Sương Máu
Wetter Wenders ...
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 2: Chủ nhật không có chúa.

Hồi 12: Về người bạn, Zander. (Có lẽ thuộc sở hữu của Rinal Kei.)

0 Bình luận - Độ dài: 8,305 từ - Cập nhật:

Nụ cười rạng rỡ trên bức tranh, tựa như ánh nắng ban mai sưởi ấm tâm hồn. Hạnh phúc đích thực đến từ những điều giản đơn, từ lòng biết ơn và trân trọng từng khoảnh khắc.

Miễn là cứ ngỡ mình nắm giữ được tất cả. Rồi bỗng chốc, tất cả vỡ tan, chỉ còn lại nỗi đau trần trụi.

Linh hồn siêu thoát, về nơi vĩnh hằng, nhưng liệu thiên đàng có thực sự dang rộng vòng tay, hay chỉ là hư vô lạnh lẽo nuốt chửng những mảnh đời lạc lối?

“Hỡi Zander, con hãy nhìn mà xem, thế gian này đầy rẫy những điều xấu xa, bại hoại. Đức Chúa tạo ra thế giới này chính là để thử thách đức tin của chúng ta, để chúng ta ăn năn hối lỗi, từ bỏ tội lỗi, hướng tâm về điều thiện, nhờ đó mới có thể bước chân vào thiên đường hạnh phúc.”

Nhưng chẳng phải…

Thế giới này vốn cũng đã rất đẹp rồi sao?

“Hỡi Zander, hãy nhìn xem, thế giới này, nơi ta đang sống, nằm ở trung tâm. Và cũng chính vì lẽ đó, mọi thứ ô uế, xấu xa của vạn vật đều đổ dồn về đây. Con người sinh ra ở nơi đây phải luôn tự nhắc nhở bản thân không ngừng sám hối, ăn năn, hướng về điều thiện, và siêng năng cầu nguyện. Chỉ có đức tin kiên định và lòng thành kính mới giúp con người vượt qua mọi cám dỗ, khổ đau của trần thế, để rồi đến ngày Đức Chúa giáng lâm, con người sẽ được cứu rỗi và sống trong hạnh phúc vĩnh hằng.”

Chờ đợi à? Chờ một kẻ vô trách nhiệm sao! Một kẻ quăng ra cả đống rắc rối rồi ung dung để người khác mắc kẹt trong cái đống hỗn độn đó, chờ hắn bố thí một lời giải quyết trong bất lực sao? Thật nực cười.

Không phải ai cũng có thể chờ đợi lâu đến thế.

“Con rất giỏi Zander! Con được vào đại học rồi! Hãy theo thần học để phụng sự cho chúa nhé!”

Tôi thích ngước nhìn bầu trời đầy sao, lắng nghe tiếng gió rít qua tai, hít sâu mùi đất, mùi lá, mùi của tự nhiên. Tôi mê cái cảm giác lạnh buốt khi gió biển chạm vào da.

Tôi yêu thế giới này!!.

“Mai lên đường cẩn thận nhé! Làng ta sẽ cầu nguyện cho con.”

Thật vô nghĩa…

Những câu từ nịnh nọt thần thánh một cách lố bịch, các người bị ngu bẩm sinh hay sự sợ hãi trước cái chết đã làm các người trở nên như này?.

“Này anh bạn, nơi này không cho hái!.”

“Những cái lá này giúp vợ tôi giảm đau khi sinh con, nên tôi cần nó.”

Hắn trông thật nguy hiểm. Giọng nói đáng sợ ấy khiến tim tôi như muốn ngừng đập. Cảm giác chẳng khác nào đứng trước một đao phủ, chờ lưỡi đao lạnh lẽo giáng xuống.

“Nếu vậy thì anh cứ hái đi, tôi tin chúa sẽ tha thứ cho anh và chúa sẽ chúc mừng cho sinh mệnh con anh, anh đã định đặt tên cho đứa bé chưa?.”

Tại sao mình lại bắt chuyện với hắn chứ?

Có điều gì đó không bình thường trong hắn, một sức hút lạ lùng khiến tôi không thể không mở lời.

“Lira nếu là bé gái, Davi nếu như đó là bé trai.”

Hắn đang cười sao?

Tôi không chắc, vì lớp mặt nạ che giấu mọi biểu cảm. Nhưng bằng cách nào đó, tôi có cảm giác hắn nhìn thấu suy nghĩ của tôi. Rồi hắn chậm rãi gỡ mặt nạ xuống. Gương mặt phía sau trông trẻ trung, chỉ tầm đôi mươi, với một nụ cười… nhân từ? Lạ thật, nụ cười ấy khiến tôi bất an hơn là yên tâm.

❝Then one day the wind forgets to fly,  The sun shatters in dusk’s frail hold.  

Bare branches clutch the last soul’s sigh,  

But the cold night buries all, silent and bold.  

Shadows stretch where light once played,  

A whisper lingers, thin and worn.  

The earth drinks what the sky betrayed,  

And dawn remains unborn.❞

“Tôi tên Scorpio Heriot, chỉ là một thầy thuốc.”

“Tôi là Zander Smith, một học giả đang sống tại tu viện này, hân hạnh được làm quen.”

Đôi mắt đó dường như hiểu rõ về tôi, nó đáng sợ nhưng lại mang đến cho người đối diện cảm giác được bảo vệ, làm tôi liên tưởng đến con sói đầu đàn.

“Zander! Anh có muốn cùng tôi đem lại ánh sáng cho thế giới mục nát này không? Chúng ta sẽ cứu nó… theo cách duy nhất đúng đắn.”

Hắn đang đùa ư?

“Anh đang đùa tôi sao? Một kẻ tầm thường như tôi mà có thể ngăn chặn chiến tranh ư? Điều đó… không thể nào. Tôi chỉ tin vào Chúa… chỉ tin vào Chúa mà thôi.”

❝Dưới tán ô che chở của đức tin, dối trá khoác áo thánh nhân. Khi ánh sáng chân lý xuyên qua, tôi mới thấy mình đã quỳ gối trước một ảo ảnh trống rỗng, trống rỗng và trống rỗng.❞

Tôi ghét phải giả vờ như thế này... Nhưng nếu không nói vậy, tôi sẽ bị xem là dị giáo và bị thiêu sống.

“Anh bạn nghĩ rằng chúng ta được tạo ra theo hình hài của Chúa… hay Chúa chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng thượng đẳng của loài người?”

“Nếu Chúa thực sự tạo ra chúng ta, thì Ngài đã bỏ rơi tác phẩm của mình từ lâu rồi.”

“Đó chính là lý do tôi tìm đến anh, Zander. Tôi biết quá khứ của anh. Ngày đó, nếu anh không cho em gái đọc sách cấm, thì con bé đã không bị giết. Nhưng anh đã chọn đọc nó, anh đã bước ra khỏi vùng an toàn của mình và anh đã thấy được sự thật, phải không? Anh có muốn báo thù cho em gái và thế giới này không?.”

“Những kẻ chối bỏ đức tin cũng chính là những kẻ đã từ bỏ cuộc đời mình. Nhưng ngay từ đầu, tôi chưa từng tin vào Chúa của họ. Vậy nói tôi nghe, anh định thay đổi thế giới này bằng cách nào?.”

Hắn ném cho tôi một cái nhẫn trơn vàng.

“Hãy cùng tôi, Zander! Chúng ta sẽ hủy diệt thế giới mục nát này và tái tạo nó từ tro tàn. Chúng ta sẽ dựng nên một thiên đường... theo đúng ý chí của mình.”

Khi một thế giới đã mục nát đến tận gốc rễ, có lẽ điều duy nhất còn lại để làm… là thiêu rụi nó.

Zander cảm thấy rợn người, nhưng cùng lúc đó, một ngọn lửa lạ lẫm bùng lên trong anh. Lời của Scorpio đáng sợ… nhưng cũng quá đỗi hấp dẫn. Nếu thế giới này thật sự không thể cứu vãn, thì có lẽ hủy diệt chính là câu trả lời.

“Thứ này… nó mang lại sức mạnh, nhưng cũng là tai ương cho kẻ dám sử dụng nó. Hãy giữ nó cẩn thận, Zander. Một khi đeo vào, anh sẽ không còn là con người cũ nữa.”

Tôi đã nghĩ rất nhiều. Tiếp tục giả vờ trong thế giới đầy đau khổ này, bấu víu vào những hy vọng mong manh như lũ kẻ ngốc? Hay từ bỏ tất cả, lao vào cuộc truy tìm một chân lý thực sự, một thứ mà ngôn từ chẳng bao giờ có thể chạm tới?

Tôi đã chọn từ bỏ.

“Zander!! Sao con quay về làng rồi? Chẳng phải mọi thứ đang tiến triển rất tốt sao!?”

“Lũ các người chỉ là những con cừu mù quáng, quỳ gối trước một vị thần không tồn tại! Các người rao giảng về lòng nhân từ, nhưng lại giết người nhân danh đức tin. Nếu Chúa của các người thực sự tồn tại, thì hắn chỉ là một kẻ bạo chúa khoác áo thánh nhân mà thôi!”

Đúng như tôi đoán, những kẻ đã cưu mang tôi cũng chỉ vì muốn lấy lòng Giáo hội. Chẳng có lòng tốt nào ở đây, chỉ là sự phục tùng mù quáng.

Họ nhốt tôi vào ngục một thời gian ngắn, rồi không chần chừ mà bàn giao tôi cho Tòa án. Như thể tôi chưa từng là một con người, chỉ là một món hàng cần được xử lý theo đúng luật lệ của họ.

“Bị cáo Zander có xác nhận mình là người phản bội chúa không?.”

“Không…, đó là Chúa của các ngươi, không phải của ta. Đừng bắt ta phải nghe những lời lẽ kinh tởm đó nữa.”

Tôi bứt cây thánh giá đeo trên cổ ném xuống đất, quát lớn.

“Lũ ngu các ngươi cứ ngồi đó mà chờ đợi gã Do Thái đã chết cách đây hai ngàn năm, cho đến khi xương cốt mục rữa đi! Hắn sẽ không đến cứu rỗi các ngươi đâu! Các ngươi thực sự tin mình là con của Thượng Đế sao? Nực cười! Các ngươi chẳng qua cũng chỉ là lũ động vật biết nói, khôn hơn chút so với loài khác mà thôi!”

Một kẻ hoang tưởng sẽ bị gọi là điên, còn nhiều kẻ cùng hoang tưởng thì gọi là tôn giáo.

Chúng tức lắm, nhưng có nói gì cũng vô ích, đầu óc lũ ngốc đó chỉ đến thế mà thôi. Dù sao thì tôi cũng thấy hả hê, vì cuối cùng đã tuôn ra hết những gì chất chứa từ bé đến giờ.

Kết quả? Một trận tra tấn thừa sống thiếu chết trong nhà giam. Chúng rút từng chiếc móng tay, quất roi không ngừng, từng nhát như muốn xé toạc da thịt. Lũ man rợ ấy, lúc bình thường ra vẻ cao thượng, nhưng chỉ cần ai đó dám đi ngược mong muốn của chúng, bộ mặt thật liền lộ ra, chúng méo mó, ghê tởm, và tràn đầy bạo lực.

“Ngươi gan lắm đấy!”

Gã cai ngục bước vào, đem theo chai rượu và nói tiếp.

“Hahah!! Đây là lần đầu tiên ta thấy kẻ cả gan dám chửi lũ đấy và chịu được tất cả trò tra tấn của ta mà không gào thét như đám lợn kia.”

“Dù gì thì chẳng chết, nói hết luôn cho đỡ hối tiếc.”

“Ahaha! Tôi đem rượu đến đây! Coi như là quà tạm biệt, đối với ta! Ngươi thật sự là một người đàn ông.”

Tôi ngồi uống rượu với gã cai ngục, ánh trăng chiếu vào phòng giam, tôi vẫn giữ suy nghĩ cũ, thế giới này vẫn thật đẹp cho dù mai là ngày tôi sẽ bị thiêu chết.

Sáng sớm, gã cai ngục bước vào cùng đám lính, hắn đeo mặt nạ và áp giải tôi đến nơi hành quyết nhưng vì trời mưa lớn nên họ đã chọn treo cổ trước và thiêu xác sau, dây thừng đã sẵn sàng để xiết chặt cái cổ này.

Mọi thứ sẽ kết thúc, tạm biệt cái thế giới tuyệt đẹp cùng lũ ngu ngốc này…, muốn tôi nói thế ư?

Không!! Tôi phải sống và cứu lấy cái thế giới này!!

Giọng nói của Scorpio cứ vang vẳng trong đầu tôi, tôi cũng đã đeo nhẫn trơn luôn giấu trong người.

“Treo hắn rồi thiêu hắn! Kẻ như hắn phải không còn xác để sống lại vào ngày chúa đến.”

Chúa đến sao? Liệu sẽ đến sao? Không, kẻ đó xem chúng ta như những con chiên trong trò chơi chăn nuôi của hắn.

“Hắn biến mất rồi!!.”

Dây thừng vừa siết quanh cổ, tôi chợt thấy mình bay lên bầu trời. Tôi nhận ra mình có thể di chuyển tự do giữa những hạt mưa, trở nên vô hình trước mắt người khác, lơ lửng giữa không trung và ngắm nhìn thế giới theo một cách chưa từng có. Nhưng thế giới này vốn chẳng bao giờ tử tế với tôi. Cơn mưa đột ngột tạnh và tôi rơi xuống. Ít nhất chết như thế này còn dễ chịu hơn là bị lũ ngu kia treo cổ.

“Scorpio!! Tôi hiểu rồi!! Thiên đường không phải thứ để chờ đợi, nó chỉ có thể được tạo ra bởi những kẻ dám từ chối số phận!!.”

“Tỉnh dậy đi nào chàng trai.”

Tôi bị gọi dậy, tay chân vẫn nguyên vẹn, nội tạng không hề hấn gì, tôi vẫn còn sống. 

“Mệt lắm đúng không? Sức mạnh đó quá nặng nề so với một con người, hay là từ bỏ làm con người đi.”

Một ả phụ nữ ăn mặc hở hang trông cực kỳ biến thái đang ngồi cạnh tôi, cảm giác rung chuyển giúp tôi biết mình đang trên xe ngựa, bỗng xe ngựa dừng lại và có một gã ăn mặt quái dị bước đến vào, hắn không mặc áo, khắp người là những hình xăm và ký tự.

“Gọi ta là Betelgeuse hay bất cứ thứ gì cũng được, ta đến để đón ngươi theo lời yêu cầu của Scorpio.”

“Còn ta là Émilie Domna, hân hạnh gặp mặt nhé chàng trai, ta chỉ tình cờ dạo ngang gặp lại bạn cũ thôi.”

“Các người cứu tôi?”

“Scorpio thuê bọn ta cứu ngươi, nên đừng có mà thấy cảm kích.”

Betelgeuse cầm một đồng xu vàng lấp lánh, Domna thì leo xuống lên phía trên cưỡi ngựa, tôi thắc mắc lú đầu ra xem. Xung quanh bị bao chùm bởi một làn sương mù màu máu.

“Thứ này… là một cơn dịch bệnh ma thuật. Với kẻ khác, nó có thể là một thảm họa ghê tởm, nhưng với ta, nó là một đột phá về tri thức. Sương máu tác động lên tâm trí sinh vật sống, ban cho chúng khả năng thâu tóm và biến đổi không gian theo những cách không tưởng. Nhưng mọi sức mạnh đều có cái giá của nó, những kẻ chịu ảnh hưởng quá lâu sẽ dần đánh mất chính mình, chìm vào vòng xoáy điên loạn không lối thoát.”

Sương mù bao chùm không gian thành phố, bên trong là một nơi khác hoàn toàn với thế giới bên ngoài, khắp nơi là những con mắt chớp và chúng dường như đang quan sát chúng tôi với ánh nhìn phát xét.

“Có một tổ chức phù thủy đang âm mưu biến cả thế giới bị sương mù này kiểm soát bằng những đồng xu vàng này, ta cần ngươi hỗ trợ ngăn chặn chúng, nhưng trước tiên ta phải xem đồng xu này có tác dụng gì.”

Thật điên rồ!!

Những thứ này… là con người sao? Không, không thể nào. Không ai có thể gọi chúng là con người nữa.

Một kẻ lao đến chúng tôi, một sinh vật méo mó, thân hình cao lớn như ngựa nhưng vẫn còn vương lại chút dáng dấp của con người. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, điên loạn. Betelgeuse ra tay ngay lập tức, một cú đấm mạnh đến mức làm nó loạng choạng. Chiếc xe rung lắc dữ dội khi chúng tôi cố chạy trong màn sương kinh hoàng này.

Nhưng khung cảnh mỗi lúc một trở nên méo mó hơn, vặn vẹo đến mức tôi không còn tin vào những gì mình đang thấy.

Những đứa trẻ? Không, những thứ từng là trẻ em đã biến thành những con bướm làm từ bàn tay, đôi cánh chúng đập loạn xạ trong tuyệt vọng khi những gã đàn ông hình dạng như vượn lao đến. Chúng chộp lấy lũ bướm, bẻ cánh chúng một cách tàn nhẫn, rồi nhai ngấu nghiến như thể đó là món ăn quen thuộc.

Nơi này… nó đã trở thành một hệ sinh thái riêng, một thế giới dị dạng vận hành theo quy luật của chính nó.

“Thời gian ở đây không vận hành như bình thường! Điều đó có nghĩa là… những kẻ này có thể đã chờ đợi suốt một quãng thời gian vô tận, chỉ để đến khoảnh khắc chúng ta bước vào.”

“Chúng từng là con người ư?.”

 Hắn không trả lời, có lẽ cũng chẳng cần trả lời cũng hiểu. Lũ phù thủy hắn nói, chúng muốn thế giới này biến thành thứ quái thai méo mó như thế này sao? Một nơi mà con người chẳng còn là con người nữa?

Nhưng không chỉ có chúng… Lũ người mê tín kia cũng đáng khinh không kém. Chúng quỳ mọp trước những giáo lý rỗng tuếch, sẵn sàng thiêu sống đồng loại chỉ để bảo vệ niềm tin mù quáng. Phù thủy hay tín đồ, tất cả bọn chúng đều là những kẻ đẩy thế giới tươi đẹp này vào địa ngục.

“Không thoát được rồi Betelgeuse.”

Domna đột ngột ghì cương, khiến chiếc xe rung lắc dữ dội. Tôi mất thăng bằng, bị hất bay ra khỏi xe, đầu va mạnh xuống đất, cơn choáng ập đến ngay lập tức.

Betelgeuse vung cây Gada, đập nát sọ những con quái vật đang lao tới. Máu và óc văng tung tóe, nhưng lũ sinh vật không hề ngừng lại. Domna gầm lên, cơ thể cô ta méo mó, lông bạc xù lên khi nàng biến thành một con cáo khổng lồ.

Chúng tôi đã bị bao vây.

“Tôi e rằng cuộc chiến này là vô tận… Nếu để màn sương này bao trùm thế giới, con người chắc chắn sẽ thua.”

“Tôi có thể giúp gì không? Ngài Betelgeuse!!”

Nhưng ông ấy vẫn im lặng và chờ đợi điều gì đó 

Mặt đất dưới chân tôi dần biến thành cát, những hạt mịn chảy trôi như một dòng sông lặng lẽ. Ở phía xa, mờ ảo trong lớp sương tàn, một tòa lâu đài cổ kính hiện lên như một ảo ảnh xa vời.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố lấy lại bình tĩnh. Khi ánh mắt hạ xuống, tôi nhận ra một đồng xu vàng lấp lánh nằm trên nền cát. Xung quanh nó, những hạt cát di chuyển theo một vòng xoáy kỳ lạ, như thể bị một lực vô hình dẫn dắt.

Tôi không biết vì sao, nhưng tay tôi đã tự động vươn ra, nhặt lấy nó.

Ngay lập tức, sương máu quanh tôi co rút lại, bị hút về phía đồng xu. Từng lớp sương dày đặc dần biến mất, sắc đỏ thẫm và bóng tối ghê rợn cũng theo đó mà tan biến, trả lại một thế giới trong veo đến lạ thường.

Betelgeuse và Domna thở hì hục bước đến, Betelgeuse vỗ vai tôi.

“Cậu cứu chúng ta rồi đấy.”

Chúng tôi lên xe ngựa và đi tiếp.

“Thử nhớ lại xem, Zander. Ngươi còn nhận ra ai trong số những kẻ trong màn sương đó không? Cơn dịch bệnh này không chỉ ăn mòn thể xác… nó nuốt chửng cả ký ức, cả sự tồn tại của nạn nhân. Một khi bị nó cuốn vào, người ta không chỉ chết, mà còn bị thế giới này lãng quên hoàn toàn. Đó là lý do nó được xem là dịch bệnh đáng sợ nhất trong lịch sử. Nhưng ta… ta vẫn nhớ tên họ, vì ta có quyền năng của nữ thần Zoe. Sương máu tác động không quá lớn lên những kẻ như ta. Nhưng còn ngươi, Zander… liệu ngươi có đủ sức để chống lại nó?”

Đúng như ông ta nói, tôi đã chẳng còn nhớ rõ những người trong làng mình, như tội ác của họ, tôi vẫn nhớ rõ!

Hắn chỉ ngón tay và biểu tượng hình xăm trên ngực, hình xăm ngôi sao 3 cánh nằm trong Oroboros.

“Ta có nó vào lúc trẻ, nữ thần đã xâm nó vào linh hồn ta.”

“Đó là chúa?”

“Ta không nghĩ vậy! Cô ta cũng chỉ là nô lệ của thế giới, giống như chúng ta là nô lệ của số phận.”

Zander Smith, một cái tên lẽ ra phải gắn liền với đức hạnh, nhưng số phận đã rẽ sang một hướng khác. Anh đã từ bỏ con đường đức tin, không còn ngước mắt tìm kiếm sự cứu rỗi từ bất kỳ đấng tối cao nào.

Thế giới này không vận hành theo ý muốn của thần linh, mà theo những quy luật tàn nhẫn của chính nó. Con người không được che chở, không có ai giáng xuống để xoa dịu nỗi đau của họ. Nếu muốn thay đổi số phận, họ chỉ có thể tự mình đứng lên mà thôi. Dù bao nhiêu sinh linh rên xiết trong tuyệt vọng, “Chúa” vẫn cứ dửng dưng, lặng im như một tượng đá.

Thế nhưng, nực cười thay… Khi một con người thực sự ra tay giúp đỡ kẻ khác, những kẻ ngu muội lại dâng lời cảm tạ lên trời cao, như thể chính chúa đã ra tay ban ơn. Họ phủ nhận sự hy sinh, lòng trắc ẩn và nghị lực của đồng loại, để rồi quỳ gối trước một cái tên chưa từng đáp lại họ.

Này, Scorpio… thế giới này. Nếu muốn tạo nên thiên đường, chúng ta phải hủy diệt tất cả, đúng không? Phải giết sạch lũ người ngu muội kia…

Máu bị cơn mưa phùn rửa trôi, để lại thế giới trong màn sương mờ của bi thương.

Chúng tôi đặt chân đến biên giới Golden Horde sau một tháng hành trình. Trong khoảng thời gian đó, Émilie đã dạy tôi khá nhiều về ma thuật và cách bắt ấn. Dưới sự hướng dẫn của cô ấy, tôi dần hiểu rõ hơn về những quy tắc vận hành của ma lực, dù vẫn còn nhiều điều chưa nắm vững.

Tuy nhiên, Domna đã lặng lẽ rời đi. Một sáng nọ, tôi chỉ tìm thấy một bức thư cô ta để lại, nói rằng sẽ tiếp tục hành trình xa hơn về phía Tây Bắc. Không một lời từ biệt trực tiếp, chỉ là những con chữ ngắn gọn như thể cô ta chưa từng thực sự thuộc về nhóm chúng tôi.

Tôi và Betelgeuse tiếp tục lên đường vào sáng sớm. Khi tiến vào biên giới của Golden Horde, mặt trời gay gắt treo lơ lửng trên cao, thiêu đốt vùng đất khô cằn. Nhưng phía chân trời, những đám mây nặng trĩu báo hiệu một cơn mưa sắp đến.

Chúng tôi quyết định dừng chân tại một ngôi làng để nghỉ ngơi. Nhưng ngay khi đến cổng, một chàng trai trẻ đã chặn ngựa chúng tôi lại. Betelgeuse chỉ liếc qua hắn một cái, rồi thong thả trao dây cương cho tôi giữ, sau đó chậm rãi tiến lên đối diện với chàng trai kia.

“Có chuyện gì sao? Chúng tôi có thể vào trong chứ?.”

“Họ đều đã chết rồi, các người mau chóng cút khỏi cái làng này ngay đi.”

Betelgeuse lẳng lặng leo lên ngựa, chẳng buồn đáp lại lời của chàng trai trẻ kia, cứ thế thúc ngựa tiến thẳng vào làng. Tôi nhìn thoáng qua chàng trai, gương mặt cậu ta thoáng chút bối rối. Tôi cũng cưỡi ngựa theo ông ta. Betelgeuse, dù bề ngoài có vẻ lạnh lùng và đáng sợ, lại luôn mang theo một nỗi buồn sâu thẳm. Cảm giác cô độc tỏa ra từ ông ta rõ ràng đến mức tôi không thể không nhận ra, như thể ông ta đã quen với việc bước đi một mình quá lâu, đến mức chẳng còn mong chờ ai sẽ dừng lại lắng nghe mình nữa.

Betelgeuse vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng tôi có thể thấy ánh mắt ông ta thoáng chút sắc lạnh khi con dao bay đến. Ông ta nghiêng người né tránh một cách dễ dàng, để mặc lưỡi dao cắm phập vào thân cây gần đó.

“Chúng ta còn chưa trò chuyện mà chàng trai!” Betelgeuse cầm con dao, ngắm nghía nó trong tay, rồi nhếch môi “Bethlehem, đó là tên của con dao này.”

Chàng trai trẻ trước mặt thoáng sững lại, ánh mắt đầy cảnh giác. “Ngươi biết tác giả của nó?”

Betelgeuse không đáp ngay. Ông ta chậm rãi lấy ra một cuốn nhật ký cũ, những trang giấy đã ngả màu, bám đầy bụi bẩn. Đó là cuốn sổ ông ta dùng để ghi lại những thứ mình tìm thấy trong hành trình. Lật giở từng trang, Betelgeuse dừng lại khi phát hiện một cái tên bị gạch ngang bằng nét bút mạnh bạo, Olivia Bethlehem. Dù bị xóa đi, vẫn có thể nhận ra đó là cái tên của một ai đó… có lẽ là chủ nhân thực sự của con dao.

Ông ta lẩm bẩm một câu gì đó, rồi bất chợt quay sang tôi. “Zander, ngươi có biết bán quỷ và quỷ diện giống nhau ở điểm nào không?”

Tôi cau mày suy nghĩ, rồi đáp: “Chúng đều là những sinh vật siêu việt. Bán quỷ là sản phẩm của phù thủy, không thể chịu được ánh sáng mặt trời. Nhưng quỷ diện thì… tôi không rõ lắm.”

Betelgeuse khẽ gật đầu, rồi nói bằng giọng trầm thấp: “Nếu một sinh vật sắp chết phải trải qua nỗi đau đớn tận cùng, đến mức chúng căm hận thế giới này đến tột độ… chúng sẽ trở thành quỷ diện.”

“Ý ông là sao?”

Betelgeuse nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ kia, rồi lạnh lùng đáp: “Chủ cũ của con dao này chính là con quỷ diện cổ xưa nhất mà ta biết.”

Nói xong, ông ta ném trả con dao về phía hắn, rồi thản nhiên cưỡi ngựa tiến về phía góc khuất của cây. Ngay khi bóng ông ta biến mất sau thân cây lớn, một tiếng kim loại va chạm vang lên. Khi Betelgeuse xuất hiện trở lại, ông ta đã khoác lên mình bộ giáp dày, cầm theo một cây Gada nặng trịch.

Giọng ông ta trầm xuống, nhưng không hề che giấu vẻ nghiêm trọng.

“Hắn là một bán quỷ. Hầu hết bọn bán quỷ thông thường đều không thể chịu được ánh mặt trời… có nghĩa là kẻ này mạnh lắm đấy.”

Betelgeuse siết chặt vũ khí trong tay, liếc nhìn tôi một thoáng, rồi nói tiếp:

“Ta sẽ dạy ngươi cách chiến đấu với bán quỷ, Zander. Chúng có khả năng phục hồi cực kỳ đáng sợ, nhưng điểm yếu của chúng chính là sự hồi phục đó. Nó đốt trường ma lực của hắn và làm nóng viên đá sinh mệnh trong cơ thể hắn, khi viên đá nóng lên thì nó càng hau năng lượng, kẻ thù của chúng là sức bền.”

Tôi đã đọc được những thứ nói về quỷ từ quyển sách cấm hồi bé, đó cũng là lý do em gái tôi bị giết, một thứ như vậy không biết tại sao tồn tại.

“Ít ai biết rằng những kẻ mang dòng máu bán quỷ từng là con người. Bi kịch bắt đầu khi họ vô tình nhiễm phải máu độc của phù thủy, khiến cơ thể méo mó, còn tâm trí thì dần sa đọa. Nhưng đó chưa phải sự thật đáng sợ nhất. Khi một phù thủy thuần chủng uống máu phù thủy khác, ả không chỉ trở nên khát máu mà còn thèm khát sức mạnh gấp bội phần so với bán quỷ. Lý trí ả ta bị lung lay, dần chìm vào điên loạn. Nếu sức mạnh bên trong bùng nổ, nó sẽ xé nát mọi giới hạn và ả thành một thực thể cuồng bạo, một con quỷ thực sự.”

Nó giống một lời tự sự hơn, như thể ông ta đang kể về một ai đó.

“Mùi hôi từ những hình xăm đó làm ta thấy kinh tởm đấy lão già.”

“Nếu ngươi thích thì ta có thể cho ngươi tham gia bộ sưu tập này.”

Hắn lao đến tấn công Betelgeuse, nhưng con dao vô dụng trước lớp giáp của ông ta.

“Lớp giáp này cứng lắm đấy, kể cả bán quỷ cũng chẳng dễ gì đập nát. Từ giờ, đừng có lạm dụng cái nhẫn trơn đó nhiều, nó ngốn tuổi thọ của ngươi đấy Zander.”

Biết điều đó thì được gì? Tôi chỉ sử dụng được sức mạnh vào trời mưa thôi, mà ngoài di chuyển trong mưa thì tôi còn làm được gì nữa đâu.

“Ta là Betelgeuse.”

“Enrico Dirac, là người sẽ cắt đầu ngươi, lão già!.”

“Vì ngươi có ánh mắt màu bạc sắc sảo nên ta gọi ngươi là sói bạc nhé.”

“Đừng tự tiện gọi tao với cái biệt danh đó.”

“Chúng ta từng gặp nhau sao? À đúng rồi, vài trăm năm trước ta đã tặng một người học trò con dao này, ngươi là con của cô ta?.”

Enrico tách đôi người ra, hắn lôi một sợi dây xích từ bên trong cơ thể. Hắn vung xích về phía Betelgeuse, đầu xích gắn một con dao, ông ta dùng hai tay đỡ lại, con dao đâm xuyên giáp tay và gim xương cổ tay ông ta. Enrico kéo Betelgeuse đến gần và đá một cú vào mặt làm ông ta choáng váng.

Betelgeuse cười, cảm giác rùng mình làm Enrico phải nhìn xung quanh, Betelgeuse đang lẩm bẩm gì đó.

“Ta có sở thích đặt biệt danh cho kẻ khác.”

Hắn lùi lại, rút lại vũ khí và bỏ chạy vào rừng.

“Đuổi theo hắn nào Zander.”

Tôi liền phi ngựa vào rừng, bán quỷ thật kinh khủng, hắn chỉ với đôi chân mà sức chạy vượt xa ngựa và ngựa không thể chạy hết sức vì có quá nhiều cành cây khó né tránh.

“Đứng lại.”

Trời trông có vẻ âm u, nếu tôi câu kéo cho đến trời mưa thì có thể bắt hắn dễ dàng.

Hắn bỗng dừng lại, không vì thế mà tôi cho ngựa đến gần.

“Sao dừng lại rồi? Mày thích rượt tao lắm mà.”

“Do tao đang chờ, chờ lúc phù hợp để đập nát bản mặt mày.”

Hắn lao về phía tôi, tôi cầm lấy cây nỏ và bắn hắn, trúng đầu hắn nhưng chẳng làm hắn cảm thấy đe doạ. Tôi phóng xuống ngựa và cố giữ khoảng cách với hắn trong lúc nạp đạn.

“Mày nghĩ chạy lại bán quỷ à?.”

Hắn lao đến tung một cú đá, chân trái tôi như muốn rớt ra, cơn đau làm tôi trong phút chốc mất đi khả năng điều khiển cơ thể.

“Hả? Yếu đến thế mà cũng rượt tao à?.”

“…”

“Mày nói gì đấy?”

Hắn nắm đầu tôi, cố gắng nghe tiếng tôi lẩm bẩm.

“Mưa rồi!.”

Tôi liền di chuyển đến nơi khác, hắn không thể chạm vào tôi, vì tôi di chuyển trong mưa với tốc độ gần như tức thời, ngay cả bản thân cũng chẳng phản ứng kịp trong lúc di chuyển.

“Mày nghĩ khả năng này sẽ giúp mày sống sao?”

“Không phải sống! Mà tao sẽ thắng, bởi vì không ai yêu thế giới này hơn tao đâu!!.”

Tôi dùng mũi tên đâm khắp người hắn, nắm lấy hắn, di chuyển lên trời và thả tự do xuống.

“Tao gọi sức mạnh này là Rainwalk.”

Hắn liền bị rơi nát thịt nhưng nhanh chóng hắn đã hồi phục thành công. Hắn lao đến bất lực tấn công bằng những cú đấm, tuy nhiên trong phút chốc tôi cảm thấy chóng mặt, hắn đã tận dụng đánh nứt xương vai tôi, cú đấm của bán quỷ mạnh mẽ đến mức có thể xuyên qua thân cây, về việc chóng mặt, chắc là do sử dụng sức mạnh này quá nhiều.

“Nếu cứ tiếp tục ngươi sẽ chết đấy Zander, ngươi vẫn chưa đủ khả năng để đánh thắng bán quỷ đâu.”

Betelgeuse cưỡi ngựa đến, Enrico thấy bất lợi hắn liền định rút lui nhưng bị Betelgeuse ngăn lại.

“Nếu như ngươi dẫn đường cho bọn ta đến tháp đá, ta sẽ cho ngươi biết về người đã làm ra con dao Bethlehem đó, thấy thế nào?.”

“Này lão già, làm ta bực mình đấy! Nếu muốn dẫn thường thì sao không nói ngay từ đầu đi.”

“Ahaha! Ngươi nóng tính quá! Chắc gì lúc ấy ngươi sẽ dẫn bọn ta đi. Ta đã bảo chúng ta vẫn chưa trò chuyện mà.”

Tự sự?

Bóng đêm quá khứ đeo bám tao như đỉa đói, Eurys ạ. Giờ soi lại thấy toàn những chuyện chó chết, lầm lỗi ngu xuẩn. Giá mà quay lại được, tao thề sống khác. Mẹ kiếp, quá khứ như cọng dây thừng treo cổ, cực kỳ khó chịu và buồn nôn. Đéo biết cha mẹ là ai, mà tao cũng chả cần biết. Tao bị vứt mẹ nó giữa rừng từ lúc mới đẻ, chỉ có mỗi cái khăn rách thêu chữ “sói bạc” và con dao ăn khắc chữ Bethlehem làm bạn. Rồi lão già tộc trưởng quý tộc chó chết nào đó nhặt về, nuôi được vài năm thì cả lũ bị cướp xiên chết sạch. May bọn khốn nạn đấy tha cho tao, chắc tại thấy bản mặt tao khốn nạn quá, chúng nó sợ bẩn tay. Cũng từ đấy, tao sống như con thú hoang, cắn răng mà sống, mặc xác cái thân thế mù mờ này.

Eurys, tại sao mày lại chết hả? Mày có biết ngoài mày ra, tao chẳng tin tưởng bất kỳ ai! Cái thế giới khốn nạn này toàn lũ ngu xuẩn, mê tín. Bực mình là vì kiếm tiền để gửi cho đám trẻ mà mày đã xây trại mồ côi, tao phải giúp bọn chó chết mê tín đó săn lùng tội phạm, trong khi lũ tội phạm đó còn chẳng biết mình phạm tội gì. Gái đẹp thì chúng nó gán cho cái mác phù thủy để tha hồ cưỡng hiếp và cướp bóc. Ai tài giỏi thì chúng nó quy chụp là dị giáo để trừ khử cho bớt ngứa mắt. Mẹ kiếp, tao làm việc cho chúng nó 10 năm, rồi chỉ vì dính máu phù thủy mà bị biến thành bán quỷ, thế là bị truy nã hơn 300 năm nay. Nhưng may mắn thay, Eurys à, tao tìm được một công việc tương tự ở một tổ chức khác và tiền gửi về cho trại mồ côi nhiều hơn, tiếc là khi tao trở về đám nhóc của mày đã chết hết rồi, con cháu chúng đều ra sức hỏi thăm mày. Lũ ở tổ chức này tuy không mê tín nhưng lại cuồng tiền và danh vọng, tao ghét cay ghét đắng chúng nên đã rời đi. Rồi một lần, tao gặp được kẻ đứng đầu tổ chức đó, hắn giao cho tao nhiệm vụ canh giữ tháp đá ở Golden Horde đổi lại là tao sẽ được toàn quyền sử dụng tháp đá đó. Tao đã làm cái công việc chết tiệt này 30 năm cho đến cái ngày gã Dinibeg chết. Một đám lính khốn nạn mò tới làng, chẳng thèm lý do, cứ thế giết sạch dân làng, tao biết rõ mục đích của chúng là cướp tháp đá. Tao không thể nói mình ghét cái nơi này được, trong suốt 30 năm qua, bọn dân coi tao như thánh mà đối đãi đấy Eurys. Vậy mà cái lũ chó đó dám phá tan cuộc sống yên ổn của tao. Tụi nó đáng chết, nên tao giết sạch, không tha. Xử xong đám đó, lại có hai thằng ngu mò tới làng. Tao thì không muốn tụi nó dính dáng vào, nhưng tao vụng ăn nói, cứ thấy hắn mời đánh thì là đánh. Có điều tụi này mạnh, không phải dạng vừa. Thằng quèn đi cùng thì dễ xử, nhưng lão già xăm trổ thì dai như đỉa. Cuối cùng, tụi nó kéo hòa ra nói, tao thấy cũng chẳng có lý do gì để đánh nữa, nên thôi.

“Đến nơi rồi, giờ thì nói người làm ra con dao đó là ai đi lão già.”

Lão ta chìa tay ra, tao cũng đưa con dao. Lão cầm nó, phủi bụi bẩn.

“Người đã rèn nên con dao này là thánh nữ Olivia Bethlehem.”

“Là con nhỏ chết tiệt nào cơ?.”

“Cô ta không phải thứ mà cậu có thể xúc phạm đâu. Đừng nhìn ta trông ôn hoà mà tưởng ta là một lão già sắp chết. Trước kia ta từng là một trong những thành viên của Thánh Phục Hội đấy, Olivia cũng từng ở trong tổ đội đấy.”

“Lão già bịa ra à? Thánh Phục Hội là cái gì? Truyện cổ tích hay gì? Anh hùng hả?.”

“Chẳng có anh hùng hay quỷ vương nào cả…, giữa con người với nhau, tàn sát cho đến bình minh của tận thế. Ngươi có bao giờ sử dụng tháp đá chưa?.”

“Ngoài khả năng rung chuông thì nó còn khả năng nữa à?.”

“Không chỉ thế, nó là con đường dẫn đến thế giới của ta. Nó là cầu nối dẫn linh hồn và thân xác chúng ta sang bên kia thế giới.”

Lão nói thế và bước vào trong tháp đá, ban đầu tao định đến đây là dừng nhưng tò mò nên tao cũng đi theo xem hai bọn chúng muốn làm gì.

“Ngài Betelgeuse, chuyện vừa rồi ngài kể là sự thật, ngài là một trong những người sáng lập Đế chế Peru và Hắc hội sao? Nếu thế thì câu chuyện về quỷ Arimathea là sao ạ? Ngài đã phong ấn?”

“Domna kể cho ngươi à? Những gì cô ta nói không đúng hoàn toàn đâu, sự thật đã bị bốp méo bởi vị anh hùng năm ấy rồi.”

Có những đêm lạnh không cần gió, không cần sao, chỉ cần quên.

Chúng tôi đi đến đỉnh của toà tháp, nơi này có một cái ghế đá nằm ở trung tâm, Betelgeuse bắt Enrico ngồi xuống ghế, một luồng sáng làm tôi mất đi khả năng nhìn. Tôi lạc trong ánh sáng trắng vô thức, một chiếc lá rơi qua mắt tôi, khi đó tôi mới nhận ra mình đã ở một nơi khác.

“Đây là thế giới của ông!”

Xung quanh chúng tôi là một khu rừng cây, có những cây gỗ cao hơn cả toà tháp, ở dưới là một đồng bằng thảo nguyên.

“Nơi này là thế nào thế lão già?.”

“Nơi này là Vương quốc Tugnica, từng là một hòn đảo thuộc đế chế Peru. Trước kia nó từng là thủ đô của vương quốc Suriman cổ đại. Có rất nhiều tháp đá trên thế gian, nhưng hầu hết chúng điều bị phong ấn cùng lũ quái vật nên chẳng ai dám sử dụng chúng cả.

Tôi đang vui vẻ ngắm nhìn vẻ đẹp của nơi này thì bị Betelgeuse kéo về thực tại.

“Đừng nghĩ rằng nơi này tuyệt vời. Nơi này diễn ra chiến tranh hơn hàng ngàn năm nay, nó đã diễn ra từ lúc ta còn bé. Cây cỏ ở đây tươi tốt vì tắm máu người mà lớn lên.”

“Xin lỗi, nhưng tôi vẫn thấy nó thật đẹp.”

“Ê, thằng Zander! Tao là Enrico Dirac. Ờm… cái đầu mày… dị vãi…”

“Hmm, ông anh đang nói tóc tôi? Nó có vấn đề gì sao?.”

“Không, ý tao là mày có những suy nghĩ thật sự khác biệt! Tao rất thích những người có tư duy độc đáo như vậy. Tao ngán gặp đám chủ biết mở mồm tiền và gái rồi.”

“Nào! Tôi không thích đàn ông đâu, tôi từng là tu sĩ nữa đấy.”

“Hả? Mày giỡn tao đấy à.”

Tôi hiểu lời khen của hắn và cũng biết hắn là một người không giỏi ăn nói và chỉ biết dùng lời lẽ tục tĩu, tôi chọc hắn và bị hắn đuổi chạy xuống tháp đá, chúng tôi thấy ngựa của mình ở tầng dưới tháp đá, có lẽ khi tháp đá kích hoạt, toàn bộ sinh vật sống bên trong nó đều bị chuyển đi, chúng tôi cưỡi ngựa ra khỏi tháp đá, nhìn lên là Betelgeuse đang ở trên.

“Tôi và Enrico dạo quanh chút.”

“Ừ, nhưng đừng tiến vào làng nhé! Các ngươi sẽ gặp phiền phức đấy.”

Chúng tôi cưỡi ngựa dạo quanh thảo nguyên, gió thật mát làm sao! Nó làm tôi cảm thấy thoải mái.

“Này Enrico, đua ngựa không?.”

Enrico không trả lời và nhanh chóng vượt mặt tôi, hắn quay lại hất hàm tự đắc, tôi liền phi ngựa đuổi theo.

Những người đàn ông chúng tôi thân nhau rất nhanh, một cách đơn giản và có chút trẻ con.

Betelgeuse lúc này đã được chào đón bởi một người đàn ông. Hắn có vẻ ngoài bụi bặm, tóc dài và trông bần như một gã ăn xin.

“Ngươi đến đây là ý gì? Vua tiên tộc.”

Hắn đạp chân lên ghế đá, chỉ ngón tay về phía mặt trời, nói với giọng nói trầm ấm nhưng đầy rùn rợn.

“Nhóc Scor nhờ ta gửi thư cho ngươi, cùng với đó là một món quà từ bên kia đại dương. Peru sẽ nghiền nát nơi này, chôn vùi tất cả dưới máu và lửa của chiến tranh. Đó là những gì người Peru đang muốn. Vì là không xứng là Vua, ta vẫn sẽ không can thiệp.”

Hắn ném cho Betelgeuse một quyển trục, Betelgeuse cảm thán.

“Ngươi có sức mạnh mà không vị vua nào có được, nhưng ngươi lại không thay đổi thế giới này. Mất đi Windy làm ngươi trở nên như này sao?.”

“Phải chăng cô ấy nên chọn một thanh gươm sắc bén hơn, một mũi tên không chùn bước trước cuồng phong, thay vì giao phó trọng trách cho một nhành liễu yếu ớt như ta, kẻ đã thất bại trước cơn bão dữ dội ấy…”

“Ngươi vẫn đau buồn như ngày nào nhỉ, dù đã hàng ngàn năm trôi qua, ngươi vẫn đau khổ vì mất người mình yêu. Nhưng đừng lấy đó làm cái cớ để ngươi bỏ rơi con dân của mình. Nhưng đang lạc lối đấy! Hãy nhanh chóng tỉnh táo lại đi.”

“Ta không có quyền quyết định hay can thiệp cuộc sống họ, ta không có quyền hạn gì quyết định tự do ý chí của họ, ta không có quyền làm vua họ, ta cũng chẳng có quyền được tha thứ cho tất cả mọi tội lỗi mà ta đã gây ra. Ta không nuối tiếc, ta cũng chẳng cần tha thứ, ta chỉ cảm thấy mình đã chết khi còn thở. Ta muốn chết! Tại sao ta không thể chết?.”

“Ngươi nói cũng đúng, so với những việc ngươi đã làm thì quyết định đó cũng chẳng sai. Phước lành trường sinh của nữ thần là thứ đáng lẽ ngươi không nên nhận.”

Betelgeuse mở quyển trục, nó là một bức thư đến từ Scorpio, 

"Betelgeuse,

Ta nghe nói ngươi đang ở Golden horde, giờ đang tiến vào tháp đá ở đó. Tốt!.

Khác với mục đích ban đầu là đưa Zander cho ta, nó cần một người thầy. Ngươi sẽ dạy dỗ nó, ta không quan tâm ngươi dùng cách nào, nhưng nó phải trở nên cứng cỏi, khôn ngoan, trở thành một kẻ có thể hỗ trợ chúng ta gây dựng nên xã hội mới.

Đừng nghĩ đến chuyện từ chối. Ngươi nợ ta lần đó. Nhớ kỹ điều đó.

Scorpio."

“Tên nhóc ngươi vừa dẫn đến, nó tên là Enrico Dirac, từng là một trong các đao phủ của kim thập tự quân và tiếp đến là toà án dị giáo Hắc hội nhưng hắn sau đó cũng đã rời tổ chức.”

Tôi và Enrico leo lên tầng tháp mà Betelgeuse đang đợi, gã đàn ông kia đã biến mất.

“Betelgeuse, bọn cướp đang tấn công ngôi làng gần đây.”

“Thì sao nào Zander? Ngươi nghĩ ta sẽ cứu chúng ư. Không bao giờ, ta ghét phiền phức, hãy để cho hiệp sĩ nơi đây giải quyết.”

“Nếu ông không giúp họ, tôi sẽ đi giúp.”

“Tao sẽ phụ mày Zander.”

“Cảm ơn, huynh đệ tôi!.”

Tôi và Enrico cưỡi ngựa phóng đến ngôi làng, Betelgeuse không quan tâm mà đi về phía ngược lại, tôi không biết rằng đây là lần cuối cuộc đời nhìn thấy mặt người đàn ông đó, người cho tôi một người thầy, một người bạn, một ân nhân và một người kỳ lạ.

“Xin lỗi Scorpio, ta từ chối, ta là một kẻ thích tự do! Nhưng để trả món nợ của ngươi, ta đã cho Zander một món quà.”

Những kẻ cướp đang giết hại dân làng, tôi cảm thấy mình thật sai lầm khi đã quay lại mà không tiến đến giúp họ ngay, nếu không thì số người chết không nhiều đến như này.

“Tao sẽ xử bọn chúng, lo mà đi cứu chúng nó.”

Enrico phóng đến đạp bay một tên và điên cuồng tấn công, mỗi lần hắn tung cú đấm là một người bay, tôi hiểu uy lực cú đấm của bán quỷ vì cũng từng ăn hụt thứ đó, nhưng đám cướp khoảng trăm người, Enrico sẽ kiệt sức trước. Tôi giúp đỡ băng vết thương cho những người sống sót, tuy nhiên tôi không phải một y sĩ, tôi chỉ có thể giúp họ băng bó đơn giản để tránh mất quá nhiều máu.

“Ngươi làm thế thì chúng sẽ chết vì nhiễm trùng đấy.”

Một giọng nói nhắc nhở tôi, một cô gái đứng trước tôi, cô ta bắt ấn và triệu hồi ra những sợi dây leo đỏ trối lại toàn bộ chúng. Một gã kiếm sĩ cũng đi đến hắn vung kiếm nhanh đến mức chỉ thấy hắn vỗ tay và lũ cướp điều bị cắt thành nhiều mảnh, thấy thế Enrico liền hấp thụ máu của chúng.

“Làm thế là có ý gì vậy Luctus?.”

“Nào Rebecca, cô muốn để chúng sống à?.”

Cô ta tên Rebecca, còn gã còn lại tên Luctus, họ không có ý thù địch với chúng tôi, ít nhất cô gái kia là vậy. Cô ta bước đến tháo miếng vải tôi bó cho một người đàn ông bị cắt đứt bàn tay, lấy trong túi ra một lọ thủy tinh, đổ nó lên vết thương, người đàn ông ấy liền thét lên đau đớn, sau đó cô ta băng bó lại.

“Thứ này sẽ giúp ngươi hạn chế bị nhiễm trùng và mất máu.”

Làm xong, cô ta bước đến trước tôi, mỉm cười và nói.

“Tôi là Rebecca, cả hai đến từ bên kia tháp đá đúng không? Chúng tôi là thẩm tra viên đến từ Hắc hội.”

“Tôi là Zander, còn gã kia là Enrico.”

“Ồ, thật trùng hợp! Chúng tôi đang tìm cả hai đây! Hắc hội nhờ chúng tôi đến đây đưa cả hai đến toà án.”

“Trước hết tôi phải quay lại thông báo thầy tôi đã.”

Chúng tôi đến tháp đá, Betelgeuse đã biến mất không một dấu tích.

Lão già khó chịu ấy, bỏ đi mà chẳng nói lời nào.

Tôi cùng Enrico, Luctus và Rebecca cùng tiến về phía tây bắc. Tôi cứ ngỡ đây là thiên đường, thật ngu ngốc.

Nơi này… còn tàn bạo hơn thế giới kia của chúng tôi nhiều.

“Tàn bạo.”

Đó là tất cả những gì tôi thấy được ở một ngôi làng cạnh biển. Khắp nơi là những kẻ điên, chúng dùng tình dục như một đơn vị tiền tệ, chúng chẳng còn là con người, như lũ động vật hoang giao phối khi đến mùa vậy.

Các người điên hết rồi sao? Đến ngay cả trẻ con và xác chết…

Rebecca và Luctus dường như đã biết tất cả, họ chẳng nói gì mà giết toàn bộ dân làng. Tôi chỉ có thể nôn mửa, ước rằng những ký ức đó cũng được nôn ra cùng thức ăn.

“Cố lên huynh đệ, đây là hiện thực.”

“Đó là lý do ông ta kêu tôi tránh xa làng ư…”

“Lũ giết người!!.” một gã đàn ông cầm dao giơ về chúng tôi, ông ta cũng không ngừng giao phối với một cô gái.

Mọi thứ! Thật điên rồ! Tâm trí tôi dần phát điên trước tình huống này. Luctus đã giết gã ta, cô gái vẫn không ngừng lắc hông giao phối với gã.

“Đám súc vật!” Luctus khạc nhổ vào mặt cô gái và dùng đao cắt đầu cô ta.

Máu ả văng vào mắt Luctus, một vài kẻ khác lao đến định dùng dao đâm hắn nhưng Luctus đã xé rách áo choàng, hắn có tận 4 cánh tay.

“Giết chúng đi!!.”

Rebecca tung một nhát kiếm và kẻ cuối cùng là một đứa trẻ, cô ta đã do dự, tôi đã dùng dao đâm chết đứa trẻ.

Enrico vỗ vai tôi.

Rebecca đã lấy một chiếc thuyền, chúng tôi lên thuyền và rời khỏi cái vùng đất điên loạn này.

“Nè Scorpio… nếu giết tất cả họ, chúng ta thật sự sẽ tạo ra thiên đường đúng không?.”

Bỗng nhiên Luctus ngã xuống, hắn đã bị dính độc từ máu của những kẻ bệnh, máu từ mắt hắn không ngừng chảy ra. Rebecca cố gắng dùng thuốc để tạm thời ngăn triệu chứng.

Tôi muốn tạo ra thiên đường, một thế giới không xiềng xích, không ràng buộc, chỉ có tự do và hạnh phúc. Nhưng… chẳng phải những kẻ chúng tôi vừa giết đã tự do? Chúng không bị ràng buộc bởi đạo đức, chúng tôi đã cướp đi sự tự do của họ.

Đầu óc tôi dần trở nên mong lung, tôi chẳng biết mình nên làm gì. Thế nào là tự do? Thế nào là thiên đường?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận