Bắt đầu lúc bình minh vừa ló dạng, kết thúc khi hoàng hôn dần buông xuống tạo nên một sắc cam nhuộm thấm cả bầu trời xế chiều. Nối gót theo Roy đi đến con suối nhỏ cạnh bìa rừng, tiếng róc rách của dòng chảy qua từng kẽ đá khiến con người ta cảm thấy dễ chịu. Nếu không nói đây là “cánh rừng đen” đầy rẫy nguy hiểm, thì nó thật sự như một địa điểm cắm trại lý tưởng để dừng chân sau một ngày dài di chuyển.
“Đưa cái túi đó anh cầm cho.”
“À vâng.”
… Tranh thủ lấy từng phút từng giây, Will vội vàng tẩy sạch mấy vết máu xanh hôi rình trên khắp cơ thể lẫn vũ khí. Có hơi tiếc khi không thể đắm mình xuống dòng nước mát lạnh ngay lúc này, thế nên cậu chàng dặn lòng việc được ưu tiên sau khi về Morico dưới nhận tiền thưởng sẽ là tắm rửa.
Mà chẳng phải khi đó có tiền rồi sao, có nên đến phòng tắm lớn trải nghiệm thử không nhỉ? Vẩn vơ cùng mớ suy nghĩ giúp bản thân cảm thấy phấn chấn sau một ngày mệt mỏi. Về mặt tinh thần là vậy, nhưng quả nhiên sự uể oải thiếu điều muốn rã rời vẫn ở đó gặm nhấm cậu từng chút một.
Nhưng cũng nhờ vậy mà Will mới bắt đầu hành cho Doran đôi chút khâm phục. Khi không những phải liên tục di chuyển với bộ giáp cồng kềnh cùng tấm khiên - kiếm và nhiều thứ linh tinh khác. Tuy nhiên đến cuối ngày vẫn chả nghe anh than mệt hay thấy tỏ ra chút gì xuống sức, mà dường như còn khỏe như trâu trong cuộc ẩu đả với Lena.
Giờ đây Will mới nhận định rõ hơn bao giờ hết, về giá trị của một tiên phong nghiệp dư và có kinh nghiệm trong mỗi tổ đội là khác biệt lớn đến nhường nào.
Nếu anh ta điềm đạm và biết cách ăn nói hơn thì đã nhận được không ít tôn trọng và ngưỡng mộ của mấy mạo hiểm giả khác rồi. Quả nhiên, chả có ai hoàn hảo một trăm phần trăm cả! Cùng với những dòng suy nghĩ thật tâm ấy mà Will đã cùng Roy lội ngược về phía bìa rừng, nơi có đánh dấu khu vực an toàn.
Dù khả năng quái vật xuất hiện ở đây là vẫn có, nhưng theo thông tin truyền tai nhau của giới mạo hiểm giả cấp thấp thì việc đó khá hiếm. Vậy nên cắm trại tại đây sẽ tương đối an toàn. Và nếu trong tình huống xấu nhất thì cũng chỉ là những con hoạt động đơn lẻ, thứ mà một tổ đội hạng F cũng có thể dễ dàng xử lý.
Nhưng nếu đó là một con rồng, thì dù có gọi một đội gồm mười người hạng S thì tỉ lệ chiến thắng cũng không được đảm bảo.
Cơ mà… Rồng nhỉ? Cái thứ vừa ước được một lần nhìn thấy nhưng đồng thời cũng chẳng muốn chạm mặt. Khó nói làm sao!
Thú thật thì Will cũng rất muốn một lần được chứng kiến tận mắt vẻ đẹp và sự vĩ đại của loài sinh vật huyền thoại ấy, thứ mà hiếm ai có cơ hội. Hoặc có, nhưng để sống sót trở về hay không thì chẳng ai biết được, bởi vốn dĩ thông tin mô tả về rồng mà nhân loại sở hữu là rất ít. Chưa kể những ghi chép đó còn được liệt vào dạng sách cực kỳ đắt đỏ. Giá của một cuốn có thể rơi vào hai trăm đồng vàng hoặc hơn tùy vào nội dung bên trong.
Nghĩ đến tiền làm chỉ biết Will cười khổ. Bởi với cái thu nhập le que hiện tại của mình thì đến cái bìa sách cậu cũng chẳng dám ước được chạm tới. Thậm chí trước độ nhận diện nghèo nàn chỉ cần nhìn thoáng qua này thì việc có thể bước chân vào khu vực đấu giá hay không cũng là một vấn đề nan giải.
Hầy… nhiều khi ước mơ mãi chỉ là mơ ước! Trút ra một hơi dài thườn thượt trước khi thoát ly khỏi dòng suy nghĩ miên man, để rồi nhận ra mình đã đến điểm dừng chân.
Trong tầm mắt Will lúc này hiện ra một khoảng đất trống giữa cánh rừng, và tại trung tâm ấy cậu có thể thấy Doran lẫn Lena đã ở đó từ bao giờ.
Tiến lại gần hơn cậu thấy Doran đang cặm cụi xếp từng viên đá và củi lại với nhau tạo thành một cái lửa trại. Trong khi đó Lena đứng bên cạnh với cây trượng phát sáng của mình, đến khi mọi thứ xong xuôi thì cô châm lửa bằng ma thuật.
Nhìn nó Will chỉ biết thốt lên hai từ “tiện dụng”.
Cậu thầm nghĩ nếu chỉ có mình mình và hai cục đá đánh lửa thì không biết mất bao nhiêu thời gian lẫn công sức mới có được cái nguồn sáng duy nhất chống chọi với đêm tối này.
“Thật tiện khi ta có một pháp sư phải không?”
“Ể… Gì ạ?”
Cứ như đọc được tâm tư của Will thông qua ánh mắt, Roy vỗ vai cậu cười cười trong khi nhìn đến hai người mới vừa nãy còn cãi nhau nhưng giờ đang hợp tác ăn ý bằng vẻ mặt hài lòng.
Nhưng điều đó cũng chẳng tồn tại được lâu, khi sự vui tươi ấy thoáng cái thế chỗ cho nét muộn phiền.
“Hầy… Lena thì tạm chấp nhận được đi, nhưng phải chi Doran cũng trưởng thành đúng với ngoại hình và số tuổi thì tốt biết mấy!”
“Anh nói cái này với em thì em cũng chỉ biết chịu.”
“Thế mới nói thật may khi chú mày điềm đạm và biết cư xử có chừng mực, nếu không chắc anh đây sẽ hói sớm khi phải quản lý thêm một đứa trẻ mất.”
“... Cái này thì em công nhận.”
Than vãn là vậy, nhưng rồi cả hai cũng phải đến đó tụ họp.
Màn đêm của cánh rừng đen buông xuống rất nhanh. Chẳng mấy chốc mà toàn bộ khu vực đã chìm trong bóng tối, tứ phía như một. Tiếng gió rít từng hồi qua những tán cây, âm thanh xào xạc liên tục vang lên bên tai. Đứng giữa chốn u mịch không thể định hình rõ mọi thứ xung đó, việc tồn tại một nguồn sáng quả nhiên đều giúp con người ta cảm thấy phần nào an tâm.
Cả bốn ngồi xung quanh đống lửa trại, mỗi người mỗi vẻ, trầm tư. Không ai nói với nhau câu nào mà chỉ tập trung dùng bữa tối. Sau một ngày dài di chuyển lẫn chiến đấu, quả nhiên tất cả đều đói lả và mệt nhừ.
Roy lấy ra chiếc bánh nướng tương tự cái mình ăn lúc sáng, nhưng giờ đây nó đã có phần cứng và khô khan hơn. Nếu không nhờ nồi súp thịt rau củ dại đơn giản của Doran phụ trợ, anh nghĩ có lẽ mình đã mắc nghẹn ngay lần nuốt đầu tiên. Đương nhiên, Will lẫn Lena cũng chả khá khẩm gì hơn. Cả hai cứ nhai nhóc nhách miếng thịt khô nãy giờ, và dường như chưa có dấu hiệu dừng.
Will tưởng mọi việc sẽ cứ bình dị trôi qua cho đến lúc ngủ. Nhưng không. Lena sau khi tu ực ực ngụm nước và trông có vẻ đã no - nói đúng hơn thì đã nuốt hết trôi. Cô nhìn sang Will bằng cặp mắt ánh lên nét tinh nghịch. Cô muốn bắt chuyện.
“Thế nào hả lính mới? Công việc có hay ho và đẹp đẽ như tưởng tượng không?”
Cô cố tình đẩy giọng cao lên khi mở lời. Tuy nghe qua khá là trịch thượng, nhưng hàm ý chọc ghẹo vẫn được giữ nguyên.
Biết vậy nhưng Will lại chẳng có chút phản ứng gì. Cậu chỉ im lặng ngồi đó, duỗi căng lòng bàn tay rồi siết lại. Cứ mãi nhìn nó, cái cảm giác đâm vào da thịt một sinh vật sống vẫn lởn vởn ở đó quá đỗi chân thật. Đến mức chỉ cần nhắm mắt, hình ảnh trước khi chết của nó ngay tức khắc được tái hiện, làm miếng thịt đang nhai trở nên nhạt nhẽo.
Phun cái thứ dai nhách khô khốc ấy ra, cậu lườm Lena, ngán ngẩm thở dài một hơi.
“Quả thực… đúng là nó không hề giống với những lời kể mà tôi được nghe chút nào. Nhưng chả sao cả, bởi từ lúc bắt đầu chuyến đi thì tôi đã phần nào hình dung được loại công việc mình luôn mơ ước là như thế nào. Cho nên cũng không thất vọng quá nhiều. Đúng hơn thì không nên so sánh bản thân với mấy câu chuyện hoành tráng đó.”
“Ồ hô.”
Lena gật gù đồng cảm, như thể cô đã từng trải qua điều tương tự. Nhưng chợt mắt cô sáng lên, nhắm chừng mới nhận ra điều gì đó.
“Ê, đừng bảo là vì mấy lời kể đó mà cậu quyết định rời làng làm mạo hiểm giả nhé?”
“Ờ thì… đúng là nó có một chút tác động.”
“Thật luôn à?”
Will gãi gãi má, tỏ ra ngại ngùng. Nhưng cậu nào có thể phản bác, khi mọi bằng chứng đều hướng tới sự thật đó. Chí ít, cậu chỉ biết biện minh sao cho bớt xấu hổ.
“Thì mấy người cũng biết mà! Với lũ nhóc ở cái làng chả có hoạt động gì về đêm đó mà nói, thì mấy câu chuyện mạo hiểm giả phiêu lưu chính là thứ khiến chúng tôi hứng thú nhất trước lúc đi ngủ. Cho nên… từ nhỏ tôi đã ấp ủ ước mơ này rồi. Và ngay khi thời cơ chín muồi, tôi đã trốn khỏi nhà để thực hiện nó! Thế nào, quyết tâm của tôi?”
Dứt lời, Will hướng mắt về phía đống lửa vẫn bập bùng tiếng lách tách. Nó làm cậu nhớ về khoảng thời gian lúc mình vừa rời khỏi làng với mấy đồng bạc lẻ. Phải ngủ bờ ngủ bụi, bữa đói bữa no gần như suốt cuộc hành trình. Hai chữ “bần cùng” là chưa đủ để diễn tả những gì cậu trải qua.
Sống mũi hơi cay, khịt khịt hai cái, Will chọn cách cất những hồi ức ấy lại vào trong. Bởi suy cho cùng nhờ như vậy mà cậu mới ngồi đây lúc này. Cảm động là vậy, thế mà…
“Phụt! Xin lỗi, nhưng nghe cứ ngu ngu sao ấy?”
“Ê!”
Thả vội khúc củi vô thức nắm lấy xuống đất. Giờ thì cậu đã hiểu vì sao Doran luôn muốn cóc đầu Lena mỗi lần cô mở miệng. Nuốt chửng cục tức không dễ dàng. Will đảo mắt, rất nhanh đã tìm ra cách thay đổi chủ đề.
“Nói người ta rồi còn mình thì sao? Bộ không có ước mơ gì à. Mà cơ duyên nào đã khiến cô làm mạo hiểm giả thế?”
… Như chọc đúng chỗ ngứa, Lena đứng bật dậy, ưỡn bộ ngực nhỏ của mình lên với nét tự hào hết phần thiên hạ. Cô chỉ thẳng mặt Will.
“Há! Đừng tưởng ai cũng như cậu. Mạo hiểm giả cũng chỉ là một bước đệm cho cú nhảy tận trời xanh. Biết Al Frescos chứ?”
Nhận lấy câu hỏi, nhưng Will lắc đầu.
“Đồ thiếu hiểu biết… Thôi được rồi, vểnh tai lên mà nghe đây. Al Frescos, hay còn được gọi với cái tên Thánh Quốc Ma Thuật, nó chính là cái nôi sản sinh hầu hết ma thuật hiện nay mà các pháp sư chúng tôi đang dùng. Ước mơ của tôi không chỉ là đến đó, mà còn phải gia nhập học viện, rồi trở thành một trong những người đứng đầu!”
Nói tới vấn đề này hai mắt Lena sáng lên thấy rõ - đúng hơn là nó trông lấp la lấp lánh. Chứng tỏ việc này đối với cô rất có trọng lượng.
Nhưng với Will, một kẻ chả biết gì về ma thuật hay Al Frescos mà nói, cậu chẳng hề quan tâm mà chỉ đáp lại một cách hời hợt.
“Thật hoài bão làm sao. Cố lên nhé, tôi mong cô sẽ thực hiện được ước mơ đó.”
“Đang khinh nhau đấy à?”
“Đâu có, tôi tin cô sẽ làm được nên mới cổ vũ đó chứ.”
Cũng khá cay, nhất là khi cảm giác mình bị coi thường đó quá mãnh liệt. Nhưng cứ nhìn vào khuôn mặt tỉnh queo kia của Will, Lena chẳng thể bắt bẻ được gì khác. Chỉ là trong lúc bực bội ngồi xuống, cô đã tìm được đối tượng để mình trút giận.
“Ước mơ của tôi thế đó. Đỡ hơn mấy người bán rẻ mạng sống làm công việc này chỉ để gây ấn tượng với người mình thích.”
Vừa nói cô vừa lườm lườm Doran, điều này làm anh thoáng chút khựng người, nhưng rất nhanh lại tỏ vẻ không nghe thấy gì mà tiếp tục ăn. Tuy nhiên, Lena đời nào cho phép mọi thứ bình yên lắng xuống như vậy. Cô chỉ thẳng mặt điểm tên.
“Nói cho mà nghe, cái anh này này, thích người ta nhưng nói ra hay chủ động tiến tới thì không làm. Thay vào đó lại chọn đường lòng vòng nhất để đi. Rồi thì kết quả? Đã gần một năm mà dường như người ta chẳng chịu đếm xỉa gì tới. Thử hỏi có hài không cơ chứ?”
“Lena… ngậm cái mồm mày lại!”
Ngồi không cũng dính phiền phức, đã vậy còn bị công kích với cái ngữ điệu đáng ghét đó thì đừng nói chi là người nóng nảy như Doran, ngay cả Will cũng sẽ tức giận như thường. Cho nên phản ứng vừa rồi phần nào thông cảm được.
Chỉ là nếu như hai bên chịu nhường nhau một chút, chỉ một chút thôi, thì Roy đã không phải lặng lẽ ngồi nép sang một góc, hòng ăn nốt cái bánh trong yên ổn.
“Sao đấy? Đúng quá hóa thẹn hay gì?”
“Tao Nói Là Ngậm Cái Miệng Mày Lại Mà!!!”
Đúng như dự đoán, chiến tranh đã ngay lập tức nổ ra. Nhưng vì không được gây ồn ào, nên cả hai phải đánh nhau trong khi cố gắng giảm thiểu tiếng động nhất có thể.
Cảnh tượng hạ cẳng chân thượng cẳng tay mà không có âm thanh hài hước hơn Will nghĩ. Chẳng qua cậu không dám cười vì sợ bản thân sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của hai người.
… Ngồi lại đây lúc này chỉ còn mỗi Will và Roy, bầu không khí tự dưng có chút khó tả. Will nhìn Roy, ngập ngừng, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Cậu lần nữa cắn miếng thịt khô, dù chẳng ngon lành gì, nhưng để no bụng thì vẫn phải ăn.
Bỗng.
“Muốn hỏi gì thì hỏi đi, chứ đừng có trưng ra cái mặt bẽn lẽn như vậy, thấy gớm lắm.”
“Ặc!”
Thiếu điều muốn sặc miếng thịt đang nhai ra ngoài, Will lườm lườm rồi gãi má. Cậu nhích lại sao cho gần với Roy, ho khan vài cái rồi mới mạnh dạn lên tiếng hỏi.
“Thực ra thì… em cũng muốn biết ước mơ của anh là gì?”
“Của anh ư? Nó chả có gì đặt biệt đâu.”
Nói đoạn anh cười cười, nhưng nụ cười ấy lại như giễu cợt chính mình. Chẳng qua anh đã giấu nhẹm nó đi để Will không thể trông thấy.
Roy thả người, ngửa đầu ra sau ngước lên bầu trời đêm thiếu vắng ánh sao. Mải mê nhìn vào khoảng không tối mịt khiến anh vô thức chìm trong hàng loạt suy nghĩ. Dù biết là viển vông, nhưng vẫn làm anh trút ra một hơi thở dài.
“Hầy… Mục tiêu của anh suy cho cùng đến hiện tại cũng chỉ có tiền. Ước mơ của anh quả thực rất tầm thường, nó không hoài bão như Lena, cũng không được bay bổng như Doran. Anh đơn giản chỉ muốn cho mẹ và em gái mình một cuộc sống sung túc hơn, ăn được nhiều món ngon hơn, đi đây đi đó thăm thú nhiều nơi. Với anh, làm được như vậy là đủ mãn nguyện rồi.”
Hít lấy một ngụm khí lạnh, Roy thản nhiên nhìn lấy Will. Ánh mắt anh lúc này chỉ đọng lại sự kiên định lẫn quyết tâm.
“Thật giản đơn, nhưng cũng thật đẹp đẽ ạ.”
“Cảm ơn vì đã không cười chê nó quá tầm thường.”
“Em nào dám chứ.”
Thực sự, những gì Will nói hoàn toàn thật lòng. Cậu mến mộ Roy ở nhiều khía cạnh, và khi biết anh làm tất cả vì gia đình thì điều đó chỉ có tăng chứ không hề giảm.
Ngồi thêm ít lâu, cả hai dù không muốn nhưng vẫn phải nghía qua kia xem tình hình hiện giờ ra sao.
Ở đó, Lena đã trèo hẳn lên lưng Doran, hai tay nắm chặt tóc anh mà giật mạnh. Nhìn cái biểu cảm nhăn nhúm là đủ hiểu nhỏ kia đang dùng sức tới cỡ nào. Mà Doran cũng chẳng phải dạng vừa, anh quật người qua lại như một đọt tre trước gió lớn hòng hất phăng Lena xuống.
“Anh nghĩ ta nên can thiệp rồi.
“Em đồng ý ạ.”
Ngắn gọn súc tích, cả hai ngay tắp lự lao vào trận hỗn chiến. Will bồng Lena xuống, Roy kéo Doran đi. Nói chung là lôi hai người kia tách nhau ra càng xa càng tốt.
“Được rồi được rồi, lớn già đầu rồi mà còn làm mấy trò con nít vậy bộ coi được sao?”
“Bỏ ra! Riêng hôm nay thì tao phải cho con nhóc láo toét này biết thế nào là cái miệng hại cái thân.”
“Ồ ngon… ông có tin tôi vặt hết mớ tóc trên đầu ông xuống luôn không?”
Nói xong Lena xòe tay ra, từ đó rơi xuống lả tả mấy chục sợi tóc. Khiêu khích, đây rõ ràng là trần trụi chọc điên tiết Doran. Quả thực, mắt anh đã hằn học tia máu, răng nghiến ken két. Như thể chỉ cần Roy thả tay thì anh sẽ lao vào cắn Lena.
May thay, Roy có cách xử lý.
Dù muốn nghía xem Roy dùng phương pháp nào lắm, nhưng Will làm gì rảnh rang đến vậy, cậu giờ đây cũng phải giúp con nhỏ ương ngạnh này hạ hỏa.
“Coi nào, bình tĩnh chút đi Lena.”
Gánh trên vai trọng trách đó, nhưng làm sao thì cậu vẫn đang lục lọi trong vô định.
Bất giác Will nhớ lại lời khuyên của cha. Rằng dù là ai, thì việc nói về sở thích của người đó là cách nhanh chóng để giành được hầu hết sự quan tâm của họ cho mình. Trùng hợp thay, cậu cũng đang có thứ muốn hỏi Lena.
“Này Lena, cô dạy tôi dùng ma thuật được không?”
“Hả?”
Đột ngột ngừng cựa quậy, Lena lập tức quay đầu, cô dành cho Will một ánh mắt đầy ngờ vực, như thể vẫn muốn xác nhận lại những gì mình vừa nghe. Chiều theo ý cô, Will thả tay, đứng đối diện dõng dạc lên tiếng.
“Ừ, cô dạy tôi dùng ma thuật nha.”
Cô không những nghe rõ hơn, mà từng câu từng chữ như đang vang lên bên tai không hồi nghỉ. Lena không phản ứng gì, cũng không lập tức nói gì, cô đơn giản chỉ phủi bụi trên quần áo, tinh chỉnh lại mái tóc rối nùi. Xong xuôi, cô lườm Will chằm chằm, nghiền ngẫm cả chục giây mới chịu mở lời.
“Bộ cậu tưởng ma thuật như múa đao múa kiếm hay gì mà đòi học là học được thế hả? Biết nó khó cỡ nào không?”
“Đương nhiên. Từ cái lúc thấy cô niệm chú là tôi biết nó ở cái mức độ nào rồi.”
Câu trả lời hết sức thẳng thắn làm Lena có chút ngạc nhiên. Cô khóa chặt khuôn mặt của Will trong con ngươi màu hồng phấn, để rồi nhận ra không có dối trá nào ở đây.
“Và để đạt được trình độ như cô thì tôi đoán chắc hẳn thời gian luyện tập không chỉ tính bằng vài năm nhỉ? À mà cái lúc cô triệu hồi bức tường đá ấy, trông ngầu vô cùng luôn.”
“Hừ hừm, cũng biết nịnh nọt đó chứ. Nhưng mấy thứ đó vô dụng trước tôi mà thôi.”
Biết là xu nịnh đó, nhưng mũi Lena không thể tự chủ mà phổng hết cả lên. Dù có cố giấu đi, nhưng chẳng đáng kể bao nhiêu.
… Mà dựa vào phản ứng này của Lena thì Will phần nào biết mình đã lay động được cô. Cậu mừng trong lòng, nhưng ủ rũ ngoài mặt, cất lên cái giọng có hơi đượm buồn.
“Tôi cũng không đòi hỏi gì nhiều, vì ngay từ đầu tôi biết mình chả có tẹo năng khiếu nào trong mảng ma thuật. Và người giám định cũng đã nói lượng ma lực của tôi cũng chỉ ở mức “người bình thường” thôi.”
“Biết thế mà vẫn cố chấp à?”
“Không hề nhé!”
Phản bác lại lời của Lena, cậu nắm chặt lấy vai cô. Mắt cả hai chạm nhau trong khoảnh khắc, Lena hơi khó xử muốn thoát ra. Nhưng Will thì không. Cậu vẫn đứng đó, hết mực kiên định với những gì mình sắp nói.
“Tôi đã bỏ cuộc trước những thứ vượt tầm khả năng. Nhưng hôm nay, sau khi thấy Roy dùng ma thuật thì ngọn lửa đã tắt trong tôi cứ như được thắp lại vậy? Bỏ qua hết mấy cái quá cao siêu và rắc rối, tôi đơn giản chỉ muốn tạo ra lửa hoặc gì đó nho nhỏ là mãn nguyện lắm rồi.”
Will long lanh hai mắt, không cần nói gì thêm mà vẫn đủ truyền tải những gì mình muốn. Do dự, nhưng không quá lâu để Lena mỉm cười.
“Như vầy đi, vì cậu đang nhờ tôi, có nghĩa nếu tôi ừ thì sẽ phải dạy cho cậu miễn phí, đúng chứ? Mà ở đời thì đâu ai cho không ai thứ gì. Nên chí ít cũng phải có gì đó tương đương trao đổi chứ nhỉ?”
Nghe đến đây Will sốt sắng hơn hẳn. Bởi dù sao biết có cái giá trao đổi vẫn tốt hơn nhiều việc bên kia cứ giữ thái độ im lặng.
“Vậy tiền nhé?”
“Cậu bị đần à? Bộ trông tôi thiếu tiền hơn cậu chắc?”
“C-Cũng phải.”
Chẳng cần phải so sánh chi nhiều, mà chỉ cần nhìn vào trang bị của hai bên là đủ rõ. Cây thương Will đang sử dụng là hàng đại trà có thể mua ở bất cứ cửa hàng vũ khí nào với giá mười đồng bạc. Trong khi đó cây trượng phép của Lena là hàng chế tác riêng, nội viên ma thạch thôi đã được tính bằng tiền vàng.
Muốn so sánh ư? Will làm gì có cửa.
Nhìn Will như thể đã mất phương hướng cho cuộc đàm phán mà Lena chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Nhưng cũng nhờ vậy mà cô đã có cái đánh giá rõ hơn về Will. Lena công nhận cậu rất nhạy bén trong việc chiến đấu, chỉ là mấy khoảnh khắc thế này cậu chả khác nào tên vai u thịt bắp kia.
Rít lấy một hơi thật sâu, khì ra một cái sảng khoái, Lena bắt đầu trình bày huỵch toẹt luôn hòng đỡ mất thời gian cho đôi bên.
“Nói trắng ra thì nếu cậu có biểu hiện tốt, ví dụ như trong việc bảo vệ và hỗ trợ tôi chẳng hạn. Biết đâu tôi sẽ rộng lượng dạy cậu mấy thứ hay ho không chừng?”
Will tròn xoe hai mắt nhìn Lena không dám chớp. Bởi dù có cho cậu thêm vài lựa chọn hay vài phút để suy ngẫm, thì cậu vẫn chẳng tài nào ngờ được cô lại nói ra mấy lời như thế… Nhưng cứ theo phương châm cơ hội tốt không đến với mình nhiều lần. Will lập tức bám lấy nó, đứng ngay ngắn, dõng dạc lên tiếng.
“Yên tâm đi, nếu chưa phải lâm vào tình huống liên quan tới tính mạng thì tôi nhất định sẽ bảo vệ cô chu toàn.”
Vỗ ngực cái bụp như muốn khẳng định chắc nịch những lời mình nói. Trông thì cũng uy tín lắm, nhưng Lena chỉ để đó rồi hừ lạnh. Cô bán tín bán nghi, nhất là vế trước của câu hứa. Chẳng qua cô chỉ mỉm cười, xem như tạm thời hài lòng ở hiện tại.
***
Ngay sáng hôm sau. Khi cuộc đi săn chỉ mới bắt đầu, thì Will lẫn Lena cứ có cảm giác Thân Linh đã nghe được cuộc trò chuyện tối của hai người, để giờ đây lại tạo điều kiện cho mình thực hiện lời hứa ấy. Thật trớ trêu, nhưng đâu đó cũng có chút vui mừng khi vớ phải mánh cực lớn.
“Chậc! Anh mày ghét nhất lũ này!”
Roy lui về tuyến sau, vô thức lầm bầm khó chịu. Sắc mặt anh thật sự không tốt, nhất là khi nhìn vào những bụi cây um tùm đang liên tục phát ra tiếng xào xạc phía trước - lẫn các phía còn lại.
Chụm vào nhau tạo thành thế phòng thủ tạm thời. Được đặc cách đứng giữa đội hình, Lena siết chặt cây trượng phép với viên ma thạch đã phát sáng. Hai mắt cô đanh lại, lộ ra vẻ căng thẳng rõ rệt. Bởi không như ba người kia có thể cảm nhận được những chuyển động lẫn âm thanh nhỏ xung quanh khi tập trung. Lena đơn giản chỉ ở đây, giao phó sự an toàn của mình cho họ.
Cô đảo mắt, cố tình huých mạnh vào mạn sườn Will, khẩn trương lên tiếng.
“N-Này, chúng đông lắm không?”
“Cô chỉ cần biết ta đang bị bao vây tứ hướng là đủ.”
“À mà tiện nói cho mày biết luôn là chỉ sống sót sau vụ này thì cả bọn có thể về Morico uống bia rồi!”
Doran gằn giọng chen vào, một nụ cười nhoẻn lên cùng lúc giọt mồ hôi lạnh chảy xuống. Nhìn thấy, nhưng chẳng để Will cảm thụ vẻ phấn khích của Doran quá lâu, vì ngay sau đó là tiếng tiếp cận ngày một lớn được Roy ước tính trên dưới phải hơn vài chục cá thể.
Và đúng như Roy dự đoán, chúng dần lộ diện kèm theo tiếng gầm gừ đói khát. Ban đầu chậm rãi, rón rén bước ra khỏi bụi cây là một con sói lớn với bộ lông đen tuyền mà sần sùi, nối gót nó rồi nhanh chóng bao vây cả nhóm là những con còn lại có kích thước nhỏ hơn. Nhưng điểm đặc trưng ở tất cả chính là chiếc sừng đỏ bóng loáng giữa đỉnh đầu - thứ giúp chúng tránh được hầu hết các loại kỹ năng thăm dò cấp thấp.
“Chà chà… nhìn sơ cũng cỡ ba chục con đấy, chia ra mỗi đứa mười con nhé, giải quyết xong thì Lena nó trị thương cho.”
“Đùa vui đó anh, nhưng còn sống không cái đã.”
“Do mày gà thôi.”
… Mạnh mồm thế đấy, nhưng Doran cũng chỉ biết kho khan, gắng gồng vẻ kiêu căng khi nhìn rõ được số lượng kẻ địch. Quả thật với lực lượng hiện tại của cái tổ đội này việc chiến một lúc năm con thôi đã đủ chật vật, huống chi là tách nhau ra. Viễn cảnh bị xé xác rồi trở thành bữa tối cho chúng lập tức hiện lên trong đầu tất cả.
Bỗng Roy nhướng mày, anh quay ngoắt, nhìn chằm chằm cố định về hướng ngược lại so với mọi người. Kỹ năng thăm dò được đẩy tới mức giới hạn. Ở đó, cách không quá xa, anh cảm nhận thấy bốn sinh vật to lớn hơn mức bình thường cũng đang tiến đến chỗ này. Khuôn mặt anh méo mó cùng cực, nhưng tại khóe môi vẫn nhếch lên một nụ cười chan chứa chút ít hy vọng.
Ực vội ngụm nước bọt, anh nhìn ngay đến Will và Doran - lúc này hai người đang phải chống chọi trước đợt tấn công đầu tiên của lũ sói. Chúng khá thông minh, khi chỉ dùng vài ba bốn thăm dò. Cho tới khi xác định được con mồi không quá mạnh, thì chúng mới ồ ạt tấn công điên cuồng.
“Con mẹ nó, tao còn chưa kịp nói yêu cô ấ-”
“Chạy Hết Sang Trái, Nhanh!!!”
Chẳng kịp hoàn hồn, không cần suy nghĩ, cơ thể cả ba ngay tắp lự phản ứng như một phản xạ vô điều kiện trước tiếng hét sấm rền kia của Roy.
Vài giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên trán, nhưng nhờ nghe theo hiệu lệnh vừa rồi mà Will may mắn né được cú vồ nguy hiểm của con sói nọ. Thứ duy nhất ở lại trên người cậu lúc này chỉ là một vết rách tại bả vai. Máu nóng đã chảy, nhưng nó không quá đau, bởi khi đem so với cái cổ suýt bị bộ hàm đầy răng nhọn kia ngoạm trúng thì vết thương này chẳng đáng là bao.
Khi này nhìn lại Will đã thấy mình đứng phía sau Roy, hai người kia cũng vậy. Đằng trước, bóng lưng của vị đội trưởng đã cứu cậu một mạng đang vươn dây cung căng ra hết cỡ. Thế rồi một tiếng vụt vang lên, mũi tên xé gió lao đi. Nhưng chẳng có con sói nào nằm xuống, nó chỉ bay vào khoảng rừng hun hút hướng ngược lại.
“Hở?”
… Will chợt rùng mình, bởi cậu thấy lũ sói đáng lẽ phải tiếp tục tấn công khi có lợi thế lại đang e dè nhìn về hướng mũi tên vừa biến mất. Tụi nó gầm gừ, chậm rãi lui về sau nhưng không hề có ý định bỏ chạy.
Không khí thoáng cái lắng xuống tĩnh lặng đến bất ngờ.
“Được rồi, tranh thủ chúng phân tâm thì ta trốn thôi.”
Đứng giữa sự căng thẳng đan xen hoang mang ấy, thì giọng nói thều thào của Roy như dòng nước mát chảy qua giúp cả ba phần nào bình tĩnh, giúp mấy cái cơ thể đang chết trân kia lùi lại, núp sau bụi cỏ.
Đúng lúc ấy, ở khoảng cách không xa cũng vọng tới tiếng gầm cùng tiếng dậm chân của nhiều sinh vật. Chẳng để tất cả chờ lâu, bởi ngay giây sau chính là sự xuất hiện của bốn con orc dữ tợn. Chúng cao phải hơn hai mét, da xanh, tay cầm chùy gỗ, và trên hết cơ thể tràn đầy những khối cơ bắp lực lưỡng đáng quan ngại.
Đặc biệt, Will thấy trên bả vai con dẫn đầu có mũi tên của Roy. Cậu không khỏi khâm phục trước khả năng quan sát cục diện ấy, mà còn có cả sự quyết đoán trong hành động kia.
Bởi với lũ orc ngu đần bị bao trùm trong sự giận dữ, khoảnh khắc chúng nhìn thấy bầy sói, thì trong đầu chúng đã đinh đinh đây là kẻ đã gây ra thương tích cho đồng loại bọn nó mà lao vào tấn công bất chấp. Mặt khác bầy sói cũng chẳng hiền lành gì để bị chèn ép. Chúng vào thế, sẵn sàng nghênh chiến trước mọi đối thủ.
Phía bên này, trốn trong bụi lùm quan sát cuộc chiến giữa bầy sói với lũ orc mà tim đập thình thịch. Roy siết chặt nắm tay, âm thầm cảm tạ đủ thứ trên trời dưới đất trước sự xuất hiện của bốn trợ thủ đắc lực này.
“Thật may vì tất cả vẫn sẽ sống.”


5 Bình luận
Lửa thì lách tách cho dễ đi tác :>