Sau những ngày giao tranh ác liệt, quân ta đã đẩy lùi được một phần quân địch, chiếm lại một số vị trí quan trọng, nhưng cái giá phải trả là vô cùng đắt. Thương vong chất chồng, binh sĩ kiệt sức, lương thực cạn kiệt đến mức chỉ còn đủ cầm hơi qua ngày. Tinh thần binh lính dần mỏi mệt dù ý chí vẫn kiên cường, không hề nao núng trước khó khăn. Cả doanh trại chìm trong không khí căng thẳng, nặng nề đến nghẹt thở, mỗi hơi thở đều mang theo mùi máu và sự lo lắng.
Hoàng Minh, Thành, Hùng, Long và những người còn sống sót từ làng Bích Sơn vẫn chiến đấu như những con hổ bị thương, đầy dũng mãnh và lì lợm, không hề biết sợ hãi. Họ không còn là những người nông dân chân chất, hồn nhiên của ngày nào, mà đã trở thành những chiến binh chai sạn, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác và căm thù sục sôi. Mỗi nhát kiếm, mỗi cú vung giáo đều dứt khoát, hiểm hóc và mang theo nỗi uất hận sâu sắc, nỗi đau mất mát không thể nguôi ngoai.
Trong một đêm khuya, khi cả doanh trại chìm trong giấc ngủ chập chờn của sự kiệt sức, Hoàng Minh bất chợt tỉnh giấc. Vết thương ở bắp tay anh vẫn âm ỉ nhức nhối, nhưng điều khiến anh trằn trọc là những hình ảnh của trận chiến cứ hiện về rõ mồn một trong tâm trí. Tiếng la hét xé tai, tiếng gươm đao va chạm loảng xoảng, gương mặt của những đồng đội đã ngã xuống, tất cả cứ ám ảnh anh không ngừng, như một cơn ác mộng không lối thoát, lặp đi lặp lại.
Anh khẽ trở mình, nhìn sang những người bạn đang say ngủ bên cạnh. Thành thở đều, gương mặt vẫn còn nét ngây thơ của người chưa từng trải sự đời. Hùng co ro trong tấm chăn mỏng, thi thoảng lại rùng mình, chắc là đang mơ thấy cảnh tượng kinh hoàng nào đó. Còn Long thì vẫn nắm chặt chuôi kiếm ngay cả trong giấc mơ, như sợ hãi có kẻ thù tấn công bất ngờ, ngay cả trong giấc ngủ anh cũng không buông vũ khí. Họ đều là những người nông dân bình dị, bị đẩy vào cuộc chiến này, phải đối mặt với những điều mà họ chưa từng tưởng tượng, chưa từng dám mơ thấy trong cuộc đời mình.
Hoàng Minh nhớ lại lời Tướng quân Trấn Bắc đã nói. Ông nói đúng. Họ không thể hèn nhát, không thể bỏ cuộc. Họ phải chiến đấu vì quê hương, vì gia đình, vì những người đã ngã xuống, vì một tương lai bình yên mà họ hằng mong ước. Một ý chí sắt đá trỗi dậy trong lòng Hoàng Minh, một sự quyết tâm mạnh mẽ hơn bao giờ hết, thiêu đốt mọi nỗi sợ hãi còn sót lại. Anh biết mình phải làm gì để kết thúc tất cả, để trả lại sự bình yên cho non sông, cho những người dân vô tội.
Sáng hôm sau, một cuộc họp quân sự khẩn cấp được triệu tập. Tướng quân Trấn Bắc đứng trước tấm bản đồ lớn, vẽ tay một cách thô sơ, nhưng đầy đủ chi tiết các cứ điểm, các tuyến phòng thủ của địch và những lối tiếp cận có thể sử dụng. Gương mặt ông ta vẫn kiên nghị, nhưng đôi mắt hằn lên vẻ mệt mỏi sau những đêm không ngủ, toát lên sự lo lắng nhưng cũng đầy quyết đoán.
"Hỡi các binh sĩ! Đêm qua, ta đã suy nghĩ rất nhiều, trằn trọc không thể nào chợp mắt. Chúng ta không thể kéo dài cuộc chiến này mãi được. Lương thực cạn kiệt, binh lính mệt mỏi, chúng ta không thể chờ đợi thêm nữa. Chúng ta cần một đòn quyết định, một đòn chí mạng để kết thúc tất cả, một nhát kiếm cuối cùng để định đoạt số phận của cuộc chiến này!". Giọng ông ta vang vọng, đầy sự dứt khoát và mạnh mẽ, truyền thẳng vào trái tim mỗi người.
"Ta quyết định. đêm nay, chúng ta sẽ tổng tấn công vào thành cổ của quân địch! Đây là sào huyệt cuối cùng của chúng ở khu vực này, là trái tim của hệ thống phòng thủ của chúng. Nếu chúng ta chiếm được thành, chúng ta sẽ cắt đứt hoàn toàn đường tiếp viện, và buộc chúng phải rút lui hoàn toàn khỏi bờ cõi của chúng ta, vĩnh viễn không còn dám bén mảng tới!".
Tiếng xì xào nổi lên giữa các binh lính, một sự kinh ngạc lan tỏa. Thành cổ của địch nổi tiếng kiên cố, với tường thành cao ngất, dày đặc, và quân lính đông đảo, tinh nhuệ, chưa từng bị công phá. Đây sẽ là một trận chiến sinh tử, một canh bạc tất tay, mà cái giá phải trả là sinh mạng của hàng ngàn binh sĩ.
Tướng quân Trấn Bắc nhìn lướt qua các binh sĩ, ánh mắt ông dừng lại ở nhóm Hoàng Minh. "Ta biết, đây là một nhiệm vụ khó khăn, gần như là bất khả thi. Nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Chúng ta phải chiến thắng! Vì Đại Việt! Vì những người đã ngã xuống! Vì tương lai con cháu chúng ta, vì một đất nước thái bình!".
Hoàng Minh và các bạn cùng làng nhìn nhau. Ánh mắt họ không còn sự sợ hãi, mà thay vào đó là sự kiên định và một chút lo lắng về số phận, về những điều sẽ xảy ra. Họ biết, đây có thể là trận chiến cuối cùng, hoặc cũng có thể là trận chiến mà họ sẽ không bao giờ trở về, sẽ mãi mãi nằm lại nơi đất khách quê người, không bao giờ được nhìn lại quê hương.
"Hoàng Minh. mày nghĩ sao?". Thành hỏi, giọng anh ta trầm hẳn, đầy vẻ thăm dò và cả sự hoài nghi. "Thành cổ đó. nghe nói bất khả xâm phạm, chưa từng có ai công phá được. Liệu chúng ta có làm được không?".
Hoàng Minh siết chặt chuôi kiếm, đốt cháy mọi nỗi sợ hãi còn sót lại. "Bất khả xâm phạm ư? Không có gì là bất khả xâm phạm nếu chúng ta có đủ quyết tâm, Thành. Tao tin vào tướng quân. Và tao tin vào tụi mình. Tụi mình đã sống sót đến giờ này, đã trải qua bao nhiêu trận mạc, không thể gục ngã trước cửa thiên đường được, không thể để công sức đổ sông đổ biển!".
Hùng và Long cũng gật đầu đồng tình, ánh mắt họ đầy sự kiên quyết. Họ đã cùng nhau trải qua bao nhiêu trận chiến, bao nhiêu lần cận kề cái chết, họ hiểu nhau hơn bất cứ ai. Tình đồng đội đã gắn kết họ lại, tạo nên một khối thống nhất không thể phá vỡ, một sức mạnh tinh thần to lớn, vô hình nhưng mãnh liệt.
Suốt cả ngày, không khí trong doanh trại vô cùng căng thẳng, như sợi dây đàn kéo căng đến cực hạn. Binh lính chuẩn bị vũ khí, kiểm tra áo giáp một cách tỉ mỉ, và chia sẻ những câu chuyện cuối cùng về gia đình, về ước mơ giản dị của họ. Có người lặng lẽ viết thư về nhà, gửi gắm lời trăn trối cuối cùng, có người lặng lẽ ngồi mài kiếm, ánh mắt xa xăm, chứa đựng bao suy tư, bao nỗi niềm chưa nói.
Hoàng Minh tìm một góc vắng vẻ, lấy ra chiếc Phật ngọc. Anh ngắm nhìn nó thật lâu, nhớ về An Nhiên, về những tháng ngày êm đềm ở làng Bích Sơn, về những lời hứa hẹn ngày trở về. Chàng tự nhủ, chàng sẽ chiến đấu hết mình, không chỉ vì đất nước, mà còn vì nàng, vì lời hứa sẽ trở về để sống trọn đời bên nàng, xây dựng một tổ ấm bình yên. Nàng là nguồn động lực lớn nhất của chàng, là lý do để chàng không gục ngã trước bất kỳ khó khăn nào. Chiếc Phật ngọc như một lời nhắc nhở về mái ấm đang chờ đợi, về cuộc sống bình yên đang mong ngóng.
Ngay buổi chiều hôm đó, một sự kiện bất ngờ đã xảy ra, khiến không khí bớt đi phần nào u ám. Tướng quân Trấn Bắc cho gọi Hoàng Minh đến. Trước mặt toàn thể binh lính đang tập trung, ông ta nói lớn, giọng vang dội khắp doanh trại. "Hôm nay, ta tuyên bố. Hoàng Minh, người con của làng Bích Sơn, với những chiến công dũng mãnh, sự kiên cường và lòng dũng cảm vượt trội, đã thể hiện phẩm chất của một người chỉ huy đáng tin cậy!".
Ông ta tiếp tục, giọng đầy trang trọng, đầy sự khen ngợi và tin tưởng. "Từ nay, Hoàng Minh sẽ được thăng lên làm Tiểu đội trưởng, chỉ huy một nhóm binh sĩ tiên phong. Con xứng đáng với vinh dự này, Hoàng Minh! Con đã dùng hành động để chứng minh lòng dũng cảm, và đã cứu sống không ít đồng đội khỏi lưỡi hái tử thần!".
Hoàng Minh bước lên, lòng vừa tự hào, vừa nặng trĩu trách nhiệm to lớn đang đè nặng lên vai. Một sĩ quan mang đến cho chàng một bộ trang phục mới. Đó là một chiếc áo giáp da tuy không quá lộng lẫy hay kiên cố như của tướng quân, nhưng được may đo chỉnh tề hơn nhiều so với bộ giáp cũ rách nát, lấm lem. Trên vai, một chiếc áo choàng màu đỏ tươi được khoác lên, ánh lên vẻ oai phong, nổi bật giữa đám đông binh sĩ lam lũ.
Dáng vẻ của Hoàng Minh giờ đây đã thay đổi hoàn toàn. Vết thương ở bắp tay dường như không còn làm chàng bận tâm nữa, nỗi đau thể xác đã bị ý chí át đi. Khuôn mặt chàng vẫn còn nét phong trần của người nông dân, nhưng ánh mắt đã trở nên sắc bén, kiên định và đầy tự tin hơn bao giờ hết. Mái tóc đen nhánh được buộc gọn gàng, càng làm tôn lên vầng trán rộng, thông minh.
Với bộ áo giáp chỉnh tề và chiếc áo choàng đỏ tung bay trong gió, Hoàng Minh đứng đó, không còn là chàng thanh niên thư sinh của làng Bích Sơn, mà là một vị tướng trẻ đầy uy dũng, toát ra khí chất của một người chỉ huy thực thụ, sẵn sàng dẫn dắt đồng đội xông pha vào trận chiến sinh tử, không hề nao núng.
Khi đêm buông xuống, không khí trong doanh trại càng thêm nặng nề bởi sự im lặng ghê người. Hoàng Minh, giờ là Tiểu đội trưởng, di chuyển giữa các lều trại. Chàng thấy từng nhóm binh sĩ ngồi cạnh nhau, ánh mắt chất chứa nỗi niềm.
Hoàng Minh dừng lại bên một nhóm lính trẻ, có người quen từ những trận đánh trước. Một chàng trai tên Luân, mặt còn búng ra sữa, nhìn Hoàng Minh với ánh mắt đầy hy vọng. "Tiểu đội trưởng Hoàng Minh. Nghe nói đêm nay mình tấn công thành cổ. Liệu. liệu chúng ta có thắng được không?". Giọng Luân run run, đôi mắt đỏ hoe.
Một người lính khác, khuôn mặt khắc khổ ngồi kế bên Hùng, khẽ thở dài. "Thắng hay thua thì cũng là mạng sống của anh em mình thôi. Vợ tao mới sinh con, tao còn chưa kịp nhìn mặt nó nữa là. Tao chỉ mong được về ôm con một lần thôi". Giọng anh ta nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng.
Hoàng Minh ngồi xuống cạnh họ, đặt tay lên vai Hùng khắc khổ. "Tao hiểu cảm giác của mày. Tao cũng có người đang chờ. Nhưng chính vì vậy, chúng ta không thể thua. Chúng ta phải thắng, để tất cả chúng ta được trở về với gia đình mình. Không ai bị bỏ lại". Lời chàng chân thành, đầy sự đồng cảm.
Thành, Hùng và Long cũng đến ngồi cùng. Thành nói, giọng anh ta không giấu được sự chua chát. "Tao cũng muốn về lắm chứ. Nhớ mùi cơm vợ tao nấu, nhớ tiếng con tao khóc. Ở cái chốn này. sống nay chết mai, chẳng biết được gì".
Long trầm ngâm. "Nhưng nếu mình không đánh, thì giặc sẽ tràn về làng mình, về nhà mình. Vậy thì mình về cũng có nghĩa lý gì nữa đâu. Thà chết ở đây còn hơn để chúng phá nát quê hương". Lời Long dứt khoát, đẩy lùi chút bi ai.
Một tên lính khác đột nhiên chen vào, anh ta có vẻ rất tàn tạ, hắn thở dài. "Ước gì.. ước gì cuộc sống sẽ yên binh mãi, đừng có cái gọi là chiến tranh này. Ở quê, nhàn nhã uống vài ly với huynh đệ, cùng vợ kiếm tiền nuôi con, chẳng phải là viên mãn rồi sao? "
"Con mẹ nó, tại sao vui chúa lại chỉ nghĩ đến sức mạnh lợi ích của mình mà không nghĩ đến cuộc sống của chúng ta chứ? Tại sao? Tại sao vậy? "
"Im ngay! Quân xử thần tử, thần bất tử là bất trung, ngươi chưa nghe qua sao? Còn dám nói nữa, ngươi sẽ chết trước cả khi ra trận đấy" Trong quân lại um xùm cả lên với những tiếng cãi nhau, lấn át bớt đi tinh thần thê lương và bi ai trong không khí.
Đột nhiên, từ phía xa, một tiếng reo hò vang lên, như sấm rền giữa màn đêm tĩnh mịch. Ban đầu là một vài tiếng, rồi nhanh chóng lan ra khắp doanh trại, thành một biển âm thanh náo động, đầy phấn khích. Hoàng Minh và các binh sĩ ngạc nhiên nhìn về phía cổng doanh trại.
Dưới ánh đuốc và ánh trăng, một đoàn quân khổng lồ đang tiến vào. Đó là quân tiếp viện! Hàng ngàn binh sĩ, với áo giáp sáng loáng, vũ khí chỉnh tề, tinh thần hừng hực, như một dòng sông thép đổ vào doanh trại. Họ mang theo cờ xí rợp trời, tiếng bước chân rầm rập, và những tiếng hô vang "Đại Việt! Đại Việt!" đầy khí thế.
Tướng quân Trấn Bắc, đứng giữa đám đông binh lính, gương mặt ông ta bỗng rạng rỡ, đôi mắt long lanh đầy xúc động. Ông giơ cao thanh kiếm. "Các con! Quân tiếp viện đã đến! Chúng ta không còn đơn độc! Thượng tướng Hùng Thiên đã dẫn dũng binh từ phương Bắc đến tương trợ chúng ta! Ý trời phù hộ Đại Việt!".
Sự xuất hiện của quân tiếp viện như một luồng gió mới, xua tan mọi mệt mỏi, mọi nỗi sợ hãi. Số lượng binh lính trong doanh trại lập tức tăng lên gấp đôi, gấp ba, biến một đội quân kiệt sức thành một đạo quân hùng hậu, khí thế ngút trời.
Các binh sĩ cũ ôm chầm lấy binh sĩ mới đến, tiếng cười, tiếng vỗ vai, tiếng hỏi han dồn dập. Nỗi bi ai, sợ hãi dường như tan biến hết. Sự tự tin của các binh lính được đẩy lên cao chót vót, họ cảm thấy mình có thể đánh bại bất kỳ kẻ thù nào.
Hoàng Minh nhìn đoàn quân tiếp viện, lòng chàng dâng trào một cảm xúc khó tả. Không chỉ là số lượng, mà còn là niềm hy vọng mới được thắp lên. Chàng siết chặt chiếc Phật ngọc, cảm nhận sự vững vàng trong tay. "An Nhiên, ta sẽ về. Ta nhất định sẽ về!".
Đêm xuống, màn đêm bao trùm lấy thung lũng, mang theo cái lạnh buốt xương và sự im lặng đáng sợ, chỉ còn tiếng gió rít qua kẽ đá. Hàng vạn binh lính tập trung, vũ khí lấp lánh dưới ánh trăng mờ ảo, sẵn sàng cho trận đánh cuối cùng, trận quyết định vận mệnh của cả vùng đất. Tiếng bước chân đều đặn của họ vang vọng trong đêm, như tiếng trống trận dồn dập, báo hiệu một cuộc chiến không khoan nhượng sắp bắt đầu.
Tướng quân Trấn Bắc cưỡi ngựa đi qua các hàng quân, gương mặt ông ta nghiêm nghị, nhưng ánh mắt lại ánh lên một tia hy vọng và sự kiên định không gì lay chuyển. Ông ta dừng lại trước hàng quân của Hoàng Minh, nhìn thẳng vào từng người lính, ánh mắt đầy sự tin tưởng tuyệt đối vào họ.
"Các con! Đêm nay, chúng ta sẽ viết nên lịch sử! Kế hoạch đã rõ ràng! Quân ta sẽ chia làm ba mũi tấn công chính! Mũi tiên phong của Tiểu đội trưởng Hoàng Minh sẽ mở đường, đánh thẳng vào cổng chính, tạo đột phá lớn nhất, thu hút hỏa lực địch!". Ông ta chỉ tay lên bản đồ trong không trung, như thể đang vạch rõ từng đường kiếm, từng mũi tên. "Hai mũi còn lại sẽ bọc sườn, một từ phía Bắc, một từ phía Nam, yểm trợ và ngăn chặn quân tiếp viện của địch, không cho chúng có cơ hội phản công hay rút lui!".
"Hãy chiến đấu bằng tất cả những gì các con có! Mỗi người lính là một ngọn lửa! Mỗi ngọn lửa sẽ đốt cháy quân thù, biến chúng thành tro bụi! Vì Đại Việt! Vì những người thân yêu đang chờ đợi chúng ta trở về trong vinh quang! Vì sự bình yên vĩnh viễn! Tiến lên!". Giọng ông ta vang dội, đầy khí thế, như một lời hiệu triệu cuối cùng khắc sâu vào tâm khảm mỗi người lính, khiến máu trong huyết quản họ sôi sục, thiêu đốt mọi sợ hãi.
Hoàng Minh cảm thấy một luồng nhiệt huyết dâng trào trong lồng ngực, một ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ. Anh nhìn sang Thành, Hùng, Long. Ba người bạn cũng nhìn lại anh, ánh mắt đầy quyết tâm và tin tưởng tuyệt đối vào người tiểu đội trưởng mới của mình. Họ đã sẵn sàng. Sẵn sàng cho trận quyết chiến thành cổ, dù kết quả có ra sao, họ cũng sẽ chiến đấu đến cùng, đến hơi thở cuối cùng, không một chút hối tiếc.
Tiếng kèn lệnh vang lên, xé toạc màn đêm, chói tai và hùng tráng. Hàng vạn binh lính cùng lúc lao về phía thành cổ của quân địch, như một cơn sóng thần không thể cản phá, ào ạt và mạnh mẽ. Họ không còn sợ hãi, chỉ còn lại ý chí chiến đấu sắt đá, lòng căm thù cháy bỏng. Trận chiến cuối cùng đã bắt đầu, với tiếng gào thét của quân ta và tiếng la hét kinh hoàng của quân địch vang vọng khắp thung lũng, báo hiệu một cuộc tàn sát.


0 Bình luận