Hồi 2: Chủ nhật không có chúa.
Chương 14: Thế giới khép kín. (Evin Clau, Thạch Biên Niên Sử, 2101)
0 Bình luận - Độ dài: 6,243 từ - Cập nhật:
Acmaric nằm giữa hoang mạc Hartali. Khí hậu khắc nghiệt, đất đai cằn cỗi, gió mang theo bụi. Nhưng thành phố vẫn tồn tại, và phát triển trở thành thành phố trung tâm lục địa Ostanna.
Không có trộm cắp. Không có bạo lực. Không ai phàn nàn. Mọi người đều có việc, có nhà, có đủ thứ họ cần. Họ cười, họ cúi đầu, họ làm theo đúng những gì được dạy.
❝Có những khoảnh khắc trong đời, khi ta đứng trước cánh cửa của số phận, cảm giác như không thể thoát ra khỏi những xiềng xích vô hình, như thể mỗi bước đi đều bị dính chặt vào một con đường đã được vạch sẵn từ lâu.❞
<Tầm>:
- Nó đó đã đến chưa?
<Tượng>:
- Đang đến…, có muốn gặp không? Tôi không ngờ cô hứng thú với thằng nhóc đấy đâu đó Azaleas.
<Tầm>:
- Dù rất phấn khích, nhưng ta không vội vã, chờ xem cậu nhóc của Scorpio sẽ làm trò gì.
❝Trong bóng tối sâu thẳm, đôi khi ánh sáng lại lóe lên từ những điều mong manh nhất.❞
Dưới ánh hoàng hôn rọi qua những bức tường loang lổ, Cú vàng ngồi trên mái vòm cao của một nhà thờ bỏ hoang. Kiến trúc kiểu Tholobate, đá vôi nứt nẻ theo năm tháng, khiến toàn bộ khung cảnh trông như một di tích bị lãng quên. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió thổi qua khe ngói, mang theo mùi bụi và tàn tích.
<Cú>:
- …vẻ đẹp của khởi đầu mới sao? Chị yêu dấu! Lần tới khi trở về, em sẽ mang thật nhiều quà.
<Lichtgott>:
- Em cũng sẽ có quà chứ?
Ymir bước đến, nhẹ nhàng như thể gió chiều cũng phải nép mình. Cô ngồi cạnh Cú, làn tóc bạc dài tung bay trong gió lớn. Khuôn mặt nàng hoàn hảo đến mức không thực, là vẻ đẹp khiến thời gian ngưng đọng và khiến cả thế giới xung quanh trở nên thừa thãi.
Ánh mắt ấy, sâu thẳm, vừa dịu dàng vừa chất chứa nỗi buồn sâu thẳm như biển cả mênh mông. Nụ cười nhạt thoáng qua môi nàng không làm xua tan nỗi u sầu, mà chỉ khiến nó trở nên mê hoặc hơn.
Cú không nói gì. Anh lặng lẽ tết lại mái tóc cho cô như một thói quen. Ymir thì vẫn ngồi yên, ánh mắt cô dõi cả thành phố mới mẽ này. Cô từng nghĩ mình sẽ không thể sống sót trên thế giới khắc nghiệt này. Nhưng cuối cùng, cô đã ngồi đây, cạnh người duy nhất cô tin là gia đình trong cái thế giới điên loạn này.
<Cú>:
- Khung cảnh này thật sự rất ấn tượng, em có thấy vậy không? Thích nó chứ?
<Lichtgott>:
- Điều em quan tâm không phải là thích hay không, mà liệu nó có đáng để sống hay không mà thôi? Tuy nhiên, em không phủ nhận vẻ đẹp của nơi này, dù nó có một chút tàn khốc.
❝Dẫu giữa màn đêm u tối, tia hy vọng vẫn le lói, như đốm lửa nhỏ chờ ngày bùng cháy, sự thật đôi khi phũ phàng, nhưng nó cũng là nền tảng để chúng ta đứng lên và mạnh mẽ hơn.❞
Đôi khi, thứ ta tìm kiếm không phải là một kết thúc, mà là một lời tạm biệt tử tế cho những gì đã qua.
Ymir đưa tay chỉ xuống thành phố. Dưới quảng trường trước nhà thờ, hai người đàn ông đang đối đầu nhau.
Một người mặc giáp thép sáng bóng, rõ ràng là một hiệp sĩ, dáng đứng thẳng và đầy ngạo mạn. Người còn lại thì gầy, ăn mặc rách rưới, trên mặt còn dính tro bụi, nhưng trong mắt hắn có thứ gì đó cứng rắn, như thể đã quen sống dưới đáy xã hội.
Không cần nói ra, sự chênh lệch giữa họ đủ khiến khung cảnh trở nên căng thẳng. Những người xung quanh bắt đầu tụ lại, vài người lùi ra xa, vài kẻ thì trông chờ vào máu đổ. Ymir chỉ liếc nhìn, không phản ứng gì, nét mặt vẫn trầm lặng như trước.
<Cú>
- Em nghĩ tên gầy gò đó sẽ thắng chứ?
<Lichtgott>
- Anh hứng thú với những kẻ đó à? Hắn là một pháp sư.
<Cú>
- Chỉ là anh đang tự hỏi, hắn sẽ chiến thắng bằng cách nào thôi. Ánh mắt của hắn... không phải ánh mắt của một kẻ bị dồn vào đường cùng. Đó là ánh mắt của kẻ biết rõ mình đang làm gì.
<Lichtgott>
- Hắn mạnh lắm… em cảm nhận được năng lượng toả ra từ hắn
Gã hiệp sĩ trong bộ giáp sáng bóng đứng chặn giữa đám đông, chỉ tay về phía chàng trai gầy gò trông tả tơi ấy mà quát lên. Sau lưng gã là một cô gái với mái tóc vàng nhạt, nét mặt nhuốm vẻ lo âu.
Hiệp sĩ:
- Binh lính đâu?! Bắt lấy tên dị giáo này! Hắn phản bội giáo đoàn, đã tấn công thánh nữ!
Chàng trai gầy lảo đảo bước lại, ánh mắt giận dữ và tuyệt vọng.
Chàng trai:
- Glenn… đồ khốn. Chúng mày gài tao. Ashley… cả mày nữa? Bọn phản bội!
Cô gái ôm đầu, cố tạo ra vẻ hoảng sợ trước đám đông.
Ashley:
- Hắn nói dối! Hắn đã vi phạm giáo điều, chối bỏ luật răn của Đức vua! Hắn âm mưu giết tôi và cả ngài Glenn!
Lời cô ta như đổ dầu vào lửa. Người dân đứng xem không cần thêm lý do. Từng người một bắt đầu cúi xuống, nhặt đá, gạch vụn, rác rưởi ven đường… rồi ném về phía chàng trai. Gã hiệp sĩ không ngăn cản. Còn Ashley thì rúc vào sau lưng hắn.
<Cú>:
- Em có nghĩ chúng ta nên giúp hắn không?.
<Lichtgott>:
- Em nghĩ không cần thiết, nhìn bàn tay hắn.
Hắn bất ấn bằng hai tay, nghe có vẻ đó là một chuyện rất bình thường nhưng hai bàn tay hắn không đan với nhau, có nghĩa là hắn đang dùng hai thuật trong một lúc, đó là một chuyện không tưởng. Phù thủy thông thường có thể bất ấn hai tay, giới hạn chỉ là một niệm một lần. Kể cả các phù thủy dùng phép không bất ấn cũng chỉ niệm một lần 1 phép.
Không như phù thủy, những pháo sư cần đá ma thuật như đá linh hồn để có thể sử dụng ma thuật. Vậy thì đá ma thuật của hắn ở đâu?.
Hắn đang bất hai ấn khác nhau cùng một lúc bằng mỗi bàn tay, ngay cả Ymir cũng cảm thấy thật là mở mang tầm mắt, cô mỉm cười. Nụ cười ấy trông ngọt ngào, tựa như những cánh hoa anh túc nở dưới ánh mặt trời rạng rỡ và ấm áp.
<Lichtgott>:
- Trường năng lượng của hắn đang gia tăng rất nhanh, biểu hiện thông qua sự khuyếch đại dao động mà tạo ra năng lượng. Cơ chế phức tạp đó dựa trên nguyên lý chuyển hoá năng lượng từ dao động từ bên trong, cho phép người dùng khai thác và tương tác với trường năng lượng từ môi trường. Phương pháp giúp khả năng kiểm soát trường năng lượng xung quanh đạt mức gần hoàn hảo với sự hạn chế là tuổi thọ của người dùng. Và ma thuật được hắn chuẩn bị hàng tá năng lượng để sử dụng là một loại ma thuật gần như vô dụng đối với chiến đấu, nó giống như một phương pháp tra tấn hơn.
<Cú>:
- Vậy hắn gầy gò, ốm yếu do cạn kiệt năng lượng. Nếu hắn mà là bán quỷ thì mọi chuyện còn khủng khiếp hơn nhỉ.
Gã hiệp sĩ đẩy cô gái chạy vào nhà thờ, người dân xung quanh cùng lùi lại tìm chỗ núp đợi binh lính đến.
- Hoa khai vô thanh, diệp lạc vô ngôn.
Hắn chỉ ngón trỏ về phía tên hiệp sĩ, chẳng có gì xuất hiện cả, sau một lúc cũng chẳng chuyện gì xảy ra, tên hiệp sĩ bật cười.
Glenn:
- Này này Morgannnn, mày là Sekhem, ở giữa sa mạc này thì lấy đâu ra nước hả thằng ngu? Khả năng đổi năng lượng với ma thuật chỉ có hậu duệ Suriman mới làm được, mày chỉ có thể điều khiển vật chất xung quanh thôi.
Hắn nói đúng, phù thủy hay còn được gọi là hậu duệ Suriman với con người đều dùng được ma thuật nhưng họ có sự khác biệt rất lớn, cho dù hắn có rất nhiều năng lượng nhưng ở một nơi này nguồn nước rất ít, mà nguồn nước càng xa thì càng khó kiểm soát.
Morgan:
- Như đã hứa, Maisie. Anh đã trả thù giúp em thành công, anh không căm thù chúng như em, do đó anh không thể giết chúng với ánh mắt hận thù như vậy, dù vậy anh vẫn sẽ khiến hắn tàn tật cả đời. Thế giới này thật tàn nhẫn mà. Đây là chiêu thức gia truyền của tộc nhân Moor, ta là Morgan Moor, người duy nhất trong tộc lĩnh được chiêu thức này. Thuật này sinh ra để các đao phủ giết phạm nhân, một cách chậm rãi, báo trước nhưng lại đến bất ngờ cùng với nỗi đau vô cùng, cảm nhận nỗi đau thấu tận xương tủy đi Glen!!.
Glen:
- Aaaa!!!!
Trong một khoảng khắc, mắt trái của tên hiệp sĩ nổ tung. Áo giáp hắn rạn nứt ở nhiều chỗ, rồi trong khoảnh khắc ấy, nhiều thứ vô hình xuyên qua lớp giáp. Mỗi vết xuyên đều xuyên thẳng qua thân thể hắn, để lại những lỗ thủng. Hắn đổ xuống và sau tiếng hét thì bất tỉnh.
Tiếng giày sắt binh lính mỗi lúc một gần.
<Cú>:
- Có lẽ... đã đến lúc.
Davi rút chiếc mặt nạ hình cú từ áo choàng, đeo lên và tiếp cận Morgan.
<Cú>:
- Này Morgan, tôi đã quan sát bạn một thời gian. Bạn đang gặp rắc rối, tôi thấy điều đó rõ như ban ngày. Thế giới này, nó tàn nhẫn và mục ruỗng. Không phải ai cũng đủ tỉnh táo để nhận ra. Tôi đang cố gắng thay đổi nó, dù chỉ là một phần nhỏ. Nhưng tôi không thể làm điều đó một mình. Bạn có sẵn sàng đứng lên, cùng chúng tôi kéo thế giới thối nát này khỏi vũng lầy không?
Morgan:
- Ngươi là ai?.
<Cú>:
- Điều đó có thực sự quan trọng vào lúc này không, Morgan?
Giọng nói vọng ra từ sau lớp mặt nạ cú. Ánh mắt sau lớp mặt nạ như xuyên thấu qua Morgan.
Binh lính tiến đến, người dân chỉ về phía Morgan. Một tên lính vung giáo lao tới, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, cây giáo đã bị Davi chộp lấy và bẻ gãy.
- Là phù thủy! Hãy báo tin cho ngài chư hầu.
<Cú>
- Không thằng ngu, tao là bán quỷ.
Binh lính liền cõng Glenn và dẫn cô gái kia rời đi, trong khi một nhóm khác vẫn ở lại, chuẩn bị đối mặt với Morgan và Cú.
<Cú>:
- Nơi này, giống như quê hương của tôi, nơi mà phù thủy vẫn là nỗi sợ hãi lớn lao. Con người tin rằng sức mạnh của phù thủy là một lời nguyền, vượt qua mọi định lý của thế giới. Nào Morgan, chúng ta không thể đợi chờ thêm nữa, hãy lựa chọn đi! Bị bắt hoặc đi cùng chúng tôi.
Cú bước đến gần, ánh mắt kiên quyết ấy làm cho Morgan cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ.
Morgan:
- Chậc! Tôi ghét bị kéo vào mấy cái tà đạo, nhưng tình thế này thì đành vậy.
Bỗng nhiên xuất hiện một cơn mưa nhỏ quanh nhà thờ. Cú rút kiếm chỉa về một hiệp sĩ.
❝Nếu không có sự đổi mới, chúng ta chỉ là một cái xác rỗng tuếch.❞
<Cú>:
- Ta ngửi thấy mùi Hắc hội từ ngươi. Ngươi là ai?
Những hiệp sĩ xung quanh liền bị chém đôi người bởi một cú vung kiếm của hắn.
<Sư>:
- Ta là Orlando Orlov, thẩm phán của sự khiêm nhường. Ta biết ngươi, con trai của Hy vọng.
<Cú>:
- Hy vọng?
<Sư>:
- Đó là chức danh của cha ngươi, Scorpio. Mà thật buồn cười thay, chức danh và người sở hữu luôn trái ngược nhau! Giết chúng đi.
Một đám người trong áo choàng đen xuất hiện, nhanh chóng tiêu diệt hết người dân xung quanh.
Với tốc độ không thể tin nổi, hắn lao đến Davi. Thanh kiếm vung lên, xuyên qua bụng chàng. Trước khi chàng kịp phản ứng đã bị Orlando bẽ gãy cổ.
Morgan liền lui lại bất ấn nhưng liền bị hắn gạt chân, làm gián đoạn.
<Sư>:
- Hồi phục chậm quá đấy Bán quỷ, vừa rồi còn mạnh mồm lắm mà? Đừng để ta chán nhanh thế chứ!.
Khớp cổ Cú quay trở về ban đầu, hắn liền móc bụng chàng lôi ruột ra. Hắn đánh liên tục không để Davi lấy lại ý thức để phản công, đồng thời hắn cũng ép Morgan vào một góc. Một lúc hắn có thể làm cả hai người phải khổ sở chống đỡ.
❝Nếu cứ tiếp tục, cậu sẽ cạn năng lượng và chết đấy.❞
Tôi biết! Nhưng dây thần kinh tôi chưa kịp nối lại hắn đã xé đứt rồi.
<Sư>:
- Yếu thế? Ta nghe kể ngươi là con quái vật bất khả chiến bại đã sống sót khỏi thảm sát Rumina mà? Còn xém lấy được mạng của Crisus cơ mà?.
Hắn tung nấm đấm vào phía sau gáy chàng, Cú liền tác cơ thể ra làm đôi, để lộ thanh huyết quỷ, Orlando đấm tay xuyên qua lưỡi kiếm.
<Cú>:
- Lưỡi kiếm đó làm rối loạn trường năng lượng của nạn nhân. Ngay cả bán quỷ cũng không chịu nổi nó, nói chi một kẻ như ngươi.
Nhân lúc Orlando bị thương, cơ thể Cú đã hồi phục hoàn toàn, chàng đeo huyết quỷ kiếm lên hông, rút thanh kiếm Yah của Achilles từ trong cơ thể, chàng cởi mặt nạ, sương máu rỉ ra từ mắt.
<Cú>:
- Chào mừng! Đến… thế giới …điên loạn của tôi.
Cú bắt đầu nói chuyện khó khăn, Orlando giờ mới lấy vũ khí ra, vũ khí của hắn là hai thanh Shuang Gou.
<Lichtgott>:
- Hãy tránh xa sương máu.
Ymir xuất hiện thình lình phía sau Morgan và kéo hắn lui về sau, khiến hắn bất ngờ. Cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng, hắn vội vã đưa tay lên che cổ theo bản năng. Một kẻ có thể tiếp cận gần đến thế mà Morgan lại không nhận ra, cảm giác đó làm sụp đổ hoàn toàn sự tự tin của một pháp sư như hắn.
Cú lao đến tấn công dồn dập nhưng vũ khí của Orlando công thủ toàn diện, chàng không có cách nào để xuyên thủng lớp phòng thủ của hắn, ngoài ra kiếm còn bị hắn kiểm soát và phản công dễ dàng.
<Sư>:
- Có lẽ ta nên nói, kiếm không phải điểm mạnh của ngươi đâu. Chưa ai nói cho ngươi biết à? À mà chết hết rồi thì còn nói gì nữa! Ahaha!
Cú tạo ra một địa hình thành phố Rumina trước khi sụp đổ để lấy lợi thế địa hình, chàng ẩn núp và tấn công bất ngờ từ nhiều phía. Cú biết hắn mạnh hơn và vũ khí của gã khắc chế bản thân nên phải sử dụng chiến thuật tấn công chớp nhoáng.
<Sư>:
- Giờ thì biến thành con chó cắn trộm sao? Có lẽ ta xem trọng ngươi quá rồi.
Orlando nghe được tiếng động phát ra từ phía sau, hắn liền đâm và móc nhưng khi quay lại hắn mới nhận ra mình đã bị lừa, tiếng động đó không phải là tiếng chân mà là tiếng hắn đang di chuyển dưới lòng cát. Cú trồi lên từ lòng đất, nắm lấy chân Orlando kéo xuống và tung một cú đấm mạnh tới mức não Orlando va chạm vào xương sọ làm hắn choáng váng.
<Cú>:
- Sabbinirica!!
Cú cầm lấy vũ khí của Orlando, vứt nó sang một bên, bước đến trước Orlando lấy hết vũ khí trong người hắn và vứt đi.
<Cú>:
- Thật ra thì tôi chỉ mạnh khi đấm tay đôi thôi, kiếm thật sự dư thừa đối với một con bán quỷ như tôi.
<Sư>:
- Thằng nhóc chó chết!
Orlando liên tục tung ra những cú đấm dồn dập, nhưng Cú, với thân thể bán quỷ, nhanh nhẹn và mạnh mẽ hơn hẳn. Hắn lách qua một đòn, rồi gồng mình, tung ra một cú đấm với sức ép khủng khiếp.
Orlando hiểu rằng nếu hứng trọn cú đấm ấy, đầu hắn sẽ vỡ nát. Hắn lập tức ấn một tay xuống đất. Mặt đất rung lên, cát đá trồi dậy bao lấy cơ thể hắn, tạo thành lớp giáp phòng thủ trong tích tắc, hứng trọn cú đấm kinh hoàng ấy.
Hắn đá bay Cú vào một căn nhà, hắn bước vào và Cú liền bật cười.
<Cú>:
- Ngươi thua rồi.
Orlando khó hiểu, Davi rút sương máu quay về mắt. Orlando nhận ra hắn đã bị kẹt trong bức tượng nhà thờ khi không gian thay đổi.
<Cú>:
- Ông sẽ bị mắc kẹt đây khá lâu đấy! Scorpio đang ở đâu?.
<Sư>:
- Mày nghĩ tao sẽ chịu nói à?
<Cú>:
- Vậy là ông biết hắn ở đâu ư?
<Sư>:
- Tao sẽ chặt đầu mày!!
<Cú>:
- Tạm biệt nhé lão già.
Cú rời đi trước sự cay cú của Orlando. Chàng trở về trọ, Ymir liền ra ngoài, để cho Cú và Morgan nói chuyện.
<Cú>:
- Tôi là Dariush, còn cô ấy là Ymir.
Morgan:
- Tôi là Morgan, một cựu đô đốc hải quân phía tây nam vùng Sadic. Nhưng hiện tại đang bị truy nã vì tội giải phóng tự do cho một lượng lớn nô lệ.
<Cú>:
- Thấy lý tưởng này thế nào Morgan? Đề xuất này phác họa một mô hình xã hội dựa trên nguyên tắc ưu sinh chọn lọc có hệ thống, được thực hiện thông qua kế hoạch hóa tập trung và kiểm soát xã hội toàn diện. Mục tiêu là tối ưu hóa tiềm năng di truyền của nhân loại chúng ta, tạo ra một thế giới ai cũng tài năng để đẩy nhanh tiến trình phát triển, hướng tới một trạng thái siêu việt mà tôi gọi là thiên đường. Ở đó không có chiến tranh, bệnh dịch và nỗi đau mất mát vì những thứ đó chỉ còn là những khái niệm vô nghĩa.
Morgan:
- Nó… nó quá mức tưởng tượng so với một xã hội như này đấy. Ngươi muốn tạo ra một xã hội công bằng ư? Nó thật sự công bằng hay chỉ là một sự giả dối kéo dài bền lâu?.
<Cú>:
- Điều gì khiến bạn nghĩ luận điểm này là dối trá?.
Morgan:
- Xin lỗi, tôi không có ý thế. Xưa kia, đức vua đế chế Peru cũng đã nói những lời ngon ngọt. Nhưng rồi hắn đã từ bỏ trách nhiệm, mặc kệ cho dân chúng tự lo liệu, dù không có chiến tranh nhưng gánh nặng kinh tế đè chết chúng tôi.
<Cú>:
- Vậy nếu đến lúc đó, nếu tôi thất hứa. Hãy dùng chiêu thức vừa rồi giết tôi.
Cho đến hiện tại, tôi vẫn nhớ rõ lời nói đó đấy! Dariush.
Morgan:
- Được rồi, tôi không chắc chắn mình sẽ theo mấy người đến cùng, nhưng vì mấy người đã cứu tôi nên tôi cũng phải trả ơn một chút.
<Cú>:
- Vậy thì Morgan, chúng ta tham gia toà án dị giáo Hắc hội thôi.
Morgan:
- Hả? Tham gia cái toà án quái quỷ đó sao?.
Tôi ném một danh sách lên bàn, Morgan cầm lấy và đọc, trên đó là hầu hết những thành viên trong toà án dị giáo Hắc hội, có cả Scorpio, Karam và vài thẩm phán Hắc hội, vì sương máu đã xoá đi Karam nên họ gọi ông là "Hắc linh với vương miện vàng.".
Morgan:
- …
<Cú>:
- Nói đúng thì ta sẽ không thật sự tham gia, mà chỉ dựa vào toà án đó để được quyền tiến đến vùng tây nam khi là người ngoại đạo.
Morgan xem một lúc thì hắn cầm lấy một tờ và nói.
Morgan:
- Đối với đế quốc Peru, đào ngũ sẽ bị án tử hình. Tuy nhiên đối với phản quốc thì sẽ bị phanh thây. Mà cho dù có vậy, giết được kẻ này thì ta cũng cam chịu số phận đau đớn đó. Hắn gọi mình là Azam, hắn xây dựng nên một thành phố buôn nô lệ nằm phía tây nam. Hắn là một kẻ buôn nô lệ khét tiếng, hắn đã giết người bạn của tôi và gánh cho tôi tội đào ngũ. Hắc hội không đào sâu vào lý lịch của thành viên nên tôi có thể tham gia, vì hắc hội và Azam cũng có mâu thuẫn sẵn về tôn giáo rồi nên chúng ta có thể lợi dụng nó để giết Azam.
<Cú>:
- Kẻ hồi nãy là lính của hắn?.
Morgan:
- Không, kẻ đó tên là Glenn. Con của công tước vùng Odin, còn ả con gái được bọn ngốc đó gọi là thánh nữ là con gái của Azam, vì gái mà thằng đó phản bội anh em, hại sư đoàn chúng tôi chết hết, tôi là kẻ cuối cùng sống sót.
<Cú>:
- Chọn một mục tiêu chính đi Morgan! Một là giải phóng nô lệ, hai là công phá thành Azam.
Morgan:
- Chà chà, anh biết tôi sẽ chọn gì rồi mà? Cú.
<Cú>:
- Vậy thì chúng ta sẽ công phá thành Azam, giải phóng nô lệ và thành lập một tổ chức riêng chúng ta, tập hợp những kẻ tài giỏi nhất.
Morgan sau đó đưa tôi một lệnh bài và rời đi.
Morgan:
- Vậy sáng mai gặp, chúng ta sẽ đến thành phố ngầm Noxia ở dưới Acmaric.
Miễn là thế giới này trở nên tươi đẹp hơn, ta sẽ theo ngươi, Cú vàng.
Hôm sau, ba chúng tôi xuống cống ngầm của thành phố để tiến vào thành phố ngầm, Gilles và Astin đã đợi sẵn ở lối đi.
<Cú>:
- Đừng lo 2M, họ là đồng đội. Người này là 2G, còn cô gái kia là 2A.
Cô gái liền bực bội muốn tranh cãi với Cú, nhưng khi cô ta chuẩn bị tiến đến gần thì lại thấy Ymir đang liếc nhìn mình, cô ta bất giác lùi lại.
Alice:
- Tôi không thích cách đặt tên của anh chút nào đâu Cú ạ! Chào mọi người, tôi tên là Alice Astin.
Gilles:
- Tôi là Gilles Galie.
Morgan:
- Ngài Gilles của Tugnica? Tôi là Morgan Mor, con trai của Dylan.
Nói mới để ý, tôi đã bỏ sót một vài thông tin cơ bản, họ đều đến từ một vùng biển, nên chuyện biết đến nhau là có khả năng vì họ đều là người trong quân đội các nước.
Gilles:
- Đừng nhắc cái danh đó, tôi không còn thuộc nơi điên loạn đó, giờ tôi là Gilles Galie!
Morgan:
- Xin thứ lỗi.
Gilles:
- Ngươi là con trai của Dylan sao! Ngươi còn trông ốm yếu hơn cả bố mình.
Moor là một gia tộc chiến binh lâu đời, họ là hậu duệ giữa tộc người cá Meiria với một ngôi làng chài. Họ sở hữu nhiều thuật thức về chuyển động của các chất lỏng và khí, do đó họ là lực lượng được lựa chọn hàng đầu trong lĩnh vực quân sự của lục địa Ostanna này.
Alice:
- Đi thôi, đừng để lộ danh tính ở đây.
Bọn họ đeo mặt nạ vào và bước vào thành phố ngầm. Nơi này đầy mùi ẩm mốc, bẩn thỉu và chết chóc.
Ở đây bán rất nhiều thứ độc lạ, ví dụ như một mặt hàng nô lệ chẳng hạn, Davi dừng lại trước một cửa hàng tồi tàn với biển hiệu viết bởi ngôn ngữ của họ.
"Harimadeca uto Hulvaton Fagm."
John:
- Chào mừng đến gia đình của John Hulvaton. Ở đây các vị sẽ tìm được những mặt hàng giá trị, mọi người cứ thoải mái tham quan bên trong, nếu cần giúp đỡ hãy gọi tôi.
<Cú>:
- Mọi người không cần vào, tôi sẽ theo sau.
Thấy Cú vào trong, Gilles đi theo vào trong, Ymir cũng định vào nhưng bị Gilles ngăn lại.
Gilles:
- Tôi sẽ xem chừng cậu ta, hãy bảo vệ họ, nơi này rất nguy hiểm.
Ymir:
- …ừm.
Alice:
- Vậy thì ta đến đấu trường trước.
Ánh mắt của Ymir trông có vẻ khó chịu vì điều gì đó, Morgan lấy trong túi ra một viên kẹo đường.
Morgan:
- Cho em thứ này nè, nó được làm từ đường nấu chảy.
Morgan nghĩ rằng Ymir là một đứa trẻ, vì trông cô lùn và chẳng khác gì một đứa trẻ thật.
<Lichtgott>:
- Dừng cái suy nghĩ xem tôi là con nít đi! Ký ức, nỗi sợ, mọi thứ thầm kín của bạn đều bị phanh phui trước tôi, hỡi con trai của Dylan Mor.
Morgan có chút sợ hãi trước ánh mắt và lời nói đó, dù vậy Ymir vẫn lấy viên kẹo đường, trông cô ta rất thích nó, cứ mỗi lần Morgan nghĩ cô ta trẻ con đều bị lườm. Loại bánh kẹo đó hầu như rất đắt đỏ và chỉ những quý tộc mới mua được.
Tự sự?
Lúc này tôi được dẫn đến khu vực giam giữ nô lệ, xung quanh rất nhiều nô lệ nam lẫn nữ, họ không được mặt quần áo, tay chân đều bị xích sắt siết chảy máu, họ là những nô lệ bán để lao động nặng nhọc, nhưng có những số phận còn khốn khổ hơn những người kia. Đối diện với cảnh này, dù là một sinh vật không còn là con người như tôi cũng cảm thấy thế giới này thật sự tàn nhẫn.
Xin hãy cứu lấy tôi…
Xin hãy giết tôi…
Xin hãy giải thoát cho tôi!
Đó nhà những gì tôi cảm nhận được từ những tiếng rên rỉ của cô bé đó, cô bé khoảng 10 tuổi trần truồng nằm trên nềm rơm rạ lạnh lẽo, tay và chân đều bị chặt đứt để tránh bỏ chạy chăng? Mắt cũng bị móc mất.
Tại sao con người lại có thể tàn nhẫn như này?
Cô bé là …một nô lệ tình dục, dấu vết của việc xâm phạm tình dục, những vết bầm tím do tra tấn vẫn còn đó, đến trẻ em cũng chẳng tha, lũ con người này đã điên hết rồi ư?
Tôi đưa tay vào trong song sắt định sờ mái tóc con bé và lúc này tôi muốn nói rằng: “Chúng tôi sớm sẽ giải thoát cho em.”
Nhưng Gilles đã ngăn tôi lại.
Gilles:
- Tôi biết cậu sẽ làm gì! Đừng gieo hy vọng cho bất kỳ ai, cậu sẽ hối hận đấy!.
<Cú>:
- Dù vậy, tôi vẫn không thể chấp nhận để một đứa trẻ tuyệt vọng rồi chết, ngay cả một đứa trẻ còn chẳng giúp được thì tôi sẽ thay đổi xã hội này như nào đây?.
Tôi mặc lời Gilles nói, xoa đầu cô bé và nói với giọng an ủi.
<Cú>:
Hãy đợi, anh sẽ sớm giúp em tự do. Anh sẽ đưa em đến một nơi gọi là thiên đường, ở đó không có nỗi đau, một nơi dành cho tất cả chúng ta.
Cô bé bật khóc, tôi lau đi nước mắt cô bé và lấy một cái kẹp tóc đã mua định tặng cho Ymir, tôi đeo lên mái tóc đứa trẻ. Tôi đứng dậy và đi vào sâu bên trong kho của cửa hàng này. Những tinh linh bé nhỏ cũng bị treo như những công cụ thoả mãn dục vọng. Ở tận cùng, có một lồng giam với một cô gái ăn mặc kín đáo, mắt bị che lại bởi vải.
Gilles:
- Là người Atef đấy.
<Cú>:
- Người Atef?
Gilles:
- Tộc người này ban đầu là những cư dân du mục với kiến thức uyên thâm về chiêm tinh và bói toán. Tuy nhiên, số phận của họ đã rẽ sang một hướng bi thảm sau trận chiến phong ấn người Suriman. Vì đứng về phía chính quyền cũ, họ đã phải gánh chịu sự trừng phạt tàn bạo từ long tộc Sanboria khi lục địa thống nhất thành Đế chế Peru. Long tộc đã sử dụng sức mạnh của mình để biến đổi cấu trúc cơ thể của họ, khiến họ trở thành một tộc người có trí tuệ kém cỏi và bị tước đoạt mọi quyền công dân, trở thành nô lệ vĩnh viễn dưới ách thống trị của Đế chế cho đến nay. Họ được nuôi nhốt như động vật cho tới lớn bán đi như một nô lệ tình dục sau đó làm thức ăn.
<Cú>:
- Cũng sắp trễ rồi, đi thôi Gilles.
Gilles:
- Ừm…, đi thôi.
Nếu không có đổi thay, thế giới mục nát này sớm muộn cũng sẽ sụp đổ.
…
Cú và Gilles rời đi và tiến vào đấu trường, đấu trường có vẻ rộng hơn đấu trường ở Rome một chút, nhóm Ymir đã ở đây đợi sẵn. Astin và Morgan liền nắm lấy Gilles kéo đến chỗ đăng ký cho Morgan. Vì mỗi người tham gia đều cần phải có một thành viên Hắc hội tiến cử hoặc từng giết được những kẻ hắc hội truy nã.
Astin đã tiến cử Ymir, Morgan thì được Gilles tiến cử. Còn Davi thì sao?
Alice:
- Mà này Gilles, ai sẽ tiến cử cho thằng nhóc Davi ấy?.
Gilles:
- Tôi không biết! Nhưng cậu ta nói rằng cậu ta chẳng cần tiến cử để được tham gia, cậu ta đã nói thế thì cứ tin cậu ta thế thôi.
Lúc này, Cú và Ymir đang ở bên nhau, cô biết những gì cậu đã thấy thông qua nhìn ký ức.
<Cú>:
- Xin lỗi đã để em thấy nó.
<Lichtgott>:
- Davi, anh có biết hoa bồ công anh không? Chúng bay đi trong gió, mang theo hi vọng mà chẳng đòi hỏi gì. Không phải ai cũng làm được như thế. Em có thể đọc một ít ký ức và suy nghĩ của người khác, do đó em luôn rõ những kẻ quanh ta là người như thế nào.
Bỗng tiếng chuông vang lên, đó là tín hiệu cho tập trung.
<Cú>:
- Mình đi thôi.
Cả hai đeo mặt nạ và bước vào đấu trường, không được đem vũ khí vào đấu trường. Khoảng dưới trăm người tham gia, nó thật ít ỏi, dù đây là giải đấu ở thủ đô, có lẽ để được thành viên Hắc hội tiến cử thì đó là một chuyện rất khó khăn. Đấu trường to khoảng đấu trường ở Rome, những người tham gia đều bước vào đấu trường, dù mọi người đều mang mặt nạ nhưng Cú dựa vào vóc dáng và lời nói mà biết hầu hết là người trẻ tuổi.
Người cai trị ở đấu trường này là Minos, Davi nghe đến cái tên đó liền cảm thấy quen thuộc nhưng chàng không nhớ là ai.
Minos:
- Giải đấu năm nay như mọi người đã biết là giải đấu đặt biệt nhất trong hàng chục năm qua, chúng ta có ba khách mời. Ngài thẩm phán của Khiêm nhường Orlando Orlov. Thẩm phán của đức tin Azaleas Mimosa. Và sau cùng là thẩm phán của sự ôn hoà Zander Smith.
Với lời hò hét thì từng người họ phát biểu.
<Sư>:
- Hãy chiến thắng!!.
Hắn năm chặt bàn tay giơ lên tượng trưng cho sự quyết tâm, nó làm Davi cảm thấy buồn cười, một kẻ sẵn sàng giết thường dân lại làm được hành động đó.
Azaleas:
- Tôi không muốn nói với người chết, tôi đến đây chỉ vì nghe rằng có người từ hai gia tộc lớn tham gia, mong là chúng đủ mạnh.
Zander:
- Hôm nay, thú thật thì ta đặc biệt đến đây là để tiến cử cho học trò của ta.
Minos:
- Đó là ai? Ai trong số họ là học trò ngài Zander đây?
Zander:
- Cú là học trò tôi.
<Sư>:
- Con trai Scorpio, mày đang ở đâu??
Orlando nghe đến Davi, hắn liền sôi máu. Morgan và tất cảm thấy áp lực trước họ, Ymir thì chẳng có động tĩnh gì, Cú thì trông mừng rỡ, hầu như toàn đều là người quen, chỉ là Minos thì lần đầu Davi gặp mặt thôi.
Cú cũng nhận ra Minos là kẻ mà bị chàng nhờ Petrus phá thuyền lúc đến đảo Clauwin.
Minos:
- Ngài Orlando hãy bình tĩnh nào. Ta sẽ cho người đọc Psalm 119, hãy cố hạ những kẻ khác và sống sót cho đến khi nó được đọc xong, các ngươi sẽ được tham gia toà án. Dễ mà đúng chứ?
Với tiếng hô hào thì cuộc chiến diễn ra, người tham gia không được đem theo vũ khí, nhưng được phép sử dụng ma thuật, đó là lợi thế cho các pháp sư. Vũ khí sẽ được người xem ném vào sân đấu. Đội hình 3 người được thành lặp, Cú sẽ làm đấu sĩ đỡ đòn đẩy lùi kẻ thù, Morgan cấu rỉa và Ymir sẽ dứt điểm.
Xung quanh họ cũng thành lập đội, chiến đấu đơn lẻ thì khả năng chiến thắng là không thể.
<Cú>:
- Hãy cho chúng thấy thế nào là ma thuật.
Cú liền bế Ymir và ném cô bay lên, từ cơ thể Ymir phát ra một luồng sáng chói, Morgan liền bất ấn tạo một mái vòm đất bảo vệ cả hai. Những khán giả ở gần cũng phải bỏ chạy vì cảm thấy nguy hiểm, Ymir nén năng lượng vào lòng bàn tay và ném nó xuống sân đấu trường, một tia sáng bùng nổ làm gần như mọi thứ trong sân đấu gần chỗ quả cầu năng lượng đều bị thổi bay, cả thành phố ngầm phải rung chuyển sau chiêu vừa rồi.
Một kẻ tàng hình đang tiến về phía họ liền bị cháy khét.
Morgan:
- Cô ta vừa làm cái quái gì vậy? Phù thủy luôn khủng khiếp thế ư?
<Cú>:
- Làm vậy để nhanh chóng kết thúc trận đấu, đỡ tốn thời gian.
Ymir rơi xuống và được Cú đỡ lấy, chàng đưa áo choàng cho Ymir vì nhiều chỗ quần áo của cô cũng bị cháy do vụ nổ.
Morgan:
- Ma thuật đỉnh thật đấy! Ma thuật của cô thật bùng nổ! Haha…
Sau khi khói bụi trôi qua chỉ còn khoảng 30 người còn đứng dậy và chiến đấu, trận chiến dường như đã trở nên vô nghĩa trước sức mạnh tuyệt đối của cô ấy.
Minos:
- Đó là!! Không thể nào!! Cháu gái của "Sirina, The Eldritch", còn được gọi với cái danh là Lichtgott đấy sao?.
Nghe đến cái danh đó, người dân ai cũng cảm thấy tức giận, bởi vì Lichtgott trong ngôn ngữ họ là chỉ một vị thần tối cao có quyền định đoạt số phận con người, nếu gọi cô gái đó là Lichtgott thì chẳng khác nào đang xúc phạm họ. Trước lời ồn ào đó, Zander đã lên tiếng.
Zander:
- Người đặt cái danh đó là phù thủy Gwen, còn thắc mắc nữa chứ?
Nghe cái danh đó Morgan cũng có chút sợ, vì trong quân đội có rất nhiều điều luật được viết bởi người được gọi là phù thủy Gwen, hay Seeress thần thánh, ngay cả một số ấn phép cao cấp mà Morgan học được cũng được sáng tạo bởi phù thủy đó.
Bỗng nhiên cơ thể Morgan mất kiểm soát và tấn công, Cú nhanh chóng cảm nhận được đòn tấn công và phản xạ né tránh.
Morgan:
- Cẩn thận!!
<Cú>:
- Tôi từng gặp một kẻ cũng sử dụng trò này.
?:
- Vậy thì tôi phải trả thù cho kẻ đó rồi!.
Kẻ thi triển ma thuật kiểm soát đó là một kẻ mặc một bộ đồ pha trộn giữ trắng và xanh dương được trang trí bởi những ổ khoá, hắn sử dụng một con rối hình một bé gái tóc vàng đang ngồi trên ghế. Bên cạnh hắn là một cung thủ với vai trò bảo vệ vì họ mặc trang phục giống nhau. Về tên bắn cung, mũi tên do hắn bắn ra không đi thẳng, nó bay cong sau đó găm vào người kẻ địch ở phía sau khiên, đó là một kỹ thuật phức tạp.


0 Bình luận