Hồi 2: Chủ nhật không có chúa.
Chương 15: Điềm báo điềm gở. (?, Hồi kí của bệnh nhân số 136, ?)
0 Bình luận - Độ dài: 10,512 từ - Cập nhật:
Điềm gở… có lẽ chẳng phải thứ gì cao siêu hay kỳ bí. Có lẽ, chính chúng ta là hiện thân của nó.
Tội lỗi…
Từng tham vọng nhỏ nhoi, từng mâu thuẫn âm ỉ, từng sự kiêu ngạo lặng thầm…
Sự cám dỗ…
…tất cả như những sợi dây vô hình kéo con người chúng ta nhảy múa,
Không mục đích, càng không ý nghĩa gì cao cả.
Sự hối hận…
Sự thổn thức của một linh hồn đen khao khát được cứu rỗi.
Mà nghĩ lại, liệu kẻ giật dây ấy có khác gì ta? Một con rối lớn hơn, lạc lõng trong chính vở diễn của mình.
Thế giới này… thật tẻ nhạt biết bao.
La-li-la, lu-li-la, ta-la-la
Không biết từ lúc nào, những gì tôi nhớ về cha mình chỉ là những câu nói khắc ghi vào tim. Ký ức về người dần biến mất cùng với mọi thứ, khuôn mặt, giọng nói, phôi pha…
“Mạng sống là sợi dây mỏng manh, nhưng cũng là sợi dây mạnh mẽ nhất, kết nối ta với thế giới này. Giống như con rối ta đang làm, mỗi sợi dây đều có lý do tồn tại, mỗi chuyển động đều có ý nghĩa. Con phải trân trọng mạng sống của mình, không phải vì nó bền lâu, mà vì nó là cơ hội duy nhất để con yêu thương, chiến đấu, và để lại dấu ấn của mình. Nhớ nhé, đừng bao giờ để sợi dây quý giá ấy đứt đi bởi vì những điều vô nghĩa.”
Người cha đưa cho cô con gái một con rối nhỏ, cô bé cầm những sợi dây vừa điều khiển con rối vừa đặt câu hỏi.
“Nhưng cha ơi, nếu mạng sống quý giá đến thế, tại sao người ta lại sẵn sàng đánh đổi nó vì chiến tranh, vì quyền lực, hay thậm chí là vì những thứ tầm thường? Nếu tất cả chúng ta chỉ là những con rối, thì dây này do ai nắm? Và nếu vậy, mạng sống có thật sự là của con không, hay chỉ là một món đồ chơi trong tay người khác?”
Người cha im lặng trong giây lát, ánh mắt ông lấp lánh một nỗi buồn pha lẫn sự thấu hiểu. Đứa trẻ này, dẫu nhỏ bé, lại mang trong mình những câu hỏi lớn lao.
Ánh mắt xanh biếc và mái tóc vàng, cô bé tựa như một đoá hoa lưu ly nở rộ trong ánh chiều tà.
Ngày đó con đã mất mọi thứ quan trọng của đời mình.
“Tỉnh lại nào! Người anh em.”
Bị kéo khỏi giấc mơ trở về hiện thực tàn khốc, xung quanh là tiếng hét và kim loại va vào nhau. Tôi nằm trên giữa một ngọn đồi xác chết, xung quanh là hàng trăm binh lính đang lao về một toà thành.
Tôi tự hỏi mình ở đây làm gì?
À phải rồi, tôi là một lính đánh thuê. Chúng tôi đang tiến công vào thành Valdelobos, một toà thành sở hữu một con rồng đen và hàng loạt Sekhem mạnh mẽ, trận chiến này khả năng chiến thắng là không thể, vì ngay cả khi giết được tướng địch họ vẫn tiếp tục chiến đấu. Đối với quân tôi thì đây là vì tiền, còn đối với họ là bảo vệ quốc gia, nó quá khác biệt.
“Tôi đã ngủ quên? Do đói khát hay cơn đau?”
“Người anh em, may mắn đấy, ăn một quả pháo thế mà vẫn còn sống. Tên tôi là Hemlock, thuộc hậu cần.”
“Lucia. Nhưng… hậu cần thì làm gì ở đây?.”
“Nghe như tên con gái thế! À, tôi không có ý xúc phạm anh bạn đâu. Còn về việc tại sao tôi lại ở đây thì… quân hậu cần và thuyền đều đã bị đánh chìm.”
“Vậy đây là trận chiến chỉ có chết nhỉ. Nó sắp kết thúc rồi.”
Hemlock giơ tay nắm tay kéo Lucia ngồi dậy, đưa một thanh kiếm và người lính tiếp tục lao lên phía trước.
“Dù là vậy, tôi vẫn sẽ chiến đấu.”
Lucia cũng nhanh chóng đứng lên, loạng choạng tiến về phía trước theo đoàn quân. Những người lính vô hồn lao lên, đạp lên nhau, dùng xác bản thân để làm bậc thang cho những người còn lại leo lên. Họ biết rằng chẳng còn đường lui, chỉ còn cách lấy đầu tướng địch thì cuộc chiến mới dừng lại, còn không cái chết sẽ là cái kết của họ.
Không biết bao lâu trôi qua, một cơn mưa đã rửa sạch vùng đất này.
Seluna, Auster, Culmen, 13114. (Ngày 13, tháng 6 năm 1361.)
Cuộc chiến thành Valdelobos đã kết thúc sau 7 năm dài đắm chìm trong máu, với sự chỉ huy của công tước Laurent Maynard trong trận chiến cuối cùng diễn ra chỉ trong một tuần.
“Cuộc tổng tiến công của Sekhem.”
Phía Đế chế Peru, 7 tướng lĩnh cùng khoảng 17000 quân tham gia chiến đấu và 3000 quân hậu cần, 10000 kỵ binh, 4000 lính nỏ và cung thủ, ngoài ra lực lượng chủ chốt là khoảng 3000 Sekhem, thành Valdelobos đã thất thủ, mở đầu cho cuộc tiến công của Đế chế Peru vào lục địa người Malou phía đông.
Lá cờ của đế chế Peru dính máu bay phấp phới trên những cánh đồng tro tàn trên mảnh đất của người Malou. Nhìn phía xa, đó là thành trì Valdelobos từng được xem là đôi mắt của người Malou, nay nó đã lụi tàn.
Bên trong thành trì lúc rất rất hỗn loạn, những lính đánh thuê tụ tập lại lấy tiền thưởng, số lượng lính tham chiến còn sống sót chỉ khoảng dưới 3000 quân, hầu hết chỉ toàn quân hậu cần. Đây là trận chiến người Peru phải trả một cái giá quá lớn để chiến thắng, ngay từ đầu cuộc chiến này khả năng thắng là gần như không khả thi.
Lãnh chúa Laurent đã xuất hiện để dẹp đi mớ hỗn loạn này, ngay khi ông ta mở lời, tất cả đều yên lặng lắng nghe.
“Đã nhận thưởng hết chưa? Còn tiệc đêm nay thì ta mời.”
Dù vậy, binh lính đều yên lặng, họ không cảm thấy vui trước chuyện này, họ gần như chẳng còn tâm trạng ăn uống, bỗng một giọng nói đã vang lên từ đám đông.
“Tôi vẫn chưa nhận thưởng.”
Một người lính chống gậy gỗ loạng choạng bước đến và ném một cái đầu đến trước mặt Laurent. Đó là đầu của Muriel, một tướng của người Malou.
“Ngươi là người đã cắt cổ gã Malice của Malouwada? Có thể cho ta biết tên ngươi không?”
Người lính ấy chỉnh lại quân phục rồi xưng danh.
“Lucia Kushnir.”
Đôi mắt xanh biếc ấy khiến một người vào sinh ra tử đã nhiều như Laurent cảm thấy lạnh gáy.
“Ồ… vậy thì mời ngài Lucia theo ta đến gặp các vị quân sư, họ muốn gặp ngài lắm đấy.”
Dù tàn tạ, mỗi khi Lucia bước qua, binh lính đều cúi đầu tránh đường, thể hiện tôn kính người anh hùng đã mang chiến thắng về cho họ, kẻ đã lấy đi cái đầu của Muriel, khiến thành trì sụp đổ và cứu sống bao mạng người. Nhưng trong mắt những tù binh, Lucia là hiện thân của ác quỷ. Đáng tiếc cho họ, Đế quốc Peru là biểu tượng của sự tàn bạo, nơi tù binh không có chỗ để tồn tại, kẻ bại trận bị tàn sát, còn phụ nữ trở thành món hàng mua bán.
Đế chế Peru là một chế độ chính trị phức tạp. Nó có vua nhưng vị vua ấy gần như không can thiệp vào bất cứ chuyện gì. Quân đội và tòa án vận hành như hai thực thể riêng biệt, chẳng liên hệ gì với nhau. Tôn giáo thì mặc kệ, ai tin gì cũng được, nó không ảnh hưởng quá nhiều về cư dân lục địa Ostanna. Các vùng lãnh thổ và thành phố tự mình quản lý, chẳng khác nào những vương quốc độc lập khoác cùng một cái tên. Nếu không nhờ sử sách còn sót lại, có lẽ chẳng ai nhận ra họ thuộc cùng một đế chế, chứ đừng nói là một thực thể thống nhất như Đế chế Peru.
Không tối hậu thư, không hiệp ước, không thoả thuận, không đàm phán.
Thật bi thảm cho một thế giới nơi kẻ mạnh định đoạt tất cả!!
Công tước dẫn Lucia đến phòng làm việc của các quân sư, anh em nhà Hyazinth. Laurent mở cửa bước vào, bên trong hai người đang tranh luận sôi nổi.
“Đệ thật liều lĩnh! Phụ thân đã bảo chúng ta rút quân, tại sao lại tham gia?”
“Huynh trưởng, nếu ta rút lui, những người đã bỏ mạng, sự hy sinh của họ ở đây sẽ trở nên vô nghĩa.”
Trước mặt Lucia là gia đình Hyazinth, họ là một gia đình có tiếng trong giới chính trị ở lục địa Ostanna vì có tài cầm quân. Họ thuộc nhánh quân đội cầm quân phía đông Ostanna.
“Tôi là Silvane Hyazinth. Tôi thật sự thắc mắc làm sao một người nhỏ con như ngài lại có thể leo lên bức tường thành cao hàng chục mét mà không cần thang! Tôi không có ý xúc phạm, chỉ là... ngài thật phi thường! Thật phi thường!.”
“Xác chết chúng tôi là bậc thang, máu thịt là dây níu. Chúng tôi leo lên không phải vì muốn, mà vì chẳng còn đường lui, cơn đói và nỗi đau giày vò. Kẻ ngồi yên trong bóng tối sẽ không bao giờ hiểu được chiến tranh đã biến chúng tôi thành thứ gì... hay chúng tôi đã đánh mất những gì.”
Trước lời nói của Lucia, Silvane tức giận đập tay xuống bàn, chộp lấy cốc nước và hất thẳng vào người Lucia. Thấy vậy, Hemlock vội can thiệp để ngăn xung đột rồi đưa khăn tay cho Lucia.
“Gì cơ? Ngươi nghĩ bọn ta là vua của ngươi chắc? Các ngươi chỉ là lính đánh thuê, ta trả tiền thì các ngươi làm việc. Hạ được một tướng địch thì sao chứ? Đừng ảo tưởng bản thân trước mặt ta, tên Sekhem.”
“Nào nào huynh trưởng, cậu ta chỉ là hơi căng thẳng.”
Hemlock dẫn Lucia rời đi, dừng lại trước một căn phòng trống.
“Tạm thời hãy nghỉ ngơi ở đây đi.”
Lucia bước vào, ngồi xuống giường gỗ, lặng lẽ lau chùi thanh kiếm đã mòn.
“Tại sao ngươi biết lúc đó ta còn sống?”
Hemlock đến bên cửa sổ, ngồi xuống bệ và đáp, vẻ mặt nghiêm túc.
“Kỳ lạ thật. Theo tôi, lẽ ra anh bạn phải hỏi vì sao tôi lại nói dối rằng mình là quân hậu cần chứ?.”
“Chuyện đó ta không quan tâm. Trả lời đi.”
“Tôi nghe tiếng ngài gọi gia đình. Ngài hẳn rất quý trọng họ nhỉ?.”
"Ừm... nhưng tiếc là chết sạch rồi.”
Người hầu gái đem theo chậu nước bước vào phòng liền bị Hemlock quát mắng.
“Eleanor! Nói bao nhiêu lần về việc vào nhầm phòng người khác rồi. Đây không phải phòng của tiểu thư.”
“Vâng!! Xin lỗi ạ!!”
“Ở đây giúp việc cho ngài Lucia đi, ta đến gặp tiểu thư.”
“Vâng!!”
Hemlock rời đi, nhưng trên hành lang dài vắng lặng, một cảm giác rợn người bỗng len lỏi khiến hắn phải cảnh giác. Tay đặt lên chuôi dao găm, Hemlock áp lưng vào tường, sẵn sàng cho bất kỳ đòn tấn công bất ngờ nào.
“Lên đi, Sekhem, tấn công đi! Ta đang chờ đây.”
“Không, không, tại sao ta phải chiến đấu với món đồ chơi của mình? Nếu muốn, ta có thể bẻ cổ ngươi ngay lúc này.”
Một gã đàn ông xuất hiện phía sau Hemlock, khoác lên mình bộ đồ sọc sặc sỡ đầy màu sắc như một tên hề, tay cầm một con rối nữ tu.
“Ngươi là ai?”
“Thaddeus Poppenspeler là nghệ danh của ta, một nghệ sĩ rối lang thang. Ta sẽ tiết lộ cho ngươi một bí mật có thể xoay chuyển cả cục diện cuộc chiến.”
“Dựa vào đâu để ta tin ngươi?”
“Ngươi với ta chẳng phải giống nhau sao? Cùng là những kẻ điên, coi mạng người như thú vui. Thú thật đi, khi thấy chúng quằn quại, ngươi phấn khích chứ gì? Mũi tên của ngươi không dùng độc chết ngay mà chỉ gây tê liệt, chẳng phải là để chúng nếm trải nỗi đau tột cùng trong tuyệt vọng sao?.”
Hemlock im lặng trong thoáng chốc, rồi bật cười khẽ.
“Haha... Không ngờ lại bị ngươi nhìn thấu. Đúng, ta chẳng phủ nhận ta có sở thích như thế. Thế giới này trong mắt ta chỉ là một trò hề. Những kẻ quanh ta sẵn sàng vứt bỏ mạng sống chỉ vì vài lời đường mật, tưởng rằng đó là danh dự, lý tưởng, công lý, nhưng thực ra chỉ là những kẻ mù quáng và ngu xuẩn. Một thế giới lố bịch như vậy, có đáng để tồn tại? Ta khinh ghét nó và chọn cách hủy diệt để giải thoát tất cả khỏi sự nực cười này.”
“Chính vì thế ta mới tìm đến ngươi, Hemlock. Ta thấy tiềm năng cầm quân của ngươi.”
“Đến phòng ta đi, nơi này không tiện bàn chuyện.”
“Không, ta đang vội. Ta muốn ngươi xâm lược thế giới bên kia tháp đá trước khi giao chiến với người Malou lần nữa.”
“Vì sao?”
“Giáo phái bọn ta vừa tìm thấy một loại dịch bệnh ma thuật cực kỳ tiềm năng từ thế giới đó.”
“Còn ngươi? Hãy cho ta một lý do. Vì sao ngươi muốn thế giới này bị hủy diệt?”
Thaddeus im lặng hồi lâu, rồi rút từ áo ra một túi đầy những ngón tay người.
“Nực cười thật khi phải thừa nhận điều này, nhưng thuở thiếu thời, ta từng là một học giả thần học, một kẻ đặt trọn niềm tin vào giáo lý. Ta theo đuổi Catharism, một học thuyết mà ta tin là sự thật về thần linh. Nhưng giáo hội không tìm kiếm sự thật, chúng chỉ lạm dụng tôn giáo để thống trị và thao túng. Khi đồng đội ta bị tra tấn và giết sạch bởi gã thợ săn phù thủy đó, ta đã hiểu... Đấng toàn năng không quan tâm đến con người, hắn là một bạo chúa. Chỉ khi thế giới này đứng bên bờ hủy diệt, hắn mới xuất hiện, và khi đó, con người mới có thể giết được Chúa trời.”
“Bằng chứng nào cho thấy Chúa trời tồn tại? Và còn gã thợ săn là ai?.”
“Có đấy! Hiện tượng nhật thực kép. Thế giới này có hai mặt trăng, và việc cả hai cùng xếp thẳng hàng với Mặt Trời một cách hoàn hảo là điều gần như không thể nếu không có sự can thiệp của một Đấng Tối Cao. Nó tồn tại những quy luật cố định để mọi thứ tồn tại và căn bằng.
“Ta chưa hoàn toàn tin, đó chỉ là lời nói, nhưng nếu kẻ đó thật sự tồn tại, thế thì hắn chẳng phải là kẻ tạo nên sự lố bịch này sao!”
“Lần tới, ta sẽ đem thêm nhiều thông tin hơn. Ta đang vội.”
“Chẳng giống một cuộc trao đổi chút nào. Ông lỗ nặng rồi.”
“Vì ta day dứt với những người ta đã hại, day dứt với đồng bào đã hy sinh vì ta... chỉ vậy thôi. Ta muốn hủy diệt thế giới này và xây dựng lại nó.”
Thaddeus biến mất, Hemlock liền nảy ra ý tưởng, làm cách nào để được quyền xâm lược thế giới bên kia tháp đá? Đó chính là tham gia toà án Hắc hội, chỉ có những người trong Hắc hội mới biết tháp đá nằm ở đâu, cũng chỉ có họ mới biết cách sử dụng nó. Để làm được điều đó, Hemlock cần một người đồng đội mạnh mẽ và không sợ chết.
Hemlock quay trở lại phòng của Lucia nhằm để chiêu mộ, vì rất ít người dám tham gia thử thách của hắc hội, tỉ lệ được chuyển chọn rất khắc khe, chỉ có được tham gia hoặc chết, do đó Hemlock chỉ nghĩ tới Lucia, một lính đánh thuê không sợ cái chết. Lucia đang ngồi cạnh cửa sổ, Hemlock hùng hồn bước đến nói.
“Ta sẽ trả gấp lương gấp 5 lần số tiền mà ngươi nhận được từ cái đầu Muriel, hãy trở thành lính của ta!”
Lúc này Hemlock mới nhận ra người ngồi bên cửa sổ không phải Lucia, mà là một cô gái có mái tóc vàng nhạt.
“Cô là ai? Cậu ta đâu?.”
Cô ta nhìn sang Hemlock, ánh mắt xanh biếc ấy tựa như một chùm hoa lưu ly, nó mang một cảm giác nhẹ nhàng. Eleanor cũng đã quay lại và đem theo trang phục.
“Cái này… là tiểu thư kêu em đưa đến.”
“Cô ta là ai? Gã kia đi đâu rồi Eleanor?.”
“Tôi đây, có vấn đề gì sao?”
Hemlock lúc này mới nhận ra cô gái đó là Lucia, chàng không ngờ gã ốm yếu, người đầy máu tanh lại là một cô gái xinh đẹp khi cởi giáp và bụi bẩn.
“Dù có là con gì đi chăng nữa tôi cũng kệ. Nhưng mà Lucia, cô hãy làm lính của tôi. Tôi sẽ trả tiền cho cô gấp 3 lần cái đầu của Malice.”
“Anh nghĩ tôi là một người cần tiền?”
“Tôi đã điều tra từ trước, tôi biết cô đến từ một cô nhi viện, cô làm lính đánh thuê là để kiếm tiền cho cô nhi viện đó.”
“Vậy thế mà huynh lại không biết tỷ ấy là nữ sao! Hihi.”
Một cô gái bước vào, Hemlock nhìn thấy liền cúi đầu chào. Amara, con gái út của gia tộc Hyazinth. Nàng là người mà cả gia tộc phải cúi đầu nghe theo. Ngay cả Hemlock, dù mang danh anh em, cũng không giấu được nỗi e dè trước cô. Trong mắt Hemlock, Amara không chỉ bí ẩn mà còn cực kỳ nguy hiểm.
“Muội đừng phá hỏng giao dịch của huynh.”
“Lời chào từ Amara Hyazinth. Ta hy vọng ngọn gió biển ngày hôm nay mang đến sự thư thái cho quý cô, Lucia.”
“Tôi là Lucia.”
“Muội chỉ tình cờ đi ngang, mong trang phục này sẽ hợp với quý cô Lucia, một ngày tốt lành.”
Nữ hầu gái đặt trang phục trên giường rồi rời đi. Hemlock nhìn bóng hình Amara rời đi rồi mới yên tâm.
“Đó có thật sự là con người?.”
“Ý cô là Amara, muội ấy đúng là có hơi khó giao tiếp.”
“Không, ý tôi không phải thế. Tôi cảm nhận rõ được một sự dao động trường năng lượng rõ ràng xung quanh cô ta, như thể mọi vật chất đang cố gắng chạm vào cô ta vậy. Cô ta chắc cũng biết điều đó và vừa rồi nó là một lời đe doạ, rằng nếu tôi từ chối thì sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra nhỉ.”
Hemlock cũng cảm thấy áp lực trước chuyện đó nhưng hắn chỉ nghĩ rằng em gái mình sử dụng kho báu của người Suriman mà thôi.
“Vậy 7 lần cái đầu Malice được chứ?.”
“Tôi lớn lên ở một trại trẻ có tên là Vergen, nơi cưu mang những kẻ không còn gia đình. Cha tôi, trước khi qua đời, từng nói rằng: tất cả chúng ta đều là những con rối, bị điều khiển bởi những sợi dây vô hình. Nhưng nếu phải chịu sự chi phối, tôi nguyện để lòng biết ơn dẫn lối.”
“Giá mà chúng ta gặp nhau sớm hơn, có lẽ tôi đã may mắn được gọi cô là tri kỷ. Nhưng muộn còn hơn không. Để tôi giới thiệu lại một lần nữa, tôi là Hemlock Bythesea, tôi vừa là một quân sư và cũng là một cung thủ tài giỏi, tài giỏi là tôi tự xưng, haha.”
“Tôi là Lucia Kushnir, con gái của cựu công tước vùng Zappeli. Casimir, kẻ mang xác.”
Nghe đến cái tên đó Hemlock càng muốn chiêu mộ Lucia. Trong quân đội và cả giới chính trị, không ai là không biết đến Casimir, hắn là kẻ tay không giết địch, kẻ địch đối diện với hắn đều tự chém giết nhau cho đến khi chiến trường chỉ còn hắn. Để giết được hắn, toà án đã mất hơn 200 thành viên, trong số đó còn có 4 thẩm phán và vô số giám mục.
…
“Tôi chỉ có thể xâm nhập vào tên Sekhem, còn hai kẻ kia thì gần như không thể.”
“Ừm, tôi cảm nhận được sự phức tạp của trường năng lượng từ cô ta, nó giống cảm giác đối diện với em gái tôi. Còn gã kia, có một thứ gì đó kỳ lạ bao quanh hắn làm những thứ ma thuật tác động lên tinh thần gần như vô dụng.”
Trong chớp mắt, gã đeo mặt nạ cú đã biến mất trước mặt Hemlock, chàng bỏ cung xuống và rút kiếm hạ người thấp và quan sát xung quanh chuẩn bị cho đòn tấn công bất ngờ.
“Hắn là thứ gì thế? Nhanh quá!”
Gã mang nạ cú lướt đến như một thanh giáo được phóng đi, lưỡi kiếm hắn chỉ còn cách cổ Hemlock gang tấc.
Bất chợt, rể cây bật khỏi mặt đất, xuyên thẳng qua hắn, hất văng hắn lên không. Hemlock cũng bất ngờ khi hắn dù bị thương đau đớn như thế vẫn không hề vang lên một tiếng rên rỉ mà lại bật cười phấn khích với cơn đau.
“Chà gặp lại rồi nhỉ Valentino!”
“Ồ là mày à! Pha sáng chói vừa rồi là của nhỏ phù thủy kia sao! Chói quá làm tao chẳng thấy gì! Xin lỗi nhé! Haha.”
Valentino mặc một cái áo choàng màu xanh rêu cùng hoạ tiết dây leo, hắn cầm hai dao Haladie và đeo nhẫn trơn.
“Chiến đấu chút chứ Valentino?”
“Haha! Dưỡng sức đi, này chỉ là kiểm tra lấy chức Sứ giả và Giám mục thôi. Tôi không định dừng lại ở mức đó.”
Minos cũng lên tiếng, trận đấu đã kết thúc.
“Thời gian đã đến hồi kết, còn 29 người, vì số người tham gia còn dưới 40 nên tất cả đều sẽ được tham gia toà án. Tuy nhiên những ai muốn tiếp tục thi lấy chức cao hơn thì ở lại, còn lại hãy đi làm giấy tờ.”
Về toà án dị giáo Hắc hội, nó chia thành các cấp độ từ thấp đến cao như sau: Sứ giả, Giám mục, Thẩm tra viên, Thi hành sư, thẩm phán và cuối cùng là Đại thẩm giáo.
Sứ giả là các thành viên nhỏ, có nhiệm vụ theo ủy thác của toà án, sau khi hoàn thành họ sẽ nhận được một số lượng tiền tùy theo độ khó của ủy thác. Còn giám mục, hầu hết đều là Sekhem và các phù thủy, họ thường có nhiệm vụ hỗ trợ hơn trực tiếp hành động. Thẩm tra viên là chỉ huy và giám sát hành động của các thành viên trong đội, bao gồm những Sứ giả và Giám mục, họ sẽ thực hiện chuyên về một vấn đề nào đó. Thi hành sư được xem là các đao phủ, những kẻ sẽ dọn dẹp những ủy thác mà không phải ai cũng làm được, họ có quyền được thêm và sửa đổi luật pháp của Đế chế thông qua bỏ phiếu, đặc biệt cần sự đồng ý của các thẩm phán. Các thẩm phán có quyền lực chẳng khác nào những đại quý tộc. Còn Đại thẩm giáo, họ là 4 người cai trị phía sau toà án và trong số đó có một kẻ là vua của đế chế Peru. Đó cũng là lý do đế chế Peru bị ảnh hưởng và kiểm soát khá nhiều bởi toà án.
Sau một lúc, sân đấu trường còn 13 người.
“Số lượng lẻ thế này… đấu kiểu gì đây nhỉ?."
Vừa dứt lời, một kẻ trong đám liền hành động. Hắn lướt tới mục tiêu gần nhất, đấm xuyên lồng ngực đối phương rồi lạnh lùng giật trái tim ra, để mặc cơ thể vô hồn đổ gục xuống đất.
“Giờ thì đủ rồi nhỉ.”
Minos cảm thấy hứng thú với kẻ đó, ánh mắt đó là ánh mắt của một kẻ có tham vọng.
“Cho ta biết tên ngươi được chứ? Hãy về dưới trướng của ta.”
“Abaddon.”
Hemlock thấp thỏm lo âu, bởi vòng tiếp theo là trận đấu đối kháng. Nếu cậu hoặc Lucia bị xếp chung với đám điên kia, khả năng bỏ mạng ngay tại đây là không hề thấp.
“Đến giờ None hãy tập hợp lại, hãy tận hưởng cuộc đời của các ngươi.”
Hemlock không cảm thấy đói, bởi vì hắn biết nếu giờ hắn ăn, đó có thể sẽ là bữa ăn cuối cùng, hắn ngồi tại một góc trong đấu trường và phân tích trận đấu.
“Ăn chút đi. Đừng để những muộn phiền của quá khứ hay những lo âu về tương lai làm phai nhạt hiện tại.”
Một ố bánh mì đưa đến trước mặt Hemlock, là một ổ bánh mì trắng. Người đưa cho Hemlock chính là gã đeo mặt nạ cú.
“Câu đó không hợp với tình cảnh hiện tại lắm, mà cũng cảm ơn vì ổ bánh mì.”
“Tại sao bạn lại muốn tham gia toà án này? Trông bạn chẳng giống một kẻ đánh thuê hay một cậu ấm. Cậu có tham vọng gì sao?”
“Tại sao tôi phải trả lời điều đó? Vì tôi đã nhận ổ bánh mì này sao?.”
Hemlock ngờ vực, hắn thì lại cười thân thiện.
“Haha, tôi cảm giác như chúng ta khá giống nhau nên tôi mới bắt chuyện với bạn. Bạn có thể gọi tôi là Cú vàng."
“Hemlock là tên tôi.”
Lời nói của Hemlock như chứng minh rằng chàng và hắn không hề giống nhau nhưng Hemlock lại hiểu rõ con người đó, một kẻ có tham vọng như hắn.
Thấy Lucia bước đến, hắn liền rời đi.
“Hãy dùng nó cho trận chiến.”
Hemlock bẻ đôi ổ bánh mì, định đưa một nửa cho Lucia thì khựng lại khi thấy một chiếc nhẫn vàng trơn rơi ra từ lớp ruột mềm bên trong.
Sekhem, hay còn được miệt thị là phù thủy được chia thành ba loại.
Loại thứ nhất là những kẻ sử dụng ma thuật thông qua trao đổi năng lượng sự sống với thần giá trị. Họ tự xưng là hậu duệ của Suriman, hoặc gọi thẳng mình là Suriman, và luôn cảm thấy bị xúc phạm nếu bị xếp chung với hai loại còn lại. Họ có khả năng điều khiển từ trường năng lượng và thi triển các dạng ma thuật phức tạp, đôi khi có những nhân tài có thể tận dụng năng lượng sự sống xung quanh làm sức mạnh. Cũng vì thế mà họ bị người đời ghê sợ, con người không chấp nhận sự tồn tại của những thứ vượt qua sự hiểu biết của họ.
Loại thứ hai là những người mang siêu năng lực bẩm sinh. Sức mạnh của họ xuất phát từ bản năng và không thể thay đổi. Không giống loại thứ nhất có thể linh hoạt điều khiển năng lượng, loại thứ hai chỉ sử dụng được một năng lực duy nhất, tuân theo một quy luật cố định.
Loại thứ ba có biểu hiện tương tự loại hai nhưng cách thức tỉnh khác. Họ vốn là phàm nhân, nhưng thông qua việc tiếp xúc với các di sản của người Suriman cổ đại, họ có thể khai thác siêu năng lực tiềm ẩn trong mình. Những di sản này không giết người dùng ngay, tuy nhiên cái giá phải trả là sự hao mòn tuổi thọ, hầu hết những kẻ lạm dụng nó không thể sống qua tuổi ba mươi.
Có bao nhiêu thứ trong đây là sự thật?
Nhẫn trơn vàng là một trong những di sản quý giá của người Suriman, hiếm hoi và đắt đỏ đến mức không phải ai cũng có thể sở hữu, ngay cả quý tộc cũng phải bỏ rất nhiều tài sản mới có được. Nó không phải thứ có thể trao tay người lạ một cách dễ dàng. Hemlock không thể hiểu vì sao hắn lại đưa nó cho chàng một thứ như thế.
Thời gian đã sắp đến, trống và kèn vang không ngừng.
“Chào mừng những kẻ dũng cảm nhất, sẽ có 6 trận đấu và chỉ 6 kẻ may mắn mới được gia gia chức vụ Thẩm tra viên! Còn lại sẽ chết hoặc nếu còn sống sẽ trở thành nô lệ như giấy tờ đã ghi. Vậy nên, hãy cố gắng làm chúng ta vui trước khi gãy gục hết! Ahaha!”
Bảng đấu được Zander đem đến, ông ta đưa cho Minos, hắn nhìn trông có vẻ có chút hụt hẫng.
“Rất tiếc, trận đầu tiên đã kết thúc. Trận này là giữa Ymir và Jack, Jack đã từ bỏ thi đấu. Chúng ta cũng biết Ymir mạnh cỡ nào nên coi như cho qua. Trận 2 sẽ bắt đầu, phong điểu Lazlo, một thợ săn phù thủy đến từ vùng tây bắc Odin và Morgan của gia tộc Moor.”
Hemlock nhìn bảng đấu mà cảm có chút ngờ vực, nó có chút gì đó khiến Hemlock cảm thấy kỳ quái.
“Nhận ra rồi sao! Bảng đấu này không hề ngẫu nhiên, tôi nhờ Zander xếp đấy.”
Cú từ lúc nào ngồi bên cạnh Hemlock.
“Ngươi làm thế để làm gì? Ngươi thật kỳ lạ, ngươi thật sự là ai? Có quan hệ mật thiết với ngài Zander và biết mọi người ở đây ư!”
“Ahaha, điều đó không quan trọng, tôi chỉ muốn nhắc nhở bạn, kẻ đấu với bạn tên Draven, hãy cố gắng giết hắn nhanh hết mức có thể nếu không sẽ thua đấy.”
Hắn nói một câu rồi quay đi, bước thẳng đến chỗ cô gái tóc trắng. Chỉ đến khi nhìn thẳng vào cô, Hemlock mới nhận ra vẻ đẹp ấy khiến người ta rợn người. Mái tóc trắng lạnh như băng, còn đôi mắt đỏ thẫm như chứa đựng cái chết. Hemlock thử đeo chiếc nhẫn trơn vào, muốn biết năng lực của mình là gì, nhưng chẳng có gì xảy ra.
Trận đấu đã bắt đầu.
Lazlo đã đứng sẵn trên sân đấu, còn Morgan mới chậm rãi bước lên. Hắn cởi bỏ áo choàng, để lộ thân hình gầy gò, xanh xao đến thảm hại. Lazlo bật cười khinh bỉ.
“Ngươi chắc là không phải đi lạc đó chứ?.”
Morgan lập tức bắt ấn. Cách hắn thực hiện khiến cả đấu trường rơi vào im lặng. Ngay cả những kẻ thuộc Hắc hội cũng không giấu được sự kinh ngạc. Hắn bắt ấn bằng cả hai tay, mỗi tay lại thi triển một ấn chú khác nhau.
“Để xem, ngươi thắng được kẻ ốm yếu này không nhé.”
Khác trận trước, người tham gia được đem theo vũ khí của mình, thứ Morgan đem theo là hai cái bình rượu. Nhìn thế đứng và cách di chuyển của Morgan, Hemlock biết hắn không phải dân nghiệp dư mà là một kẻ từng được đào tạo bài bản trong quân đội.
“Người nhà Moor luôn khủng khiếp thế sao?”
Morgan liên tục dùng ma thuật tấn công Lazlo, hắn thì chậm rãi bước đến.
“Năng lực của ta là điều khiển dòng chảy của không khí, ta có thể thay đổi quỹ đạo của mọi thứ chuyển động. Ma thuật của ngươi vô dụng trước ta.”
“Vậy ngươi có muốn thử một chiêu thức mà khả năng đó ngươi trở nên vô dụng không?.”
Morgan cắt chảy máu đầu ngón tay và vẽ ấn chú trên sàn đấu, Lazlo thấy thế liền lao đến tấn công ngăn chặn.
“Nếu chiêu thức mạnh như vậy tồn tại thì chỉ cần ta không cho ngươi thi triển nó thôi. Raptor!!”
Không khí xung quanh xoáy động, những luồng gió cuộn vào nhau, dần kết thành hình dáng một con chim gió. Nó lao thẳng về phía Morgan, buộc hắn phải giương khiên lên đỡ. Làn gió tan ra trong khoảnh khắc, nhưng ngay sau đó lại hội tụ, một lần nữa hóa thành hình chim. Khi chạm vào bàn tay Morgan, luồng gió bỗng xoáy mạnh, cuốn trọn lấy cơ thể Morgan, nhấn chìm hắn vào một cơn bão dữ dội. Giữa trận đấu như vậy, Orlando bỗng nhiên lặng lẽ rời đi.
“Nó sẽ càng kinh khủng hơn nếu ta càng gần ngươi.”
“Đừng vội mừng.”
Năng lực của Lazlo đột ngột bị vô hiệu. Morgan tiến đến với nụ cười toe toét, hắn tung một cú đá vào đầu khiến cơ thể Lazlo bị tê liệt và ngã xuống. Không chần chừ, Morgan giẫm mạnh lên đầu Lazlo và nói khẽ vào tai hắn.
“Ngươi có biết tại sao lũ phù thủy cực kỳ ghét lũ Sekhem các ngươi không? Vì các ngươi chỉ biết lạm dụng năng lực từ đá thánh. Chỉ cần ta thay đổi chút nhiệt độ, làm nóng nó lên một chút nó sẽ mất đi sự ổn định rồi phân tán.”
“Ngươi là phù thủy? Để phù thủy vào quân đội, đó là sự sỉ nhục với Peru.”
“Ta không phải phù thủy, nhưng đây thì phải.”
Morgan cởi áo, để lộ một khuôn mặt trên ngực.
“Ngươi hấp thụ cô ta! Thật điên rồ.”
“Ngươi lại nhầm rồi, tôi không hấp thụ cô ấy. Chúng tôi đồng bộ với nhau.”
“Tên quái thai!”
“Cô ấy tên M…”
“Tao không hỏi tên nó!!”
Morgan chậm rãi nâng ngón trỏ chạm vào trán Lazlo. Không một tiếng động, không một dấu hiệu báo trước một lỗ thủng sâu hoắm bất chợt xuất hiện giữa đầu hắn. Máu và não trào ra như bị thứ gì đó khoét rỗng từ bên trong. Đôi mắt Lazlo trợn trừng, đông cứng trong khoảnh khắc kinh hoàng tột độ, trước khi cơ thể đổ sập xuống, để lại ánh nhìn chết chóc như một lời nguyền rủa với Morgan.
“Morgan Moor chiến thắng, trận 2 kết thúc.”
Không một tiếng vỗ tay, không một lời hoan hô. Chỉ còn lại sự im lặng ngột ngạt đến nghẹt thở. Những đôi mắt mở to, căng tràn sợ hãi, dán chặt vào cảnh tượng trước mặt. Vài người theo bản năng lùi lại khi Morgan đi ngang, bàn tay họ run rẩy siết chặt lấy nhau. Không ai dám thở mạnh, không ai dám cử động, như thể chỉ một chuyển động nhỏ cũng có thể khiến kẻ này nuốt chửng họ. Sự tàn bạo phơi bày trọn vẹn, in hằn trong tâm trí từng kẻ chứng kiến, biến nỗi kinh hoàng thành một thứ xiềng xích vô hình trói chặt bọn họ vào cơn ác mộng không lối thoát.
“Tiếp theo. Lucia Kushnir và Calvario, kẻ nện xương.”
Lucia bước lên sàn đấu, chỉ mang theo một thanh Spatha mà chẳng mặc giáp, vì cô biết giáp vô dụng với kẻ thù.
Đối diện Lucia là một gã cởi trần, tay cầm hai thanh rìu chiến. Phần cán rìu có một sợi dây dài quấn vào cổ tay hắn.
“Ta là Calvario. Ta đã quan sát tất cả các ngươi và hiểu rõ sức mạnh của ngươi. Tầm thi triển của ngươi chỉ khoảng 10 mét, chỉ cần một cơn gió hay một sự nhiễu động trong không gian thì nó sẽ trở nên vô dụng, ta nói đúng chứ?.”
Lucia nhanh chóng nhận ra đây là một chiến binh dày dạn kinh nghiệm. Ban đầu, Lucia nghĩ hắn sẽ cố áp sát để ngăn chặn phép thuật. Nhưng không, hắn giữ khoảng cách và tấn công từ xa. Bằng cách nào? Ném rìu sao? Nghe thật nực cười nhưng hắn thật sự làm vậy.
Calvario lấy đà, quăng rìu về phía Lucia. Một vũ khí nặng như vậy mà hắn có thể ném xa thế ư? Lucia vội né, nhưng đã rơi vào thế bị động. Đáng lẽ hắn phải tiếp cận Lucia, nhưng tình thế đảo ngược. Chính Lucia mới là kẻ phải lao lên. Nhân lúc hắn thu hồi rìu bằng sợi dây, Lucia quyết định tấn công.
“Vô dụng! Ngươi không thể áp sát ta đâu! Không như lũ Sekhem các ngươi, ta là một chiến binh.”
Hắn đạp mạnh, khói bụi liền che đi sự hiện diện của hắn. Thanh rìu thứ hai lao đến bất ngờ từ bên phải, đập mạnh vào chân Lucia. Xương gãy. Nhưng Lucia không dừng lại. Ngay khi chân chạm đất, Lucia kết ấn, tạo ra một mái vòm bao trùm đấu trường, biến không gian thành bóng tối tuyệt đối với Calvario. Nhưng với Lucia, đây chính là lãnh địa của mình. Lucia có thể cảm nhận trường ma thuật từ Calvario, định vị chính xác vị trí của hắn.
Bên ngoài chẳng quan sát được gì cả.
Sau một lúc, mái vòm sụp đổ. Trong làn khói bụi, Lucia đứng đó, toàn thân nhuốm máu. Cả đấu trường bùng nổ với tiếng hoan hô, nhưng chợt lặng đi khi Calvario bước ra từ màn sương bụi.
Hắn vẫn chưa chết.
“Tôi nghĩ trận đấu này sẽ là điểm nhấn của lần tuyển quân năm nay, đúng chứ, ngài Zander?”
Zander điềm nhiên đáp.
“Chuyện đó còn chưa chắc.”
Azaleas vẫn yên lặng chẳng nói gì từ đầu, cô ta đội một cái mũ chùm nên Minos chẳng biết liệu cô ta có đang ngủ hay không.
Calvario phủi bụi trên quần, vứt hai cây rìu sang một bên.
“Haha! Khá đấy! Khiến ta phải dùng đến năng lực này!!.” hắn nở nụ cười méo mó sau đó dùng máu của mình vẽ lên trán. “Ngươi nên cảm thấy may mắn vì được chết dưới tay ta đi. Ta thức tỉnh năng lực này từ năm hai tuổi và đã giết cả gia đình mình bằng nó.”
“Ngươi xem đó là điều đáng tự hào sao? Nực cười.”
Lucia dùng chính máu của mình vẽ ấn chú lên mặt đất. Calvario không hề chần chừ, lao đến với hai bàn tay trần. Nhưng ngay khi hắn chạm tới, Lucia bỗng gục xuống.
“Năng lực của ta có thể phóng đại cơn đau.” hắn cúi xuống, giọng nói ngập tràn khoái trá. “Chỉ một cái chạm nhẹ cũng đau như bị hổ cắn. Chứ đừng nói đến cái chân gãy của ngươi.”
“Lucia!! Nhắm vào vai trái hắn.”
Hemlock hét lên, nhưng Calvario chỉ bật cười. Hắn cầm lấy thanh Spatha của Lucia, nắm tóc kéo đầu Lucia lên
“Lucia… làm tốt lắm.”
Bỗng nhiên, cơ thể Calvario trở nên nặng trĩu, khó mà cử động. Lucia đang cố giành quyền kiểm soát cơ thể hắn. Nhưng trước khi Hemlock kịp vui mừng, Calvario đã dồn lực đẩy lưỡi kiếm xuống cổ Lucia. Thanh kiếm đã bị mài mòn qua trận chiến, khiến nhát cắt trở nên chậm rãi, cực kỳ đau đớn. Và cơn đau ấy lại bị phóng đại lên gấp bội.
“Haha! Một cái chết đau đớn!”
Mắt hắn ánh lên sự phấn khích khi đầu của Lucia bị cắt rời. Hắn giơ nó lên cao như một chiến lợi phẩm.
“Vậy thì trận đấu này…”
“Chưa đâu, Minos. Chưa kết thúc.”
Câu nói của Zander khiến cả đấu trường chết lặng. Ngay cả Calvario cũng khựng lại.
Azaleas, kẻ vẫn luôn im lặng, giờ mới lên tiếng.
“Thứ đó không phải Lucia Kushnir. Quỷ Ăn Xác. Một trong những con quỷ khởi nguyên. Không ngờ nó lại xuất hiện ở đây.”
Calvario nhìn khuôn mặt của Lucia, nó đã ăn đến vai hắn. Hắn liền dùng tay đấm thứ đó.
“Mẹ kiếp!! Thứ quái gì thế này? Bán quỷ sao?.”
Azaleas nghiên đầu nở một nụ cười mỉa mai.
“Hemlock Hyazinth, con thứ của nhà Hyazinth. Hắn đã tìm được thứ tuyệt vời như thế, hắn muốn Hắc hội thấy. Hắn… một kẻ tham vọng! Một kẻ mưu mô như Scorpio.”
Azaleas chậm rãi nâng cốc rượu và sau đó đổ nó xuống.
“Calvario, hãy đầu hàng đi. Một chiến binh mạnh mẽ như ngươi vẫn sẽ được trọng dụng vào quân đội thay vì làm nô lệ. Ngươi không thắng được thứ đó đâu.”
“Khinh thường ta à.”
Calvario nhặt lại hai cây rìu, còn đầu của Lucia thì đã nối lại cơ thể, cô ta ngồi xuống co rún người lại như một đứa trẻ.
“Tôi nhớ rồi! Tôi đã chết.”
Tự sự?
Đêm đó, cơn bão gào thét cuốn qua căn nhà gỗ mục nát. Những con rối trên kệ rơi lạch cạch, va xuống sàn tạo nên những âm thanh nặng nề, lạnh buốt. Trong góc tối, một cô bé thu mình lại, đôi vai run lên theo từng tiếng sấm. Người mẹ bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu con. Ánh mắt bà dịu dàng như muốn trấn an, nhưng bàn tay lại ra hiệu bảo cô phải giữ im lặng. Rồi bà quay lưng rời đi. Cô bé muốn níu lấy, muốn kêu lên, nhưng cơ thể co rúm lại vì sợ hãi, không thể cử động.
Ngay sau đó, tiếng hét xé toang màn đêm. Cô bé bật khóc, nhưng may mắn thay, tiếng sấm vang rền đã nuốt chửng đi tiếng nức nở của cô.
“Mẹ… người đâu rồi?.”
Mưa dần nhẹ hạt.
Trong thoáng chốc, cô bé chợt nhận ra mình đã lỡ cất tiếng và thứ đó đã nghe thấy. Cô vội bịt miệng, cơ thể đông cứng trong cơn hoảng loạn. Một bàn tay ấm áp đặt lên đầu cô, xoa dịu nỗi sợ hãi. Nhưng khi cô ngước nhìn lên… đó không phải là mẹ.
Quái vật…
Đó là một con quái vật đang cầm đầu của mẹ cô. Cô bé hét lên, vung tay điều khiển những con rối quanh mình lao tới tấn công nó, nhưng vô ích. Những đòn đánh từ búp bê không thể làm tổn thương nó. Ánh chớp xé rách mái nhà, tia sét đánh trúng con quái vật, thiêu cháy nó, nhưng nó vẫn sống.
Một bóng người lao đến, đó chú của cô. “Lucia… chạy ngay đi!!” ông ấy cầm theo một thanh giáo sắc bén, dùng nó đâm vào đầu con quái vật.
“Lucia! Chạy đi! Tìm cha cháu…”
Lưỡi giáo xuyên qua con quái vật. Nó gào thét, điên cuồng giật mạnh thân thể. Rồi… rắc! Đôi tay gớm ghiếc ấy bẻ gãy cổ người đàn ông trước mắt cô bé.
Không kịp suy nghĩ, không kịp đau đớn, cô bé bật dậy, chạy.
Mưa quất vào da thịt, bùn đất hòa cùng máu đỏ loang lổ trên mặt đất. Cô chạy qua những xác chết vương vãi, đôi chân nhỏ bé không dừng lại dù đã mệt nhoài. Đến khi kiệt sức, cô gục xuống dưới gốc cây bồ đề, ở Peru nó có tên là beelub, nghĩa là điềm báo.
“Bố ơi… thế giới này chứa quá nhiều nỗi đau. Chúng ta sinh ra để làm gì? Chỉ để chịu đựng những điều này sao…? Con… con câm hận kẻ đã tạo ra thế giới này!!”
Bóng tối dần phủ lấy tâm trí. Trong khoảnh khắc cuối cùng, cô thấy con quái vật vẫn bám theo, lù lù tiến lại gần. Tuyệt vọng xâm chiếm, cô không còn sức để kháng cự nữa.
Trở lại với hiện tại, Calvario ném rìu về phía Lucia nhưng vô dụng, quỷ ăn xác chụp lấy cây rìu và ngấu nghiến nó. Hắn không vì thế mà hoảng loạn, lấy từ trong túi quần ra một con dao găm dự phòng.
“Dù có là sinh vật gần bất tử như bán quỷ, độc tê liệt vẫn là điểm yếu của ngươi.”
Calvario lao đến dùng con dao đâm vào cổ Lucia, ngay sau đó hắn liền cảm thấy khó thở, hắn nhận ra ngày từ đầu mình chẳng di chuyển, tứ chi và đầu hắn liền bị xé toạc ra bởi quỷ ăn xác.
“Trận đấu kết thúc, người chiến thắng là Quỷ ăn xác. Dù vậy, thứ như quỷ ăn xác không bao giờ có thể tham gia Hắc hội. Ta thắc mắc tại sao ngươi lại tham gia?.”
“Trả lời rồi có được tham gia không?”
Hemlock liền nhảy xuống sân đấu đỡ lấy Lucia.
“Không như với các tổ chức và tôn giáo khác. Toà án Hắc hội có hệ thống luật pháp cụ thể và rõ ràng. Không hề có từ nào bảo rằng bán quỷ không được tham gia cả.”
“Quỷ ăn xác khác với bán quỷ.”
“Điều là quỷ như nhau thôi. Các người sẽ từ chối một thành viên tài năng như này sao?.”
Zander liền lên tiếng.
“Chấp thuận, dù gì đây cũng là một món hời với bọn ta.”
“Dừng lại ngay. Không ai được mang quỷ ăn xác đi.”
Orlando đã quay lại, ông ta liền lao đến ngăn cản.
“Orlando, tôi muốn thách đấu với ông lần nữa.”
Cú hắn bước vào sân đấu, lần đầu tiên trong lịch sử có một kẻ dám thách thức một thẩm phán.
“Con trai Scorpio, ngươi muốn phá phách thêm bao lâu nữa đây.”
“Hahah! Cái đó thì còn tùy.”
Nghe đến con của Scorpio, Minos liền biết kẻ bên dưới là ai, phía sau mặt nạ đó là kẻ đã cùng Petrus phá thuyền và phá hỏng kế hoạch của hắn, khiến hắn bị hắc hội phạt làm việc tại nơi này trong 5 năm cho việc lạm dụng quyền lực đế sử dụng tháp đá
“Dariush!!! Thằng chết tiệt!!”
“Nếu đã là học trò của Zander, tức cũng là học trò của ngài Betelgeuse. Ta, Orlando sẽ đấu với ngươi.”
“Lần trước là do tôi đang gấp nên ông mới còn sống đấy.”
Một cơn gió lạnh buốt quét qua đấu trường ngầm này, một cơn gió không thể xuất hiện ở một nơi kín đáo như này. Không ai thấy ba kẻ đó bước vào, như thể họ đã ở đó từ lúc nào không hay, như thể thế giới vừa mở ra một khe hở và để chúng bước vào.
“Quỳ xuống!! Vua tiên tộc đến.”
Tiếng hô đồng thanh dội vang từ khán đài, khiến không gian như rung chuyển. Giọng nói ấy… Orlando tái mặt, tim hắn đập loạn nhịp. Hắn nhận ra chúng!! Hai tinh linh hệ Phong và Thủy, những bề tôi trung thành nhất của Vua Tiên Tộc.
Hai bên là những thực thể có đôi cánh khổng lồ, lông vũ như cánh đại bàng, lấp ló ánh sáng lập lòe tựa phù chú sống. Nhưng kẻ ở giữa, hắn không phát ra ánh sáng, không tỏa ra sức mạnh thiêng liêng. Hắn chỉ đứng đó, khoác trên mình bộ áo đen rách rưới như của một kẻ lang thang, gương mặt giấu sau chiếc mặt nạ quạ kỳ dị với bốn hốc mắt trống rỗng, sâu như vực thẳm. Hắn chống một cây gậy gỗ đơn sơ, chẳng có vẻ gì là vũ khí hay biểu tượng quyền lực.
Vậy mà, không ai bảo ai, toàn bộ đấu trường lập tức khuỵu xuống. Ngay cả các thẩm phán mạnh mẽ như Zander cũng phải hạ mình.
Hắn không phải con người. Cũng không phải một sinh vật có thể định nghĩa bằng ngôn ngữ trần thế, hắn có khí chất như một tử thần.
Hàng ngàn năm trước, hắn dựng nên đế chế này từ hỗn loạn, và cũng từ sự hỗn loạn ấy, hắn xoá sổ triều đại của người Suriman, hắn cũng xoá sổ 12 thần tộc, nay hắn quay lại sau hai thế kỷ biến mất. Hắn không xuất hiện, hắn hiện diện, như một bóng ma khổng lồ len vào từng hơi thở, từng nhịp tim của những con dân. Không ai thấy hắn bước đi, nhưng khoảng cách giữa hắn và đám đông cứ thế thu hẹp, như thể không gian tự uốn cong để phục vụ hắn.
Lịch sử gọi hắn là kẻ từng tóm gọn bầu trời!!
Nhưng khi Cú nhìn thấy hắn, thứ duy nhất hiện ra là một thân hình khô héo, quấn trong lớp áo choàng bạc phếch, trông như xác một gã ăn mày lang thang giữa cơn ác mộng. Hắn là vua? Một vị vua đáng sợ đến mức nào?
“Dù vậy, hắn vẫn không phải vua của tôi. Không có lý do nào để tôi tôn trọng hắn đến mức phải hạ mình tôn thờ.”
“Chấm dứt trò hề này đi Orlando.”
Giọng hắn cất lên, không lớn, không gầm thét, nhưng lại mang đến cảm giác rùng rợn.
Orlando không cần vẫn cảm nhận được nó. Một áp lực không thể chống lại, nếu hắn nhìn lên, có thể đầu hắn sẽ rơi lập tức.
Mồ hôi lạnh túa ra, nhưng Orlando hiểu rằng nếu Vua Tiên Tộc thật sự muốn, hắn đã tan thành tro bụi từ lâu rồi. Đây chỉ là một lời cảnh cáo nhân từ nhất của ngài.
Vua tiên tộc quay sang Cú Vàng. Hốc mắt sâu thẳm, tối đen như hai vực thẳm không có đáy.
“Cháu trai của Karam. Đi với ta, chỉ ngươi thôi.”
Không có lựa chọn, không thể chối từ.
Vua Tiên Tộc dẫn Cú xuống sâu hơn cả thành phố ngầm, đến nơi mà ánh sáng không còn chạm tới. Một đường hầm đầy mùi của những thứ đã chết từ lâu, không gian như nghẹt lại dưới sự hiện diện của hắn. Khi hắn dừng lại, trước mặt Cú là một gian phòng như một nơi thờ cúng, chật kín những ký tự kỳ dị khắc trên tường, như thể đang phong ấn thứ gì đó.
“Ngươi biết ta đang đưa ngươi đi đâu rồi chứ?”
“Đây là rể của tháp đá. Ông cho tôi xem nó để làm gì?”
“Hầu hết các tháp đá trên thế giới đều đã bị phong ấn, chỉ có duy nhất tháp đá ở Tugnica là không bị phong ấn. Ngươi có biết tại sao chứ?.”
“Để có thể di chuyển sang thế giới của tôi, ông không muốn tôi nói thế đâu nhỉ? Nhưng rất tiếc, tôi chỉ mới biết nhiêu đó thôi.”
“Ở thời đại của bọn ta. Có một chủng người gọi là Suriman, họ là tổ tiên của phù thủy và một số con người. Bọn chúng là những kẻ xâm lược tàn bạo, chúng giết chóc và tiến hoá thành những bán thần. Phần lớn chúng đều đã bị giết, một số ít bị phong ấn bên dưới tháp đá. Ngươi hiểu mà nhỉ?.”
Cú nhận ra rằng hắn biết mọi thứ về chàng, hắn đang nói đến tháp đá nhà Clauwin, Cú đã mở phong ấn để có thể di chuyển qua thế giới này. Đồng nghĩa lũ bán thần kia đang tỉnh giấc.
“Đừng quá lo lắng! Lúc này Sương máu mới là thứ đe doạ thế giới bên kia. Ta chỉ muốn hỏi ngươi, tháp đá liên kết với tháp đá từ thế giới ngươi đang ở đâu?.”
“Tôi khi tỉnh lại đã không còn ở gần tháp đá, nhưng tôi khá chắc rằng nó nằm gần Tugnica.”
“Hai tháp đá nằm gần nhau đến như thế sao! Thật kỳ lạ.”
“Tóm lại ông muốn gì ở tôi? Nếu đó là một cuộc giao dịch tốt, tôi sẽ đồng ý, còn không thì tôi xin từ chối.”
“Tháp Đá chỉ có thể mở bằng con mắt mang dấu ấn của Nữ thần Zoe và máu của hậu duệ cô ta.”
“Nhưng tôi không phải hậu duệ của cô ta, càng không phải phù thủy.”
“Ta cũng không, nhưng ngươi có dấu ấn của Zoe, nói đúng hơn ngươi kế thừa nó từ kẻ khác, đơn giản vì ngươi chưa bao giờ xứng với nó.”
Hắn quay đầu, nhìn Ymir đang lén theo sau. Cái nhìn của một kẻ hiểu rõ tất cả, hắn nói tiếp.
“Scorpio đang tái tạo thế giới theo hình dạng hắn muốn.”
Hắn bắt đầu nói, và từng lời vang vọng trong căn phòng, như một lời sấm truyền.
“Ba màu nhiệm.”
Hắn im lặng một lúc, chờ âm ngừng vang thì mới nói tiếp.
“Thứ nhất, đưa người chết sống lại, hắn đã làm được. Thứ hai, xóa bỏ cái chết vĩnh viễn, hắn đã sắp hoàn thành. Và thứ ba… nó đã bị xóa khỏi bia đá. Nói đúng hơn, nó đã bị đánh cắp. Nhưng ta và hắn đều biết nó nằm tại Trấn Ma Hồ, dưới tay Tam Thánh Nữ Hội, nơi lời rao giảng thay thế luật pháp, nơi tín ngưỡng đè bẹp lý trí. Nói ta nghe, ngươi có ủng hộ tự do tín ngưỡng đến mức đó không, Dariush?.”
Lần này, Cú bật cười. Một nụ cười phấn khích.
“Ông muốn tôi cầm quân cho ông à? Bộ hết người rồi sao?.”
“Đế chế này, ta đã bỏ rơi nó từ rất lâu rồi. Ngươi có thể làm bất cứ thứ gì với nó. Hãy chiếm lại bia đá, và dùng nó để tạo ra thế giới mà ngươi muốn. Hãy cho nhân loại thấy thế giới mà ngươi đã mơ ước.”
“Tôi từng gặp ông ư?.”
“Ngươi không còn nhiều thời gian đâu Cú. Gia tộc Moor đã bị xóa sổ, máu của họ chưa kịp khô đâu đấy.”
Hắn chẳng trả lời câu hỏi của Cú mà đặt vào tay chàng một lệnh bài vàng. Nó cho phép Cú sử dụng quân đội của đế chế cho chiến dịch chiếm lại bia đá bị Trấn Ma Hồ và phe giáo hội Tam Thánh Nữ.
Rồi hắn biến mất.
Như chưa từng tồn tại.
Cú đồng ý với ủy thác, việc hắn tham gia Hắc hội đã không cần thiết, hắn đã quá lời để thực hiện mục đích của hắn. Cú và Ymir quay lại đấu trường, nó đã bị hủy bỏ và vài thẩm phán đã xuất hiện vì sự hiện diện của Vua tiên tộc.
Một gã đàn ông cởi trần đội mũ sắt bước đến. Một kẻ khác bước ra từ dưới bóng hắn, hắn đeo mặt nạ mèo đen.
“Tôi là thẩm phán của sự thận trọng Thierry. Còn kia là thẩm phán của chính trực. Hãy cùng chúng tôi đến quảng trường Limea, hãy công bố cho công chúng biết lời của Đức vua đã nói cho toàn dân.”
“Nhưng trước tiên hãy cho tôi chiêu mộ vài người trước. Hemlock, ước mơ của tôi là tạo ra một thế giới không có nỗi đau và chiến tranh. Cậu có muốn cùng chúng tôi tạo ra nó chứ? Tạo ra một thế giới không cần đến thần linh, một thế giới không có sự lố bịch.”
Trước lời nói hùng hồn của Cú Vàng, Hemlock mới nhận ra những gì Thaddeus muốn nói. Ông ta muốn thay đổi thế giới này chứ không phải hoàn toàn phá hủy nó, ước muốn đó cũng chẳng đến từ cá nhân của ông ta mà là vì những người đã hy sinh vì hắn.
Họ là những kẻ bị trối buộc bởi số phận.
“Quả nhiên tôi chẳng giống cậu chúng nào. Tôi chỉ là một kẻ ích kỷ. Được rồi, tôi sẽ tham gia.”
Cú biết Hemlock tham gia không phải vì cùng lý tưởng, hắn biết Cú có quyền sử dụng quân đội, gia đình hắn là một gia tộc đào tạo quân sư, hắn không muốn anh em nhà Hyazinth cướp công.
Hiện tại Cú đã có cho mình những kẻ tài giỏi. Ymir Clauwin, Morgan Moor, Hemlock Hyazinth, Lucia Kushnir và khả năng lãnh đạo của Gilles Galie.
Cú rất tự tin vào đồng minh mình lựa chọn.
Cú cùng 5 thẩm phán đến quảng trường Limea, đi sau chàng là đồng minh và quân đội Peru hộ tống. Orlando dù không muốn nhưng đó là lệnh của Vua tiên tộc nên hắn không dám làm gì. Người dân Acmaric cũng được thông báo tập trung về đây, dù đang bận chuyện gì, tất cả đều bỏ qua và lập tức đến. Bởi vì Vua tiên tộc đã xuất hiện lại sau 200 năm.
Người Peru luôn được dạy mọi thứ về lịch sử, do đó họ cực kỳ tôn sùng vị vua vĩ đại đã thống nhất lục địa Ostanna.
“Vua tiên tộc đã nói về Azam đúng chứ? Davi, cậu có tin vào những gì mình nghe và những gì mình thấy chứ?.”
Zander nói nhỏ vào tai Cú và rời đi, nó là những câu hỏi không cần đến sự trả lời.
“Tôi sẽ xem đó là một lời khuyên. Tôi không hoàn hảo, nhưng tôi sẽ biến thế giới này thành hoàn hảo nhất mà tôi nghĩ ra.”
Cú bước lên bục gỗ, hắn giơ tay chào kiểu quân đội Peru. Cả hai tay hắn siết chặt thành quyền. Tay phải đưa lên, mu bàn tay chạm nhẹ vào trán, các khớp ngón tay hướng vào trong, đầu hơi nghiêng như đang lắng nghe. Tay trái vòng ra sau lưng, mu bàn tay đặt nhẹ lên thắt lưng. Cột sống giữ thẳng, vai mở rộng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Không cúi đầu. Không chớp mắt.
Đó là kiểu chào thể hiện cho sự quyết tâm. Hắn bắt đầu bài phát biểu của mình trước những người dân Peru.
“Hỡi toàn thể các dân tộc trên lục địa Ostanna! Trong suốt chiều dài lịch sử lục địa này, chưa từng có dân tộc nào được ban phát tự do như một món quà. Tự do là kết quả của tranh đấu không ngừng nghỉ, máu đổ, nước mắt và lòng quả cảm dám chống lại kẻ thù của toàn dân tộc. Không ai trong chúng ta còn có thể chấp nhận thứ tự do giả tạo được khắc trên văn bản, được hô hào trong những khẩu hiệu trống rỗng. Không riêng gì các chủng tộc đang bị áp bức khác, dân tộc Peiria nói tiếng Peirick chúng ta cũng khát khao thứ tự do chân thực: bao gồm được tư duy, được nói ra sự thật, được sống với nhân phẩm và được tổ chức đời sống theo nguyên tắc luật pháp bình đẳng. Tự do không phải là đặc ân, mà là quyền thiêng liêng của chúng ta. Hỡi người dân Ostanna, giờ là lúc chấm dứt cảnh nô lệ kéo dài! Chúng ta không thể tiếp tục sống trong một trật tự mà kẻ mạnh nghiền nát kẻ yếu, mà danh dự của con người bị chà đạp bởi bạo lực và dối trá. Đó là con đường của những kẻ man rợ Suriman đã làm, không phải con đường của một nền văn minh nên có. Một dân tộc bị tước đoạt tự do, sớm muộn cũng sẽ bị tước đoạt cả nhân cách và linh hồn. Dân tộc ấy sẽ quên mất cách phản biện, quên mất giá trị của sự thật, và rồi sẽ quỳ gối vĩnh viễn trước dân tộc khác. Hỡi toàn dân Peru, ngay lúc này đây! Tất cả mọi người đều biết rằng xã hội chúng ta đang rạn nứt khi quân đội, bộ máy cai trị, toà án Hắc hội và tôn giáo đều là các thế lực riêng biệt. Tất cả đều có mục đích là hướng đến tương lai thịnh vượng cho Peru, tuy nhiên giáo hội lại không nghĩ như vậy! Chúng đang thách thức toàn dân tộc trên lục địa Ostanna chúng ta. Chúng ta cần xây dựng một xã hội tự do nhưng không buông thả, công bằng nhưng không hỗn loạn. Một xã hội nơi mọi công dân được lắng nghe, nơi trí thức không bị bịt miệng, nơi mọi cá nhân đều được góp phần vào định hình tương lai, bất kể là giới tính hay sắc tộc gì. Toàn thể nhân dân Ostanna! Những ai đang bị áp bức bởi quý tộc và tôn giáo, đừng mong đợi tự do từ tay chúng, đó chỉ là ảo vọng. Tự do không đến từ sự van xin. Nó chỉ đến khi chúng ta biết đứng dậy, nói KHÔNG với giả dối, và từ chối tất cả những thủ đoạn đánh tráo khái niệm của kẻ thù. Phải biết nghi ngờ, biết phản kháng, biết trả giá. Bởi tự do không phải phần thưởng, mà là điều kiện căn bản để một dân tộc được sống như con người. Tôi là Dariush di Barcelino. Nhân danh Vua Tiên Tộc, tôi được ủy thác lệnh bài thống lĩnh quân đội trong cuộc chiến lần này và tôi tuyên bố: Kẻ thù của chúng ta chính là Giáo hội Tam Thánh Nữ. Chúng đã dùng thần quyền để hủy hoại nhân phẩm con người. Chúng biến dân Atef thành nô lệ, dân tộc Tug trở nên điên loạn là do chúng, nội chiến của tộc Bagan, sự tàn khốc của tộc Kirin khi bị dùng làm sản phẩm tình dục. Chúng mua bán con người như súc vật. Chúng dùng giáo lý để bóp nghẹt tư duy, và âm thầm thiêu rụi tương lai của con cháu chúng ta. Chúng đánh cắp bia đá sấm truyền của nữ thần Zoe. Chúng đang phản bội. Chúng đang thách thức đế chế Peru. Chúng đang thách thức toàn bộ dân tộc trên lục địa Ostanna này. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Phải chiến đấu. Chiến đấu để giải phóng đồng bào. Chiến đấu vì chính linh hồn mình. Và ngay lúc này, với quyền lực được trao bởi Vua Tiên Tộc, tôi tuyên bố: Quân đội Ostanna chính thức tuyên chiến với Giáo hội Tam Thánh Nữ Monarkhet! Chấp dứt sự tồn tại của chế độ nô lệ, tiêu diệt những kẻ đe doạ đến Peru!!.”
Lời nói của Cú làm cho toàn dân câm lặng lắng nghe, ngay khi hắn kết thúc lời tuyên chiến, toàn dân đều đồng thanh.
Cú có tài dẫn dắt, thao túng cảm xúc người khác.
[Chiến đấu! Chiến đấu!! Tiêu diệt chúng.]
Vì hắn luôn đeo mặt nạ, nên không ai nghĩ kẻ vừa có thể nói ra những từ ngữ đó lại là một chàng trai 16 tuổi. Hắn làm ngay cả một kẻ như Orlando cũng phải kinh ngạc, hắn thấy hình bóng Scorpio bên trong Cú.


0 Bình luận