Khúc Ca Gió Ngàn
Lục Trầm Uyên
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Khi Gió Mang Thư Về

Chương 10: Trận Chiến Cuối Cùng.

0 Bình luận - Độ dài: 3,401 từ - Cập nhật:

Tiếng kèn lệnh xé toạc màn đêm. Hàng vạn binh lính Đại Việt, giờ đây đã được tiếp thêm sức mạnh và niềm tin từ quân tiếp viện, lao về phía thành cổ của quân địch như một cơn sóng thần dữ dội. Họ không còn sợ hãi, chỉ còn lại ý chí chiến đấu sắt đá, lòng căm thù cháy bỏng và niềm hy vọng mãnh liệt vào một ngày mai bình yên, một ngày không còn bóng giặc, dù phải đổi bằng máu xương.

Tiểu đội trưởng Hoàng Minh dẫn đầu mũi tiên phong, chàng xông thẳng vào cổng thành. Chiếc áo choàng đỏ tung bay trong gió đêm, nổi bật giữa biển người, như một ngọn cờ dẫn lối. Thanh kiếm trong tay chàng vung lên thoăn thoắt, mỗi nhát chém đều dứt khoát và hiểm hóc, hạ gục từng tên lính địch không chút do dự. Thành, Hùng, Long và những binh sĩ trong tiểu đội của chàng theo sát phía sau, họ chiến đấu kề vai sát cánh, hỗ trợ lẫn nhau không rời, từng bước chân đều nhuốm máu.

Cuộc chiến diễn ra ác liệt ngay từ những giây phút đầu tiên. Mũi tên bay như mưa, xé toạc không khí, ghim vào bất cứ ai không kịp tránh. Tiếng gươm đao va chạm liên hồi, tạo nên âm thanh chói tai, đinh tai nhức óc. Tiếng la hét của binh lính ta, tiếng rên rỉ của những người bị thương, tiếng thét của quân giặc hòa vào nhau thành một bản hợp xướng chết chóc, kinh hoàng, không ngừng nghỉ, nhấn chìm mọi âm thanh khác, mọi hy vọng nhỏ nhoi.

Thành cổ của địch không dễ dàng bị đánh chiếm. Tường thành cao ngất, dày đặc những chông gai và binh lính. Quân địch ở đây là những tinh binh thiện chiến nhất, chúng chống trả điên cuồng, không chịu lùi bước. Hỏa lực từ trên thành đổ xuống như thác lũ, gây ra thương vong lớn cho quân ta, xác người chất chồng, máu chảy thành sông.

Hoàng Minh và tiểu đội của chàng, cùng với những đơn vị tiên phong khác, đã cố gắng phá vỡ hàng rào phòng thủ của địch ở cổng chính. Chàng chứng kiến những người lính ngã xuống bên cạnh mình, đôi mắt vẫn mở trừng trừng, nhưng không thể dừng lại. Quyết tâm báo thù và khát vọng chiến thắng thiêu đốt mọi nỗi sợ hãi trong lòng chàng, tiếp thêm sức mạnh cho từng nhát kiếm, từng bước chân, dù biết đó là vô vọng.

Sau hơn nửa canh giờ giao tranh quyết liệt, cổng thành cuối cùng cũng bị phá vỡ. Quân Đại Việt ào ạt tràn vào bên trong, tiếng reo hò vang dội cả một vùng trời, tràn ngập hy vọng. Tưởng chừng chiến thắng đã nằm trong tầm tay, nhưng một cảnh tượng bất ngờ hiện ra: bên trong thành trống rỗng một cách lạ thường. Chỉ có lác đác vài toán cung thủ địch cố thủ trên các tháp canh, bắn tên như mưa xuống, nhưng không hề có đại quân như dự đoán.

"Không ổn! Đây là bẫy!". Tướng quân Trấn Bắc bất ngờ hét lớn, giọng ông đầy vẻ kinh hãi khi nhận ra sự việc. Nhưng đã quá muộn. Ngay khi quân ta tràn vào thành, từ ba phía, tiếng tù và địch vang lên dồn dập, xé tan không khí, như tiếng gọi của tử thần. Hàng vạn quân địch, những kẻ đã ẩn mình trong rừng sâu chờ đợi, giờ đây xuất hiện từ mọi ngóc ngách, bao vây thành cổ, tạo thành một gọng kìm chết chóc, không lối thoát.

Kẻ địch đã giăng ra một cái bẫy hoàn hảo. Chúng rút phần lớn binh lực vào rừng, chỉ để lại một vài toán cung thủ yếu ớt thủ thành. Mục đích không phải để giữ vững cổng, mà là để dụ quân ta tràn vào bên trong. Một khi quân Đại Việt lọt vào thành, chúng sẽ bị bao vây và nghiền nát trong không gian hẹp, không có đường lui.

