hệ Thống Quản Lý”, trên thực tế là “hoàng cung” mà “thứ kia” cùng bề tôi của nó cư ngụ.
Như vậy, khu Beta lại là nơi nào đâu? Mặc dù cô sẽ sớm được gửi đến tận nơi nhưng mà phạm nhân trẻ tuổi cũng không ngại chống đối một chút.
Một lần nữa tiếc nuối là, cho đến khi C177.M040.N1313 hôn mê đi mất, đáp lại cô trước sau chỉ có âm thanh điện tử “tút tút” cùng những chuỗi số liệu lạnh băng. Và rồi khi một lần nữa tỉnh lại, cô nữ sinh tóc đuôi ngựa nhỏ nhắn đã trở thành hành khách của chuyến xe phản trọng lực đắt tiền, mà chín mươi phần trăm dân thường cả đời cũng không thể bước lên.
C177… không, phạm nhân bị trục xuất với tên gọi Naaka Ngọc Nguyệt là một người thông minh, một người thông minh khát vọng tri thức. Vì lẽ đó mà trừ bỏ giây lát ngạc nhiên ban đầu, cô nhanh chóng xác định trạng thái của bản thân.
Trước hết là, Naaka Ngọc Nguyệt ngoài dự đoán không bị giới hạn chức năng sinh lý. “Còng sóng não” đã được tháo ra, tay chân không bị cắt trói gì. Thậm chí là tìm khắp cơ thể cũng không có lấy một cái ổ khoá kỳ quái dùng để đánh dấu nào cả. Một sự tự do tràn đầy nghi vấn.
Thứ hai, cô không ở một mình. Trên chuyến xe này còn có bảy người khác. Chỗ ngồi được chia thành hai dãy trái phải, phân theo nam nữ, tổng cộng bốn hàng, cô ở dãy nữ bên trái hàng thứ ba. Xem mặt đoán ý suy bụng ta ra bụng người thì, có vẻ như đây đều là những “phạm nhân” đáng yêu bị lưu đày cùng một chỗ với cô.
Thứ ba, bất hạnh là, đây khả năng cao là một nhiệm vụ cảm tử. Vật chất trang bị trên người Naaka Ngọc Nguyệt đều là hàng đào thải mà có cho thì dân thường cũng không thèm nhận: đèn led hiệu suất năng lượng thấp chỉ có thể chống đạn kim loại, ba lô làm từ vải không tái sinh, đồ ăn nước uống chưa qua tinh luyện phân tử,… Không thể không nói, với mớ vật chất trang bị phế thải này mà lại ngồi lên được xe đò cao cấp thì hoàn toàn đủ cơ sở để khoe lên Zwipper!
Còn có một việc chưa kể nữa là… cô cảm thấy cực kỳ may mắn! Thứ quỷ quái kia không có ở đây!
Naaka Ngọc Nguyệt cố kìm nén cơn kích động mà nhìn về phía chiếc màn hình điện tử với hai nội dung “Điểm đến” và “Mục tiêu” ở đầu xe, hít một hơi thật sâu. Tuy nói là với công nghệ “không gian riêng tư” của chiếc xe này, cô không nghĩ là mấy người bạn tù đáng yêu kia sẽ chú ý tới mình, nhưng Naaka Ngọc Nguyệt không ngại phỏng đoán những biện pháp đê tiện nhất mà “thứ kia” có thể sẽ áp dụng.
Cô đã không có tiền vốn để đặt cược. Người thông minh cũng sẽ không đánh cược một cách liều lĩnh.
Một lần nữa thở ra, Naaka Ngọc Nguyệt bình tĩnh hướng mắt về phía chiếc màn hình điện tử chạy bằng một chương trình trí tuệ nhân tạo đơn giản, đọc thầm nội dung trên đó: “Điểm đến: Beta014 - Thị trấn Trường Dạ; Mục tiêu: Đóng vai khách đường xa, hoàn thành nhiệm vụ của hướng đạo sinh và trở về.”
Khách đường xa? Hướng đạo sinh? “Thứ kia” định cho một đám tù phạm đi diễn trò hoà mình với thiên nhiên à? Ha! Ha! Ha!
Naaka Ngọc Nguyệt cũng tự hiểu là câu đùa của mình chẳng có tí dinh dưỡng nào cả. Nhưng mà cô đang rất kích động!
“Đã ra tới rồi thì bà đây có ngu mới trở về.” Cô nữ sinh tóc đuôi ngựa nhỏ nhắn nhịn không được lẩm bẩm, sau đó tự giác ngậm miệng lại.
Khoảng thời gian kế tiếp, Naaka Ngọc Nguyệt chỉ lẳng lặng quan sát các bạn đồng hành của mình, từng người rời khỏi không gian riêng tư tới chỗ chiếc màn hình điện tử ở đầu xe. Không khó để đoán được họ đang muốn hỏi “cái máy trả lời theo thái độ giao tiếp” đó điều gì, nhưng mà vô dụng, trực giác người thông minh của cô bảo rằng chỗ cơ sở dữ liệu giấu đầu giấu đuôi đó sẽ hại chết bọn họ.
Người thông minh khát vọng tri thức, nhưng cũng sẽ kính sợ tri thức. Naaka Ngọc Nguyệt thà rằng ngay bây giờ hoàn toàn không biết gì cả còn hơn là để mấy thứ lung tung làm rối loạn phán đoán của bản thân. Lại nói, trong lúc này cũng không phải không có người có ý định “giao lưu” với cô nữ sinh tóc đuôi ngựa nhỏ nhắn, có lẽ do cô yên tĩnh đến nỗi cho cảm giác dễ ức hiếp đi. Naaka Ngọc Nguyệt là thật sự không quan tâm một cách bình đẳng, cho nên cô chỉ đành gục đầu vờ ngủ cho qua chuyện…
Và rồi, cái gì tới rồi cũng phải tới. Sau khi một tiếng “tút” vang lên, tài xế tự động, cái màn hình điện tử kia, thông báo xe đã đến trạm.
Giữa những tiếng rầm rì bất an trong quá trình xuống xe, Naaka Ngọc Nguyệt cố tình lùi lại đến cuối hàng, lợi dụng khoảng cách “tự cho là an toàn” giữa những con người xa lạ để quan sát xung quanh. Thế nhưng, lớp sương mù mịt mờ bao phủ chuyến xe dường như không chỉ tước đi tầm mắt - mặc dù đối với người ngay trước mặt, cô cũng chỉ có thể loáng thoáng nghe được các từ như “hướng đạo sinh”, “quy tắc”,…
Cho đến khi một ánh lửa trập trùng xuất hiện.
“… không phải con người… tin được sao?” Âm thanh đột nhiên trở về với tần số bình thường.
“Đó là…?” Gần như cùng lúc, hàng ngũ dừng lại.
Là hướng đạo sinh.
Naaka Ngọc Nguyệt lặng lẽ nhìn chằm chằm bà chị đối diện đám người. Trực giác người thông minh của cô liên tục rống thét theo từng diễn biến.
Chị ta mở lời chào. Chiếc xe chết tiệt phía sau liền lập tức phối hợp rời đi.
Hestia? Nhiệm vụ? Giờ thì chị ta bắt đầu ăn nói lung tung. Naaka Ngọc Nguyệt dám đánh cược tâm hồn trong trắng của mình là, con ả loài người đang tự bịa đặt thân phận này chả quan tâm gì đến mấy đến con linh trưởng xung quanh cô hết.
“Nhưng mà ánh mắt kỳ quái đó là sao chứ? Đừng nói là chị ta có niềm đam mê độc đáo nào đó nha…” Song song với đó cô lại bất chợt cảm thấy lo nghĩ.
Không thể không nói, Hi thật sự rất đẹp. Đến cả người Naaka thông Ngọc minh Nguyệt cũng phải tốn vài giây mới có thể thoát khỏi nụ cười ma mị như muốn chôn vùi tâm hồn người xem vào ánh đèn dầu mông lung, để hoàn toàn phân tích lỗ hổng của bộ quy tắc khách sáo bên trên.
Sau đó: “Nguyện cho tận cùng của đêm dài đằng đẵng sẽ là bình minh, chị hướng đạo sinh” Naaka Ngọc Nguyệt nhanh miệng giành trước quyền lên tiếng của nhóm người đáng thương vừa bị cô đánh giá là “đám linh trưởng”, hoàn toàn miễn dịch với nụ cười chết tiệt thứ hai. Cô không thể tiếp tục mê m… bị động chờ đợi bà chị kỳ quái đối diện dắt mũi được.
Hướng đạo sinh? Naaka Ngọc Nguyệt dám đánh cược nốt toàn bộ chức năng sinh lý của mình là con ả loài người bị đám linh trưởng bên cạnh cô xem thành “NPC” này chui ra từ cùng một chỗ với cả bọn - Thế Giới Nơron Ảo. Bằng chứng? Trực giác của người thông minh.
Cô không quan tâm bà chị này đã làm cách nào để lách qua “thứ kia” mà thoát ra đây - ít nhất thì hiện tại nó không quan trọng đến vậy. Ưu tiên hàng đầu lúc này là sống sót, sau đó mới là thoát ly. Naaka Ngọc Nguyệt cần phải nắm chắc năm phút “miễn cưỡng xem như an toàn” cuối cùng này.
Cô nữ sinh tóc đuôi ngựa nhỏ nhắn bình thản đón nhận bảy loại ánh mắt phức tạp cùng một ánh mắt bị cô một lần nữa đánh giá là kỳ quái, nhanh chóng bước lên phần đầu của hàng ngũ khách đường xa. Ánh đèn led trên tay cô đung đưa theo bộ tóc đen buộc thành đuôi ngựa, dáng người nhỏ nhắn toả ra sức sống trẻ tuổi trong một thân áo trắng váy xanh.
Naaka Ngọc Nguyệt mỉm cười. Đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào cặp cửa sổ tâm hồn được rót đầy mặt biển và bầu trời phía đối diện, vẻ mặt hồn nhiên dường như đang đắm chìm theo mái tóc vàng lung linh có phần bạc màu của đối phương.
Cô dùng một giọng điệu mà bản thân cho là cực kỳ thân thiện lại không thiếu phần tự tin, trong khi không hề chú ý tới ánh mắt ngày càng kỳ quái của Hi, đặt câu hỏi: “Em có một thắc mắc nhỏ… bộ quy tắc này… chị đã kiểm nghiệm nó rồi ư?”
Bầu không khí đột nhiên thay đổi. Một cơn ớn lạnh xuyên thấu sống lưng không một dấu hiệu lan tràn ra khắp cơ thể Naaka Ngọc Nguyệt cùng những người khác, kể cả Hi. Rồi hoàn toàn trôi qua như chưa từng xuất hiện. Nhưng mà lúc này nhóm người vẫn luôn yên lặng phía sau đã gần như mất kiểm soát mà bắt đầu xì xào bàn tán.
Từ tầm nhìn của Hi liền có thể thấy, một cô bé đầu đeo kẹp nơ trạc tuổi học sinh cấp ba đã tái mét cả mặt, hoàn toàn bất động. Song mặt khác, một chị gái có vẻ ngoài thành thục lại bước chân ra muốn kéo Naaka Ngọc Nguyệt về phía sau, lại bất ngờ bị một gã đàn ông trưởng thành giữ chặt - lúc còn trên xe cả hai đều từng cố ý tiếp cận cô nàng. Bọn họ giằng co. Trong thời gian ngắn mọi thứ liền bắt đầu có dấu hiệu rối loạn.
Nhưng mà giọng điệu trả lời tự nhiên của Hi lại nhanh chóng chấm dứt khởi đầu của phản ứng dây chuyền phiền phức này. Cô đúng trọng tâm mà đáp lại vấn đề của Naaka Ngọc Nguyệt:
“Thật đáng tiếc, tôi cũng không dám bảo đảm bản thân mình có thể giải nghĩa chính xác toàn bộ quy tắc trên.” Cũng tức là, Hi đã xác định được nguyên nhân và hậu quả vi phạm của một bộ phận quy tắc.
Mặc cho đám đông một lần nữa chuyển biến thái độ, cả hai ăn ý kết thúc vấn đề này. Naaka Ngọc Nguyệt không hề dây dưa bước sang một bên - bên cạnh Hi, để dành phần thời gian đặt câu hỏi quý giá còn lại cho những người bạn tù, không biết may mắn hay là bất hạnh chuẩn bị vượt ngục cùng mình.
Năm phút, rất nhanh liền trôi qua.
---/


2 Bình luận
=> Cách diễn đạt tối nghĩa, không hiểu đang diễn tả cái gì hết.
2. Vẫn tiếp tục là một chap khó hiểu và khó giải thích :v đừng khiến độc giả căng não khi đọc ngay từ những chap đầu thế này chứ :v đã hai chương rồi mà tôi vẫn chưa kết nối được thế giới của truyện
Để thuận tiện mình xin phản hồi các vấn đề của bạn cùng một chỗ ạ.
1. Về phương hướng của truyện, mình xin phép không nói sâu. Chỉ khẳng định là mình sẽ cố gắng đảm bảo truyện đạt đầy đủ yếu tố: Thần bí, siêu nhiên, và đôi lúc xen lẫn một ít yếu tố ướt át :b.
2. Như đã nhắc đến ở chương 2, thế giới này đã không còn khái niệm quốc gia, cho nên gốc gác của Hi nhà mình là một ẩn số ạ. Còn nếu thật sự truy tra ngọn nguồn thì, mình là người Việt nên toàn bộ mấy đứa nhỏ trong này đều là người Việt hết nhe :b.
3. Về câu tối nghĩa, có lẽ là một số đoạn mình quá hấp tấp dẫn đến thiếu tinh tế. Câu này có thể ngắt ý thành: một đặc khu Alpha / không thể bị định vị (xác định vị trí) / có bề ngoài (được tuyên truyền) là dùng để đặt máy chủ của "Hệ Thống Quản Lý" / nhưng thực ra lại là / "hoàng cung" mà "thứ kia và bề tôi" đang cư ngụ. Mình sẽ điều chỉnh lại trong thời gian sớm nhất, nếu trong các chương bạn đã đọc vẫn còn có đoạn văn cho cảm giác tương tự mình cứ thẳng thắng góp ý ạ.
4. Mình đã lồng ghép các nội dung về thế giới quan vào góc nhìn của hai nhân vật chính, thông qua bối cảnh trực tiếp xung quanh: một thế giới hiện thực tràn ngập sương mù và quy tắc; một "nơi lánh nạn" công nghệ cao bị "thứ gì đó" thống trị, đang có âm mưu với thế giới hiện thực. Không biết là trong các chương bạn đã đọc có bối cảnh hay hành động nhân vật nào bị kiểu "không biết đang miêu tả cái gì" không ạ? Mình rất hy vọng là không có 😭
5. Còn về vấn đề "ừ thì biết là A đang XYZ với B rồi nhưng mà làm vậy để làm gì" thì mình xin phép không dài dòng ạ. Truyện đăng được hơn 10 ngày rồi và mình vẫn tự đọc lại, nhưng mà... ừm, muốn sửa thì cũng phải biết lỗi ở đâu... Mình thấy là mạch truyện vẫn chạy, ngôn từ đọc vẫn hiểu, còn quy tắc "nó đã chạy rồi thì đừng động thêm vào" đang lăm le...
Vậy nên là, hy vọng bạn vẫn sẽ tiếp tục theo dõi và ủng hộ truyện để giải đáp càng nhiều bí ẩn hơn. Một lần nữa mình xin cảm ơn về góp ý của bạn ạ 😭