Đoàn quân ra đi trong màn mưa bụi lất phất của buổi sáng tiễn biệt, mang theo nỗi lòng nặng trĩu của cả làng Bích Sơn. Con đường từ làng đến huyện lỵ dường như dài hơn gấp bội, mỗi bước chân đều thấm đẫm sự chia ly, nỗi lo âu vô bờ bến. Tiếng trống giục giã vẫn vang lên đều đặn, như muốn thúc đẩy họ bước nhanh hơn, tiến về phía định mệnh đã chờ sẵn.
Hoàng Minh đi giữa hàng ngũ binh lính, cảm nhận chiếc Phật ngọc trong túi áo ngực, nơi trái tim đang đập thổn thức không ngừng. Ánh mắt chàng kiên định nhìn thẳng về phía trước, nhưng trong tâm trí, hình bóng An Nhiên vẫn hiện rõ mồn một. Nàng đứng đó, nhỏ bé ở cổng làng, nước mắt tuôn rơi, vẫy tay chào tạm biệt trong vô vọng.
Chàng nhắm mắt lại trong giây lát, như muốn lưu giữ hình ảnh cuối cùng ấy vào sâu thẳm tâm hồn. Tiếng nức nở của nàng, mùi hương quen thuộc, và cái ôm chặt cuối cùng vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí chàng, sống động như vừa mới xảy ra.
"An Nhiên. Nàng phải mạnh mẽ. Ta sẽ về mà. Nhất định sẽ về". Chàng tự nhủ, lời thề với nàng là ngọn lửa duy nhất sưởi ấm tâm hồn chàng trong cái lạnh lẽo của buổi bình minh đầy chia xa, giữa sự bất an đang bao trùm.
Đến huyện lỵ, không khí càng thêm căng thẳng, ồn ào và hỗn loạn gấp bội, khác xa với sự yên bình của làng quê. Hàng ngàn tráng đinh từ các làng xã lân cận đã tập trung đông đủ, tiếng người hò hét, tiếng ngựa hí vang dội. Tiếng vũ khí va vào nhau tạo nên một âm thanh hỗn độn, đinh tai nhức óc.
Các quan quân áo giáp lấp lánh, ra lệnh rầm rầm, gương mặt ai nấy đều nghiêm nghị, sắc lạnh. Hoàng Minh cùng Thành, Hùng, Long và những người bạn làng Bích Sơn nhanh chóng được đưa vào hàng ngũ, cảm thấy mình chỉ là một chấm nhỏ bé giữa biển người mênh mông.
Họ được phát vũ khí thô sơ đến mức đáng thương. Một thanh kiếm cùn mòn, một cây giáo không sắc bén, và một tấm giáp da cũ kỹ, đã bạc màu, mỏng manh đến tội nghiệp. Những món đồ đó chẳng thấm vào đâu so với trang bị của quân triều đình, hay những gì họ từng hình dung về sự hùng tráng của một cuộc chiến.
"Kiếm này. làm sao mà chiến đấu được chứ?". Thành lẩm bẩm, vẻ mặt anh ta tái mét, bàn tay run run cầm lấy thanh kiếm, cảm thấy nó nặng trĩu vô cùng. "Nó còn chẳng bén bằng con dao gọt hoa quả của mẹ tao! Tụi mình sẽ chết mất thôi!".
Hùng thở dài thườn thượt, ánh mắt đầy vẻ bi quan, nhìn chằm chằm vào món vũ khí trong tay như nhìn thấy cái chết. "Giáo thì cùn, giáp thì rách. Tụi mình. chẳng khác nào dê vào miệng cọp. Chắc chắn là có người muốn tụi mình làm bia đỡ đạn, đẩy vào chỗ chết!". Long, người ít nói nhất, chỉ siết chặt cây giáo, đôi mắt chàng toát lên vẻ cam chịu và chấp nhận số phận nghiệt ngã.
