Rêu
Mèo Ú Nu Muri - Ran Kaname
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 04

2 Bình luận - Độ dài: 6,068 từ - Cập nhật:

Ôm theo nỗi niềm của người con tha hương, Will quay lại chỗ thuê trọ của mình trong vô định. Gạt hết hình ảnh người con gái bí ẩn vừa gặp đi, bởi giờ đây trong cậu chỉ khao khát ý muốn gột rửa cái cơ thể bẩn thỉu này. Nhìn từ trên xuống dưới, nó nhớp nháp quá thể đáng rồi. Mà có lẽ do cậu hôi quá nên cô gái ấy mới vội vàng tránh né cũng không chừng.  

Chà… khả năng cao luôn ấy chứ. 

… Đi một mạch xuống con đường lớn, rồi quẹo vào con hẻm nhỏ, vòng vòng vo vo thêm đôi chút. Chẳng mấy chốc hiện lên trước cậu là căn nhà gỗ ba tầng cũ kỹ, xập xệ. Nó ọp ẹp tại đó qua dòng chảy thời gian, nhưng chớ mà coi thường, khi nơi này chính là địa điểm thích hợp nhất cho mấy kẻ nghèo như Will. Bởi nếu không có chỗ này cùng những bữa ăn tình thương của bà chủ trọ, thì hẳn là cậu đã ngủm củ tỏi ở cái xó xỉnh nào ngoài kia. 

Mặc dù số tiền hiện tại đúng là cậu có thể thuê một chỗ tốt hơn với mức giá không mấy chênh lệch. Nhưng không, cậu vẫn muốn gắn bó với nó thêm ít lâu, hoặc chí ít đến khi có gì đó thay đổi. Vì vốn dĩ nhu cầu sử dụng của Will không cao lắm. Một nơi tránh được mưa gió, có giường để ngủ, lẫn một tẹo không gian chứa đồ, vậy là hết. 

Cho nên dù chỗ ở có rộng hay sang trọng hơn với Will mà nói, nó cũng vô dụng. Có lẽ đặc điểm tiết kiệm này cậu được thừa hưởng từ gia đình làm nông của mình, cụ thể là mẹ. Rằng thứ gì thấy chưa cần thiết lắm sẽ không đầu tư tránh trường hợp hoang phí. 

Mỉm cười, Will chuyển cây thương từ lưng sang tay rồi đẩy cửa bước vào. Chỗ này vẫn vậy, vẫn xộc thẳng vào mũi cậu cái mùi ẩm mốc. Bỏ qua điều ấy thì không gian trong này cũng chẳng mấy rộng rãi. Khi mà dọc hai bên được đặt kín vài bộ bàn ghế cũ, chính giữa là lối đi vừa vặn cho ba người trưởng thành, nhích thêm mấy chục bước thì đụng cái quầy - nơi có một bà thím với khuôn mặt có phần hốc hác đang ngủ gật ở đó. 

Ngó lơ hết mọi ánh mắt của mấy gã say xỉn đang ngồi, Will một mạch hướng thẳng đến chỗ quầy, đập mạnh xuống bàn với hai đồng bạc trong tay mà lớn tiếng nói. 

“Bà chủ, cho tôi thuê cái phòng đó thêm một tháng!”

“Hở? Hở?”

Bà giật mình, hoang mang một hồi mới hoàn hồn nhìn đến nơi phát ra âm thanh. Vừa thấy mặt Will bà ấy dường như muốn chửi, nhưng ngay khi nhìn xuống bàn theo cái nhướng mày của cậu, thì vẻ mặt khó ở kia lập tức giãn ra, biến thành một nụ cười hết sức hòa nhã, đồng thời cũng cuỗng hai bạc vào túi.  

“Ối chà chà, ta biết ngay là cậu sẽ trở lại mà. Phòng đó vẫn là của cậu, đồ đạc ta chưa đụng vào thứ gì đâu, yên tâm.”

Dù mấy người có muốn đi nữa thì cũng chỉ lấy được vài bộ quần áo cũ mèm chẳng đáng mấy đồng! Nghĩ ngợi đồng thời giễu cợt độ bần hàn của bản thân. Nhưng đúng thật là cậu thấy lo ngại lẫn thương cảm thay cho kẻ nào xui xẻo lắm mới trộm trúng chỗ này. Đã không được gì, mất thêm thời gian, còn mang luôn cả tiếng xấu. 

Miệng cười mà lòng chua chát, Will chẳng buồn nói gì thêm, cậu gật đầu rồi bước lên tầng hai thông qua chiếc cầu thang phía sau quầy. 

… Trên này lối đi được đặt bên trái, còn bên phải lần lượt là bốn căn phòng nhỏ, và phòng mà Will thuê nó nằm ở cuối dãy. Tuy không biết ba chỗ kia đã có người nào vô ở chưa, nhưng khi đi ngang vẫn thoáng vào mũi cậu cái mùi hôi khó tả từ việc lâu ngày không vệ sinh. Bà chủ có nói về việc cam đoan không đụng đến hành lý của khách, nhưng theo cậu thấy là do bà ấy chẳng màng lên đây dọn dẹp nghe có vẻ đúng hơn. 

Cố lơ đi cái mùi ẩm mốc hòa quyện với phô mai thối, Will nín thở chạy vội qua rồi mở cánh cửa phát ra tiếng cọt kẹt - và điều duy nhất khiến cậu nghĩ miếng gỗ này còn đứng vững là nhờ lòng tin chứ không phải hai chiếc bản lề rỉ sét. Chỗ này vẫn hệt như cái lúc cậu rời đi. Một không gian chật hẹp vỏn vẹn khoảng ba mét vuông, mà trong đó chiếc giường lót rơm đã chiếm hết một phần ba diện tích, sàn lẫn tường đều có dấu hiệu mục nát do mối mọt gây ra. Còn về nguồn sáng ư? Thứ giúp cậu thoát ly khỏi bóng tối mà không phải mò mẫm là cây nến cháy dở trên bàn, đồng thời nó cũng là hương thơm duy nhất cho Will duy trì sự tỉnh táo. 

Bởi theo Will, việc hít mùi nến cháy và sáp còn dễ chịu hơn những mùi xung quanh đây. Nhưng cậu không vội thắp nó lên, mà chỉ ném cây thương vào góc phòng, lấy chiếc túi đựng quần áo trên giường rồi rời đi. 

Nơi cậu hướng đến bây giờ là phía sau quán trọ - chỗ có một con kênh nhỏ cung cấp nước cho người dân sử dụng. Bê từng xô nước đổ vào cái thùng to trong túp lều dựng lên tạm bợ có chút gì đó riêng tư cho người cần tắm rửa. Nếu về Morico sớm lẫn thời gian dư giả chút, thì hẳn là Will sẽ chọn nhà tắm chung gần trung tâm thành phố thay vì cái chỗ tồi tàn này. Tuy phải trả phí, và nước vẫn sẽ lạnh, nhưng việc được ngâm mình trong bể nước lớn rõ ràng mang lại cảm giác sảng khoái hơn nhiều. 

Đầu thì mơ tưởng, nhưng tay vẫn phải dội từng xô nước lạnh ngắt lên người. Thấy tóc lẫn cơ thể mình đã ướt đẫm, Will lấy ra một loại quả màu đen có thân dài và hơi dẹp rồi bẻ đôi, đập nát nó. Chất lỏng sền sệt chảy ra được cậu bôi lên đầu, còn phần vỏ thì dùng chà khắp người. Tuy không có hương thơm gì, nhưng mùi hôi trước đó đã biến mất, hoặc chí ít là giờ đây cậu thấy mình sạch sẽ hơn. 

… Tắm xong, Will tiện tay giặt luôn mớ quần áo bẩn rồi treo đại lên cái chỗ bà chủ nhà hay dùng để phơi. Nếu may mắn chiều ngày mai nó sẽ khô và vẫn ở đó, còn xui xẻo thì cậu buộc phải mua đồ mới. Nhưng Will nghĩ là sẽ chẳng có tên nào để ý tới thứ này đâu, trừ khi nhà hắn đang thiếu mấy miếng giẻ lau chân. 

Xong xuôi hết thì Will cũng nhanh chóng rời đi khi thấy trời đã chập choạng tối, vả lại cậu cũng không rành đường nên đi sớm sẽ tốt hơn. Ấy vậy mà cậu vẫn lạc. Vừa lọ mọ vừa hỏi người xung quanh, sau gần một tiếng thì cậu mới đến được điểm hẹn. 

Đứng trước quán Nanh Độc - nơi thường tập trung hầu hết mạo hiểm giả từ cấp B trở xuống của Morico. Lòng Will tự nhiên thấy lâng lâng. Cậu không nghĩ nhanh như vậy mà mình đã được vào đây trên cương vị khách hàng, dưới tư cách mạo hiểm giả. 

Hít một hơi thật sâu, cậu đẩy cửa hiên ngang bước vào. 

“C-Cái này…”

Dù đã nghe đồn lẫn chuẩn bị tâm lý, nhưng Will vẫn choáng ngợp với những gì diễn ra trước mắt. Tuy không to như khu vực sảnh của hội mạo hiểm giả, nhưng nếu xét về lượng người đang tụ tập thì nó hơn hẳn rất nhiều, hiện đang chật ních quán, ngay cả tầng hai dường như cũng tương tự. Mỗi bàn đều ngồi từ bốn đến tám người, mấy cô nhân viên phục vụ thì chạy đôn chạy đáo với khay thức ăn trên tay, tiếng cười nói vang dội tứ phía, nói chung là nó nhộn nhịp còn hơn những gì Will tưởng tượng. 

Tuyệt nhiên vẻ hào hứng này không tồn tại được lâu, khi Will chợt nhớ ra mình phải tìm đồng đội. Nhưng đừng nói đến chuyện tìm được chỗ họ ngồi, ngay cả việc họ đã tới chưa cậu còn chả biết. May thay, đứng lóng ngóng hồi lâu thì có một cô nhân viên tiếp cận cậu. 

“Cậu là Will đúng không? Đi theo tôi nào.”

Ngơ ngác nhưng vẫn đi theo vì người ta biết tên mình. Will được cô gái dẫn vào góc trong của quán - nơi được cậu đánh giá là có tìm lòi con mắt cũng chẳng lần ra. 

Ngồi đó đã có Roy, Doran và Lena, trông mặt thì cả ba ai nấy cũng khó chịu. Nhất là Doran, bởi nhìn gần hơn thì mới rõ cái nét nhăn nhó như mấy chú khỉ cho ăn ớt trong rạp xiếc của anh. Nhưng Roy thì hoàn toàn khác, ngay khi thấy Will là anh lập tức cười niềm nở mà hỏi han. 

“Sao tới trễ thế em?”

“Chắc lạc đường chứ gì, nhìn là biết còn hỏi.”

“Được rồi được rồi, dù sao thì mọi người đều đã đến đông đủ. Ngồi xuống đi rồi ta bắt đầu nhập tiệc.”

Không thể phản biện được lời chen ngang của Doran, Will chỉ mím chặt môi, im lặng kéo ghế ra rồi ngồi xuống, đối diện với Lena. Cậu cứ tưởng cô nàng sẽ lườm mình, nhưng không, ánh mắt của Lena hiện đang bận dán dính vào đống thức ăn ê hề trên bàn. Nhưng quả thật khi ngửi qua và ngó xuống thì Will cũng phải ừng ực vội ngụm nước miếng, khi xung quanh bàn nào là thịt nướng cay, cá nướng lẫn hấp, đồ khô rồi cả trái cây tươi mọng nước. Quan trọng hơn hết là trước mặt Roy và Doran đều có một cốc gì đó có bọt phía trên, còn Lena hình như chỉ là nước cam. 

Tò mò khiến Will cũng muốn uống thử xem vị nó như thế nào. Cậu đưa tay cao lên, định gọi cô nhân viên phục vụ gần đó tới đây, nhưng miệng còn chưa kịp mở thì đã bị Roy ngăn lại. 

“Này là bia đấy.”

“Bia?”

“Ờ, nó cũng như rượu nhưng nhẹ và rẻ hơn kha khá.”

Will gật gù như đã hiểu, cậu quyết định sẽ gọi đồ uống khác, bởi từ trước đến giờ cậu chưa thử thấy thứ như vậy bao giờ. Vả lại trước những lần thấy qua mấy kẻ say xỉn làm loạn, nôn, ngủ lăn lóc trên đường và trong hẻm, thì Will không muốn trở nên như vậy chút nào. Dù không nhiều, nhưng cậu vẫn muốn giữ lại chút phẩm giá của mình. 

Ấy vậy mà Doran lại nhếch mép cười khinh, anh lên tiếng ngay khi thấy Will lưỡng lự. 

“Chẹp chẹp, thằng Roy nói đúng đấy, con nít con nôi thì chỉ nên uống nước ép thôi.”

Doran nói trong khi hướng thẳng ánh mắt châm chọc vào Lena, tuy nhiên thấy cô hoàn toàn chỉ tập trung vào đồ ăn nên anh có chút bực. Nhưng thay vì tiếp tục tìm cách chọc ngoáy, Doran cầm cốc lên tu ừng ực cái thứ nước vàng vàng được gọi là bia ấy. Sau vài giây uống cạn, anh đặt cốc thật mạnh xuống bàn phát ra âm thanh khá lớn. 

“Khàaaaa… mẹ kiếp! Như mới gọi là cuộc sống chứ. Ồ quên mất, lũ nít ranh này thì biết cái gì mà nói với tụi nó chứ, hẹ hẹ! Cô em ơi, cho thêm một cốc bia ở đây nữa đi.”

“Hầy, trẻ con thật.”

Bỏ qua cái lắc đầu ngao ngán của Roy, thì trong mắt Will hiện giờ chỉ có khuôn mặt đáng ghét đến tận cùng của Doran, và cả cái điệu cười khả ố kia nữa. Một lần thì còn có thể nhịn, nhưng việc cứ bị gọi nít ranh rồi cả nhãi con khiến Will cũng hơi tự ái. Ai cũng được, chỉ riêng Doran là cậu không thể chấp nhận mình bị xem thường. 

Will đập mạnh xuống bàn, lườm Doran bằng tất cả sự căm phẫn trong lòng làm cô nhân viên phục vụ vừa đi tới hơi hoang mang vì sợ sắp có cãi vã. Nhưng rồi không hề, Will giơ một ngón tay lên trước cô gái. 

“Cho tôi một cốc tương tự anh ta.”

“C-Có ngay…”

Thở phào khi mọi chuyện vẫn êm đẹp, cô khoác lên môi nụ cười tươi rồi rời đi. Trở lại với bàn tiệc đáng lẽ phải vui nhưng giờ đầy căng thẳng, không khí như chực chờ bùng nổ cuộc cãi vã nếu có một tác động nhỏ. Thế rồi Doran đột ngột cười phá lên. 

“Há há, nhìn kìa Roy, xem thằng nít ranh này đang học làm người lớn này. Nói trước cho mày nhé, một hồi mà có la hét, quậy phá, hay cởi đồ rồi chạy nhông nhông thì đừng có hối hận vì đã không nghe lời khuyên của người lớn nhé.”

Đối mặt với sự khiêu khích ấy, Will đơn giản chỉ nhếch mép, nhướng mày mà thản nhiên đáp. 

“Bộ anh như vậy rồi nên mới có kinh nghiệm hả?”

“Được đấy, để tao xem cái miệng hay trả treo đó của mày có giúp gì được mày trong trường hợp này không.”

“Anh cũng vậy. Đừng có ngất đấy nhé, với cái thây to tướng đó thì không ai vác anh về nổi đâu.”

“Hầy… mình đang mong chờ cái gì thế này?”

Ngồi kế bên chỉ biết thở dài. Roy thật sự muốn tận hưởng buổi tiệc bình yên của việc Will chính thức gia nhập đội, cũng như lần đi săn thành công nhất từ trước đến nay này, nó một bước ngoặt lớn đang xảy ra. Nhưng không, mọi toan tính của anh điều bay sạch, bài diễn thuyết chúc mừng được chuẩn bị hồi chiều cũng chưa được nói ra. Anh ngồi đó, ánh mắt chán trường nhìn vào hư vô, hớp lấy ngụm bia, Roy cầu mong chuyện này sẽ sớm kết thúc. 

… Và chẳng để tất cả phải đợi lâu, khi cô nhân viên ban nãy trở lại với hai cốc bia to trên tay. Giờ đây cả bốn đều có đồ uống. Nhưng thay vì vồ vập hay nói thêm gì đó khiêu khích, Doran lại huých nhẹ vào eo Roy, thì thầm mấy câu. 

“Không phải mày muốn nói gì đó sao? Nói nhanh đi còn nhập tiệc nữa, tao đói nãy giờ rồi đấy.”

Choàng tỉnh trước câu nói bất ngờ của Doran, Roy căng hai mắt lên, chớp chớp liên hồi như muốn xác nhận mình không nghe lầm. Nhưng khi thấy Doran hoàn toàn nghiêm túc, anh liền sốc lại tinh thần, đứng phắt dậy với cốc bia trong tay và đưa cao nó lên, hành động này thu hút cả Will lẫn Lena. Roy gằn giọng nói. 

“Ahem! Nhân dịp tổ đội mình chính thức có thêm thành viên mới, cũng như có bước tiến lớn trong công cuộc đi săn, dủ chỉ là may mắn. Thì việc chúng ta bình an vô sự trước bầy sói lẫn lũ orc chính là một kỳ tích đáng ăn mừng. Cho nên hôm nay mọi người cứ ăn, cứ uống thoải mái, phần còn lại cứ để Roy này lo. Được rồi, tất cả cùng nâng cốc lên nào! Vì một tương lai tốt đẹp hơn nữa, uống!”

“Vì tương lai.”

“Tao uống vì tao muốn.”

Nghe theo hiệu lệnh của Roy, ba người còn lại cũng cầm đồ uống lên. Nhìn cái cốc đầy bọt như sắp tràn của mình khiến Will có chút bất an. Quay đầu ư? Cậu có chút muốn nhưng không thể. Giờ đây cậu nào còn đường lui, nhất là sau khi nói mấy lời kiểu đó. 

“Sao đấy? Sợ rồi à?”

Vào cái lúc lưỡng lự nhất, giọng nói của Doran như tiếp thêm sức mạnh cho cậu, đôi chút sợ sệt còn sót trong lòng liền bị đánh tan. Nhắm nghiền mắt, Will hớp mạnh một ngụm bia lớn, cậu xém sặc, nhưng vẫn nuốt nó xuống để giữ lấy thể diện. Bởi giờ mà phun nó ra thì không khác nào cậu thở thành trò cười cho Doran, và sẽ còn hơn thế nữa nếu anh ta rêu ráo tại đây. 

Nó đăng đắng, và hoàn toàn không ngon như cái cách những người khác thể hiện ngoài mặt. Chân mày cậu nhíu sát lại, nhưng vẫn cố làm thêm ngụm nữa, tuyệt nhiên nó vẫn quá tệ so với nước trái cây theo cậu đánh giá. Giờ đây Will thật sự không hiểu, rằng tại sao lại có những người nghiện nó, sống chết cũng phải uống được nó như một liều thuốc trấn an tinh thần. Và mặc dù nghe qua thứ này rẻ hơn rượu, cụ thể bao nhiêu thì chưa biết, nhưng Will thấy không đáng lắm bằng trải nghiệm của mình. Có lẽ uống hết cốc này cậu sẽ tìm cớ đổi thứ khác ngon hơn, ép cam như của Lena có vẻ là lựa chọn tốt. 

“Mới lần đầu thì uống từ từ thôi, vả lại nhớ ăn kèm đồ vào, không sẽ dễ say lắm đấy.”

“Chậc! Nhắc nó làm gì hả?”

Bỏ qua biểu cảm không hài lòng của Doran, Will chỉ chăm chăm nghe theo chỉ dẫn của Roy. Cậu bỏ cốc xuống, tay bốc ngay con cá nướng gần đó mà bắt đầu ăn ngấu nghiến, sự ngọt ngào ứa nước từ thịt và khen két của da cá liền lấn át cái vị đắng trong khoang miệng khiến Will thấy dễ chịu hơn đôi ba phần. Ngó sang đối diện thì Lena cũng như mình, tay trái cô cầm xiên thịt, tay phải cô cầm cá nướng, còn về hai bên má đang phồng lên như một chú sóc cố nhét nhiều đồ ăn nhất có thể kia thì Will chẳng biết nên đánh giá gì. Cậu chỉ thấy cô dễ thương hơn lúc bình thường khi chiếc miệng nhỏ nhắn nhưng hỗn hào ấy bận rộn. 

Bữa tiệc sau đó diễn ra cũng khá bình thường, trong suốt buổi thì Roy luôn đề cập đến việc thăng hạng và sẽ được nhận nhiều nhiệm vụ an toàn ơn, một con đường mới cho tổ đội này. Nhưng khổ nỗi chẳng ai thèm nghe. Lena chỉ tập trung ăn, Doran chỉ uống với uống, còn Will thì bị Doran khích tướng rồi làm thêm hai cốc bia nữa. 

Chẳng mấy chốc mà mặt Will đã đỏ bừng, đôi mắt theo đó trở nên đờ đẫn, và dường như tính cách cũng thay đổi không ít. Cậu lèm nhèm khá nhiều thứ, nào là việc vui như thế nào khi được mời gia nhập, đến cả việc sợ ra sao khi lần đầu giết một con goblin. Will nói nhưng chỉ có mình Will nghe, bởi lúc này ai nấy cũng đều đã ngà ngà say, chỉ còn mỗi Lena tỉnh táo. Cô lườm cậu bằng cái nhìn xa lạ, như kiểu tỏ thái độ không quen biết với người này. 

“Nói cho mấy người biết… Híc!”

Một cái nấc cụt chẳng nói lên được điều gì to tát, nhưng lại làm Will im bặt khi có cảm giác thứ gì đó muốn trào lên từ cổ họng. May mắn là cậu đã nuốt nó xuống kịp thời. Ngó qua ba người thì hình như có mỗi Lena là thấy cậu đang có biểu hiện lạ, nhưng cô không vạch trần, mà chỉ chỉ tay về hướng cửa dẫn ra phía sau của quán. 

Gật gù như đã hiểu ý và thật lòng cảm tạ Lena, cậu đứng phắt dậy loạng choạng đi bước ra ngoài. Ngồi lại, Doran dù thấy Will rời đi nhưng chỉ cười khẩy, có mỗi Roy lên tiếng hỏi đến bằng cái giọng lè nhè. 

“Nó đi đâu đấy… ?”

“Tâm sự với thiên nhiên thôi, kệ nó đi.”“

Vậy à… vậy kệ nó vậy.”

Dứt lời, Roy gục đầu xuống bàn mặc kệ sự việc, tuy đã nhắm nghiền mắt như ngủ, nhưng trên môi vẫn tồn tại nụ cười. Bình thường Roy sẽ không như vậy, anh luôn là người tiết chế nhất, tuy nhiên hôm nay thật sự là một dịp đặc biệt để vui, để buông thả bản thân. Vậy nên Roy cũng muốn một lần say khướt xem sao. 

… Trong khi đó, bỏ lại sự náo nhiệt phía sau lưng, Will khó nhọc luồn lách qua đám đông với một tay bụm miệng. May thay ai thấy và cũng biết cậu chàng đang gặp vấn đề gì nên đều né tránh, vì chẳng ai muốn trở thành chỗ nôn cho người khác cả. Dưới sự hợp tác của mọi người và dẫn dắt của mấy cô nhân viên, thì Will cuối cùng cũng thuận lợi ra được phía sau quán.  

Chẳng kịp tìm chỗ nào kín kín, cứ thấy bờ tường là cậu lủi ngay vào mà không thèm suy nghĩ. Đứng đó, cậu nôn thốc nôn tháo những gì mình uống, những gì mình ăn ra ngoài. Sau vài nhịp ọe và tống khứ phần lớn thứ tồn tại trong bao tử, thì dường như Will thấy cơ thể đã dễ chịu hơn, cái đầu đang nhức ong ong cũng lấy lại được vài phần tỉnh táo. Thấy cách này có vẻ ổn, Will không chần chừ mà đưa hai ngón tay lên xong thọc thẳng vào họng, cố đưa nó vô sâu nhất có thể. Chẳng ngoài dự liệu, một cơn nhợn lên từ cổ khiến cậu tiếp tục nôn. Nhưng lần này không chỉ mỗi miệng, mà hai cái lỗ mũi của cậu cũng trào ra thứ chất lỏng màu nâu kem không mong muốn ấy. 

Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn đến khi Will cảm nhận được cơn đau quặn thắt ở dưới bụng, cả khoang miệng thì hơi chát có chút nhẫn. Cậu cố khạc thêm vài lần, tuy nhiên thứ phun ra chỉ là nước dãi và đờm. Được cái đầu óc cậu lúc này đã thoáng hơn rất nhiều, cho nên việc nghe thấy tiếng bước chân cách mình không xa là điều dễ hiểu. Nhưng Will không quan tâm, mà chỉ tập trung làm nốt phần việc rồi nhanh chóng quay lại trước khi Doran nghi ngờ. 

Will tiếp tục móc họng, mặc kệ người ta muốn làm gì. Thế nhưng có vẻ như người kia cần gì ở cậu, hắn mỗi lúc một tiến lại gần hơn. Nghe qua tiếng bước chân thì Will phần nào hình dung được cách người kia di chuyển, và đó hẳn là một thường dân, tuyệt nhiên không vì thế mà cậu hạ cảnh giác xuống. Tùy vẫn còn khá choáng váng, nhưng nếu tình huống xấu nhất xảy ra, cậu nghĩ mình vẫn sẽ xử lý được. 

Thế rồi thời khắc ấy cũng đến, cái người bí ẩn kia đã đứng sát bên. Will muốn nhanh chóng nới giãn khoảng cách hoặc bồi cho người đó một cước, nhưng bỗng nhiên… 

“Cậu không sao chứ?”

“Hở!?”

Will thoáng khựng khi người đó đột ngột cất tiếng hỏi han. Cậu bất ngờ không phải vì đó là một tông giọng nữ, mà bởi vì cái giọng này rất quen thuộc, cậu nhớ mang máng rằng mình đã được nghe qua trước đây. 

Hạ xuống chút cảnh giác, cậu từ từ lùi lại mấy bước như những gì đã định. Ngước mặt lên, nhìn kỹ hơn, để rồi nhận ra đây chính là cô gái mình va phải hồi chiều. Cô khoác trên mình chiếc áo choàng nâu chùm kín che quá nửa khuôn mặt, tay phải cô xách là giỏ táo xanh, cô đứng đó, không nói gì nhưng vẫn khiến Will chảy mồ hôi lạnh. Bởi sau bao nhiêu giả thuyết có kẻ định ám toán mình, thì cậu chẳng thể nào ngờ được lại là cô gái ấy. Và trên hết, cậu đã bị người ta nhìn thấy bản thân lúc nhếch nhác nhất. 

Khỉ thật, có cái lỗ nào để chui xuống không? Cậu thầm nghĩ, đồng thời cũng muốn tránh né khỏi cô gái, hoặc ít nhất là không để cô thấy mặt mình. Quá mức xấu hổ, cậu muốn chuồn khỏi chỗ này ngay bây giờ. 

Sau vài giây im lặng, bỗng bên kia nhích tới. 

“Này, cậu có sao không đó?”

“T-Tôi ổn.”

“Tôi lại thấy không giống vậy chút nào.”

Dưới áp lực vô hình, Will chỉ muốn thu mình lại. Cậu cố tìm đường thoát bằng cách lùi nhẹ về sau, chỉ cần một cơ hội, cậu sẽ nhanh chóng chạy đi. Thế nhưng người tính nào bằng trời tính. Bất chợt một cơn choáng váng ập đến khiến cậu chao đảo,  mất thăng bằng, cậu gần như ngã ngửa ra sau. Đúng lúc ấy, cô gái kia cũng rướn người tới chụp lấy tay cậu, nhưng do không đủ sức nên cũng bị kéo theo. 

“Ối!”

… Cứ tưởng hai người sẽ ngã, may thay khi mà Will kiểm soát được cơ thể mình vào đúng phút chót. Cậu điều chỉnh trọng tâm, tay còn lại bám vào bờ tường - nơi có một viên gạch lòi ra so với phần còn lại. Cả hai suýt soát đứng vững, nhưng tư thế ấy chẳng tồn tại được lâu, Will hất hất tay để cô gái buông mình ra, cậu tựa lưng vào tường rồi cứ thế ngồi thượt xuống. 

“Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ mình cần ngồi đây chút là ổn, xin lỗi vì đã làm phiền đến cô.”

Giọng cậu lí nhí, nhưng vẫn đủ cho người khác nghe. 

Chỉ là thay vì làm theo lời cậu, thì cô gái kia lại ngồi xuống cạnh bên, trên đôi môi kia hiện giờ là một nụ cười mỉm. Thao tác nhanh gọn, không một động tác thừa, cô lấy dưới áo ra chiếc túi đựng nước bọc trong da dê lẫn khăn tay rồi ân cần đưa cho cậu. 

“Đây, cậu có thể dùng nó, cứ coi như là tôi cảm ơn cậu đã giúp tôi nhặt táo lúc chiều đi.”

Will khựng người, bởi điều cậu đang lo ngại nhất cuối cùng cũng xảy ra, rằng cô gái ấy nhận ra cậu là ai. Tuy nhiên đường lui đã do tự mình chặn lại, nên giờ đây cậu chỉ có thể nương theo tình huống này. Nhưng Will không dám quay qua để cô nhìn thấy sự xấu hổ đang hiện rõ trên mặt mình, cậu chỉ đưa tay, đón nhận lòng tốt ấy. 

Hớp vài ngụm nước mát dịu, tuy chỉ là nước bình thường, nhưng cuống họng lẫn cả khoang miệng Will liền thấy dễ chịu hơn hẳn. Cảm giác lúc này cứ như được tái sinh. Cậu thả lỏng người, trút ra một hơi thở não nề thay cho việc tự nguyền rủa bản thân. Có chút hối hận vì đã để Doran khiêu khích dẫn đến tình trạng này, nhưng cũng hơi mừng thầm bởi nhờ vậy mà mới gặp lại cô. Will thật không biết có nên gọi đây là may mắn trong xui xẻo không nữa. 

“Lần đầu cậu uống mấy thứ này nhỉ? Đây, dùng cái này đi.”

Bên tai lại vang lên giọng nói nhẹ nhàng ấy với chiếc khăn tay chìa ra, nhưng lần này thay vì tiếp tục trốn tránh thì Will chọn cách đối mặt - cậu cho rằng bản thân bây giờ đã ổn hơn. Từ từ quay mặt sang, với ý định sẽ nói lời cảm ơn trước, ấy thế mà… 

“Cảm ơ-”

Lời còn chưa kịp thốt, lưỡi Will bỗng đớ lại, hai mắt cậu mở to nhìn vào người con gái trước mặt, khi này chiếc mũi trùm đã bị trượt xuống, để lộ ra dung nhan mỹ miều phía dưới. Mái tóc vàng óng kia thì cậu đã biết, nhưng đôi đồng tử xanh dương hút hồn kia làm cậu hoàn toàn không thể ngờ tới. Khuôn mặt cô nhỏ, chiếc mũi lại cao, đôi môi thì đỏ mọng. Tổng thể những điều ấy tạo nên một nét đẹp sắc sảo, nhưng trong chính vẻ đẹp đó lại ánh lên một nỗi u buồn khó tả. 

Sau một khoảnh khắc thời gian như bị trì hoãn, Will chớp mắt, nhưng vẫn không thể thoát khỏi mị lực ấy. Cho đến khi cô gái cảm thấy kỳ lạ trước ánh nhìn chằm chằm đó của cậu. 

“Bộ… mặt tôi có dính gì ư?” Cô thỏ thẻ giọng, dùng tay còn lại quẹt lên hai bên má mình kiểm tra. Đến khi chẳng thấy gì, cô mới quay lại lườm cậu chất vấn. 

“Gì hả?”

“À thì… mái tóc với màu mắt đó, cô là quý tộc ư?”

“Ai cũng nghĩ vậy cả, nhỉ?”

Nói đoạn, cô liền nghịch nghịch lọn tóc rủ xuống phía trước của mình, ánh mắt có chút đượm buồn. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, nụ cười mỉm lại quay về với cô, như thể những gì vừa thấy chỉ là tưởng tượng của Will. 

Lúc này Will thật sự không biết phải nói gì ngoài cái cau mày thay cho tâm trạng. Bởi theo cậu được biết, thì cái việc sở hữu đặc điểm tóc vàng lẫn mắt xanh chỉ xuất hiện trên một số dòng dõi quý tộc nhất định. Vậy nên dựa vào đánh giá nhanh từ tình huống và thái độ của cô gái mà cậu liền phán đoán. Rằng đây có thể là tiểu thư nhà nào đó muốn trốn ra ngoài chơi nên mới che giấu thân phận, chắc vậy, Will cũng không dám khẳng định, nhưng cậu quyết định sẽ cư xử thận trọng hơn thay vì thoải mái như trước. Vì Will chẳng muốn một ngày đẹp trời nào đó đang đi trên đường thì bị binh lính chặn lại, rồi kết tội thô lỗ với quý tộc xong tống vào ngục chút nào. 

“Nè, cầm lấy nó đi chứ, tôi cũng biết mỏi tay đó.” Nhưng trước sự e dè thấy rõ đó của Will, thì cô gái dường như chẳng màng đến mấy khi vẫn dúi vào cậu chiếc khăn tay mình cầm nãy giờ. 

Cậu nhận lấy chiếc khăn bằng hai tay, lau đi lấy vết dơ trên miệng và mũi một cách cẩn trọng. Nhìn thấy điều ấy lẫn dường như cậu chàng đã khỏe hơn, cô gái đột nhiên đứng dậy, chùm lại chiếc mũ sao cho che đi phần lớn khuôn mặt. Cô xách lên giỏ táo trước sự chứng kiến có phần ngơ ngác của Will. 

“Ây… vì trông cậu đã khá hơn nên tôi nghĩ đến tạm biệt rồi, tôi còn có chút việc phải làm nữa. Cậu tự chăm sóc bản thân mình cho tốt nhé.”

“C-Cái này.” Will vội vàng đứng lên đưa lại túi nước và chiếc khăn, nhưng cô gái ấy chỉ lắc đầu từ chối rồi đẩy nó về cho cậu. 

“Cậu cứ cầm lấy dùng đi, hẳn là cơn khó chịu ở bụng vẫn chưa thuyên giảm mấy đâu nhỉ? Với cả nếu có muốn nôn thêm thì…”

Cậu gật gù, tròn xoe hai mắt, bởi cô ấy còn hiểu tình trạng cơ thể này hơn những gì cậu tưởng. Trong giây lát Will đã nghĩ người con gái này là một bác sĩ. Và dù chỉ thoáng qua, lẫn biết cái suy nghĩ này của mình không nên, chỉ là cậu muốn hỏi tên cô, muốn biết làm cách nào để được gặp lại. Đứng giữa hai lựa chọn khó khăn nhất thời làm Will luống cuống, cậu mãi mấp máy đôi môi trước những lời muốn nói. Tâm trí cậu gào thét, nó kêu rằng cứ mặc xác sự sợ hãi ấy và làm những gì thích đi. Nhưng rồi lý trí lại kéo Will về với thực tại - nơi mà nhiều việc cậu không thể làm theo ý mình vì ngán ngẩm cái hệ lụy phía sau. 

Sau tất cả, mọi thứ đi tới hồi kết bằng sự im lặng của đôi bên. Nhìn cô gái lướt ngang qua mình, Will cắn răng, cố kìm nén cái phức cảm không nên tồn tại này xuống tầng sâu nhất trong trái tim. Dù rất khó khăn, nhưng cậu hiểu sự giao động nhất thời này có thể trở thành con dao giết chết bản thân. 

Cứ như một người qua đường thôi ấy mà, đừng nghĩ về nó nữa. 

Will nhắm nghiền mắt lại, nghe rõ tiếng bước chân ấy dần xa rồi biến mất trong màn đêm. Cậu trút ra một hơi thở não nề đến nao lòng. Ngước mặt lên nhìn lấy bầu trời như tìm kiếm sự an ủi, thế rồi thứ cậu nhận về chỉ là một mảng trời đen kịt đầy u ám. Nó không trăng, không ánh sao, một khoảng không trống rỗng hệt như tâm trí Will hiện giờ. Nhưng kỳ lạ thay, bằng với cách nào đó cậu lại nở được nụ cười trên khuôn mặt không hề vui kia. Chẳng qua là có chút méo mó, khó coi. 

… Nhất thời cậu ngó xuống hai thứ vẫn đang cầm chặt trên tay mình. Tuy chiếc khăn hệt như mấy cái được bày bán ngoài chợ với cái giá rẻ bèo vài đồng lẻ một chục, nhưng trong mắt Will, nó thật đặc biệt theo cách khá khó diễn tả. Vô thức đưa nó lên hít lấy một hơi, thoảng vào khoang mũi là chút ít mùi hương của nước hoa. Và đúng như những gì cậu chàng đã nghĩ, rằng cô gái kia không phải người bình thường. 

Gấp chiếc khăn lại gọn gàng rồi cho vào túi, cầm theo túi nước bước lững thững vô lại trong quán. Luồng lạch qua đám người hò hét, chẳng mấy chốc mà cậu đã thấy được ba người đồng đội yêu dấu. Doran và Roy hiện đã say khướt, cả hai đang khoác vai nhau tâm sự gì đó rồi cười cười trông rất thân thiết. Về phần Lena thì cô vẫn tỉnh táo, hai tay nhanh nhảu gói những thứ còn nguyên vẹn và ăn được vào giỏ để mang về. Dù nhìn hơi khó coi, nhưng quả nhiên với tính cách của Lena thì như vậy cũng chẳng lạ lắm. 

Will cười khổ, đi đến ngồi vô vị trí cũ, và chẳng hiểu thế nào, nhưng cậu định gọi thêm cốc bia nữa. Vừa mới đưa tay lên, thế mà Lena đã cản lại. 

“Làm gì đấy tên kia? Bộ lần gặp nữ thần huệ là chưa đủ à?” 

Lena cau mày, nhưng rồi lại chú ý tới túi nước mà Will vừa đặt lên bàn. Cô vẫn nhớ rõ khi nãy cậu hoàn toàn không có thứ này. 

“Mà lấy cái đó ở đâu ra đây?”

“Hử? À… chỉ là một người không quen không biết thôi, chắc thấy tôi tội nghiệp nên mới giúp chút ấy mà, cô đừng bận tâm. Mà tôi gọi thêm cốc nữa nhé? ”

“Sao đấy, mới vừa nãy còn nhăn nhó khi uống lắm mà?”

Nhắc đến Will lại thở dài, khuôn mặt trầm đi trông thấy. Cậu cười giả lả, tay mân mê túi nước trên bàn bằng rất nhiều tâm tư. 

“Chỉ là… tôi muốn thử lại cảm giác say thôi.”

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

ấn tượng về vốn từ phong phú của người ae, trc viết toàn phải kẹp cuốn từ điển bên người.
Xem thêm