Phóng! Một tiếng này vang lên, vô số mũi tên lao ra khỏi những xe nhất oa phong.
Trên bầu trời xanh không một gợn mây trắng, hàng ngàn mũi tên tụ lại trong như một đám mây đen đang cảnh báo về một cơn bão lớn.
Những tiếng hô vang, tiếng va đập của kim loại chỉ trong tích tắc đã không còn, những mũi tên lao thẳng xuống không phân biệt địch ta.
Tại một doanh trại nhỏ, một cậu thanh niên khoảng mười sáu mười bảy, làn tóc dài đen nháy búi cao, mặc chiến giáp và bên hông là một thanh kiếm.
Hai tay nâng bút, tay cậu tỉ mỉ viết từng chữ, nét chữ như một cơn sóng mạnh mẽ nhưng khi vỗ vào bờ lại vô cùng nhẹ nhàng và thanh thoát.
"Nước non chiến sự mưa man mác
Ngoảnh lại ngỡ ngàng nhớ cố hương,
Đạo miêu vọng mã đáo thành công
Đãi cố hương lúa chín cát đạo."
Bên ngoài, những tướng sí đang canh gác vô cùng nghiêm ngặt, những làn gió mát mang theo cát bụi cay xè đôi mắt đỏ, một người lính vội vàng.
"Công...công tử! Cha của ngài gặp nguy rồi ạ, quân địch đã lường trước được kế hoạch và đã đột kích bất ngờ."
Cậu sửng sốt, đứng sựng người tay buông bút khiến nó rơi xuống gãy mất phần đầu.
'Mau! dẫn quân tiếp viện."
Tại chiến trường, mùi tử khí nồng đậm, những làn sương màu đỏ huyết theo gió bay qua từng kẽ thịt, ban ngày cũng như ban đêm, làn sương huyết che phủ cả bầu trời. Một âm thanh khàn đặc cất lên:
"Ngươi, kẻ phản bội."
Hình ảnh một người đàn ông tay cầm thanh giáo gãy đôi đang cắm xuống đất gượng quỳ quyết không ngã gục nơi chiến trường.
Thân hình ông mặc một bộ chiến giáp đã rách toạc phân vai, mình đầy thương tích, ánh mắt vô hồn nhìn xuống gót giày đã nhuốm máu đỏ tươi.
Đằng sau ông, vô số xác chết nằm la liệt, mũi tên găm đầy mặt đất.
Những xác chết một phần của quân địch chín phần của quân ta, của những người đồng đội sát cánh cùng với ông.
Trước mặt ông, bóng hình một con quỷ đang hiện diện bên trong chính người em trai ruột của ông. Hắn chìa tay ra:
"Vậy là, kết thúc rồi nhỉ?"
Thân hình hắn mặc chiến giáp hoàng chiều nhưng đằng sau lại phục tùng kẻ khác, chữ là này của hắn cố ý kéo dài như đang cắt vào da thịt người khác.
Người đàn ông vẻ mặt như tối sầm, cổ họng ngẹn ứ mang vẻ u sầu thất vọng.
"Nhưng tại sao? vì cớ gì mà ngươi lại phản bội ta, tàn sát quân ta rồi lại còn muốn giết cả ta?'
Người em trai tay nắm chặt, răng nghiến ken két vô cùng ghê rợn. Hắn gân cổ lên nói:
"Tại sao à? Ngươi đâu có phải là ta, ngươi đâu có hiểu được. Một kẻ được mọi người ca tụng, tâng bốc thì làm sao mà hiểu được cảm giác của ta. mọi người đều không biết tới ta, mọi người đều gọi ta là em trai của người, em trai của một thiên tài"
Hồi còn là hai đứa nhóc, hai người là hai anh em rất thân, anh trai của hắn luôn là người bảo vệ hắn khi bị bắt nạt, luôn chơi cùng với hắn.
Hắn từng nghĩ rằng chẳng cần gì cả, chỉ cần anh trai là đủ.
Nhưng rồi lớn lên một chút, anh trai của hắn ngày càng bận bịu nhiều hơn.
"Ca ca, chơi với đệ chút đi"
Người anh trai sầm mặt quát:
"Đệ ra chơi với mọi người đi, Ca đang bận. Mà đệ cũng lớn rồi, cũng phải đến lúc học hành rồi chứ."
Người anh trai hắn luôn tin tưởng đã phản bội niềm tin của hắn, hắn không còn tìm tới anh trai mà chạy ra ngoài để rồi bị đám nhóc trong làng đánh đập, bọn chũng nói:
"Thằng này nhìn ẻo lả như con gái vậy, hahaha. Mà tên mày là gì ấy nhỉ?"
Đám nhóc trong làng hay bắt nạt hắn lại không biết tên của hắn tên ta là Trương Bách hắn thầm nghĩ. Ấy vậy mà đám nhóc đó.
"Mà ai thèm quan tâm chứ, nó cũng là em trai của Trương Khang thôi, hahaha em trai của thiên tài mà lại là thằng ẻo lả chả có tên hahaha."
Hắn tức giận, hắn hét lên vùng dậy nhưng kẻ bị bắt nạt bấy lâu đâu phải chỉ cần ý chí là đúng dậy được.
Lúc tuyệt vọng nhất, hắn nhìn thấy anh trai như một ánh sáng nhỏ nhoi đem lại cho hắn hi vọng sống sót trong nơi tận cùng của hang tối. Hắn hét lên:
"Ca ca! Ca ca cứu đệ với."
Lúc này mặt mũi hắn bầm dập, quần áo đầu tóc bám bùn đất bẩn thỉu như một tên ăn xin đang cố vùng vẫy níu lấy bữa ăn trước mặt.
Đám trẻ thấy Trương Khang đến liền tản ra chạy tán loạn.
Hắn thấy ca ca của mình đến, sự giải cứu của ca ca dường như là điều hiển nhiên vì từ trước đến nay đều như vậy.
"Ca ca, đỡ đệ dậy với." Hắn xòe đôi tay tím bầm bẩn thỉu ra trước mặt Trương Khang.
Hắn không hề để ý ánh mắt của trương Khang lúc này tối sầm, anh liền gạt phắt bàn tay nhem nhuốc bẩn thỉu khỏi mặt.
"Là em trai của ta mà lại để bị bắt nạt như vậy có đáng mặt nam nhi hay không? Thế gian này, cá lớn nuốt cá bé, nếu không có ta đệ sẽ ra sao đây? Ta không thể đi theo đệ mãi, ta cũng đâu thể bảo vệ đệ mãi được."
Ánh mắt hắn mở lớn, trông rỗng tuếch vô hồn, cánh tay bị gạt ra như không có sức mà liền buông xuống như thòng lọng.
"Nhưng huynh là thiên ..."
Chưa kịp nói hết câu hắn đã bị ca ca hắn cắt lời.
"Không nhưng gì hết, thiên tài sao? Thế nào là thiên tài, thế nào là xuất chúng? Chỉ là sinh ra cao hơn người thường vài bậc thang thôi, nếu không chịu cố gắng thì rồi cũng sẽ bị đạp dưới chân. Rồi đệ sẽ hiểu lời ta nói."
Trương Khang lạnh lùng quay đầu lại rồi nói lại.
"Ta sẽ không gặp đệ một thời gian dài, hay ở nhà đợi ta."
Hắn hét lên như không chấp nhận được sự thật.
"Ca ca định đi đâu? Ca không thể bỏ đệ ở lại được, hãy cho đệ đi cùng ca, nếu không có ca thì bọn bắt nạt đệ phải làm sao?"
Trương Khang không hề ngoảnh đầu lại, bước đi cũng chậm dần rồi dừng lại, mắt nhắm nghiền.
"Hãy bảo vệ tốt bản thân mình, Ca ca của đệ rất mong chờ sự trưởng thành của đệ khi trở về."
Nói rồi Trương Khang lại tiếp tục bước đi.
Trương Bách lúc này chỉ toàn nỗi tuyệt vọng, đằng sau hắn là vô số anh mắt nụ cười đỏ huyết đang nhìn hắn như đang chực chờ nuốt chửng lấy tâm can hắn.
Đằng trước là hình ảnh người thân với hắn nhất đang dần dần vứt bỏ hắn cho lũ sói đói lâu ngày trong rừng.
Hắn hiểu rồi, hắn đã hiểu ra tất cả, nếu không nỗ lực thì sẽ không thể đứng dậy và đi như người bình thường mà chỉ có thể bò dưới chân liếm láp một cách hèn mọn bẩn thỉu.
Hắn lê từng bước với cơ thể đầy thương tích và bùn đất bẩn thỉu ấy ra khỏi ngôi làng quỷ dữ này, hắn đem trong lòng sự căm hận, căm hận ngôi làng đã đối sử với hắn không bằng một phàm nhân, căm hận ca ca hắn khi đã bỏ mặc hắn khi hắn yếu nhất.
Tròn mười năm sau hắn quay lại, với lòng hận thù khắc sâu trong tâm cảnh, như một vết sẹo khó mờ.
Trở lại để báo thù để rình rập như một con dã thú đã mười năm chưa ăn xác thịt tươi sống.
Hắn dùng sự phản bội để báo thù, phản bội vương quốc, phản bội gia đình.
Để rồi ngay tại đây.
"Đúng như ngươi nói, à không, hay là đúng như ca ca đã nói Chỉ là sinh ra cao hơn người thường vài bậc thang thôi, nếu không chịu cố gắng thì rồi cũng sẽ bị đạp dưới chân, vậy mà bây giờ chính ca ca lại đang là người nằm dưới gót chân của kẻ phàm nhân này."
Hắn dơ chân lên đạp vào cơ thể ông khiến ông ngã xuống rồi dùng gót chân dí mạnh vào vết thương đang rỉ máu ở bụng khiến một phần nội tạng lòi ra bên ngoài, máu tươi chảy lênh láng.
Dù phải chịu đau đớn đến tận cùng nhưng ông cũng không hét lên một tiếng.
"Trương Bách, ta rất vui khi thấy được sự trưởng thành của đệ. Nhưng có lẽ ta không thể sống được bao lâu nữa rồi. Hãy tha lỗi cho ca ca của đệ, hãy cho thằng nhóc một con đường sống."
Bầu không khí rời vào yên lặng, chỉ con tiếng máu chảy rơi lách tách từ những cái xác mới chết, Trương Khang đã nằm lại nơi chiến trường trước lưỡi đao của người đệ ruột.
Trương Bách tuy đã trả được thù nhưng rồi cũng chỉ để lại một khoảng lặng sâu vô hạn.
Người ta nói sau khi trả thù thì tâm can người sẽ không còn gợn sóng, sẽ không còn tạp niệm và mở ra một lỗi mòn cho con đường tu luyện.
Nhưng vì sao trong tâm của Trương Bách lại không nguôi, nước mắt hắn đã thành hai hàng lệ từ khi nào.
Bỗng có tiếng vó ngựa ở xa truyền tới.
"Một con đường sống sao? để xem nó có đủ mạnh mẽ để đạt được hay không."
Nói rồi hắn biến mất vào làn sương máu.
Một lúc sau, cuối cùng cậu cũng tới nơi, rơi vào tầm mắt cậu là một vùng trời đỏ huyết cùng với vô số xác chết lẫn lộn.
Cha cậu đã tử trận trên chiến trường, ôm lấy cha mà gào khóc.
Nhưng rồi tiếng của quân địch tràn tới khiến quân lính phải kéo cậu đi tháo chạy để rồi thất thủ tòa thành khiến biết bao sinh mạng lầm than.
Vua sau khi thất thủ tòa thành thì vô cùng tức giận, lòng dân đang náo loạn.
Để trấn an lòng dân, nhà vua quyết định đổ tránh nhiệm lên đầu gia tộc Trương, gắn một cái danh phản bội rồi ra quyết định chu di tam tộc.
Để rồi cả gia tộc phải nằm trong nhà lao đợi xét xử.
Người dân thấy nỗi lo được giải quyến, mũi giáo liền chuyển hướng, chửi mắng, phỉ báng, ném rác, ném đá, họ ném mọi thứ bẩn thỉu nhất mà họ lại không nhớ gia tộc cậu từng cho họ những thứ đẹp đẽ nhất.
Ngày xét sử đã đến, những chiếc máy chém rỉ sét, bẩn thỉu, nơi những oán linh không thể siêu thoát.
Sinh mệnh như một sợi chỉ nhỏ, đến qua một cơn gió và biến mất như bị thiêu bởi lửa đỏ rực.
Cái chết tựa như con gió, không có đau đớn, chỉ có sự giải thoát cho một cuộc đời đầy nghiệt ngã, sự lụi tàn của một gia tộc chỉ bằng một lời nói, sự mắng chửi không thể minh oai dai dẳng trong tâm can, trong linh hồn của kẻ trong cuộc.
Cậu nghĩ thầm:
Vậy ra đây là cảm giác của cái chết, sự nhẹ nhõm, sự nuối tiếc, lơ lửng như một đám mây trên cao trắng ngần trong bầu trời xanh biếc.
>To Be Continued


8 Bình luận