Sau những ngày tháng miệt mài bên cánh diều Phượng Hoàng và tấm lụa sen, cuối cùng, Lễ hội Vọng Nguyệt cũng đã đến. Cả làng Bích Sơn náo nức chuẩn bị. Những con đường đất nhỏ được dọn dẹp phong quang, rắc thêm cát vàng óng ánh. Khắp nơi, những chiếc đèn lồng đủ hình dáng, màu sắc được treo lủng lẳng từ cành cây, trên mái hiên, rực rỡ như những đốm lửa đêm. Tiếng trống hội dồn dập vang lên từ đình làng, hòa cùng tiếng khèn, tiếng sáo trúc, báo hiệu một đêm hội tưng bừng sắp sửa bắt đầu. Các sạp hàng đã được dựng lên từ chiều, bày bán đủ thứ bánh trái, đồ chơi làm bằng tre, nứa, giấy màu rực rỡ.
An Nhiên diện bộ áo tứ thân màu xanh ngọc, màu của lá sen non, mái tóc dài óng ả được tết gọn gàng phía sau, cài thêm mấy bông hoa lài trắng muốt vừa hái trong vườn. Nàng đứng trước gương đồng, ngắm nhìn mình, lòng bâng khuâng khó tả. Chiếc áo mới được chính tay nàng thêu thêm vài cành trúc mảnh mai ở tà áo, vừa kín đáo vừa duyên dáng. Mẹ nàng, bà Hai, bước vào, trên tay cầm chiếc trâm cài tóc bằng bạc hình bướm, bà nhìn con gái với ánh mắt đầy trìu mến.
"Con gái ta hôm nay đẹp quá!". Bà Hai cài chiếc trâm lên tóc An Nhiên, khẽ vuốt ve mái tóc mượt mà của nàng. "Chắc tối nay lại có khối chàng trai ngấp nghé bên con cho xem. Con mà không nhanh chân là có thằng bé khác đến rước đi mất đó."
An Nhiên đỏ mặt, khẽ nói. "Mẹ lại trêu con. Con chỉ muốn đi xem diều của Hoàng Minh thôi mà. Con có muốn ai ngấp nghé đâu chứ." Nàng khẽ xoay người, tránh ánh mắt trêu chọc của mẹ.
Bà Hai cười tủm tỉm. "Cái con bé này, còn giả vờ. Cả làng ai mà chẳng biết con với thằng Minh đó tình cảm với nhau thế nào. Mẹ thấy nó được đấy. Hiền lành, chăm chỉ, lại có tài. Mà hình như nó cũng sắp ra mắt nhà mình rồi đấy con. Nó còn gửi mẹ một túi trầu cau to tướng để biếu cha con đấy."
An Nhiên giật mình ngẩng lên, đôi mắt mở to ngạc nhiên. "Mẹ nói gì cơ? Sao con không biết? Hoàng Minh đã đến nhà mình từ khi nào?"
Bà Hai khẽ nhéo mũi nàng một cách yêu chiều. "Nó vừa đến thưa chuyện với cha con chiều qua, lúc con đang say sưa thêu thùa ở nhà bên. Thật ra là nó có nhờ mẹ nói hộ với con đó. Nó bảo muốn làm đám hỏi, nhưng lại sợ con ngại, sợ con chưa sẵn sàng. Thằng bé còn đỏ mặt tía tai lúc nói chuyện với cha con nữa chứ."
Tim An Nhiên đập loạn xạ. Nàng vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ đến muốn vỡ òa, lại vừa có chút ngượng ngùng đến mức không dám nhìn thẳng vào mẹ. "Thật... thật sao mẹ? Có thật là Hoàng Minh đã nói vậy không ạ?"
"Thật chứ sao không!". Bà Hai nói, giọng đầy vẻ tự hào và mãn nguyện. "Cha con cũng ưng lắm. Cha con còn khen nó lễ phép, thật thà nữa chứ. Hai đứa lớn rồi, cũng nên tính chuyện trăm năm thôi. Mà con có tính để nó đợi bao lâu nữa đây? Lỡ nó đổi ý thì sao?" Bà Hai cố tình trêu nàng.
An Nhiên cúi mặt xuống, hai má nóng bừng, đỏ hơn cả màu đèn lồng treo ngoài sân. "Con... con nghe lời cha mẹ hết ạ. Chỉ cần cha mẹ đồng ý, con sẽ nghe theo." Nàng nói khẽ, trong lòng thầm cảm ơn Hoàng Minh đã cho nàng một bất ngờ ngọt ngào đến vậy, một lời khẳng định tình yêu mà nàng hằng mong đợi. Nàng thầm nghĩ. "Hoàng Minh, chàng thật là đáng ghét, nhưng lại đáng yêu vô cùng."
Vừa lúc đó, tiếng Hoàng Minh trầm ấm vang lên ngoài sân. "An Nhiên, nàng ra đây. Ta đến đón nàng đi xem hội đây."
An Nhiên vội vàng chỉnh lại tóc, lòng rộn ràng. Nàng bước ra, nhìn thấy Hoàng Minh đã đứng đó, trong bộ áo the mới, màu xanh thẫm, tóc búi gọn gàng, trông tuấn tú hơn hẳn ngày thường. Chàng cầm trên tay một bó hoa sen trắng muốt vừa hái ở ao làng, còn đọng sương đêm lấp lánh như những hạt ngọc. Đôi mắt chàng ánh lên vẻ hồi hộp pha lẫn niềm vui sướng.
Hoàng Minh nhìn nàng, ánh mắt chàng bỗng chững lại, đầy vẻ say đắm, như thể nàng là tiên nữ giáng trần. "An Nhiên... nàng... nàng đẹp quá! Thật sự là nàng đẹp hơn cả ánh trăng đêm nay."
An Nhiên đỏ mặt, khẽ cúi đầu, bàn tay khẽ vuốt tà áo. "Chàng cũng vậy, Hoàng Minh. Trông chàng hôm nay thật... thật khác lạ. Rất tuấn tú và bảnh bao." Nàng cố gắng che giấu sự bối rối của mình, nhưng khóe môi lại khẽ nở một nụ cười hạnh phúc.
Hoàng Minh đưa bó hoa sen cho nàng, những cánh sen trắng muốt như ngọc, tỏa hương dịu nhẹ. "Đây là hoa sen ta hái riêng cho nàng. Chúng vẫn còn đọng sương đêm, giống như vẻ đẹp thanh khiết của nàng vậy. Tinh khôi và trong sáng."
An Nhiên đón lấy bó hoa, hít hà hương thơm dịu mát, lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào. "Cảm ơn chàng. Hoa đẹp lắm. Thiếp rất thích."
Đúng lúc ấy, mẹ nàng từ trong nhà bước ra, cười hiền. "Thằng Minh đấy à con? Đợi An Nhiên nãy giờ chắc mỏi chân rồi nhỉ? Hai đứa đi chơi vui vẻ nhé. Nhớ về sớm."
Hoàng Minh cúi đầu lễ phép. "Dạ, con chào dì Hai ạ. Con không mỏi đâu ạ. Dì cứ yên tâm, con sẽ đưa An Nhiên về sớm trước khi trăng lên đỉnh đầu."
Sau đó, Hoàng Minh khẽ quay sang An Nhiên, ánh mắt trìu mến. "Giờ thì chúng ta đi thôi, nàng." Chàng nắm lấy tay nàng, đan chặt những ngón tay vào nhau.
Trước khi đến khu vực lễ hội, Hoàng Minh khẽ kéo An Nhiên đi lối khác. "Nàng, chúng ta đi đường này một chút nhé. Ta muốn nàng gặp một vài người trước."
An Nhiên thắc mắc. "Gặp ai vậy chàng? Sao không đi thẳng ra bãi thả diều luôn?"
Hoàng Minh mỉm cười bí ẩn. "Đến nơi nàng sẽ biết."
Chàng dẫn nàng đến một ngôi nhà nhỏ nằm nép mình dưới bóng cây bàng cổ thụ. Đó chính là nhà của cha mẹ Hoàng Minh. Cửa nhà mở rộng, ánh đèn ấm áp hắt ra ngoài. Ông Ba (cha Hoàng Minh) và bà Tư (mẹ Hoàng Minh) đang ngồi uống trà ở sân trước.
"Cha, mẹ, con về rồi đây ạ". Hoàng Minh lên tiếng, giọng chàng có chút hồi hộp. "Con có dẫn theo An Nhiên đến ra mắt cha mẹ ạ."
An Nhiên bước vào, lòng bàn chân nàng khẽ run rẩy. Nàng vội vàng cúi đầu, lễ phép chào. "Con chào cha, mẹ ạ. Con là An Nhiên." Tay nàng nắm chặt tà áo.
Ông Ba và bà Tư nhìn An Nhiên với ánh mắt hiền từ và trìu mến. "Ôi, con bé An Nhiên đây rồi. Vào nhà đi con, đứng ngoài đó làm gì. Con gái nhà ai mà xinh xắn, lễ phép quá." Bà Tư lên tiếng, nụ cười phúc hậu nở trên môi.
Ông Ba gật đầu, khuôn mặt phúc hậu ánh lên vẻ hài lòng. "Nghe thằng Minh kể mãi về con, hôm nay mới được gặp mặt. Vào đây ngồi đi con."
Hoàng Minh nhẹ nhàng kéo tay An Nhiên ngồi xuống chiếc ghế tre bên cạnh mình. Chàng rót một chén trà nóng hổi đưa cho nàng. "An Nhiên, đây là cha mẹ ta." Chàng nói, giọng đầy tự hào.
An Nhiên hơi bối rối, nhưng cũng trấn tĩnh lại, nàng khẽ nói. "Con cảm ơn cha, mẹ đã cho phép con đến đây ạ." Nàng cảm thấy sự ấm áp, hiền hậu từ ánh mắt của cha mẹ Hoàng Minh.
Bà Tư nhìn An Nhiên, cười hiền. "Con đừng khách sáo quá. Nghe thằng Minh nói con thêu thùa khéo lắm. Có dịp thì dạy cho ta một vài đường kim mũi chỉ nhé. Ta vụng về lắm, chẳng thêu được gì."
"Dạ, con rất sẵn lòng ạ". An Nhiên mỉm cười, lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nàng cảm thấy được chào đón.
Sau vài câu chuyện thăm hỏi, Hoàng Minh nhìn cha mẹ. "Cha mẹ ơi, con xin phép dẫn An Nhiên đi xem hội Vọng Nguyệt ạ. Diều của con sắp đến giờ cất cánh rồi."
Ông Ba gật đầu. "Ừ, hai đứa đi đi. Chúc thằng Minh diều bay cao nhé. An Nhiên nhớ giữ gìn sức khỏe cho thằng bé đó."
"Dạ, con biết rồi ạ". An Nhiên khẽ cúi đầu, rồi cùng Hoàng Minh tạm biệt cha mẹ chàng để đến bãi đất trống.
Họ cùng nhau bước đi giữa không khí lễ hội tưng bừng. Tiếng cười nói, tiếng hát hò, tiếng sáo trúc vang vọng khắp nơi. Những gánh hàng rong bán đủ thứ bánh trái, đồ chơi trẻ con rực rỡ sắc màu, lấp lánh dưới ánh đèn lồng. Mấy đứa trẻ con chạy nhảy xung quanh, tiếng cười giòn tan. Hoàng Minh và An Nhiên đi giữa dòng người, tay trong tay, cảm nhận sự bình yên và hạnh phúc đang bao trùm lấy họ. Thỉnh thoảng, họ lại dừng lại mua một chiếc bánh nếp thơm lừng hoặc một chiếc kẹo mạch nha giòn rụm.
"Hoàng Minh này, chàng có thấy hồi hộp không?". An Nhiên hỏi, khẽ siết chặt tay chàng, ánh mắt nàng ánh lên vẻ tò mò. "Diều Phượng Hoàng của chúng ta tối nay sẽ bay cao đến đâu nhỉ? Có làm mọi người ngạc nhiên không?"
"Ta tin là nó sẽ bay cao nhất, đẹp nhất". Hoàng Minh nói chắc nịch, giọng chàng đầy tự tin. "Bởi vì nó mang theo tất cả tâm huyết và ước mơ của đôi ta mà. Cứ tin chàng đi. Chúng ta đã dồn bao nhiêu công sức vào nó rồi."
Khi họ đến bãi đất trống rộng lớn gần đình làng, hàng trăm cánh diều đã và đang được chuẩn bị để cất cánh. Đứa trẻ nào cũng háo hức, reo hò, chỉ trỏ những cánh diều đủ màu sắc. Những nghệ nhân làm diều khác trong làng cũng đã có mặt, ai nấy đều tự hào về tác phẩm của mình. Cánh diều Phượng Hoàng của Hoàng Minh, sải cánh rộng lớn, với những họa tiết sen và phượng hoàng rực rỡ do An Nhiên thêu, nổi bật giữa đám đông như một tác phẩm nghệ thuật. Màu vàng kim của phượng hoàng lấp lánh dưới ánh đèn lồng, như một con chim thần thoại sắp cất cánh lên bầu trời đêm.
"Trời ơi! Diều của thằng Minh đẹp quá! Chưa từng thấy cánh diều nào lộng lẫy đến thế!". Tiếng trầm trồ vang lên từ đám đông, có cả tiếng xuýt xoa.
"Đúng là đôi tài hoa! Một người khéo tay làm diều, một người thêu thùa tinh xảo! Thật xứng đôi vừa lứa!". Một bà cụ hàng xóm tấm tắc khen, nhìn Hoàng Minh và An Nhiên với ánh mắt đầy thiện cảm.
Hoàng Minh và An Nhiên đứng cạnh cánh diều, lòng dâng lên niềm tự hào và hạnh phúc. Cha của Hoàng Minh, ông Ba, và mẹ của An Nhiên, bà Hai, cũng đã đến. Họ đứng cạnh nhau, nhìn hai con với ánh mắt mãn nguyện và nụ cười rạng rỡ. Ông Ba còn khẽ vỗ vai Hoàng Minh, ánh mắt đầy tự hào.
Đến giờ cất diều, Hoàng Minh cẩn thận nâng niu cánh diều Phượng Hoàng. Từng đường nét, từng thanh tre đều được chàng chăm chút tỉ mỉ. An Nhiên đứng phía sau, tay giữ dây diều, ánh mắt dõi theo từng cử động của chàng, lòng nàng cũng hồi hộp không kém. "Chàng cẩn thận nhé! Đừng để nó bị gió cuốn đi đó."
"Nàng đừng lo!". Hoàng Minh mỉm cười trấn an. Chàng chạy lấy đà, rồi nhẹ nhàng thả cánh diều lên không trung. Gió đêm tháng ba mát lành, vừa đủ mạnh, nâng cánh diều Phượng Hoàng lên cao, cao mãi, vượt qua những cánh diều khác. Những họa tiết rực rỡ lung linh dưới ánh trăng, tựa như một con phượng hoàng thật sự đang bay lượn trên nền trời. Tiếng reo hò, vỗ tay vang dội khắp bãi đất, át cả tiếng trống hội.
Cánh diều Phượng Hoàng của Hoàng Minh bay cao nhất, đẹp nhất, như một lời khẳng định cho tài năng của chàng và cho tình yêu của đôi lứa. Mọi người đều trầm trồ khen ngớt, có người còn nói rằng đây là cánh diều đẹp nhất mà họ từng thấy trong suốt những năm qua.
"Diều của ta bay cao thật đấy, An Nhiên! Nó còn bay cao hơn cả nóc đình làng nữa kìa!". Hoàng Minh reo lên, chàng quay lại nhìn nàng, ánh mắt rạng rỡ và đầy vẻ tự hào.
An Nhiên nở nụ cười hạnh phúc, đôi mắt nàng lấp lánh như những vì sao trên trời. "Đúng vậy! Đẹp lắm chàng! Nó bay cao như ước mơ của chúng ta vậy! Thiếp tin là nó sẽ mang ước mơ của chúng ta đi thật xa."
Khi mọi người đã dần tản đi, tiếng ồn ào cũng lắng xuống, chỉ còn lại tiếng côn trùng và tiếng gió đêm, Hoàng Minh và An Nhiên vẫn nán lại bãi đất trống, ngồi cạnh nhau trên thảm cỏ xanh mướt, ngắm nhìn cánh diều Phượng Hoàng vẫn đang sải cánh, bay lượn trên nền trời đêm. Ánh trăng rằm vằng vặc chiếu rọi, dát bạc cả mặt sông Tiên, tạo nên một khung cảnh huyền ảo và lãng mạn.
Hoàng Minh khẽ nắm lấy tay An Nhiên, những ngón tay chàng đan chặt vào những ngón tay mềm mại của nàng. "An Nhiên này, nàng có nhớ lời ước đêm qua của chúng ta không?"
An Nhiên khẽ gật đầu, tựa vào vai chàng, cảm nhận hơi ấm từ chàng lan tỏa sang mình. "Thiếp nhớ. Thiếp ước chúng ta mãi mãi bình an, hạnh phúc, và làng Bích Sơn mãi mãi yên bình."
"Ta cũng ước như vậy". Hoàng Minh tiếp lời, giọng chàng trầm ấm và đầy chân thành. "Và ta còn ước, chúng ta sẽ sớm có một mái nhà riêng, có ba đứa con ngộ nghĩnh, như chàng đã nói. Một thằng bé lanh lợi, thông minh, suốt ngày đòi theo chàng học điêu khắc gỗ. Và hai cô con gái, một đứa dịu dàng, đảm đang như nàng, được nàng dạy thêu thùa, nữ công gia chánh. Một đứa nữa thì tinh nghịch, thích leo trèo, thích cùng ta thả diều khắp cánh đồng. Chúng ta sẽ cùng nhau chứng kiến chúng lớn lên, rồi dựng vợ gả chồng cho chúng. Cả nhà sẽ sống an yên, vui vẻ, không lo toan gì. Thiếp có thấy như vậy là quá nhiều không?"
An Nhiên mỉm cười hạnh phúc, nàng hình dung ra cảnh tượng đó trong tâm trí mình. "Thiếp cũng mơ như vậy, Hoàng Minh. Thiếp mơ về những buổi chiều cả gia đình cùng ngồi quây quần bên hiên nhà, ngắm nhìn cánh diều phượng hoàng bay lượn trên bầu trời, uống trà và kể chuyện. Rồi khi đêm xuống, chúng ta sẽ cùng nhau ra đây ngắm trăng, kể cho lũ trẻ nghe những câu chuyện về làng Bích Sơn, về dòng sông Tiên, và về cánh diều Phượng Hoàng của cha chúng. Chắc chắn chúng sẽ thích mê cho xem."
"Và ta sẽ kể cho chúng nghe về tình yêu của cha mẹ chúng, về cách cha đã suýt cưa đứt tay ba lần vì cố gắng làm một chiếc tủ đựng chỉ thật đẹp cho mẹ chúng". Hoàng Minh nói, giọng chàng đầy vẻ trêu chọc, khiến An Nhiên bật cười khúc khích.
An Nhiên bật cười, khẽ đánh vào vai chàng. "Chàng này! Lại nói bậy rồi. Ai lại suýt cưa đứt tay bao giờ chứ. Chỉ là chút xây xát nhỏ thôi mà."
"Thì cũng là vì nàng đó!". Hoàng Minh cười lớn, siết chặt tay nàng. "Nói chung là, vì nàng, ta có thể làm bất cứ điều gì. Ngay cả việc suýt cưa đứt tay đi chăng nữa."
Họ cứ thế ngồi bên nhau, ngắm nhìn ánh trăng và cánh diều lượn lờ, trong lòng tràn ngập những dự định và hy vọng về một tương lai tươi sáng. Đêm trăng rằm thanh bình, êm ả, như lời chúc phúc cho tình yêu đang chớm nở của đôi trẻ.
Hoàng Minh chợt quay sang An Nhiên, ánh mắt chàng trở nên nghiêm túc, pha chút hồi hộp và lo lắng. "An Nhiên này... có chuyện này ta muốn nói với nàng." Chàng hít một hơi thật sâu.
An Nhiên nhìn chàng, lòng bỗng dâng lên một dự cảm, một sự chờ đợi ngọt ngào. "Chuyện gì vậy chàng? Trông chàng có vẻ căng thẳng quá."
"Ta... ta đã thưa chuyện với cha mẹ nàng rồi". Hoàng Minh nói, giọng chàng có chút run rẩy, nhưng ánh mắt lại kiên định nhìn thẳng vào nàng. "Ta muốn... ta muốn được hỏi cưới nàng. Ta muốn được cùng nàng xây dựng ngôi nhà mà chúng ta đã mơ ước, có những đứa con, và sống trọn đời bên nhau. Nàng... nàng có đồng ý không? Nàng có bằng lòng về làm vợ ta, làm dâu hiền của cha mẹ ta không?"
An Nhiên nhìn sâu vào mắt chàng. Ánh mắt chàng chân thành, đầy ắp tình yêu và sự kiên định. Nàng khẽ gật đầu, nước mắt rưng rưng, những giọt lệ hạnh phúc lăn dài trên má. "Thiếp... thiếp đồng ý. Thiếp nguyện ý được làm vợ chàng, được cùng chàng đi đến cuối cuộc đời. Thiếp sẽ cố gắng hết sức để làm một người vợ tốt, một người mẹ hiền, một người con dâu thảo hiền."
Hoàng Minh vui mừng khôn xiết, chàng ôm chặt An Nhiên vào lòng, như thể muốn ôm trọn nàng vào trái tim mình. Nàng cũng vòng tay ôm lấy chàng, cảm nhận sự ấm áp và bình yên từ vòng tay đó. Họ đứng đó, dưới ánh trăng rằm, giữa không gian tĩnh lặng của bến sông, tình yêu của họ được khẳng định, được thiên nhiên và đất trời chứng giám.
Chàng khẽ buông nàng ra, nhưng vẫn giữ chặt tay nàng. Từ trong túi áo, Hoàng Minh cẩn thận lấy ra một bức tượng mặt dây chuyền Phật ngọc nhỏ. Tượng được chạm khắc từ một khối ngọc bích xanh biếc, hình dáng vị Phật Di Lặc với nụ cười hiền hậu, khoan thai. Ánh ngọc long lanh dưới ánh trăng, tỏa ra một vẻ bình an khó tả.
"An Nhiên này," Hoàng Minh nói, giọng chàng khẽ run lên vì xúc động. "Đây là vật định tình mà ta đã giữ gìn bấy lâu nay. Cha ta nói, Phật Di Lặc là biểu tượng của sự hoan hỷ, sung túc và an lành. Ta muốn nó sẽ là vật sẽ theo nàng suốt đời, nhắc nhở nàng về lời hứa của đôi ta, về ước mơ và tình yêu mà chúng ta đã cùng nhau xây dựng. Nó sẽ là minh chứng cho tình yêu của đôi ta, và sẽ là vật liên kết chúng ta dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Ta mong nó sẽ mang lại bình an và may mắn cho nàng, cho gia đình chúng ta."
An Nhiên đón lấy tượng Phật ngọc, ngón tay nàng khẽ vuốt ve bề mặt ngọc mát lạnh. Ánh ngọc long lanh dưới ánh trăng, vẻ mặt vị Phật hiền hòa như đang mỉm cười chúc phúc. Nàng nhìn tượng Phật, rồi lại ngước lên nhìn Hoàng Minh, đôi mắt ngấn lệ. Nàng không nói nên lời, chỉ khẽ gật đầu, siết chặt tượng Phật ngọc trong lòng bàn tay.
"Chúng ta sẽ có một đám cưới thật ấm cúng, nàng nhé. Chỉ cần có gia đình, bạn bè và những người thân yêu nhất của chúng ta thôi". Hoàng Minh thì thầm vào tai nàng, giọng chàng nghẹn ngào trong niềm hạnh phúc. "Một đám cưới đơn giản nhưng tràn đầy tình yêu."
"Vâng, chỉ cần có chàng là đủ rồi". An Nhiên khẽ đáp, giọng nàng run rẩy vì xúc động. "Được ở bên chàng, được cùng chàng già đi, đó là hạnh phúc lớn nhất của thiếp." Nàng khẽ nắm chặt tượng Phật ngọc trong tay, như thể nắm giữ tất cả hạnh phúc của mình.
Họ cùng nhau nhìn lên bầu trời, nơi cánh diều Phượng Hoàng vẫn đang sải cánh, bay cao, tự do, mang theo ước mơ về một tương lai tươi sáng, về một mái ấm gia đình hạnh phúc, đầy ắp tiếng cười. Trong khoảnh khắc đó, mọi lo toan, mọi phiền muộn dường như tan biến. Chỉ còn lại tình yêu, và niềm tin vào một tương lai tốt đẹp đang chờ đón họ. Tuy nhiên, họ không thể ngờ rằng, cuộc đời vốn không phải lúc nào cũng êm đềm như dòng Tiên Giang. Phía chân trời xa tít tắp, một đám mây đen khổng lồ đang từ từ kéo đến, nuốt chửng ánh sáng của những vì sao. Đó không phải là mây báo mưa, mà là điềm báo của một biến cố lớn, một cơn bão táp sắp ập đến, đe dọa cuốn phăng đi tất cả những bình yên và ước mơ non trẻ mà họ đang ấp ủ.


0 Bình luận