Khúc Ca Gió Ngàn
Lục Trầm Uyên
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Khi Gió Mang Thư Về

Chương 2: Hương Chợ Tình Lang

0 Bình luận - Độ dài: 3,046 từ - Cập nhật:

Mấy ngày sau buổi sớm mai trò chuyện bên sông, tin đồn về cánh diều Phượng Hoàng của Hoàng Minh nhanh chóng lan khắp làng Bích Sơn. Mấy đứa trẻ con cứ tíu tít chạy qua nhà chàng, ngó nghiêng vào sân, mong được nhìn thấy con diều khổng lồ đang dần thành hình. Chiều nào cũng vậy, Hoàng Minh lại miệt mài bên những thanh tre, gọt đẽo, uốn nắn. An Nhiên đúng hẹn, ngày nào cũng mang lụa sang, cặm cụi vẽ và thêu những họa tiết sen và phượng hoàng lên đó. Tấm vải lụa trắng muốt dần khoác lên mình màu sắc rực rỡ, sống động dưới bàn tay nàng.

"Chàng này, thiếp thấy chàng cứ chăm chú vào mấy thanh tre đó mãi. Có cần thiếp bóp vai cho chàng không?" An Nhiên ngồi cạnh, thấy Hoàng Minh cúi mình quá lâu. Nàng khẽ đưa tay chạm vào lưng áo chàng, xoa nhẹ.

Hoàng Minh ngẩng đầu lên, cười xòa. "Không sao đâu, An Nhiên. Thiếp lo lắng quá rồi. Vài thanh tre này có đáng gì. Chỉ là chàng muốn cánh diều này thật hoàn hảo, để nó có thể bay cao nhất, xa nhất, mang theo ước mơ của đôi ta đến tận trời xanh." Chàng nói, ánh mắt xa xăm. "Vả lại, làm việc bên nàng thế này, bao nhiêu mệt mỏi cũng tan biến hết."

"Ước mơ gì mà cao xa đến vậy?" Nàng trêu chọc, tay vẫn tiếp tục thêu một bông sen nhỏ, mũi kim thoăn thoắt trên từng sợi chỉ. "Thiếp chỉ mong ước sao ngày ngày được nhìn thấy chàng bên cạnh, được cùng chàng làm những việc nhỏ nhặt thế này thôi đã là đủ rồi. Chàng cứ đòi gì cao sang quá."

Hoàng Minh quay sang nhìn nàng, ánh mắt chất chứa tình yêu sâu đậm. Chàng khẽ đặt bàn tay mình lên bàn tay nàng đang cầm kim, ngăn nàng thêu dở. "Thiếp nói vậy là chưa đủ đâu. Ta còn muốn cùng nàng đi khắp chợ huyện, mua sắm những thứ mình thích, không cần phải lo lắng về giá cả. Rồi ta sẽ xây cho nàng một ngôi nhà gỗ lớn hơn, có vườn tược rộng rãi để nàng trồng thêm nhiều hoa sen, hoa bưởi mà nàng yêu thích. Chàng sẽ làm một chiếc võng gỗ lim thật chắc chắn để nàng nằm đọc sách mỗi buổi chiều nữa."

An Nhiên mỉm cười, dựa đầu vào vai chàng. "Nhà lớn thì phải có nhiều người ở chứ. Chàng nói xem, chúng ta sẽ có mấy đứa nhỏ chạy nhảy khắp vườn đây?"

Hoàng Minh nhéo nhẹ má nàng: "Nàng vừa mới bảo là đủ rồi mà. Bây giờ lại muốn đông vui hơn à? Vừa rồi chẳng phải ta vừa bảo ba đứa thôi sao? Nếu nàng muốn thì năm sáu đứa cũng được, nhà ta không thiếu cơm cho mấy cái miệng nhỏ." Chàng ghé sát tai nàng thì thầm, khiến An Nhiên lại càng đỏ mặt hơn.

"Năm, sáu đứa ư?" An Nhiên tròn mắt, bật cười khúc khích, khẽ thụi vào sườn chàng. "Chàng nói đùa đấy à? Vậy thì thiếp cả đời chỉ quanh quẩn với bỉm sữa thôi mất. Đến lúc đó chắc thiếp sẽ thành bà lão tóc bạc phơ mất thôi. Chàng có thấy tội cho thiếp không chứ?"

"Thì ta sẽ là ông lão râu bạc trắng, vẫn sẽ ngồi bên nàng, khắc gỗ, làm diều cho lũ cháu." Hoàng Minh siết chặt tay nàng. "Mà cho dù nàng có già đi, có tóc bạc phơ, thiếp vẫn sẽ yêu nàng như ngày đầu. Tình yêu của ta dành cho nàng sẽ không bao giờ thay đổi. Chàng hứa sẽ luôn ở bên nàng, chăm sóc nàng đến răng long đầu bạc."

An Nhiên khẽ ngẩng đầu nhìn chàng, trong ánh mắt nàng ánh lên một sự tin tưởng và hạnh phúc vô bờ. "Hoàng Minh, chàng nói thật chứ? Lời hứa này, chàng sẽ giữ chứ? Đừng có mà bỏ rơi thiếp đó nha!"

Chàng trai gật đầu, ánh mắt kiên định. "Ta hứa. Nguyện ước của đôi ta, ta sẽ dùng cả đời mình để thực hiện. Bất kể gian khó thế nào cũng không bao giờ từ bỏ."

Sáng hôm sau, An Nhiên và Hoàng Minh cùng nhau đi chợ huyện. Chợ huyện Bích Sơn không quá lớn nhưng đủ sầm uất với đủ loại hàng hóa từ nông sản, vải vóc cho đến đồ thủ công mỹ nghệ. Tiếng người mua kẻ bán í ới, tiếng mặc cả, tiếng cười nói tạo nên một không khí náo nhiệt, ấm cúng. Nắng tháng ba dịu nhẹ trải khắp các ngả đường, không quá gay gắt, vừa đủ để làm ấm không khí.

"Hoàng Minh, chàng xem, tấm vải này có đẹp không?" An Nhiên chỉ vào một sạp vải với đủ thứ màu sắc sặc sỡ, ánh mắt nàng ánh lên vẻ thích thú. Nàng khẽ chạm vào tấm lụa mềm mại, cảm nhận độ mịn của nó.

Hoàng Minh lắc đầu, ánh mắt tinh tường lướt qua các loại vải. "Lụa này tuy đẹp nhưng không bền. Màu cũng không giữ được lâu. Nàng mà thêu lên thì phí công lắm. Thiếp nhớ nàng nói muốn thêu một bức tranh lớn hơn để treo trong nhà chúng ta sau này mà. Một bức tranh để đời cơ."

"Vậy chàng chọn giúp thiếp đi," An Nhiên nũng nịu, khẽ lay tay chàng. "Thiếp biết chàng có mắt thẩm mỹ lắm đó. Chàng là thợ mộc tài hoa, chắc chắn cũng biết chọn vải đẹp."

Hoàng Minh mỉm cười, chàng cầm lên một tấm lụa tơ tằm màu xanh nhạt, đường dệt tinh xảo, chất liệu mềm mại như nước. "Tấm này này. Vừa bền, vừa mềm mại, màu sắc lại nhã nhặn, hợp với những họa tiết thanh tao nàng hay thêu." Chàng khẽ đưa tấm lụa lên áp vào má nàng, cảm nhận sự mịn màng của nó. "Hợp với da nàng nữa, làm tôn lên vẻ đẹp của nàng."

An Nhiên đỏ mặt, vội đẩy tay chàng xuống. "Chàng lại trêu thiếp giữa chợ đông người thế này. Mọi người nhìn kìa." Nàng khẽ liếc nhìn xung quanh, thấy mấy bà cô hàng xóm đang tủm tỉm cười, ánh mắt đầy ẩn ý.

"Có sao đâu. Ai cũng biết nàng là của ta mà. Có gì mà phải ngại chứ." Hoàng Minh ghé sát tai nàng thì thầm, khiến An Nhiên lại càng đỏ mặt hơn, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên một nụ cười hạnh phúc.

Họ mua tấm lụa rồi đi tiếp. An Nhiên dừng lại trước một sạp bán chỉ thêu đủ màu sắc. Nàng đưa tay vuốt ve từng cuộn chỉ, ánh mắt say mê như một đứa trẻ nhìn thấy kẹo.

"Nàng muốn mua chỉ sao?" Hoàng Minh hỏi. "Chỉ của nàng lúc nào cũng đầy ắp trong cái hộp gỗ rồi mà. Hộp đó ta làm cho nàng gần mười năm rồi mà nàng còn chưa dùng hết."

"Nhưng những màu này đẹp quá, thiếp chưa có," An Nhiên nói, giọng đầy khao khát. "Màu xanh ngọc này để thêu lá sen cho thật sống động, màu vàng kim này để thêu ánh sáng trên cánh phượng hoàng cho thật lấp lánh." Nàng nhìn chàng với ánh mắt long lanh, như muốn cầu xin. "Chàng mua cho thiếp nhé? Thiếp hứa sẽ thêu tặng chàng một bức chân dung thật đẹp."

Hoàng Minh làm bộ đắn đo: "Chỉ nhiều thế này, nàng thêu đến bao giờ mới hết? Mà thiếp mua về, nàng lại thức khuya thêu thùa, mắt nàng sẽ thâm quầng mất. Lúc đó thì làm sao mà nhìn thấy đường để thêu nữa đây?" Chàng giả vờ thở dài.

"Đâu có đâu! Thiếp sẽ giữ gìn sức khỏe mà," An Nhiên lay nhẹ tay áo chàng, giọng nũng nịu. "Đi mà chàng. Thiếp hứa sẽ không thức quá khuya đâu. Thiếp chỉ muốn có thật nhiều chỉ để thêu thật nhiều bức tranh đẹp cho chàng thôi mà. Chàng không muốn nhìn thấy tranh của thiếp sao?" Nàng nói, đôi mắt cụp xuống, giọng nói nhỏ dần, ra chiều tủi thân.

Hoàng Minh thấy vậy, không nỡ. Chàng bật cười, xoa đầu nàng. "Được rồi, được rồi. Thiếp lúc nào cũng giỏi làm nũng. Mua thì mua. Nhưng phải hứa với ta là không được thức khuya đâu đấy. Mắt nàng mà thâm quầng thì ta không chịu đâu. Ta sẽ đau lòng lắm đó." Chàng nói rồi quay sang người bán hàng, mua cho An Nhiên một túi chỉ đầy ắp, đủ mọi màu sắc mà nàng yêu thích, từ xanh lam đến đỏ tươi, tím than.

An Nhiên mừng rỡ, ôm túi chỉ vào lòng như một báu vật. "Chàng tốt với thiếp quá. Thiếp yêu chàng nhất!" Nàng vô thức buột miệng, rồi vội vàng che miệng lại, má lại đỏ bừng, ánh mắt lúng liếng.

Hoàng Minh nghe vậy, lòng tràn ngập hạnh phúc. Chàng khẽ nắm lấy tay nàng, đan chặt những ngón tay vào nhau. "Thiếp cũng yêu ta nhất, phải không? Nàng vừa nói đó nha." Chàng trêu.

"Đương nhiên rồi," An Nhiên khẽ gật đầu, siết nhẹ tay chàng. "Chàng là nhất. Chàng là người đàn ông tốt nhất trên đời này."

Họ đi giữa chợ đông người, tay trong tay, bất chấp những ánh mắt tò mò và trêu ghẹo của người làng. Đối với họ, thế giới này chỉ có hai người, với những ước mơ giản dị nhưng thiêng liêng. Họ dừng lại ở một sạp bán đồ gỗ nhỏ. Hoàng Minh tỉ mỉ chọn lựa vài loại gỗ quý hiếm, những loại mà chàng chưa từng có dịp thử sức như gỗ trắc, gỗ mun. Chàng dùng tay gõ nhẹ vào từng thớ gỗ, lắng nghe âm thanh trầm đục.

"Những loại gỗ này khó chạm khắc lắm đó chàng," An Nhiên nói, nàng biết chàng là người cầu toàn trong công việc. "Chàng định làm gì vậy? Chúng rất đắt đó."

"Ta muốn thử sức làm một bộ đồ thờ thật tinh xảo, bằng những loại gỗ tốt nhất này," Hoàng Minh giải thích, ánh mắt lấp lánh sự say mê. "Để sau này, khi chúng ta cưới nhau, bộ đồ thờ ấy sẽ là vật thiêng liêng nhất trong nhà, chứng giám cho tình yêu của đôi ta, và để tưởng nhớ những người đã khuất." Chàng tưởng tượng ra hình ảnh bộ đồ thờ trang nghiêm, uy nghi trong ngôi nhà của họ.

An Nhiên nhìn chàng, đôi mắt rưng rưng. Nàng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, lòng thầm nguyện cầu cho ước mơ giản dị ấy sẽ trở thành hiện thực, sớm thôi.

Khi trở về nhà, cả hai bắt tay vào chuẩn bị bữa trưa. An Nhiên vào bếp, tay thoăn thoắt thái rau, vo gạo. Hoàng Minh ra giếng múc nước, rồi lại phụ nàng thái thịt, nhặt hành. Tiếng dao thớt lách cách, tiếng lửa reo tí tách trong bếp củi, hòa cùng tiếng cười nói của họ, tạo nên một bản nhạc gia đình ấm cúng, quen thuộc.

"Hoàng Minh, chàng thử xem, món canh rau dền này đã vừa miệng chưa?" An Nhiên từ tốn múc một muỗng canh, đưa lên cho chàng nếm, ánh mắt đầy mong chờ. Đây là món canh nàng tự tay nấu, và nàng muốn nó phải thật hoàn hảo.

Hoàng Minh đưa muỗng canh lên miệng, nhấp một ngụm. Chàng nhíu mày, gương mặt biểu cảm khó tả. Canh hơi nhạt, lại có vị hơi là lạ, không giống như những món canh nàng thường nấu. "Ừm... An Nhiên... món này..." Chàng ngập ngừng.

An Nhiên thấy vậy, nét mặt nàng xịu xuống ngay lập tức. "Không ngon sao? Thiếp đã cố gắng nêm nếm rất kỹ mà." Giọng nàng thoáng chút hụt hẫng, đôi môi khẽ trề ra.

Thấy nàng có vẻ giận dỗi, Hoàng Minh vội vàng nuốt chửng phần canh còn lại, rồi làm ra vẻ mặt tấm tắc. "Không! Không phải! Ý ta là... ngon lắm! Ngon đến nỗi ta không ngờ là nàng lại nấu được món canh này đó." Chàng vừa nói vừa cố gắng nuốt xuống, trong lòng thầm nghĩ không biết có phải nàng đã lỡ tay cho thêm thứ gì không. "Món canh này có vị rất đặc biệt, rất... An Nhiên. Thật sự rất ngon! Chàng chưa từng được ăn món canh nào độc đáo như thế này."

An Nhiên nghe chàng khen, nụ cười lại bừng sáng trên môi. "Thật sao? Chàng không lừa thiếp đấy chứ?" Nàng nhìn chàng đầy nghi ngờ, nhưng ánh mắt đã ánh lên niềm vui sướng.

"Thật mà!" Hoàng Minh gật đầu lia lịa, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh. "Chàng ăn hết cả tô của nàng đây này!" Chàng nhanh chóng múc thêm một tô lớn và bắt đầu ăn ngon lành, mặc dù vị lạ vẫn còn vương vấn trong miệng. "Nàng nào lấy được chàng thì có phúc bảy đời. Vừa giỏi làm mộc, vừa giỏi nấu ăn, lại còn hiền lành, dễ thương nữa chứ."

"Thế nàng có muốn lấy ta không?" Hoàng Minh hỏi thẳng, đôi mắt nhìn nàng đầy mong chờ.

An Nhiên giả vờ suy nghĩ, tay nàng nghịch nghịch dải tóc. "Để thiếp xem đã. Nàng còn phải thử thách chàng nhiều lắm. Chàng phải làm cho thiếp một căn bếp thật lớn, có đủ đồ dùng để thiếp tha hồ nấu nướng nữa chứ. Phải có cả lò đất để nướng bánh đa, có chum vại đựng dưa cà."

Hoàng Minh bật cười, tiến lại gần, vòng tay ôm ngang eo nàng, khẽ tựa cằm lên vai nàng. "Vậy thì nàng cứ thử thách đi. Chàng nguyện sẽ thực hiện tất cả, miễn là nàng chịu về làm vợ chàng. Ta sẽ làm cho nàng một căn bếp to nhất, đẹp nhất làng, để nàng tha hồ thể hiện tài năng của mình."

An Nhiên tựa đầu vào ngực chàng, cảm nhận sự ấm áp và bình yên. "Thiếp cũng nguyện ý mà. Chàng không biết đâu, thiếp đã mơ về ngày đó biết bao nhiêu lần rồi. Thiếp mơ về một ngôi nhà nhỏ của đôi ta, nơi mỗi sáng thức dậy đều có chàng bên cạnh."

Họ đứng trong căn bếp nhỏ, ôm nhau thật chặt, mặc cho khói bếp vờn quanh, mặc cho thời gian ngừng trôi.

Đêm đó, sau một ngày dài làm việc và đi chợ, Hoàng Minh và An Nhiên hẹn nhau ra bến sông ngắm trăng. Ánh trăng tròn vành vạnh, tỏa sáng vằng vặc trên mặt sông Tiên, dát bạc cả một vùng không gian. Tiếng côn trùng rả rích từ những bụi cây ven sông, cùng tiếng ếch nhái kêu vang vọng, tạo nên một bản giao hưởng của đêm hè.

An Nhiên ngồi tựa vào vai Hoàng Minh, cảm nhận sự ấm áp từ chàng. "Trăng đêm nay đẹp quá, chàng nhỉ? Sáng hơn mọi khi thì phải."

Hoàng Minh khẽ gật đầu, vòng tay ôm chặt nàng hơn. "Đúng vậy. Trăng đêm nay đẹp như nụ cười của nàng vậy. Sáng cả một góc sông."

"Chàng lại nói quá rồi." An Nhiên khẽ đánh nhẹ vào ngực chàng. "Mà này, chàng có thấy ngôi sao kia không?" Nàng chỉ tay lên bầu trời. "Nghe bà Mến nói, nếu hai người yêu nhau cùng ước nguyện dưới ánh trăng và nhìn thấy một ngôi sao băng, thì ước nguyện đó sẽ thành hiện thực đó."

"Vậy sao?" Hoàng Minh hứng thú. "Vậy nàng muốn ước điều gì? Nàng cứ nói đi, ta sẽ cùng nàng ước."

An Nhiên ngập ngừng một lúc, rồi khẽ nói, giọng nhỏ xíu như tiếng gió thoảng: "Thiếp ước, chúng ta sẽ mãi mãi được ở bên nhau, bình an và hạnh phúc. Ước cho làng Bích Sơn của chúng ta mãi mãi bình yên, không có chiến tranh, tai ương nào ập đến." Nàng khẽ tựa đầu vào vai chàng, ánh mắt mơ màng nhìn lên bầu trời.

Hoàng Minh cũng nhìn lên bầu trời đầy sao, lòng tràn ngập yêu thương và một nỗi lo lắng mơ hồ. Chàng cũng khẽ nói: "Ta cũng ước như vậy. Ta ước chúng ta sẽ sớm có một mái nhà nhỏ, có ba đứa con ngộ nghĩnh, như chàng đã nói. Một thằng bé lanh lợi, thông minh, suốt ngày đòi theo chàng học điêu khắc gỗ. Và hai cô con gái, một đứa dịu dàng, đảm đang như nàng, được nàng dạy thêu thùa, nữ công gia chánh. Một đứa nữa thì tinh nghịch, thích leo trèo, thích cùng ta thả diều khắp cánh đồng. Chúng ta sẽ cùng nhau chứng kiến chúng lớn lên, rồi dựng vợ gả chồng cho chúng. Cả nhà sẽ sống an yên, vui vẻ, không lo toan gì."

An Nhiên mỉm cười, vẽ vời thêm: "Đúng rồi! Khi đó, mỗi tối, chúng ta sẽ cùng nhau ra đây ngắm trăng, kể cho lũ trẻ nghe những câu chuyện về làng Bích Sơn, về dòng sông Tiên, và về cánh diều Phượng Hoàng của cha chúng."

Họ cứ thế, ngồi bên nhau dưới ánh trăng, cùng nhau vẽ nên một tương lai rực rỡ, đầy ắp tiếng cười và hạnh phúc. Tình yêu của họ như dòng sông Tiên, cứ thế êm đềm chảy mãi, nuôi dưỡng những ước mơ giản dị nhưng thiêng liêng. Họ không biết rằng, phía chân trời xa xăm kia, những đám mây đen đang dần kéo đến, không phải mây của cơn mưa rào, mà là mây của khói lửa chiến tranh, báo hiệu một cơn bão lớn sắp tràn qua, đe dọa cuốn phăng đi tất cả những bình yên và ước mơ non trẻ mà họ đang ấp ủ. Nhưng hiện tại, trong vòng tay của đối phương, họ chỉ thấy hạnh phúc và một niềm tin mãnh liệt vào tương lai, một tương lai mà họ đã cùng nhau vẽ nên bằng tất cả tình yêu và hy vọng

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận