Tóm tắt
"Ai đã giết anh hùng Elias vậy bà?" cậu bé Harry Miller ngước đầu lên khỏi cuốn sách "Lịch sử vương quốc Eryndor' và hỏi bà nội mình
" Chả phải nó đã được ghi lại trong sách rồi sao, công chúa Seraphina đã là người đầu độc anh hùng"
Nhưng sự thật là gì, điều gì đã xảy ra 50 năm trước trong cuộc chiến chống lại quỷ giới, và công chúa Seraphina Morningstar có thực sự là người đã sát hại anh hùng, chúng ta hãy cùng tìm kiếm câu trả lời
60 Bình luận
Cách thằng nhóc Harry phân tích mâu thuẫn lịch sử cũng tự nhiên và không bị gượng ép kiến thức.
Bên cạnh đó bạn có một đoạn chuyển ý cảnh rất rất rất mượt khi để thằng nhóc rút ra con dao thép. Sau một loạt biểu cảm, bầu không khí lập tức thay đổi từ cuộc trò chuyện gia đình sang một câu chuyện cá nhân. Đây cũng là điểm mà mình cảm thấy sáng giá nhất trong chương này.
Nếu như nói điểm nào còn cần cải thiện, mình chỉ không hài lòng với một số câu thoại quá dài và thiếu đi phần lột tả cảm xúc của Harry.
-------
Trong văn học hiện đại, nhịp văn chậm sẽ rất dễ khiến độc giả có cảm giác "ngộp" khi đọc truyện của bạn. Ở chương 1, bạn đã làm điều này. Nếu các chương sau thay đổi nhịp nhanh, mở đầu như thế này vẫn có thể xem là hợp lý. Nhưng nếu cả truyện giữ kiểu miêu tả cổ phong như thế thì nên tiết chế bớt tính thơ để không gây mỏi.
Không chỉ dừng lại ở đó. Từ chương 2 trở đi, truyện rơi vào pacing chậm và tường thuật dày đặc. Exposition xuất hiện ở khắp nơi, kín như một bức vạn lý trường thành. Hơn nữa, cái cần nhắc đến nhất là hậu quả để lại của chiến tranh với quỷ giới thì lại bị bỏ mất. Đất nước có đang hỗn loạn không? Lòng dân ổn không? Tôn giáo còn ổn định không? Đây chẳng phải là cái mà người đọc muốn biết hơn sao?
Kế tiếp chính là nhân vật. Yuuto có năng lực thích nghi quá mạnh. Chuyển sinh, trở thành anh hùng, đổi tên, mọi thứ bị anh chàng này chấp nhận quá dễ dàng. Công chúa Seraphina cũng không có điểm nhấn, hoàn toàn ăn theo chuẩn mực một công chúa Giáp Ất Bính Đinh nào đó trong fantasy truyền thống.
Cuối cùng mình sẽ nói về văn phong hay thủ pháp dẫn truyện của bạn. Bạn đang diễn đạt quá đều tay, thiếu mạch lên và xuống. Giống như ngay từ đầu cả một chương không có dấu câu và sau đó bị editor gượng ép chèn thêm vào vậy.
Phong cách đối thoại của các nhân vật cũng quá một màu, thiếu đi cá tính và cái riêng. Hoặc có lẽ cả thế giới này đều theo học một lớp giao tiếp cơ bản 😅
Nhân tiện, sao bạn ko hiện tên vậy nhỉ .-.
Mình biết là ai cũng có một cái world building to đùng và vô cùng thú vị trong đầu, nhưng vấn đề là bạn phải show nó ra từ từ, kèm với một nhân vật chính thực sự cuốn hút. Chứ không phải xả một tràn một mớ ngay từ đầu như bạn thế đâu. Mình chắc chắn là chẳng độc giả nào thèm quan tâm đến doanh nhân đường sắt này hay vị thần nọ trong chương một của bạn, khi họ còn chưa rõ main là một người như thế nào, tính cách ra sao hay mục tiêu là gì...
Chương đầu đã không gây đủ ấn tượng và hứng thú thì chả có lí do gì để độc giả tiếp tục với chương hai đâu, nên là bạn hãy nghiêm túc xem xét sửa chữa thật chỉn chu nhé.
Btw, chúc bạn vững bước trên con đường viết lách.
Giờ, mới vào cái lỗi chính này. TƯỜNG THOẠI. Tác giả thật sự nghiêm túc lấy thoại để xây nhà. Cả chương truyện mà có tới 28 đoạn thoại. Phải, tui không đùa đâu, là 28 đoạn đấy. Định lấy thoại giết độc giả à! Trong khi cả câu chuyện không biết được 40 đoạn chưa. Nói thẳng nhé, bác viết thế này thì chả khác quái gì viết kịch cả. Khi nhân vật A nói xong thì nhân vật B nói, rồi nhân vật C đáp, nhân vật D chen vào, rồi lại nhân vật A,...
Vâng... Có thể bác không tin. Nhưng Hako không có cho phép viết kịch đâu. Ở đây chỉ cho phép viết truyện thôi. Phải là viết truyện nhé! Nhưng mà thôi, chuyện đã lỡ thì tui cũng tiện đưa quan điểm về điểm yếu của tường thoại này. Giờ nhé, tường thoại có thể được cho phép, nhưng nó phải ở mức vừa phải. Và trước khi tường thoại xuất hiện thì các tác giả phải làm tốt trong việc giới thiệu nhân vật và bối cảnh. Có thể nói cái tường thoại này nó giống một cao trào đỉnh điểm, màn đối thoại kịch tính giữa các nhân vật. Nhưng, nếu bác làm không tốt thì độc giả chả thể tưởng tượng nổi câu chuyện và rất dễ bị ngán. Như tui đây, đọc cái đống của bác rất ngán. Tui còn không biết có ai ngoài đời nói dài như thế không nữa.
Với lại, có một cái tui muốn nói luôn. Truyện nó khác với kịch, phim, truyện tranh và mọi loại hình thức giải trí khác. Ta chỉ có thể nó qua đôi mắt và bộ não đầy suy tư. Vì chỉ có thể giúp độc giả tưởng tượng thế giới qua những con chữ. Thế nên, nó đòi hỏi bác phải biết cách dùng từ. Độc giả bên kia màn hình không thể dùng được thính giác, khứu giác, xúc giá và vị giác thì nhiệm vụ của bác là mở tung chúng ra. Một câu chuyện hay là phải khiến độc giả vận tất cả giác quan. Chứ không phải chỉ nghe và nhìn. Thế giới mà chỉ có nghe và nhìn thì còn quái gì là thế giới nữa? Vì vậy, có thể nói viết truyện không hề dễ khi những thứ trong tay của các nhà văn chỉ có chữ. Nhưng người nào làm được thì người đó sẽ được lưu danh trong kho tàng văn học.
Cách viết, câu từ thì tác phẩm này có thiên hướng là một light novel hơn là một novel. Có thể đoạn tả bối cảnh ban đầu tương đối ổn (tuy cũng có vài chỗ dùng từ không hay, cạnh đó là logic tả cảnh không hợp lý). Thì khi qua đoạn đối thoại của hai bà cháu nó rất là cringe. Chèn info qua lời nói nhân vật, nhân vật chỉ nói cho có thoại chứ không sống để nói ra câu thoại đó khiến cho cả đoạn này chán, đuổi độc giả. Bạn cần làm gì đó để thoại tự nhiên hơn.
Mình sẽ tiếp tục nhận xét qua các bình luận khác.
Bạn tác không nên nghĩ ra lí do để phản ứng với nhận xét của mấy ông khác nhé. Viết cái kiểu main dễ dãi thì nói ở trong biểu cảm và suy nghĩ của nó, chứ đừng có viết tuồn tuột ra rồi bảo đây là cách mình trình bày để diễn tả rằng main nó dễ dãi. Đó là do tác viết không hay, rồi lật lọng sang "tính cách của nó thế".
Rep thay comment của bạn Kẻ bất khuất, Thằn Lằn Đen, TeaKyuBe và everyone's Amon. Cái mà những bạn này nói là lỗi tường chữ. Đoạn nào đủ một ý rồi thì tách ra, dài quá thì trình bày gọn lại hoặc trình bày thành hai/ba ý nhỏ hơn. Bạn dồn hết 3-4 ý vào một đoạn thì nó chả dài. Tại sao trả lời rằng truyện chữ nó thế được?
Còn nữa, main nó lắm lời thì viết theo kiểu lắm lời, vẫn có tách đoạn thoại, nó lắm lời thì là vấn đề của nó chứ vấn đề của truyện là nó quá dài để độc giả thấy muốn đọc.
Còn nếu bảo main nó thông minh thì nên viết sao cho nó ra dáng mình là một người thông minh, chứ không phải mình là một người nhiều chuyện. Cách xử lí đơn giản nhất có thể là nói ít hiểu nhiều, nội tâm suy nghĩ rất sắc sảo, muốn hay hơn thì thậm chí dùng đúng một cái liếc mắt hay những tương tác khác vào một vật thể cũng nói lên được.
Cmt của bạn Đoàn Anh Qua Phố: Một lần nữa, main nó wibu thì đó là vấn đề của nó, vấn đề độc giả thấy ở chương 3 là lối trình bày như tờ khai, nói thẳng ra, là rất rẻ tiền. Bao nhiều thông tin như bản thân, gia đình, tính cách, chuyện đã trải qua,... đều bị phí phạm vào những dòng chữ rất vô vị, máy móc. Bạn diễn đạt lại chương này theo lối tự sự tôi thấy hay gấp mấy lần ấy.
Một lần nữa, sửa lại ba chương lại giúp bọn tôi đi. Bạn đừng học theo ai mà "cải thiện" ở chương khác trong khi ba chương đầu tiên low-effort như thế. Cứ xem rằng phần mở đầu là để thu hút khách, bạn đang tự tay khiến truyện của mình flop vì đuổi độc giả đi hết đó.
Ở chương hai thì thanh niên nhân vật chính nói một câu làm tôi tâm đắc nhất luôn: "Một mô tuýp quen thuộc." Đúng! Quen nên tôi biết thừa là có cái gì sẽ diễn ra ở trong truyện, và cả những lối mòn nào sắp tới. Đọc đến cuối chương 2 thì lời tôi nói thành sự thật, diễn biến đọc lên quá cliché. Thằng main nó lười đi thu thập thông tin nên tôi cũng lười mà ngủ như nó ấy.🐧