Chiến thuật của địch là tấn công từ tứ phía, gây sức ép cực lớn từ mọi hướng. Quân Đại Việt bị ép vào giữa thành, không có đường lui, không thể đột phá vòng vây. Tiếng la hét của binh lính địch dồn dập, kết hợp với tiếng vó ngựa chạy tứ tung, tạo ra sự hỗn loạn kinh hoàng. Ngựa chiến của quân ta bị hoảng loạn, chạy loạn xạ, làm phá vỡ đội hình, gây thêm thương vong cho chính binh sĩ mình, biến thành một cuộc tàn sát.

Những cung thủ địch trên các tháp canh không ngừng bắn tên xuống, nhằm thẳng vào các vị trí có cung thủ của quân ta, ép không cho cung thủ bên ta có thể hoạt động hiệu quả. Điều này khiến quân Đại Việt mất đi lợi thế từ xa, buộc phải chiến đấu sáp lá cà trong thế bị động, hoàn toàn bất lợi. Quân địch từ từ siết chặt vòng vây, giết chết từng người lính từ vòng ngoài vào trong, tạo ra một thế trận vô cùng hiểm ác, một cái cối xay thịt khổng lồ, nghiền nát mọi hy vọng.

Trận chiến kéo dài đến tận rạng sáng, từng khắc trôi qua là một cuộc vật lộn với tử thần, một sự tra tấn về thể xác lẫn tinh thần. Quân ta chiến đấu bằng cả sinh mạng, đẩy lùi từng đợt tấn công của địch, nhưng quân số cứ vơi dần, vơi dần. Hoàng Minh, Thành, Hùng, Long đã kiệt sức, áo giáp rách nát, người bê bết máu và bùn đất, không còn nhận ra hình hài. Họ chỉ còn biết vung kiếm trong vô thức, bởi ý chí đã thay thế mọi giác quan, mọi nỗi đau.

"Tiểu đội trưởng, chúng ta sắp không trụ được nữa rồi!". Một người lính trẻ của tiểu đội Hoàng Minh gào lên trong tuyệt vọng, sau khi hạ gục một tên địch. Anh ta quay sang Hoàng Minh, ánh mắt đầy sợ hãi, như muốn van xin một phép màu. "Quá nhiều. quá nhiều rồi! Chúng ta bị bao vây hoàn toàn rồi! Không còn đường thoát!".

Thành, Hùng, Long cũng đã bị thương nặng đến mức không thể gượng dậy. Hùng bị một vết chém sâu ở vai, máu thấm đẫm áo, khiến anh ta không thể vung kiếm mạnh được nữa, chỉ có thể gục xuống. Long thì khập khiễng, một chân đã dính đầy máu, mỗi bước đi đều đau đớn tột cùng, anh ta cố gắng lê lết từng bước. Thành, tuy vẫn trụ vững, nhưng hơi thở đã gấp gáp, từng nhát kiếm trở nên chậm chạp hơn, chỉ còn là những cú đâm yếu ớt, vô vọng.

Hoàng Minh nhìn quanh. Quân địch vẫn không ngừng tràn vào. Quân ta, dù đã cố gắng hết sức, đã đạt được một phần mục tiêu là chiếm được thành, nhưng rõ ràng là đã rơi vào một cái bẫy chết người, một âm mưu được sắp đặt kỹ lưỡng đến tàn độc. Chàng biết, thời gian của mình không còn nhiều, cái chết đã cận kề, không thể tránh khỏi.

Trong một khoảnh khắc sơ sẩy, khi chàng cố gắng che chắn cho Thành khỏi một đòn đánh hiểm hóc, một tên lính địch to lớn từ phía sau lao tới. Hắn vung thanh đại đao lên cao, rồi giáng mạnh xuống, nhắm thẳng vào lưng chàng. "Hoàng Minh! Cẩn thận!". Thành gào lên, cố gắng đẩy chàng ra, nhưng không kịp.

Thanh đao sắc lẹm xé toạc lớp áo giáp, găm sâu vào lưng Hoàng Minh, xuyên qua tận tim. Chàng cảm thấy một cơn đau thấu trời, lạnh buốt lan khắp cơ thể, rút cạn mọi sức lực. Mắt chàng hoa lên, mọi âm thanh xung quanh đều chìm vào hư vô. Máu tươi trào ra từ miệng chàng, nhuộm đỏ chiếc áo choàng và cả nền đất, từng giọt, từng giọt, không ngừng nghỉ.

Hoàng Minh đổ gục xuống, thanh kiếm rơi khỏi tay chàng, tiếng kim loại va vào đá lạnh lẽo. Thành, Hùng, Long đồng loạt gào lên trong tuyệt vọng, tiếng gào xé lòng, đầy bi thương. Họ lao đến, cố gắng đỡ lấy chàng, nhưng đã quá muộn. Máu cứ thế tuôn ra không ngừng, thành dòng, thành suối, không thể cầm lại, không thể cứu vãn.

"Hoàng Minh! Hoàng Minh ơi! Tỉnh dậy đi! Đừng bỏ tụi tao mà!". Thành gào khóc, lay mạnh vai chàng, nước mắt anh ta hòa lẫn với máu trên gương mặt Hoàng Minh. Hùng quỳ sụp xuống, ôm lấy vết thương của chàng, cố gắng bịt lại nhưng vô ích, đôi tay anh ta cũng nhuốm đầy máu, run rẩy. Long thì chỉ có thể đứng đó, đôi mắt vô hồn nhìn người bạn thân nhất đang ra đi, không tin vào những gì đang xảy ra, như một cơn ác mộng.

Tầm nhìn của Hoàng Minh trở nên mờ ảo. Chàng nhìn thấy Thành, Hùng, Long đang khóc, đang gọi tên mình. Chàng muốn nói rằng chàng ổn, nhưng không thể. Hơi thở ngày càng yếu dần, từng nhịp, từng nhịp, rồi ngừng hẳn. Trong giây phút cuối cùng, tâm trí chàng hiện lên hình ảnh An Nhiên, nàng đang cười, đang vẫy tay gọi chàng trở về, một nụ cười rạng rỡ và ánh mắt chất chứa tình yêu, như một ảo ảnh cuối cùng. "An Nhiên. nàng ơi. ta xin lỗi. Ta không thể về được nữa rồi."

Bằng chút sức lực cuối cùng, chàng cố gắng luồn tay vào trong áo giáp, nơi chàng vẫn luôn giữ một tấm giấy nhỏ, những trang nhật ký ngắn ngủi về cuộc chiến và về nàng. Mảnh giấy đã sờn cũ, nhuốm màu thời gian, được cất kỹ cạnh chiếc Phật ngọc, như một báu vật vô giá. Chàng lật sang một trang trống, trang cuối cùng của cuộc đời mình.

Bàn tay run rẩy, khó khăn vô cùng, chàng cắn môi, nén cơn đau tột cùng đang hành hạ cơ thể. Chàng dùng một que gỗ nhỏ nằm dưới đất, chấm vào chính vết máu đang tuôn ra từ người mình. Hoàng Minh bắt đầu viết những dòng cuối cùng cho An Nhiên, từng nét chữ run rẩy, chật vật vô cùng, nhưng đầy tình cảm, đầy nỗi lòng muốn gửi gắm, đầy sự tiếc nuối.

Gửi An Nhiên, nàng yêu dấu của ta,

Khi nàng đọc được những dòng này, có lẽ ta đã vĩnh viễn không thể trở về bên nàng nữa rồi, nàng ơi. Trận chiến đêm nay quá khốc liệt, quân ta đã rơi vào bẫy hiểm của địch. Ta đã bị trọng thương, máu cứ thế tuôn ra không ngừng, ta biết mình không thể qua khỏi. Nhưng nàng hãy biết, chúng ta đã thắng. Thành cổ đã thuộc về Đại Việt, dù cái giá phải trả là quá đắt, bằng máu xương của bao người.

Ta xin lỗi nàng, An Nhiên. Ta đã không thể giữ lời hứa trở về để sống trọn đời bên nàng, để cùng nàng xây dựng một gia đình nhỏ bé, ấm cúng mà ta hằng mơ ước bấy lâu. Nàng là lý do duy nhất khiến ta cố gắng sống sót đến giờ phút này, là ánh sáng duy nhất trong những ngày tăm tối nhất ở chiến trường, là ngọn lửa sưởi ấm tâm hồn ta trong những đêm lạnh giá, là tất cả của ta.

Nàng đừng buồn vì ta nhé, đừng khóc vì một kẻ đã ra đi. Hãy sống thật tốt, hãy quên đi một kẻ như ta, và tìm lấy hạnh phúc của riêng nàng. Ta chỉ mong nàng được bình an, được sống một cuộc đời an yên, không phải lo toan gì nữa, không phải chịu bất kỳ khổ đau nào, không phải chờ đợi trong vô vọng.

Hãy nhớ rằng, dù có chuyện gì xảy ra, dù ta có ở đâu, tình yêu ta dành cho nàng là mãi mãi, không bao giờ phai nhạt. Mỗi nhát kiếm ta vung lên, mỗi bước chân ta tiến tới, mỗi giọt máu ta đổ xuống, đều là vì nàng, vì một ngày mai nàng được bình an hạnh phúc. Ta yêu nàng, An Nhiên. Hơn cả sinh mạng này. Hơn cả những gì ta có thể nói ra lúc này, hơn cả những lời hứa ta đã lỡ hẹn.

Vĩnh biệt, nàng yêu của ta. Hy vọng một ngày nào đó, ở một nơi nào đó xa xăm, chúng ta sẽ lại gặp nhau, và ta sẽ kể cho nàng nghe mọi chuyện, mọi nỗi đau ta đã trải qua.

Khi nàng đọc hết lá thư, ta xin nợ đến ngàn sau.

Mãi yêu nàng, Hoàng Minh của nàng, người mãi mãi đợi nàng.

Khi viết xong lá thư, sức lực Hoàng Minh hoàn toàn cạn kiệt. Chàng nắm chặt lá thư trong bàn tay nhuốm máu, nhìn lên bầu trời đêm, nơi những đám mây đang trôi lững lờ, và một cơn gió nhẹ đang thổi qua. "Gió ơi. hãy mang lá thư này về cho nàng. Hãy để nàng biết. ta đã yêu nàng. đến phút cuối cùng. Hãy để nàng biết. ta không hề hối tiếc. Hãy mang ta về với nàng."

Một cơn gió mạnh đột nhiên thổi tới, làm chiếc áo choàng đỏ của chàng khẽ bay phần phật, như một lời từ biệt cuối cùng, một lời vẫy gọi của định mệnh. Hoàng Minh mở bàn tay, để lá thư theo gió bay lên, bay đi trong màn đêm thăm thẳm, không định hướng, hòa vào những cơn gió bất tận của cuộc chiến, mãi mãi biến mất trong hư vô, không một dấu vết, không một hy vọng.

Thân hình chàng đổ gục xuống hoàn toàn, đôi mắt vẫn mở to, nhìn về phía chân trời, nơi có làng Bích Sơn, nơi có An Nhiên của chàng, nơi có tình yêu mà chàng mãi mãi không thể trở về. Máu vẫn tuôn, thấm đẫm đất đá, nhuộm đỏ cả một khoảng đất. Hoàng Minh đã hy sinh. Trận chiến vẫn tiếp diễn, tiếng gươm đao vẫn vang vọng, nhưng chàng đã vĩnh viễn không còn cảm nhận được nó nữa, đã vĩnh viễn ra đi, mang theo lời hứa dang dở, mang theo nỗi đau không tên.

Thành, Hùng và Long, chứng kiến Hoàng Minh ngã xuống, nỗi đau tột cùng bùng lên trong lòng họ. Họ gào thét tên chàng trong tuyệt vọng, tiếng khóc của họ lạc lõng giữa tiếng gươm đao, đầy bi thương. Họ chiến đấu như những con thú bị thương, lao vào vòng vây địch mà không màng sống chết, chỉ muốn trả thù cho Hoàng Minh. Nhưng quân địch quá đông, quá mạnh.

Lần lượt, Hùng bị một nhát kiếm chí mạng vào ngực, anh ta gục xuống bên cạnh Hoàng Minh, đôi mắt vẫn mở trừng trừng nhìn bạn. Long, dù bị thương nặng, vẫn cố gắng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, nhưng cuối cùng cũng bị bao vây và bị đâm từ mọi phía, ngã xuống với nụ cười cay đắng trên môi. Thành, người cuối cùng còn trụ vững, chiến đấu điên cuồng như một con hổ bị thương, nhưng sức người có hạn. Anh ta bị hàng chục tên địch vây kín, và cuối cùng cũng gục ngã, thân thể bê bết máu, nằm chồng lên Hoàng Minh, như muốn bảo vệ bạn đến tận cùng.

Toàn bộ nhóm lính từ làng Bích Sơn đã hy sinh, không còn một ai sống sót. Cảnh tượng vô cùng thảm khốc. Thành cổ đã được chiếm, nhưng đổi lại là một biển máu và những sinh mạng vô giá.

Vài ngày sau, tin chiến thắng vang dội khắp Đại Việt. Người dân hân hoan, reo hò, mừng rỡ vì đất nước đã thoát khỏi họa ngoại xâm. Những đoàn quân chiến thắng trở về trong tiếng tung hô, cờ xí rợp trời. Nhưng ở làng Bích Sơn, không khí lại chìm trong sự im lặng chết chóc, một nỗi đau không thể diễn tả bằng lời.

Một đoàn quân nhỏ, mang theo tin tức chiến thắng, cũng mang theo một tin dữ kinh hoàng về làng Bích Sơn. Khi người lính truyền tin bước vào làng, gương mặt anh ta trắng bệch, giọng nói nghẹn ngào. "Làng Bích Sơn. chúng ta đã thắng. Nhưng. nhưng. toàn bộ đội quân của làng Bích Sơn. đã hy sinh hết. Không còn một ai trở về".

Tin dữ như tiếng sét đánh ngang tai, giáng thẳng vào trái tim những người ở lại. Tiếng khóc than vỡ òa khắp làng. Mẹ của Hoàng Minh ngất lịm đi, cha chàng gục xuống, tóc bạc trắng như thêm sương gió. An Nhiên, khi nghe tin, không một tiếng khóc, không một giọt nước mắt nào rơi. Nàng chỉ đứng đó, đôi mắt trống rỗng, vô hồn, như một pho tượng đá, nỗi đau đớn dữ dội đến mức không thể biểu lộ thành tiếng. Trái tim nàng như bị bóp nghẹt, bị xé toạc thành từng mảnh, tan nát đến cùng cực.

Nàng đột nhiên im lặng. Một ngày, An Nhiên ở lì trong phòng, không ăn, không uống, không nói một lời. Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh nến leo lét. Cha mẹ nàng, cùng cha mẹ Hoàng Minh, lo lắng gọi cửa, nhưng không có tiếng trả lời. Đến ngày thứ hai, sự lo lắng biến thành sợ hãi. Họ cố gắng khuyên nhủ, dỗ dành, nhưng vẫn chỉ là sự im lặng đáng sợ.

Đến ngày thứ ba, linh cảm chẳng lành ập đến. Cha mẹ Hoàng Minh không thể chịu đựng thêm nữa. Họ cùng cha mẹ An Nhiên, với trái tim nặng trĩu, đập cửa xông vào. Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả hóa đá, tiếng hét thất thanh vang vọng khắp căn nhà.

An Nhiên nằm đó, trên nền đất lạnh lẽo, một vũng máu lớn loang lổ dưới tay nàng. Một con dao nhỏ nằm cạnh, nhuốm đỏ. Nàng đã dùng dao cắt tay tự tử. Gương mặt nàng tái nhợt, đôi mắt khép hờ, nhưng trên môi vẫn đọng lại một nụ cười nhẹ, thanh thản đến lạ lùng, như thể nàng đã tìm thấy được sự giải thoát.

Cạnh nàng, một lá thư được đặt ngay ngắn, viết bằng nét chữ run rẩy của An Nhiên. Cha mẹ Hoàng Minh run rẩy cầm lấy, nước mắt dàn dụa.

Cha mẹ kính yêu của con, và cha mẹ của chàng Minh,

Con xin lỗi. Con xin lỗi vì đã không thể sống tiếp. Con không thể chịu đựng được nỗi đau này nữa. Chàng Minh đã ra đi, và con không thể sống thiếu chàng. Cuộc đời con, từ khi có chàng, đã gắn liền với chàng. Giờ chàng không còn, con cũng không còn lý do để tồn tại.

Con biết, con đã làm cha mẹ buồn lòng. Con biết, cha mẹ đã mong con được sống hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc của con đã nằm lại nơi chiến trường, cùng với chàng Minh. Con không thể phản bội tình yêu của mình, không thể sống một cuộc đời mà không có chàng bên cạnh.

Hãy tha thứ cho con. Hãy hiểu cho nỗi lòng của một người con gái đã mất đi tất cả. Con chỉ mong được đoàn tụ với chàng, dù là ở nơi suối vàng, dù là ở kiếp sau.

Nếu chàng đã chết, thiếp nguyện hoá thành bươm bướm bay theo chàng đến hoàng tuyền, uống canh mạnh bà, yêu nhau vào kiếp sau, chờ thiếp nhé, chàng ơi.

Con của cha mẹ, An Nhiên.

Tiếng khóc xé lòng của những người ở lại vang vọng khắp căn nhà, khắp làng Bích Sơn. Lá thư của Hoàng Minh vẫn bay đi trong gió, mãi mãi không đến được tay An Nhiên. Và An Nhiên, đã hóa thành bươm bướm trong tâm tưởng, bay theo chàng đến một thế giới khác, nơi họ hy vọng sẽ được đoàn tụ, không còn chiến tranh, không còn chia lìa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận