Rêu
Mèo Ú Nu Muri - Ran Kaname
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 05

4 Bình luận - Độ dài: 6,429 từ - Cập nhật:

Lại một ngày mới nữa rục rịch chuẩn bị bước sang, tuy sáng sớm hôm nay phủ đầy sương nhưng không quá lạnh. Và ngay khi mặt trời ló dạng, ánh bình minh chiếu rọi lên những mái nhà cổ kính, khoảnh khắc lớp sương mù dần tan cũng là lúc cuộc sống bận rộn của người dân nơi đây chính thức bắt đầu. Hàng quán trên khắp nẻo đường lần lượt mở cửa, thi nhau chào đón vị khách đầu tiên. 

Có bà thím bán hoa quả bày lên kệ đủ loại trái cây sặc sỡ màu sắc, xong phun thêm ít nước tạo cảm giác tươi mới. Có ông chú mổ cả con heo giữa đường, rồi lại hò lên bán thịt tươi sống. Còn có người bưng vác chạy đôn chạy đáo khắp nơi, thậm chí những cỗ xe ngựa chở hàng hóa cũng phải luân phiên di chuyển liên tục. Tuy mỗi người mỗi công việc nhỏ nhặt, nhưng tất cả lại vô hình chung tạo nên một bức tranh vô cùng sống động cho thành phố Morico. 

Nhưng trái ngược hoàn toàn với khung cảnh nhộn nhịp của ngoài kia, thì tại một ngôi nhà gỗ ba tầng cũ kỹ có phần xập xệ nằm sâu trong con hẻm nhỏ cũng bắt đầu xuất hiện những bước chuyển mình để đón ngày mới. Chẳng qua nó chỉ tĩnh lặng và có phần âm thầm hơn. 

… Lom khom bước từ dưới bếp lên là một bà cô với cơ thể hơi phần gầy guộc, khuôn mặt hai bên hóp vào trong tiều tụy vô cùng, nhưng trên tay bà hiện đang bê theo cái nồi súp nóng hổi khá to. Đặt nó lên bàn gần với quầy nhất, xong thì vặn người trái phải làm xương sống kêu răng rắc. Sau khi đấm đấm vài cái ở lưng, tiện thể với tay ra lấy cây gậy dài được dựng cạnh đó. Chẳng nói chẳng rằng, bà dùng luôn nó chọc chọc lên trần nhà gỗ đồng thời quát lớn. 

“Dậy ăn sáng đi lũ thộn! Còn tên nào chưa đóng tiền thì chuẩn bị cút ngay cho bà, đừng để ta nói lại lần hai!”

Chọc thêm ít lâu, đến khi phía bên có âm thanh đáp trả thì bà mới chịu dừng tay. Chẳng mấy chốc đã có chín mười người bước xuống với trạng thái mơ mơ màng màng, trong số đó có quá nửa kẻ vẫn hừng hực mùi bia rượu tối qua. Vài tên rời đi, phần còn lại ngồi ngay ngắn vào bàn, chờ đợi khẩu phần ăn sáng được phục vụ miễn phí của mình - dù cho nó chả ngon nghẻ gì. 

“Hừm… thiếu mất mấy tên thì phải? Mà kệ đi!”

Sau khi phân phát xong, bà chợt nhận thấy vắng mặt vài kẻ, nhất là chàng thiếu niên chiều qua ném lên bàn hai đồng bạc. Ấn tượng của bà về cậu ta khá sâu đậm, vì trước đó ngày nào cũng có mặt đúng giờ ăn, thậm chí ăn xong còn chủ động dọn dẹp và rửa bát đĩa. Vậy nên việc thiếu vắng này khiến bà có chút tò mò. Nhưng chung quy cũng không phải vấn đề lớn, bởi bà đây còn nhiều thứ cần làm chứ chẳng rảnh hơi đi lo lắng cho người xa lạ. 

Nhưng quả thật là chẳng có gì đáng để bận tâm, bởi thứ mà kẻ vừa được nhắc tới đang làm là tận hưởng giấc ngủ sau cuộc nhậu tối qua. 

Trong căn phòng nhỏ bí bách cuối dãy tầng hai, nằm trên chiếc giường lót rơm say giấc nồng ta có Will. Cậu ở đó, nửa thân trên giường nửa còn lại gần chạm đất, tư thế tuy trông khá kỳ quặc, ấy vậy mà cậu vẫn ngủ rất ngon lành như thể chẳng có vấn đề gì to tát. Không rõ lắm thời gian lại tiếp tục trôi qua thêm bao lâu, nhưng hẳn là đủ lâu để cậu trượt từ giường xuống đất. Ngay khoảnh khắc đầu đập cái cốp với sàn gỗ chính là lúc cậu choàng tỉnh giấc. 

“Ư…!”

Will ôm trán, từ từ nhấc cơ thể nặng như trì của mình ngồi dậy. Dù rằng đầu óc vẫn đang đau nhức lẫn cái cuống họng khô khốc, tuy nhiên thứ cậu ưu tiên quơ quào tìm kiếm không phải nước, mà lại là một chiếc khăn tay. Cầm lấy nó, siết thật chặt, hình bóng về người con gái ấy hiện lên làm Will bất giác cau mày, khiến biểu cảm vốn đã tệ giờ còn khó coi hơn bội phần. 

“Mẹ kiếp! Đáng lẽ mày phải quên người ta đi mới phải chứ?” 

Chỉ vừa mới ngồi ổn định thì một câu chửi kèm lời tự chất vấn đã được thốt ra. Will không hiểu, rằng há chẳng phải sau khi quay lại quán chính bản thân cậu đã quyết định quên đi cô ấy rồi hay sao? Nhưng càng uống, càng say, cậu lại càng nhớ về nàng ta nhiều hơn. 

Tối qua ở dưới bầu trời đêm u tối đó, mái tóc vàng óng thướt tha ấy như ánh sáng nhỏ le lói rọi soi cho những kẻ đánh mất phương hướng. Đôi đồng tử xanh biếc tựa tảng băng tĩnh lặng khiến người nhìn cảm thấy dễ chịu, nhưng cũng trong chính đôi mắt xinh đẹp ấy lại mang theo một nét buồn bi ai không chỗ giải bày. Thậm chí ngay cả giọng nói, tới từng cử chỉ quan tâm, tất cả mọi thứ thuộc về nàng trong khoảng khắc ngắn ngủi ấy như đã được khắc sâu vào ký ức chẳng dễ dàng phai.

Và một nỗi nhớ nhung kỳ lạ cũng từ đó mà len lỏi trong tâm trí cậu. Nó day dứt, bứt rứt, rất khó diễn tả thành lời, nhưng về mặt nào đó thì cậu hiểu bản thân mình cần gì cho lúc này. Cố gạt bỏ nó đi hẳn là điều vô nghĩa, nhất là khi sự kháng cự vẫn âm thầm ở đó. 

“Điên đầu thật chứ!”

Cậu vò đầu bứt tai, dùng lực mạnh tới nỗi như muốn xé toạc lớp da đầu mỏng, tới đến khi thấy vài chục sợi tóc rơi xuống mới chịu dừng. Ngó tới nghiêng lui một hồi, cậu tiện tay cầm lấy túi nước gần đó, may sao bên trong vẫn đủ để làm vài ngụm. Sau khi giải cứu cái cổ họng khô khan, Will vội đứng lên trong trạng thái có chút chao đảo mà phải tìm ngay điểm tựa. Mặc dù muốn ngủ thêm nữa, nhưng chiếc bụng bắt đầu đánh trống lẫn lời hẹn mang máng tối qua cùng Lena không cho phép cậu làm vậy. 

Đứng đó một hồi đợi cho cơ thể dần ổn định lại, Will khoác đại lên chiếc áo tối qua vì chẳng còn cái nào khác, cậu thiết nghĩ đã tới lúc nên sắm sửa thêm vài bộ để thay đổi. Cầm theo mấy thứ đơn giản, cậu lững thững đi đến cửa, nhưng rồi lại bất giác ngoảnh đầu, chỗ được nhìn đến là góc tường - nơi đang được dựng thanh trường thương vừa mới chinh chiến cùng cậu mấy ngày trước. Chẳng qua giờ đây nó đã trầy trụa, mẻ lưỡi đâm, và có dấu hiệu cong rõ rệt. 

Nghiền ngẫm nó ít lâu, rồi lại nhớ tới bản mặt khó ưa của tên gian thương bán nó cho mình với cái giá mười đồng bạc mà phát bực. 

“Tên chết dẫm đó, đừng để tôi gặp lại ông!”

Lèm bèm, xong rồi cứ thế ôm theo chiếc bụng đói meo bước xuống tầng dưới. Ập ngay vào mắt cậu là khung cảnh quá đỗi quen thuộc của mấy gã vô công rỗi nghề tụ tập dùng bữa sáng miễn phí, thậm chí còn có kẻ đã uống rượu vào giờ này. Dù bị lườm, nhưng chẳng mấy bận tâm, cậu đi thẳng tới quầy nói chuyện với bà chủ. 

“Còn súp không ạ?”

“Đợi chút.”

Bà gật gù rồi quay người vào bếp, chẳng mấy chốc mà một bát súp vẫn còn chút âm ấm đã ở trước mặt cậu. Tuy nhiên thay vì nhanh chóng khỏa lấp cơn đói đang cồn cào, thì Will lại bắt đầu lưỡng lự trước thứ mình sắp cho vào mồm. 

Cậu ực vội ngụm nước bọt căng thẳng, mắt dán chặt vào cái bát súp đục ngầu tựa cháo nấu loãng hết mức, được tô điểm thêm vài cọng rau củ nổi lềnh phềnh, tất cả những điều tưởng chừng bình thường ấy lại làm chân mày Will nhất thời nhíu sát lại. Cầm thìa gỗ lên, khuấy khuấy nó vài lần rồi bỏ xuống. Tuy mùi hương xộc vô mũi vẫn không khác lắm so với trước đây, và nếu thêm thật nhiều bột ớt thì chắc sẽ nuốt được thôi. Nhưng thay vì biết ơn vì bữa ăn từ thiện đã cứu sống mình trong lúc khốn khó nhất, thì cậu gật đầu, thở hắt ra, hừ nhẹ một tiếng chỉ để bản thân mình nghe thấy. Và trong giây lát ngắn ngủi đó, Will quyết định sẽ nhịn đói thêm xíu nữa. 

“Khụ khụ! Cháo mới nhớ ra mình có việc gấp cần làm, nên cái này cô cho ai khác ăn đi nha, cháo chưa đụng tới miếng nào đâu.”

Will kho khan, đẩy bát súp ấy ngược về lại cho bà chủ rồi nhanh chóng rời đi. Thấy cậu vội vội vàng vàng dần khuất bóng sau cánh cửa mà bà chỉ biết thở dài, có chút não nề. 

“Có tiền thì vị giác cũng tự nhiên sẽ thay đổi.”

Bà hừ lạnh, quay lưng đi vào trong bếp đổ lại bát súp vào nồi chờ người khác đến ăn. Vì bà đây đã sống đủ lâu ở con hẻm tồi tàn này để hiểu cậu thanh niên kia đang nghĩ gì, muốn gì. Hai từ “quen thuộc” có lẽ sẽ đúng hơn nữa. Sở dĩ nói vậy bởi bà đã chứng kiến biết bao nhiêu kẻ mò đến tới đây trong tình trạng khốn khó, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Mỗi ngày đều biết ơn những gì được cho, luôn luôn nói lời cảm ơn đến bằng khuôn mặt niềm nở. Nhưng sau khi trở thành mạo hiểm giả và có chút đỉnh tiền, thì việc rời khỏi đây chỉ còn là vấn đề thời gian. 

… Có hơi buồn vì sắp phải mất thêm một người thuê trọ đàng hoàng, nhưng cũng mấy tha thiết để cản trở bà trở lại với đống công việc hằng ngày. Và nó luôn sẽ như vậy, cái nhà trọ cũ kỹ này vẫn ở đây chờ đợi vị khách nghèo khó nào đó tiếp theo. 

Trong lúc ấy thì Will đã chạy được một mạch khá xa hướng ra đường lớn, nơi có thể dẫn tới quảng trường thành phố. Tuy nhiên việc chạy cũng không duy trì được quá lâu, khi mà cơn đói bắt đầu ghìm chân cậu xuống. Chuyển sang đi bộ, nhưng cũng chẳng mấy chốc đã thở hơi lên, đầu óc choáng váng, tay chân run rẩy. Tự cảm thấy bản thân cứ tiếp tục hoàn toàn không ổn, Will vội tấp vào một quán ăn bên đường. 

Quán cũng không quá đông đúc, cậu lựa đại một bán trống mà ngồi. Cánh tay phải run bần bật đưa lên, theo ngay sau đó là tông giọng yếu ớt không kém phần. 

“C-Cho tôi cái gì đó bỏ bụng với…”

Ai nấy cũng nhìn, nhất là ông chủ quán vẫn còn hoang mang. Nhưng khi thấy khuôn mặt xanh tái mét thiếu sức sống của chàng trai trẻ nọ, thì ông lại chẳng do dự mà liền chuẩn bị một phần ăn. Hành động dứt khoát, múc hai vá súp từ chiếc nồi lớn cho vào tô, rắc thêm ít rau mùi lẫn tiêu xay nhuyễn lên trên trang trí lẫn tạo ra mùi vị đặc biệt. Cho lên khay gỗ cùng muỗng và nĩa, kèm theo ổ bánh mì mới ra lò cách đây không lâu nữa là xem như đã hoàn thành. Ngắm nghía nó như tuyệt tác nghệ thuật do chính tay mình tạo ra, ông chủ gật gù mấy cái, bất giác nở một nụ cười hài lòng. Chỉ là cùng lúc có tiếng ho khan vang lên bên tai, kéo ông trở lại với việc cấp thiết cần làm. 

Tự tay mang ra cho cậu thiếu niên dường như sắp ngất vì đói. Đặt nó xuống bàn, nhưng không chịu rời đi, ông nán lại đó như để xem được phản ứng khi ăn của vị khách hàng này. 

“Ực!”

Và chẳng để ông chủ quán phải đợi lâu, khi mà thanh niên ấy đánh hơi thấy mùi thơm rồi từ từ ngẩng đầu dậy. 

Trước mặt Will lúc này là một tô thịt hầm khá lớn, nhưng từ hình thức cho đến hương thơm ngào ngạt đang bốc lên hoàn toàn khác xa với bát súp loãng bản thân vừa mới chê ban nãy. Trông thịt, khoai tây và cà rốt dường như đã được ninh qua rất lâu. Màu tổng thể cũng là màu cánh gián, rất hấp dẫn. Nuốt xuống ngụm nước dãi đang ồ ạt trong miệng, vớ lấy cái thìa rồi múc thử lên một ít, hai mắt Will lập tức căng tròn khi thấy được độ sánh đặc của nước dùng. 

Cùng với sự ngạc nhiên chưa dứt đó, Will buộc phải tiếp tục kinh ngạc khi cảm nhận độ mền nhưng vẫn còn đàn hồi của miếng thịt. Không chần chừ, cậu đưa nó vào miệng. Ngay khoảnh khắc ấy mọi thứ như muốn bùng nổ trong khoang miệng. Một vị ngọt tự nhiên từ thịt, có chút cay nhẹ hòa quyện cùng các loại hương liệu khác. Tất cả chúng kết hợp với nhau tạo nên một sự bức phá hết sức tuyệt vời. 

“N-Ngon quá.”

Buộc miệng nói ra trong vô thức, nhưng điều ấy lại làm ông chủ đứng kế bên hất mũi lên, khuôn mặt đắc ý hết mức tiếp lời. 

“Đó là đương nhiên. Thử lấy bánh mì rồi chấm với nước sốt đi.”

Nghe theo, cậu cầm ổ bánh mì lên xé ra một miếng vừa miệng. Lớp vỏ vàng cam giòn rụm vỡ vụn từng mảng nhỏ rơi xuống bàn, để lộ ra phần ruột trăng trắng bên trong. Với miếng bánh mì trên tay, Will nhúng nó vào bát súp rồi cho luôn vô mồm. Tuy vẫn là hương vị trước đó, nhưng khi nhai kết cấu lại khác nên tạo cho cậu một trải nghiệm lạ hơn so với vừa rồi. 

Cái từ “tuyệt hảo” đáng lẽ nên được cậu thốt ra để khen tay nghề nấu nướng của chủ quán. Nhưng chẳng rõ từ bao giờ mà miệng cậu đã đầy ắp thức ăn, thứ âm thanh duy nhất lúc này mà Will có thể phát ra là tiếng nhóc nhách của nhai, và ừng ực của nuốt trọng. 

Chẳng qua là Will không chú ý, rằng chỉ cần nhìn việc cậu ăn ngấu nghiến đã đủ làm ông hài lòng. Mỉm cười, ông định quay người vào trong lấy cho cậu chàng cốc nước - vì trông cái cách cậu ăn thế nào cũng sẽ nghẹn. Nhưng khi vừa nhấc chân lên, thì liền bị gọi ngược lại. 

“Chủ quán, cho tôi thêm ổ bánh mì nữa!”

Ông kinh hồn bạt vía nhìn cậu, nhất là nhìn cái tay mới giây trước còn cầm nửa ổ bánh mì mà giờ đã trống trơn. Nhưng không biết phải phản ứng hay nói gì thêm, ông chỉ cười cười rồi đi vào quầy lấy thêm bánh mì lẫn cốc nước. 

… Chẳng mấy chốc mà bữa ăn đã được Will chén sạch, sạch đến mức mà mớ nước sốt dính quanh tô cũng không còn. Cậu ngồi đó xoa xoa chiếc bụng căng tròn, ợ vài hơi trong biểu cảm của người như vừa chết đi sống lại. Làm thêm vài ngụm nước hòng thanh lọc cổ họng, cậu trả tiền rồi nhanh chóng rời đi cùng ý nghĩ sẽ quay lại đây thường xuyên hơn khi rảnh. 

Khi này bước chân đã vững vàng, cậu liền một mạch di chuyển tới trung tâm thành phố Morico cách đây khoảng vài trăm mét. 

Tại quảng trường, Will lựa đại một chỗ dưới bóng cây để ngồi đợi thay vì đứng chọi đầu với cái nắng đang dần gắt lên ngoài kia. Và vì do là chả nhớ đã hẹn gặp nhau lúc nào, nên giờ đây cậu mới phải tranh thủ tới sớm hơn để đợi. Bởi theo lời dặn dò của cha mẹ, thì làm gì cũng không nên để con gái phải là người đợi - nhất là trong trường hợp mình sắp nhờ vả người ta. 

Không rõ sẽ phải chờ trong bao lâu, nhưng việc nhàn hạ ngồi đây hóng gió, ngắm nhìn khung cảnh người dân sinh hoạt xung quanh quảng trường lẫn đài phun nước cũng có cái thú vị rất riêng. Từ tiếng trẻ con nô đùa, tới kẻ hát rong đứng kể truyện, hay đơn giản là những tốp mạo hiểm giả đang ra vào công hội phía xa xa đằng kia. Mọi thứ dù nhỏ nhặt, tuy nhiên trong mắt Will, mỗi điều lại như một cây cọ màu, vẽ lên một bức tranh hoàn chỉnh đầy màu sắc. 

“Cảm giác này… không được thực cho lắm?”

Nhắm mắt lại, tận hưởng cơn gió hiu hiu nhẹ nhàng thổi qua người. Mặc xác sự  đời, kệ luôn thời gian trôi, Will chỉ muốn ngồi đây cảm nhận nốt chút ít bình yên giản dị này. Ấy thế mà, ngay khi hình ảnh người con gái đó chợt lướt qua, cậu lập tức mở bừng mắt, như thể đang cố gắng tống khứ nó ra khỏi tâm trí. Cậu đay nghiến, nhưng lại chẳng thể nào tự thoát ra được đống ký ức kia. 

Thứ phức cảm tồi tệ ấy cứ vậy mà đeo bám, từ từ gặm nhấm những điều tốt đẹp mà Will vừa mới trải nghiệm. Cậu nhắm hờ đôi mắt, có chút lim dim cầu mong mọi việc sớm sẽ qua đi, rồi điều vốn dĩ không nên tồn tại sẽ quay về điểm xuất phát. 

… Mất nhận thức về việc bản thân đã an tọa ở đây thêm bao lâu, nhưng hẳn là đủ lâu để Will thấy mông bắt đầu có dấu hiệu tê. Và rồi ngay lúc định đứng dậy dạo vài vòng hòng thư giãn gân cốt, thì một hình bóng quen thuộc vô tình lọt vào tầm mắt khiến cậu dừng luôn hành động ấy lại. Cậu chỉ ngồi thẳng lưng lên, vươn vai bẻ khớp vài cái trong khi đợi người kia lon ton chạy tới với cây trượng phép trên tay. 

Mỗi lúc một gần, hình ảnh Lena trong bộ thường phục, dường như có chút ăn diện làm Will không khỏi kinh ngạc. Mồm há chữ o, hai mắt chữ a chớp chớp nhiều lần như muốn xác nhận điều gì đó. Đến khi cô nàng đứng ngay trước mặt rồi lên tiếng thì cậu chàng mới chịu hoàn hồn. 

“Ây ya, cậu tới sớm hơn tôi nghĩ đó? Tôi đã chuẩn bị tâm lý cho việc phải đợi dài cổ trong khi không biết cậu đã lết khỏi giường sau trận say tối qua chưa đấy.”

Lena nói bằng tông giọng có hơi móc mỉa, nhưng từ ánh mắt thích thú cho tới nụ cười mỉm kia lại cho thấy rằng đúng là cô đang bất ngờ thật. Nói chẳng ngoa khi không thể ngờ hẳn sẽ chính xác hơn. 

Còn Will thì sao? Cậu vẫn ngơ ngác ngồi đó ngắm nghía Lena. Có gì lạ ở trang phục của cô pháp sự nhỏ này ư, chắc chắn là không. Vì thứ cô đang mặc chỉ là một chiếc áo trắng cổ bẻ, lẫn tay áo dài có độ phồng nhẹ. Trong khi phần váy dài gần mắt cá chân, lưng cao và ôm sát eo, kế bên treo theo chiếc túi nhỏ như muốn tạo điểm nhấn. Tuy Will không biết các thiếu nữ gọi kiểu thời trang này như thế nào, tuyệt nhiên trong mắt cậu chỉ thấy nó rất hợp với Lena.

Ngẩn ngơ một hồi cũng bị Lena phát giác, cô lườm cậu với một tay rờ lên hai bên má. 

“Gì đấy, bộ mặt tôi dính gì à?”

“K-Không, không có gì đâu. Chỉ là trông cô khác xa với mọi ngày quá nên hơi chưa định hình được thôi ấy mà.”

“Ừm… dù sao cũng đâu làm gì nặng nhọc trong lúc nghỉ ngơi, bộ tôi ăn diện đôi chút có gì lạ lắm hả?” Cô rướn người lại gần, như thể muốn áp sát mặt mình với cậu khi hỏi. 

Mặc dù đã né tránh ánh mắt bằng cách quay sang hướng khác, nhưng việc cứ bị nhìn chằm chằm hoài như vậy cũng chẳng dễ chịu gì. Nhất là khi hơi thở của cô cứ phà vào mặt, còn cái mùi hương dịu nhẹ pha lẫn chút mồ hôi thì xộc thẳng lên mũi. 

Sau khoảnh khắc trì hoãn tưởng chừng như vô tận, Will ho khan, nhích nhích người cố tình đẩy Lena cách xa mình ra một xíu. 

“Thì tôi có nói gì đâu. Mà thôi, trông nó hợp với cô lắm, nên là bỏ qua cho tôi chuyện vừa nãy được không?”

“Hừm… nói thế coi như tạm nghe được.”

Lena hừ nhẹ, cặp chân mày giãn ra biểu thị cho sự hài lòng. Mỉm cười, xong lùi lại mấy bước đứng đúng vị trí ban đầu, tay vuốt ve mái tóc hơi rối bởi những cơn gió bất chợt. Thế mà ngay sau đó lại quay ngoắt thái độ khi nhận ra điều bất thường, cô hắng giọng, cất tiếng bằng toàn bộ nghi hoặc mà mình đang có. 

“Thế, còn định ngồi đó tới bao giờ nữa?”

Bị hỏi đến, Will giật thót. Ực xuống ngụm nước bọt đặc quánh, cậu cười giả lả, gãi gãi đầu trong vẻ bất lực nhìn xuống đôi chân mình. 

“Ờ… thì, chân đang tê quá, cô đợi thêm xíu được không?”

“Phụt! Cái quỷ gì vậy trời?”

Nghe qua lý do thật sự củ chuối đó thì Lena chỉ biết bật cười thành tiếng. Một tay cô ôm bụng, tay còn lại chống cây trượng phép xuống đất để cười cho đã cơn. Sau giây phút ngắn ngủi mà ngượng chín hết cả mặt đó, Will ép đôi chân mình đứng lên mặc cho cảm giác như có hàng ngàn con côn trùng nhỏ đang bò rần rần bên trong. 

“Đi nhanh thôi, tôi không sao nữa rồi.”

Bước từng bước loạng choạng không kém phần cứng nhắc hướng về phía Lena. Miệng thì nói mình ổn, biểu cảm khuôn mặt cũng đồng tình với điều đó, nhưng đôi chân ở dưới cứ như đang muốn phản pháo lại những gì cậu thể hiện bằng cách giật giật sau mỗi lần di chuyển. Sự tương phản của việc cố gắng tỏ ra mạnh mẽ khiến Lena chuyển từ cười ngặt nghẽo sang thích thú. 

Tuyệt nhiên là cô không có ý định chọc cậu thêm, mà chỉ lẳng lặng bước theo phía sau. 

Tuy chả rõ lắm tối qua đã hứa gì trong lúc không tỉnh táo, nhưng Will đoán chắc hẳn là về chuyện vũ khí, khi mà dường như cậu đã càm ràm về chất lượng cây thương của mình. Tạm bỏ qua vấn đề đó, thì cậu được Lena dẫn tới khu chợ, ở đây cô mua khá nhiều thứ linh tinh để lót dạ. Bắt đầu khai vị bằng một ổ bánh mì mềm được phủ lớp đường bên trên, sau đó cô lại ghé vào quầy bánh nướng phết bơ, tiện thể cạnh bên là sạp thịt xào, cuối cùng Lena kết thúc bữa sáng của mình bằng hai quả táo tráng miệng. 

Thú thật là dù không ngạc nhiên lắm về sức ăn của Lena, bởi ít nhiều tối qua đã được chiêm ngưỡng khả năng một mình dọn sạch nửa bàn tiệc của cô. Will chỉ thắc mắc, rốt cuộc là cô muốn dẫn mình tới đâu. 

… Thế rồi sự nghi vấn ấy cũng không tồn tại được quá lâu, nhất là khi Lena đột ngột dừng lại trước một cửa hàng vũ khí có bảng hiệu tên Aʋawɔnu Deŋgɔwo. Nhưng Will đây chẳng có nổi chút vui vẻ nào trong việc đoán đúng mục đích của cô, bởi cái cửa hàng trước mặt cậu đây không phải nơi nói muốn vào là vào. Sở dĩ cậu biết đơn giản vì chỗ này quá sức nổi tiếng không riêng gì trong giới mạo hiểm giả, đa phần vũ khí mạo hiểm cấp cao của Morico đều từ đây mà ra, và đây mới chính là vấn đề lớn cần bàn tới. 

Dân trong nghề tương truyền rằng một món đồ rẻ nhất ở đây cũng phải mười đồng vàng trở lên. Đương nhiên, với cái giá trên trời đó thì Will đến việc đặt chân tới quán còn chưa dám tới tới, chứ đừng nói là vào mua. 

Nhưng dường như Lena lại không nghĩ vậy. 

“Vô thôi.”

“Ê khoan khoan, có phải là quá mức phô trương rồi không? Tôi làm gì có tiền chứ?”

Bỏ ngoài tai sự lưỡng lự của Will, Lena dứt khoát đẩy bước vào. Một tiếng leng keng vang lên như để báo hiệu, nhưng lại chẳng thấy cô cậu nhân viên nào ra chào hỏi, thứ đáp lại hai người chỉ là sự yên tĩnh đến kỳ lạ. Dù diện tích trong này tuy không quá rộng lớn, lẫn cách bày trí cũng hướng theo kiểu tối giản, nhưng nó vẫn đủ sang trọng để toát lên cái vẻ từ bọn siêu lắm tiền. 

Hai bên bức tường gạch được treo khá nhiều thứ, từ kiếm, rìu, khiên và cả thương trên những giá gỗ tinh xảo. Ở giữa gian phòng là một chiếc tủ kính dài chia đường dẫn tới quầy thành hai lối đi, bên trong bày biện đủ loại trang sức lấp lánh, có cả mấy viên pha lê hình thù từ tròn trịa cho tới như vừa được khai thác. Wll choáng ngợp trước khung cảnh có một không hai này, nhưng bấy nhiêu đó thôi là chưa đủ để kéo cậu khỏi nỗi lo lắng ban đầu. 

“N-Này… tôi nói thật đó, tôi không có tiền đâu.”

Cậu thều thào, giọng điệu cất lên mang theo sự tuyệt vọng như muốn kéo cô phù thủy nhỏ ra khỏi cái chốn không thuộc về mình này càng nhanh càng tốt. Nhưng Lena chỉ chậm rãi quay mặt lại, rồi dành cho cậu chàng một ánh nhìn hết sức kỳ lạ mà lên tiếng. 

“Tôi tới đây để bảo dưỡng cây trượng này thôi, bộ cậu nghĩ tôi không biết rằng cậu nghèo kiết xác chắc? Đợi ở đó hay ngắm nghía xung quanh chút đi, mà đừng có làm ồn đấy nhé.”

 “Ờm…”

Dứt lời Lena hất tóc quay đi hướng thẳng tới quầy dù chỗ đó không có ai, để lại đây một Will, không, là một cục “quê” đứng trơ trọi giữa những suy nghĩ phức tạp. Thế rồi cậu đưa tay lên, vỗ vào má mình hai cái kha khá mạnh, cơn đau rát lập tức truyền tới kéo cậu về thức tại. Dù cách thức có hơi hoang dã, nhưng do nó luôn là cách nhanh nhất nên vẫn được cậu áp dụng thường xuyên. 

Mặc xác người vừa hố mình một cú khá đau muốn làm gì làm, Will bắt đầu ngó nghiêng, trước tiên là khám phá chiếc tủ kính. 

Về phần Lena, cô một mạch hướng thẳng đến quầy, nhấn chiếc chuông nhỏ trên bàn vài lần rồi chờ đợi. Không lâu sau đó một người đàn ông cỡ tuổi trung niên bước ra từ cánh cửa gần quầy. Gã sở hữu mái tóc nâu ngắn có chút bù xù, vừa đi vừa chỉnh lại bộ trang phục xộc xệch, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi mang theo nét bực bội lườm nguýt Lena, nhưng khi nhận ra kia là ai, gã liền cười xòa coi như chẳng có chuyện gì. 

“Hề hề… chào cháu, lâu rồi mới gặp he.”

“Thật luôn? Mới sáng sớm thôi đó?”

Đáp lại bằng một câu hỏi khiến gã đàn ông cứng họng. Hắn ho khan, cố vuốt gọn mái tóc nhanh nhất có thể rồi nhìn Lena bằng vẻ mặt nghiêm túc thất thường, chẳng qua là nó không thể gỡ gạc về điều gì sau mớ hành vi hớ hênh kia. Sượng trân hẳn là thứ cả hai đang đối diện. 

Được cái Lena không vòng vo, cô đặt cây trượng của mình lên bàn kèm hai đồng bạc. 

“Kiểm tra như cũ cho cháu đi.”

“Rồi rồi, đợi xíu. Sau này nhớ lựa lúc mà đến dùm cái, thật tình.”

“Còn chú thì lựa giờ hành sự dùm cái, chả ai mới sáng sớm lúc cửa hàng còn mở lại đi làm việc đó cả!”

Không muốn tiếp tục đôi co với Lena, hắn cứ vậy mà lơ luôn cô nàng. Kéo học tủ phía dưới lấy lên một cái kính tròn na ná ống nhòm, dùng nó, gã bắt đầu quan sát tỉ mỉ từng chi tiết trên cây trượng phép. Thời gian tích tắc trôi, trong lúc đo Will đã dạo hết một vòng cửa hàng, khi này cậu đang dừng chân trước một món vũ khí được kheo bên mạn phải của bức tường gạch. 

Thứ hiện tại đang chiếm trọn sự tập trung của Will là một thanh trường thương hết sức đặc biệt, đương nhiên điểm đặc biệt ở nó không đến từ việc được bán tại Aʋawɔnu Deŋgɔwo, mà chính bản thân nó đã tự toát ra cái vẻ khác biệt giữa những món còn lại. Phủ lên mình một màu xanh dương pha chút ánh tím mỗi lần thay đổi góc nhìn, tại nơi tiếp xúc với tay người cầm thì được bọc trong lớp da mỏng, và từng họa tiết chạy dọc từ mũi cho tới cán đều tinh xảo đến mức đáng kinh ngạc. Ngay cả lưỡi thương cũng thế, Will có cảm giác thứ này dù chém hay đâm đều dễ dàng xuyên qua sắt thép thông thường. 

Nó… đẹp quá! Bất giác đưa tay lên muốn chạm vào, nhưng chút lý trí còn đó đã kịp thời ngăn cản. Tuy nhiên cậu vẫn không từ bỏ ý định sờ vào thứ tạo tác điên rồ này. 

“Nè, tôi chạm vào nó được chứ?”

Nãy giờ hoàn toàn không để ý, nhưng ngay khi nghe Will lên tiếng thì cả hai đồng loạt nhìn tới. Lena có hơi tò mò trước biểu cảm đăm chiêu ấy của Will, còn gã kia chỉ hờ hững trả lời rồi liền quay về với công việc. 

“Cầm nắm ngắm nghía thử độ bền hay bén thoải mái, nhưng nó mà có vấn đề gì là tới công chuyện nhé. Thứ đó mắc lắm đấy.”

… Có được sự cho phép, Will lần nữa đưa tay lên chạm vào rồi vuốt dọc cán thương một cách chậm rãi. Cảm nhận đầu tiên của cậu là lạnh, tuyệt nhiên cái lành lạnh mà nó mang lại khác xa so với sắt hay thép bình thường. Điều thứ hai trong giây phút ngắn ngủi ấy hẳn là những hoa văn được khắc chìm trên khắp cây thương, mỗi đường nét như muốn nhấn mạnh vào tay nghề của người thợ rèn. Nhưng bỏ qua hết mấy điều trên, thì cái làm Will tò mò nhất vẫn chưa được cậu đụng tới. 

Nhích ngang vài bước chân - giờ đây trước mặt Will là mũi thương sắc bén phản chiếu ánh tím dưới vài tia sáng mặt trời bên ngoài rọi vào. Không chút chần chừ, cậu búng vào lưỡi thương bằng một lực kha khá mạnh. Một tiếng “đing” ngân dài cứ thế vang vọng khắp gian phòng. Will bất giác nhoẻn nụ cười khi âm thanh này không trầm đục như sắt hay bất cứ thứ gì trước đây cậu từng thử, nó cao, và gần giống với tiếng lục lạc đung đưa trong gió. 

Ực xuống ngụm nước bọt kèm sự phấn khích quá đà, với vẻ mặt không thể che giấu nụ cười, suy nghĩ muốn mua cái thứ điên rồ này được lóe lên. 

Chỉ là ngay khi ngó xuống bảng giá thì… 

“Ặc! N-Năm trăm hai mươi đồng vàng? Thật luôn, có cái củ cải gì với món vũ khí này vậy?”

Nếu như đang uống nước thì chắc cậu đã sặc sụa phun ra đầy sàn, nhưng cái mỏ giật giật cùng đôi mắt không thể tin lại quay ngoắt tới hướng gã chủ tiệm ngồi - như thể muốn tìm kiếm một câu trả lời giải thích trước mức giá quá thể đáng này. 

Nhưng thay vì giải thích, thì cái cách mà hai người nhìn cậu lại rất kỳ lạ, như kiểu đang xem phản ứng của một con khỉ lần đầu thấy con người. Và họ bắt đầu thì thầm. 

“Lena nè, bộ thằng nhóc này vừa từ rừng xuống đó à?”

“Ờ… cũng không hẳn là rừng, chỉ là một ngôi làng nhỏ ở đâu đó mà cháu còn chả biết tên thôi. Xin lỗi vì sự thiếu hiểu biết của cậu ta, đáng lẽ cháu nên giải thích sơ qua trước khi tới đây mới phải, cháu sơ xuất quá.”

“Không sao, không sao, mà thảo nào trông ngáo vậy.”

“Ê! Thằng này vẫn nghe thấy đó!”

Bực bội, Will ngay lập tức áp sát hai người với ý định hỏi cho ra lẽ. Nhưng Lena chỉ bất lực chống tay xoa xoa ấn đường, còn gã kia thì một mực im lặng, cố làm nốt việc đang làm rồi mới chịu giải đáp thắc mắc cho Will. Đương nhiên là trong tâm thế chẳng dễ chịu gì. 

“Hầy… Có ba điều khiến cây thương kia nó mắc. Một là vì nó là Mithril nguyên chất, đúc đặc nguyên khối chứ không hề pha trộn thêm thứ gì trong lúc rèn. Và nếu mi không biết thì mithril khá hiếm và rất khó khai thác, nên từ ngay bước nguyên liệu thô thôi là đã có giá trên trăm đồng vàng rồi.”

“R-Ra đây là Mithril.”

Câm nín, vài giọt mồ hôi lạnh ứa ra sau lưng Will. Cậu có biết chút chút về Mithril, chỉ là chưa được thấy qua bao giờ. Và cũng biết luôn nó quý và đắt đỏ, nhưng lại chẳng thể nào ngờ tới mức độ cỡ này. Quá sức tưởng tượng cho một kẻ quê mùa như Will. 

“Còn điều thứ hai thì mi cũng sờ qua rồi đó thôi, mấy cái họa tiết kia không phải chỉ để đẹp đâu, ấn khắc chìm yểm ma thuật cả đấy. Hình như là hấp thụ dư chấn, tăng tầm tấn công rồi cái gì gì nữa ấy, nói chung là toàn mấy thứ có ích thôi.”

“T-Thế còn điều cuối cùng?”

“Hở? À… vụ này thì ta chỉ nghe lão già nhà mình kể lại thôi, chứ có thật hay không thì không chứng minh được. Rằng cây thương kia được rèn bởi một người lùn có biệt danh “vua thợ rèn” của trăm năm trước. Ngoài nó ra thì còn năm món khác đang ở đâu đó rải rác khắp lục địa, truyền thuyết là thế. Mà nếu ta không lầm, hình như Minerva sở thích một món thì phải.”

Gã thều thào ở câu cuối, nhưng hai người vẫn nghe rõ ấy là điều gì. Chẳng qua Lena không quan tâm lắm, cô chỉ đứng đó lau chùi viên pha lê trên cây trượng phép của mình. Còn Will thì tệ hơn, bởi mà giờ đây cậu hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng khi biết bản thân sẽ không thể nào rước em nó về. 

Ngược lại với hai thái cực ấy thì gã đàn ông kia trông gấp rút vô cùng. Hắn cất hai đồng bạc của Lena vào túi, tiện tay dẹp luôn chiếc chuông gọi người trên bàn xuống học tủ. Trông hành vi như muốn tạm đóng cửa tiệm hay không nhận khách lúc này.  

“Xong hết rồi thì đi đi, ta đây còn bận nhiều việc khác lắm!” Nói rồi gã bước khỏi quầy, đẩy cả hai ra khỏi quán. 

Lena có chút khó chịu, nhưng cô chẳng buồn kháng cự bởi không còn lý do gì để mình nán lại đây thêm. Chỉ có Will, ánh mắt cậu dán chặt vào cây thương mặc cho đã bị đẩy ra ngoài, khoảnh khắc cánh cửa ấy dần dần đóng lại, cậu vô thức siết chặt túi tiền bên hông. Chỉ trong giây phút ngắn ngủi ấy, cậu đã tưởng tượng tới việc cầm nó trong tay, múa may quay cuồng theo cái cách mà mình muốn. Nhưng rồi con số năm trăm đồng vàng như cú tát thẳng vào mặt, kéo cậu về với thực tại tàn nhẫn - nó quá sức xa vời. Hơi chút tiếc nuối về một giấc mơ vừa chớm đã tan, Will nhắm nghiền mắt, trút ra một hơi thở não nề. 

Lần nữa mở mắt ra, cậu đã không còn thấy được em nó vì bị ngăn cách bởi cánh cửa gỗ chết tiệt. Gói ghém lại mớ cảm xúc hỗn độn trong mình, Will ngó lên trời rồi nhìn xuống đôi bàn tay trắng. Phải vậy, hiện tại cậu chẳng có gì ngoài tuổi trẻ, một tình yêu mãnh liệt, một khao khát điên dại muốn sở hữu thứ tạo tác hoàn mỹ kia. 

Đúng vậy, dù không biết sẽ mất bao lâu và cày cuốc bao nhiêu, nhưng quyết tâm đã được hạ, cậu thề rằng trong tương lai sẽ cùng thanh trường thương ấy leo lên đỉnh cao của giới mạo hiểm giả. 

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Ủa nay con mèo đầu tư minh hoạ vậy ._.
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Bình luận đã bị xóa bởi Mèo ú Nu
CHỦ THỚT
AUTHOR
đầu tư như thế nhưng vẫn flop, khok
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời