• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi 2: Chủ nhật không có chúa.

Chương 17: Sự sụp đổ của Azam phần II. (?, Nhật ký ánh sáng, ?)

0 Bình luận - Độ dài: 12,755 từ - Cập nhật:

Không ai giam nổi cánh chim trong giấc mơ,

…vì kẻ từng nếm hương vị tự do sẽ thà tan vào hư vô còn hơn sống quỳ dưới xiềng xích.

Giá trị của sự sống?

Tôi vẫn thường tự hỏi, sự hiện diện mong manh này là để làm gì? Phải chăng chỉ để trở thành món đồ chơi cho kẻ khác giày vò, hay kết thúc đời mình trong lớp mỡ và máu trên một bàn ăn vô danh?

Tôi run rẩy trong bóng tối. Tôi nghẹn thở trong câm lặng. Có những lúc tôi chỉ muốn gào lên, muốn xé toang mọi thứ mà lao ra ngoài, chỉ để được thấy thế giới này một lần thôi, dù chỉ là một lần.

Nhưng ánh sáng… họ đã cướp đi mất. Thứ ánh sáng mà lẽ ra tôi có thể thấy, có thể chạm, có thể sống.

“Người Atef chúng ta sẽ không bao giờ có được tự do ư?.”

“Tự do là gì? Nó có ngon bằng quả Ortus không?.”

“Chị ngốc quá Desmos, bởi thế con người họ mới xem chúng ta là nô lệ tình dục và là bữa ăn trên bàn tiệc của họ.”

“Chị không quan tâm, miễn là hiện tại không bị bỏ đói và được chăm sóc là được rồi, dù gì thì chúng ta có thấy thế giới này ra sao đâu.”

❝Có những kẻ chưa từng thấy bầu trời, nhưng trong tim họ vẫn vang tiếng gió, như thể đã bay qua nó cả ngàn lần.❞

Xin tự giới thiệu, tôi tên là Tristesse. Có thể tôi là người Atef duy nhất không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền của long tộc Sanboria. Tôi biết suy nghĩ, tôi biết tư duy, và tôi hiểu rằng nơi tôi đang sống không phải là thiên đường như những gì nói về nó. Đây là một trang trại nuôi người Atef.

Từ góc nhìn của con người và suy nghĩ của một người Atef mù loà, chúng tôi được cho ăn quả Ortus, một loại quả ngọt ngào và luôn được chăm sóc cẩn thận. Nhưng tôi hiểu rằng đây không phải là thiên đường mà là địa ngục.

Tôi xin phép nói lại, đây là địa ngục.

Ngay từ khi chúng tôi ra đời, chúng đã làm mù mắt chúng tôi, khiến chúng tôi không thể thấy thế giới này như thế nào. Chúng giam cầm chúng tôi trong bóng tối và bán chúng tôi đi để lấy tiền.

Tệ hơn thế, một người đàn ông Atef sinh ra sẽ bị trở thành món ăn ngay, họ chỉ chừa một con lại làm giống.

Những gã giàu có sẽ mua chúng tôi và sử dụng như một mặt hàng tình dục, ngay khi một người Atef “hỏng” tức là đã bị cưỡng bức đến chết, họ sẽ trở thành bữa ăn của chúng, chúng ăn thịt đồng bào chúng tôi, chúng tôi có tay, chân và mọi thứ chẳng khác gì với con người, nhưng lại bị đối xử như súc vật.

Tôi muốn tự do!! Không chỉ cho bản thân, mà tự do cho đồng bào tôi.

Một tiếng leng keng làm tôi tỉnh giấc, có kẻ nào đó đang ở trước mặt tôi, không phải gã buôn nô lệ, hắn toả ra một mùi của sa mạc, khô cằn nhưng lại thoang thoảng một mùi hương hoa phong lữ.

“Cô muốn tự do đúng chứ?.”

“Một con người cần gì ở tôi?”

“Chẳng phải cô cũng là một con người sao?.”

“Tôi là nô lệ.”

“Tôi muốn giải phóng toàn bộ nô lệ trên lục địa này, tôi cần một người phát ngôn cho tự do! Tôi cảm nhận được ý chí của cô.”

“Giải phóng? Cậu chắc chứ? Hay đó lại là…”

“Thiên đàng và địa ngục, cô đã hiểu rõ địa ngục rồi vậy có muốn biết thiên đường là gì không? Tôi không phải một kẻ nhân từ tốt bụng, tôi chỉ đang tìm một kẻ phù hợp để trao đổi lợi ích.”

“Tôi tự gọi mình là Tristesse.”

“Mật danh của tôi là Cú vàng. Mục tiêu của đời tôi là tạo nên thiên đường, cô có muốn ngắm nhìn thiên đường đó không?.”

❝Ôi thượng đế! Ngài hẳn đã ngoảnh mặt. Bởi ngay cả ánh sáng, nó cũng biết sợ nơi không còn chỗ cho sự cứu rỗi.❞

Thông qua lời tuyên chiến được tuyên bố công khai trước toàn thể dân chúng tại Acmaric, bầu không khí căng thẳng bắt đầu lan rộng, bao trùm khắp lục địa. Dân chúng từ mọi miền đất nước đổ về đây, không chỉ để chứng kiến một sự kiện mang tính bước ngoặt của thời đại, mà còn để cảm nhận trực tiếp hơi thở của biến động lịch sử đang cận kề. Trong khi đó, tầng lớp quý tộc lâu đời thì bộc lộ rõ sự chán ghét và phản đối, ánh mắt họ chứa đầy sự ngờ vực, khinh miệt lẫn e sợ trước trật tự mới đang hình thành.

Phản ứng đầu tiên đến từ đội quân giáo dân Azam, những kẻ tin rằng cuộc chiến này là đàn áp tôn giáo. Họ tự mở một cuộc tấn công đổ bộ lên phía bắc. Tuy nhiên, chiến dịch nhanh chóng rơi vào hỗn loạn và thất bại, khi chính người dân địa phương, từ trong lẫn ngoài vùng đất thánh Aurelia, chủ động phá hủy cầu, chặt cây, dựng chướng ngại nhằm chặn bước tiến của họ. Dẫu vậy, điều đó không làm lung lay niềm tin mù quáng của những kẻ cuồng tín đến từ Monarkhet. Bất chấp thất bại, họ vẫn tỏa ra khắp lục địa, chia thành từng nhóm nhỏ, đốt phá, gây rối, gieo rắc bạo loạn nhằm phụng sự một đấng tối cao Azam mà họ không thể quay lưng lại được.

Cùng lúc ấy, Vương quốc Tugnica tuyên bố chính thức liên minh với giáo hội Monarkhet để giúp lục địa Ostanna trở thành nơi của giáo hội cai trị. Tugnica với sự chỉ huy chính từ nữ hoàng Veronica mở ra một mặt trận mới từ phía tây, giáng đòn trực diện vào lục địa Ostanna.

Chúng tấn công, cướp bốc, cưỡng bức, ăn thịt cả đồng loại, đảo Tug cùng với cư dân họ thật sự đã phát điên hoàn toàn.

Trong lúc đó, người Malou lợi dụng tình hình hỗn loạn để tiến quân và giành lại thành trì vốn từng thuộc về họ. Trước tình hình ngày càng vượt ngoài tầm kiểm soát, tất cả các gia tộc lớn, cùng với những tổ chức quyền lực đủ quyền lực để lên tiếng, buộc phải ngồi lại với nhau, chấp nhận liên kết, hoạch định một chiến lược chung để đối đầu với cơn giông tố đang kéo đến.

Toàn bộ quân đội của đế quốc đã được điều động tập trung về lâu đài Makr ở thủ đô Peru. Trong phòng họp chiến lược.

Nhà Hyazinth, đại diện là Amara Hyazinth, con gái út của gia tộc Hyazinth, họ là một trong những gia tộc quý tộc có gia phả lâu đời về chiến lược và cố vấn quân sự. Về vẻ bề ngoài, nét đẹp của Amara mang vẻ sang trọng đặc trưng của giới quý tộc, nhưng đằng sau sự điềm đạm ấy là một trí tuệ sắc bén và bản chất khó lường. Amara không dễ để người khác đọc vị, kể cả Ymir cũng chẳng thể đọc được, lời nói và ánh mắt của cô luôn giữ một khoảng cách khiến người khác dè chừng. Đó cũng là lý do một thiếu nữ, con út như Amara được xem là người thừa kế gia tộc. Đứng bên cạnh cô ta là Hemlock, người con thứ của gia tộc. Không nổi bật như em gái và các anh em, nhưng sự hiện diện của hắn không thể xem nhẹ. Hemlock kín đáo, ít lời, là người duy nhất trong gia tộc được biết đến như một đồng minh công khai của Cú.

Crisus Cupido Calo Darino, đại diện cho Tòa án Hắc hội, nổi tiếng với sự lạnh lùng và tuyệt đối không khoan nhượng, cũng tự xưng là thẩm phán của Sóng, nhưng thật chất quyền lực của hắn còn có thể hơn thế, chưa ai nhìn thấy gương mặt thật của hắn, mỗi lần xuất hiện là một người khác nhau. Bên cạnh hắn là Orlando, một thẩm phán nổi tiếng ở thành phố ngầm. Cả hai đều là những kẻ nguy hiểm. Họ đại diện không vì thù hận hay lòng trung thành, mà vì họ hiểu rõ sức nặng của quyền lực và cách để duy trì nó.

Almeda Aber, trưởng gia tộc Aber, là một nhân vật từng làm rung chuyển chiến trường phía bắc bằng cuộc chiến ma thuật khốc liệt với quốc đảo Chirine hơn trăm năm nay, họ có tổ tiên là dòng họ với các tinh linh, là những kẻ trung thành nhất với Vua tiên tộc. Almeda nổi tiếng không chỉ vì quyền lực mà còn bởi sở hữu một lực lượng Sekhem, từng bị cáo buộc sử dụng nhiều cấm kỵ trong chiến tranh như dùng trẻ sơ sinh như một loại thuốc nổ, cấy trứng tinh linh vào trẻ con bắt chúng mang thai và còn hàng nghìn tội ác nhưng chưa từng bị xét xử. Vốn Peru luôn hoà bình, tuy nhiên các gia tộc lớn lại có sở thích bành trướng lãnh địa, kể từ thời thống nhất cho đến nay, chưa từng có chiến tranh diễn ra trên lục địa Ostanna mà họ gây chiến trên các lục địa khác. Đứng cạnh Almeda là Gilles Gallie, một cựu hiệp sĩ từng thề trung thành với nữ vương của vương quốc Tugnica. Gilles mang trong mình khí chất của một chiến binh thực thụ, từng có truyền thuyết rằng đội quân của Gilles chỉ huy chưa từng thua. Dù không còn thuộc biên chế hoàng gia, danh tiếng và sức mạnh của ông vẫn khiến bất kỳ ai cũng phải dè chừng, vì từng là gia sư cho các quý tộc nhà Aber, do đó đã trở thành đại diện.

