Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu
Lục Trầm Uyên
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Độc Nhãn Vương Chi Địa.

Chương 27: Thù Tay Trái - Đã Trả.

0 Bình luận - Độ dài: 4,705 từ - Cập nhật:

Đường kiếm khí phóng thích ra từ Thiên Bình Kiếm va chạm với "Hỏa Cầu" mà Hỏa Sư Thú kịp thời nhổ ra giúp nó thoát khỏi nguy hiểm trước đường kiếm đầy oanh tạc này.

"Chết tiệt! Thế mà nó vẫn phản ứng kịp thời. Không hổ danh là một trong các yêu thú mạnh nhất trong tứ cấp." Y Thiên tức giận cắn chặt môi, hai mắt dán chặt vào phía trước.

Không gian chìm vào một sự tĩnh lặng đến rợn người. Tiếng nổ long trời lở đất đã qua, chỉ còn lại những cơn gió nóng hầm hập thổi tung bụi đất. Khói từ vụ va chạm cuộn xoáy lên trời, tạo thành một cột khói đen khổng lồ, che lấp cả ánh sáng từ các con mắt phía trên. 

Vô số mảnh đá vụn và mảnh gỗ cháy dở vẫn đang rơi xuống, va vào nhau tạo nên những âm thanh khô khốc, lạc lõng giữa sự tĩnh mịch. Bầu không khí trở nên đặc quánh, nặng trĩu, mang theo mùi của lưu huỳnh và thịt cháy.

Y Thiên đứng giữa sự hỗn loạn ấy, đôi chân hắn cắm sâu vào lớp đất mềm, cơ thể căng cứng như một sợi dây đàn. Máu từ vết thương cũ trên trán rỉ xuống, hòa với bụi bẩn bám trên mặt, tạo thành những vệt dài nhơ nhớp. 

Hắn không chớp mắt, đôi Âm Dương Nhãn của hắn, một bên sâu thẳm như hố đen vũ trụ, một bên rực sáng như ngọn lửa lạnh, găm chặt vào trung tâm của màn bụi. 

Hắn không nhìn bất cứ thứ gì khác ngoài Hỏa Sư Thú. Toàn bộ giác quan của hắn, từ thính giác, khứu giác đến cảm giác về dòng chảy linh khí, đều dồn hết về một điểm.

"Grừ.." Một tiếng gầm khẽ, trầm đục vang lên, nhưng không hề mang theo sự giận dữ hay đau đớn, mà là sự coi thường tuyệt đối. 

Làn bụi dày đặc đột ngột bị xé toạc, không phải do gió, mà bởi một luồng áp lực vô hình. Một chiếc móng vuốt khổng lồ, nhuốm màu vàng cam của dung nham, từ từ bước ra. Mỗi bước chân của nó đều tạo ra một chấn động nhỏ, lan truyền khắp mặt đất, như tiếng trống dồn dập của tử thần.

Hỏa Sư Thú lộ diện. Vết thương do Nhất Kiếm Phá Vạn Giới của Y Thiên trên ngực nó không hề sâu. Nó chỉ là một vết rạn mờ, như một nhát cào nhẹ trên bề mặt một tảng đá hoa cương, từ đó rỉ ra một dòng máu vàng rực. 

Con thú phủi nhẹ lớp bụi còn bám trên người, rồi lắc đầu, làm những ngọn lửa trên bờm của nó bùng lên dữ dội. Nó nhếch mép, một cử chỉ đầy khinh miệt. Cặp mắt đỏ rực như than hồng của nó dán chặt vào Y Thiên, như một thợ săn đang nhìn một con mồi nhỏ bé.

"Lâu rồi không gặp, ngươi vẫn khinh thường ta như vậy à?"

Y Thiên không có bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt, đôi mắt vô hồn lạnh lẽo. Hắn không sợ hãi, cũng không tuyệt vọng. 

Hắn chỉ cảm nhận một sự quen thuộc kinh khủng với sức mạnh áp bức đang bao trùm lấy hắn. Trong đầu óc mệt mỏi của hắn, chỉ có một suy nghĩ duy nhất vang vọng như tiếng chuông chùa: 

"Giết!"

Hắn không do dự, đưa tay vào túi áo, lấy ra một viên yêu hạch nhất phẩm đầu tiên. Hắn cắn nát và nuốt xuống không một chút do dự. 

"Rắc!" Âm thanh của viên yêu hạch bị nghiền nát vang lên rõ mồn một trong sự tĩnh lặng. 

Một luồng linh khí nhỏ nhưng tinh khiết lập tức tràn vào cơ thể hắn, làm đầy lại linh hải trống rỗng.

Y Thiên không chần chừ. Khi Hỏa Sư Thú gầm lên một tiếng đầy giận dữ, cả thân mình bốc lên ngọn lửa dữ dội, hắn lao thẳng về phía nó, không một chút phòng bị. Hắn mặc cho cú vồ mang theo lửa nóng đánh thẳng vào người. Cú va chạm mạnh đến nỗi hắn bị hất văng ra xa, lăn lộn trên mặt đất hàng chục mét.

"Khụ!" Y Thiên ho ra một ngụm máu. 

Toàn thân hắn đau nhức như bị xé nát, nhưng hắn không dừng lại. Hắn chống tay xuống đất, dùng sức bật dậy ngay lập tức, lợi dụng quán tính từ cú va chạm để phóng tới. Hắn như một con quỷ dữ không thể bị khuất phục, sử dụng chính đòn đánh của đối thủ để rút ngắn khoảng cách.

Y Thiên hét lớn, giọng nói lạc đi vì sự đau đớn, nhưng đầy cuồng loạn: 

"Nhị Kiếm Khai Thiên Địa!"

Ngay lập tức, hai thanh kiếm khí vô hình xuất hiện, bao bọc lấy hắn. Một thanh tỏa ra ánh sáng trắng bạc, tạo thành một lớp lá chắn vững chắc. 

Thanh còn lại, sắc bén và linh hoạt, liên tục tìm kiếm sơ hở trên cơ thể của Hỏa Sư Thú. Nó không nhắm vào lớp da dày mà là những điểm yếu như mắt, cổ họng và các khớp nối.

Cuộc chiến giờ đây là một sự giằng co, một bên dùng sức mạnh hủy diệt và một bên dùng mưu trí để tồn tại. 

Hỏa Sư Thú gầm lên, tung ra những cú vồ đầy uy lực. Mỗi cú vồ của nó chỉ đơn giản là dùng sức mạnh bản thể để tấn công. 

Cú vồ thứ nhất khiến không khí như bị xé toạc, cú vồ thứ hai khiến mặt đất nứt nẻ. Y Thiên dùng thanh Thiên Bình Kiếm và thanh kiếm khí phòng thủ phối hợp với nhau để cản lại, nhưng sức mạnh kinh hoàng đã khiến hắn bị hất văng ra xa, va đập mạnh vào vách đá. 

Hắn ho ra máu, toàn thân đau nhức.

Y Thiên lại đứng dậy, thở dốc. Hắn cảm nhận được máu đang chảy xuống từ khóe miệng, nhưng ánh mắt hắn vẫn không chút nao núng. 

Hắn lợi dụng sự nhanh nhẹn của mình, liên tục né tránh, lăn lộn trên mặt đất. Mỗi khi một chiếc móng vuốt của Hỏa Sư Thú sượt qua người hắn, một luồng năng lượng nóng bỏng lại tràn vào, làm bỏng da thịt hắn. 

Thanh kiếm tấn công của hắn không ngừng tìm kiếm cơ hội, liên tục đâm vào các khớp để lộ ra của Hỏa Sư Thú. Mặc dù nó không thể gây ra một vết thương sâu, nhưng nó đủ để làm cho con thú này cảm thấy đau đớn, khó chịu.

Hỏa Sư Thú tức giận, nó mở rộng miệng, dồn rất nhiều năng lượng vào một đòn. Ngọn lửa trên thân nó trở nên nóng hơn bao giờ hết, tỏa ra những luồng hơi nóng có thể làm tan chảy cả đá. 

Hỏa diễm từ trên đỉnh đầu nó bắn ra, bao phủ cả cơ thể, biến nó thành một viên đạn lửa khổng lồ.

"Hỏa Bạo Thiên Sư!"

Y Thiên nhìn luồng năng lượng khổng lồ đó đang lao đến. Hắn biết, nếu đỡ được chiêu này, hắn sẽ có cơ hội thắng. Nhưng nếu đỡ không được, hắn sẽ chết. Hắn hít một hơi thật sâu, rồi hô lớn một tiếng:

"Âm Dương Bát Quái Khí! Thái Cực Hóa Kiếm!"

Đôi mắt hắn sáng rực lên hai thanh kiếm khí một cương một nhu song song cường hành liền theo ánh sáng từ đôi mắt hắn mà dần hòa quyện vào nhau. Biến thành một vòng tròn một âm một dương hút lấy năng lượng từ viên đạn lửa khổng lồ của Hỏa Sư Thú. 

Biến rằng nhiêu đó là chưa đủ, Y Thiên lại dùng lượng linh lực vẫn còn nhiều của mình dùng tiếp:

"Nhị Kiếm Khai Thiên Địa!"

Hai thanh kiếm khí vô hình lao ra, đối chọi trực tiếp với Hỏa Bạo Thiên Sư đã bị Âm Dương Hóa Kiếm tiêu hao bớt đi. 

Một thanh kiếm dùng để phá vỡ năng lượng của nó, một thanh kiếm dùng để hấp thụ nó, nhưng sức mạnh của Hỏa Sư Thú là quá lớn. 

Thanh kiếm thứ nhất chỉ có thể làm chệch đi một chút, thanh kiếm thứ hai bị nuốt chửng.

Y Thiên nhìn luồng năng lượng khổng lồ đó đang lao đến, nhìn lấy nó đã bị tiêu hao bớt đi vài phần lớn, hắn lại có tự tin rằng mình sẽ đỡ được đòn này. Hắn bình tĩnh hai chân đứng thế tấn. Một tay nắm chặt thanh Thiên Bình Kiếm đâm thẳng vào Hỏa Bạo Thiên Sư để đón đầu trực diện, một sống một còn.

BÙM!

Một tiếng nổ vang dội đến tận trời cao, ánh sáng từ vụ nổ che lấp đi Y Thiên trong đó để rồi dần lộ ra khói bụi mù mịt và tiếng nôn mửa của hắn trong đó.

Có lẽ Y Thiên đã bị một đòn này khiến cho tổn thương không hề ít. Nhưng, chỉ cần hắn còn sống thì nhất định cuộc chiến này chưa có kết quả.

Không khí trở nên đặc quánh, nặng trĩu. Sự yên lặng sau vụ va chạm chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn ngủi trước bản giao hưởng của sự hủy diệt. 

Hỏa Sư Thú, sau khi bước ra từ màn bụi với vẻ khinh miệt, đã nhận ra sự ngạo mạn của mình là vô căn cứ. 

Y Thiên, con người nhỏ bé trước mặt nó, không phải là một con mồi dễ xơi. Đôi mắt đỏ rực như than hồng của nó giờ đây không còn chỉ là sự khinh thường, mà đã tràn ngập lửa giận. 

Một tiếng gầm đầy thịnh nộ vang lên, không gian xung quanh nó như bị vặn xoắn. Bờm lửa trên cổ nó bùng lên dữ dội, thiêu rụi cả không khí, khiến cho hơi thở của Y Thiên trở nên khó khăn.

"Mẹ nó! Không hề cho ta thời gian nghỉ à? Hay lắm. Đợi ta giết được ngươi tuyệt sẽ băm ngươi ra làm trăm mảnh, ăn tươi nuốt sống ngươi, luyện hồn ngươi mãi mãi không được siêu sinh! Con súc vật này!"

Y Thiên khó khăn dùng kiếm chống đỡ thân thể lảo đảo không vững của hắn. Ánh mắt căm hận nhìn vào Hỏa Sư Thú.

Tất nhiên nó làm sao để cho Y Thiên dễ dàng phục hồi.

Đòn tiếp theo Hỏa Sư Thú tung ra là một chiêu thức không dễ phòng bị. 

"Bá Hỏa Cuồng Khiếu!" 

Một luồng sóng âm khổng lồ, được bao bọc bởi ngọn lửa đỏ rực, gào thét lao tới. 

Cả khu rừng phía sau lưng nó như bị thổi bay, hàng cây cổ thụ gãy đổ, mặt đất nứt toác. Luồng năng lượng cuồng bạo này không chỉ là một đòn tấn công vật lý, nó còn là một làn sóng linh lực tinh thuần của Hỏa hệ, có thể đốt cháy cả linh lực của đối phương. 

Y Thiên không thể né. 

"Nhị Kiếm Khai Thiên Địa!"

Ngay lập tức hai thanh kiếm vô hình xuất hiện, một thanh hướng lên trên để chặn lại, một thanh hướng xuống dưới để giảm thiểu sát thương. 

RĂNG RẮC! 

Tiếng kiếm khí của Y Thiên nứt vỡ vang lên, luồng sóng âm tiếp tục xuyên qua.

Hắn vẫn đứng im tại chỗ, dồn toàn bộ linh lực của mình vào thanh Thiên Bình Kiếm 

"Nhất Kiếm Phá Vạn Giới!"

Y Thiên chém ra một đường kiếm khí mạnh mẽ để trực diện va chạm với luồng sóng âm bao phủ toàn bộ đó. Nhưng Y Thiên thấy vậy có vẻ là chưa đủ để có thể đánh tan chiêu này của Hỏa Sư Thú, ở trong Âm Dương Nhãn hắn lại nhớ một chiêu có thể dựa vào ngọn lửa bao bọc lấy sóng âm để phản công lại. 

Hắn nhanh nhẹn kết ấn, hai mắt hắn trợn lên, hô to:

"Âm Dương Sinh Tử Quyết!"

Từ hai mắt của hắn phóng ra một hình đồ lưỡng nghi hút hết sinh khí dương, chính là ngọn lửa đang bọc lấy sóng âm vào nó, rồi nó liên tục đảo lộn trật tự âm dương cho đến khi Y Thiên từ phía sau hút hết khí Dương rồi lại trận đồ thuần âm sinh ra tử khí phóng thích tới kết hợp với đường kiếm khí oanh tạc phía trước mà cùng với làn sóng va chạm.

Không thể tưởng tượng nổi, làn sóng đấy mang một sức hủy diệt quá khủng khiếp nó hoàn toàn không coi ba tuyệt chiêu của Y Thiên ra gì, nó trực tiếp không tổn hại gì mà phá hủy chúng, đánh thẳng vào cơ thể hắn. 

Sóng xung kích trực tiếp tấn công vào hắn khiến hắn đầu óc đảo loạn, hoa mắt chóng mặt. Toàn thể ngũ tạng như bị xoắn lại, máu nóng từ miệng và mũi tuôn ra. Hắn bị hất văng ra sau, lăn lộn trên mặt đất.

Cùng với vết thương cũ trên người Y Thiên lại rỉ máu, từng thớ thịt như bị xé nát. Hắn chống tay xuống đất, cơ thể run lên bần bật, nhưng đôi mắt hắn vẫn lạnh lùng, sắc bén như một con thú bị thương. 

Hắn không có thời gian để nghỉ ngơi, vì chỉ vài giây sau khi hắn ngã xuống, một luồng hắc tuyến chói lòa mang ánh lửa đã lao tới.

"Liệt Diễm Trảo!" 

Hỏa Sư Thú lao tới với một tốc độ kinh hoàng, bốn móng vuốt của nó rực cháy như lưỡi hái của tử thần, có thể xé toạc không gian. 

Y Thiên không kịp né tránh, hắn chỉ có thể dùng thân kiếm chặn lại. Cú va chạm kinh hoàng tạo ra một âm thanh chói tai, và hắn lại bị hất văng ra, lăn lộn trên mặt đất, toàn thân đau nhức như bị xé nát. 

"Chậc!" Hắn lại ho ra một ngụm máu.

Dù bị áp đảo hoàn toàn bởi sức mạnh cuồng bạo của đối thủ, Y Thiên vẫn giữ được sự bình tĩnh đến đáng sợ, vẻ mặt chỉ có đôi chút căng cứng vì tức giận. 

Hắn không chỉ phòng thủ, hắn còn chiến đấu bằng mưu trí. Y Thiên lợi dụng mỗi lần Hỏa Sư Thú vồ trượt, mỗi cú đánh chệch hướng, để tìm kiếm một kẽ hở. 

Hắn lướt đi như một bóng ma giữa màn lửa và bụi. Mọi đòn đánh của hắn đều nhằm vào những điểm yếu, vào mắt, vào cổ họng, vào những vết thương cũ trên cơ thể của Hỏa Sư Thú. 

Hắn dùng thanh kiếm tấn công của mình, tận dụng từng khoảnh khắc nhỏ nhất. Khi Hỏa Sư Thú vừa tung ra một cú vồ, hắn đã dùng thanh kiếm phòng thủ chặn lại. 

Ngay khi Hỏa Sư Thú bị hất văng ra sau một chút, hắn đã sử dụng thanh kiếm khí tấn công lao tới để tạo ra điểm mù, rồi lại dùng Thiên Bình Kiếm sắc bén toàn lực đâm vào cổ họng nó. 

"Chết ngươi!"

Móng vuốt của Hỏa Sư Thú lướt qua vai hắn, máu bắn tung tóe. Nhưng đổi lại, thanh kiếm của Y Thiên cũng găm sâu vào cổ họng nó, để lại một vết thương không hề nhỏ.

Sau mỗi đòn đánh như vậy, Y Thiên lại phải lùi lại. Hắn cảm nhận linh lực đang cạn kiệt nhanh chóng, những vết thương cũ rỉ máu, tầm nhìn của hắn mờ dần. 

Mỗi cú đánh, mỗi cú đỡ của hắn đều phải dùng hết sức lực. Hắn cảm thấy mình như một con cá sắp chết đuối, đang cố gắng bơi ngược dòng. 

Hắn không có lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu tiếp. Máu từ vết thương trên vai chảy dọc xuống cánh tay, rồi nhỏ giọt xuống đất, tạo thành một vũng nhỏ. 

Hắn cảm nhận được cơ thể đang dần kiệt quệ, nhưng ý chí của hắn không cho phép hắn gục ngã.

Không còn lựa chọn nào khác. Y Thiên đưa tay vào túi áo, lấy ra viên yêu hạch nhất phẩm thứ hai. Đây là một quyết định mạo hiểm, hắn biết rõ điều đó, khi cơ thể hắn đang đến mức giới hạn thì việc vừa toàn lực chiến đấu vừa hấp thụ yêu hạch thực sự rất khó khăn. 

"Đành liều thôi!" Hắn cắn chặt răng.

Cơn đau khi nuốt yêu hạch lần đầu đã đủ để khiến hắn nôn mửa. Lần này, nỗi đau sẽ còn gấp đôi. 

Cả cơ thể hắn run lên, một cơn đau buốt xé toạc mọi giác quan. Nhưng hắn không có lựa chọn. Hắn ném viên yêu hạch vào miệng, nuốt xuống, và hô lớn một tiếng đầy đau đớn. 

Cơn đau buốt từ viên yêu hạch thứ hai lan tỏa khắp cơ thể, nhưng Y Thiên gắng sức chịu đựng. 

Mắt hắn mở to, rực lên một ngọn lửa điên cuồng, không phải của sự tức giận, mà là của sự sống còn, của khao khát chiến thắng. 

"Cố gắng mà giết ta đi tiểu súc sinh! Nếu không, kẻ chết chỉ có thể là ngươi thôi!" Miệng hắn cười, ánh mắt tỏ ra sự điên cuồng và tức giận đan xen

Hắn lại lao tới, sẵn sàng cho một trận chiến sống còn. Hỏa Sư Thú, con quái vật đã quá quen với việc áp đảo kẻ thù, không ngờ rằng con người nhỏ bé trước mặt lại có thể chịu đựng được cú đánh kinh hoàng của nó.

Nó cảm thấy sự sỉ nhục. Nó gầm lên, tiếng gầm vang vọng khắp khu rừng, như một lời tuyên bố rằng nó sẽ kết liễu trận chiến này.

Hỏa Sư Thú cũng hiểu những lời Y Thiên nói có ý nghĩa như thế nào, và nó cũng biết rằng nó không thể duy trì mãi thế này được, cả thân thể nó cũng đang trở nên run rẩy vì mệt nhoài. 

Nó dồn toàn bộ sức mạnh vào đòn tấn công cuối cùng. Ngọn lửa trên thân nó trở nên nóng hơn bao giờ hết, tỏa ra những luồng hơi nóng có thể làm tan chảy cả đá. 

Hỏa diễm từ trên đỉnh đầu nó bắn ra, bao phủ cả cơ thể, biến nó thành một viên đạn lửa khổng lồ, một khối năng lượng tinh túy của lửa và sức mạnh. 

Đó là chiêu thức mạnh nhất của nó. 

"Hỏa Bạo Thiên Sư!" 

Toàn thân nó biến thành một khối lửa khổng lồ, sức nóng thiêu rụi mọi thứ. Không khí xung quanh như bị hút cạn, tạo thành một vùng chân không bao bọc lấy nó. Gió ngừng thổi, tiếng chim hót tắt lịm. Chỉ còn lại sự yên lặng đến rợn người, trước khi một cơn bão lửa thực sự bùng nổ.

Y Thiên đứng đó, đôi chân cắm sâu vào lớp đất mềm, cơ thể căng cứng như một sợi dây đàn. Hắn dùng tất cả linh lực của mình cường hóa lên toàn thân và Thiên Bình Kiếm chuẩn bị cho đòn tiếp theo, cùng lúc hắn lập tức chạy nhanh đi rút ngắn khoảng cách với nó.

Hắn vừa chạy hết sức bình sinh vừa nhìn luồng năng lượng khổng lồ đó đang lao đến. Hắn biết, đây là cơ hội duy nhất của hắn. 

Một lần nữa, hắn lại đưa tay vào túi áo, lấy ra một viên yêu hạch cuối cùng, viên yêu hạch nhất phẩm thứ ba. Hắn không chần chừ, nuốt xuống. Cơn đau dữ dội gấp ba lần lần trước bao trùm lấy hắn, nhưng hắn không rên rỉ, không gục ngã. 

Hắn dùng toàn bộ linh lực còn sót lại của mình, cùng với linh khí từ viên yêu hạch cuối cùng đang không ngừng chuyển hóa và chảy vào linh hải của hắn để tạo ra một đòn tấn công kết hợp cuối cùng để liều mạng với Hỏa Sư Thú.

"Nhị Kiếm Khai Thiên Địa!" 

Y Thiên hét lên, giọng nói lạc đi vì sự đau đớn, nhưng đầy cuồng loạn. Ngay lập tức, hai thanh kiếm khí vô hình xuất hiện, bao bọc lấy hắn. 

"Nhị Kiếm Khai Thiên Địa" tỏa ra ánh sáng trắng bạc, tạo thành một lớp lá chắn vững chắc. Hắn vắt kiếm vào sau lưng, vừa chạy vừa kết ấn, kết xong ấn quyết hắn rút thanh Thiên Bình Kiếm ra cắm xuống dưới nền đất và kéo lê nó đi theo bản thân.

"Thiên Địa Âm Dương Đạo!"

Từ trong lòng đất nhiều dòng khí khác màu nhau lập tức theo dọc thân kiếm mà truyền lên bao lấy cả người Y Thiên ở phía trong, hắn đưa kiếm lên, hô to:

"Nhất Kiếm Phá Vạn Giới!"

Cùng lúc đó, Y Thiên dồn tất cả linh lực còn lại vào Thiên Bình Kiếm, một đường kiếm khí cực kì uy lực và mạnh mẽ phóng nhanh cực độ về phía trước. Không chờ nó chạm vào Hỏa Bạo Thiên Sư, Y Thiên nhanh chóng kết xong ấn quyết, tiếp tục hô to:

"Âm Dương Hợp Thể!" 

Luồng khí âm dương bao bọc Y Thiên như có sinh mệnh mà liên tục dao động phóng tới hai thanh kiếm khí tấn công và phòng thủ, cùng lúc bay đến bao bọc lấy đường kiếm khí vừa chém ra và vào trong nó kéo hết tất cả lại cùng nhau hợp thể thành một đường kiếm mang hai màu trắng đen huyền bí.

Thấy đã đến lúc, Y Thiên gầm to lên một tiếng, ánh mắt tròng đen của hắn phát ra ánh sáng chói từ đồng tử xanh dương phóng ra một nguồn năng lượng kì lạ, rồi kéo chúng lại trước mặt. Y Thiên đứng lại, cắm kiếm xuống đất, đôi bàn tay rỉ máu của hắn nắm lấy đường kiếm khí đó.

Gương mặt hắn nhăn nhó cực độ, vì đau đớn từ đường kiếm khí đen trắng ấy truyền tới. Hắn mở to miệng lên, gầm thét một tiếng như sấm rền vang cả trời:

"Âm Dương Lưỡng Đoạn!"

"Trảm!"

Y Thiên dùng tất cả sức lực bình sinh, ném đường kiếm khí đó về phía Hỏa Bạo Thiên Sư đang gần ngay trước mắt.

OÀNH OÀNH OÀNH!

Tiếng nổ rầm trời phát ra từ đường kiếm khí đó, nó không chỉ là một đòn tấn công, mà là sự bùng nổ của sức mạnh, là một đường kiếm có thể xuyên thủng cả không gian. Nó lao thẳng về phía Hỏa Bạo Thiên Sư, tạo ra một vệt sáng đen chói lòa, nuốt chửng cả ánh sáng.

Trận chiến lên đến đỉnh điểm. Hỏa Bạo Thiên Sư và đường kiếm khí "Âm Dương" va chạm. 

BÙM BÙM BÙM!

Nhiều tiếng nổ long trời lở đất vang lên, một luồng ánh sáng chói lòa bùng nổ, thay đổi cả địa hình. Cây cối bị bật gốc, đá vụn văng khắp nơi. 

Cả không gian như bị xé toạc, mọi thứ tan chảy và biến thành hư không. Tiếng gầm của Hỏa Sư Thú, tiếng hét của Y Thiên, tất cả đều bị nuốt chửng trong vụ nổ. Bụi đất và khói cuộn xoáy lên trời, tạo thành một cột khói và ánh sáng khổng lồ cao đến mức như thể nó muốn xuyên qua các con mắt, rồi đâm thủng bầu trời.

Khi khói tan, mọi thứ trở lại với sự tĩnh lặng đáng sợ. 

Hỏa Sư Thú, dù vẫn đứng vững, nhưng trên ngực nó là một vết thương chí mạng, một vết nứt sâu hoắm, rỉ ra một dòng máu vàng rực. Và Y Thiên, hắn nằm bất động dưới chân Hỏa Sư Thú, cơ thể đầy máu. 

Hỏa Sư Thú, với ánh mắt đầy thù hằn, dậm chân lên ngực hắn, như một lời tuyên bố rằng trận chiến đã kết thúc. Nhưng nó cũng biết, vết thương này là đủ để kết liễu nó. Nó nhìn Y Thiên, rồi từ từ gục xuống.

"Cuối cùng cũng kết thúc rồi ư? Hahahaa" Y Thiên đau đớn bò dậy, cười lên những nụ cười sảng khoái nhất.

Nhưng Y Thiên nào có muốn nó chết dễ dàng như vậy, hắn đã từng nói hắn muốn băm Hỏa Sư Thú thành hàng vạn mảnh.

Bây giờ hắn lại không muốn như thế nữa, hắn muốn còn nhiều hơn. Hắn muốn ăn sống cả thân xác của Hỏa Sư Thú nhân lúc nó còn nóng hổi.

"Quao.. là thịt nướng!" Y Thiên vui mừng hét toáng cả lên.

Đúng rồi, là một yêu thú hệ lửa thuần túy và có ngọn lửa cực kì nóng. Sau khi Hỏa Sư Thú ngừng thở, thì ngọn lửa trên người nó vẫn chưa hề mất đi, nó tiếp tục cháy và tự nướng cháy cả thịt của bản thân.

Vừa hay chiêu đãi Y Thiên một bữa thịt sư tử khổng lồ nướng ra trò, hắn ngấu nghiến ăn hết từng miếng da miếng thịt trên thân nó.

Sau một khoảng thời gian dài, khi cái bụng của hắn đã được lấp đầy, hắn vẫn không thể ăn hết được tất cả thân thể Hỏa Sư Thú.

Không thể ăn hết được nó, cơn tức giận của hắn vẫn chưa thể nguôi giận bèn lấy kiếm chém liên hồi ý định băm xác nó thành vạn mảnh, trong lúc từng kiếm chém xuống lại vô tình chém vỡ tinh thể tinh thần.

Y Thiên có chết cũng không ngờ tinh thể tinh thần khi vỡ tan ra, nó bừng bừng linh khí dồn tỏa gây ra một tiếng nổ nho nhỏ, từ trong viên tinh thể ấy một tia linh hồn bay ra rồi hóa hình thành linh hồn Hỏa Sư Thú.

"Đây chẳng lẽ là lúc để sử dụng thuật bắt hồn trong Âm Dương Nhãn sao?" Y Thiên lúc này lại vô tình nhớ lại một bí pháp được truyền thừa ở tâm trí hắn thông qua các kí tự cổ mà sách Âm Dương Nhãn để lại.

Hắn bắt đầu kết ấn, đôi Âm Dương Nhãn kích hoạt. Vừa kết ấn xong, hắn hô lên một tiếng:

"Âm Dương Tỏa Hồn Xích! Thu!"

Đôi Âm Dương Nhãn của hắn tạo ra một vòng lưỡng nghi trước mặt, lần lượt trong đó phóng ra hai sợi xích: một sợi xích đen, mang hàn khí cực âm, quấn lấy thân xác, gân cốt của linh hồn Hỏa Sư Thú. 

Một sợi xích trắng, mang dương khí cực nóng, khóa chặt linh lực và kinh mạch, triệt tiêu khả năng phản kháng. 

Khi hai sợi xích siết chặt, chúng tạo thành một vòng xoáy Âm Dương thu nhỏ, khiến nó bị vô hiệu hóa hoàn toàn, vừa mất khả năng di chuyển vừa mất khả năng vận công.

Nó chỉ biết gầm gừ lên vài tiếng bất lực rồi bị Y Thiên dùng sợi xích thu về vòng tròn lưỡng nghi và hấp thụ vào trong người.

"Chết ngươi! Cuối cùng linh hồn ngươi cũng bị ta thu phục, mãi mãi sẽ bị ta đày đọa mà thôi. Ngươi cũng không ngờ có ngày ngươi trở thành thú cưng của người khác đúng chứ, Hỏa Sư Thú?"

Nói xong Y Thiên phấn kích vô cùng, hắn nhanh chóng lục lọi xác của Hỏa Sư Thú để tìm được yêu hạch tứ phẩm. 

Lần này dễ dàng hơn so với Ngân Xà Tí Hống, chỉ mất một lúc là hắn đã có thể tìm thấy rồi. Cầm viên yêu hạch tứ phẩm thuần hỏa trên tay, hắn thấy mừng rỡ vô cùng vì cuối cùng mình cũng đã chiến thắng được Hỏa Sư Thú, thu phục được linh hồn của nó, càng là trả thù được cánh tay trái của mình.

Hắn mang tâm trạng vui vẻ mà tiến bước về phía trước, đi đến lúc nào thấy cánh cửa thông qua tầng khác mới thôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận