Y Thiên tỉnh giấc. Một tiếng rên nặng nhọc bật ra khỏi cổ họng, hòa vào không gian im ắng đáng sợ của hang động.
Toàn thân hắn đau đến tê dại, mỗi thớ thịt, mỗi thốn xương đều như bị nghiền nát, không còn chút sức lực nào để cử động. Lưng hắn nằm trên nền đá lởm chởm, từng vết thương chưa kịp lành cứa vào nhau, nhưng cơn đau thể xác không thấm vào đâu so với sự hỗn loạn trong kinh mạch.
Linh lực trong cơ thể hắn, vốn đã đạt tới đỉnh cao của Luyện Khí Thập Nhị Tầng, giờ đây đang cuộn trào một cách điên cuồng, xung đột lẫn nhau như một cơn lũ lụt.
Hắn cố gắng hít một hơi, nhưng lồng ngực lại đau nhói, một cơn ho khan dồn dập khiến hắn phun ra một ngụm máu đen đặc, nóng hổi, nhỏ xuống nền đất. Vị tanh tưởi trượt trên khóe môi, hòa cùng với bụi đất và máu khô, tạo nên một vị đắng chát đến tận linh hồn.
Hắn biết, nếu không làm gì đó, nguồn linh lực hỗn loạn này sẽ xé nát cơ thể hắn. Cơn hoảng loạn thoáng qua, nhưng bản năng sinh tồn đã ăn sâu vào máu thịt hắn lại trỗi dậy. Hắn không thể chết ở đây.
"Khốn kiếp..." Hắn lẩm bẩm, một tiếng nói khàn đặc.
Hắn lê từng chút một trên mặt đất, những ngón tay run rẩy bấu vào đá, hướng về phía chiếc túi gấm bên hông. Hắn không cần nạp thêm linh khí, mà cần một nguồn năng lượng thuần khiết để điều hòa và ổn định dòng linh lực đang mất kiểm soát.
"Đây rồi, Tấm Tiên Thể!" Hắn nghiến răng.
Cuối cùng, khi đầu ngón tay hắn chạm vào lớp vải mềm, một luồng khí mát lạnh, tinh khiết ùa vào, ngay lập tức xoa dịu sự điên loạn trong kinh mạch. Đó là luồng linh khí từ Tiên Thể.
Nguồn năng lượng vô giá mà hắn đã giữ gìn sau khi hấp thụ quá nhiều khiến nó cạn kiệt đi đôi chút, giờ đây khi nó hồi đầy lại đã trở thành sợi dây cứu mạng duy nhất.
Y Thiên không ngần ngại, hắn siết chặt túi gấm, vùi mặt vào đó như một kẻ chết đuối vừa được cứu. Dòng linh khí thuần khiết, mát lạnh chảy vào, như một dòng suối trong vắt chảy vào một đầm nước đục, dần dần làm lắng đọng và thanh lọc nguồn linh lực hỗn loạn.
Nhưng chỉ với Tiên Thể là không đủ để thanh lọc.
"Chết tiệt! Là tại quá nhiều nguồn linh khí hỗn tạp mà tạo thành sao?"
"Làm sao bây giờ?" Gương mặt hắn tối sầm đầy lo lắng, nhưng khác biệt, bây giờ hắn đã không còn nghĩ đến cái chết nữa rồi. Dường như cái chết đối với hắn bây giờ đã không còn tồn tại.
Hắn lảo đảo ngồi dậy, tập trung tất cả đầu óc để suy nghĩ.
"Bây giờ ta cần phải đột phá bình cảnh, tấn thăng lên Trúc Cơ Cảnh, chỉ cần tăng lên Trúc Cơ, toàn bộ cơ thể đều được tái cấu tạo lần nữa, thay da đổi thịt, tẩy tủy hoán cốt, linh hải đều mở rộng ra. Nhất định là vậy!" Một ý nghĩ thoáng qua đầu óc hắn.
"Yêu hạch tam phẩm, may quá, nó còn đầy ra đấy!" Hắn mừng rỡ nhìn về các viên yêu hạch nằm lăn lóc trước mặt, hắn càn quét khắp mặt đất để tìm kiếm những viên yêu hạch tam phẩm của bầy Linh Hồn Cẩu.
Từng viên một, hắn nhặt lên, không ngần ngại mà nuốt chửng. Vị tanh tưởi, cay nồng của yêu hạch lan tỏa khắp khoang miệng, nhưng đối với Y Thiên, đó là hương vị của sự sống, của sức mạnh.
Năng lượng dồi dào từ yêu hạch và Tiên Thể cùng lúc tràn vào, phá vỡ mọi giới hạn. Linh lực của hắn không chỉ được ổn định mà còn được tinh luyện, trở nên mạnh mẽ và thuần khiết hơn bao giờ hết.
"Hơn nữa, hơn nữa, đột phá đi!" Hắn gằn giọng.
Hắn cảm nhận một bức tường vô hình, một rào cản đã từng tồn tại, đang rung chuyển dữ dội.
Đó là giới hạn của Luyện Khí Thập Nhị Tầng, cảnh giới cao nhất của Luyện Khí Kỳ. Bức tường nứt ra, rồi vỡ vụn, không phải theo cách mà hắn tưởng tượng sẽ dẫn đến Trúc Cơ, mà theo một cách hoàn toàn khác.
Một luồng năng lượng mạnh mẽ ùa đến, khiến hắn cảm thấy linh lực của mình đã đạt đến một tầng tu luyện mới, nhưng toàn thân của hắn vẫn chưa có dấu hiệu của hoán cốt tẩy tủy, vậy là vẫn chưa đạt Trúc Cơ.
"Hả? Rốt cuộc nguồn linh lực mạnh mẽ này là gì?" Hắn ngờ vực, thầm hỏi.
Hắn cảm nhận một luồng năng lượng mới, khác biệt hoàn toàn, chảy trong kinh mạch. Nó không chỉ là linh lực đơn thuần, mà còn pha trộn với một chút năng lượng tinh thần, thứ mà hắn đã hấp thụ từ những con Linh Hồn Cẩu.
Y Thiên, với sự hiểu biết hạn hẹp của mình, không biết đó là gì. Hắn chỉ biết rằng hắn đã trở nên mạnh hơn rất nhiều. Hắn cười, một nụ cười rạng rỡ và đầy tự tin.
"Chẳng lẽ các cuốn truyện tu tiên ta đọc đều không nói dối? Ta thực sự là thiên tài a. Cảnh giới này là ta đã tự thân tiến đến! Cho nên, nó sẽ được gọi là Luyện Khí Thập Tam Tầng?"
Hắn lẩm bẩm, nó giống một câu khẳng định hơn là câu hỏi. Hắn không biết rõ đó có phải là một cảnh giới có thật hay không, nhưng hắn tin rằng chỉ có mình hắn mới đến được đây, hắn thật sự là Thiên Mệnh Nhân.
"Ông trời à! Ông quả thực không ngỡ được đúng không? Bao lần cố đẩy ta vào chỗ chết, ta đều có thể vượt qua. Cầu xin ông, chẳng qua tương kế tựu kế thôi."
Hắn đứng dậy, cơ thể hắn vẫn còn mỏi nhừ, nhưng cảm giác đã tốt hơn rất nhiều. Hắn nhún vai, rũ bỏ bụi bẩn và những giọt máu khô. Dáng vẻ của hắn, giờ đây, không còn là một kẻ sống sót từ cõi chết, mà là một kẻ phong trần, đầy uy lực.Hắn nhìn vào vũng máu ở dưới đất đang hơi nhòa nhòa phản chiếu gương mặt của hắn.
"Đẹp trai thật!" Hắn vuốt tóc lên thầm cảm thán.
Đôi mắt Âm Dương Nhãn lướt qua mọi ngóc ngách của hang động. Ánh sáng từ đôi mắt hắn xuyên thẳng vào lớp sương mù đỏ còn sót lại, xuyên qua nền đất, và dừng lại ở những viên tinh thể đỏ rực, lấp lánh như những viên ngọc quý nằm rải rác trên vách đá và nền hang động.
Hắn tiến lại gần một viên, không hề do dự. Ánh sáng từ đôi mắt hắn xuyên thẳng vào, và hắn nhìn thấy bên trong chúng không phải là đá vô tri, mà là những luồng năng lượng tinh thần còn sót lại của bầy Linh Hồn Cẩu, bị giam cầm trong những "nhà tù" tinh thể.
"Thì ra đây là... tinh thể tinh thần. Nghe nói chỉ có những ai đạt Kim Đan mới có thể lưu lại linh hồn trong tinh thể, có lẽ lũ quái này cũng vậy." Hắn lẩm bẩm, một nụ cười xuất hiện trên môi.
"Không tan biến à? Thế thì càng tốt, chắc ăn nó vào thì ta lại mạnh lên rồi!"
Hắn đưa tay về phía một viên tinh thể gần đó. Ngay lập tức, một tiếng rên rỉ yếu ớt vang lên trong tâm trí hắn. Một hình ảnh mờ ảo hiện ra, là hình bóng của một kẻ nô bộc với ánh mắt khinh bỉ.
Nhưng Y Thiên không hề nao núng. Hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, dòng năng lượng trong Âm Dương Nhãn tự động vận chuyển, xua tan linh hồn tàn dư một cách dễ dàng, như một cơn gió lướt qua đám sương mù. Viên tinh thể đỏ rực trong lòng bàn tay hắn giờ đây đã trở nên thuần khiết, không còn chút năng lượng tinh thần nào.
"Chỉ là thể linh hồn còn sót lại, cũng dám đả động đến ta?"
"Nghĩ đi nghĩ lại cũng khó tin thật, ta thế nào lại một thân Luyện Khí đánh với hơn trăm Kim Đan yêu thú, còn có cả một Kim Đan Trung Kì yêu thú đã khai mở linh trí nữa chứ. May thật, gặp đúng ngay dạng tấn công tinh thần mới ăn được."
Hắn nhặt lên viên tinh thể, vo lại trong các ngón tay, cảm nhận được một luồng linh lực nhỏ bé nhưng thuần khiết. Hắn biết rằng việc hấp thụ chúng không chỉ giúp hắn củng cố cảnh giới, mà có lẽ còn mang lại lợi ích không ngờ cho Âm Dương Nhãn của hắn, bởi khi nhìn vào trong này, Âm Dương Nhãn liên tục phát ra phản ứng rất mạnh mẽ.
Hắn không hề vội vàng, mà chậm rãi nhặt từng viên một. Mỗi khi chạm vào một viên, một ảo ảnh nhỏ lại xuất hiện, cố gắng gào thét trong tâm trí hắn. Một hình ảnh về một nữ nhân với gương mặt đầy máu, một gã đàn ông trung niên với ánh mắt đầy thù hận, hay một con yêu thú bị xé xác, tất cả đều cố gắng làm hắn hoảng loạn.
Nhưng Y Thiên không hề bận tâm. Ánh mắt hắn lạnh lùng, dứt khoát. Hắn để những ảo ảnh đó hiện ra, rồi dùng ý chí xua tan chúng, biến chúng thành một phần sức mạnh của mình. Hắn bước đi, nhặt từng viên tinh thể một cách chậm rãi, như một kẻ thợ săn đi tìm những viên ngọc quý.
Y Thiên đã đi khắp hang động, thu thập từng viên tinh thể một. Hắn như một kẻ thợ săn đi tìm những viên ngọc quý. Càng đi sâu, tinh thể càng nhiều. Chúng nằm rải rác trên nền đất, lấp lánh trong những kẽ hở của vách đá.
Hắn thậm chí còn tìm thấy một vài viên tinh thể lớn hơn, phát ra một luồng sáng mạnh mẽ hơn, như thể chúng chứa đựng những linh hồn tàn dư mạnh mẽ hơn. Y Thiên dừng lại, ngồi xuống, xếp bằng chân, đặt những viên tinh thể vào lòng bàn tay.
Hắn hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu vận chuyển linh lực. Dòng năng lượng từ những viên tinh thể chảy vào cơ thể hắn, hòa quyện với linh lực của hắn. Từng luồng năng lượng tinh thần được hắn hấp thụ, tinh luyện, biến thành một phần sức mạnh của hắn.
Cứ mỗi lần một luồng năng lượng được hấp thụ, Y Thiên lại cảm thấy linh lực của mình trở nên thuần khiết hơn, dồi dào hơn, củng cố lại phần nào sức mạnh đang dâng trào trong linh hải hắn.
"Âm Dương Luân Hồi Chuyển."
"QUY!" Hắn gầm lên một tiếng vang trời.
Quá trình hấp thụ diễn ra một cách thuận lợi, nhưng vẫn có những khó khăn nhỏ. Một vài linh hồn tàn dư quá mạnh, chúng không dễ dàng bị xua tan.
Chúng cố gắng phản kháng, tạo ra những ảo ảnh tinh thần nhỏ, cố gắng làm rối loạn tâm trí Y Thiên cùng với sự phản phệ ở đây, nhưng có lẽ Y Thiên đã có một khoảng thời gian quá lâu trải qua nó khiến hắn đã chai lì ở một cấp độ khác, mặc kệ tu vi cứ liên tục thăng tiến cùng với nỗi đau ngày càng lớn, với hắn nỗi đau đó chỉ như gãi vào các chỗ ngứa mà thôi.
"Sự phản phệ này, càng ngày càng yếu đi rồi thì phải? Đến bây giờ, đã không còn cảm giác gì nhiều nữa rồi. Chẳng lẽ ta đang được thế giới này đón nhận." Hắn nở một nụ cười tự mãn, thầm nghĩ.
Một hình ảnh về một con yêu thú to lớn, với hàm răng sắc nhọn và đôi mắt đỏ ngầu, đang gầm gừ muốn xé xác hắn. Một hình ảnh về một gã tu luyện với gương mặt đầy vẻ độc ác, đang mỉm cười một cách khinh bỉ.
Nhưng Y Thiên đã có kinh nghiệm đối phó với những điều này. Hắn không hề nao núng. Hắn chỉ tập trung vào một điểm duy nhất, đó là sức mạnh. Hắn muốn mạnh hơn, muốn trở thành một kẻ không ai có thể làm tổn thương được.
Ý chí sắt đá đó đã giúp hắn vượt qua tất cả. Hắn hấp thụ tất cả, không bỏ sót một chút năng lượng nào. Dần dần, những viên tinh thể trong tay hắn mất đi ánh sáng, trở thành những viên đá vô tri. Sau khi hấp thụ hết, hắn cảm nhận linh lực mình trở nên thuần khiết hơn, và sức mạnh tinh thần được củng cố. Dáng vẻ của hắn trở nên phong trần, đầy lãng tử. Không còn điên điên khùng khùng, nhếch nhác như trước nữa.
Trong khi Y Thiên đang chìm đắm trong quá trình tinh luyện, một cảm giác lạnh sống lưng đột ngột ập đến.
"Là gì?" Hắn dừng lại, đôi mắt Âm Dương Nhãn lập tức quét qua mọi ngóc ngách của hang động.
Hắn không nhìn thấy gì, nhưng cảm giác đó rất chân thực, như thể có một đôi mắt vô hình đang theo dõi hắn từ trong bóng tối. Không phải là những linh hồn tàn dư, mà là một sự hiện diện khác, một thứ gì đó thông minh hơn, cổ xưa hơn.
Hắn siết chặt bàn tay, cảm nhận sức mạnh cuộn trào, và một ngọn lửa trong lòng hắn lại bùng cháy. Hắn biết, một thứ gì đó đang ở đó, đang chờ đợi. Hắn không biết nó là gì, nhưng hắn biết một điều chắc chắn: nó không phải là thứ có thể đối phó một cách dễ dàng.
"Lại có cái để thử lực đạo mới rồi." Một nụ cười tự tin xuất hiện trên gương mặt hắn, đó là nụ cười của một kẻ đã sẵn sàng cho một cuộc chiến mới.
Y Thiên hít một hơi thật sâu, nén lại sự sợ hãi bản năng. Mùi hương hắn nhận được bây giờ đủ để áp bức hắn đến kinh người, cực giống với Hỏa Sư Thú, có khi còn mạnh hơn nữa.
"Không lẽ ở sâu bên trong có một nơi móc ngược lên lại phía bên trên rãnh? Và Hỏa Sư Thú đó đang từ hướng đó mà kẹp vào?"
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng hắn, một cảm giác lạnh buốt đến tận xương tủy. Hắn không thể kiểm soát sự sợ hãi này. Hắn cố gắng hít một hơi, nhưng lồng ngực lại đau nhói, một cơn ho khan dồn dập khiến hắn phun ra một ngụm máu đen đặc, nóng hổi, nhỏ xuống nền đất.
Vị tanh tưởi trượt trên khóe môi, hòa cùng với bụi đất và máu khô, tạo nên một vị đắng chát.
"Mẹ nó! Vẫn là phân tâm rồi!" Cơn hoảng loạn thoáng qua
"Mẹ kiếp!" Hắn lẩm bẩm, một tiếng nói khàn đặc.
Rắc Rắc
Hắn lại cắn vơi đi vài viên yêu hạch tam phẩm trong vạt áo để ổn định bớt đi, quả nhiên nguồn linh khí dồi dào này là thứ mà hắn vẫn chưa ổn định hoàn toàn được, chưa kể nó còn là nhiều nguồn linh khí hỗn tạp tạo thành, chỉ không chú ý nó có thể xung đột và tấn công lẫn nhau ngay.
Hắn dần hạ tay xuống. Thở ra một hơi thở nặng nề "Phù!" cảm giác đau xé ruột gan đã dần trôi qua, thay vào đó là cảm giác thoải mái đến cực điểm.
Và rồi, hắn bước đi, từng bước chân vững vàng, đầy tự tin, tiến về phía lối đi mới còn lại phía trước mặt, hắn có linh cảm không tốt lắm.
Vì vậy Y Thiên không lao vào ngay, hắn bước đi một cách thận trọng, mỗi bước chân đều tạo ra một tiếng vang nhỏ trong hang động. Khi hắn vừa bước tới ngưỡng cửa, một tiếng động lớn vang lên.
Y Thiên không giật mình, đôi mắt hắn đã sớm dự đoán được tình huống này. Các tảng đá to lớn trên trần hang, nơi mà đôi mắt Âm Dương Nhãn của hắn đã nhìn thấy những luồng linh khí dao động, đang bắt đầu sụp đổ. Chúng rơi xuống với tốc độ kinh hoàng, tạo ra một cơn sóng bụi mù mịt và một tiếng động đinh tai nhức óc.
"Nhanh lên!" Hắn gầm lên, không phải để cảnh báo, mà là để tự nhắc nhở.
Cơ thể hắn lập tức biến thành một cái bóng mờ. Hắn lách mình, né tránh từng tảng đá một cách tài tình, như một con cá đang lách qua một cái lưới.
Có những tảng đá chỉ cách hắn vài phân, nhưng hắn vẫn bình tĩnh, không hề nao núng. Hắn không vội vàng, không hấp tấp. Hắn biết, kẻ đang theo dõi hắn đang nhìn, và hắn muốn cho kẻ đó thấy, hắn không phải là người dễ đối phó.
"Đừng chọc cười ta chứ, ngươi nghĩ chỉ có cái bẫy nhỏ này là đánh bại được ta?" Hắn nói, giọng nói đầy thách thức, vang vọng trong không gian đang sụp đổ. Hắn lướt đi, thân ảnh mờ ảo, vượt qua cơn mưa đá chết chóc mà không cần dùng kiếm để đối phó nữa, hắn chỉ đang dùng mỗi thân pháp nhanh nhẹn của mình.
Cuối cùng, hắn đã thoát ra. Hắn đứng lại, thở dốc, nhưng không phải vì mệt mỏi, mà vì sự hưng phấn.
Hắn quay đầu lại, và kinh hoàng khi thấy lối đi phía sau hắn đã hoàn toàn bị lấp đầy bởi những tảng đá khổng lồ vỡ vụn và hắn bị nhốt lại.
"Hay đó, ngươi đã nhốt được ta rồi." Hắn lẩm bẩm, một nụ cười xuất hiện trên môi. Hắn đã bị lừa, bị dẫn dụ vào một cái bẫy, bởi một thứ gì đó thật sự thông minh.
Chờ chút, hắn suy nghĩ lại.
Nếu như sinh vật đó thật sự tạo ra một cái bẫy để nhốt hắn thì tại sao không để hắn đi qua rồi mới kích hoạt?
Từ đây, Y Thiên suy luận ra hai giả thuyết rất có thể xảy ra.
Đầu tiên, vốn sinh vật đó muốn giết Y Thiên chỉ bằng cái bẫy đã này vì tưởng bở Y Thiên đang mệt nhoài và chưa ổn định cảnh giới thì sẽ bị đá đè chết hoàn toàn, bởi các tảng đá đó cũng không bình thường, nó được dẫn động bởi linh khí mà.
Thứ hai, là sinh vật đó đang hoảng sợ Y Thiên, nó muốn phát động để nhốt Y Thiên bên ngoài không cho hắn tiếp tục tiến sau vào hang.
"Nhất định là vậy rồi!" Y Thiên phấn khích hét lên, hắn thấy hắn thật thông minh và giả thuyết thứ hai đang dần hợp lý hơn cả. Nhưng vẫn có một điểm hắn thấy cấn.
"Nếu thứ mùi kinh hãi đó là của sinh vật ở bên trong thì nó cần gì phải sợ hãi ta, hay là nó chỉ muốn chơi đùa một chút rồi lại giết? Chẳng lẽ thật sự là Hỏa Sư Thú sao?"
"Thật sự là vậy thì quả là nguy to rồi, so với Linh Hồn Cẩu yêu thú tam cấp yếu ở tấn công này thì, quả thật Hỏa Sư Thú đúng là một trời một vực nếu đem đi so. Gặp nó bây giờ, kết cục cũng không khác đi là bao." Hắn lo lắng, môi bặm chặt, răng nghiến vào nhau mà suy nghĩ.
"Không! Bây giờ ta đem theo những yêu hạch tam phẩm này, có thể dùng liên tục Nhất Kiếm Phá Vạn Giới mà liều mạng với nó. Biết đâu lại có sinh cơ?" Hắn gật đầu, thầm củng cố tinh thần cho mình để đối mặt với bất kì điều gì trước mắt.
Y Thiên nhìn quanh, đôi mắt Âm Dương Nhãn quét qua mọi ngóc ngách của hang động. Nơi đây không phải hang động thông thường, mà là một địa điểm có kiến trúc cổ xưa, những lối kiến trúc thật sự là hắn chưa từng thấy qua, kể cả trong sách.
Trên vách đá, hắn tìm thấy một hình khắc lạ, không phải của yêu thú mà là một biểu tượng cổ đại, nó đang gợi ý về sự tồn tại của một thế lực cổ xưa đã từng ở đây. Hắn chạm tay vào hình khắc, cảm nhận một luồng năng lượng cổ xưa, đầy quyền năng.
Hắn không biết đó là gì, nhưng hắn biết rằng hắn đã đến một nơi mà có lẽ với năng lực bây giờ của hắn không nên đến, tuy vậy hắn vẫn không một chút sợ hãi, thay vào đó lại là một ngọn lửa tham vọng đang bốc lên.
Luôn là vậy, nơi nào càng nguy hiểm lại càng có những kho báu quý hiếm, nơi đây theo hắn nghĩ đều không phải là ngoại lệ, bất quá hắn với mấy chục viên yêu hạch có thể liều mạng một phen, biết đâu lại thu hoạch được một mẻ lớn, thì quả thật không uổng công chút nào.
Hắn tiến lại gần hơn, ánh sáng từ đôi mắt hắn xuyên thẳng vào bóng tối, chiếu sáng bức hình khắc. Đó là một bức tranh tường khổng lồ, được chạm khắc một cách tinh xảo trên vách đá.
"Oaa!" Hắn thầm kinh ngạc trước một bức họa điêu khắc tỉ mỉ và công phu đến nhường này.
Từng đường nét, từng chi tiết đều sống động đến lạ thường khiến Y Thiên không thể rời mắt. Đó là hình khắc của một nữ nhân, với vẻ đẹp mê hồn đến kinh người.
Khuôn mặt nàng kiều diễm, đôi mắt toát lên một vẻ quyến rũ chết người. Mái tóc dài, óng mượt như tơ lụa, buông lơi trên vai, nhưng phía sau lại là một búi tóc lớn, được trang trí bằng một chiếc vương miện lấp lánh.
Chiếc cổ cao thanh thoát, và thân hình... thân hình của nàng là một kiệt tác của tạo hóa. Nửa trên là một nữ nhân với đôi gò bồng đảo căng tròn, đầy đặn, được che phủ bởi một lớp vải mỏng.
Eo nàng thon gọn, hông nở.
"Quả thực là tuyệt sắc giai nhân.." Y Thiên không nhịn được mà thốt lên.
Nhưng lạ thay phần dưới... phần dưới của nàng lại mang hình hài một chiếc đuôi rắn khổng lồ, được tạo thành từ hàng ngàn lớp vảy màu tím sẫm, lấp lánh như những viên kim cương.
Chiếc đuôi rắn cuộn tròn, ôm lấy toàn bộ bức tranh tường, và đầu đuôi hướng về phía người xem, như thể nó đang bảo vệ một thứ gì đó. Hắn có thể nhìn thấy, từ những đường nét chạm khắc, sự dẻo dai và mạnh mẽ của chiếc đuôi rắn.
Nó không chỉ là một biểu tượng, mà là một sinh vật sống động, đầy sức mạnh, đầy sự nguy hiểm và cũng đầy sự uy quyền của một nữ vương. Nhìn vào đây hắn liền nghĩ đến có thể nào đây là nữ vương của một yêu thú ngũ cấp thuộc loài rắn có tên là: Ngân Xà Tí Hống. Và nữ nhân mang đuôi rắn ở trên tảng đá này là một Ngân Xà Tí Hống Vương đã khai mở linh trí, đã hóa hình thành người.
Cũng không thể chắn chắc được, hắn tiếp tục nhìn kỹ vào bức họa.
Nụ cười trên môi nàng tựa như có ma lực, khiến Y Thiên không thể rời mắt. Hắn cảm nhận được một luồng năng lượng tinh thần khổng lồ, mạnh mẽ hơn cả Hỏa Sư Thú, đang tỏa ra từ bức tranh tường.
Đó là một luồng năng lượng đầy uy quyền, của một vị thần, của một vị nữ vương. Nàng xinh đẹp, quyến rũ, nhưng cũng đầy sức mạnh và sự nguy hiểm. Y Thiên có thể cảm nhận, thứ đang theo dõi hắn, chính là luồng năng lượng này.
Hắn chạm tay vào bức tranh tường, cảm nhận được một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng, nhưng hắn không lùi bước. Hắn biết, đây có lẽ chính là bí ẩn của nơi này, nếu hắn không thể vượt qua thì cũng đừng mong đến việc thoát khỏi nơi hang sâu này.


0 Bình luận