Dariush di Barcelino, được biết đến như một nhà chính trị trẻ tuổi, giấu gương mặt sau chiếc mặt nạ cú. Ít ai biết rõ về thân thế thật sự của hắn, sự hiện diện của hắn trong cuộc họp khiến không khí chùng xuống bở sự khó đoán và lạnh lẽo mà hắn mang theo. Điều khiến hắn có tiếng nói đó là Vua tiên tộc ban cho hắn lệnh bài vàng. Bên cạnh Cú là Ymir, hậu duệ cuối cùng còn sống của gia tộc phù thủy Clauwin, một dòng tộc từng khiến lịch sử phải khiếp sợ vì sức mạnh sự cực đoan trong nghiên cứu và chiến đấu của họ, đến mức họ bị lưu đày sang vùng đất bên kia tháp đá rồi bị tàn sát toàn bộ. Dù tuổi còn trẻ, Ymir đã thể hiện năng lực và tiềm năng vượt xa nhiều phù thủy nổi bật và việc cô xuất hiện tại đây không đơn thuần chỉ là hộ vệ.

Gia tộc cuối cùng vẫn chưa có mặt, không phải vì họ đến trễ, mà vì không còn ai được cho là sống sót sau một cuộc thảm sát diễn ra trước sự kiện chiến tranh này. Nhà Moor, từng là một trong những trụ cột chính trị miền nam đã bị thảm sát sạch sẽ và quyền lực đã nghiên về Azam ngay sau đó.

“Tôi là Morgan Moor.”

Giọng nói cất lên giữa không gian nặng nề. Morgan bước vào phòng với một bộ đồ đen lịch lãm, hắn là hậu duệ cuối cùng mang dòng máu lai với tộc ngư Meiria. Sánh bước bên Morgan là Lucia. Nói đúng hơn là quỷ ăn xác, một trong những con bán quỷ cổ xưa từng bị các thần thoại gọi bằng nhiều cái tên cấm kỵ. Đôi mắt nàng lạnh như vực sâu, và mỗi bước đi khiến không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

“Chúng ta vào thẳng chủ đề chính đi.”

Cú cất giọng, ngắn gọn, không cần lễ nghi hay vòng vo. Không khí trong phòng lập tức nặng nề hơn.

Amara bước đến bàn bản đồ trong sự tĩnh lặng nghiêm trang của phòng họp. Từng bước đi, nàng đều mang theo vẻ kiêu hãnh của dòng dõi cao quý. Không vội vàng, không phô trương, nàng giơ tay, một bàn tay thon mảnh đeo găng ren trắng.

“Xin quý vị cho phép,” nàng cất giọng, nhẹ nhưng đậm vẻ uy nghi. “Amara Hyazinth tôi sẽ trình bày tình hình từ cánh trinh sát và những gì chúng tôi sẽ làm.”

“Dọc theo khu vực giáp ranh giữa dãy núi Nebel và phần tây lãnh địa nhà Hyazinth,” Amara cất giọng đều và rõ, ánh mắt lướt qua từng người, “chúng tôi đã phát hiện một vài dấu tích khả nghi, có liên quan đến một vật thể được cho là thánh tích.”

Lời nàng thốt ra không vội vã, mỗi chữ đều được cân đo trước khi rời khỏi môi.

Hemlock lặng lẽ đặt một viên đá lên trên tấm bản đồ, viên đá nhỏ lấp lánh đủ màu sắc. Không khí trong sảnh họp bỗng chùng xuống, như thể mọi ánh mắt đều bị hút về phía vật thể nhỏ bé ấy.

Morgan khẽ nhíu mày, bước tới một bước rồi dừng lại. Giọng hắn vang lên, trầm và chắc.

“Đó chính là thánh tích hay gọi đúng hơn, là Sanria.” Hắn dừng một nhịp, ánh mắt quét qua từng gương mặt. “Các người có muốn nghe câu chuyện xưa kia không? Câu chuyện về tất cả các tộc.”

“Nói đi.”

Morgan gật đầu nhẹ khi nhận được sự cho phép của Cú.

“Trước kia, con người là một giống loài duy nhất có tư duy. Cho đến khi một nhóm người phát hiện ra thánh tích. Nhờ sức mạnh của nó, họ bắt đầu cải biến cơ thể những người thân thuộc, từng bước tạo ra những chủng tộc khác biệt. Nhưng thánh tích không phải là thứ có thể dùng mà không trả giá. Họ dần bị chính nó nuốt chửng, mất kiểm soát, và rơi vào điên loạn.” Morgan ngẩng lên, ánh mắt nhìn về Ymir.

“Long tộc Sanboria, đã phá huỷ thánh tích và chia nhỏ nó ra, vùi sâu vào các vùng đất, kể cả bên kia Tháp Đá. Nhưng điều quan trọng là thánh tích chỉ tồn tại ở cõi này. Azam có thể đang cố tái tạo lại nó bằng cách thu thập và sửa chữa nhằm để có được sức mạnh của thánh tích.”

“Nữ hoàng Veronica của Tugnica đã tham chiến, đứng sau cô ta là một phù thủy có tên là Juno Castus.” Gilles vừa cất lời nhưng khựng lại. “Năm ấy, ngày định mệnh ấy… là sinh nhật lần thứ 25 của Nữ hoàng Veronica. Một phù thủy tặng nàng chiếc vương miện vàng. Ngay khi đặt lên đầu, tâm trí nàng liền sa vào cơn điên cuồng dục vọng. Xin hãy cứu lấy danh dự của Veronica, hãy cứu Tugnica khỏi bóng tối của Juno.”

Ngày ấy, trước ánh nhìn của Gilles, nữ hoàng Veronica đang làm tình với một nhóm đàn ông trên ngai vàng ở điện chính. Ánh mắt cô chìm sâu vào sự điên loạn, thân thể trần trụi cùng với sự khoái lạc của tình dục. Bên cạnh là một ả phù thủy đang cầm một trái tim, đó là trái tim của Veronica, một trái tim đã hoá đen.

Dưới bầu trời đêm mưa rào, cuộc đời nàng là cánh chim rơi giữa bão giông, là lời nguyền hay khát vọng đã chết?

“Gilles!! Ôi Gilles! Hãy tha thứ! Hãy tha thứ cho tôi…” Juno Castus cất giọng chế nhạo, bắt chước tiếng lòng của Veronica.

Trước cảnh tượng đó, Gilles không còn giữ được lý trí. Danh dự và phẩm giá của nữ vương mà anh từng thề bảo vệ đã bị phỉ báng không thương tiếc.

“Ta sẽ giết Veronica… và cả Juno!!” Gilles nói lên, lời tuyên thệ ấy.

“Tình hình tôi đã rõ. Tôi, Ymir và Gilles sẽ đảm nhận mặt trận phía Oro, đẩy lùi quân Tug. Nhà Moor và Hyazinth sẽ lo phía Azam. Trong trận này, Hyazinth có kinh nghiệm hơn bất kỳ ai. Nhà Aber từng dày dạn ở các chiến trường kéo dài, nhưng Azam không phải nơi cho kiểu chiến đấu của các người. Việc giải cứu, phối hợp nhanh không phải sở trường quân đội nhà Aber. Nhưng khi nói đến tàn phá và càn quét, các người là lựa chọn hoàn hảo để đối đầu với Malouwa và Chirine. Cứ đánh, không cần giữ tay, nếu không thành công thì hãy rút lui, hiện tại chúng ta không cần đến đất đai của kẻ thù. Còn Hắc Hội, tốt nhất các người nên kiểm tra lại nội bộ. Tôi không tin tưởng nổi một đội hình mà không biết trong hàng ngũ có ai đang lăm le đâm sau lưng mình đâu.”

“Đó là lý do Vua Tiên Tộc đã chọn ngài Cú đây sao! Thật không thể tin nổi sau chiếc mặt nạ đó là một người trẻ tuổi như vậy.” Almeda cảm thán và khâm phục trước lời nói của Cú.

Crisus cười thầm, như thể thỏa mãn với thế cờ đang dần lộ rõ. Orlando thì rõ ràng mất tự tin, không phải vì sợ mà vì biết Hắc hội rối ren từ lâu, ai cũng có thể là phản bội.

Đây không phải cuộc tranh luận bình thường, mà là cuộc chơi quyền lực, nơi mỗi lời nói đều được cân đo đong đếm kỹ lưỡng. Ai đó đang nắm trong tay thông tin, nhưng phải biết giữ bài, không thể để lộ hết ngay.

“Vậy thì ngươi nói xem, Cú. Ngươi nghĩ ai là kẻ phản bội của Hắc hội?.”

“Không chỉ một đâu Orlando, liệu ông có cần tôi chỉ đích danh từng kẻ không? Đầu tôi không chỉ dùng để trang trí đâu.”

Cú nói vậy không phải đùa, hắn biết rõ từng ngóc ngách nội bộ và sẵn sàng bêu tên ai phản bội. Nhưng Crisus thông minh, ông ta không muốn cái danh sách đó công khai, vì một khi lộ ra, không chỉ làm mất uy tín toà án mà còn làm nội bộ loạn hơn.

“Vậy đủ rồi Orlando, chúng ta sẽ điều tra nội bộ theo ý Cú, nếu để hắn chỉ đích danh thì mất mặt toà án chúng ta đấy.” Crisus ngăn Orlando tiếp tục tranh luận.

“Nhưng đừng lo, tôi sẽ giao nhiệm vụ cho Hắc hội. Trong trường hợp có thế lực bên ngoài muốn viện trợ cho Azam, hãy ngăn chặn nó. Còn lại hãy giải cứu nô lệ và hỗ trợ nhà Hyazith.”

Họ bàn bạc một số đội hình, chiến lược và các đội quân cho đến trưa.

Cú thong thả dạo bước trong khu vườn rợp bóng cây, tay cầm ổ bánh mì. Chàng biết rõ, nếu có ai đó đủ tò mò để lặng lẽ quan sát từng cánh hoa, từng chiếc lá, thì đó chỉ có thể là Ymir.

Quả nhiên, ở một góc vườn yên tĩnh, cô gái trẻ ấy đang ngồi bệt xuống thảm cỏ, mái tóc rối nhẹ trong nắng, ánh mắt chăm chú không phải nhìn hoa, mà là dõi theo đàn kiến đang leo bò trên cánh một đoá hoa dại.

“Em đang làm gì đấy, Ymir?” Cú bước đến ngồi xuống bên cạnh, đưa nàng ổ bánh mì. “Anh lựa ổ mềm theo ý em rồi đó.”

Ymir không ngẩng đầu lấy, nàng vẫn nhìn chăm chú vào chuyển động tỉ mẩn của lũ côn trùng. 

Giọng cô khẽ.

“Davi nghĩ xem chúng đang nghĩ gì. Những sinh vật nhỏ bé này cứ liên tục tìm kiếm, xây dựng, sinh tồn… là vì điều gì? Là bản năng? Là mệnh lệnh đã hằn sẵn trong máu thịt? Hay đơn giản vì chúng không biết làm gì khác ngoài sống sót và duy trì nồi giống?.”

“Vậy em nghĩ chúng ta cũng giống chúng không?.”

Cô mỉm cười, lẩm nhẩm.

“Em luôn thấy chúng thú vị hơn con người..., chúng ta không giống chúng, chúng ta là những sinh vật chỉ biết hại đồng loại vì lợi ích và lý tưởng của bản thân.”

Ymir xoè bàn tay nhỏ nhắn, lớp bụi mịn bám lấy làn da nhợt nhạt của cô. Không cần nói gì thêm, Cú đã hiểu ý. Chàng lấy túi nước trong tay áo, nghiêng nhẹ để dòng nước chảy xuống lòng bàn tay cô, rửa trôi những mảnh vụn đất.

Ymir lau khô tay vào khăn tay, rồi mới nhận lấy bánh mì từ tay Cú.

“Sao em không dùng ma thuật tạo nước để rửa tay?”

Ymir nhìn xuống lòng bàn tay đã sạch, ánh mắt hơi chùng xuống.

“Anh tò mò sao? Em chưa từng được ai dạy cách dùng ma thuật. Em chỉ học được khi thấy ai đó làm trước mặt…, chỉ là bắt chước thôi.” Giọng cô thoáng buồn bã. Đúng lúc ấy, Morgan bước tới, tay đút túi, cười cợt nhả. “Thế thì hai vợ chồng trẻ học ma thuật với Morgan này đi. Tôi dạy cả những trò nguy hiểm và thú vị.”

“Ymir là em gái tôi.” Cú thở dài còn Ymir chỉ bật cười. “Em nghĩ chúng ta giống cha con hơn là anh em cơ.”

Morgan dẫn cả hai đến sân tập, đây thường là nơi của binh lính luyện kiếm.

Một người đàn ông đang tập kiếm dừng tay khi thấy họ bước vào. Anh ta đứng thẳng, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy Morgan.

“Ngài Morgan! Chào mừng ngài đến.”

Morgan gật đầu, tay chống hông, cười nhẹ. “Đây là Abaddon. Hắn từng giống chúng ta tham gia trận đấu tại thành phố ngầm Noxia… nhưng trận ấy bị hủy. Sau đó, hắn chọn theo nhà Moor, dù tôi đã nói thẳng rằng nhà Moor giờ chỉ còn mỗi mình tôi.”

Abaddon không hề tỏ ra nao núng. Anh nhìn Morgan, rồi nhìn sang Cú và Ymir.

“Tôi thấy tiềm năng ở ngài, và tôi chọn đi theo tiềm năng đó, không phải theo cái danh của một gia tộc.”

“Vậy thì cho bọn ta mượn chỗ này chút nhé.”

Morgan giơ tay lên, từng ngón tay chuyển động một cách chậm rãi.

“Bất ấn là cách để triệu hồi và điều khiển ma thuật. Mỗi ấn chú được tạo thành từ chữ cái cổ của người Suriman, họ dùng thứ ngôn ngữ này để giao tiếp với Nữ thần mù. Một nghi thức, một cầu nối giữa con người và quyền năng vượt khỏi hiểu biết thường tình bằng cách giải phóng năng lượng sinh mệnh để nhận được sức mạnh tương đương.”

Morgan ngưng lại, mắt liếc sang Ymir.

“Nhưng có những trường hợp đặc biệt… không cần đến ấn. Chỉ cần ý nghĩ là đủ để giải phóng phép. Ymir là một trong số đó. Còn đặc biệt hơn, Ymir có thể học được tất cả trường phái ma thuật vì có khả năng thích ứng với mọi hệ. Với phù thủy, cơ thể họ có sẵn một nguồn năng lượng sinh mệnh lớn, còn những Sekhem như tôi phải hấp thụ từ môi trường xung quanh. À mà ngoài ra thì còn một cách để giảm sự chậm của bất ấn, một số người sẽ viết ấn chú lên một sản phẩm có chứa năng lượng sinh mệnh để tăng hiệu quả chiến đấu.”

Morgan bất ấn. Một quả cầu nước xuất hiện, lơ lửng vài giây rồi rơi xuống đất.

“Ấn chú này chỉ tạo ra nước. Muốn dùng để tấn công, phải thêm ấn chú nén và phóng nó như một tia nước, nhưng nước không phải là loại hệ dành cho chiến đấu, thường họ sẽ dùng nó trong sinh hoạt và trồng trọt.”

Ymir giơ tay. Nước tụ lại ngay lập tức, không chảy, không vỡ.

“Cô có thể giữ nó bao lâu?”

Ymir cố gắng duy trì quả cầu trong tay, nhưng sau gần một phút, nó bắt đầu tan vỡ dưới sức ép không thể chịu nổi.

“Tôi sẽ giải thích vì sao Ymir không thể giữ được lâu,” Morgan nói. “Quả cầu này được tạo ra từ cõi của Nữ thần và mang đến thế giới này, nó chịu tác động liên tục từ môi trường xung quanh. Giữ cho nó ổn định cũng giống như đang chống lại cả thế giới. Chính vì thế, điểm yếu chí tử của phù thủy và Sekhem là sự tập trung. Ma thuật sẽ dễ dàng phá giải nếu người thực hiện mất tập trung.”

“Cho tôi hỏi nhé! Sekhem chỉ những kẻ không phải phù thủy mà biết dùng ma thuật sao?” Cú hỏi.

“Không hẳn,” Morgan đáp, “theo chúng tôi, Sekhem là chỉ những ai sử dụng được sức mạnh siêu nhiên, không phân biệt họ có phải phù thủy hay không.”

Cây bẻ gãy trong bão, chứ không bao giờ từ chối mọc mầm. Ta tự hỏi tại sao niềm tin con người lại yếu hơn một cái rễ non?

Dưới ánh đèn dầu, chàng trai đôi mươi đang đọc sách. Bỗng nhiên cậu khép cuốn sách lại, đặt nó xuống bàn rồi ngẩng đầu nhìn về phía góc tối trong phòng.

“Ra đây đi. Ngươi nghĩ ta không thấy ngươi sao?.”

Một bóng người bước ra từ màn đêm. Đó là một sát thủ, toàn thân phủ trong áo choàng đen, đôi mắt lạnh lùng như không có cảm xúc, Fergus vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Tên sát thủ vén ống tay áo, để lộ hình xăm Trivigil. 

Hắn là một tông đồ Monarkhet. Giọng hắn đều đều, không mang chút cảm xúc.

“Ngài Fergus, Azam nghi ngờ ngài đang phản bội.”

“Bằng chứng?” Fergus gằn giọng, đập mạnh tay xuống bàn. Chiếc bàn lập tức biến mất, quyển sách rơi phịch xuống đất.

“Lời của Azam chính là luật. Hành động vừa rồi của ngài đang đe dọa quyền lực của ngài ấy.”

“Đe dọa? Ngươi có biết ta đã bao nhiêu lần liều mạng chống lại sự đàn áp của quân nhà Moor không?”

“Đó là chuyện quá khứ. Ngài Azam đã quá thất vọng sau thất bại của ngài trong cuộc tấn công chớp nhoáng lên phía bắc.”

Fergus vừa đứng dậy thì một nhóm sát thủ từ trong bóng tối lao tới, khóa chặt tay chân hắn. Một kẻ siết cổ hắn từ phía sau, từng hơi thở bị bóp nghẹt lại. Đôi mắt Fergus bắt đầu mờ đi.

Ngay lúc sắp ngã quỵ, một luồng khí ma lực tràn vào căn phòng. Một kẻ bước vào, áo choàng bay nhẹ theo gió, tay cầm trượng, đó là Caden, một gã tiên tộc.

Một tên sát thủ lao đến định chặn hắn niệm chú, nhưng Caden không cần niệm gì cả! Hắn vung trượng, đập thẳng vào trán đối phương khiến hắn đổ gục.

“Thích ăn thịt nướng không?” Caden bật cười, vung trượng lên không trung. Ngọn lửa bùng lên, những tên sát thủ còn lại chưa kịp kêu la đã bị thiêu rụi.

“Ma thuật của ta, đúng là quá hào nhoáng.” Hắn cười nói, mắt ánh lên vẻ thích thú.

“Caden, tại sao ngươi lại cứu ta?” Fergus thở gấp, tay ôm cổ, mắt vẫn chưa hết cảnh giác.

“Đừng nhiều lời nữa, Fergus! Nếu muốn sống thì trốn đi, men theo khu rừng phía tây, đến Oro.” Caden đáp gọn, ánh mắt lạnh tanh không hề chứa chút cảm xúc.

Fergus gật đầu, không nói thêm gì, lập tức rời khỏi căn phòng đầy mùi tro cháy. Caden đứng lại một mình trong bóng tối còn sót lại ánh lửa rực đỏ từ xác đám sát thủ.

Hắn bật cười, giọng trầm và khẽ thì thầm. “Vậy là đã dọn được một vật ngáng đường… Ta sẽ sớm trở thành giáo chủ. Chỉ còn một việc cuối là tìm ra danh tính thật của Azam, thông qua đứa con gái hắn che giấu… không phải con bù nhìn thánh nữ hiện tại, mà là đứa con thực sự… Lilium.”

“Vậy đó là tất cả những gì ngươi biết?”

Giọng Fergus vang lên sau lưng, trầm và lạnh, khiến Caden giật bắn người quay lại. Hắn sững sờ, mắt trợn lên khi thấy Fergus đang đứng tựa vào khung cửa, ánh mắt tối sầm.

“Sao ngươi… sao ngươi vẫn ở đây? Ngươi nhận ra từ khi nào?.”

Fergus bước vào một bước, giọng cười khinh bỉ. “Ngươi tưởng ta ngu ngốc à? Từ khi ngươi xuất hiện, ta đã biết ngươi không đơn thuần đến để cứu. Ngươi muốn đẩy ta rời xa Azam, muốn có cớ để phán tội phản bội mà không dính dáng gì, phải không? Một hành động ngu ngốc.”

