Bụi Trần Vô Ảnh
Lưu Vân Đạo Sĩ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

I. Sự giải thoát có phải khởi đầu?

Chương 04

16 Bình luận - Độ dài: 2,478 từ - Cập nhật:

Bạch Khởi loạng choạng tìm một chỗ tựa lưng dưới gốc trúc già, những chiếc lá vàng úa khẽ rơi xào xạc trên mái tóc. Cơn đói và sự mệt mỏi từ một ngày dài chạy trốn đã vắt kiệt sức lực của hắn. Với lượng bạc ngươi kiếm được từ hai ngày vừa qua đủ cho ngươi kiếm lấy một chút đồ ăn và một chỗ nghỉ ngơi tử tế, nhưng giờ xung quanh Bạch Khởi chỉ có một khu rừng bị bóng tối che phủ.

Ánh trăng chiếu rọi vào thân hình rách rưới của hắn, có lẽ hắn phải qua đêm tại khu rừng này rồi.

"Trăng khuya lạc giữa trúc lâm

 Gió sầu ai oán, nhuộm sắc thâm trầm.

 Dạ tàn, bóng ngả liêu xiêu

 Độc ảnh đối nguyệt, buồn tâm héo hon."

Ngay lúc hắn sắp ngất đi giữa cánh rừng, một làn gió mạnh thổi qua làn tóc dài làm cuốn theo những chiếc lá trúc già bay theo một hướng, ánh trăng chiếu sáng như mở đường cho Bạch Khởi.

Bước chân theo lá trúc, những cơ gió thổi như đẩy hắn về phía trước, chân đạp ánh trăng mà đi. Một hồi, hắn thấy có một ngôi đền cũ nát phía trước, bước vào trong ngôi đền ngay trước mặt là hình ảnh bức tượng phật đã mất một nửa đầu.

Bạch Khởi vẫn bình tĩnh bước ra phía sau bức tượng, dùng tay lật một miếng gạch lát, nhét túi tiền xuống bên dưới rồi đậy lại, ngả lựng dựa vào bức tượng, hắn thiếp đi.

Sáng sớm tờ mờ, Bạch Khởi chưa mở mắt.

"Ca ca, huynh tìm thấy gì không?"

Hình ảnh một đứa nhóc tầm bảy tám tuổi đang đút tay vô người của Bạch Khởi để lục lọi.

"Đợi chút, ta chẳng đấy gì cả có khi nào tên này nghèo kiết xác hay không."

"Ca ca... ca..."

Thấy đệ mình nói lắp bắp không nghe rõ tên nhóc bực bội nhìn về phía đệ đệ mình quát lại.

"Suỵt! Nói bé thôi, đệ làm tên này tỉnh bây giờ."

Đang nói hắn thấy mặt đệ đệ mình mặt tái nhợt đang chỉ lên phía trên, tò mò nhìn lên. Mặt của Bạch Khởi đang cúi xuống nhẹ, ánh mắt mở một nửa nhìn tên nhóc, tay hắn dơ lên nắm chặt lấy cánh tay đang đút vào người mình.

Tên nhóc gào khóc lớn, thấy hai tên nhóc cũng không lấy được gì từ mình, cậu liền thả tay khiến tên ca ca ngã về phía sau, tên đệ thấy thế lao tới kéo tay lôi ra ngoài chạy đi.

Cầm lấy túi tiền đã giấu từ trước vẫn còn, tiến ra ngoài ngôi đền, ra đến cửa ngươi quay lại tay chắp lại cúi đầu.

"Đa tạ đã cho tiểu mỗ tá túc qua đêm."

Nói rồi Bạch Khởi đi theo con đường mòn có sẵn dẫn tới một thị trấn nhỏ, tuy không lớn bằng kinh thành nhưng cũng lớn hơn quy mô một ngôi làng. Ngồi vào một quán bánh bao bên đường, ngươi gọi lấy hai chiếc bánh bao.

Đang định rời đi tìm một quán trọ nhỏ thì hắn nghe thấy một tiếng quát lớn.

"Hai thằng nhóc các ngươi, lại đi ăn trộm, không biết đã bao nhiêu lần rồi. Lần này lão phu sẽ đánh chết các ngươi."

Là hai đứa trẻ sáng nay, tên đệ đệ tuy rách rưới nhưng ít nhất còn có đủ quần áo để mặc nhưng tên ca ca của hắn đến cái áo cái quần cũng không có, chỉ độc mỗi chiếc khố quấn trên người. Một tên chủ quán ăn béo rục rịch lại tay cầm gậy đòi sống đòi chết với hai đứa trẻ thiếu thốn chỉ vì vài chiếc bánh bao.

Thấy cũng không liên quan gì tới bản thân, Bạch Khởi liền quay đầu định rời đi. Bỗng có một thiếu niên chạy lướt qua đám đông, khoác trên mình bộ áo dài, tay cầm theo chiếc quạt vô cùng tao nhã.

"Trưởng quầy à, ngài đâu thể đánh bọn trẻ như vậy được, hay ngài nể ta là người đọc sách của thị trấn nhỏ này tha cho bọn trẻ đi."

Trưởng quầy bánh bao thấy có người ra mặt cũng có chút nhăn nhó nhưng thấy là người đọc sách, hắn liền cười nhưng vẫn có chút xị mặt.

"Ngài đâu cần bảo vệ đám nghịch tử bẩn thỉu này, một người cao quý như người đọc sách như cậu đây đâu cần phải mất công tới vậy chứ."

"Hay ta trả tiền bù cho những cái bánh hai đứa trẻ này đã ăn nhé."

Thấy mọi truyện đã kết thúc, Bạch Khởi cũng không nán lại mà rời đi ngay lập tức. Tới một quán trọ nhỏ ở một ngõ nhỏ.

"Ài dà, vị tiểu đạo sĩ này tới thật đúng lúc, quán trọ ta là quán trọ tốt nhất trong cái thị trấn này và cũng chỉ còn duy nhất một phòng thôi."

"Cho ta một phòng qua đêm."

Nói rồi Bạch Khởi bước lên căn phòng được chuẩn bị sắn, cũng chỉ là một căn phòng nhỏ, có duy nhất một chiếc giường trúc, chỉ khác là lần này đã có những cây nến giúp cho màn đêm trong căn phòng bớt u tối.

Ngồi trên chiếc giường nhìn ra song cửa, hoàng hôn leo kéo xuống qua những mái nhà cũng là lúc những chiếc đèn lồng trên phố được đốt sáng, những tửu quán, thanh lâu cũng đã sáng đèn và nhộn nhịp.

Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa.

"Công tử, ngài có cần tiểu nhị giúp gì không ạ."

Thấy vậy ngươi nhếch miệng cười hóa ra đây là ý nghĩa của từ "tốt nhất" sao?

"Vào đi, ta có việc cần cô giúp."

Bạch Khởi vẫn ngồi trên chiếc giường không nhúc nhích, lưng quay về phía cửa, đầu ngẩng lên thường nguyệt. Bỗng tay của tiểu nhị đặt lên vai cậu.

"Công tử, xin hãy..."

Ngươi đưa cho cô ta một viên bạc và hỏi.

"Ngươi có thể nói cho ta, một thôn làng nhỏ sao có thể phát triển tới như thế này không?"

Cô tiểu nhị thấy được tiền mắt như sáng lên, đút miếng bạc vào người rồi lân la trên cơ thể của ngươi.

"Không giấu diếm công tử, thật ra năm năm trước nơi đây cũng chỉ là một ngôi làng nhỏ mù chữ, bỗng nhiên có một người biết đọc, biết viết đi tới ngôi làng mở lớp dạy học khiến cho nhiều người đều có thể đọc, viết giúp cho thôn làng này phát triển."

"Nếu ai cũng biết đọc, biết viết thì tại sao ta lại thấy có vẻ vài người đọc sách lại được cung kính hơn bình thường?"

Tiểu nhị vừa kể truyện vừa lân la lấy tay đút vào trong áo của Bạch Khởi.

"Đó là bởi những người giỏi trong việc đọc sách sẽ được trọng dụng và nếu thi đạt trạng nguyên sẽ làm quan lớn của triều đình, mang lại giá trị lớn cho làng."

Kết thúc cuộc trò truyện, Bạch Khởi cầm vào cổ tay của cô ả, kéo nó ra khỏi người, trên tay cô ta vẫn đang cầm túi bạc của cậu. Lấy lại túi bạc, cậu liền đuổi tiểu nhị đó đi.

Ngước nhìn lên bầu trời, ánh trăng lúc này đã khuyết quá nửa, ánh sáng cũng không còn sáng tới được căn phòng trọ nhỏ, chỉ còn ánh sáng bập bùng từ ngọn nến nhỏ sắp hết. Ngồi lặng, đôi mắt của Bạch Khởi nhắm lại, những chiếc lá rụng từ cây táo lớn ngoài song cửa rơi vào căn phòng nhỏ bay quanh người hắn.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Khởi từ từ mở mắt, bước chân ra khỏi quán trọ, hắn rảo bước qua thị trấn, một khung cảnh yên bình, vô lo vô nghĩ.

Hắn thấy thiếu niên hôm qua đang dắt tay hai đứa trẻ một cách vui vẻ, dẫn đến những nơi chúng từng ăn trộm để xin lỗi giúp bọn chúng như một cách thể hiện lòng tốt và lòng khoan dung. Ngồi xuống quán mì gần đó, gọi lấy một bát mì trắng.

"Chủ quán, ông biết cậu ta không?"

Chủ quán mì nhìn theo hướng Bạch Khởi chỉ liền mở lớn mắt hỏi như thể ngươi không biết là truyện vô lý.

"Cậu không biết cậu ấy ư? Cậu ta là người nổi tiếng nhất trong cái thị trấn nhỏ này đó."

Nói rồi ông ta thở dài, quay vào bên trong làm cho cậu bát mì trắng.

"Cậu ấy là Tuệ Minh, Tuệ trong trí tuệ còn Minh trong minh bạch."

Ánh mắt ngươi vẫn dán vào hình bóng của hắn ta, hai tay dắt theo hai đứa trẻ đi khắp thị trấn. Ngươi hỏi.

"Ba mẹ cậu ta đặt cho cái tên thật hay."

"Ài, cậu nói gì vậy, cha cậu ta đã chết từ khi mẹ cậu ta mới mang thai cậu ta khi đi săn còn mẹ cậu ta mất do khó sinh cậu ta. Lúc đó dân làng thấy cậu ta là điềm xui nên ai cũng vứt bỏ không muốn nuôi, cuối cùng được gia đình những người biết chữ vừa chuyển tới nhận nuôi và đặt cho cậu ta cái tên đó."

Nói rồi ông đưa bát mì trắng ra trước mặt cậu.

"Cậu gọi một bát mì trắng như vậy chẳng lẽ không thấy khó ăn à?"

Nói rồi ông ta lại nhận được lời gọi liền chạy đi mất, còn cậu vẫn cúi đầu nhìn vào bát mì trắng ở dưới bàn khó ăn sao? Khi bát mì không có gì cả thì các người lại chê nó khó ăn nhưng khi vẫn là bát mì ấy nhưng thêm chút gia vị thì lại khen ngon khen ngọt như thể các ngươi chưa từng chê bai hay ruồng bỏ.

Một tháng đã trôi qua, số tiền trong túi chỉ còn lại vài lượng bạc, có lẽ hắn lại phải quay trở lại con đường bói toán để kiếm cơm qua ngày. Với một cái bảng hiệu mới, Bạch Khởi dựa ngay vào gần mấy rạp bán đồ.

Lúc hắn đang nhắm mắt chờ khách, bỗng Tuệ Minh đứng ngay trước mặt hắn, cúi xuống nhìn kĩ rồi nói.

"Vị huynh đệ này sao lại làm những công việc như này, làm những công việc này chính là lấy tiền mồ hôi nước mắt của những người dân lao động đó, hay huynh theo ta đi ta sẽ giới thiệu cho huynh một công việc tốt hơn."

Thấy người đứng trước mặt mình là Tuệ Minh, Bạch Khởi đứng thẳng người dậy, tay để ra sau lưng.

"Không cần phải phiền vị huynh đệ như vậy, hay ta xem cho ngươi một quẻ nhé."

Bỗng có tiếng trống to dần tiến vào gần ngôi làng, lập tức vẻ mặt mọi người trở nên hứng khởi, vui vẻ. Bạch Khởi không hiểu liền hỏi.

"Này vị huynh đệ, có thể nói cho ta truyện này là gì được không?"

"Huynh không biết ư? Đây là đại hội tuyển đệ tử của Thiên Hoa tông đó, mỗi năm một lần những người tài lọt được vào mắt xanh của họ sẽ được dẫn đi tu luyện thành những tiên nhân bay trên trời."

Với những người trong làng, đây như một ngày lễ tết nhưng đối với những tu tiên giả kia cũng chỉ là một cuộc tuyển đệ tử, lấy hết những thanh niên trai tráng. Một ngày tuyển đệ tử mà người dân trong thị trấn biến thành ngày lễ hội ba ngày, tiếp đãi bằng thịt rượu tươi ngon.

Qua những ngày đó, Tuệ Minh và một vài thanh niên trai tráng khác trong làng bị mang đi để lại hai đứa trẻ trong làng.

Sau khi không còn sự che trở của Tuệ Minh, hai đứa nhóc lại bị cha mẹ của Tuệ Minh đuổi ra khỏi nhà, không có người bảo vệ, bọn chúng lại bị vứt bỏ như thứ vô dụng. Lúc trước mọi người nhìn mặt của Tuệ Minh mà hành sử, bây giờ cậu ta đã đi không ai cần phải giải tạo nữa.

Hai đứa trẻ vì đói rét lại quay về con đường ăn trộm rồi lại bị bắt tại trận đánh đập cho một trận.

"Tao nhớ lần trước Tuệ Minh đã dẫn mày đi xin lỗi từng nhà rồi cơ mà, giờ lại tái phạm thì đừng trách tao."

Quả nhiên kẻ yếu thì vẫn là kẻ yếu chỉ có thể sống tốt khi ở dưới trướng kẻ mạnh, nhưng khi mất đi sự bảo hộ thì kẻ yếu chính là con mồi dễ bị nhắm đến đầu tiên. Chỉ sau một tháng ngắn ngủi, thân hình của hai đứa trẻ đã gầy chỉ còn da bọc xương.

Mùa thu qua nhanh như những chiếc lá trúc vàng rơi, mùa đông đến nhanh như những bông tuyết đọng lại trên đất. Ngày những bông tuyết đầu tiên rơi xuống, những chiếc áo rét được khoác lên cơ thể, ngày những bông tuyết tan là lúc những chiếc áo được cởi bớt để lại dưới lớp áo, lớp tuyết trắng ấy là thi thể gầy guộc rách rưới của hai đứa trẻ đang ôm nhau lạnh ngắt trong ngôi đền ban đầu.

Nơi đầu tiên Bạch Khởi gặp hai đứa trẻ cũng là nơi cuối cùng cậu ta thấy hai đứa trẻ.

Hai đứa nhóc ngốc nghếch, ồn ào không thấu hiểu được sự tàn nhẫn của thế gian, ban đầu như những đứa trẻ nghèo khó bẩn thỉu ăn cắp nhưng sau khi có được sự bảo vệ và dậy dỗ lại là những đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ tiếc bọn chúng đã được định sẵn không thể tồn tại, cứu các ngươi ư, nếu ta đủ mạnh thì đã đâu phải như vậy, lòng tốt chỉ là thứ xa xỉ do kẻ mạnh ban cho kẻ yếu, chỉ là các ngươi chưa tìm được người đáng tin.

Bạch Khởi chắp tay lậy bức tượng phật đã mất đầu lần cuối rồi quay ngoảnh lại, một cơn gió mạnh cuốn những chiếc lá trúc bay lên trời, ánh mặt trời mùa xuân chiếu xuyên qua ngôi đền.

"Có lẽ đã đến lúc rời đi rồi."

Kết thúc một mùa đông đầy khắc nhiệt và lạnh lẽo là một mùa xuân đầy ánh nắng và sự tái sinh mới, Bạch Khởi chôn cất cho hai đứa trẻ, bước ra ngoài ngôi đền rồi theo con đường mòn, đi sâu vào trong rừng trúc một lần nữa.

                                                              >To Be Continued

Bình luận (16)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

16 Bình luận

chương 4 này ông mới viết à, tôi thấy ông cải thiện dần rồi này
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
úi dời tôi tự viết đó cảm ơn ông nha
Xem thêm
@Lưu Vân Đạo Sĩ: ý là biết ông tự viết chứ, mà tưởng ông giống tôi viết xong đăng 1 lượt, ông mới viết thì mới cải thiện nhiều v chứ, chú ý chính tả nữa nha ông. Tôi thấy có nhiều lỗi chính tả cả chương mới lẫn chương cũ mà ông chưa sửa ấy
Xem thêm
Xem thêm 13 trả lời