• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 - Người Bản Xứ

Chương 06 - Nơi Này Không Có Dê

0 Bình luận - Độ dài: 3,218 từ - Cập nhật:

Chương 6: Nơi Này Không Có Dê

/---

“Nơi này không có dê…”

“Lộc cộc. Lộc cộc.”

“Bởi vì thế giới này… đã không cần loài động vật gọi là dê nữa rồi.”

“Lộc cộc. Lộc cộc.”

Bao quanh giữa tiếng xe kéo “gập ghềnh”, Naaka Ngọc Nguyệt không biết đã là lần thứ bao nhiêu lẩm bẩm những lời này. Nằm trong lồng ngực nhễ nhại chất lỏng của cô nàng là một cơ thể nữ tính mềm nhũn, nhỏ xinh, mọi khi vẫn cao hơn cô một chút - Miên, lúc này đã hoàn toàn ngất đi vì kiệt sức, chiếc kẹp nơ cũng không biết đánh rơi từ khi nào.

Hai người hiện tại đang dán sát vào nhau trong một khoảng không gian chật hẹp, vất vưởng bên cạnh là cái ba lô leo núi Naaka Ngọc Nguyệt vẫn luôn đeo. Trong quang cảnh tờ mờ này, nguồn sáng duy nhất chỉ là một khe hở đang lấp ló ánh đèn dầu chập chờn và một chiếc đèn led đang bật ở độ sáng nhỏ nhất.

Uzumi không có ở đây. Hành lý của Miên cũng mất rồi.

Không lâu trước đó, ngay khi bước qua cái cổng sẫm màu tràn đầy điềm xấu kia, hai người này liền giống như đã thoả thuận sẵn, gần như đồng thời đề xuất tách riêng ra tự thăm dò, biểu quyết thông qua. Naaka Ngọc Nguyệt không phải không biết đây là một phương án chỉ có thể miễn cưỡng nói ra miệng, nhưng mà chuyện xảy ra ở “gánh hàng rong” đã khiến cho cô không thể nhìn thẳng vào mắt hai người bạn đồng hành của mình được nữa.

Và như một kinh điển tất yếu vẫn luôn xảy ra trong các kịch bản thám hiểm ma quái, ngay khi tổ đội của nhân vật chính vừa phân tán ra thì vấn đề liền lập tức ập tới. Naaka Ngọc Nguyệt lạc đường. Cô nàng bị lạc đường đúng cái lúc mà lớp sương quỷ quái kia tràn vào.

Ban đầu mọi thứ vẫn bình thường. Đứng từ ngoài cổng liền có thể thấy, đây vẫn là một trang trại có bốn phía được vây quanh bởi một lớp hàng rào lớn, tạo thành một bãi chăn nuôi chung, ngăn cách với thế giới bên ngoài. Phía trong lại có từng khu hàng rào nhỏ hơn, phân vùng thành từng khu chuồng, mỗi khu đều có một bãi thả rong và nhà kho. Gần như giống hệt với khái niệm về một trang trại nuôi nhốt tập trung mà Naaka Ngọc Nguyệt hiểu biết. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là, lớp hàng rào chính ngoài cùng dường như đang chịu ảnh hưởng bởi một quy tắc nào đó…

Bởi vì nơi này không có sương mù.

Ánh trăng sáng ngời vẽ nên một bức hoạ có tầm nhìn rộng rãi, sân bãi thoáng mát, thanh thoát cỏ xanh. Lấp ló trong ánh đèn dầu phía xa là bóng hình đen nhánh của từng dãy kiến trúc mái ngang dài rộng, đang nhẹ nhàng lắc lư theo làn gió mang mùi đất ẩm lâu ngày của bãi tha ma. Hoàn toàn xứng đáng làm ấn tượng đầu tiên của Naaka Ngọc Nguyệt khi bước vào nơi này, cũng hoàn toàn phù hợp với dự đoán đầu tiên của cô nàng về bản chất của nơi gọi là “Trại dê của Rosaria”. Nhưng mà nếu thật như vậy, liền đồng nghĩa với việc sẽ xuất hiện thêm một vấn đề…

Bởi vì nơi này không có sương mù.

Đây chắc chắn là một “nơi sở tại” riêng biệt. Giống hệt với quán trọ An Giấc, đây là một khu vực chịu ảnh hưởng bởi một bộ quy tắc đặc thù của chính bản thân nó. Đúng như lời nhắc của quy tắc công cộng đầu tiên: “Một cư dân tốt sẽ luôn nhớ rõ và chấp hành đúng quy tắc của nơi sở tại.” Như vậy thì, việc đầu tiên mà Naaka Ngọc Nguyệt cần làm chính là tìm kiếm manh mối về quy tắc. Vấn đề liền ở chỗ này.

Đừng nói là chủ nhà người bản xứ, cũng đừng nhắc đến việc một kẻ mạo danh kỳ quái đáng tin cậy nào đó đột nhiên nhảy ra chỉ đường như bà chị hướng đạo sinh kia. Đến cả đồng đội của cô cũng biến mất rồi. Ngay khi vừa bước qua cái cổng đầu dê quái dị kia, Naaka Ngọc Nguyệt liền phát hiện bản thân cô đang đứng lẻ loi trơ trọi một mình, giữa một cánh đồng hiu quạnh không biết bị bỏ hoang từ bao giờ. Ở đây, cô chỉ cần đảo mắt nhìn sơ liền có thể thấy những gò đất lồi lõm mọc đầy cỏ xanh, có không ít nông cụ lác đác rơi vãi xung quanh.

Bởi vì nơi này không có sương mù, ánh trăng dường như trở thành sắc màu chủ đạo. Xen lẫn trong đó là ánh vàng chập chờn của từng cây “đèn đường” cao tầm ba mét, không biết từ lúc nào vẫn luôn đốt cháy đến nay. Naaka Ngọc Nguyệt, tay cầm chiếc đèn sáng trắng, không nhanh không chậm tiếp cận chiếc xe kéo gỗ đang nằm lật ngửa dưới chân ánh đèn dầu, cách xa những gò đất rõ ràng là đang toả ra điềm xấu kia.

“Đây là… vừa mới sử dụng không bao lâu?” Vừa đến gần, Naaka Ngọc Nguyệt liền buộc miệng lẩm bẩm, giọng điệu mang theo một nét ngoài dự đoán hoang mang.

Cô nàng bước ngược nửa bước, cố gắng quan sát kỹ càng chiếc xe kéo này một lần nữa, xong rồi lại nhanh chóng đảo mắt sang vị trí của mấy cái gò đất xung quanh. Vẫn chưa có gì bất thường.

Theo sau, nguồn sáng trắng bắt đầu di chuyển. Naaka Ngọc Nguyệt trước hết giữ một khoảng cách tự cho là an toàn, cẩn thận đi một vòng tròn, kiểm tra từng góc độ của chiếc xe bị lật ngửa.

Đây là một chiếc xe kéo hai bánh đơn sơ, toàn thân xộc xệch mang theo một màu nâu đặc trưng của gỗ. Nó nằm nghiêng về một phía, mặt thành phía này đã gần như vỡ nát vì va đập, lại đang đưa lưng về hướng cây đèn đường nên hình ảnh mập mờ bên trong lộ ra có vẻ tối om.

Cùng trong tầm mắt, còn có một cái bánh xe bò dường như đã trật khỏi khớp nối. Nếu nhìn gần vào liền sẽ phát hiện, xen lẫn trong khớp nối của nó là một chùm thực vật đen nhánh trông như rong biển, xoắn thành một cuộn bám chặt vào làm lệch trục bánh xe.

Lại vòng qua mặt khác, hai mặt thành còn lại nhưng thật ra tương đối hoàn chỉnh. Chỉ là chiếc bánh xe thứ hai ở phía bên này không biết đã đi đâu, khớp nối đồng dạng bị quấn chặt bởi cùng loại thực vật. Cùng cảnh ngộ còn có một vật thể nhớp nháp đang bị mặt chính của chiếc xe đè lấy, cấn vào hai thanh kéo không biết đã gãy mất từ bao giờ.

Naaka Ngọc Nguyệt nhận ra chúng. Đây còn chẳng phải là lớp cỏ mọc trên bề mặt mấy thứ nhìn như nắm mồ xung quanh sao? Chỉ khác mỗi màu sắc, mà điểm này thì muốn giải thích cũng không phức tạp đến vậy. Nhưng mà không đáng.

Cô nàng định theo bản năng mặc kệ chúng, rồi lại như nhớ đến điều gì, mới từ ba lô lấy ra một cây nến, bắt lửa, hơ vào đó. Chùm rong đen xì được nhắc đến liền nhanh chóng héo quắt bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, sau cùng dần dần rã rụng thành tro. Bước kế, Naaka Ngọc Nguyệt tắt nến cất đi xong cũng chưa dừng tay, tiếp tục lấy ra một thanh kim loại mà cô nhặt được cùng một chỗ với cây nến, bắt đầu cạy phần mặt gỗ đã gần như vỡ nát ra.

Mùi hôi thối thoang thoảng bốc lên ngay khi không gian nửa kín bị phá vỡ. Naaka Ngọc Nguyệt lùi lại một khoảng cách, chú ý phản ứng xung quanh. Không có gì xảy ra, cũng không có thứ kỳ quái nào bất ngờ lăn ra từ góc gầm đen nhánh cả. Xem ra lần này cô vẫn gặp may mắn.

Cô nàng không có lập tức tìm tòi ngay, cố ý kéo dài thời gian bằng cách đi lòng vòng xem xét mấy món nông cụ đã bị phong hoá nghiêm trọng ở gần đó. Nào là liềm, nào là xẻng, nào là đòn,... đều chỉ còn hình dạng đại khái, không còn tác dụng. Naaka Ngọc Nguyệt thậm chí còn nhìn thấy một cái điện thoại thông minh đời mới đã tắt nguồn nữa cơ.

Thiệt luôn? Chốn hẻo lánh này lại có loại người nào mang theo điện thoại thông minh đắt tiền chứ? Đừng nói là khách du lịch nha?

Mới là lạ!

Cô nữ sinh tóc đuôi ngựa nhỏ nhắn ngay lập tức không màng tất cả nhặt chiếc điện thoại Zwiphone 3X lên, quay ngược về phía chiếc xe kéo tàn tạ, hấp ta hấp tấp cạy nốt những bộ phận bị xộc xệch có thể làm vướng víu tay chân. Theo sau đó cô cẩn thận nạy phần mặt đáy đang ụp bên trên của chiếc xe kéo xuống đất, để lộ ra những gì còn sót lại của kẻ xấu số.

Nạn nhân là một người đàn ông với vẻ ngoài sớm đã không thể nhận dạng. Trên thi thể có dấu hiệu đa chấn thương, suy dinh dưỡng, thiếu máu,... dẫn đến kết luận nguyên nhân tử vong là… không rõ. Muốn rõ cũng không được, bởi vì cơ thể của người này chỉ còn nửa thân trên là tương đối hoàn chỉnh, bị ngăn cách ngay nơi mà mặt chính của chiếc xe kéo đè xuống, nửa thân sau chính là vật thể nhớp nháp bị rong đen cuốn lấy đã nhắc đến bên trên.

Từ bộ trang phục hiện đại vẫn chưa hoàn toàn biến dạng trên thi thể liền đoán được, chiếc điện thoại kia khả năng cao là của người này. Ngoài đó ra, vật phẩm nhận dạng còn sót lại đang vất vưởng ở đây bao gồm: một chiếc ba lô leo núi rách nát, một số đồ dùng cá nhân rơi vãi xung quanh, và… một chiếc đèn led đi bão đã bể vụn.

Dưới ánh lửa chập chờn, Naaka Ngọc Nguyệt không biết từ lúc nào đã buông thõng cánh tay đang cầm chiếc đèn của mình xuống, tạo nên một góc rọi ngược sáng chiếu bóng lên gương mặt hiếm khi âm trầm đến khó tả của cô. Giờ này phút này, ánh trăng dường như có chút sáng ngời hơn trước kia, trọn bộ hành trang giống hệt chính bản thân cô, hay đúng hơn là, của khách đường xa, cùng một bộ thi thể đã tử vong gần hai ngày cứ như vậy mà trình diện trước mắt cô nàng tù phạm đang truy tìm đường sống trong cõi chết.

Thời gian như ngừng lại trong chốc lát.

Và rồi, theo sau đó, cô gái trẻ đột nhiên hít một hơi thật sâu, khom người xuống. Không một âm thanh thừa thãi, Naaka Ngọc Nguyệt không nhanh không chậm bắt đầu thu thập những thứ hữu dụng. Bầu không khí vẫn luôn duy trì trạng thái tĩnh lặng suốt cho đến khi một tiếng “Ting!” của thiết bị điện tử vang lên.

“Biết ngay mà… Thứ chết tiệt.” Naaka Ngọc Nguyệt mới lên tiếng chửi rủa.

Cô nhìn vào chiếc điện thoại đang hiển thị dòng chữ: “Xác nhận ADN thành công. Mở khoá toàn bộ chức năng của thiết bị”, chỉ cảm thấy khó chịu khắp người. Bàn về cách làm người khác ghê tởm thì “thứ kia” đúng thật là không chịu thua ai, ngay cả chức năng nhận dạng người thừa kế cũng bị sửa thành công cụ đánh cắp thông tin người đã khuất. Mặc dù là lúc này đây…

Lại không nhiều lời, cô nàng rút phần cảm ứng của chiếc điện thoại ra khỏi bộ thi thể, vệ sinh sơ lại một lần rồi bắt đầu mở lên xem xét. Những thứ cần quan tâm cũng không nhiều, Naaka Ngọc Nguyệt rất nhanh liền tìm được bộ phận tập tin được cập nhập cuối cùng. Không khó đoán, chúng chỉ gồm trong hình ảnh, ghi âm, cùng lắm là ghi chú.

Và thế là, “Địa điểm, trại dê của Rosaria, khu Beta… 009!?” Cô nàng gần như hét toáng lên trong đầu.

Hình ảnh duy nhất được chụp, đang hiển thị trên điện thoại, là một chiếc màn hình điện tử giống hệt như cái mà cô đã thấy lúc vừa tỉnh lại trên xe, nội dung cũng mang tính chất tương tự. Chỉ có điều mã khu khác biệt này đột nhiên làm Naaka Ngọc Nguyệt có chút hối hận bản thân mình biết quá nhiều…

Song dù vậy, cô nàng vẫn cắn răng tiếp tục. Sau đó liền không ngừng chết lặng theo từng phần ghi chú: đoàn khách đường xa mười lăm người, hướng đạo sinh Rosaria săn sóc, nhiệm vụ chăn dê tự do ba mươi ngày,…

Cho đến cuối cùng, “Chúng ta đều bị lừa rồi! Chúng không phải là dê!” Đến lượt từng đoạn ghi âm ngắn ngủi nhưng đầy tuyệt vọng làm ánh mắt của cô sáng lên.

“Rosaria chết rồi! Những người khác đều chết rồi!” Âm thanh của người đàn ông hoảng loạn, xen lẫn trong tiếng thở dốc và tiếng chạy loạn. Naaka Ngọc Nguyệt không nghĩ là đối phương ý thức được lời nói của chính mình đang bị ghi âm lại.

“Cái gì!? Cô nói là do rè… Rè… Rè… Đúng không đó? Rè…”

“Rè… Rè… Xe kéo? Dùng rè… để dẫn chúng ta ra ngoài? Rè… Rè… Được! Chúng ta chỉ còn cách này!”

“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.” Cho đến đoạn ghi âm gần sát cuối cùng, tiếng xe kéo bắt đầu vang lên. Người đàn ông bất hạnh lúc này khả năng cao đã bình tĩnh lại, dường như nhận ra điều gì, giọng điệu chua xót: “Cô rè… cô nghĩ chúng ta còn phải đi bao lâu? Rè… rè… A… có vẻ như tôi phải ở lại nơi này mãi mãi rồi nhỉ? Rè… Tôi không biết là ai đang nghe! Nhớ phải cẩn th… A…! Két…! Rắc! Bọn chúng… Ầm!” Đoạn ghi âm kết thúc bằng một chuỗi âm thanh hỗn loạn.

“Xem ra đây là giây phút cuối cùng của chiếc xe kéo này…” Naaka Ngọc Nguyệt nhìn xung quanh một lần cuối, thầm nghĩ. Đồng thời cũng không lãng phí một giây mà chạm vào đoạn ghi âm cuối cùng, sau đó bắt đầu di chuyển. Nó dài đến mười lăm phút, cô không định ngồi yên một chỗ.

“…” Nhưng mà theo tầm nhìn dần dần thay đổi giữa cánh đồng hoang vu, hơn năm phút đầu lại là một khoảng không yên ắng. Naaka Ngọc Nguyệt không dám bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào, bởi vì kể cả biểu đồ âm tần cũng không thể hiện được chỗ tạp âm vô nghĩa sởn gai ốc xuất hiện ngắt quãng trong đoạn ghi âm trước đó.

“Khụ…” Cho đến khi tiếng ho kiệt quệ của người đàn ông vang lên. Anh ta dường như đang đứng trước mặt của tử thần, chữ được chữ không rên rỉ giữa tiếng ho khan: “Cẩn thận… sương… mù… khụ, không… phải… quy… khụ, tắc… giúp… tôi…” Tổng cộng kéo dài chưa được năm phút, sau đó lại tiếp tục im bặt.

“Lộc cộc.” Đến lượt âm thanh vang lên từ phía sau làm Naaka Ngọc Nguyệt giật mình một cái, nhìn sang, quay người liền chạy.

Và rồi, theo tầm nhìn gần như giống hệt nhau liên tục thay đổi, vào mười giây cuối cùng của đoạn ghi âm, “Tất cả đều là vì”, một chất giọng nữ tính bắt đầu ngân nga, “quý cô của bình minh.”

“An giấc đi, hỡi chú dê non mê muội. Nơi này vốn không có dê, cũng không cần dê. Bởi vì thế giới này… đã không cần loài động vật gọi là dê nữa rồi.”

Ghi âm kết thúc. Naaka Ngọc Nguyệt thở hổn hển, hai tay chống đầu gối dừng chân bên cạnh một cây đèn đường. Cô nhanh chóng cất chiếc điện thoại chết tiệt vào trong ba lô, một lần nữa quan sát xung quanh.

“Lộc cộc.”

Tầm nhìn vẫn thoáng đãng, làn gió đìu hiu thảng hoặc vẫn thổi qua. Bóng hình nhỏ nhắn vẫn lẻ loi giữa cánh đồng hoang vu bằng phẳng.

Bởi vì nơi này không có sương mù, ánh trăng dường như sáng ngời hơn bao giờ hết. Bởi vì nơi này không có sương mù, ánh lửa chập chờn dường như đang trở thành lớp bình phong mờ ảo, che giấu cho những nắm mồ lồi lõm bắt đầu chuyển động.

Bởi vì nơi này không có sương mù… không có nghĩa là cô đang mời nó đến!

Đến tận lúc này, Naaka Ngọc Nguyệt mới nhận ra là lớp sương mù chết tiệt vốn nên ở bên ngoài hàng rào kia, đang tràn về phía cô với tốc độ ngày càng trở nên nhanh hơn. Những gò đất đen ngòm chết tiệt xung quanh cũng ngày càng trắng trợn mà quằn quại rời xa khỏi khu vực có ánh đèn dầu. Cô không phải không biết là chúng đang dần dần biến mất - mỗi một tiếng xe kéo vang lên là một lần cô phải chạy thục mạng. Nhưng mà tụ tập thành đoàn để lăn như cầu tuyết theo sau con sóng thần sương mù kia là như thế nào!?

Naaka Ngọc Nguyệt một lần nữa quay người liền chạy. Hướng về nơi xem như trung tâm của trang trại này, nơi mà ánh đèn dầu tụ tập. Mặc dù cô biết rằng hành động này là đang tự đưa mình vào hàm răng sắt nhọn của cá đèn lồng. Nhưng mà hết cách.

Sau đó, cô nữ sinh tóc đuôi ngựa nhỏ nhắn liền lạc đường.

Naaka Ngọc Nguyệt vẫn là bị làn sương kia bắt kịp. Ngay cái lúc mà cô vừa tiếp cận một căn phòng gỗ nhỏ hẹp cạnh một cây đèn đường, tầm nhìn ngay lập tức mù mịt, ánh đèn trắng cùng ánh lửa vàng chỉ có thể miễn cưỡng soi sáng khoảng sáu bảy mét xung quanh.

“Lộc cộc. Lộc cộc.”

Chưa kể là những thứ mà cô nàng thậm chí còn chưa được chiêm ngưỡng dung nhan đang liên tục tiếp cận. Khiến cho Naaka Ngọc Nguyệt không thể không lập tức quyết định mở cửa lánh vào.

Và rồi… “Bẹp!” Một bóng hình nhỏ xinh đột nhiên sà vào lòng làm cả người cô ướt sũng.

---/

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận