Tờ mờ sáng. Tĩnh lặng dưới bầu trời của thành phố Morico, lớp sương mù dày đặc cùng bầu không khí lạnh càng làm nơi này thêm phần ảm đạm. Ấy vậy nhưng đứng cạnh trạm kiểm soát nơi cổng thành ta có Will - cậu đứng đó, tay phải siết chặt lấy thanh trường thương cao quá đầu, trong khi tay trái cầm chắc chiếc túi da. Khuôn mặt ánh lên vẻ đợi chờ không thể che giấu.
“Hầy…”
Thở dài, Will đảo mắt nhìn hai người lính gác cổng cách mình không xa. Hình bóng một trong hai dưới màn sương khá quen thuộc, chỉ là mọi thứ quá mờ khiến cậu không dám chắc phỏng đoán của mình có đúng hay không.
Bất giác, cậu tiếp tục thở dài rồi nhanh chóng kiểm tra lại những gì mình mang theo như một giải pháp giết thời gian.
“Giáp ổn, dao găm đầy đủ, thuốc cũng có.”
Hết trang bị ngoài xong đến chiếc túi da. Bên trong ngoài một ít thịt khô, dây thừng, nước, và một vài vật dụng cần thiết thì không thiếu gì nữa. Dù vậy, sự chờ đợi của cậu hoàn toàn không biến mất, mà dường như mỗi lúc một nhiều hơn.
Mòn mỏi, Will đứng vội lên vì muốn hít thở đôi chút trước những lo âu nhỏ. Nhưng bởi quá vội mà vô tình làm thanh trường thương dựng cạnh bên đổ rầm xuống. Nó cứ vậy tạo ra tiếng “kong” inh ỏi, vang vọng trong không gian tĩnh mịch.
Như một lẽ hiển nhiên, sự chú ý của hai người lính canh gác gần đó là không thể tránh.
“X-Xin lỗi ạ.”
Sợ bản thân gây rắc rối, Will vội vàng cúi đầu nhận lỗi rồi nhanh chóng dựng thương lên. Cậu lại đứng ngay ngắn với giọt mồ hôi lạnh lăn tăn trên trán.
… Sỡ dĩ có cái biểu cảm này bởi Will được dặn tuyệt đối đừng bao giờ gây rắc rối hoặc chọc giận binh lính. Nhất là binh lính gác cổng - những kẻ có quan hệ không nhỏ với kỵ sĩ đoàn của lãnh chúa.
Tuy nhiên, ngược lại với vẻ sợ sệt của Will. Bên đó khi chứng kiến sự lúng túng ấy của cậu chỉ làm hai người lính lắc lắc đầu miễn cưỡng cười. Bởi những hình ảnh này trong mắt họ sớm đã quá quen thuộc.
Chẳng qua là bất ngờ hơn hết thảy, khi một trong hai quyết định rời bỏ vị trí mà tiến đến gần chỗ Will. Tuy không tỏ ra bất cứ áp lực hoặc thái độ thù địch nào, nhưng anh nọ lính vẫn làm cậu chàng lo sốt vó mà bắt đầu thở hổn hển.
Đằng này, với ý định tiếp tục nhận lỗi trước khi có gì xấu diễn ra. Will lập tức xoay người, cúi thấp đầu lên tiếng lúc cảm nhận được người ta đã ở sát bên.
“Xin lỗi vì đã gây rắc rối ạ.”
“Hửm? À ừ, đừng lo, ta đây có định làm gì chú mày đâu!”
“D-Dạ vâng?”
Với đôi mắt cùng khuôn mặt thoáng chút khó hiểu kèm hoang mang. Cậu ngước lên, để rồi nhanh chóng lờ mờ nhận ra hà cớ gì anh ta lại tiếp cận mình.
Anh lính cười xòa, cởi mũ giáp ra mà lên tiếng.
“Chú mày chẳng phải là thằng nhãi lớ ngớ đứng giữa quảng trường tháng trước à? Sao đấy, mới đó mà quên anh mày rồi ư?”
Giọng có hơi cao tạo cho người nghe cảm giác mình đang bị chọc ngoáy, tuyệt nhiên cái khuôn mặt rạng rỡ cười kia lại thân thiện đến bất ngờ. Nhưng chẳng để Will kịp mở lời chào, anh tiếp tục nói.
“Chà chà, mới đó mà nhận được nhiệm vụ đi săn rồi à? Chú mày được phết đó nhờ.”
Tròn xoe hai mắt, Will không khỏi hoang mang mấp máy đôi môi. Và bấy nhiêu đó là đủ để anh lính biết mình vừa đoán đúng. Nhưng không vì thế mà lên mặt tỏ thái độ trịch thượng, anh vẫn vậy, vẫn ân cần lên tiếng tựa một người bạn thân quen.
“Chắc là diệt goblin hay lũ sói một sừng nhỉ? Mà thôi, với một thằng nhóc tháng trước còn chân ướt chân ráo, mà ngay tháng sau đã nhận được nhiệm vụ đi săn đã là kỳ tích lắm rồi. Thật đấy nhóc. Biết anh mày đã thấy qua bao kẻ đến Morico này để làm mạo hiểm giả chưa? Nhưng trong số đó chỉ có mi làm được điều này đấy, nên tự hào đi.”
“... Vâng, nhờ ơn anh Kahn lúc đó đã giúp em rất nhiều ạ.”
Quả thực, nhớ lại đoạn thời gian sau khi quá giang đoàn thường nhân tới đây khiến Will buộc phải cười khổ. Nếu không nhờ anh Kahn đây chỉ đường dẫn lối, phổ cập cho vài thông tin bổ ích để sinh tồn giữa nơi này. Đặc biệt là giới thiệu cho cho một chỗ thuê nhà vừa rẻ lại vừa an toàn, thì ắt hẳn cậu vẫn lớ ngớ chưa biết làm gì.
Cho nên đối với Will, cậu rất biết ơn anh lính này.
“Có gì đâu, có gì đâu. À… đã trở thành mạo hiểm giả chắc là biết Roshan đúng chứ? Nếu nhớ không nhầm thì thằng đó dùng cả ba tháng chỉ để làm mấy nhiệm vụ lặt vặt và sống lay lắt qua từng ngày đấy chứ.”
“Vậy em nghĩ vận may của em thật sự cao, khi mới được gia nhập vào một tổ đội khá tốt mấy ngày trước.”
“Ồ hô…!”
Ồ lên một tiếng đầy hứng thú trước những lời nói có phần tự tin kia. Kahn cười, định nói thêm gì đó nhưng do dự rồi lại thôi. Sợ lỡ lời nên đã tiết chế, lúc này anh chỉ muốn hỏi thêm một điều duy nhất.
“Mà trông cu cậu có vẻ không lo lắng gì nhỉ? Tự tin vào kỹ năng của mình tới vậy sao?”
“À, lo lắng đương nhiên là vẫn có chứ ạ, chỉ là không nhiều đến mức tay chân bủn rủn như em đã nghĩ thôi. Hoặc do chưa làm gì nên mới thoải mái vậy cũng không chừng? Thôi chết, tự nhiên nhắc tới làm gì để giờ thấy bồn chồn quá, làm sao đây?”
Nói đoạn, Will nhìn Kahn với khuôn mặt méo xệch, trong một tay ôm bụng có vẻ quặn đau. Nhưng ánh mắt thì không biết nói dối, cậu chàng thật sự đang dần trở nên lo lắng sau mấy câu nói vừa rồi.
Thấy thế Kahn chỉ biết lắc đầu chào thua, bởi đây là lần đầu tiên anh được chứng kiến điều thú vị cỡ này. Muốn cười lắm, muốn gọi người gác cùng mình tới để cười chung lắm. Nhưng Kahn kìm chế được. Anh phải nói gì đó động viên, vì dù sao nó cũng tại anh mà thành.
… Nhưng Kahn cũng có hơi vui mà cười thầm, khi bản thân thêm lần nữa thấy được vẻ mặt này của một mạo hiểm giả tân binh.
“Hầy, xin lỗi vì đã làm chú mày cảm thấy thế, nhưng vậy cũng tốt. Tiện đây để anh nói cho chú vài điều… Không phải lên mặt nhé, cứ coi như đây là lời lải nhải của một kẻ thích nói xàm cũng chẳng sao. Được chứ?”
Thấy Will không kháng cự, Kahn liền hắng giọng nói.
“Cái việc căng thẳng trong lần đi săn đầu tiên là điều khó tránh, sợ cũng vậy nốt. Chả ai tự nhiên sinh ra đã quen với việc cầm vũ khí giết chóc hết. Ngay cả chiến binh tinh nhuệ nhất của bá tước Logan cũng than phiền suốt trong mấy nhiệm vụ do thám quá sâu trong rừng kia mà!”
“Thật thế á? Ngay cả kỵ sĩ Albert ư?”
“Albert thì ta không biết do không được tiếp xúc nhiều, nhưng đa số mấy kẻ anh mày quen đều chả ai muốn bán mạng cho lũ quái vật cả! Mà thôi thôi, lạc đề mất rồi. Cái anh mày muốn nói ở đây là việc nhóc sợ hãi không xấu, nhưng nó chỉ nên xuất hiện vào lúc như này mà thôi… Bởi một khi bước vào trận chiến dù lớn hay nhỏ thì nhóc buộc phải gạt phăng nó đi. Vì chỉ cần nhóc phạm sai lầm thì cái giá phải trả không chỉ có mạng sống của mình mà còn cả những người đồng đội, rõ chưa hả?”
Cứ lo nhìn cái biểu cảm chuyển dần từ hoang mang sang ngưỡng mộ của Will làm Kahn càng nói càng cao hứng. Chẳng biết từ bao giờ, nhưng ngay khi chốt hạ câu cuối thì Kahn liền nhận thức bản thân đã tuôn xong một tràng dài hơn so với dự tính.
Chẳng qua với ánh mắt lấp lánh chăm chú lắng nghe kia, thì Kahn không nghĩ mình đã bị ghét.
“Vâng, cảm ơn vì đã chỉ điểm ạ.”
“À… ừ, biểu hiện tốt hơn rồi đấy! Nói chung thì sợ chẳng phải điều đáng xấu hổ gì, vì nhờ nỗi sợ mà ta mới thấy quý trọng những giây phút bình yên sau khi sống sót trở về… Vậy nên cứ sợ thoải mái đi, chẳng ai cười chú mày đâu! Chỉ cần giữ cho mình một cái đầu lạnh trong mọi hoàn cảnh là được, đã hiểu chưa?”
“Em ghi nhớ nó!”
Gật gật đầu dưới cái vỗ vai cùng nét mặt gượng gạo hài lòng của Kahn. Dù hoang mang vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng Will biết ơn ông anh này rất nhiều - vì nhờ mấy lời khuyên kiêm động viên ấy mà cậu đã thấy tốt hơn ban nãy khá nhiều, cơn đau ở bụng cũng được thuyên giảm.
Đứng bên này với cảm xúc tương tự những lần trước đó, Kahn nhún vai rồi nhanh chóng quay lại công việc trước khi bị quở trách bởi người đồng nghiệp đứng gác phía bên kia cổng thành của mình.
Nhưng quả nhiên, muốn lảng nó đi là điều không thể.
“Hầy, anh lại lo chuyện bao đồng và luyên thuyên về việc lính tinh nhuệ và kỵ sĩ cũng biết sợ hãi các thứ cho bọn mạo hiểm giả mới vào nghề nữa đấy à?”
“Xì! Kệ tôi đi, nhưng chẳng phải nhờ mấy câu ba sàm đó của anh mày mà giúp không ít bọn lính mới sống sót trở về hay sao?”
“Cái này… đúng là không phủ nhận được. Nhưng làm ơn tiết chế lôi cái tên kỵ sĩ Albert vào được không, lớ ngớ là cả hai mất việc như chơi đấy!”
“Rồi rồi, sẽ chú ý lần sau.”
“Hả? Còn định có lần sau nữa cơ à?”
Trong khi anh lính nọ chỉ biết bất lực trước thái độ dửng dưng của Kahn, thì đằng xa xa trên đoạn đường đá cách cổng thành không xa đồng thời cũng vang lên thanh âm tranh cãi của hai người.
“Xem kìa Roy, quả là người mới, đến sớm thật!”
“Uầy… Phải chi con bé Lena được một nửa của cậu ấy thì tốt biết mấy! Bấy nhiêu thôi đã đỡ nhọc biết nhường nào rồi!”
“Ở độ tuổi đó mà, chịu thôi.”
Rảo bước trên con đường xuyên qua lớp sương mù mỏng dần tiến đến gần hơn với Will là hai người đồng đội mà cậu vẫn đang chờ đợi nãy giờ.
… Đi trước và khoác lên mình bộ giáp cồng kềnh với thân hình đồ sộ, cao lớn. Vắt bên eo là một thanh trọng kiếm, đeo sau lưng là chiếc khiên dường như có thể che phủ vừa vặn cả một con người. Anh ta là Doran. Và ngay khi khoảng cách gần được rút ngắn cho tới đủ gần. Đầu tiên Doran lớn tiếng cười, rồi dùng chất giọng sang sảng của mình để châm chọc Will.
“Ê, cái khuôn mặt thộn buồn cười đó là sao đấy, đừng nói với anh mày là chú em đang sợ đó nhé? Có cần ỉa đái gì trước khi xuất phát không?”
“Cái miệng, ăn nói biết chọn lọc dùm cái.”
Người vừa chen ngang là Roy, đội trưởng. Nhưng ra lời anh nói chỉ như gió thổi qua tai người bị nhắc nhở.
“Lo gì chứ, có phải đứng trước quý tộc đâu?”
“Thật may vì anh còn biết điều đó, nếu không chắc giờ cả đám đang ngồi trong ngục hoặc xanh cỏ dưới ba tấc đất rồi!”
Đứng giữa cuộc trò chuyện của cả hai, Will chỉ biết dòm qua ngó lại với vẻ mặt không biết chen vào thế nào. Nhưng từ ánh mắt của cậu ta có thể thấy rõ sự khác biệt. Khi nhìn Doran là chút gì đó sợ sệt và e dè, trong khi người đứng cạnh là Roy thì toát hẳn lên vẻ kính trọng.
Đương nhiên, điều này luôn được Roy chú ý đến kể từ khi Will xin gia nhập nhóm. Cho nên dưới sự quan sát của Will, anh luôn tỏ vẻ mình là một đàn anh đi trước đầy kinh nghiệm và chững chạc. Gì chứ mặt mũi thì anh buộc phải có… Và một trong những điều anh hay làm nhất dạo gần đây chính là cố uốn nắn cái tính nết thô kệch của Doran. Mà hình như nó chẳng mấy hiệu quả cho lắm.
Anh thở dài, mặc kê Doran đang có hơi bực ở đó, Roy đơn giản chỉ nhún nhẹ vai, tinh chỉnh lại chiếc túi đựng tên sao cho thoải mái rồi lấy ra một bánh nướng và nhìn đến Will với ý định chia sẻ một nửa.
“Ăn gì chưa?”
“À vâng, quán trọ em ở có nấu cả bữa sáng.”
“Ngon thế, chắc anh mày cũng chuyển qua đó ở quá. Mà hình như giá bên đó cũng rẻ hơn đúng không?”
“Vâng… Dù sao nó cũng ở trong hẻm.”
Vừa tán dốc vừa nhai nhóp nhép miếng bánh nướng ngon lành, Roy thật sự đã lơ luôn một Doran đứng bên cạnh với ánh mắt muốn xin xỏ. Nhưng đáp lại vẻ cầu khẩn ấy chỉ là câu nói dứt khoát “hết rồi” của Roy.
Nhìn cảnh này Will chỉ biết cười trừ, chỉ là cậu không hề nhận ra rằng bản thân lúc này đã thoải mái hơn rất nhiều.
Loay hoay thêm một chút. Chẳng mấy chốc mà chiếc bánh to cỡ bàn tay người lớn đã biến mất trước sức ăn dữ dằn của Roy. Cùng lúc, này người đồng đội cuối cùng mà tất cả chờ đợi cũng xuất hiện.
“Hừ! Chắc phải chửi một trận cho con bé này biết để người khác phải đợi là thế nào quá!”
“Thôi đi, nắng đang lên rồi, bộ muốn đến trưa mới xuất phát hay gì?”
Nghe tiếng càu nhàu bên tai, Will chỉ hướng ánh mắt mình về nơi bóng người đang dần bước tới.
Đó là một thân hình nhỏ nhắn với mái tóc đỏ xén ngang vai, trang phục đơn giản với vài mảnh giáp nhẹ kèm áo choàng nâu. Lena ngáp ngắn ngáp dài cầm theo chiếc trượng phép, cô lững thững đi tới rồi dừng lại trước một Roy đang khoanh tay nghiêm nghị và một Doran trợn trừng mắt.
Nhưng chẳng để cả hai lên tiếng phàn nàn trước.
“Xin lỗi, em ngủ quên ạ.”
“Này Nhé, Nế-!”
“Thôi đi, con bé biết và nhận lỗi rồi! Thật đấy, sương tan hết rồi kia kìa, định ở đây đến chừng nào nữa… Còn Lena, nếu biết sai rồi thì thôi, nhưng đừng có tái phạm nữa, vì không phải nhóm nào cũng dễ dãi bỏ qua như bọn anh đâu, biết chưa?”
“Vâng…”
“Khừ! Mày luôn như vậy nên con nhóc mới thế này đấy!”
“Hầy… Doran, anh im lặng chút được không?”
Cãi qua cãi lại, Roy thở hắt ra rồi gãi đầu với nét mệt mỏi in hằn trên khuôn mặt điển trai. Đứng ngoài, nhưng Will vẫn cảm nhận được độ cực khổ của anh khi phải chèo lái cái tổ đội này, từ đó mà kính trọng dành cho Roy cũng được tăng lên không ít.
… Chỉ là nhìn cảnh tượng quen thuộc này khiến Will chợt nhớ đến cái ngày mình vừa đăng ký làm mạo hiểm giả. Cũng là ba con người này với một Doran đang cự cãi và tranh chấp gì đó trước thành viên nhóm Nanh Độc. Nhưng nhờ sự nhạy bén và cách ăn nói khéo léo của mình mà Roy đã ngăn chặn một cuộc ẩu đả đã trên bờ vực diễn ra, rồi cứ thế giải quyết vấn đề theo hướng hòa bình. Vậy mới nói, việc Will xin gia nhập tổ đội này có một phần ảnh hưởng không nhỏ bởi Roy. Phần còn lại là vì Lena đã chú ý đến cậu và đưa ra gợi ý.
Mặc dù chỉ mới tuần trước, nhưng ngẫm lại cứ tạo cho Will cảm giác nó lâu hơn cậu tưởng.
“Lạ thật đấy?”
Bất giác mỉm cười với mớ khung cảnh hoài niệm thoáng qua, nhưng cũng chẳng duy trì được lâu khi một cái táng thẳng vào sau đầu làm cậu bừng tỉnh ngay tức khắc.
“Ây da!?”
“Cười cái khỉ khô gì, còn không mau lên đường?”
“Ủa…? À vâng!”
Dưới sự thúc giục bằng tông giọng quát tháo của Doran, Will liền xoa xoa cái đầu vẫn còn ong ong. Cậu cầm thương lên rồi đi chuyển mà chẳng hề hay biết cuộc trò chuyện “thân mật” giữa ba người đã kết thúc lúc nào không hay.
Mà Will cũng kệ, vì nó không phải thứ đáng bận tâm lắm.
Xuất phát, dẫn đầu là Doran vẫn đang càu nhàu, theo ngay sau đó là Roy nhưng không quan tâm lắm mà chỉ kiểm tra lại dây cung. Nhưng trước khi khuất bóng khỏi nơi canh gác cổng thành, Will vẫn không quên cúi nhẹ đầu cảm tạ Khan vì mấy lời động viên ban nãy.
Tuy chẳng có gì nhiều, và chỉ là một hành động nhỏ, nhưng điều ấy vẫn làm anh Kahn thấy ấm lòng mà vô thức chúc cậu may mắn.
Khi này đi ngay bên cạnh Lena đột ngột lên tiếng.
“Cười khi thấy người khác bị mắng không hay tẹo nào đâu nhé!”
Ánh mắt thì đầy sát khí, nhưng giọng nói lại có hơi trêu ghẹo. Thật sự, Will không tài nào đoán ra được Lena đang giận hay đang làm vậy để cố chọc mình. Chỉ là cậu biết, rằng mình phải giải thích.
“Không phải như cậu nghĩ đâu, chẳng qua đó là.”
“Lúc bị Roy rầy thì cậu đã nhìn vào tôi và cười, như vậy rồi mà còn chối gì nữa hả?”
“Hiểu lầm rồi… Khi nhìn anh Doran muốn chửi và đội trưởng cố ngăn lại thì tôi nhớ đến ngày đầu gặp mọi người nên vô thức cười thôi, thật đấy!”
“Eo ơi, nghe cậu nói mà sởn hết cả da gà.”
“Chậc! Đáng lẽ cậu nên bị Doran chửi mới đúng!”
“Gì hả?”
“Không gì cả.”
Ngậm chặt miệng lại vì đã quá lười giải thích thêm, khi lời nào mình nói ra cũng bị cô nàng này bắt bẻ cho bằng được. Thế nên thay vì tiếp tục việc này một cách vô nghĩa để rồi ôm trong lòng cục tức, Will tự hứa rồi một ngày nào đó sẽ trả đủ cả vốn lẫn lời cho Lena.
●▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬●
Xuất phát khi mặt trời mọc, nơi cả nhóm hướng đến nơi có tên cánh rừng đen - địa điểm cách thành phố Morico khoảng ba tiếng di chuyển bộ. Vốn được biết đến là nơi đầy rẫy nguy hiểm với nhiều loài quái vật, nhưng nó cũng chính là chỗ kiếm ra tiền nhờ việc đi săn của các mạo hiểm giả.
Đứng trước bìa rừng nơi có đánh dấu bằng những vết khắc trên thân cây, rằng tiến sâu hơn vào sẽ là khu vực có quái vật thường xuyên xuất hiện.
“Hừm, căng thẳng đấy.”
Nhịp tim Will đột ngột tăng mạnh khi nhìn vào nơi u ám hun hút phía trước. Nó rất khác so với những khu rừng mà Will từng đi qua. Bởi càng nhìn, nó càng tạo cho người ta cảm giác mình bị kéo vào trong.
… Thế nhưng dưới sự chỉ đạo và sắp xếp đội hình của Roy, thì cậu vẫn tin tưởng mà chấp hành… Với Doran là người mở đường, còn Will theo ngay phía sau. Ở vị trí này cậu có thể vừa tấn công bằng chiếc thương dài vừa bảo vệ được Lena nếu cần thiết - hoặc trong lúc cô niệm phép. Và cuối cùng là Roy, anh sẽ quan sát từ trên cao và yểm trợ tất cả.
Ổn định đội hình, cả nhóm nhanh chóng di chuyển.
Càng tiến sâu càng rậm rạp. Mặc dù cây cối không quá to lớn, nhưng việc chúng nhiều và mọc khin khít nhau khiến ánh sáng mặt trời khó lòng xuyên qua. Đi kèm với bầu không khí âm u là những bụi cỏ cao quá eo xung quanh, nơi có thể bất thình lình nhảy vồ ra một hoặc vài con quái vật cũng chẳng phải điều hiếm hoi.
Cảnh giác và tập trung cao độ là điều mà cả nhóm không được đánh mất vào lúc này. Di chuyển theo còn đường mòn nhỏ do những người đi trước để lại, hạn chế tiếng động bằng cách bước lên những mảng cỏ nằm rạp xuống đất và chỉ nối gót Doran. Sự thận trọng đã ăn sâu vào máu cả ba người. Chỉ có mình Will là vẫn chưa thể quen được với nhịp điệu căng thẳng trong tĩnh lặng cứ dần tăng lên này.
Nhưng cậu có lơ là không? Đương nhiên là hoàn toàn không. Đơn giản vì cậu không muốn chết hay bị thương bởi một cuộc tập kích nhảm nhí nào đó mà chưa làm được trò trống gì. Hơn hết, việc gây rắc rối cho đồng đội còn tối kỵ gấp bội.
Được rồi, giữ một cái đầu lạnh nào! Nhớ lấy lời khuyên của Kahn trong đầu, Will hít lấy một ngụm khí lạnh nhằm thanh lọc tâm trí.
Nhịp tim có thể nhanh và liên hồi, cơ thể nóng rang vì hưng phấn hoặc một yếu tố nào đó. Nhưng tuyệt nhiên cái đầu phải lạnh, tâm trí phải tĩnh, vì như vậy mới đưa ra được những lựa sáng suốt trong tình huống sống còn.
Sợ hãi không xấu, nhưng trốn chạy trước khi nguy hiểm diễn ra mới là điều giết chết một chiến binh. Chợt.
“Suỵt! Có cái gì đó!”
Không lấy một động tác thừa như được huấn luyện từ trước, tất cả liền dừng lại khi nghe thấy lời cảnh báo đột ngột của đội trưởng. Đồng loại quay đầu, ở đó Roy đang nhắm nghiền hai mắt, phát động kỹ năng thăm dò.
Mười, rồi hai mươi giây cứ vậy qua đi, cho tới khi đôi mắt tinh tường ấy lần nữa mở ra.
“Ừ, không sai đâu, hướng chín giờ cách hai mươi mét có gì đó, và nó là sinh vật sống! Đợi ở đây, tôi sẽ thám thính trước!”
Gật đầu rồi giữ nguyên vị trí. Rất nhanh, Roy kiền sà mình vào đám cỏ nhưng vẫn không tạo ra bất kỳ âm thanh sột soạt nào.
“Ồ, cái này là.”
Biết nó vốn chẳng phải kỹ năng đặc biệt gì, mà đơn thuần chỉ là bước di chuyển dựa trên kinh nghiệm được tích lũy nhiều năm. Thế nên lại một lần nữa, độ kính trọng dành cho Roy trong Will tăng lên.
Đứng cạnh đó thấy hết cảnh này Lena nhếch mép cười khinh trước vẻ ngây ngô của Will mà thều thào bên tai cậu chàng.
“Nhìn thế thôi chứ Roy không như cậu tưởng đâu.”
“Ý gì đấy?”
“Không gì cả, hoàn thành tốt nhiệm vụ thì cậu sẽ hiểu thôi. Tới đó đừng có thất vọng tràn trề là được!”
Tuy không lên tiếng, nhưng dường như Doran cũng đồng tình với ý kiến của Lena. Anh gật gù hưởng ứng, điều này làm Will quên hết căng thẳng mà chuyển sang khó hiểu… Nhưng không để cậu có cơ hội hỏi được nguyên do, vào ngay lúc cơn tò mò đạt đến đỉnh điểm thì Roy cũng trở về.
“Phía trước có hai con goblin, Doran cùng Lena cứ ở lại đây, tôi và Will sẽ xử lý vụ này! Anh với chú mày sẽ tập kích chúng!”
Bị gọi tới tên, cậu có chút hoàn hồn trở lại nhìn đến. Nhưng khi nhận ra đó là sự sắp xếp hợp lý thì liền gật đầu trong quyết tâm.
Quả thật, với bộ giáp cồng kềnh của Doran thì rất khó trong việc tiếp cận thầm lặng, cũng như tốc độ không được linh hoạt cho lắm để kết liễu kẻ thù một cách bất ngờ. Về phần Lena, dù có thể tấn công từ xa bằng ma thuật như cung tên của Roy, nhưng vì ma lực không phải thứ chỉ cần nghỉ ngơi đôi chút là khôi phục. Chưa kể việc dùng phép hồi phục rất tốn, vậy nên hạn chế tiêu hao ma lực không cần thiết là điều cực quan trọng.
“Tính hiệu tấn công sẽ do anh, nhớ kết liễu nó càng nhanh càng tốt, đừng để nó phát ra bất cứ âm thanh nào quá lớn, hiểu rồi chứ?”
“Đã rõ.”
“Vậy đi thôi.”
… Khom thấp người, tay siết chặt lấy thanh trường thương mà bước lên con đường mòn do Roy tạo ra ban nãy. Chả biết thế nào, nhưng tâm trí Will giờ đây hoàn toàn trống rỗng. Nhịp thở dần chậm lại, bên tai chỉ còn những tạp âm xào xạc nhỏ do chính mình tạo ra.
Mỗi lúc một gần với mục tiêu, lọt vào tai Will là thứ âm thanh gầm gừ the thé, nhưng dựa vào nó mà cậu biết được sau bụi cỏ phía trước là thứ mình cần tiêu diệt.
Lia mắt sang Roy, khi này anh đã ngồi trên một cành cây được che phủ bởi tán lá um tùm. Không một tiếng động tựa sát thủ lành nghề, Roy kéo căng dây cung với đôi mắt híp lại tràn lan sát ý. Nhờ cái khí thế áp đảo của anh, mà Will cũng nâng cao tinh thần chăm chăm chờ đợi hiệu lệnh.
Vụt!!!
“Mẹ Kiếp!”
Với âm thanh xé gió bên tai, cậu dậm mạnh chân lao vụt ra khỏi nơi mình đang ẩn náu.
Tìm kiếm con mồi.
Trước mắt Will lúc này là một con goblin cỡ đứa trẻ mười tuổi vẫn đang bàng hoàng trước cái chết bất ngờ của đồng loại. Tất nhiên, điều ấy giúp Will thấy nó tràn đầy sơ hở. Rõ hơn ai hết, cơ hội tốt không đến hai lần, nắm bắt được ngay thì bản thân là kẻ chiến thắng.
Nhất kích đoạt mạng. Không hề khoan nhượng, Will đâm thẳng mũi giáo vào cổ họng nó. Xoay cổ tay thêm lần nữa vì muốn chắc chắn mình đã kết liễu nó trong một đòn duy nhất… May thay, thứ con goblin ấy có thể phát ra sau đó chỉ là vài tiếng “khục khặc” bằng cái miệng ngập ngụa trong dòng máu xanh lục đang điên cuồng trào ra.
“Hàà… M-Mình làm được rồi!”
Sự tĩnh lặng thoáng cái bao trùm xuống tất cả, nó thật chóng vánh. Nhưng cảm giác đâm xuyên qua da thịt của một sinh vật sống liên tục truyền đến tay, điều này khẳng định thực tế vẫn đang diễn ra với cậu.
Khi nãy chẳng có thời quan sát nhưng lúc này đã thong thả hơn đôi chút, Will thấy được thứ mình vừa giết không khác một đứa con nít là bao. Ngoại trừ cái làn da xanh sần sùi đầy hôi hám và khuôn mặt xấu xí… Mới giây trước còn thấy hơi tội lỗi khi xuống tay trước một sinh vật hao hao con người, nhưng ngay giây sau liền tan biến khi nhận ra độ con người ở nó gần như bằng không.
Đạp lên cái cơ thể vẫn còn hơi ấm rút lấy mũi thương về, Will cau mày trước phần cổ vẫn đang trào máu như muốn lìa ra ấy. Dù vậy, đôi chút tự hào là có khi đứng trên cái xác của con quái vật mình vừa giết.
Tuy nhiên cảm thụ còn chưa được lâu, khi một giọng nói thích thú vang lên sau lưng kéo cậu về thực tại.
“Hồ hố, nhìn thằng nhãi đang cao hứng với con quái vật đầu tiên mình giết kìa, có khác nào Roy vài năm trước không hả?”
“Bớt đùa đi! Will, thu thập chiến lợi phẩm đi!”
“Hóa ra anh Roy cũng từng như vậy sao?”
“Lena… Cả em nữa, nếu không có gì làm thì canh gác xung quanh dùm anh đi, thật tình!”
Mặc dù đúng là có chút hụt hẫng với lời đánh giá của Doran, nhưng Will chỉ hậm hừ rồi rút con dao nhỏ sau eo bằng thái độ hơi bất mãn. Cậu cặm cụi lấy đi lỗ tai bên phải của con goblin - nó như bằng chứng xác nhận rằng mình đã tiêu diệt chúng cho công hội dễ bề tính toán tiền thưởng.
Tiện tay rút luôn mũi tên cắm sâu vào đầu con goblin thứ hai mà ném cho Roy, còn bản thân thì vẫn tiếp tục vẩy cho hết máu rồi đặt cặp tai vào một chiếc túi nhỏ có đựng vài hương liệu nhằm át đi mùi tanh tưởi vốn có ở máu của goblin.
Cùng lúc Roy ra hiệu kêu cả nhóm tới chỗ anh đứng.
Là người cuối cùng đi đến, Will liền nhìn theo hướng chỉ tay của Roy với ánh mắt khó hiểu. Nhưng không mất quá nhiều thời gian để cậu nhận thấy vấn đề trước lối mòn nhỏ khó nhận biết do bọn goblin này để lại trên cỏ.
“Thấy gì chứ, cậu nghĩ con đường này sẽ dẫn đến đâu?”
“Khả năng cao là bầy của chúng ạ!”
Thay vì lên tiếng thì Roy chỉ mỉm cười gật đầu xác nhận. Anh lại lần nữa chịu trách nhiệm thám thính mà lao vun vút đi như mũi tên.
Sau ba mươi phút quay về với thông tin có một hang động nhỏ cách đây không quá xa, dựa theo quan sát cũng như kích thước của hang thì Roy phỏng đoán có khoảng hai mươi cá thể sinh sống bên trong. Đương nhiên, tấn công nó là điều khỏi phải nói tới, đơn giản vì mục tiêu kiếm tiền của tất cả đang ở ngay trước mắt.
Một cuộc họp bàn chiến thuật đã gấp rút diễn ra, ai nấy cũng được phân chia vai trò rõ ràng rồi nhanh chóng chuẩn cho cuộc tập kích. Nếu thành công, thì chiến lợi phẩm cho hôm nay đã gần như là đủ cho một nửa chỉ tiêu mà cả nhóm đặt ra.
Ôm lấy sự hào hứng ấy, Will cùng Doran liền thu nhặt thật nhiều nhành cây khô rồi cột chúng lại thành bốn bó củi vừa tay. Xong xuôi, cả hai đổ lên đó chút tinh dầu được chiết xuất từ một loại cây dễ cháy rồi mang theo… Trong khi ấy trên suốt quãng đường di chuyển, Lena liên tục lẩm nhẩm các câu phép. Loáng thoáng nghe qua khiến Will thật sự hoang mang - rằng đó có đúng là cùng một ngôn ngữ mà cậu đang dùng để trò chuyện với cô ấy không?
Nhưng khi chứng kiến viên ngọc trên cây trượng dần sáng lên làm cậu cũng quên béng nó lúc nào chẳng hay, thế chỗ cho việc ấy chỉ còn một cảm giác ngưỡng mộ.
Mình cũng muốn dùng thử ma thuật! Chắc sẽ hỏi Lena khi cô ấy rảnh vậy! Dặn lòng vào một ngày không xa bản thân sẽ học.
Mà vốn dĩ cậu biết khả năng tương thích lẫn lượng ma lực trong cơ thể mình ít ỏi, vậy nên mục tiêu chỉ cần tạo ra được ngọn lửa nhỏ hoặc cơn gió mát mát là Will đã mãn nguyện.
Nhưng để có được giây phút đó, trước mắt thứ Will cần phải làm là cố gắng hết mình trong nhiệm vụ được giao cho này.
“Phía trước năm mét, mọi người vào vị trí đi!”
Nghe thấy thông tin lập tức gia tăng độ cảnh giác lên mức cao nhất, sàng cho cho mọi hiệu lệnh tiếp theo.
Cả ba di chuyển theo sự chỉ dẫn của đội trưởng. Về phần Roy, thì anh vẫn thoăn thoắt nhảy tọt lên một cái cây gần đó nhằm có tầm nhìn bao quát… Cùng lúc lấy ra hai mũi tên, một trong số chúng được bọc trong lớp vải đã thấm đẫm dầu, miệng anh cũng bắt đầu thì thầm những câu phép đơn giản.
Phía dưới, với âm thanh của kim loại mài vào đá liên tục vang lên mỗi lúc một gần khiến không chỉ Will phải nín thở hòng giảm thiểu tối đa tiếng động mình tạo ra - mà ngay cả Doran, người với bao la kinh nghiệm cũng đưa mình vào trạng thái tương tự.
Và rồi nó cũng đã đến…
“Tấn Công!!!”
Bỏ hết những phiền muộn không đáng có sau lưng, tồn tại trong tâm trí Will trước tiếng hét inh trời của Roy chỉ có chạy, chạy và cắm đầu chạy để không bị Doran bỏ lại.
“Nhanh, Nhanh hơn nữa!”
“Đang chạy đây!?”
Như một cặp bò điên lao thẳng về phía miệng hang. Chẳng nói chẳng rằng mà lần lượt ném hết mấy bó củi vào bên trong. Xong xuôi, cả hai ra hiệu rồi nhanh chóng rút vũ khí vào thế thủ, sẵn sàng cho bất cứ cuộc chiến nào.
Mặt khác, ở trên cây lúc này mũi tên bình thường ban nãy của Roy đã phựt cháy dữ dội. Không hề chần chừ, anh kéo căng dây cung, buông tay, đưa mũi tên bay xé gió ấy vào đúng vị trí mình cần.
Dưới sự tác động của củi khô cộng dầu dầu, một ngọn lửa khủng khiếp nhanh chóng chiếm trọn cái hang nhỏ. Đương nhiên lũ goblin đã phát giác, điên cuồng muốn xông ra. Và để ngăn chặn việc ấy thì Lena chính là nhân tố quyết định.
“Nhờ em đấy, Lena!”
“Hừ, anh khỏi phải nhắc! Trồi Lên Đi, Kiến Tạo - Tường Đá!”
Cọc cằn, nhưng rồi đứng phắt dậy hướng thẳng cây trượng với quả cầu hiện đã phát sáng rực rỡ về phía hang động. Sau câu chú cuối cùng đầy uy lực là một bức tường đá bất ngờ trồi lên bịt kín miệng hang, nhốt cả bọn goblin lẫn đám cháy ngày một lớn lại bên trong.
“Hóa ra đó là ma thuật.”
Chứng kiến ma thuật kỳ diệu làm hai mắt Will tròn xoe lấp lánh, quyết tâm học cho bằng được phép nào đó lại lần nữa khắc sâu vào tâm trí. Thế nhưng, sự hào hứng ở cậu đã kết thúc bằng thái độ bực bội của Doran.
“Này nhóc! Tập trung canh gác coi!”
“Đây đây, có mất cảnh giác đâu mà anh sốt vó lên thế. Cơ mà đau đấy, chết tiệt…!”
“Chậc! Qua bên đó dò xét đi!”
… Bị huých một cú đau điếng bằng tấm khiên to vào mạn sườn giúp Will tỉnh táo đầu óc, cậu uốn éo nơi đang nhoi nhói mà quay lại canh gác xung quanh. Vì biết đâu chừng cũng có một vài con khác không ở trong hang. Vậy nên cho đến khi hoàn toàn không còn mối đe dọa, thì việc hạ cảnh giác chẳng khác nào tự ban án tử.
Và chẳng mất quá nhiều thời gian để những tiếng gào thét ghê rợn bao phủ cả một vùng trời. Lena vẫn bình tĩnh đứng yên với cây trượng phát sáng. Cô liên tục rót ma lực duy trì bức tường đá trước những đợt tấn công bên trong, mặc dù trên trán đã lấm tấm vài giọt mồ hôi, nhưng xem chừng cô nàng vẫn ổn trong vài phút sắp tới.
Thoáng cái mà âm thanh rên rỉ cuối cùng cũng tắt ngóm, thế chỗ cho nó là mùi thịt nướng bốc lên theo làn khói thoát ra từ các khe đá trên trần hang. Nhưng thứ ấy dù có nướng lên cũng chẳng thơm tho gì, mà chỉ làm người hít phải cảm thấy buồn nôn.
“Hụa! Cái mùi khủng khiếp gì thế này?”
“Tập làm quen đi nhóc, nếu sau này săn được một con voi bay thì khả năng chú mày sẽ phải đối mặt với lượng phân khổng lồ moi ra từ ruột của nó đấy, Haha!”
“T-Thật đấy à…?”
Doran phá lên cười trước nét mặt hoang mang không thể kiểm soát ấy của Will. Tuyệt nhiên, trong lời nói có phần châm chọc ấy lại không chứa đựng miếng nào đùa giỡn, và nó làm Will rơi vào trầm tư.
Thịt heo nướng mật ong, súp bò hầm rau củ, bánh mì nướng tỏi, vịt quay nguyên con và cả bia. Phải phải, chúng đều là những thứ ngon nhất trần đời, đợi khi quay về phải ăn thật đã mới được! Thều thào với mớ suy nghĩ về các món ăn tuyệt vời nhất mà mình được thưởng thức kể từ khi đặt chân đến Morico. Cậu cố lặp đi lặp lại mấy hình ảnh ấy trong đầu hòng quên đi những điều kinh tởm mà Doran vừa gợi nhắc.
Ngay khi lọc sạch tâm trí thì cũng là lúc Lena lên tiếng phàn nàn.
“Mệt chết mất! Mà em nghĩ là chúng ngủm sạch trong đó rồi đấy, không chết cháy thì cũng ngạt khói!”
Nhìn vào nét mệt mỏi và đôi tay mỏi nhừ phải chống cây trượng xuống đất giữ lấy trọng tâm, hơi thở hổn hển cùng đôi mắt nhíu lại tưởng chừng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào khiến Roy chỉ biết nhún vai tỏ vẻ hết cách.
Anh thở hắt ra, giương cung cùng lúc ra hiệu cho Doran lẫn Will đến gần với Lena.
Doran với tấm khiên khổng lồ che chắn trước tất cả, trông anh oai vệ hệt một vị thần hộ mệnh. Cảm tưởng là vậy, nhưng thực tế sức phòng thủ của Doran vẫn có giới hạn, và nó còn tiêu thụ nhiều gấp bội nếu anh buộc phải dùng tới kỹ năng. Vậy nên núp sau bóng lưng này chỉ là biện pháp nhất thời… Mặt khác, Will cũng chả thảnh thơi hơn gì mấy, khi cậu phải điều chỉnh các bước di chuyển vừa tấn công mà vẫn có thể bảo vệ Lena khi cần thiết.
Thấy đội hình đã đâu vào đó, Roy gật đầu hài lòng.
“Lena, giải phép!”
“Hầy… Như chết đi sống lại luôn á.”
Sau câu lệnh, Lena liền buông lỏng đôi vai, viên ngọc theo đó cũng giảm dần độ sáng rồi tắt ngúm. Cùng lúc ấy bức tường đá như mất đi sự liên kết, nó tan rã và đổ thụp xuống tựa một đống cát đá vô dụng.
BÙM!!! Ngay khi thứ ngăn chặn cửa hang đột ngột biến mất, một ngọn lửa lớn hung hãn bất ngờ trào ra. Nhưng chỉ thoáng cái, nó đã dịu đi và biến mất trước tấm khiên vững chãi không chút xê dịch của Doran.
“Tất cả nâng cao cảnh giác!”
Nhìn sâu vào chiếc miệng hang đen ngòm nghi ngút khói liên tục xộc ra cùng cái mùi thịt cháy hôi tanh mà không dám chớp mắt. Tuy nhiên, dường như sự thận trọng của Roy có hơi thừa thãi trong tình huống lần này. Khi cứ đợi mãi, đợi mãi nhưng chẳng có lấy một động tĩnh nào vọng ra.
Thời gian vẫn tiếp tục trôi, đến khi Doran mất dần kiên nhẫn. Anh dùng khiên một tay, rút kiếm và tiến gần tới hang mặc cho Roy đã quát lên ra sức ngăn cản.
“Này, chờ đã!”
“Không sao, chúng chết hết rồi.”
“... Bộ anh không đợi tôi đưa ra hiệu lệnh được hay sao? Thật đấy, đôi khi tôi tự hỏi cái chức đội trưởng này có tác dụng gì? Nói người này cãi, người kia không nghe!”
Một mặt điên tiết là vậy, nhưng mặt còn lại cảm thấy nhẹ nhõm khi không còn mối nguy hiểm nào. Anh gãi mạnh như muốn bóc hết lớp da đầu, biểu cảm khó đỡ nói lên nỗi niềm bất lực. Nhìn nó làm Will chỉ biết thở dài đồng cảm. Mà quả thật, nếu là cậu trên cương vị của Roy thì có lẽ còn phản ứng thái quá hơn thế này vài phần.
Vậy mới nói, việc được bầu làm đội trưởng chẳng phải ngẫu nhiên. Nhưng xem chừng nếu tình trạng này cứ tiếp diễn mãi, thì khả năng Roy từ chức hay rời tổ đội là rất cao… Hoặc cậu chỉ đang nghĩ nhiều thứ theo hướng tiêu cực. Vì dù sao cái nhóm này cũng đã tồn tại ngót nghét gần hai năm, chứng tỏ nó vẫn ổn định sau bao biến cố.
Mặc dù không biết sau này sẽ thế nào khi có Will tham gia, nhưng hiện tại mọi thứ vẫn đang tốt đẹp theo một nghĩa nào đó.
“Ê nhóc, lại đây phụ coi, nhanh rồi còn tìm chỗ nghỉ nữa!”
… Lại lần nữa tâm trạng bị phá hỏng bởi sự can thiệp đúng lúc của cùng một người. Với ánh mắt chẳng tồn đọng chút gì thiện cảm nhìn đến, ở đó cậu thấy một Doran đang cố dập lửa bằng cát và mở rộng miệng hang bằng khiên. Anh cực lực lôi vài cái xác goblin bị cháy xén mà mình có thể chạm tới ra ngoài, tổng cộng nãy giờ đã được bốn con.
Hiểu ý, cũng như biết không phụ thế nào cũng bị chửi, Will cười khổ trước khi tiến lại giúp đỡ lấy chiến lợi phẩm. Chẳng mấy chốc mà chiếc túi nhẹ tênh ban đầu đã nặng lên thấy rõ. Và với người khiến nó tăng dần trọng lượng mà nói, một nụ cười vô thức nhoẻn lên là điều dễ hiểu.
“Hê hê! Anh Doran, mớ này chắc cũng được một đồng vàng nhỉ?”
“Tầm đó, nhưng cũng chẳng thấm tháp vào đâu khi chia bốn. Chưa nói đến những thứ khác, thì nội việc bảo trì bộ giáp này sau mỗi trận chiến lớn nhỏ cũng đủ làm anh mày phải khóc thét rồi! Nhất là cái khiên chết tiệt này, nó móp méo thì không đáng kể gì, nhưng một khi vỡ thì… Thôi đéo muốn nhắc tới nữa!”
“Thực tế… Thật khốc liệt quá!”
Nghe Doran than vãn làm Will có chút thông cảm. Nhưng cũng chẳng được lâu để biến cái thông cảm ấy thành ác cảm, nhất là sau phát ngôn đi vào lòng đất này.
“Thế mới nói anh mày là người chịu thiệt nhất ở cái tổ đội này mà chẳng ai chịu hiểu! Cho nên nếu thấy tội nghiệp anh mày thì chia một nửa số tiền thưởng kiếm được cho anh đi? À… ba mươi phần trăm thôi cũng quý lắm rồi!”
“Riêng cái này thì không bao giờ!”
“Chậc! Này nhé, anh đây vừa phải tiên phong kiêm luôn tấm khiên bảo vệ mấy đứa chúng mày. Có quá nhiều thứ cần làm trong một trận chiến, nhưng cái nhận lại chỉ có bấy nhiêu, bất công quá mà phải không?”
Chẳng nói nên lời, Will chỉ nheo mắt hưởng thẳng tới nét xem thường chả thèm giấu diếm. Gương mặt cậu khó tả đến nổi làm Lena ngồi gần đó bật cười, nhưng rồi cô cũng lên tiếng nhằm chen vào cuộc trò chuyện.
“Doran, Doran… Thế sao anh không làm pháp sư đi cho nhàn? Chỉ cần đọc chú rồi dùng phép là được nhận tiền?”
“Con nhãi ranh khó ưa!”
“Hừm, kệ anh ta và tiếp tục thu thập chiến lợi phẩm đi. Nếu ổng thấy bất mãn thì đã phàn nàn trực tiếp với Roy rồi, chứ chả hơi đâu nói với một người mới gia nhập làm gì! Đúng không, quý ngài Doran kiêm tấm khiên thịt của nhóm?”
Nghe qua cứ tưởng Lena muốn nói đỡ cho Will, nhưng nhìn vào thực tế và cái khuôn mặt thỏa mãn ấy thì cô nàng chỉ đang hưởng thụ cảm giác thích thú khi châm chọc Doran. Và Lena thật sự biết cách làm người khác thấy ức chế.
Nhếch mép cười khẩy rồi đứng lên phủi đi mớ cỏ khô bám trên áo choàng. Nhưng rồi Lena đảo mắt, dường như mới sực nhớ gì đó thú vị mà nhìn tới Will.
“À mà cậu biết sao đến giờ ổng vẫn chưa ý kiến gì về việc chia tiền thưởng không? Bởi thực chất nhà anh ta là một cái xưởng rèn, nên về cơ bản cha nội này chả mất cắc bạc nào cho vũ khí lẫn bảo dưỡng tụi nó!”
“N-Nhà làm nghề rèn? Không đùa đấy chứ?”
“Không đùa không đùa, tuy cái xưởng không lớn và cũng ít tiếng tăm. Nhưng đồ làm ra vẫn chất lượng lắm, về phần giá cả thì rất hợp lý cho mọi khách hàng!”
… Nghe Lena khen lấy khen để nhà mình nhưng Doran lại không vui lấy miếng nào, mà biểu cảm của anh như thể sắp rước thêm một cục nợ về nhà. Tuy nhiên nỗi lo của Doran không phải vô căn cứ, nhất là khi thấy hai mắt Will sáng rực lên ngay lúc biết nhà anh là xưởng chế tác vũ khí.
“Anh Doran, tôi nghĩ trong nhóm này có mỗi anh là người hợp cạ với tôi nhất. Sau khi về Morico để tôi mời anh một ly nhé! Mà nhà anh có em gái hay gì không?”
Cứ như cắn phải một con bọ đắng nghét chết tiệt. Doran gằn giọng, đôi mắt hằn học tia máu, nhưng đâu đó vẫn còn giữ được đôi chút lý trí.
“Thế, trên danh nghĩa đồng đội thì mày muốn tới đó và được miễn phí như hai đứa kia luôn hay gì? Và nếu tao có em gái, thì mày cũng không có cửa!”
“Nào dám, giảm ba mươi phần trăm thôi là quý lắm rồi. Còn vế sau, anh làm tôi thấy tổn thương sâu sắc đấy!”
“Haha, tốt cho anh nhỉ Doran, xưởng lại có thêm một vị khách thân thuộc. Biết tin này chắc chú Jinma sẽ vui lắm!”
“Ừ, ổng vui tới mức hộc cả máu chứ chả đùa!”
Dưới tiếng cười ngặt nghẽo nghiêng cả người của Lena, Doran lập tức bỏ khiên và kiếm tiến lại với ý định cốc đầu cô nàng. Đương nhiên, chống trả là có diễn ra, nhưng không đến mức khiến người khác bận tâm can thiệp.
Trong khi một cuộc chiến vẫn diễn ra giữa một gã to xác với một cô gái nhỏ nhắn từ hình thể cho tới sức mạnh. Thì bên này, Will vẫn cặm cụi thẻo xuống từng chiếc tai trong im lặng. Thoáng cái mà số lượng xác goblin đã chất thành đống phía sau cậu chàng.
Và chẳng hay biết từ lúc nào, nhưng giờ Will đã hít thở bình thường với cái mùi tanh tưởi làm cậu buồn nôn trước đó, mặc cho người ngợm đã bám đầy màu xanh bởi máu goblin. Ngửa cổ trái phải với tiếng răng rắc sau khi hoàn thành công việc, tuy nhiên bên tai vẫn văng vẳng tiếng chửi bới từ cuộc ẩu đả chưa kết thúc.
Hầy… Đau lưng quá! Ngước mặt lên trời hòng giảm bớt áp lực, thế mà thứ chào đón cậu chỉ là bầu trời u ám núp sau những tán cây rậm rạp. Vốn dĩ muốn ngắm ít mấy giúp tinh thần ổn định, nhưng thấy cảnh này làm Will càng thêm phần chán nản.
May thay, Roy đã trở lại sau cuộc do thám.
“Xong hết rồi thì qua suối rửa ráy cho bớt mùi hôi đi! Mà mấy người đang làm cái quái gì đấy hả?”
“Khừ! Chẳng có gì, đang dạy lại con nhỏ hỗn xược này cách cư xử đúng mực với người lớn thôi!”
“Nếu không phải vì tiết kiệm ma lực thì anh đã bị thổi bay từ lâu rồi, con khỉ đột!”
“Ừ, ngon nhào vô lần nữa?”
“Bộ anh nghĩ sợ tôi chắc? Gừuuu…!”
Tiếp tục cự cãi mặc cho khuôn mặt đỏ bừng vì nhẫn nhịn của Roy. Nhưng cũng chẳng mất quá nhiều thời gian để cái kiên nhẫn cuối cùng còn sót lại trong anh biến mất. Sùng máu, anh buộc phải tách hai người này ra bằng vũ lực.
“Hai người rảnh quá thì đi kiếm củi đi!”
… Dưới tiếng quát và lực tác động nho nhỏ của Roy, Lena dù không cam tâm nhưng vẫn ấm ức ôm trán bỏ đi. Bên này Doran cũng tương tự, nhưng bởi đầu anh ta quá cứng nên thay vì dùng tay không, thì Roy chẳng kiêng nể gì mà xài luôn khúc cây khô vừa nhặt được gần đó.
Kết quả tuy có vỡ nát, nhưng vẫn hoàn toàn mục tiêu để lại cục u trên đầu Doran.
Lầm bà lầm bầm vài ba tiếng chửi rủa trong miệng khi lủi thủi rời đi. Cứ như vậy mà ngày đi săn đầu tiên của Will với cái tổ đội bất ổn này đã kết thúc. Mặc dù trông có hơi ô hợp, nhưng Will không nghĩ rằng bản thân đã chọn sai nơi gửi gắm sự tin tưởng trong một hoặc vài năm sắp tới.
Ít nhất, cậu mong rằng mình đúng.


3 Bình luận