Ánh sáng từ Bạch Linh Ngọc trong vạt áo không chỉ soi rọi không gian tăm tối mà còn chiếu sáng tâm trí Y Thiên, xua tan lớp sương mù của nỗi sợ hãi. Hắn vẫn còn cảm nhận được sự tuyệt vọng, sự sỉ nhục, nhưng chúng không còn là lớp xiềng xích trói buộc hắn nữa.
Chúng trở thành nhiên liệu, trở thành động lực để hắn đứng dậy. Từng thớ cơ trên cơ thể hắn, vốn đã rệu rã, giờ đây căng lên, vì một quyết tâm sắt đá.
Hắn không chỉ đứng lên, mà còn gồng mình, siết chặt nắm đấm, như thể đang thách thức chính nỗi bất lực của bản thân. Máu khô, bụi bẩn vẫn bám trên quần áo, nhưng ánh mắt hắn đã thay đổi hoàn toàn.
Ánh mắt đó không còn là sự hoảng loạn của con mồi, mà là sự lạnh lùng, sắc bén của một kẻ đi săn vừa tìm thấy con mồi bị thương.
"Ngươi phải chết thôi, con rắn nhỏ à."
Hắn rũ bỏ lớp bụi bẩn và sự nhếch nhác để gột rửa sự yếu đuối. Hắn vuốt lại mái tóc rối, thể hiện sự bình tĩnh đến đáng sợ.
Mọi cử chỉ, từ cách hắn đứng thẳng người, hít thở sâu, đến cách hắn siết chặt Thiên Bình Kiếm, đều toát lên một vẻ phong trần mà lại pha lẫn sự ngang tàng, quyết đoán.
Hắn quay lưng lại với lối ra duy nhất, một quyết định điên rồ mà chỉ những kẻ tự tin đến cực điểm mới dám làm. Hắn không còn chạy trốn nữa, hắn đang trở lại.
Từng bước chân của hắn giờ đây không còn vội vã, nó đầy sự thận trọng, chắc chắn. Mỗi bước đi là một sự khẳng định cho giả thuyết của hắn.
Hắn không còn lo sợ tiếng động của chính mình vang vọng trong hang động, mà thay vào đó, hắn lắng nghe, cảm nhận sự im lặng đến rợn người.
Chính sự im lặng này đã tố cáo nàng. Một sinh vật mạnh mẽ đến vậy lại không thèm đuổi theo, chỉ đứng yên một chỗ?
Thật nực cười làm sao.
Ngay cả một con mãnh thú cũng phải gầm lên khi con mồi của mình bỏ chạy, nhưng nàng lại im lặng. Đó không phải là sự khinh bỉ, đó là sự bất lực.
Hắn tiến sâu hơn, và một lần nữa, làn khói độc màu tím sẫm bao trùm lấy hắn. Mùi hương quỷ dị, nhớp nháp lại xộc vào mũi, nhưng Y Thiên chỉ mỉm cười. Hắn hít một hơi thật sâu, cảm nhận làn khí độc tràn vào phổi, một cảm giác nóng rát lan ra khắp cơ thể, nhưng hắn không còn sợ hãi nữa.
Hắn biết, nọc độc đó có thể làm hại hắn, nhưng nó cũng không thể giết chết hắn ngay lập tức. Đối với hắn thứ trẻ con này chỉ là một công cụ để dọa nạt.
Hắn nhắm mắt, và trong tâm trí, hắn thấy lại hình ảnh Ngân Xà Tí Hống, nhưng không phải hình ảnh một nữ thần quyền uy, mà là hình ảnh một con thú bị thương, đang gầm gừ, tuyệt vọng.
"Một kẻ có thể nhìn thấu được suy nghĩ của kẻ khác, lại có thể dùng một trò lừa bịp trẻ con đến thế sao?" Hắn thầm nghĩ, một nụ cười mỉa mai hiện lên trên môi.
Hắn biết, nàng đã chơi một ván cược, cược rằng nỗi sợ hãi của hắn sẽ lớn hơn lý trí, cược rằng hắn sẽ tự dâng mình đến chết. Và nàng đã sai.
Sai lầm lớn nhất của nàng không phải là không giết hắn, mà là đã cho hắn cơ hội để suy nghĩ.
"Haizz, thật tiếc quá nữ rắn à, ngươi vốn không sai. Chỉ là ta quá mạnh mà thôi." Hắn thở dài, tự nâng cao bản thân lên.
Và trong một hang động tối tăm, trong sự cô độc tột cùng, lý trí của một kẻ đã sống sót qua vô vàn gian nan sẽ trở nên sắc bén hơn bao giờ hết.
Y Thiên tiếp tục bước đi, nhưng mỗi bước chân của hắn giờ đây đều mang theo một mục đích rõ ràng. Hắn không còn là một con rối đang bị điều khiển, mà là một đạo sĩ đang tính toán, đo lường.
Hắn nhớ lại lời nói của nàng: "Ngươi chỉ là một con kiến...".
Hắn siết chặt Thiên Bình Kiếm, cảm nhận linh lực đang cuộn trào trong người.
"Kiến sao? Ta sẽ chỉ là con kiến lúc ngươi là thần. Mà ngươi vẫn luôn miệng cho rằng ngươi là thần, vậy thì hôm nay, ta sẽ là kẻ sát thần." Hắn thì thầm, giọng nói đầy sự hưng phấn và tham vọng.
Hắn không muốn một trận chiến sinh tử, hắn muốn là một trận chiến mà hắn đã nắm chắc phần thắng, một trận chiến mà hắn sẽ không phải hi sinh để đổi lấy sự sống. Hắn muốn nghiền nát sự kiêu ngạo của nàng, lấy đi tất cả những gì nàng có.
Hắn lại thấy luồng ánh sáng le lói quen thuộc từ phía cuối con đường, nơi Ngân Xà Tí Hống tọa lạc. Hắn đứng lại, hít một hơi thật sâu, và rồi, hắn cất lời.
Giọng nói của hắn vang vọng khắp không gian rộng lớn, đầy quyền lực và ngạo mạn. Đó không phải là giọng nói của một kẻ yếu đuối, mà là lời tuyên chiến của một kẻ mạnh.
"Ngươi nghĩ ngươi là ai, mà dám chơi đùa với ta?" Hắn nói, giọng nói đầy sự khinh bỉ.
"Bây giờ ta sẽ cho ngươi biết, một con kiến có thể làm được những gì!"
Lời tuyên chiến của Y Thiên vang vọng, đánh thẳng vào sự im lặng ghê rợn của hang động. Làn khói độc màu tím sẫm vẫn cuộn tròn trên bệ đá, che khuất hình dáng của Ngân Xà Tí Hống, nhưng Y Thiên có thể cảm nhận được sự chấn động trong luồng linh lực của nàng. Đó không phải là sự tức giận, mà là sự ngạc nhiên, một cảm xúc mà nàng chưa từng nghĩ sẽ phải thể hiện trước một kẻ yếu ớt như hắn. Mọi chuyện đã đi chệch khỏi kịch bản của nàng, hoàn toàn.
"Ồ? Con rối của ta, ngươi đã quay lại sao?" Giọng nói của nàng lại vang lên, nhưng không còn sự ngạo mạn tuyệt đối như trước. Thay vào đó là một chút nghi hoặc, một chút thăm dò.
"Ngươi không sợ hãi nữa sao? Hay ngươi đã phát điên rồi?"
Y Thiên không trả lời, chỉ nở một nụ cười, một nụ cười đầy mỉa mai và khinh bỉ.
Hắn tiến thêm một bước, rồi một bước nữa, mỗi bước đi đều chắc chắn, vững vàng, không hề có chút run rẩy nào. Hắn không còn là con mồi đang cố gắng chạy trốn, mà là kẻ săn mồi đang tiến đến gần con mồi bị thương.
"Nữ thần rắn của ta à, người ở trên cao đã quen rồi, nên đã quên đi vị trí bây giờ bản thân đang đứng?" Hắn cất lời, giọng nói đầy sự ngạo mạn, một sự ngạo mạn đã được tôi luyện bằng lý trí.
"Ngươi một mặt cao cao tại thượng, lại chẳng nghĩ rằng một ngày sẽ bị một nhân loại như ta đến đầy đòi mạng phải chứ? Nếu đã lên kế hoạch chuẩn chỉ rồi thì đừng có tỏ ra thiếu sót ở lúc then chốt chứ. Cái gì mà quay lại? Quay lại con mẹ ngươi, ta chạy còn chưa kịp nữa kìa. Mà may thay, chất độc của ngươi cũng quá dễ thương rồi a. Không những không hại người mà còn có thể giúp ta sợ hãi mà chạy nhanh hơn, nếu như lúc đó ngươi không thả độc phát tán xung quanh, đơn giản áp chế tu vi của ta rồi phóng chiêu là xong rồi, chẳng phải sao?"
Trước những lời nói như sắt đá của Y Thiên luôn luôn cứa vào tâm trí đang hỗn loạn của Ngân Xà Tí Hống, nàng khẽ động một chút. Thấy dường như đã nói trúng tim đen nàng rồi, Y Thiên tiếp lời.
"Ta hiểu rồi, không phải ngươi không làm. Mà vốn dĩ là ngươi không thể, hay dễ hiểu hơn là ngươi quá nhát gan, sợ rằng ta một người có thể giết đám yêu thú tam cấp sẽ không chết ngay dưới một chiêu của ngươi mà phản công đúng chứ? Vậy thì con mẹ nó, ngươi con rắn đần này, lúc đầu cứ cho ta đi ra là được rồi, cần gì phải giết ta? Tham thì thâm thôi, ta nói đúng chứ, rắn đần?"
Ngân Xà Tí Hống im lặng, nhưng dường như thái độ tức giận và cơ thể luôn run lên của nàng đã phản bội nàng, hai chữ "rắn đần" này lập tức khiến nàng điên tiết mà không dám trả đũa.
Nàng dần cảm thấy sợ hãi con người của Y Thiên, một con người yếu đuối như hắn làm sao có thể từ những tiểu tiết mà phân tích ra được nhiều như vậy, còn đa số là đúng hết nữa cơ chứ.
Nàng dần bình tĩnh lại, một suy nghĩ trấn an vang lên trong đầu óc của nàng.
"Nhìn hắn một dáng vẻ chỉ nói mà không làm này, có lẽ hắn vẫn chưa chắn chắc lắm, nếu ta dọa hắn một phen nữa, lần này không để lộ ra sơ hở. Có lẽ.. có lẽ rằng hắn sẽ bị nỗi sợ hãi thuần phục mà thôi."
Nàng cắn chặt môi dưới, bắt đầu lên tiếng:
"Ngươi đã học được cách ăn nói, con người. Nhưng ngươi không biết rằng, ngôn ngữ của kẻ yếu đuối chỉ là một tiếng chim hót vô nghĩa mà thôi. Ngươi cứ ở đó thao thao bất tuyệt, chẳng phải là còn không chắc chắn mà không dám vào đây đối mặt trực diện với ta hay sao?" Nàng đáp lại, giọng nói đã lấy lại được sự lạnh lùng và khinh thường thường ngày.
Y Thiên chỉ thầm kích hợp đôi Âm Dương Nhãn, một ngọn lửa xanh rờn liền quét mạnh qua làn khói độc đó mà không nói gì. Ngân Xà Tí Hống tưởng đã nắm thóp được Y Thiên, nàng liền lên tiếp đe dọa tiếp:
"Ta vốn đã định tha cho ngươi rồi, mà ngươi còn dám quay lại đây ư? Quả là một tên điên ngạo mạn."
"Ta cho ngươi cơ hội cuối, lập tức đi đi, nếu không muốn ta nghiền nát ngươi ngay lập tức."
Nghe hai chứ "đi đi" Y Thiên cười phá lên, tiếng cười vang vọng khắp hang động, đầy sự chế giễu, hắn đã tìm ra điểm bất thường và nó chính là đáp án cho câu hỏi của hắn, Ngân Xà Tí Hống thật sự đang bị thương nếu không nàng lúc trước vội vàng giữ hắn lại, lần này thì vội vàng đuổi đi? Chung quy lại, nàng vẫn quá vội vàng.
Khi tiếng cười ngớt dần đi, Y Thiên lên tiếng:
"Nghiền nát ta ư?" Hắn nói, giọng nói đầy thách thức.
"Ngươi không làm được. Ngươi không thể di chuyển, không thể ra khỏi bệ đá đó, ngươi đang bị thương, có phải không? Hoặc là, ngươi đang bị một cấm chế giam lại? Thôi, ta không cần biết lý do cụ thể là gì, ta chỉ cần biết ngươi đang không thể giết ta, thế là đủ rồi!"
Lời nói của Y Thiên như một mũi dao sắc bén, đâm thẳng vào tim Ngân Xà Tí Hống. Làn khói độc bao trùm lấy nàng bỗng cuộn trào một cách dữ dội, không gian xung quanh trở nên nặng nề, bí bách hơn bao giờ hết.
Hắn cảm nhận một luồng năng lượng mạnh mẽ đang cố gắng trấn áp hắn, nhưng nó chỉ là một cơn gió, không đủ mạnh để làm hắn lung lay.
"Ngươi... Ngươi nói bậy bạ gì vậy?" Giọng nàng tràn ngập sự tức giận, sự tức giận thực sự, không còn là sự chế giễu nữa.
"Ta là Ngân Xà Tí Hống! Ta là kẻ tạo ra nơi này! Ta là người kiểm soát tất cả!"
Y Thiên không nói, hắn chỉ dùng ánh mắt để trả lời. Hắn nhìn chằm chằm vào làn khói độc, đôi Âm Dương Nhãn của hắn quét qua, cố gắng nhìn xuyên qua nó. Hắn không thấy gì, chỉ thấy một hình bóng mờ ảo, nhưng hắn biết, hắn đã đúng. Hắn đã tìm ra điểm yếu của nàng.
"Ngươi không phải là kẻ tạo ra nơi này." Hắn nói, giọng nói đầy sự chắc chắn.
"Ngươi chỉ là một kẻ bị mắc kẹt ở đây. Một con rắn bị thương, đang cố gắng dùng một trò lừa bịp trẻ con để lừa ta."
Lúc này, sự ngạc nhiên, tức giận và tuyệt vọng của nàng đã lên đến đỉnh điểm. Nàng không thể tin rằng, một phàm nhân nhỏ bé như Y Thiên, lại có thể nhìn thấu được bí mật của nàng. Nàng gầm lên một tiếng, một tiếng gầm đầy sự tức giận và tuyệt vọng.
"Ngươi... Ngươi dám nói những lời đó sao? Ngươi sẽ phải trả giá cho sự ngu dốt của mình!"
Y Thiên biết, hắn đã thắng cuộc chiến tâm lý. Giờ là lúc để thử nghiệm. Hắn không nói, chỉ nhấc chân lên, bước thêm một bước về phía bệ đá. Hắn không cảm nhận được áp lực vô hình nào.
Hắn lại bước thêm một bước nữa, rồi một bước nữa. Mỗi bước chân của hắn đều như một lưỡi dao sắc bén, cứa vào lòng tự tôn của Ngân Xà Tí Hống. Hắn đứng ở một khoảng cách mà nàng có thể dễ dàng tấn công, nhưng nàng lại không làm gì cả. Nàng chỉ gầm lên, tiếng gầm đầy sự tức giận và bất lực.
"Ngươi... Ngươi không được đến gần!" Nàng gầm lên, giọng nói đầy sự hoảng loạn.
"Nếu không, ta sẽ nghiền nát ngươi! Ta sẽ thiêu rụi ngươi!"
Y Thiên chỉ mỉm cười, hắn đã có được câu trả lời. Nàng không hề di chuyển, chỉ có thể ở đó, bất lực gào thét, hắn đã thắng, một chiến thắng không cần máu.
"Ồ? Ta không được đến gần ư?" Hắn nói, giọng nói đầy sự mỉa mai.
"Vậy thì, ta sẽ đến gần hơn nữa." Hắn lại bước thêm một bước nữa, rồi một bước nữa.
"Ta bước gần lại tí nữa nhé! Không làm phiền người chứ?" cùng hành động của hắn đã giáng một đòn chí mạng vào sự ngạo mạn của Ngân Xà Tí Hống.
Làn khói độc màu tím sẫm cuộn lại dữ dội, không phải vì tức giận, mà vì sự hoảng loạn. Cả hang động rung chuyển, những tảng đá nhỏ rơi lả tả từ trên trần, nhưng đó chỉ là một tiếng gầm gừ vô nghĩa của một con thú đã bị thương, bị dồn vào đường cùng.
"Ngươi... ngươi dám!" Giọng nói của nàng giờ đây đã không còn chút lạnh lùng, mà thay vào đó là sự tức giận đến run rẩy.
"Ta sẽ giết ngươi! Ta sẽ xé xác ngươi ra từng mảnh! Ta sẽ nghiền nát linh hồn của ngươi!" Những lời lẽ đó không còn uy quyền, mà chỉ là những lời hăm dọa vô vọng của một kẻ đang cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Y Thiên chỉ đứng đó, bình tĩnh đến đáng sợ, hắn không hề di chuyển, cũng không hề lên tiếng.
Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào làn khói độc, trên môi nở một nụ cười nhạt. Nụ cười đó không chỉ là sự chế giễu, mà là một sự khinh bỉ tột cùng. Lời nói của nàng không còn chút giá trị nào. Đó chỉ là tiếng gầm cuối cùng của một kẻ đã thua cuộc.
"Ngươi nói nhiều quá rồi. Mau giết ta đi!" Y Thiên cất lời, giọng nói bình thản, dứt khoát.
"Hahaha! Ngươi chỉ đang cố gắng dọa ta. Ngươi không thể giết ta, không thể làm gì ta cả." Hắn lại nở nụ cười, một nụ cười đầy sự lạnh lùng và tàn nhẫn.
"Ngươi không phải là một nữ thần đâu, ngươi chỉ là một con rắn bị mắc kẹt mà thôi. Một con rắn với một món quà quý giá trong người."
Lời nói của Y Thiên mang hàm ý chế giễu cực kì, cứa vào lòng tự tôn của Ngân Xà Tí Hống và đang dần xé rách nó, để lộ ra những mảng yếu đuối trong người nàng. Lần đầu tiên, nàng không thể phản bác. Nàng biết, hắn đã nhìn thấu tất cả.
"Ngươi... ngươi muốn gì?" Giọng nàng giờ đây đã mất đi sự kiêu ngạo, thay vào đó là sự đề phòng và một chút sợ hãi. Nàng đã bắt đầu thỏa hiệp.
Y Thiên không trả lời. Hắn chỉ tiến thêm một bước, đưa tay siết chặt chuôi kiếm. Ánh mắt hắn, giờ đây, không còn chút thù hận nào, mà thay vào đó là sự tính toán, là sự tham vọng, bởi vì theo hắn mà nói, từ đầu cho đến bây giờ đều không hề coi nàng là kẻ thù, riêng giờ đây, hắn coi nàng là kho báu. Một kho báu to lớn chứa yêu hạch ngũ phẩm.
"Ta muốn ngươi." Hắn nói, giọng nói đầy sự hưng phấn.
"Muốn.. ngươi nói ngươi muốn ta?" Giọng nàng run lên dữ dội, nàng đỏ mặt ngại ngùng.
"Không, ngươi hiểu lầm rồi, ta là muốn Yêu hạch ngũ phẩm của ngươi, ta muốn Tinh thể tinh thần của ngươi. Ta muốn tất cả những gì ngươi có."
Ngân Xà Tí Hống chết lặng. Nàng chưa từng nghĩ, một con người lại có thể có một tham vọng điên rồ đến thế. Nàng đã sống hàng ngàn năm, đã gặp vô số kẻ mạnh, nhưng chưa từng có kẻ nào dám nói những lời đó.
"Ngươi... ngươi điên rồi!" Nàng gầm lên, nhưng tiếng gầm đó đã không còn uy lực, mà chỉ là sự tuyệt vọng tột cùng.
Y Thiên cười lớn.
"Điên sao? Ta chỉ là một kẻ biết nắm lấy cơ hội mà thôi." Hắn nói, giọng nói đầy sự ngạo mạn.
"Ngươi không còn là một nữ thần. Ngươi chỉ là một nguyên liệu để ta trở nên mạnh hơn. Ngươi chỉ là một bậc thang, để ta bước lên đỉnh cao thôi, biết chứ?"
Hắn nhấc chân lên, một bước chân đầy quyết đoán. Hắn không còn do dự, không còn sợ hãi. Hắn đã sẵn sàng cho một cuộc chiến mà hắn đã nắm chắc phần thắng.
"Ngươi đã chơi đùa với ta. Giờ đến lượt ta chơi đùa với ngươi." Hắn nói, giọng nói lạnh lùng, không chút cảm xúc.
"Và trò chơi này, chỉ kết thúc khi ta lấy được những gì ta muốn."
Sau lời tuyên bố lạnh lùng, Y Thiên không cho Ngân Xà Tí Hống thêm một giây phút nào để phản ứng. Hắn không dại dột lao liều mình mà cận chiến.
Thay vào đó, hắn lùi lại một vài bước, đứng ở khoảng cách an toàn, vừa đủ xa để nàng khó có thể phản công, nhưng đủ gần để hắn có thể tung ra đòn chí mạng.
Cả người hắn căng lên, linh lực trong cơ thể như một con sóng ngầm cuộn trào, dồn hết vào Thiên Bình Kiếm. Ánh mắt hắn, giờ đây, không còn là sự hưng phấn mà là sự tập trung cao độ.
"Chết đi!" Hắn gầm lên, giải phóng linh lực đang cuộn trào.
Một tiếng "vút" vang lên, không gian rung chuyển. Nhất Kiếm Phá Vạn Giới được tung ra, một luồng kiếm khí mạnh mẽ, sắc bén, mang theo ngũ hành linh lực, như một tia sét đủ sắc quang, lao thẳng vào Ngân Xà Tí Hống.
Làn khói độc màu tím sẫm bao quanh nàng bị xé toạc, tiếng xèo xèo ghê rợn vang lên, nhưng luồng kiếm khí vẫn không dừng lại, chém thẳng vào thân hình mờ ảo của nàng.
BÙM BÙM BÙM
Nhiều tiếng nổ vang lên, một kiếm này cực kì mạnh mẽ và uy phong, oanh tạc qua làn sương độc mà tiến tới Ngân Xà Tí Hống, một đòn cực khủng.
Ngay lập tức, một tiếng rít đầy đau đớn vang lên. Dù đang ẩn mình trong làn khói độc và có tu vi cao, Ngân Xà Tí Hống vẫn bị tổn thương.
Luồng kiếm khí đó không chỉ là một đòn tấn công vật lý, mà còn là một đòn tấn công vào linh hồn. Nàng không thể tin được rằng một phàm nhân chỉ ở cảnh giới Luyện Khí lại có thể gây ra một đòn mạnh mẽ đến thế.
Linh lực trong cơ thể Y Thiên đã cạn kiệt. Nhưng hắn không hề lo lắng. Hắn ngay lập tức lấy ra yêu hạch tam phẩm đã chuẩn bị từ trước, không chút do dự cắn nuốt.
Một dòng năng lượng nóng bỏng, mạnh mẽ tràn vào cơ thể hắn, làm đầy lại linh lực đã cạn kiệt.
"Chết đi!" Hắn gầm lên, không cho nàng một giây phút nào để nghỉ ngơi.
Cứ như vậy, hắn cứ Nhất Khí Phá Vạn Giới tiêu hao hết linh lực rồi lại dùng yêu hạch tam phẩm trữ sẵn để hồi phục, như một vòng tuần hoàn vậy.
Từng đường kiếm khí uy mãnh, liên tục được tung ra. Hết luồng này đến luồng khác, chúng xé gió, vun vút bay khắp hang động, đánh thẳng vào Ngân Xà Tí Hống. Nàng gào thét, tức giận, nhưng không thể làm gì.
Nàng không thể di chuyển, chỉ có thể đứng đó, chịu đựng những đòn tấn công liên tục. Làn khói độc bao quanh nàng bị xé toạc, để lộ ra những vết thương trên cơ thể nàng, những vết thương đang chảy máu, rỉ ra những giọt máu màu tím sẫm. Đó không phải là máu, mà là tinh huyết của nàng, thứ máu mang theo sức mạnh và linh lực.
"Ngươi... đồ hèn nhát!" Nàng gầm lên, giọng nói khản đặc vì tức giận.
"Ngươi chỉ dám đứng đó và tấn công ta sao? Ngươi có dám đối mặt với ta không?"
Y Thiên chỉ mỉm cười.
"Này, ở đây chỉ có ta với ngươi. Nên ngươi ngu thôi là đủ rồi, được rủ ta ngu theo ngươi. Ngươi ngu muội để lộ ra sơ hở thì cũng không thể trách ta thông minh mà khai thác đúng chứ? Đừng khích ta, vô tác dụng thôi." Hắn đáp, trong khi từng đường kiếm khí vẫn liên tục được đánh ra, giọng nói hắn không hề có cảm xúc.
Từng vết thương trên cơ thể Ngân Xà Tí Hống dần lớn hơn, tinh huyết chảy ra nhiều hơn, hòa vào làn khói độc.
Nàng không thể chịu đựng được nữa, nàng đã bị dồn vào đường cùng. Sự ngạo mạn của nàng đã biến mất, thay vào đó là sự tuyệt vọng và một nỗi căm hận tột cùng.
"Được! Ta sẽ cho ngươi biết, bản lĩnh thực sự của ta là như thế nào!" Nàng gầm lên, một tiếng gầm vang vọng khắp hang động, đầy sự điên cuồng.
Nàng đưa tay lên, dùng răng nhọn cắn vào ngón tay, để tinh huyết nóng hổi chảy ra. Tinh huyết màu tím sẫm hòa vào làn khói độc, và một luồng năng lượng mạnh mẽ, cổ xưa bắt đầu cuộn trào.
"Hóa đá!" Nàng gầm lên một tiếng lớn, giọng nói đầy sự điên cuồng.
Cùng lúc đó, mái tóc dài óng mượt của nàng bắt đầu biến đổi thành vô vàn chiếc đầu rắn với đôi mắt đỏ rực. Chúng gào thét, tạo ra một làn sóng âm thanh chói tai, và cùng lúc đó, những giọt tinh huyết của nàng bắt đầu biến thành những tia sáng, lao thẳng về phía Y Thiên.
Từng giọt máu đó mang theo một sức mạnh cổ xưa, một sức mạnh có thể hóa mọi thứ thành đá. Chúng bay đến, xé tan không gian, mang theo một mùi vị quỷ dị, khiến không gian xung quanh Y Thiên trở nên nặng nề.
Hắn biết, hắn không thể né tránh. hắn nhìn thẳng vào những tia sáng đang lao đến, không chút sợ hãi. Hắn biết, đây là con bài tẩy của nàng, con bài cuối cùng nhưng vẫn không thể né, chỉ có thể trực tiếp đối đầu.
"Được thôi, chỉ cần ta đỡ của ngươi chiêu này. Ngươi sẽ không còn cách nào thắng ta, đúng chứ, cô bé rắn nhỏ ngu ngốc?"


0 Bình luận