Người ta thường nói không nên chủ quan trong những chuyến đi săn, nhất là trước loại con mồi có thể quay đầu cắn mình bất cứ lúc nào. Vì cái cương vị kẻ đi săn suy cho cùng cũng rất mong manh. Nhưng… đó là do người ta chẳng hề biết tới tình huống kẻ bị săn bỗng chốc trở thành khán giả, xem lũ mới phút trước còn là mối đe dọa mà giờ lại đang ở thế hạ phong.
Ở đó, ngồi im lặng trong bụi cây quan sát trận chiến của bầy sói với bốn con orc bằng cặp mắt mở to như quả trứng gà. Will, Lena lẫn Doran vẫn chưa dám tin vào cái thế cục lại chuyển hóa nhanh cỡ này.
Hai bên đã giao tranh được vài phút, và kẻ đang thắng thế ở đây là lũ orc. Mặc dù một con đã chết và ba con còn lại đều chằng chịt những vết cắn xé kinh khủng khiếp. Nhưng nhìn vào đống xác chết của bọn sói nằm la liệt trên đất, thì kết cục của trận chiến sớm đã ngã ngũ. Nhất là trước cảnh tượng lũ sói chọn cách thối lui.
Nhưng bọn orc cũng không vì thế mà gào rú ăn mừng, bởi vết thương quá nặng khiến chúng chẳng thể đứng vững được lâu. Ngồi phịch xuống đó, thậm chí vũ khí cũng buông ra hòng quay sang chăm sóc những nơi máu đang ròng ròng chảy.
Trông đau đớn là vậy, nhưng trên mặt chúng vẫn toát lên dư vị của chiến thắng.
Mặt khác, ngồi trong này thu liễm tất cả vào mắt, anh không dám bỏ sót bất cứ điều gì. Sau một khoảng lặng tưởng chừng bất tận, Roy chầm chầm đưa tay lên, ra hiệu cho những người phía sau vào tư thế sẵn sàng.
Không một lời báo trước, chiến thuật tác chiến cũng vô cùng đơn giản, nhưng bốn người điều hiểu, rằng nếu bỏ qua cơ hội trời ban này thì khả năng cả phần đời còn lại sẽ chẳng còn lần nào khác.
“Ực.”
Nuốt chửng ngụm nước bọt giúp cái cuốn họng tiếp thêm sức sống. Will siết chặt lấy cán thương, mặc cho vết rách ở vai vẫn đang rỉ máu. Cậu không cảm thấy đau, hay đúng là không có thời gian cho phép mình đau.
Nó ở đó, như bằng chứng cho việc cậu vẫn sống.
… Thế rồi bàn tay Roy nhất thời hạ xuống, khiến Will chẳng kịp nghĩ ngợi gì thêm mà chỉ biết lao đầu ra khỏi nơi ẩn nấp. Bằng tốc độ vượt trội hơn hẳn Doran, cậu liền nhắm thẳng đến mục gần nhất. Vẫn là với ý định một kích đoạt mạng, Will xoắn cây thương tạo lực xoáy trước khi đâm xuyên qua yết hầu con orc. Máu đã phun, nhưng Will lập tức cau mày, bởi nó không những chưa chết mà dường như còn muốn đánh trả.
Trước cơn ớn lạnh bao trùm tâm trí, Will vội buông tay khỏi vũ khí, đạp mạnh vào ngực con orc lấy đà lộn ngược về sau. Tuy đáp đất không được hoàn hảo, nhưng nếu chậm hơn một nhịp thì con orc thứ hai đã tặng cậu vài chùy vào đầu.
“Chậc! Sức sống mãnh liệt thật!”
Lèm bèm trong khi lồm cồm bò dậy, nhưng vừa mới ngước mặt lên nhìn thì thứ chào đón cậu lại là cây chùy gỗ đang bay về phía mình. Hoảng hồn, cậu liền nằm sấp xuống để nó bay sượt qua. Trông khá khó coi, nhưng nhờ thế mà cậu mới tạm thời an toàn.
Will thầm mừng khi lũ này đang bị thương lẫn suy yếu, chứ nếu đòn vừa rồi được ném khi chúng trong trạng thái sung mãn nhất thì ắt hẳn cái mạng nhỏ của cậu đã nằm lại ở đó.
“Ê, cầm lấy!”
Lúc này Doran cũng tới, anh ném cho cậu thanh kiếm của mình xong đứng lên phía trước với tấm khiên. Ngay khoảnh khắc có hỗ trợ là Will lật đật chỉnh đốn tư thế. Cậu chộp lấy chuôi kiếm, nhấc bổng nó lên, nhưng nhanh chóng méo mặt khi nhận ra độ nặng của nó gấp mấy lần cây thương của mình. Giờ đây cậu buộc phải khâm phục Doran nhiều hơn nữa, khi anh ta không những cầm nó một tay mà còn vung nó vèo vèo trông nhẹ tênh.
Bỏ qua mặc cảm của việc chênh lệch sức mạnh, Will vào thế tấn, cầm kiếm bằng hai tay hướng thẳng tới hai con orc còn lại. Về phần cái con bị Will đâm xuyên cổ, thì dù có cố cách mấy, nhưng dường như vết thương quá nặng lẫn mất máu quá nhiều khiến nó nằm bất động ở đó, chẳng rõ là đã chết hay chưa. Nhưng tuyệt nhiên, chả có kẻ nào quan tâm đến việc đó ngay lúc này.
Bởi dù chỉ cách nhau có vài mét, nhưng hai bên hoàn toàn rơi vào thế bất động. Năm, mười, rồi cứ vậy mà hai mươi giây căng thẳng trôi qua. Không gian yên ắng đến rợn người, thứ duy nhất giúp Will giữ được chút bình tĩnh cuối cùng là tiếng lèm bèm khó hiểu ở phía sau của Lena.
Bỗng! Từ trong bụi rậm Lane đứng phắt dậy, cô hướng thẳng cây trượng với quả cầu đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt về phía bọn orc.
“Nhắm mắt lại!” Lena hét lên.
Nghe theo tiếng la lẫn kế hoạch của Roy, cả Will lẫn Doran liền nhắm nghiền mắt lại trong khoảnh khắc ngắn, tin tưởng giao hết mọi thứ lại cho Lena. Để rồi…
“Chiếu Rọi Qua Màn Đêm, Quang Minh - Lóe!”
Chợt tựa một mặt trời thứ hai xuất hiện giữa khu vực u tối, phía sau Will và Doran bất ngờ được bao phủ bởi nguồn sáng cực kì mạnh mẽ. Mặc dù chỉ lóe lên trong chớp nhoáng, nhưng bấy nhiêu là đủ để cướp đi tầm nhìn của lũ orc không chút phòng bị kia. Theo phản xạ tự nhiên chúng dùng tay che lẫn nhắm tịt mắt lại, mà đây chẳng khác nào cơ hội ngàn vàng cho Doran lẫn Will tung đòn kết liễu - kết thúc cái trận chiến đáng nguyền rủa này.
Mở bừng mắt ra, và thay vì do dự, thì giờ đây cả hai lại như một cặp bò điên lao thẳng vào đối thủ mà chả thèm nghĩ ngợi gì. Tuyệt nhiên không về thế mà trở nên chểnh mảng, khi cả hai đều nhắm tới mục tiêu gần nhất. Doran kích hoạt kỹ năng cường hóa, bằng sức mạnh vượt trội trong chốc lát và chiếc khiên to lớn trên tay, anh húc mạnh vào con orc, quật nó ngã ngửa, đầu va đập với nền đất đá.
Không để con orc có cơ hội phản kháng sau bao cố gắng làm nó choáng váng, Will ở đó, cầm chặt cán kiếm, cậu lợi dụng độ nặng ấy mà cắm phập xuống cổ. Tuy có chút sai lệch, nhưng chung quy cú đâm vẫn khiến nó tắt ngúm hơi thở.
Máu xanh chảy ra lênh láng. Tuy nhiên chẳng để Will kịp vui mừng, khi mà con orc cuối cùng đã phần nào khôi phục thị lực, nó lập tức hướng toàn bộ sự điên cuồng lên cậu rồi lao tới. Đó là một cú vồ trực diện khó tránh. Biết không thể né, Will gồng mình, sẵn sàng đón nhận nhưng đồng thời cũng muốn giảm thiểu tối đa sát thương.
“Mẹ N-!”
… Câu chửi còn chưa kịp thành, bỗng Will bị kéo ngược về sau. Định thần lại, để rồi nhận ra con orc kia đã sượt qua mình, lao đi rồi đâm sầm vô một gốc cây. Ngửa cổ lên, cậu thấy Doran với nét căng thẳng cực độ, nhưng ánh mắt kia vẫn không rời khỏi con orc, trong khi cái miệng thì làu bàu.
“Tập trung coi, bộ mày muốn chết hay gì?”
Phải, không chỉ là xém, mà mới vừa rồi cậu gần như đã bước một chân vào cửa tử. Sốc lại tinh thần, Will lồm cồm đứng lên để rồi nhận ra dưới phần eo phải đau đớn bất thường. Biết là bị thương, nhưng chẳng thể làm gì khác, cậu cắn răng, tiếp tục gượng dậy mặc cho cơ thể đang run rẩy báo hiệu không ổn tẹo nào.
Trở lại bằng sự loạng choạng, Will lập tức ngó đến con orc. Và chẳng biết từ bao giờ, mà trên người nó hiện có thêm hai mũi tên, một mũi ngay cổ, mũi còn lại ghim thẳng vào mắt trái. Nhìn những dấu cắn xé lớn nhỏ chằng chịt trên khắp cơ thể kia, lẫn vài vết thương chí mạng, Will thật sự khó hiểu vì sao nó vẫn còn sống?
Nhưng con orc giờ đã không còn di chuyển nữa. Nó chỉ đứng đó, thở hắt ra từng hơi nặng nề, lườm đến Will bằng đôi mắt hằn học tia máu.
“Doran, đem Will ra khỏi chỗ đó đi!”
Từ phía sau đi tới, Roy vừa nói vừa kéo cung ngắm vào đầu con orc mà bắn. Cùng lúc ấy Will cũng được Doran vác lên vai. Tuy bị xốc lên xốc xuống khiến cái eo cậu điếng không tả xiết, chi ít, việc được rời khỏi khu vực nguy hiểm giúp Will tạm chấp nhận cơn đau này như một sự đánh đổi.
… Giá như được đặt nhè nhẹ xuống thì tốt biết mấy?
Cứ như thấy trước được tương lai của bản thân mà thầm cầu nguyện. Bởi sau khi di chuyển một quãng đường kha khá, Will liền bị Doran ném xuống đất cái hự không chút thương tiếc. Điếng người, cậu mắt nhắm mắt mở nhìn Doran chạy vội đến chỗ của Roy mà tâm trí bắt đầu trở nên mụ mị. Tầm nhìn đã nhòe đi trông thấy, cảm tưởng bản thân có thể ngất bất cứ lúc nào.
“Này, chỗ nào bị thương nặng nhất?”
Bỗng bên tai vang lên tông giọng quen thuộc, mang đôi chút gấp gáp, đôi phần khẩn trương. Nhưng với người sắp lịm đi như Will mà nói, giọng điệu ấy tựa ngọn đuốc sáng giúp cậu vượt qua sương mù dày đặc. Hít vào một hơi thật mạnh, gắng lấy hết sức bình sinh, cậu di chuyển cánh tay yếu ớt tới chỗ đau rồi buông thõng. Cậu tin tưởng giao phó hết lại cho Lena.
Mà chẳng cần Will phải đợi lâu. Cứ như Lena đã chuẩn bị từ trước, ở tay cô hiện đang phát sáng, ánh sáng xanh cái kiểu nhàn nhạt êm dịu. Không chần chừ, cô áp tay lên chỗ Will vừa chỉ.
"Chảy qua những dòng suối sinh mệnh cổ đại nơi vị thần cổ xưa nán lại, tôi triệu gọi, bản chất của sự sống. Hãy giúp tôi - chữa lành.”
Will nằm yên, cảm nhận rõ hơn bao giờ hết như có cái gì đang rót vào cơ thể mình. Nhưng nó không hề khó chịu, thay vào đó cơn đau nhói ban đầu dần dần dịu đi. Cậu lim dim góc nhẹ đầu lên nhìn vào Lena, thều thào vài câu.
“Mọi chuyện… thế nào rồi vậy?”
“Yên tâm đi, Doran vừa kết thúc nó rồi.”
Lena nói rồi ấn đầu Will xuống nằm lại vị trí cũ, cô liền tập trung truyền nốt số ma lực hồi phục trên tay vào vết thương. Xong xuôi, cô ngồi phệt ra đó mà thở hồng hộc mấy hơi, trán lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt thì xanh xao thấy rõ. Nhưng như thế vẫn chưa phải là kết thúc. Lena lấy lên một cái ống nhỏ từ chiếc túi bên eo, ở trong đựng thứ chất lỏng màu xanh lá đặc quánh. Vừa thấy nó thôi đã khiến cô bất giác cau mày.
Vậy mà không hề chần chừ, cô mở nắp, tu vội một hơi thật mạnh, nuốt ừng ực cái thứ nước sền sệt đắng nghét, đã vậy còn hôi rình đó xuống. Biểu cảm lập tức méo xệch, cô rất muốn nôn, nhưng đã nhanh chóng bụm miệng. Bởi dù có kinh tởm tới mấy, thì chỉ việc nghĩ tới giá tiền lẫn công dụng mà thứ này mang lại đã khiến Lena dù chết cũng phải cho nó vào bụng.
“Ọe! Đến một lúc nào đó mình sẽ biến cái thứ này có vị ngọt và mùi thơm của hoa quả.”
Lena lèm bèm, để rồi nhận ra Will nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm mình.
“Cái gì?”
“À không… chỉ là tôi vừa nhận ra sự kỳ diệu của ma thuật khó mà diễn tả thành lời. Và ừ, tôi nhất định phải học ma thuật cho bằng được. Nên là cô dạy tôi nha?”
“Nhưng cậu có bảo vệ tôi được miếng nào đâu?”
“... Thì châm trước chút đi, dù sao tôi cũng vừa mới liều mạng xong.”
Vừa nói Will vừa từ từ nâng người mình ngồi dậy, mặc dù vẫn còn đau và nhoi nhói, nhưng nếu so với ban nãy thì đã đỡ đi rất nhiều. Tuy chưa xem xét đã hồi phục được bao nhiêu phần, chí ít, Will biết bản thân có thể di chuyển lẫn chiến đấu nếu cần thiết.
Muốn đứng lên để đi lấy vũ khí, nhưng Lena đã không cho, cô ép Will ngồi lại hòng trị nốt vết thương trên bả vai kia của cậu. Lần này cậu được chứng kiến tất cả quá trình của cái thứ phép màu gọi là ma thuật hồi phục ấy. Lena nhắm nghiền mắt, hai tay đan vào nhau tạo thành tư thế cầu nguyện, cô đọc, đọc rất nhiều câu chú mà Will chẳng thể hiểu nổi nó là loại ngôn ngữ gì. Tuyệt nhiên riêng điều này thì Will có thể hiểu chỉ bằng cách quan sát. Rằng sau mỗi câu chú, thì tay Lena cứ thế sáng dần lên, nhưng đổi lại dường như thể lực đang bị bòn rút. Từ cái thần sắc xanh xao vừa rồi đã trở nên trắng bệch, mồ hôi không chỉ lấm tấm mà ướt đẫm, nhịp thở cũng theo đó nặng nề hơn mấy phần.
Sau tất cả, thay vì thấy nhụt chí vì độ khó của việc học ma thuật, thì dường như nó chỉ làm Will hứng thú hơn. Mắt cậu sáng rực khi lần nữa được trải nghiệm cảm giác có gì đó chảy vào cơ thể mình thông qua tay của Lena. Mặt khác, Lena có hơi bực bội khi bản thân sắp ngất đến nơi bởi phải liên tục sử dụng hồi phục trong thời gian ngắn. Thế nhưng cái kẻ được hưởng lợi ấy lại chẳng mảy may để tâm gì, mà hắn còn đang nhìn cô bằng ánh mắt “làm ơn hãy dạy nó cho tôi” nữa. Thử hỏi cô có tức không chia chứ?
Cũng định làm mình làm mẩy đấy, nhưng cơ thể lẫn thể lực của cô lại không cho phép. Lena giờ chỉ muốn được nghỉ ngơi.
“Xong rồi đó, giờ thì tới giúp họ đi, tôi nằm đây xíu đã.”
“À ừ, cảm ơn.”
“Đi đi, chút quay lại vác tôi về là được.”
Nói dứt câu, Lena thản nhiên nằm ườn ra đất, chẳng buồn di chuyển thêm. Ở yên đó, cô từ từ gặm nhấm cái triệu chứng thiếu hụt ma lực - thứ mà hầu hết các pháp sư trình độ cỡ cô đều phải trải qua sau mấy lần dùng ma thuật vượt ngưỡng mức ma lực mà bản thân sở hữu.
Và dù đã trải qua không biết bao nhiêu lần, từ tập luyện cho tới nhiều trận chiến trước đó, thì Lena cũng chẳng tài nào làm quen nổi với cơn đau nhức này. Cô nằm chèo queo đó với tay chân bủn rủn không chút sức lực, cái đầu nhức ong ong làm nhòe cả tầm nhìn lẫn chiếc bụng oặn thắt vì tác dụng của thuốc bắt đầu phát huy. Nhắm nghiền mắt lại, Lena điều tiết nhịp thở về mức ổn định. Mọi thứ dường như đã ổn, ngoại trừ cái ý nghĩ chưa muốn đứng lên của cô.
Thời gian vẫn lặng lẽ trôi. Vọng qua từ bên đó rồi lọt vào Lena là tiếng cười nói đầy phấn khởi khi trúng được mánh lớn của ba tên con trai. Ồn ào một hồi xong cũng chuyển sang bàn luận - phân chia công việc. Sau đó không biết đã trôi qua thêm bao lâu, nhưng nó đủ để Lena lim dim làm một giấc ngủ ngắn. Cho tới khi cô cảm nhận được có ai đó đang đá vào chân mình.
“Này, Roy bảo nhanh di chuyển tới chỗ an toàn thôi. Và xin lỗi vì sẽ không thể vác cô về như đã hứa.”
Mở mắt ra, ập ngay vào mắt Lena vẫn là Will, nhìn lấy cậu chàng thì cô ngay tắp lự hiểu ra nguyên nhân cho câu xin lỗi đột ngột kia. Bởi hiện trên vai Will đang vác theo một cặp sói có kích thước trung bình to. Tuy đã moi hết nội tạng ra, nhưng quả nhiên trọng lượng của tận hai con vẫn là khá nặng so với cậu. Vì trông thế nào thì cũng thấy Will đang chật vật lắm mới di chuyển được.
Đứng trước cảnh tượng ấy thì Lena nào dám bèo nheo gì nữa. Cô bật dậy với tình trạng vẫn hơi choáng váng, nhưng luận về tốc độ thì giờ cô hơn Will nhiều. Thở hắt ra có chút bất lực, cô liếc Will cái nhẹ - ở đó cô chỉ thấy một thiếu niên cũng cao ráo, khuôn mặt tạm ưa nhìn, nói chung là trông không tệ khi so với mấy kẻ cô từng quen.
Nhận tên này làm đệ tử rồi sai vặt nghe cũng được đó chứ? Nhớ tới việc Will sẵn sàng làm trâu làm ngựa chỉ để học ma thuật khiến Lena bất giác nhoẻn lên một nụ cười ghê rợn. Nhưng cô rất nhanh đã thu liễm nó lại, rồi dành cho cậu vài câu nói thân thương.
“Thôi được rồi, xét theo vài tiêu chí thì tôi thấy cậu cũng đã rất cố gắng trong chiến đấu, cũng như có đam mê với ma thuật. Vậy nên Lena này sẽ phá lệ một lần để nhận cậu làm để tử, cảm thấy biết ơn đi nhá.”
“Thật á?”
Tuy đang mệt muốn đứt hơi, nhưng có thể nhận ra Will vui đến cỡ nào sau câu nói của cô. Và như thấy con mồi đã vào tròng, Lena quyết định bồi thêm câu nữa như để chắc chắn cậu chàng sẽ không hối hận hoặc bỏ cuộc trước bất kì yếu tố nào khác.
“À rào trước với cậu điều này luôn tránh trường hợp bị hiểu lầm. Đó là trong quá trình tôi giảng dạy, thì dù có bị bắt làm gì hay mấy bài tập nghe vô lý cỡ nào đi chăng nữa, việc của cậu sẽ chỉ gói gọn trong bốn điều. Lắng nghe, cố gắng hiểu, rồi thực hiện mà không có bất cứ phàn nàn nào. Hiểu chưa?”
“Đ-Đại khái. Mà thật sự mấy bài tập sẽ kỳ quặc lắm hả?”
“Ờ… để dễ hiểu thì nếu tôi không biết cha mình là một sư khá mạnh đi, hẳn là tôi sẽ nghĩ ổng bị điên trước những cái ông làm và dạy.”
Lena nói, nhưng ánh mắt lại hướng về nơi nào đó xa xăm, như thể vừa nhớ lại những thứ không muốn nhớ. Mặt khác, Will chỉ nuốt xuống ngụm nước bọt, cậu lấy hết phần hơi sức ít ỏi còn lại của mình để khẳng định với Lena rằng.
“Được rồi, vậy khi nào tôi sẽ được học?”
“Về Morico, nghỉ ngơi một hai ngày đi rồi tính tiếp.”
Nói xong Lena liền bỏ Will lại phía sau, mặc kệ cậu chật vật đi theo. Dù vậy trông cậu vẫn hớn hở hơn bao giờ hết.
… Nơi mà cả nhóm hướng đến là con suối nằm ở bìa rừng cách xa khu vực nguy hiểm, nhưng không phải để nghỉ ngơi. Việc ai người nấy làm khi đã được phân chia trước đó. Will với Doran đi đi lại lại liên tục hòng mang hết đống chiến lợi phẩm có ra ngoài, trong khi Roy và Lena cần phải lóc thịt lấy lông lũ sói ấy trước lúc mặt trời lặn.
Nói tới những thứ đem về để bán tuy khá hạn chế, tuy nhiên theo tính toán sơ bộ của Roy thì cả nhóm sẽ kiếm được ít nhất là một trăm bảy mươi đồng bạc trong chuyến này. Nghe qua dù không có gì to tát lắm, nhưng đó lại chính là thu nhập cơ bản của một số tổ đội mạo hiểm giả cấp trung - điều mà Roy chỉ dám mơ ước khi nhìn họ đổi tiền thường.
Bất giác, anh ngó đến chỗ Will đang ngồi nghỉ mệt. Chẳng biết đây là trùng hợp hay ngẫu nhiên, nhưng Roy có cảm giác như Will chính là tấm bùa may mắn mà thần linh đã ban xuống cho mình. Anh gật gù rồi thầm nhủ, rằng sẽ đối đãi tốt hơn nữa với người đồng đội mới này nếu như đó là sự thật.
Thời gian trôi qua rất nhanh khi tất cả đều bận rộn, loay hoay từ trưa đến lúc chập choạng tối mới xong. Dù trông ai nấy cũng mệt, người ngợm thì vừa hôi vừa bẩn, tuy nhiên trong suốt quá trình ấy hoàn toàn không hề có lời than vãn nào, mà thứ tồn tại ở môi là những nụ cười khoái chí. Và sau một ngày dài cực nhọc, cả nhóm quyết định ngủ lại đây nốt đêm này nhằm khôi phục sức lực. Ổn áp hơn là khi bữa ăn tối nay đã được nâng cấp. Thay vì những miếng thịt khô khốc dai nhách, hay mấy mẫu bánh nướng cứng còng, thì lúc này Doran đang ngấu nghiến chiếc đùi sói nướng thơm nức mũi.
“Bọn sói đồng cỏ một sừng này ngon thật, hơn hẳn lũ sói tuyết được quảng bá là mỹ vị nhân gian.”
Tuy thiếu thốn khá nhiều hương liệu dùng để ướp, nhưng bởi chất thịt săn chắc bên ngoài mà mọng nước ở trong đã cứu vớt được cái mùi hôi vốn dĩ từ công đoạn sơ chế không kỹ càng. Và trên hết cũng nhờ có việc được ngồi ăn đồ nướng bên đống lửa hồng ấm áp đã phần nào cải thiện kha khá những tâm hồn kiệt quệ này.
Cứ thế mà chuyến đi săn của Will đã kết thúc thành công vượt quá kỳ vọng. Ai nấy cũng có thu hoạch lớn, nhất là Will, giờ đây cậu chỉ mong chờ tới buổi học đầu tiên về ma thuật.
●▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬●
Khởi hành từ sáng sớm lúc mặt trời còn chưa ló dạng, nhưng phải đến quá trưa thì bóng dáng của thành phố Morico mới hiện lên trong tầm mắt của cả nhóm. Điểu ấy là hiển nhiên khi tốc độ di chuyển đã giảm đi đáng kể. Không chỉ bởi mệt mỏi đơn thuần sau chuyến đi săn, mà do ai nấy đều phải vác theo cả đống đồ. Đến cả Lena - người vốn dĩ có thể trạng khá khẩm hơn mấy cô gái bình thường một xíu cũng đang hai tay xách hai chiếc túi to. Còn về cây trượng phép cô cưng như trứng ư? Nó hiện bị bó lại rồi cột sau lưng Lena như một khúc củi khô nhặt bên đường.
Tiếp tục lê từng bước chân nặng nề, mỗi lúc một gần hơn với cổng thành, cả nhóm nhanh chóng trở thành điểm chú ý của mọi ánh mắt xung quanh. Ngay cả Kahn, mặc dù đang bận túi bụi nhưng vẫn phải nghía qua nhìn. Anh lập tức nhận ra cậu thanh niên mình gặp hai ngày trước. Tuy khuôn mặt ngoài như kẻ sắp chết ra thì không chi thay đổi, nhưng Kahn biết ở cậu đã có gì đó biến chuyển. Nhất là cái phong thái kia.
Lướt qua nhau, Will dành cho anh một cái cúi chào thân ái. Kahn cũng cười lại, anh định lòng sẽ tìm cậu làm vài ly khi rảnh.
… Quay lại với những con người kiệt quệ đang muốn được nghỉ ngơi nhưng không thể này. Khi mà nơi cả bọn phải hướng đến trước tiên là hiệp hội mạo hiểm giả nằm tại trung tâm thành phố. Cố gắng gạt bỏ hết những cám dỗ xuất hiện suốt hai bên trên đường đi. Nào là món ăn bày biện các kiểu khiến người nhìn thèm chảy dãi, rồi đủ loại trái cây mọng nước sặc sỡ màu sắc, đến cả mấy cô em chào hàng cho buổi tối cũng bị phớt lờ. Có thể thấy ngay lúc này không bất cứ thứ lay động được ham muốn làm nặng túi tiền của bốn người.
“Tao sẽ uống thật đã vào tối nay.”
“Em nghĩ mình sẽ đi tắm rồi làm một giấc trước.”
“Chà… tôi với cậu có chung suy nghĩ đấy Will à.”
“Ừ, tôi đang nghĩ là nên nước nóng hay lạnh đây. Mẹ kiếp, sao cảm giác như hội nó xa hơn ngày thường vậy?”
“Nói ít thôi, đi tiếp đi.”
Trong khi Will và Lena đối đáp nhau sau những tiếng hồng hộc, thì Roy đi phía trước chỉ thở hắt ra mà đệm vào.
“Làm gì làm, nhưng nhớ bảo dưỡng vũ khí và mua thêm mấy vật dụng cần thiết cho chuyến đi tiếp theo. Và Will, nếu được thì mua cây thương mới chất lượng hơn đi nhé. Có thể ngó qua cửa hàng nhà Doran ngày mai với anh mày nếu muốn?”
“E-Em sẽ cân nhắc.”
Nhắc tới cái tự nhiên rầu ngang, khi cây thương mới toanh của cậu đã tàn tạ khủng khiếp chỉ sau hai trận chiến. Ngoài những vết xước khắp thân và có dấu hiệu bị cong, đến cả mũi thương cũng mẻ từa lưa thì, đúng là Will cần một vũ khí mới. Ấy thế mà kẻ bán cho cậu lại dám khẳng định nó chịu được mấy đợt tấn công của Wyvern.
Tạm gác lại vấn đề này, thì sau hơn một tiếng di chuyển cuối cùng cả đám cũng tới được trung tâm thành phố Morico. Về cơ bản nó là một quảng trường lớn thông với mọi nẻo đường dẫn ra những cổng thành khác. Và nằm giữa chỗ này có một đài phun nước lớn, nơi được tương truyền làm gia tăng tỷ lệ thành nếu thổ lộ tình cảm dưới ánh hoàng hôn. Nhưng tất cả đều khá lu mờ, bởi tọa lạc phía sau nó đôi chút là hiệp hội mạo hiểm lừng danh.
Ấy là một tòa nhà có thiết kế hoàn toàn lạc quẻ khi so với quan cảnh xung quanh mình. Chễm chệ, to lớn và khác biệt là những gì nó muốn truyền tải. Dù nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa thì Will vẫn phải run lên vì phấn khích. Thậm chí cậu cho rằng chỗ ở của lãnh chúa cũng chưa chắc bằng được chỗ này - xét trên độ hầm hố.
Hai cánh cửa gỗ lớn của hội lúc nào cũng rộng mở, bốn người đường hoàng bước vào rồi một mạch hướng thẳng đến sảnh lĩnh thưởng. Có năm nhân viên nữ túc trực xuyên suốt ở quầy, nhưng Roy quyết định chọn cô gái đứng ở rìa bên trái. Một phần vì đó là người mà nhóm anh quen thuộc nhất, phần còn lại vì muốn giúp Doran sát gần hơn chút với nàng thơ của mình.
“Ối chà… chuyến này của mọi người kiếm bộn không ít à nha.”
Vừa nhìn thấy khách hàng đã lập tức nở một nụ cười khả ái thu hút người đối diện. Cô khoác trên mình bộ đồng phục tươm tất nhưng tôn dáng của hiệp hội, mái tóc nâu được búi cao lên phía sau đầu. Roy phải công nhận rằng bản thân cũng có chút say mê khi đứng trước những cô gái này, bởi đây quả thực là cái nhan sắc mà kẻ như anh hiếm khi được diện kiến.
Nhưng chạm tay vào ư? Dám chắc rằng đến ngay cả mơ anh cũng chẳng thể nghĩ tới.
Bởi chỉ cần nhìn qua phong thái lẫn các mối quan hệ xung quanh cô ấy thôi đã đủ làm Roy cảm thấy tự ti. Nếu để nói thì đúng là người của hai thế giới. Ấy vậy mà có kẻ trong đội anh lại không nghĩ thế.
“C-Chào buổi chiều, Emma.”
Doran ném hết mọi thứ trên lưng xuống đất, dáng vẻ mệt nhọc ban đầu thoáng cái mất tiêu, thế vào khuôn mặt ấy là một sự phấn khích khó tin. Anh chạy vượt qua Roy, trở thành người đầu tiên tiếp cận cô gái.
“Vâng, chào buổi chiều anh Doran. Thật tốt khi thấy anh vẫn bình an vô sự sau chuyến đi có vẻ nguy hiểm.”
“Hề hề, cũng không có gì to tát lắm. Mà em coi qua đống này rồi xem xét giá cả giúp bọn anh với.”
“Vâng, đó là công việc của em mà.”
Nói rồi Emma bước ra khỏi quầy, tiến đến chỗ mà cả đám bỏ đồ. Cô kiểm tra từng thứ một, từ số lượng tới chất lượng, mọi thứ đều được phân loại và ghi chép lại chi tiết. Sau khoảng ba mươi phút, Emma đứng lên phủi phủi người rồi hướng thẳng đến chỗ Roy thay vì Doran. Cô đưa cho Roy một tờ giấy xong nghiêm chỉnh nói.
“Đã xác nhận bầy goblin gồm ba mươi con, tiền thưởng thảo phạt sẽ là ba mươi bạc. Bốn trái tim orc bốn mươi bạc, hai mươi tám chiếc sừng sói năm mươi tám bạc. Còn về lông sói thì có hai bộ bị hư hại quá nặng nên hội không thu được, mong anh thông cảm, nhưng phần con đều ổn, nên năm mươi bốn bạc nhé. Cộng hết lại là một trăm tám mươi bạc, mọi người muốn lấy đồng bạc hay đồng vàng?”
“hai đồng vàng, con lại đều là bạc. À nếu được thì nhờ cô chia số bạc ra làm bốn giúp tôi nhé, cảm ơn.”
“Vâng, em sẽ quay lại ngay.”
Dứt lời, Emma liền quay trở lại quầy soạn tiền theo như lời Roy vừa dặn. Chẳng mấy chốc mà trên tay mỗi thành viên đã cầm một túi bạc nặng trĩu. Nhưng rõ ràng, cái nặng này khiến họ vui cả trong lòng lẫn ngoài mặt.
… Trong khi ba người kia hào hứng hào hứng nghĩ xem nên tiêu xài nó vào những thứ gì. Thì ở đằng này, Roy vẫn đứng gần với Emma. Ngoài chiếc túi bạc vừa nhận ra thì anh còn cầm cả hai đồng vàng. Chỉ là trông anh không mấy vui vẻ, ngược lại còn có chút gì đó lén lút khi cố tình nép gần hơn với Emma.
“Ờ thì… chuyến này bọn tôi xem như cũng có chút thu hoạch lớn, ngoài gần một đàn sói một sừng ra thì có thêm bốn con orc. Nên là nếu được, nhờ cô Emma đây dành đôi lời đến với hội trưởng về việc thăng hạng cho ba chúng tôi. À, con đây là chút ít lòng thành, từ giờ về sau vẫn mong cô giúp đỡ.”
“Ahem!”
Emma không phản ứng mấy, chỉ lẳng lặng nhận tiền rồi trở về chỗ mình ngồi. Dù chẳng nói gì, nhưng Roy biết thứ tiếp theo bản thân cần làm là chờ đợi, và nó có thành công hay không còn tùy thuộc vào may mắn, hoặc chí ít sẽ là những gì Emma truyền tải cho hội trưởng.
Quay sang với những người đồng đội đang chờ đợi mình, Roy lại trở về làm anh trưởng nhóm gương mẫu. Anh khoác vai Doran và Will, kéo họ ra ngoài vì muốn hít thở bầu không khí dễ chịu hơn. Ngay khoảnh khắc cái nắng chiều êm dịu chiếu xuống thân thể, Roy rít lấy một hơi rồi liền ra quyết định.
“Được rồi, tiền cũng đã vào tay, mọi người về tắm rửa nghỉ ngơi cho tốt. Tối nay gặp nhau tại quán Nanh Độc, ăn mừng chuyến đi săn thành công nhất từ trước đến giờ của nhóm. Giải tán!”
Sau câu chốt hạ đầy uy lực ấy của Roy thì mỗi người mỗi ngã. Riêng Will là phải đi xa hơn tất cả, bởi nơi mà cậu sống từ lúc đến với Morico nằm trong một con hẻm nhỏ. Nhưng trước khi về, Will quyết định tạt sang khu chợ cách đó không xa đôi chút nhằm lót nhẹ cái bụng đang gào thét của mình.
Vì đang là giờ chiều nên chỗ này cũng khá tấp nập, người bán người mua lẫn những xe hàng vận chuyển cứ thay nhau đi đi lại lại. Tuy không phải chen chúc, nhưng Will cậu cũng không thể di chuyển được nhanh, nhất là khi có một cây thương dài cột sau lưng.
Dạo tới đảo lui một hồi, thì tay phải Will đã cầm ba xiên thịt nướng, trong khi tay trái là một quả lê. Cắn vào rồi tước nó ra, lập tức cái hương cay nồng sộc thẳng lên mũi làm cậu muốn sặc. Nhưng không, cậu điên cuồng nhai, càng nhai càng cay mà chẳng thể dừng. Khi đã đạt tới ngưỡng chịu đựng, Will lập tức chuyển sang quả lê. Cái vị ngon thanh thanh lẫn lượng nước ứa ra phần nào ổn định lại chiếc lưỡi tê dại. Trông cậu hưởng thụ vô cùng từng cảm giác, cứ như đang muốn bù đắp cho bản thân sau mấy ngày khổ sở.
Ấy vậy mà vào khoảnh khắc vui sướng nhất Will lại tự hỏi, rằng đã bao lâu rồi mình mới được ăn những món đơn giản mà ngon thế này. Một tháng, một năm, hoặc đã lâu hơn thế nữa. Tuy nhiên cậu nhớ, nhớ rõ lần đầu tiên mình được cha mẹ cho ăn thịt nướng. Dù chỉ là một con thỏ nhỏ do cha cậu bẫy được, nhưng đoạn ký ức về bữa tối tràn ngập tiếng cười ngày hôm đó vẫn còn đọng rõ trong tâm trí Will.
“Hầy… tự nhiên mất ngon.”
Bất giác nghĩ tới khuôn mặt của hai người làm Will thoáng khựng, cậu nhìn xuống mớ thức ăn trên tay mà lòng canh cánh buồn. Will chẳng rõ giờ cha mẹ đang làm gì, ăn gì, hay có nhớ mình không. Nhưng cậu biết, ngay lúc này đây mình muốn gặp họ.
Cố gắng thồn hết những gì còn sót lại trên tay vào miệng. Tuy không cảm thấy ngon như lúc ban đầu lẫn mất hết hứng thú thưởng thức, nhưng vì tiếc tiền mà cậu vẫn ăn sạch sành sanh. Vô thức ngửa cổ lên trời để hít lấy một hơi hòng điều tiết tâm trạng, để rồi cậu nhận ra đã không còn sớm nữa.
Xoa xoa cái bụng tạm thời ổn định, nhưng khi ngửi đến chiếc áo thì cậu liền cau mày méo mặt. Bởi nó không chỉ hôi chua, mà còn tanh tưởi cái mùi máu goblin hòa trộn giữa nhiều thứ khác. Nếu không nhờ việc quen thuộc khi sống trong cái môi trường chẳng khá khẩm gì kia, thì ắt hẳn cậu đã nôn ra mất rồi.
“Về thôi, còn phải gia hạn trọ nữa.”
Nghĩ là làm, cậu quay người lại hướng về nơi mình ở.
“Úi!”
Bỗng huỵch một cái, Will bần thần lùi lại vài bước khi va phải ai đó. Cậu ngó xuống, để rồi nhìn thấy một người mặc áo choàng có mũ trùm kín toàn thân đang ngồi dưới đất, cạnh bên là những quả táo xanh lăn lông lốc khắp mặt đường. Tuy không thấy được mặt mũi, nhưng trông dáng người thanh mảnh, lẫn đôi chân bị vén lên dưới tà váy kia thì Will mạnh dạng đoán đây là phụ nữ.
Và rồi sau vài giây chết lặng, Will hoàn hồn, cậu vội vàng cúi xuống với ý định đỡ người ta lên khi thấy cô ấy lồm cồm ngồi dậy.
“X-Xin lỗi, tôi không để ý phía sau.”
“Không sao không sao, tôi cũng bất cẩn quá. Á, táo của tôi.”
“Để tôi giúp.”
… Đúng như Will đoán, là một cô gái còn khá trẻ, chỉ xêm xêm hoặc hơn cậu đôi chút. Và cái giọng nói ấy thật nhỏ nhẹ và ngọt ngào, tuyệt nhiên cứ như đang hạ thấp bản thân mình xuống để người nghe thấy vui hơn. Nó làm cậu liên tưởng ngay đến Emma lẫn mấy cô nhân viên hội mạo hiểm giả, nhưng ở một cấp cao hơn. Will chẳng rõ hà cớ gì mình lại nghĩ vậy? Cậu không biết, cậu hoàn toàn không biết chi cả. Chỉ là giờ đây cậu tò mò, rằng phía dưới lớp mũ trùm kia sẽ là gì.
Cả hai cứ thế cặm cụi nhặt từng quả táo cho vào giỏ, chỉ có mình Will là cố tình liếc qua ngay khi nhìn trúng cơ hội. Ở đó, thứ ít ỏi mà cậu chiêm ngưỡng được là vài lọn tóc vàng rủ xuống, một chiếc cằm thon nhỏ, làn da trắng muốt lẫn đôi môi đỏ căng mọng. Dù không thấy được ánh mắt do cô vẫn cúi người, nhưng bấy nhiêu đó là đủ để Will phấn khởi hơn đôi chút.
Xong xuôi, Will vẫn muốn dìu cô dậy nên liền đưa tay ra. Đáng buồn thay, cô đã khước từ nó và tự mình đứng lên. Phủi phủi tấm áo choàng lẫn tinh chỉnh lại chiếc mũ trùm, cô không nói gì thêm mà chỉ gật đầu thay cho lời cảm ơn rồi rời đi.
Mặc dù muốn nói lời xin lỗi chân thành hơn bằng hành động gì đó, nhưng Will lại dẹp ngay suy nghĩ ấy khi nó chỉ vừa lóe lên. Rằng người ta đã không truy cứu gì nữa, thì hà cớ chi cậu lại tìm thêm rắc rối cho bản thân. Vậy nên Will đứng đó, nhìn cô lướt qua mình rồi dần biến mất trong đám đông.
Gác lại sự tò mò vốn dĩ không nên có, đồng thời cái phức cảm kỳ lạ cũng biến mất. Will thở dài trước đôi chút dư vị khó diễn tả, thứ đọng lại ở cậu lúc này chỉ còn nỗi nhớ nhà, nhớ người thân…


2 Bình luận