Hắn ngừng lại, mắt khóa chặt vào Caden như kẻ săn mồi vừa xác định con mồi phản chủ. “Tiếc là ngươi chọn nhầm đối thủ.”

Fergus lao đến như một cơn bão, nhanh đến mức mắt thường khó theo kịp. Caden vội vung trượng lên tấn công, nhưng chỉ đánh vào khoảng không. Fergus đã áp sát hắn.

Caden hoảng hốt, lập tức đưa trượng lên đỡ. Nhưng ngay khi cây trượng chạm vào tay Fergus, nó bắt đầu rã ra và tan biến trong không khí.

Fergus siết chặt tay, ánh mắt tràn đầy căm phẫn. “Khả năng của ta là xoá bỏ mọi thứ chạm vào. Càng tiếp xúc lâu, càng bị xoá sạch. Nhưng ta sẽ không để ngươi chết nhanh như vậy đâu, Caden. Ngươi sẽ sống… để cảm nhận từng chút từng chút một… thứ ngươi đã làm với đức tin của ta.”

Caden run rẩy lùi lại, mắt trợn trừng, không còn gì để chống cự, hắn trượt ngã xuống nền nhà lạnh ngắt, lưng va vào tường.

Fergus tiến lại gần, rút ra một con dao obsidian đen nhánh.Ánh sáng leo lét từ đèn dầu phản chiếu trên lưỡi dao làm Caden hoảng loạn, gào thét trong cơn tuyệt vọng, sau vài tiếng rú nghẹt thở và âm thanh vật lộn ngắn ngủi, Fergus bước ra, tay vẫn cầm con dao còn dính máu. Gương mặt hắn lạnh lùng, không một biểu cảm.

Caden bị moi toàn bộ nội tạng, ruột hắn bị Fergus làm dây buộc xác hắn treo lên.

Mọi thứ đã được giải quyết. Theo cách của hắn.

“Làm tốt lắm, Fergus. Ngươi đã diệt được một kẻ phản bội.”

Giọng nói của Azam vang lên từ đâu đó trong không gian tối mịt, không rõ nguồn, chỉ là một âm vang trầm tĩnh, lạnh lẽo, như vọng ra từ lòng đất.

Fergus khựng lại giữa hành lang trống trải. Mắt hắn đảo quanh, nhưng không thấy ai.

“Ngài Azam...”

“Đừng quay lại. Cứ bước đi.”

Giọng nói không cao, không gấp, nhưng có trọng lượng như lưỡi kiếm đặt lên gáy.

“Ta rất hài lòng về hành động của ngươi.”

Và rồi im lặng bao trùm. Như thể Azam chưa từng tồn tại. Như thể chính bóng tối cũng sợ gọi tên hắn.

Ngày 19 tháng 5 năm 1366 theo lịch Julius.

Trận Moore Sanchez giữa Tugnica và Peru là đòn nổ đầu tiên mở màn cho cuộc đại chiến trên lục địa Ostanna.

Phía Peru, người chỉ huy chiến lược là Cú, kẻ được Vua Tiên Tộc tin tưởng giao trọng trách. Bên cạnh hắn là Ymir Clauwin, hậu duệ gia tộc phù thủy Clauwin, dù sử dụng ma thuật một cách bản năng vì chưa từng được huấn luyện chính quy nhưng cô ta lại là một con quái vật được sinh ra để chiến đấu. Gilles Galie, chiến binh từng phục vụ nữ hoàng Veronica, nay quay lưng với quê hương, mang theo lòng thù hận như lửa đốt. Cuối cùng là Minos C, hắn muốn lập công để lấy lại chức vụ ở Hắc hội.

Phía Tugnica là nữ hoàng Veronica, người từng được xem là biểu tượng của hòa bình, nay biến thành con rối điên loạn trong tay của Juno Castus, phù thủy bị nguyền rủa và là kẻ thao túng phía sau ngai vàng.

Rạng sáng, quân đội Tugnica đến thành trì phía bắc Oro thuộc lãnh thổ Peru. Ngay khi họ vừa xuất hiện, Cú đã cho triển khai trận máy bắn đá chặn đứng.

“Hỡi những chiến binh anh dũng của đế chế Peru! Hãy cho chúng nếm mùi đau khổ! Hãy để chúng hiểu thế nào là nỗi đau của chiến tranh!”

Hai cánh quân từ hai bên vây ép quân Tugnica về phía trung tâm. Khu vực trung tâm đã được máy bắn đá canh từ đầu. Gilles biết rõ Tugnica chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu trên địa hình đồi núi cao thấp bất thường như Oro nên đã đề xuất chiến thuật này. Tug đã trải qua rất nhiều năm nội chiến, cách đánh của họ là đánh phủ đầu nhưng khi bị dụ vào trận địa của kẻ thù, họ đã thua từ trong suy nghĩ của Gilles.

Quân vòng vay Tug, phía sau quân giáp kiên cố là cung thủ và dầu hỏa, họ phóng mũi tên bắn lửa về phía địch, nhằm thiêu rụi đối phương trước khi tiếp cận gần.

“Chờ đã, Gilles. Đây là tử quân! Chỉ huy của họ đang di chuyển theo hướng khác, tiến vào thành Azam qua bờ biển phía nam Aurelia.”

“Vậy thì ở đây cứ để tôi dọn dẹp Tug.”

“Minos hãy hỗ trợ Gilles.”

Minos C dù không ưa gì Cú nhưng hắn vẫn phải tuân lệnh người mang lệnh bài của Vua tiên tộc.

Cú và Ymir dẫn theo một đội kỵ binh băng qua khu rừng phía đông nam, hành quân gấp rút đến phía nam Aurelia, nhằm chặn đường chi viện của quân Tugnica trước khi chúng kịp hội quân.

Khác với quê hương Cú, vùng đất này đặt cược số phận trên lưng một sinh vật khác gọi là Pachy thay vì ngựa.

Pachy là loài bò sát di chuyển bằng hai chân sau, hai chi trước phát triển thành móng vuốt sắc nhọn dùng để tấn công. Xương sọ của chúng dày như đá, được dùng để húc thẳng vào kẻ địch, và tốc độ thì chúng vượt xa ngựa.

Giữa trưa, dưới cơn mưa bão mù mịt, quân đội nhà Aber đổ bộ lên đất Malou. Không cần cảnh báo, họ dùng ma thuật phá huỷ toàn bộ những thành trì vừa được người Malou chiếm lại. Không có giao tranh thực sự, chỉ là một chiều bị tiêu diệt. Vua Malouwada buộc phải gửi sứ giả cầu hoà. Chiến tranh tạm dừng sau đúng một ngày. Quân đội Aber sau đó đã quay trở lại chiến trường với quốc đảo Chirine phía bắc, chiến tranh với lũ tinh linh Kirin đảo Chirine là cuộc sống của họ.

Cũng khoảng thời gian đó, trận chiến ở Azam vẫn chưa tiến triển gì mới, họ chỉ mới bắt đầu tiến sâu và Aurelia.

Ngày 21 tháng 5 năm 1366 theo lịch Julius, quân của Cú bị chặn lại bởi đội quân tín đồ Monarkhet của Azam giám sát trong rừng.

Đội quân của Cú di chuyển khó khăn trong khu rừng rậm rạp. Pachy vấp rễ, bánh xe cày đất mềm, tốc độ chậm lại từng đoạn. Nhưng chính việc cưỡi chúng lại cho họ lợi thế khác là rút ngắn thời gian hành quân, quân của Cú bắt kịp nhiều đoàn quân của Tugnica và giết sạch chúng. Khi đến gần bờ biển phía nam, họ đã đi trước đội quân Tugnica một bước.

Tại một lối mòn đầy bùn lầy và lá mục, Cú bất ngờ cảm nhận một thứ gì đó, cảm giác đó cứ làm Cú liên tưởng đến Lira.

Một nhóm bộ binh Monarkhet cùng một vài con Wyvern đã chờ đợi sẵn, chúng không giống quân đón tiếp viện. Đó có thể là một chỉ huy cấp cao của Azam. Và có lẽ đang đợi Cú.

“Ta tên là Lilium! Chào mừng đến Aurelia. Ở Aurelia có truyền thống rất hiếu khách đấy.”

Cú không đáp lại lời khiêu khích. Chàng giơ tay lên, lặng lẽ ra hiệu.

Ngay lập tức, kỵ binh tách thành hai cánh, từ hai bên rừng lao ra. Những mũi tên lửa bắn thẳng về phía đội quân của Lilium, họ còn ném thêm rượu để lửa cháy dữ dội hơn. Khi lửa vừa kịp khiến kẻ địch rối loạn, giáo dài đã đâm tới, nhấn chìm hàng ngũ trong hỗn loạn.

“Đừng vội mừng.” Lilium khẽ cười.

Cú nheo mắt. Chàng lập tức nhận ra điều bất thường, những tiếng gàu vang của Pachy và binh sĩ ngã xuống không đến từ đòn phản công nào, mà từ mặt đất dưới chân họ.

Những chiếc gai sắt nhọn hoắt, được giấu kín dưới lớp lá rụng, cát và bùn đất, đâm xuyên móng ngựa, khiến ngựa và kỵ binh mất thăng bằng, ngã nhào.

“Pachy tự hào vào chân, nhưng đó cũng là điểm yếu của chúng. Giờ đây không có Pachy, ngươi sẽ tấn công như nào?.”

Một đòn nhử, nhưng hiệu quả.

“Chuyển sang chiến thuật rùa.”

Lệnh vừa phát ra, kỵ binh nhanh chóng rút lui khỏi vùng gai nhọn, tái lập đội hình ở hai bên sườn, tạo thế bao vây. Chiến thuật này nhằm bảo toàn lực lượng đồng thời mở đường cho một đòn đánh từ trung tâm.

Cú siết chặt lệnh bài vàng trong tay, bằng cách nào đó lệnh bài vàng cũng có khả năng tương tự với nhẫn trơn vàng. Không thể chần chừ thêm, Cú lao vào giữa trận tuyến, hướng thẳng đến Lilium, cô ta vẫn đứng đó, bình thản quan sát như thể mọi thứ mới chỉ là màn dạo đầu.

“Tấn công.” Lilium hét lớn.

Xung quanh liền xuất hiện một lượng lớn quân Monarkhet bao vây họ, chúng ném những bình dầu hoả và đốt cháy bao vây xung quanh chặn toàn bộ đường lui.

“Ngươi định chết cùng bọn ta ư? Cô gái sùng đạo?.”