Hoàng Minh vỗ vai Hùng, cố gắng trấn an bạn mình. "Đừng bi quan thế. Có còn hơn không. Quan trọng là ý chí của tụi mình, và tụi mình còn có nhau. Sống chết có số, nhưng tụi mình sẽ cùng nhau vượt qua. Vì làng, vì gia đình tụi mình, tụi mình không thể gục ngã, không thể để lũ giặc giày xéo quê hương!". Chàng cố gắng trấn an bạn bè, cũng là để củng cố tinh thần chính mình, để không ai nao núng.
Cuộc hành quân ra tiền tuyến kéo dài suốt mấy ngày đêm, qua bao nhiêu làng mạc, cánh đồng khô cằn bị bỏ hoang. Mỗi nơi đi qua, họ đều thấy những dấu vết chiến tranh tàn khốc, không gì có thể che giấu được sự thật kinh hoàng ấy. Những ngôi nhà cháy rụi, chỉ còn trơ lại khung gỗ cháy đen, khói vẫn còn vương vấn đâu đó trong không khí, như một lời nhắc nhở.
Những cánh đồng lúa xanh tốt, vốn là nguồn sống của dân làng, giờ đây chỉ còn là tro tàn, hoang vắng, tiêu điều, không còn sự sống. Người dân bỏ lại nhà cửa, kéo nhau chạy loạn, khuôn mặt ai nấy đều thất thần, ánh mắt vô hồn, chứa đựng nỗi kinh hoàng tột độ. Tiếng khóc than, tiếng trẻ con gọi mẹ, gọi cha vang lên khắp nơi, ám ảnh tâm trí những người lính trẻ, khiến họ rùng mình.
Hoàng Minh cảm thấy lòng mình nặng trĩu, sự tức giận dâng lên khi chứng kiến cảnh tượng này. Quân xâm lược đã gây ra quá nhiều tội ác, tàn phá cuộc sống bình yên của dân lành, biến họ thành những kẻ vô gia cư. "Con mẹ nó. Lũ giặc quỷ. chúng đã gây ra bao tội ác! Tụi mình phải trả thù cho những người vô tội này! Không thể tha thứ cho chúng!". Chàng nghiến răng, căm phẫn tột độ, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt.
Càng đi sâu vào phía Bắc, không khí càng lạnh lẽo, khắc nghiệt hơn. Những cơn gió buốt giá thổi qua những ngọn núi trọc, mang theo mùi máu tanh nồng và thuốc súng khét lẹt. Tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng la hét từ xa vọng lại, báo hiệu họ đã đến gần chiến trường, nơi tử thần đang chờ đợi, sẵn sàng cướp đi sinh mạng bất cứ lúc nào.
Đó là một thung lũng rộng lớn, được bao quanh bởi những ngọn núi đá hiểm trở, sừng sững, cao vút, như những bức tường thành tự nhiên. Khắp nơi là những dấu vết của những trận chiến ác liệt vừa diễn ra. Đất đai lở loét, cây cối gãy đổ trơ trụi, và. rải rác khắp nơi là thi thể của binh lính, cả phe ta lẫn quân địch, nằm la liệt, không còn nguyên vẹn, bị phân hủy một phần.
Máu nhuộm đỏ cả một vùng đất, khô lại thành những vệt nâu sẫm trên đá, trên bùn đất, tạo thành những bức tranh kinh hoàng. Mùi tử khí nồng nặc, bao trùm cả không gian, khiến dạ dày Hoàng Minh quặn thắt, cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng, nhưng chàng phải cố gắng kìm nén. Chàng chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng, tàn khốc như vậy trong đời, nó vượt quá mọi sức tưởng tượng.
Chỉ vài canh giờ sau khi đến nơi, khi mặt trời vừa ló rạng, lệnh tấn công đã được ban ra. "Tiến lên! Vì Thiên tử! Vì giang sơn! Vì dân tộc! Không lùi bước!". Tiếng chiêng trống vang dội khắp thung lũng, hòa cùng tiếng hò reo của binh lính ta và tiếng gầm gừ man rợ của quân địch, tạo nên một bản giao hưởng chết chóc, khủng khiếp.
Hoàng Minh cùng đội quân của mình được lệnh trấn giữ một vị trí quan trọng ở sườn núi. Đó là một cứ điểm nhỏ, chông chênh, nhưng có thể bao quát được một phần chiến trường rộng lớn phía dưới, nơi quân địch đang ồ ạt tấn công như nước vỡ bờ. Nhiệm vụ của họ là đẩy lùi đợt tấn công của quân địch đang tiến lên, không cho chúng vượt qua bất kỳ giá nào.
Mũi tên xé gió, lao vút trong không trung, như những tử thần vô hình. Tiếng kiếm va vào giáp loảng xoảng, tiếng gươm chạm nhau chan chát. Tiếng la hét, tiếng rên rỉ vang lên khắp nơi, không ngừng nghỉ, tạo thành một bản hòa tấu của sự đau đớn. Hoàng Minh lần đầu tiên đối mặt với sinh tử, với ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, nó cận kề hơn bao giờ hết.
Chàng siết chặt thanh kiếm cùn trong tay, đôi mắt mở to, cố gắng không run sợ, dù lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, run rẩy. Một tên lính địch to lớn, gương mặt dữ tợn, xăm trổ đầy mình, vung cây rìu bổ xuống với ý đồ kết liễu. Hoàng Minh lách mình tránh né theo bản năng, rồi dùng toàn bộ sức lực vung kiếm đỡ, một cú đỡ may mắn.
Tiếng kim loại va chạm chói tai, vang vọng khắp sườn núi. Tay chàng tê dại, gần như không thể giữ vững kiếm. Chàng chưa bao giờ đánh nhau thật sự, đây là lần đầu tiên chàng đối mặt với một sinh mạng khác, với hành động giết chóc man rợ. Cảm giác ghê tởm dâng lên, buồn nôn, nhưng chàng biết mình không thể chùn bước, phải tiếp tục chiến đấu.
"Hoàng Minh. mày cẩn thận!". Tiếng Thành hét lên, giọng anh ta khản đặc vì đã gào thét quá nhiều. Chàng trai làng mộc quay người, thấy Thành đang chật vật đỡ đòn từ hai tên địch hung tợn, gần như bị áp đảo. Một tên vung kiếm định chém vào gáy Thành từ phía sau. Hoàng Minh không ngần ngại lao tới, chém một nhát thật mạnh vào lưng tên địch. Tên đó rống lên một tiếng man rợ rồi đổ gục xuống, máu phun ra lênh láng, bắn vào mặt chàng.
"Cảm ơn mày, Hoàng Minh!". Thành thở hổn hển, mặt tái mét vì sợ hãi, nhưng ánh mắt đầy vẻ biết ơn, như vừa thoát khỏi cõi chết. "Mày. mày giỏi hơn tao nghĩ đó. Mày vừa cứu mạng tao! Tao nợ mày một mạng!".
Hoàng Minh gật đầu, ánh mắt không rời khỏi chiến trường, nơi cuộc chiến vẫn đang tiếp diễn ác liệt từng phút giây. "Tụi mình phải sống. Vì làng. vì người thân của tụi mình. Không được gục ngã ở đây! Cùng nhau chiến đấu, Thành!". Chàng nói, giọng dứt khoát, đầy kiên cường, như một lời nhắc nhở cho chính mình và đồng đội, truyền thêm sức mạnh.
Giữa lúc chiến trận hỗn loạn nhất, khi binh lính bắt đầu thấm mệt, tinh thần có phần suy yếu, một tiếng hô vang dội như sấm rền từ phía trung tâm chiến tuyến. Đó là Tướng quân Trấn Bắc, vị chỉ huy tối cao, đang cưỡi trên lưng ngựa chiến oai phong, tay vung cao thanh bảo kiếm sáng loáng, gương mặt đầy cương nghị.
"Hỡi những người con của Đại Việt! Hãy nhìn kìa! Chúng đã tàn phá quê hương chúng ta! Chúng đã giết hại cha mẹ, vợ con chúng ta! Chúng đã biến những cánh đồng xanh tươi thành biển lửa, biến những ngôi làng bình yên thành đống đổ nát, tan hoang!". Giọng ông ta hùng hồn, vang vọng khắp thung lũng, át cả tiếng gươm đao, tiếng hò hét của quân địch, tiếng la hét của tử thần.
"Các ngươi có cam lòng nhìn non sông bị dày xéo? Có cam lòng để người thân bị chà đạp, bị biến thành nô lệ? Không! Tuyệt đối không!". Tướng quân Trấn Bắc rút gươm chỉ thẳng về phía quân địch đang tràn tới, mũi kiếm như xé toạc không khí.
"Hãy nhớ! Phía sau chúng ta là gia đình! Là tổ quốc! Là giang sơn gấm vóc mà cha ông đã đổ máu gây dựng! Là linh hồn của những người đã ngã xuống vì đất nước!".
"Chúng ta là những chiến binh dũng cảm! Là dòng dõi Lạc Hồng! Hãy vì những người đã ngã xuống! Hãy vì những người đang chờ đợi chúng ta trở về! Hãy vì danh dự của cả dân tộc! Hãy cho chúng biết thế nào là sự phản kháng của người Việt!". Tiếng ông ta vang lên đầy nhiệt huyết, như rót lửa vào từng trái tim binh lính. "Tiến lên! Giết sạch quân thù! Xua đuổi chúng về tận hang ổ! Thề chết không lùi bước! Thề quyết tử cho tổ quốc quyết sinh!".
Lời hiệu triệu ấy như một luồng điện xẹt qua, đánh thức mọi ý chí còn sót lại trong mỗi người lính, xua tan đi nỗi sợ hãi ban đầu. Họ gầm lên một tiếng đồng thanh, tiếng gầm ấy không phải từ nỗi sợ hãi mà là từ sự căm thù, từ quyết tâm chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, đến giọt máu cuối cùng.
Sĩ khí quân ta bùng lên mạnh mẽ như ngọn lửa bùng cháy giữa đêm đen, sáng rực cả một góc chiến trường. Họ lao vào đối phương như những con mãnh thú bị thương, không còn nghĩ đến sợ hãi hay cái chết. Cuộc chiến trở nên hỗn loạn hơn, không còn đội hình, chỉ còn những cuộc đối đầu cá nhân, sinh tử, tàn khốc hơn.
Hoàng Minh cảm thấy một luồng sức mạnh mới trỗi dậy trong mình, một dòng máu nóng chạy rần rật khắp cơ thể. Lời nói của tướng quân đã chạm đến tận cùng trái tim chàng, khơi dậy lòng căm thù và ý chí bảo vệ những gì mình yêu quý một cách mãnh liệt. Chàng siết chặt thanh kiếm cùn trong tay, lao vào kẻ thù, không còn cảm thấy ghê tởm hay sợ hãi như trước. Giờ đây, chỉ còn lại sự căm phẫn và quyết tâm phải sống sót, phải chiến thắng.
Trận chiến cứ thế tiếp diễn, không ngừng nghỉ, dai dẳng như một cơn ác mộng không lối thoát. Ngày nối ngày, đêm nối đêm, không có khái niệm thời gian, chỉ có tiếng gươm đao và tiếng la hét. Mỗi binh lính đều chiến đấu như những con thú bị dồn vào đường cùng, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sinh tồn. Sức người có hạn, nhưng ý chí lại như vô tận, được thổi bùng bởi lòng căm thù và hy vọng mong manh vào một ngày mai tươi sáng. Máu và nước mắt hòa lẫn vào nhau trên chiến trường, tạo nên một màu đỏ thẫm đáng sợ, bốc mùi tanh nồng.
Mùi máu tươi, mùi thuốc súng cháy, mùi tử khí của xác chết hòa quyện vào nhau, ám ảnh khứu giác Hoàng Minh, khiến chàng gần như nôn khan. Mỗi lần chàng hạ gục một tên địch, cảm giác ghê tởm lại trào lên, nhưng chàng biết đó là điều bắt buộc để bảo vệ bản thân và đồng đội. Chàng không muốn giết người, chàng là một người nông dân, một nghệ nhân điêu khắc gỗ hiền lành, nhưng chiến tranh đã biến chàng thành một cỗ máy giết chóc tàn nhẫn.
Thành, Hùng, Long và những người bạn khác cũng chiến đấu không kém. Họ đỡ đòn cho nhau, cùng nhau đẩy lùi từng đợt tấn công của quân địch. Khuôn mặt ai nấy đều lấm lem bụi bẩn, máu khô và mồ hôi, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên sự kiên cường, không chịu khuất phục.
"Hùng, bên trái!". Thành hét lớn, kịp thời đẩy Hùng tránh một nhát đâm chí mạng từ phía sau. Hùng quay người, vung giáo đâm thẳng vào bụng tên địch. "Cảm ơn mày, Thành! Mạng tao lại do mày cứu!". Họ chiến đấu bên nhau như anh em ruột thịt, bảo vệ lẫn nhau trong gang tấc.
Tiếng quân địch gầm lên những ngôn ngữ lạ lẫm, man rợ, đầy sự hung hãn. Chúng không ngừng dồn ép, tấn công như vũ bão, với số lượng áp đảo. Có lúc Hoàng Minh tưởng chừng mình không thể trụ vững được nữa, cơ thể nặng trĩu, kiệt sức hoàn toàn.
Hoàng Minh không biết mình đã hạ bao nhiêu tên địch. Thanh kiếm chàng cầm đã nhuốm đầy máu, dính chặt vào tay, nặng trĩu. Đôi mắt chàng đỏ ngầu vì thiếu ngủ, vì bụi bặm và khói lửa, vì những giọt nước mắt không rơi được. Cơ thể rã rời, đau nhức từng khớp xương, nhưng chàng vẫn đứng vững, dựa vào ý chí phi thường và lời hứa với An Nhiên.
Hình ảnh An Nhiên, nụ cười của nàng, lời hứa trở về. Tất cả trở thành động lực duy nhất giúp chàng trụ vững giữa biển máu này, giữa những xác người la liệt. Mỗi lần mệt mỏi đến muốn gục ngã, chàng lại đưa tay chạm vào chiếc Phật ngọc trong túi áo, như một lời nhắc nhở, một lời hứa thiêng liêng, một sợi dây kết nối với cuộc sống bình yên.
"Ta sẽ không gục ngã đâu, An Nhiên. Ta sẽ về mà. Nàng phải đợi ta. Không, là nàng đang đợi ta Ta sẽ giữ lời hứa!". Chàng thì thầm trong hơi thở dốc, giữa tiếng gươm đao va chạm, giữa tiếng la hét của tử thần, lời thì thầm ấy chìm nghỉm nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.
Hoàng Minh chứng kiến bao nhiêu đồng đội ngã xuống. Những người lính trẻ, có người chưa kịp trưởng thành, chưa biết mùi vị cuộc đời, đã phải bỏ mạng. Những người lính già, đã từng trải qua bao nhiêu trận mạc, nhưng vẫn không thể tránh khỏi lưỡi hái tử thần, gục ngã trong vũng máu. Tất cả đều gục ngã, vĩnh viễn không thể trở về với gia đình, với mái nhà thân yêu, với những người đang chờ đợi.
Mỗi cái chết là một nhát dao cứa vào lòng chàng, một nỗi đau không thể diễn tả bằng lời. Chàng tự hỏi, liệu mình có phải là người tiếp theo? Liệu có bao giờ chàng được nhìn thấy An Nhiên một lần nữa? Nỗi sợ hãi len lỏi, nhưng chàng không cho phép mình gục ngã. "Không. ta không thể chết ở đây. Cơ thể này không chỉ của riêng ta mà còn là của cha mẹ, của nàng nữa! An Nhiên đang đợi ta. Cha mẹ đang đợi ta. Ta phải sống! Ta phải trở về!". Chàng siết chặt tay, quyết tâm đẩy lùi mọi suy nghĩ yếu đuối, mọi nỗi sợ hãi đang bủa vây, để tiếp tục chiến đấu.
Sau nhiều ngày chiến đấu không ngừng nghỉ, với hàng ngàn sinh mạng đã đổ xuống, quân ta dần đẩy lùi được quân địch, khiến chúng phải rút lui từng bước trong thất bại. Tuy nhiên, cái giá phải trả là quá lớn. Hàng ngàn binh lính đã bỏ mạng nơi chiến trường, nằm la liệt, không ai còn nhận ra khuôn mặt. Hoàng Minh may mắn sống sót, nhưng chàng cũng bị thương. Một vết thương sâu ở bắp tay, rách toạc, máu vẫn rỉ ra, thấm ướt một mảng áo.
Thành và Hùng cũng bị thương nhẹ, những vết cắt, bầm tím khắp người, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Long thì nặng hơn một chút, bị tên bắn trúng vai, nhưng may mắn mũi tên không trúng xương, chỉ gây đau đớn. Nhưng tất cả đều còn sống, đó là điều kỳ diệu giữa biển máu này, một phép màu mà họ không dám tin là sự thật. Họ nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ mệt mỏi nhưng cũng có chút nhẹ nhõm, chút hy vọng nhỏ nhoi le lói.
"Tụi mình. tụi mình đã sống sót! Thật không thể tin được!". Thành thở dốc, cười khổ, trên người vẫn còn vương vết máu khô của kẻ địch, khuôn mặt nhợt nhạt.
Hùng gật đầu, đôi mắt thất thần nhìn xác chết xung quanh, không còn cảm xúc gì. "Đúng vậy. Mạng lớn thật. Cứ tưởng chừng đã là một phần của đất trời này rồi, đã thành tro bụi. May mắn quá, nhưng liệu may mắn này còn kéo dài bao lâu?".
Hoàng Minh chỉ khẽ gật đầu, cố gắng kìm nén cơn đau từ vết thương đang nhức nhối, thi thoảng lại co giật nhẹ. "Giờ thì. tụi mình phải cố gắng cầm cự. Đừng để chúng quay lại. Phải giữ vững vị trí này bằng mọi giá. Tụi mình đã mất quá nhiều rồi, không thể để sự hy sinh của họ trở nên vô nghĩa".
Trận chiến kết thúc, nhưng chiến tranh thì không. Họ biết mình sẽ còn phải đối mặt với nhiều trận chiến khác, nhiều hiểm nguy khác, một tương lai mịt mờ phía trước. Cuộc đời của người lính chỉ có chiến đấu và chờ đợi cái chết, không có ngày bình yên trọn vẹn.
Nhưng trong lòng Hoàng Minh, một ngọn lửa vẫn cháy bỏng, rực rỡ hơn bao giờ hết, bất chấp mọi khó khăn. Ngọn lửa mang tên An Nhiên, mang tên ngôi nhà nhỏ ở làng Bích Sơn, mang tên lời hứa trở về, một lời hứa thiêng liêng. Chàng biết, chỉ cần ngọn lửa đó còn, chàng sẽ còn chiến đấu, còn hy vọng ngày trở về, ngày được ôm nàng vào lòng, ngày được sống một cuộc đời bình yên bên người mình yêu.


0 Bình luận