Cú rút kiếm Yah, từng bước tiến lại gần Lilium, ánh mắt chàng không rời khỏi cô ta. Đúng lúc ấy, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên từ phía biển. Sóng lớn trào lên, gió rít quét qua chiến trường, tạt tắt lửa một lúc.

Lilium hơi cau mày nhìn về phía biển.

“Đó là gì?”

Cú không thèm nhìn lại, ánh mắt vẫn dán vào cô ta.

“Đồng đội ta vừa xóa sổ quân chi viện từ Tugnica. Giờ chỉ còn lại các ngươi thôi.”

Lilium cười nhạt.

“Ngươi tài giỏi thật đấy..., nếu tài giỏi như vậy tại sao lại than gia trận chiến vô nghĩa này?.”

Cú nghiêng đầu, giọng thấp xuống:

“Nói cho ta biết, Azam là ai? Trông cô chẳng giống một kẻ sùng đạo tí nào?.”

Lilium lắc đầu.

“Rất tiếc ta cũng chẳng biết ông ta là ai! Nhưng một cách lạ kỳ nào đó, khi gặp ngươi, ta cứ tưởng là gặp ông ta đấy. Đó là lý do ta không thể nghiêm túc chiến đấu với ngươi.”

Cú sững sờ, một ý nghĩa loé lên trong đầu hắn, có lẽ đã nhận ra điều gì đó.

Dựa vào việc Zander lại không tham gia trận chiến này, dựa vào việc Vua tiên tộc lại giao nhiệm vụ này cho Cú, Cú đang nhận ra kẻ thù của mình là ai!.

“Ngươi có ký ức gì về lúc bé không? Lilium. Chẳng hạn như có anh chị em?.”

“Nói thật ta rất muốn nói chuyện với ngươi đấy. Nhưng tiếc thật, đây là chiến trường.”

Cả hai lao đến chiến đấu, cách họ chiến đấu làm quân hai bên đơ người, họ không tấn công nhau nữa mà nhìn cả hai chiến đấu. Cú chém đứt tay Lilium bằng kiếm, máu văng ra, nhưng nhanh chóng nó gắn liền lại. Cô không lùi bước. Chớp lấy cơ hội, Lilium đâm xuyên giáo qua đầu Cú. Hắn khuỵu xuống, rồi gầm lên, giật mạnh thanh giáo, tiếp tục xông tới như thể vết thương chẳng là gì.

“Đúng là quái vật mà!.”

❝Đừng giết cô ta.❞

Sau khi mất giáo, Lilium rút đao ngắn ra và tiếp tục chiến đấu.

“Tôi muốn cô đầu hàng ngay bây giờ.” Cú hạ thấp mũi kiếm, giọng đều, nhưng ánh mắt lạnh như băng. “Nếu không, tôi sẽ sử dụng thanh kiếm đeo bên hông. Kiếm cấm hồi phục, rèn ra để đối đầu với giống loài như tôi… bán quỷ. Cô sẽ không thắng được đâu.”

Hắn tiến thêm một bước, rút huyết quỷ kiếm ra, một thanh kiếm đen. “Cô không phải bán quỷ, nhưng tin tôi đi… lưỡi kiếm này không phân biệt đâu là quỷ, đâu là người. Chỉ cần trúng… không có thể gắn lại được nữa đâu, cô gái.”

Lilium nhìn chằm chằm vào Cú thêm vài giây, như thể muốn chắc chắn chàng không đang giở trò rồi mới bỏ vũ khí xuống.

“Thông minh đấy.”

“Hứa với ta tha mạng cho họ, chỉ cần bắt sống ta là đủ.”

“Một kẻ sẵn sàng hy sinh quân để chiến đấu lại xin tha cho quân mình sao?.”

“Đừng nhầm lẫn giữa hy sinh có ý nghĩa là hy sinh vô nghĩa”.

Cú hạ kiếm, ra hiệu cho binh lính tiến đến.

Lilium giơ tay ra, vẻ mặt không còn giữ sự thách thức như trước, mà thay vào đó là mệt mỏi.

“Trói ta đi, nhưng đừng động vào tóc ta nhé! Tóc ta dễ rối lắm.”

Một binh sĩ bước đến, lặng lẽ làm theo.

“Hy vọng những kẻ ở ngoài kia cũng giữ lời như cô.”

Thế là Lilium của thành Azam đã bị bắt giữ.

“Này Cú, câu hỏi lúc nãy của ngươi. Thật kỳ lạ, nhưng theo ký ức mơ hồ còn sót lại lúc bé, ta nghĩ mình từng là một bé trai. Tên là Da…”

“…Davi Heriot.”

Nghe Cú nói, Lilium bất ngờ. Quả đúng là cái tên đó.

Cú cởi bỏ mặt nạ, để lộ khuôn mặt với đôi mắt màu hổ phách, giống hệt ký ức cô.

“Lilium… nghe thật điên rồ, nhưng tôi nghĩ chúng ta từng là một người, tôi đã thấy một trường hợp tương tự chúng ta. Và tôi cũng đã biết danh tính thật sự của Azam rồi.” Cú nghiến răng cùng với sự phẫn nộ, đấm mạnh xuống đất cát. “Chết tiệt… Scorpio?! Ông đang làm cái quái gì thế??.”

Lilium bật cười khẽ, rồi chậm rãi rút ra một tờ giấy từ trong áo, tờ giấy đã nhòe máu sau trận chiến vừa rồi. Cô đưa nó cho Cú, giọng nói pha lẫn giễu cợt và cảnh báo.

“Chuyện đó… tôi nghĩ cậu nên lo sau đi. Huyết Điểu Tộc đang đến.”

Trong vài ngày ngắn ngủi, phe Peru liên tục chiến thắng, cũng một phần nhờ Vua Tiên Tộc đã đoán sớm tình hình mà nhờ Cú phát động cuộc chiến trước khi đội quân Azam trở nên lớn mạnh. Danh tính của Azam cũng đã rõ, là Scorpio Heriot, kẻ đứng sau mọi chuyện, tuy nhiên Cú lại giữ bí mật chuyện đó vì chàng biết trận chiến này thật chất lại là một cuộc nội chiến nằm trong một cuộc nội chiến.

Đêm khuya ngày 23 tháng 5 năm 1366 theo lịch Julius.

Đêm khuya, quân đội Hyazinth tiến công vào Trấn Ma Hồ. Silvane cùng với một đội quân khoảng 500 người sẽ là quân tiên phong. Mục tiêu là chiếm lại bia đá theo lời Vua Tiên Tộc.

Trong khi đó, đội quân nhà Moor dưới quyền Morgan sẽ vượt qua dãy Nebel, men theo những hẻm núi sương mù để kịp hỗ trợ Cú. Mục tiêu của họ là ngăn chặn Huyết Điểu Tộc, một chủng người có cánh lông vũ như chim, với đôi mắt đỏ và móng vuốt bén nhọn đang trên đường từ hòn đảo Ripper ở phía nam tiến đến chi viện cho Azam. Họ là bậc thầy sử dụng lửa, nếu để họ đến, chiến trường sẽ càng tàng khốc hơn.

Theo lời khai từ Lilium, trong số đó có một cá thể mang sáu cánh, tên là Duke Bagan, được xưng tụng là Hoàng tử của Huyết Điểu. Không rõ hắn mang năng lực gì, hay chỉ là khả năng sử dụng ma thuật lửa như đồng tộc.

Tuy nhiên, đội quân do Silvane chỉ huy đã nhanh chóng bị các tín đồ Monarkhet phát hiện và bị bao vây trong một thành trì nhỏ bên bờ Trấn Ma Hồ. Khí lạnh trườn qua lớp sương dày, tiếng tù và vang lên từ phía rừng rậm báo hiệu cuộc công thành đang cận kề.

Khi quân chi viện từ Hemlock vẫn chưa đến, Silvane buộc phải tự mình tổ chức phòng thủ.

Trinh sát nhanh chóng trở về với thông tin về hai chỉ huy bên phía địch: Orlin và Fergus.

Fergus là một tín đồ Monarkhet cuồng tín, từng thiêu rụi cả một giáo đường vì cho rằng nơi đó có dấu hiệu phản bội giáo lý Azam. Hắn trung thành tuyệt đối, hành động không do dự. Nhưng Orlin lại là một câu chuyện khác. Không hồ sơ, không cấp bậc rõ ràng, hắn thuộc những môn đồ được giữ bí mật danh tính.

Rạng sáng hôm ấy, khi mặt trời còn lư lửng dưới đường chân trời, Silvane vẫn chưa thấy bóng dáng quân tiếp viện. Phe địch đã bắt đầu di chuyển đến. Không hô hào, không xông tới.

Fergus bước ra trước, tay cầm theo một cái đầu người.

“Amaraa?!”

Cảm xúc trào lên như lửa táp vào tim.

Amara đã chết. Phải không? Silvane không chắc. Hắn có năng lực kỳ dị hiếm có của gia tộc mình, hắn có thể nhìn thấy linh hồn tồn tại trong cơ thể người khác. Nhưng với Amara, chưa bao giờ hắn thấy linh hồn hiện diện. Điều đó khiến hắn không thể tin cô thực sự tồn tại. Hay đúng hơn, Amara chưa bao giờ là “có thật?”

Ý nghĩ đó luôn quẩn quanh trong đầu hắn, vừa vô lý, vừa khiến hắn rợn gáy. Càng nghĩ đến, ký ức của hắn về cô lại càng nhòe đi, như thể chính hắn cũng đang bị bóp méo khỏi thực tại.

Bỗng dưới chân Silvane, một lớp cát mỏng xuất hiện. Từ trong đó, một chiếc la bàn vàng trồi lên, xoay loạn như mất phương hướng.

Hắn cúi xuống, vừa chạm tay vào thì một giọng nói vang lên, không rõ từ đâu, như thể vọng thẳng từ bên trong đầu hắn.

❝Có một tiếng gọi vang lên từ ngài, mang danh ánh sáng, nhưng bóng tối dưới ngài lại sâu thẳm hơn cả vực sâu.❞

“Ai đấy?.”

Binh lính xung quanh chẳng biết Silvane đang nói với ai, họ đều nghĩ rằng vì mất em gái mà hắn đã trở nên mất trí.

❝Chúa đang đến! Chúa đang đến! Chúa đang đến! Chạy! Chạy! Chạy ngay! Tự sát! Đau đớn! Buồn bã! Phẫn nộ!!❞

Silvane sợ hãi đến mức ném bỏ chiếc la bàn điên rồ đó. Từ trong thành trì liền vang lên tiếng hét kinh hoàng. Một gã đàn ông có một khuôn mặt trên trán cầm hai cây kích đang tấn công các Sekhem, tốc độ của hắn quá nhanh, kể cả những Sekhem có năng lực mạnh mẽ như điều kiển vật chất đều bị áp đảo. Dù vậy bên ngoài vẫn yên lặng chưa hành động.

“Hai cây kích này có tên là Valendar. Nó là thánh khí rèn cùng với máu tươi.”

Hắn lao đến, nhưng ngay khi ăn trọn cú đấm từ Silvane, linh hồn lập tức bị hất văng khỏi thể xác mà hắn đang ký sinh. Một tiếng gào vọng ra từ miệng gã đàn ông đang bị chiếm thân, rồi một con trùng nhầy nhụa trườn ra theo dòng nôn mửa.

Silvane nhìn nó với ánh mắt ghê tởm.

“Quái vật sống bám trên thân xác người khác à? Thật xui cho ngươi khi gặp đúng ta đấy.”

“Ta tên là Kelvin, cảm ơn chàng trai, cậu đã cứu ta.”

“Chỉ là tình cờ thôi. Đạp chết con quái vật đó đi.”

Kelvin lập tức giáng chân xuống con trùng, nhưng thay vì bị nghiền nát, nó tan ra thành một vũng nước đen kịt. Kelvin vừa nhấc chân lên thì khối chất lỏng lập tức ngưng tụ lại, rồi phóng như tên bắn về phía một người lính gần đó.

“Mẹ khiếp! Fergus!!.”

Hắn lại nhập vào thân thể kẻ khác, đợi Orlin nói, Fergus mới cho quân phá thành, bọn chúng hợp tác không ăn ý lắm.

“Tấn công!! Giết sạch chúng.”

Silvane lao đến lại cho Orlin một cú đấm. Lần này hắn đã né được và nhảy xuống tường.

Quân Monarkhet dùng thang leo vào tường thành, các Sekhem liên tục dùng các năng lực của mình để chống trả nhưng không ai sở hữu năng lực mạnh đến mức có thể chống lại hàng tá kẻ thù.

Số lượng đè bẹp sức mạnh của họ.

“Kelvin, ông hãy trốn đi. Đừng để mạng sống tôi cứu trở nên lãng phí.”

Silvane quay lưng, giọng hắn dứt khoát. Ngay sau đó, hắn hét lớn:

“Chuẩn bị dầu hoả! Chúng ta sẽ thiêu cháy cùng cả lũ này!”

Cả quân chợt im bặt. Nhắc đến cái chết thì ai chẳng sợ, huống gì là cái chết trong ngọn lửa đau đớn.

“Nếu các người muốn chết mà vẫn gây hại nặng nề cho kẻ thù, tôi có một cách.”

Kelvin cất tiếng. Silvane gật đầu ra hiệu cho hắn tiếp tục.

“Tôi là một nhà giả kim. Tôi có thể biến các người thành vũ khí. Các người sẽ tiếp cận kẻ thù và phát nổ. Lượng năng lượng sự sống trong cơ thể các người có thể san phẳng cả một đội hình nhỏ.”

“…Được. Làm đi.”

Silvane gật đầu ngay, không biểu lộ gì thêm.

“Sau khi hoàn tất, mỗi người có thể đi được khoảng mười bước. Không hơn.”

“Nhiêu đó là quá đủ.”

Kelvin rút dao, rạch một đường sâu vào lòng bàn tay. Máu tuôn ra, hắn dùng nó vẽ từng ký tự chú ngữ lên da thịt người lính. Người lính đầu tiên được hoàn tất không do dự. Hắn lao xuống tường thành từ tháp canh. Khi chỉ còn cách mặt đất vài bước, cơ thể hắn bừng sáng rồi phát nổ. Cả thân xác tan biến trong chớp mắt, để lại một lỗ thủng trên mặt đất, giết và làm bị thương rất nhiều kẻ địch.

Những vụ nổ liên tục diễn ra, quân của Fergus vẫn ào ạt tiến công, họ là những tín đồ, giáo dân, họ sẵn sàng tử vì đạo.

Cuối cùng…, cổng thành đã mở, những quân còn sót đều bị đẩy lùi tận vào trong lâu đài chính.

Không tốn quá nhiều thời gian, toàn bộ quân do Silvane đã bị quét sạch. Silvane đứng giữa vòng vây, hơi thở nặng nhọc. Bên cạnh hắn chỉ còn lại Kelvin, người đồng hành cuối cùng và một biển kẻ thù đang siết chặt vòng tròn tử thần.

Fergus tiến đến trước Silvane, hắn vung đao chém xuống Fergus nhưng khi thanh đao chạm vào nắm đấm của Fergus, nó liền tan biến.

“Vậy là... kết thúc ở đây sao?” Silvane thở mệt nhọc, đôi mắt khẽ khép hờ. Không tiếc thân xác. Cũng chẳng tiếc mạng sống, hắn nhìn Kelvin. “Ta không sợ cái chết… ta chỉ tiếc rằng mình đã sống quá lâu mà chẳng trở thành điều gì cả.”

Hắn không thấy giận. Cũng chẳng thấy sợ. Cái chết, với hắn, giờ đây không còn là điều xa lạ hay ghê gớm. Nó chỉ như một cánh cửa. Và phía sau cánh cửa ấy… là khoảng trống mà hắn đã luôn sống trong đó, từ rất lâu rồi.

Một đời chiến đấu, một đời giết chóc, một đời không đáng nhớ đến.

Silvane cười nhẹ, môi khô khốc. Hàng chục mũi giáo và kích xuyên qua thân thể hắn. Thân hình đổ máu, nhưng hắn vẫn đứng vững. Hắn lặng lẽ đón nhận cái chết đang đến, không oán hận, không sợ hãi. Ánh mắt hắn, trước khi khép lại, vẫn kiên định bất khuất đến cùng.

Fergus nhếch miệng cười, một thanh kiếm đâm xuyên bụng hắn, kẻ đã đâm hắn là một ả phụ nữ.

Một vài binh sĩ Monarkhet quanh Fergus bất ngờ quay vũ khí vào nhau. Chẳng cần hiệu lệnh, họ hành động như những con rối bị điều khiển, rồi lần lượt ngã xuống.

“Ngươi bị vây rồi, Fergus.”

Giọng Hemlock vang lên từ sau lưng. Hắn bước tới, tay cầm lọ thủy tinh chứa Orlin trong hình dạng côn trùng.

“Ngươi sắp đặt tất cả từ đầu? Ngươi mượn tay ta giết anh em nhà Hyazinth?! Thật thâm độc mà.”

Fergus khẽ nhếch môi, bật ra một tiếng cười ngắn. Không phải vì sợ hãi. Mà vì nhận ra tất cả đã được tính từ trước. Hắn chỉ là một công cụ để kết thúc anh em nhà Hyazinth. Sau đó, Hemlock sẽ ra tay dọn nốt phần còn lại. Một kế hoạch gọn ghẽ.

“Tên khốn, ngươi thắng rồi đấy.”

Fergus tự đấm vào ngực mình, cơ thể hắn dần tan rã, hắn chọn cái chết để không bị moi thông tin.

Hemlock bước đến Kelvin, ông ta vẫn đứng vững.

“Hãy cho tôi một lý do để không giết ông?.”

“Tôi tên là Kelvin di Barcelino, tôi bị Orlin chiếm xác và vô tình bị vạ lây, tôi từng là Thẩm tra viên của toà án Hắc Hội, với mật danh là Cinder.”

“Ông là gì của Dariush di Barcelino?.”

“Nó là cháu trai ta.”

“Có lẽ chúng ta có nhiều chuyện để nói lắm đây.”

Cũng trong khoảng thời gian ấy, đội quân nhà Moor dưới quyền chỉ huy của Morgan đã tiến đến thung lũng khuất sâu dưới dãy Nebel, theo lối men qua những hẻm núi quanh năm chìm trong sương mù dày đặc. Họ cưỡi trên lưng những con Wyvern lặng lẽ rẽ mây sương, thân ảnh lướt qua như những bóng ma giữa trời đất lặng câm. Mỗi con Wyvern chở ba người, hai bên thân treo đầy hàng hoá, nhu yếu phẩm, vũ khí, vật tư cần thiết cho cuộc hành quân kéo dài.

Quân số không đông, phần lớn là lính mới tuyển mộ vội vàng. Những binh sĩ kỳ cựu từng trung thành với nhà Moor phần lớn đã bỏ đi sau biến cố thảm sát, mang theo lòng thù hận, tiếc thương hoặc đơn giản là tuyệt vọng rời đi. Dù vậy, tài sản của nhà Moor vẫn được giữ nguyên vẹn một điều khó tin, chờ đợi Morgan xuất hiện là lấy lại chúng.

Không khó để nhận ra rằng phía sau hắn là một bàn tay giấu mặt đầy quyền lực. Hắc hội, với những toan tính có lẽ đã âm thầm hậu thuẫn hắn trong việc thảm sát nhà Moor.

“Có kẻ địch!!”

Abaddon hô to, quân Morgan liền bay chậm lại, trong sương mù, hai đôi mắt đỏ thẫm nhìn họ.

Kẻ thù của họ chính là sương mù, đúng hơn là tên Sekhem điều khiển sương mù này.

“Tất cả bay cao lên! Vượt qua sương mù.”

Quân của Morgan nhanh chóng lạc rất nhiều Wyvern. Morgan biết kẻ thù lần này không phải là đối thủ của hắn, Morgan chỉ có thể ở chiến đấu cự ly ngắn vì ma thuật của hắn đều đòi hỏi sự chính xác, hắn vốn là một sát thủ. Quân của hắn cũng lại chủ toàn lính mới, chưa có kinh nghiệm chiến đấu.

Morgan cau mày. Có điều gì đó không ổn. Rõ ràng Wyvern đang bay lên, vậy mà hắn lại có cảm giác như cơ thể đang rơi xuống, như thể trọng lực bị đảo lộn. Mặt đất phía dưới không ngừng chao đảo trong tầm mắt, sương mù mỗi lúc một dày, khiến phương hướng trở nên hỗn loạn.

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, Morgan gào lên, giọng lạc giữa tiếng gió rít.

“Kẻ địch có khả năng gây nhiễu phương hướng! Chúng ta đang rơi! Giảm tốc độ ngay! Bay chậm lại, chuẩn bị đáp xuống đất! Cảm nhận phương hướng! Cảm nhận phương hướng!.”

Tiếng hô cảnh báo vang ra, nhưng không phải ai cũng đủ nhanh để xử lý tình huống. Một số Wyvern vẫn giữ nguyên tốc độ lao thẳng xuống đất. Những tiếng va chạm khốc liệt vang khắp nơi, không một ai trên lưng những Wyvern đó còn sống sót.

Khi Morgan cùng những người còn lại đáp xuống đất, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả họ phải lặng đi. Từ khắp các lối mòn, hàng trăm người dân làng đang lao đến. Dáng đi của họ kỳ dị, vặn vẹo. Trên thân thể họ mọc chi chít những khối nấm lớn nhỏ, phủ đầy cả da thịt. Họ tiến về phía quân đội của Morganz không nói mà phát ra tiếng kêu như con cáo đói.

“Đừng để họ tiến gần.”

Các pháp sư lập tức bất ấn, đất trồi lên thành những bức tường đất cao chắn quanh. Nhưng đám người kia vẫn tiếp tục tiến lên, giẫm đạp lên nhau để vượt qua.

Trước tình thế đó, Morgan nhanh chóng phán đoán ra số lượng kẻ thù.

“Kẻ địch có hai chỉ huy, hai tên Sekhem khá mạnh khi kết hợp với nhau.”

“Làm sao ngài biết?.”

“Abaddon! Xem ta bắt một trong số chúng lộ diện này.” Morgan nói rồi leo lên bức tường, nắm lấy một kẻ đang leo lên, tay trái bất ấn. “Nhất hoa, nhất diệp, nhất Bồ Đề.”

Cơ thể kẻ đó liền bị hút vào cơ thể Morgan, Mắt Morgan hoá đỏ, tay chân xuất hiện lớp vảy cá, hai bên cổ xuất hiện mang cá.

“Hoá ra là đồng tộc à.”

Dựa vào khả năng tạm thời đánh cắp năng lực, Morgan xác định được vị trí của kẻ địch.

“Tấn công hướng tây.”

Lệnh đã ban, nhưng quân lính vẫn đứng yên. Morgan quay lại, chỉ thấy tất cả đã bất động, nấm lan nhanh trên cơ thể họ.

“Ngươi thua rồi. Bẫy đã được giăng từ trước.”

“Đúng thật khó chịu mà”

Morgan dù có thể cướp năng lực trong chốc lát, nhưng cũng không hiểu rõ cách nó vận hành. Năng lực này quá phức tạp để phân tích trong vài giây ngắn ngủi. Nhưng có vẻ nó là loại năng lực không cần chủ kích hoạt để vận hành.

❝Có một vệt sáng vỡ tan trên nền trời câm lặng nơi ký ức bay đi mà không một lời từ biệt.❞

“Ta không có thói quen cho người sắp chết nghe tên mình. Nhưng vì chúng ta cùng tổ tiên, ta là Angelo Veneno. Ta biết ngươi là người nhà Moor và khả năng của ngươi. Nhưng thật đáng tiếc, năng lực của ta không phải loại năng lực mà người sở hữu có thể kiểm soát, cả kẻ cướp lấy nó.”

Mọi thứ trước mắt Morgan bắt đầu nhòe đi, một cơn mưa tro?

Khi nhận ra điều đó, Angelo đã bước gần đến Morgan nhưng hắn vẫn giữ khoảng cách.

Hắn ném thứ gì đó giấu trong tay áo về phía Morgan, một vật lao nhanh trong không khí, Abaddon với thân thể đầy nấm móc chắn trước tôi. Âm thanh nặng trịch vang lên khi kim loại chạm vào thịt.

Đó là những thanh sắt nhỏ bằng ngón tay và nhọn đâm xuyên da thịt và giáp lưới.

“Chỉ huy! Xin hãy cứu lấy chúng tôi...”

Máu mũi Abaddon tuôn trào không ngừng. Nấm chẳng phải đã lan trên cơ thể hắn rồi sao? Nó cần điều kiện để kích hoạt tấn công sao? Kể cả chủ sở hữu nó?.

Thấy cơ thể Morgan biến lại như cũ, Angelo bật cười đắc thắng.

“Hahaha!! Lần này thì chết đi.”

Tuy nhiên trái với những gì Angelo nghĩ, Morgan đang cười, bóng hình của hắn dần biến mất, khi Angelo nhận ra thì Morgan đã đứng sau, hắn dùng ngón tay móc mạch máu ở cổ Angelo ra, nếu hắn làm đứt nó, máu vỡ ra, Angelo nhanh chóng sẽ mất máu đến chết.

“Ngươi quên rằng ta cũng là một sát thủ sao? Những chiêu trò này ta rành hơn một kẻ nghiệp dư như ngươi đấy.”

Sương mù xung quanh tụ lại thành một đôi tay và kéo Morgan ra xa. Nhưng điều đó cũng làm lộ vị trí của kẻ còn lại.

Đó là một người phụ nữ mặc một cái áo choàng trắng.

“Vậy để ta thử sức mạnh này lên các ngươi.”

Morgan cào cấu khuôn mặt bản thân. Hắn xé rách áo, để lộ khuôn mặt của cô gái ở ngực.

Morgan chấp tay.

“Nhất hoa!”

Những ký tự xuất hiện khắp cơ thể Morgan.

“Nhất diệp!”

Da hắn mọc những lớp vảy đen cứng như bò sát.

“Nhất bồ đề!” Đôi mắt của cô gái trên ngực Morgan mở trừng nhìn Angelo.

Cơ thể Morgan biến đổi nhanh chóng thành một con rồng đen mắt đỏ khủng lồ, làm sụp đổ tường thành đất.

“Long tộc? Ngươi giết cả long tộc? Tên điên.”

Morgan điên cuồng tấn công. Tiếng gầm của hắn vang dội cả bầu trời, khiến bầy Wyvern kinh hoàng tản loạn.

Maisie…

Cuối cùng thì lão ta nghĩ đúng. Anh không có tư cách là người đứng đầu nhà Moor. Người xứng đáng với sức mạnh này là em… không phải thằng anh ngu xuẩn này.

Angelo là sát thủ, chưa từng đối mặt với sinh vật thần thánh nào như vậy. Hắn không có cơ hội để chiến thắng. Ý định trốn chạy vừa nhen nhóm đã bị nuốt chửng bởi ngọn lửa tím của Morgan, trở thành một khối tro đen rơi xuống, không còn gì sót lại.

Morgan đã không còn là chính mình. Ý thức hắn vỡ vụn, chỉ còn bản năng chi phối. Hắn bay về phương nam cho đến khi sức cùng lực kiệt và rơi xuống đất, thân thể vặn xoắn trở lại hình dạng con người, thân thể cô gái, trần truồng, lạnh lẽo và cô độc.

Trái với những gì Morgan nghĩ, Angelo vẫn chưa chết.

“Vậy chuyện lần này có dính dáng với long tộc Sanboria. Đó là lý do Vua Tiên Tộc không trực tiếp giải quyết mọi chuyện sao, thế giới này sắp kết thúc rồi.”

Hắn ngồi lặng lẽ trên một bia mộ cháy sém, mảnh áo choàng rách rưới bốc khói nhẹ. Trên tay là một xiên nấm đang nướng, mùi thơm kỳ lạ thoảng trong không khí. Bên cạnh hắn là một người phụ nữ có hình xăm bông hoa huệ đang nở rộ trên mu bàn tay, ánh mắt nàng dửng dưng.

“Chậm một chút nữa thì có lẽ giờ ngươi chỉ còn là một vệt than đen.”

“Nấm không? Nướng bằng lửa rồng đấy.”

Cô nàng đứng lên. Dù hiện tại Angelo là đồng đội, nhưng hắn khiến cô ta thấy lạnh sống lưng, đến mức cô từng nghĩ nên để hắn chết thì tốt hơn.

“Angelo... rốt cuộc… thì ngươi là ai? Ngươi có dòng họ nhà Moor, một quý tộc như thế thì cần gì phải liều mạng kiếm sống bằng nghề ám sát?”

“Hỡi đứa con rơi của Peter xứ Castile. Con gái bí mật của Blanche, người vợ đã bị ruồng bỏ sau hai ngày tân hôn. Veil, cái tên ngươi thật hay, một tấm màn che giấu quá khứ, che giấu nỗi sợ, và che cả sự thật về cái chết của mẹ cô. Thật là một bi kịch dễ thương.”

Veil vung tay, sương mù hoá thành những bàn tay nắm lấy Angelo.

“Ngồi xuống.”

Tim nàng đập mạnh. Giọng cô run không phải vì yếu đuối, mà vì một sức mạnh vô hình đè nén cô xuống.

“Ngươi đã hút bao nhiêu linh hồn? Ngươi đã cướp bao nhiêu sức mạnh?.”

Angelo nhún vai, nhìn xiên nấm bắt đầu cháy cạnh.

“Ai lại đi nhớ lũ thất bại ấy. Đừng để Sirina biết những gì đã xảy ra, nếu không thì mạng của Lichtgott không giữ được đâu.”

“Tên khốn…”

Chiến trường kéo dài thêm bảy ngày. Người ta gọi đó là Tuần lễ Vàng của Ostanna, một cái tên đầy mỉa mai cho những ngày khói lửa và máu chảy thành sông. Cả vùng Aurelia tan hoang dưới sức mạnh của các pháp sư, Sekhem và chiến khí từ hai phe va chạm. Mặt đất nứt toác, cây cối cháy rụi, không còn phân biệt nổi đâu là tiền tuyến, đâu là mồ chôn.

Nhà Hyazinth chỉ còn lại một người, Hemlock. Đội quân hắn đơn độc tiến sâu vào Trấn Ma Thành, mang theo danh vọng cuối cùng là chiếm lại di tích. Nhà Moor vẫn bặt vô âm tín sau chuyến đi viện trợ. Không ai biết họ như nào, đã rút lui hãy đã bị tiêu diệt.

Huyết Điểu tộc từ phía nam tràn lên, kéo theo mùi máu tanh nồng nặc của biển cả. Quân của Cú Vàng đang bị ép giữa.

Nếu nhà Aber lúc này dồn quân xuống tiếp viện, phòng tuyến phía bắc sẽ mở toang và kẻ thù từ bên ngoài lục địa sẽ không bỏ lỡ cơ hội đó.

Đây là thời khắc của Hắc Hội, để họ có thể khẳng định giá trị của mình.

“Thierry Tilly, Hắc hội tiến cử ngươi.”

Một kẻ đeo mặt nạ mèo đứng giữa một căn phòng, quanh hắn là 3 kẻ bí ẩn, họ là 3 trong số 4 Đại thẩm giáo, chức vụ cao nhất Hắc Hội. Ngay cả một thẩm phán cũng phải cố gồng gánh để không để lộ sự run rẩy trước áp lực nặng nề từ họ.

Nửa đêm đầu tháng Sáu, Cú nhận được thư gửi từ Gilles, rằng quân đội đã chiếm được Tugnica.

Theo thông báo từ một số quân trinh sát phía tây nam. Tại cổng thành của thủ đô Tugnica, nữ hoàng Veronica bị chặt đầu bởi Gilles và những nhân dân còn giữ vững tâm trí đứng lên đấu tranh, chấm dứt thời đại đen tối của Tugnica.

Thật sự sẽ chấm dứt chứ?

Với nhiều người, đây là khởi đầu cho sự kết thúc của một kỷ nguyên thối nát, là chiến thắng, là tin tốt. Nhưng Cú không thấy gì tốt đẹp ở đó, họ đã thua khi không thể cứu được danh dự Veronica khỏi kẻ đứng sau ngai vàng. Cú nhìn chằm chằm vào mẩu thư được viết vội ấy, những chữ cái nghiêng lệch, như tay người viết đang run.

“Gilles đã làm được điều không ai dám làm. Ông ta đã cứu cả một Vương quốc, nhưng… cũng là kẻ đánh mất tất cả.”

Cú gấp thư lại, im lặng.

Hắn hiểu rõ nỗi đau đó. Chàng đã nhìn thấy nó trong từng từ ngữ, trong ánh mắt Gilles khi ông ta kể về Veronica.

Khi người nắm giữ trái tim của ta không còn, thì vương miện, chiến thắng, hay cả một vương quốc... đều là vô thường.

❝Chúng ta sống không phải để hiểu cảm xúc, mà để chịu đựng. Vui mừng khi được thỏa mãn, giận dữ khi bị tổn thương, và tuyệt vọng khi mất phương hướng. Chúng ta yêu để bảo vệ, ghen để giữ lại, hối tiếc vì những gì không thể đổi thay. Kẻ mạnh không phải là người không sợ hãi, mà là kẻ bước tiếp dù tâm trí hoảng loạn. Trong dòng chảy hỗn độn ấy, bình yên không phải là phần thưởng mà là khoảnh khắc hiếm hoi khi lòng không còn rối bời vì chính mình.❞

Trước khi cuộc chiến quyết định trận chiến ở miền nam bắt đầu, Davi và Lilium đã trao đổi rất nhiều thông tin. Trận chiến lần này sẽ quyết định chiến tranh sẽ kéo dài bao lâu.

“Hãy giúp ta gặp được anh trai của Maisie, Morgan Moor.”

“Vậy cô mang lại được gì cho ta?”

“Ta biết những kẻ thù sắp tới của ngươi là ai. Không chỉ vậy, ta nắm được phần lớn phước lành Sekhem của bọn chúng, cùng danh tính một vài tên phù thủy cực kỳ nguy hiểm mà ngươi sẽ phải đối đầu sớm muộn.”

“Mạnh hơn cô gái đằng kia sao?”

Davi liếc mắt, chỉ tay về phía Ymir. Cô đang cùng nhóm hậu cần chăm sóc những binh lính bị thương nặng. Ymir, với sự dứt khoát đáng kinh ngạc, đã cắt bỏ chân của một người lính và sử dụng những sợi chỉ từ vải để khâu nối các mạch máu lớn. Vào thời đại này, đây là một điều gần như bất khả thi, bởi một vết thương như vậy gần như chắc chắn sẽ dẫn đến bệnh xâm nhập và cái chết. Tuy nhiên, Ymir đã có cách giải quyết. Khi các hậu cần và y sĩ thắc mắc, cô đã giải thích mọi chuyện. Dựa vào một số kiến thức ma thuật ít ỏi mà Morgan đã truyền dạy, Ymir đã tạo ra một loại chất lỏng đặc biệt có khả năng tiêu diệt những sinh vật mà mắt người không thể nhìn thấy và ngâm sợi vải và các công cụ vào nước ấy. Đôi tay nhỏ bé của cô ấy dính đầy máu, nhưng ánh nhìn lại vô cùng dịu dàng.

Davi thoáng nghĩ đến việc làm cho cô một cái mặt nạ. Gương mặt ấy, vóc dáng ấy, quá nổi bật, quá dễ bị nhận ra.

“Ngươi thích cô ta, đúng chứ?”

“Điều gì khiến cô nghĩ vậy?”

Lilium nâng tách trà chanh mật ong lên, hơi nóng vẫn còn bốc lên nghi ngút. Cô đưa lên mũi, hít thật sâu, vị trà pha đậm đến mức ngửi cũng thấy ngây ngất. Đôi mắt cô lướt qua Davi, soi mói và đầy ngụ ý.

“Bởi vì ta là ngươi.”

“Nếu tôi là cô, tôi sẽ không để kẻ địch lẻn sâu vào thế này mà không có lý do rõ ràng.”

Không cần nói thêm, cả hai đều hiểu. Họ không đứng cùng chiến tuyến, nhưng lại không phải kẻ thù. Cả hai đều đang chơi cùng một ván cờ, chỉ là mục tiêu sau cùng của mỗi người không giống nhau. Davi muốn quét sạch tầng lớp quý tộc thối rữa và tái thiết trật tự chính trị ở Peru. Còn Lilium, chắc chắn cô ta cũng đang theo đuổi một thứ tương tự, chỉ là chưa chịu để lộ mục đích mà thôi.

“Tôi biết năng lực của chúng. Khác với các phước lành Sekhem thông thường vốn chỉ phát huy khi tiếp xúc với thánh tích, thì những kẻ đó lại sở hữu quyền năng vượt trội, như thể chúng chính là thánh tích sống. Trong số các cá thể tiên phong, chắc chắn sẽ có hai kẻ thân cận nhất với Azam. Morfeo Aurora, kẻ nắm quyền năng của giấc mơ. Và Lugos Boleros, kẻ chi phối ý chí. Họ là một trong số ít người biết tôi mới thật sự là con gái Azam, tức là thánh nữ.”

Cú rời doanh trại, lặng lẽ bước xuống hầm ngục tăm tối đến mức chẳng nhốt một tù binh nào. Hắn dừng lại trước một phòng giam tối om ở góc sâu nhất, nơi một kẻ đã ngồi đợi từ rất lâu.

Không phải một tù binh, như thế thì quá tốt.

“Sabbinirica…, tôi có nên nói vậy không? Trước một kẻ tuổi đời còn dài hơn vô số tổ tiên tôi. Vua tiên tộc."

“Lần này ta đến vì có chuyện cần nhờ ngươi.”

“Nhờ? Từ khi nào tôi đã trở thành quân của ông thế? Ít nhất thì cũng nên có thứ gì đó để trao đổi. Tôi không làm miễn phí cho ai cả.”

“Ta không cản ngươi thay đổi cái Vương quốc này đâu. Nhưng long tộc Sanboria thì khác. Chúng sớm muộn gì cũng kéo đến và gieo rắc tai họa.”

“Nếu ông lo cho cái Vương quốc này đến thế thì tự mà cứu lấy nó. Đừng viện cớ không xứng hay không đáng. Một vị vua thì phải có trách nhiệm với dân của mình. Không phải trốn tránh. Không phải vứt bỏ. Tôi không biết ông đã trãi qua những gì, nhưng đừng sử dụng nó làm lý do cho bản thân.”

“Ngươi nói giống hệt một người bạn cũ của ta. Nhưng nếu biết hết những gì ta đã làm, liệu ngươi còn nói được như thế không? Nhìn vào mắt ta.”

Đôi mắt ấy, Cú nhận ra bản thân cũng từng có nó, một đôi mắt không có sức sống, nhưng đôi mắt của hắn còn thiếu hơn cả chàng từng có, đôi mắt hắn tối đến mức chỉ thấy lòng trắng mắt.

“Thôi được rồi. Kể rõ đi.”

“Long tộc Sanboria có một luật lệ. Nếu bị thách đấu bởi kẻ mang dòng máu cùng tộc, chúng buộc phải nhận lời. Dù đang giữa chiến tranh hay ở giữa nghi lễ, chúng cũng phải bỏ lại hết. Ta muốn cậu thách đấu với kẻ sắp tới Vương quốc này.”

“Ý ông là tôi có tổ tiên chung với long tộc? Tôi từng thấy một người trong tộc hóa rồng, nhưng không nghĩ là huyết thống đến mức đó.”

“Đừng lầm tưởng, cho dù mang dòng máu ấy, ta chẳng cảm nhận được chút sức mạnh nào từ cậu. Nhưng dấu ấn trong mắt cậu sẽ khiến chúng tin.”

“Vậy tôi được gì?”

“Hắc hội sắp đóng hoàn toàn tháp đá để ngăn sương máu tràn ra. Nhưng ta sẽ giữ mở một cánh cổng ở rìa sa mạc Hartali, chỉ cho hai người các ngươi.”

“Nếu chiến đấu với một long tộc, ông sẽ thắng chứ?.”

Một cơn đau nhói bất ngờ làm Cú choáng váng. Có lẽ vì đã thức quá lâu. Dù là bán quỷ có sức bền và hồi phục, bộ não của chàng vẫn cần được nghỉ ngơi để không phát điên. Ngay khi Cú vừa dụi mắt, cảm giác bất ổn lập tức ập đến.

Đám chó săn của Chiribel đã có mặt. Chúng đến nhanh và im lặng. Cú chưa kịp phản ứng thì một luồng áp lực nặng nề quét ngang.

Vua tiên tộc chỉ khẽ đưa tay. Không chút ma thuật, hắn dùng bàn tay bóp nát cổ Chiribel, khiến nó phải rời đi.

“Tạm thời, lũ cổ thần sẽ không dám bén mảng tới gần ngươi. Nhưng chúng sẽ quay lại sớm thôi. Tới lúc đó ngươi sẽ chẳng bao giờ ngủ được nữa.”

Cú nhìn hắn. Về mặt hình thể, hắn chỉ là một con người mang chiếc mặt nạ quạ, không vảy, không cánh, không hào quang hay một chủng tộ ưu việt nào. Nhưng thứ sức mạnh tỏa ra từ hắn khiến không khí như nén lại. Nếu hắn thật sự ra tay, Cú không chắc mình sống nổi qua một đòn.

“Về câu hỏi của cậu. Sau khi mất đồng đội, mình tôi đã chống lại toàn bộ vương quốc trên lục địa Ostanna. Thống nhất nó thành một đế chế. Phong ấn các bán thần Suriman, trục xuất long tộc… chúng gọi tôi là nhân loại mạnh nhất.”

❝風忘れて  

日曜の神もなし  

すべて失う...❞

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận